Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hoang Dã
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 28
R
oger đang cưỡi ngựa về nhà. Một điều quá dễ, anh tự bảo mình. Chỉ cần thúc gót chân vào con ngựa, cậu hai à, và đi về hướng đó là xong.
Nhưng vừa mới nghĩ tới việc trở về, hai tay anh lại bắt đầu run rẩy. Hơi thở của anh trở nên dồn dập, mà càng cố gắng hít, luồng khí anh nhận vào lồng ngực càng ít hơn.
Vì một lý do lạ lùng nào đó mà anh không thể thở được. Dường như cổ họng anh đột ngột bị thít lại, bị bịt kín bởi một đống lùm lùm sợ hãi và hèn nhát.
Anh không dám nhìn lại phía khu rừng. Nếu làm vậy chắc anh sẽ không rời đi nổi. Anh sẽ quay ngựa trở lại khu rừng nơi kẻ thù không thể tìm nổi anh, nơi anh không phải sống với ý nghĩ kẻ giết mình có thể đứng ngay đằng sau.
Thời khắc anh trở về nhà thì bất cứ kẻ nào mong anh chết cũng sẽ biết rằng y đã thất bại. Và sự thật là Roger sợ rằng kẻ thù của anh có thể thử lần nữa và sẽ thành công.
Trước đây, anh luôn nghĩ mình bất khả chiến bại. Ý nghĩ của tuổi trẻ, anh đoán vậy, nhưng khi anh đã dằn mặt thần chết rồi thì anh khôn ngoan hơn. Đủ khôn ngoan để biết sợ.
Anh cố gắng nắm chặt dây cương, nhưng có cảm giác chúng ươn ướt. Mồ hôi lấm tấm trên đường chân tóc và anh có thể thấy chúng nhỏ giọt xuống thái dương.
Anh nghĩ về nhiệm vụ của mình với Edward, nhưng chẳng ích gì. Anh nghĩ về những người bạn của mình, như Merrick, người chẳng hay anh đã ở đâu. Nhưng điều đó cũng chẳng có ích chi. Anh nghĩ về mẹ mình và các chị em gái, nhưng họ sống trong vùng đất của cha anh, dưới ngón tay chỉ đạo của cha anh.
Hình ảnh của người cha vụt hiện lên trước mắt. Cha anh là người đã từng một lần, hồi Roger còn non trẻ, buộc tội anh đã lẩn tránh khó khăn thay vì đối mặt với nó.
Những lời nói ấy tấn công anh một cách thấm thía, làm cho anh giận dữ tới mức huých ngựa chạy nhanh. Con Ả rập đi về phía những ngọn đồi trập trùng, chạy tự do và thoải mái. Gió quất ngang mặt và làm mắt anh giàn giụa nước. Con ngựa chuyển động xuôi rót tới mức anh có cảm giác cứ như đang cưỡi một con ngựa lý tưởng vậy, một con vật có thể hiểu chính xác những gì anh muốn dù chỉ bởi cái ấn của cẳng chân hay gót chân anh.
Bất chợt anh có cảm giác tự do, điều mà anh nghĩ mình đã đánh mất. Anh thấy có vô vàn không khí để thở, như thể không khí đã tới với anh. Anh liếc xuống và thấy đôi tay đang giữ cương lại là của anh, bình tĩnh và chắc chắn; không còn run rẩy nữa.
Anh cúi người xuống thấp và để con Ả rập dẫn đường, để nó chạy, thoải mái và tự do, không chạy đi mà chạy về nhà, về phía cha anh, về phía kẻ thù giấu mặt của anh.
o O o
Teleri nhảy xuống khỏi cành cây thấp nhất và đáp xuống đất đánh uỵch thốn cả người. Cô trượt chân và ngã đau điếng. Cô ngạc nhiên bật lên hít hà và lấy tay che miệng, rồi cười khe khẽ. Con Ó đã quạc lên một tiếng, vỗ vỗ đôi cánh rồi lại yên vị trên vai cô.
“Cú đáp chẳng đẹp đẽ gì, phải không nào Ó?” Teleri vuốt nhanh mình nó rồi quay người và đi dọc con đường nhỏ dẫn trở lại nơi ẩn náu của cô ở giữa rừng.
