Hoa Tàn Hoa Nở epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương Kết
ược tin nhắn của Chấn Nguyên, mọi người đến đông đủ. Họ đứng cạnh bên Hân và tất cả đều nguyện cầu cho nàng sớm bình phục. Từng người một đến bên nàng nói nhỏ những lời như động viên khích lệ:
- Con phải cố gắng lên nhé, con gái yêu của mẹ.
- Thúy Hân! Bọn anh biết rằng em là cô gái rất có ý chí và nghị lực. Nhất định em sẽ vượt qua, phải không?
- Hân à! Tao biết mày sẽ vượt qua được thử thách này, vì mày là một cô gái thật cừ cơ mà, phải không?
Những lời nói, rồi đến những giọt nước mắt rơi lã chã trên người Hân, ai cũng mong muốn cho nàng được sống. Nhưng chẳng biết tại sao tất cả vẫn không cầm lại được lòng, những giọt nước mắt cứ tràn ra làm mặn đắng đôi bờ môi của họ.
Hơi ấm tình thâm cùng với những giọt nước mắt kia dường như có sự níu kéo tâm hồn con người trở lại. Cô gái giờ đây đã có biểu hiện tỉnh lại, nàng cựa mình rất nhẹ, đôi bờ mi khép kín dần dần được mở ra trước sự vui sướng của bao người. Thúy Hân lấy làm ngơ ngác không biết chuyện gì vừa xảy ra:
- Tại sao con lại nằm ở đây? Và mọi người, mọi người cũng có mặt đông đủ cả?
- Chị Ơi chính em đã hại chị.
Thúy Hạnh quỳ xuống bên chị mà khóc ngất:
- Em nói gì thế Hạnh? Tại sao em lại nói là đã hại chị.
- Chị Ơi chính hôm ấy em đã hẹn chị ra và cho bạn côn đồ đến đánh để trả thù sự ghen ích kỷ của mình. Bây giờ em xin chị hãy mắng và đánh em đi. Em sẽ không trách chị đâu.
- Thôi, Hạnh à! Mọi chuyện qua rồi, em cứ để cho nó qua đi. Anh nghĩ Hân sẽ không hẹp hòi mà hờn trách em đâu.
Hân đã dần dần nhớ lại câu chuyện. Nhưng rồi với tính độ lượng, nàng nói:
- Bỏ qua chuyện đó đi. Chị sẽ không trách em đâu. Chị em vui vẻ là chị cảm thấy vui rồi.
- Em cảm ơn chị Thúy Hân! Chị tốt với em nhiều quá.
- Có gì đâu em. Mìnnh là chị em cả mà.
Giờ đây đến lượt bà Mai Xuân tỏ ra vui mừng:
- Thúy Hân, con gái cưngg của mẹ! Cuối cùng rồi mẹ con ta cũng nhận được ra nhau. Mẹ cứ ngỡ là suốt cuộc đời này mẹ con ta đã vĩnh viễn xa nhau rồi. Không ngờ trời cao có mắt. Con xin tạ Ơn trời đã cho mẹ con được xum họp.
- Thúy Hân, em gái ngoan của anh! Kể từ hôm nay trở về sau, anh em ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa, em có chịu không?
Trước tình cảm của mọi người đã dành cho mình, Thúy Hân cảm thấy vui lắm. Nhưng với thái độ của bà Mai Xuân và Thái Bảo hôm nay có gì đó rất lại khiến nàng ngạc nhiên.
- Thúy Hân à! Con đừng quá ngạc nhiên. Hôm nay, ba mẹ sẽ nói cho con biết sự thật.
Thúy Hân hoảng hốt:
- Sự thật gì? Con cúi xin ba mẹ hãy tha lỗi cho con, đừng trách hờn con chi nữa.
- Không. Hân à! Ba mẹ khhông trách hờn con đâu, chỉ mong con hãy tha lỗi cho mẹ.
- Nhưng mẹ có làm chi đâu mà bảo rằng có lỗi với con.
- Có, nhiều lắm con à.. Sự thật con không phải là con ruột của ba mẹ, mà bà Mai Xuân đây mới là mẹ ruột của con. Hơn hai mươi năm trước, nhờ con mà gia đình ta không có cảnh chia ly. Thế mà ta không mang ơn con lại đem lòng căm ghét và tìm cách đuổi con ra khỏi nhà. Giờ đây lại đến con gái ta đã hại con ra nông nỗi này. Gia đình ta có lỗi với con nhìều lắm, Hân ơn. Xin con hãy tha lỗi cho ta.
