Chương 27
uổi sáng hôm sau, Tracy và Kins quan sát Bradley Taggart từ phía sau tấm kính một chiều. Trong bộ áo liền quần màu đỏ của nhà giam quận King, hắn trông giống một con gà trống, với cái đầu cứ xoay từ bên này sang bên kia và đầu gối rung không kiểm soát.
“Đang tiều tụy bởi thứ gì đó.” Kins nói. “Là ma túy đá sao?”
“Tôi cũng đoán vậy.” Tracy nói.
“Cô thật sự đã gây thiệt hại cho hắn ta đấy.” Kins mỉm cười, nói. Taggart đang có cặp mắt gấu trúc, mũi hắn sưng vù và hơi lệch về bên trái, với một vết cắt nhỏ dọc trên sống mũi. “Cô muốn chơi vụ này thế nào đây?”
“Hắn có kinh nghiệm rồi.” Tracy nói. “Hắn biết chúng ta sẽ không được phép giữ hắn chỉ vì đã không trình diện. Nếu chúng ta không tìm thấy bất cứ thứ gì trong căn hộ, hắn sẽ đi.”
Với một tờ khai từ Kins, Cerrabone đã có được giấy phép khám căn hộ và ô tô của Veronica Watson. Faz và Del đang phối hợp tìm kiếm cùng một đội khám nghiệm hiện trường.
“Tôi nghĩ Keen đã kiềm chế hắn.” Tracy nói, đề cập đến sĩ quan quản chế của Taggart. “Tôi cứ tưởng hắn sẽ vỗ ngực ra oai và hành động như một kẻ cứng rắn, nhưng hắn chỉ là thằng du côn. Hắn sẽ không vui vẻ gì với tôi đâu. Sao anh không thử xem sao?”
Taggart bắt đầu xổ một tràng những lời đe dọa ngay khi Tracy đẩy cửa vào phòng hỏi cung. Hắn bật dậy khỏi ghế, nhưng sợi xích từ còng tay tới mắt cá chân gắn xuống sàn đã giữ hắn lại. “Tao sẽ kiện toàn bộ cái đơn vị này vì tội quấy rối và hành hung tao.”
Tracy bước đến một trong hai chiếc ghế phía bên kia bàn kim loại khi Kins ghìm Taggart trở lại chỗ ngồi của hắn bằng cách kẹp chặt vai. “Cộng sự của tao muốn tháo còng cho mày, nhưng tao đã bảo cô ấy đừng làm vậy. Tao đã bảo là tao lo ngại mày sẽ lại làm gì đó ngu ngốc và cô ấy sẽ lại phải đá vào mông mày lần thứ hai.”
“Cô ta đâu có đá vào mông tao.” Taggart nhìn Tracy. “Đó là một cú đánh rẻ tiền. Luật sư của tao sẽ xé mày ra trên bục nhân chứng.”
Kins cúi xuống gần hơn. “Đây có phải là viên luật sư không thể giúp mày thoát tội tàng trữ không? Mày nghĩ ông ta sẽ làm thế nào với lệnh triệu tập đặc biệt vì mày đã không có mặt trong một buổi điều trần, vi phạm lệnh tạm tha và tấn công một sĩ quan cảnh sát? Thư giãn đi, Bradley. Mày sẽ ngồi trong phòng giam một thời gian. Có lẽ mày nên tận dụng khoảng thời gian đó để tìm cho mình một luật sư tốt hơn.”
“Tao đã bảo với mày buổi điều trần là một sự hiểu lầm. Luật sư của tao sẽ sắp xếp ổn thỏa chuyện đó, và tao sẽ đóng tiền bảo lãnh trong một giờ nữa.”
“Không có bảo lãnh cho tội giết người đâu.” Kins nói.
Taggart nhạo báng. “Đùa tao đấy à?”
“Thật là đùa không?” Kins nói. “Veronica đã chết. Cô ta từng sống với mày. Chúng tao có nhân chứng nói rằng mày đã lạm dụng cô ta. Chúng tao nghe hàng xóm nói hai người đã la hét và gào thét hàng giờ liền cả ngày lẫn đêm, rằng mày từng đánh cô ta rất nhiều lần. Các vũ công tại Pink Palace nói họ đã thấy mày nói chuyện với cô ta tại câu lạc bộ vào tối Chủ nhật. Chúng tao đã có báo cáo xác nhận. Mày biết điều gì gây ấn tượng cho thẩm phán không? Là báo cáo xác nhận. Hơn một bản. Thế nên là, có lẽ mày nên ngậm miệng lại và ngừng nói những thứ ngu ngốc đi!”