Cô chưa đi được bao xa thì nghe tiếng bước chân. Những bước chân đang chạy.
“Trông kìa! Mụ phù thủy trong rừng! Tao bảo mày là tao nghe thấy tiếng nó! Thấy không? Nó đó!”
Teleri quay người lại.
“Bắt lấy nó!”
Một giây sau, viên đá đầu tiên phang mạnh vào ngực cô. Một viên khác trúng vào vai cô khiến Ó phải quạc quạc và vỗ cánh trước mặt cô.
Cô giơ tay lên và hướng về phía mấy thằng bé. “Không! Tôi không phải là phù thủy!” cô khóc. “Làm ơn dừng lại đi! Dừng lại đi, làm ơn!”
“Bắt lấy nó! Nhanh lên! Nếu nó nhìn vào chúng ta thì mình sẽ bị biến thành đá đấy!” một thằng bé có màu tóc như đồng bạc hét lên.
Cô quay người bỏ chạy, chạy thục mạng. Cô chạy tới chỗ cây cối và lùm bụi. Ó quạc quạc và bỗng nhiên bay mất.
Cô ngước nhìn lên. “Ó ơi! Ó ơi!” Nhưng cành lá táp vào mặt và cào xước tay cô. Cô không thấy được nó và không dám dừng lại nhìn. Cô phải chạy. Cô phải chạy cho thoát.
Tim cô đập dồn dập. Đôi bàn chân trần của cô lướt trên mặt đất. Bước này tiếp bước kia, mỗi lúc một nhanh hơn. Cô lao những bụi cây và gai mọc. Nhưng bọn chúng vẫn theo sau cô rất nhanh.
Đá vụt qua đầu và làm xào xạc lá cây chung quanh cô. Cô thụp người xuống, rồi bước sang bên, và đá dội vào thân cây rồi rơi lộp cộp xuống đất.
Nhưng vài viên phang trúng cẳng và bàn chân cô. Một số va vào da thịt và làm xương cô thâm tím. Vài viên trúng vào lưng cô.
Cô chạy tắt sang hướng bắc, dấn qua bụi cây ở bìa rừng và chạy qua bãi cỏ về phía những ngọn đồi, chạy xa khỏi nơi riêng tư cô gọi là nhà và chạy về phía những tảng đá nơi dân làng sợ hãi tới đó.
“Bắt lấy nó! Nhanh lên!” chúng hét lên, chạy ngay đằng sau cô. “Bắt lấy nó!”
Một viên đá đập vào tai cô buốt nhói. Cô hét lên. Một viên nữa đập cô thật mạnh vào đầu và cơn đau làm cô sụm đầu gối xuống đất.
Cô không nhìn thấy gì hết. Chỉ thấy một tia sáng lóe lên. Giống như những ngôi sao băng trước mắt. Cô đưa hai tay lên đầu và tai và rên rỉ, bởi chỗ đó đau quá. Cơn đau cùng cực lan khắp đầu cô và đi xuống tới cổ.
Lúc chạm vào da mình cô cảm thấy máu nóng nhỏ từng giọt xuống tay và mặt. Cô chớp mắt lần nữa rồi nhìn xuống bàn tay đẫm máu.
Có cái gì đó ấm và ướt nhỏ vào trong mắt cô. Cô nghĩ rằng mình nghe thấy tiếng Ó kêu chít chít đằng xa và nhìn lên.
Thế rồi chẳng còn gì ngoài mảng đen trống rỗng.
o O o
Roger vừa cưỡi ngựa qua một quả đồi thì có con chim rồ dại nào đó đâm sầm từ trên cao xuống và mổ vào đầu anh.
“Mẹ đồ khốn kiếp!” anh quát lên, vung một tay về phía nó lúc con chim bay lên. Anh nhìn nó lượn vòng và lao xuống lần thứ hai. Anh vẫy tay giận dữ nhưng con chim bay qua và đậu lên vai anh, kêu quác quác.
“Trời ơi, mày ở đâu tới vậy hả?” Anh nhận ra nó. Đó là con ó, con vật duy nhất gây tiếng quác quác. Con vật chưa bao giờ bay.