- Không. Mẹ không có lỗi. Công nuôi dưỡng của ba mẹ hơn hai mươi năm qua, con không bao giờ quên được. Mẹ hãy quên những chuyện đã qua đi, vì bao giờ con cũng xem ba mẹ và em Hạnh đây là gia đình của mình cả.
- Thúy Hân! Con quả là đứa con hiếu thảo của ta.
Bà Mai Xuân với đôi mắt buồn:
- Thúy Hân! Con không trách người mẹ đã vứt bỏ con, khi con mình còn quá nhỏ như ta không?
- Không, mẹ à. Con không trách mẹ ðâu. Con biết ngày xưa mẹ đành cho con vì một nỗi khổ tâm nào đó, có phải không?
- Mẹ cảm ơn con nhiiều lắm, Thúy Hân ơi. Con đúng là cô gái có đôi cánh thiên thần mang niềm vui đến cho mọi người.
Bà Mai Xuân với đôi bàn tay run run ôm chầm lấy con gái, niềm vui bất tận đang tỏa khắp trong lòng bà. Những tưởng tội danh bỏ con của bà mẹ như bà suốt đời sẽ mãi mãi là vết thương lòng người mẹ. Nhưng ở hiều rồi cũng gặp lành, cuối cùng mẹ con bà đã được gặp nhau trong niềm vui khôn xiết. Bà gọi tiếng "con" thân yêu trong suốt hơn hai mươi năm dài chờ đợi nhớ mong.
- Thúy Hân! Con gái yêu của mẹ... Con cảm ơn trời cao đã ban phước cho con hạnh phúc lớn lao này. Hân ơi! Mẹ cứ ngỡ suốt cả cuộc đời, em con ta không nhìn thấy mặt nhau. Một đứa con mà hai mươi năm qua, không một ngày nào ta không mơ thấy tiếng gọi "Mẹ Ơi "của đứa con xa cách.
- Mẹ Ơi! Mẹ đừng khóc nữa. Con đã hiểu nỗi khổ tâm của mẹ rôi. Con biết mẹ là một người mẹ tốt.
Hai mẹ con bà Mai Xuân cùng ôm nhau cười nụ cười tràn ngập hạnh phúc xen lẫn dòng lệ tràn mi trên má họ. Những giọt nước mắt với hương vị thật ngọt ngào. Mọi người cũng vui mừng và trước cảnh tượng xúc động này, không ai cầm được nước mắt.
Chẳng biết tự bao giờ, Thúy Hân đã nằm gọn vào lòng mẹ và đang tận hưởng được cảm giác sung sướng, ấm áp của tình mẫu tử. Đây là hạnh phúc to lớn, chưa bao giờ Thúy Hân dám mơ ước. Cô như chú chim non sớm lạc mẹ, phải bươn chải trên bước đường mưu sinh. Đến khi cánh mỏi sức tàn thì mẹ cô lại đến với đôi tay thần kỳ đã xoa dịu vết thương lòng của đứa con gái bé bỏng.
Thúy Hân lâng lâng trong niềm hạnh phúc, ánh mắt nàng long lanh nhìn mọi người rồi lại ngắm nhìn mẹ. Đôi mắt của nàng bắt gặp đôi mắt hiền từ của mẹ đang nhìn mình với cái nhìn trìu mến, thiết tha.
Mọi người đều tận hưởng được niềm vui chung của mẹ con bà Mai Xuân. Và cả Chấn Nguyên cũng thế, anh cũng nhận ra được niềm vui tràn ngập trên khuôn mặt họ, nhất là ở đôi mắt... Đôi mắt ngày nào khi mới gặp Hân, anh đã tự hỏi tại sao đôi mắt đẹp ấy lại chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm xa xôi. Giờ đây anh có thể giải thích được sự vô hồn đó.
- Thúy Hân! Em mới vừa tỉnh lại, hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Mẹ và anh cùng cả một đại gia đình ta sẽ không rời xa em nữa đâu. Em đừng sợ.
- Vâng. Em cảm ơn anhh và tất cả mọi người đã ban cho em hạnh phúc to lớn này.
Tất cả đều vui vẻ. Họ cười đùa với nhau như một đại gia đình. Thái Bảo và Cát Vi tuy đã làm ba làm mẹ rồi mà vẫn ríu ra ríu tít như một đứa trẻ.
Vừa lúc đó, vị luật sư của Thúy Hạnh cũng bước vào:
- Xin chào tất cả mọi người. Tôi đến đây là có một tin vừa nhận được.
Mọi người vẫn thấy hồi hộp trước lời nói của vị luật sư. Họ yên lặng lắng nghe từng lời nói của ông ta.