Taggart hướng ánh mắt ra góc phòng. Hắn trông như một đứa trẻ đang hờn dỗi.
“Sao mày lại ở Pink Palace vào tối Chủ nhật?” Kins nói.
Taggart quay lại. “Đây là điều tao sẽ nói với chúng mày. Tao muốn một luật sư.”
“Được rồi.” Kins đứng dậy và mở cửa, nói chuyện với hai sĩ quan cải huấn đang chờ ở hành lang. “Đưa hắn quay lại đi! Giữ hắn ở đó bảy mươi hai giờ trong khi tôi đi nói chuyện với công tố viên về phí bảo lãnh tội giết người.”
Taggart hếch cằm với vẻ thách thức, một thái độ lì lợm, nhưng Tracy có thể trông thấy sự thiếu chắc chắn trong ánh mắt hắn trước cả khi hắn lên tiếng: “Tốt thôi. Tao sẽ nói với thằng đó. Tao không nói với mày.”
“Chúc may mắn.” Tracy nói với Kins, vẫn đang đứng ở ngưỡng cửa.
“Thỏa thuận thế này nhé, Bradley. Thủ tục đòi hỏi phải có hai điều tra viên trong phòng. Vậy nên nếu cô ấy không ở đây, tao cũng sẽ không ở đây, còn mày phải quay trở lại phòng giam và chờ cáo buộc.” Kins ngừng lời. “Giờ thế nào đây?”
Taggart bối rối, mắt nhắm lại như thể đang chiến đấu với một cơn nhức đầu. Đầu gối hắn rung lên bên dưới bàn.
“Chọn đi, Bradley! Mày có đồng ý nói chuyện với chúng tao hay không?”
“Tốt thôi.”
“Tốt thôi cái gì?”
“Tốt thôi, tao sẽ nói chuyện với mày.”
“Mày đang từ bỏ quyền có luật sư sao?”
“Sao cũng được.”
“Không, không thể sao cũng được. Mày cần nói ra. Tao không muốn một vài luật sư nói chúng tao đang lợi dụng mày.”
“Tốt thôi. Tao đồng ý nói chuyện với mày mà không có luật sư.”
Kins ngồi xuống bên cạnh Tracy. “Vậy hãy bắt đầu với lý do mày ở Pink Palace vào tối Chủ nhật đi.”
“Tao cần tiền. Thì làm sao? Nó mở cửa cho tất cả mọi người còn gì.”
“Mày đã ở lại bao lâu?”
“Năm phút. Khéo còn không đến. V nói cô ta sẽ không có tiền cho đến khi được boa, nên tao bỏ đi.”
“Khi bỏ đi thì mày đi đâu?” Kins nói.
“Loanh quanh.”
“Không có địa điểm cụ thể sao?”
“Không.”
“Vậy là không ai có thể xác nhận là họ đã trông thấy mày?” Kins nói. Anh nhìn Tracy và nói tiếp: “Không có chứng cứ ngoại phạm.”
“Mày đoán Veronica về nhà lúc nào?” Tracy hỏi.
Taggart cau mày. “Tao đã bảo là không nói chuyện với mày.” Hắn nói với Kins. “Tao chịu.”
“Mày không đoán được khi nào cô ta sẽ về nhà sao?” Kins hỏi.
“Tao không theo dõi nó.”
“Vì mày biết cô ta có các cuộc hẹn sau ca làm việc. Mày có kiếm chác được gì trong đó không?”
“Bọn tao sống cùng nhau.”
“Thế nghĩa là sao?”
“Nghĩa là tao không trả tiền thuê nhà một mình.”
“Mày có bao giờ bố trí bất kỳ cuộc hẹn nào cho Veronica không?” Kins hỏi.
Taggart lắc đầu trước cả khi Kins hỏi xong. “Không cần thiết. Cô ta tự mình làm tốt, trừ khi cô ta tăng cân.”
“Mày có nghĩ ra bất kỳ người nào mà Veronica có thể đã gặp vào tối Chủ nhật không?”
“Chịu. Như tao đã nói đây, tao không theo dõi nó.”
“Cô ta có khách quen nào không?” Kins hỏi.
“Vài người.” Taggart nhìn Tracy. “Cô ta thổi đỉnh lắm. Tao sẽ nhớ cái đó nhất.”