Anh nhìn con chim, nửa mong chờ nó mổ mắt mình ra. Không. Nó gù lên cả loạt âm thanh kỳ dị trong không trung như mong anh hiểu.
Roger lắc đầu và tiếp tục cưỡi ngựa về phía trước. “Tao đoán mày muốn đi nhờ về Camrose chứ gì,” anh lẩm bẩm như mong con chim hiểu mình. Cứ như nó hiểu anh mà anh cũng hiểu nó vậy. Ngu xuẩn, anh lắc đầu nghĩ. Chuyện này là như vậy đấy.
Con chim bắt đầu quác quác dữ tợn hơn.
Roger lơ nó đi.
Nó mổ vào cổ anh. Rất mạnh.
“Khốn kiếp! Dừng lại!”
Nhưng cứ khi nào Roger muốn cưỡi ngựa lên phía trước, con chim lại mổ anh hoặc kẹp tai anh hoặc kéo một nắm tóc anh. Và bất cứ khi nào anh muốn đập nó, nó lại bay lên và lượn một vòng tròn quanh đầu anh, kêu chít chít và lao xuống vỗ cánh điên dại.
Roger vung nắm tay lên. “Mày mà lao vào tao một lần như thế xem, tao thề đó là lần cuối của mày!”
Con chim bay vòng vòng vèo vèo rồi lên cao cho tới khi nó chỉ còn là một đốm nhỏ trên bầu trời xanh xám.
“Thoát nợ,” Roger lẩm bẩm và thúc con Ả rập đi tiếp.
Một lát sau con chim lao xuống qua người anh nhanh như ánh chớp màu nâu và mổ vào mông con ngựa.
Con Ả rập dựng hai chân trước lên.
Roger ngã rầm xuống đất mạnh tới mức anh suýt cắn phải lưỡi. Tới khi anh không thấy đom đóm lóe lên nữa, con ó đã đậu trên mặt đất cạnh anh và nhảy lò cò, lắc lư về phía khu rừng, rồi nó dừng lại và nhìn anh, rồi lại quác quác và tiếp tục.
Anh nhìn con chim chằm chằm, cảm thấy khó hiểu, rồi nhìn về phía xa. Con Ó lại nhảy lò cò và mổ vào cổ găng tay của anh, bắt đầu kéo và nhảy lò cò.
“Mày muốn tao quay lại,” anh bảo con chim.
Con ó nhảy lò cò, kêu quác quác và chít chít và tiếp tục nhảy lò cò về phía nam, về khu rừng nơi anh đã bỏ Teleri ra đi.
Roger ngồi dậy và phủi bụi trên người rồi lại lên lưng ngựa và ghìm cương con Ả rập, cưỡi trở lại khu rừng, con ó bay ngay trên đầu anh.
Anh tự hỏi mình đang làm cái gì thế khi quay trở lại và còn nói chuyện với chim chóc. Anh tự hỏi đó có phải là một lời bào chữa cho việc anh không quay trở lại nhà nơi vốn dĩ là của anh không.
Vì thế anh cảm thấy thật ngu ngốc khi đi qua một quả đồi đầy cỏ mọc và gò cương rất mạnh khiến con Ả rập dựng đứng hai chân lên rồi lùi lại phản đối vì anh đã kéo cương quá ngớ ngẩn.
“Xin lỗi,” anh nói, vuốt vuốt cái cổ dài của con ngựa trong lúc nhìn lướt qua thung lũng phía dưới.
Rồi anh nhìn thấy cô, nhìn thấy cô chạy trong rừng như đang bị bầy chó ngao địa ngục săn đuổi. Một lát sau, một tốp trẻ con theo sát cô.
Anh nhìn thấy một hòn đá bay tới và cơn giận dữ của anh biến thành sinh vật; nó hóa ánh nhìn của anh thành đỏ như máu.
“FitzAlan đây!” anh hét lên, tiếng hét xông trận của anh thật mạnh và đáng sợ, vọng xuống thung lũng như thể vọng đến từ chính Quỷ dữ. Roger giơ nắm tay lên cao và thúc ngựa về phía trước.
Lúc ấy anh thấy cô ngã xuống.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hoang Dã
Jill Barnett
Hoang Dã - Jill Barnett
https://isach.info/story.php?story=hoang_da__jill_barnett