- Tôi muốn nó là... xin chúc mừng cô Thúy Hạnh. Vừa qua sở điều tra đã bắt được bọn gian hồ đang thanh toán lẫn nhau. Chúng khai nhận hôm xảy ra vụ án đã dùng loại axit cực mạnh tạt vào người cô gái đối thủ vì bọn chúng cho rằng cô ta quá hung dữ. Lúc đầu chỉ muốn doa. thôi, nhưng do sự tranh chấp kịch liết bọn chúng đã ra tay tàn ác. Có điều qua khai nhận của bọn chúng thì cô gái ấy không phải là Thúy Hân. Nối kết lại các yếu tố của vụ án, các trinh sát cho rằng có thể trước khi xảy ra vụ án nạn nhân đã theo dõi Thúy Hân rồi đánh nàng ngất tỉnh cướp của. Thế nhưng do sau đó cô gái kia tìm đến gặp bọn côn đồ. Cả hai bên đã có cuộc ấu đả kịch liệt nên bọn côn đồ mới dùng thứ axit mang theo bên mình ra uy hiếp cô ta. Và kếp cục thì mọi người cũng biết rồi đấy.
Thúy Hân hồ hởi nhớ lại:
- Tôi còn nhớ hôm ấy đến nơi hẹn không có ai. Cứ ngỡ ba và em tôi không dám ra nên tôi vẫn tìm kiếm họ. Không ngờ vài phút sau tôi nghe phía sau trên đầu mình có một cái gì đó đập vào rất đau. Thế là tôi đã bất tỉnh cho đến hôm nay.
- Thúy Hân không xảy ra ðiều gì, có nghĩa là Thúy Hạnh không có tội.
- Vâng. Tôi nghĩ thế. Vì qua chuyện này, cô ấy cũng không có ý giết người. Vả lại, Thúy Hân đã không xảy ra chuyện gì. Tôi nghĩ tội cô ấy nhẹ thôi, mọi người đừng quá lo lắng. Xin chào mọi người, chúc tất cả vui vẻ.
Sau khi vị luật sư đã đi khỏi, cảm giác nhẹ nhõm len nhẹ vào tâm hồn của mọi người. Một gia đình cứ ngỡ như đã tan nát, không ngờ hôm nay họ có thể tìm được hạnh phúc trong sự hiểu lầm ấy.
Mọi người đang ngồi vui vẻ thì tiếng reo điện thoại bên mình Chấn Nguyên lại reo vang. Tất cả đều đã đến đông đủ rồi thì có ai điện thoại lại cho anh. Nghĩ vậy, Chấn Nguyên vẫn không buồn bắt máy. Cát Vi nhanh tay:
- Alô. Tôi xin nghe đây.
- Xin chào quý khách. Chỉ còn nửa giờ nữa là máy bay chúng tôi sẽ cất cánh. Tôi xin thông báo cho quý khách được rõ.
- Vâng cảm ơn cô nhhiều lắm.
Cát Vi bỏ điện thoại ra và nở nụ cười đầy đắc ý.
- Ai thế Cát Vi?
Thúy Hân hỏi:
- À, Hân này! Tao quên thông báo cho mày biết, chỉ còn nửa giờ nữa là Chấn Nguyên sẽ sang Mỹ. Cho dù tao và Thái Bảo đã nói hết lời mà anh vẫn đi. Bây giờ chúng mày hãy chia tay đi, kẻo không kịp.
Đôi mắt Thúy Hân u buồn đầy ngấn lệ:
- Chấn Nguyên! Anh đi thật à?
- Không, Hân à! Giờ đây đã có em bên anh thì anh còn đi đâu nữa. Em cứ yên tâm đi. Anh sẽ xé chiếc vé cho em xem.
Thúy Hân ngả vào lòng người yêu. Chấn Nguyên choàng tay mình qua ôm lấy Thúy Hân. Hơi ấm của tình yêu tạo cho Hân niềm hạnh phúc tràn đầy. Đây là niềm mơ ước của Hân bao nhiêu năm qua. Được ngả vào vòng tay che chở, ấm áp của người yêu và sống trong một đại gia đình vui vẻ, hạnh phúc. Một mơ ước thật đơn sơ và bình dị.
Cát Vi reo lên:
- Em là người đâu tiên ủng hộ quyết định của anh Chấn Nguyên.
Bà Mai Xuân nở nụ cười tươi và nói:
- Cái con bé này, đã có con rồi mà vẫn như con nít không bằng.
Một trận cười to lại vang lên. Hơi ấm tình thương giờ đã tràn ngập cả căn phòng. Họ vẫn nhìn nhau với ánh mắt nồng ấm nhất, chỉ có những con người thật sự hạnh phúc mới có được.
Hoa Tàn Hoa Nở Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên Hoa Tàn Hoa Nở