Taggart đúng là một thằng cặn bã, nhưng sau hai mươi năm đối phó với loại người như hắn, Tracy biết thành phố có cách để cuối cùng cũng tự đào thải rác rưởi của mình theo cách của riêng nó. Cô có chút nghi ngờ là sau vài năm nữa mình sẽ thấy Taggart chết vì sốc thuốc hay bị đâm hoặc bị bắn và bị bỏ lại trong một con hẻm đến chết. Công lý đến dưới nhiều hình dạng khác nhau.
“Cô ta có bao giờ nói cho mày tên của bất kỳ khách quen nào không?” Kins hỏi.
“Không. Và nó không giữ bất kỳ cuốn sổ đen nào, nếu đó là câu hỏi tiếp theo của mày.”
“Làm sao mày biết cô ta kiếm được bao nhiêu tiền và cô ta không giấu mày số tiền đó?”
Taggart cười khùng khục. “Bởi vì nó không ngu.”
“Nghĩa là sao?” Tracy hỏi.
“Nghĩa là nó biết nó không nên làm thế.”
“Mày sẽ đánh cô ta?” Tracy nói.
“Tao đâu có nói thế.”
“Các vũ công ở Pink Palace nói mày đã đánh cô ta. Cả cha mẹ cô ta cũng nói vậy.” Tracy nói tiếp.
Taggart chế nhạo và cúi người về phía trước, hếch cằm lên với Tracy. “Cha dượng của nó sẽ là nhân chứng lớn của mày đúng không? Lão đã xơi nó khi nó mới mười lăm tuổi. Đó là lý do nó bỏ đi. Thằng đó mới là đồ cặn bã.”
“Mày cũng làm vậy khi cô ta mười lăm tuổi.” Kins nói.
“Tao không phải cha dượng nó.”
“Đêm đó, mày có nói chuyện với cô ta lần nào nữa sau khi rời Pink Palace không?” Tracy hỏi.
Taggart lắc đầu. “Không.”
“Vậy là khi bọn tao kiểm tra dữ liệu trong điện thoại di động của mày, bọn tao sẽ không tìm thấy bất kỳ tin nhắn thoại hoặc tin nhắn thường nào.” Kins nói.
“Điện thoại nào cơ?”
Kins lấy ảnh của Nicole Hansen và Angela Schreiber ra và đặt chúng cạnh nhau trên bàn. “Mày có biết những người phụ nữ này không, Bradley?”
Taggart hất đầu về phía ảnh Angela Schreiber. “Tao biết cô ta.” Hắn nhìn lại Tracy và cười toe toét, lộ ra những chiếc răng bị hủy hoại bởi ma túy đá. “Tao nghĩ có lần con bé đó đã tặng tao một điệu nhảy.”
“Mày đã bao giờ gặp cô ta ở một nhà nghỉ trên đường Aurora chưa?” Kins hỏi.
“V về nhà mỗi đêm nên điều đó là không cần thiết, giờ thì chắc là được nhỉ?”
“Tao tưởng mày bảo mày không theo dõi cô ta.”
“Tao không theo dõi nó.”
“Sao mày lại bỏ việc?” Kins hỏi.
“Thằng cha đó là một thằng khốn.”
“Điều đó vi phạm lệnh tạm tha của mày.”
“Tao sẽ đi kiếm việc khác.”
“Có hướng nào chưa?”
“Tao suýt thì có, lúc mày vi phạm quyền công dân của tao đấy.”
“Thế sao? Mày đang nghĩ đến việc trở thành nhân viên pha chế à?” Kins hỏi.
“Vậy là mày đã không nhìn thấy hay nghe tin về Veronica sau khi rời Pink Palace vào tối Chủ nhật sao?” Tracy hỏi.
“Đó là những gì tao đã nói.”
Họ tiếp tục đi lòng vòng thêm bốn mươi lăm phút nữa để kiểm chứng câu chuyện của Taggart. Sau hai tiếng, Kins nói: “Câu hỏi cuối này, Bradley. Mày thuận tay phải hay tay trái?”
“Mày muốn biết chuyện đó làm cái quái gì?”
“Để khi mày viết bản tường trình, tao cần biết nên đưa mày bút cho người thuận tay phải hay tay trái.”
Taggart nhìn chằm chằm trong giây lát rồi nói: “Tay phải.”
Kins và Tracy đứng dậy. “Được rồi. Chúng tao sẽ bảo sĩ quan cải huấn hộ tống mày quay lại nhà giam.”
“Gì cơ? Tại sao?”
“Mày còn phải giải quyết lệnh triệu tập chưa chấp hành nữa, Bradley.”
“Mày nói mày không quan tâm đến chuyện đó cơ mà.”
“Chúng tao không quan tâm.” Kins nói. “Nhưng chúng tao đâu phải công tố viên.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng