Chương 27
hông có thời gian để lãng phí, không tự ái gì nữa. Simon phóng vút vào căn lều lớn, khiến cho người lạ duy nhất há hốc miệng kinh ngạc. Cậu biết cô ta là ai, và chẳng hề tin cô ta chút nào, nhưng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc biến hình trước Tatiana.
Càng ngày cậu càng thấy việc này dễ dàng hơn, hệt như đi xe đạp vậy. Cậu thậm chí không cảm thấy xương kêu răng rắc và cơ bắp như đang bị kéo giãn ra nữa.
“Simon”, Tara gần như hét lên tên cậu khi cô vội vơ tấm chăn choàng lấy thân thể trần truồng của cậu.
Thật buồn cười, cậu thậm chí không nghĩ đến tình trạng khỏa thân của mình. Liên tục biến thành hoặc sói hoặc chim ưng khiến cậu quên béng mất là mình hiện không có lấy tấm vải che thân.
“Ian đâu ạ?”
“Ở chỗ Cian.”
Ánh mắt Simon dừng trên người Tatiana, lúc này đang ngồi trong góc lều, miệng há hốc và mắt mở to.
“Gần đây không?”
“Gần. Simon, mấy hôm nay con đã ở đâu vậy? Ai cũng lo cho con”, Lora mắng.
Simon hơi gục đầu xuống một thoáng rồi thì thào, “Gọi Cian mau. Họ đã trở về và cần giúp đỡ”.
“Họ? Ai?”
Liếc sang Tatiana lo lắng rồi quay lại, Simon không trả lời câu hỏi. “Bảo ông nhanh lên.”
Simon vơ đại quần áo nhanh chóng mặc vào, rồi rời lều. Cậu gặp Ian và Cian. Duncan và Todd ngay sau.
“Mấy ngày nay cháu đã ở đâu vậy, chàng trai?” “Không có thời gian đâu. Mẹ cháu và chú Fin đã trở về, họ đang cần giúp đỡ.”
Simon toan bước đi.
Ian nắm lấy cánh tay cậu. “Có chuyện gì không hay phải không? Mẹ cháu và chú Fin có bị thương không?”
“Fin không ổn ạ.” Simon miễn cưỡng nhìn Cian. “Chú ấy cần mọi người giúp.”
Duncan ở phía sau trong khi Todd nhanh chóng lấy ba con ngựa rồi tất cả cùng đi vào rừng.
Simon đi chung ngựa với Cian, mặc dù làm vậy không mấy dễ chịu. Cậu vẫn còn giận lắm. Họ phải cho ngựa đi chậm lại khi bắt đầu vào rừng và các bụi rậm.
“Cậu đúng về Tatiana.”
Simon vẫn ngồi im và không nói gì. “Cô ta là con tốt của Grainna.”
“Thế sao cô ta ở trong lều của chúng ta?” “Giờ cậu có thể gọi cô ta là tù binh.”
Sự buồn bã trong giọng nói của Cian giúp cậu bớt giận phần nào.
“Tôi đâu có muốn mình nói đúng về cô ta.”
“Và tôi lẽ ra không nên nói với cậu theo cách như vậy. Tôi mong ngày nào đó cậu có thể tha lỗi cho tôi.”
Hít một hơi thật sâu, Simon thở dài. “Cuộc sống ngắn ngủi lắm, không nên chấp nhặt nhau làm gì.” Ngắn kinh khủng luôn. Lời xin lỗi đã được chấp nhận. Thành công rồi.
“Ở đằng kia.” Cậu chỉ về phía trái. Mọi người sắp đến rồi, mẹ.
Tạ ơn Chúa.
Chú Fin tỉnh chưa mẹ?
Cô không trả lời ngay. Chưa.
Ian đến bên Fin trước, theo sau là Cian. Simon đặt tay lên lưng mẹ quan sát.
“Khi bọn cháu tiếp đất, đầu anh ấy đập vào một hòn đá. Em xem có giúp được không Cian?”
“Em sẽ cố bằng bất kỳ giá nào”, cậu nói rồi đặt hai tay lên đầu anh trai và kêu gọi quyền năng của mình.
Ánh sáng màu xanh tỏa ra, dao động và thắp sáng nơi họ đang đứng. Simon cảm thấy mẹ mình nín thở, trông thấy mắt mẹ mở to và đôi môi run rẩy. Khi Fin hít sâu và bắt đầu cựa quậy, Liz đổ sụp người vào Simon.
Khi mí mắt Fin bắt đầu chớp chớp, Liz chồm người ôm lấy đầu anh. Cian dịch ra, chừa chỗ cho hai người.
“Mình về nhà rồi phải không em?”, là những lời nói đầu tiên của anh.
“Đồ ngốc này, đừng có mà làm thế với em lần nữa đấy nhé.” Thay vì tát, đấm hay có bất kỳ hành động hung hăng nào như Simon tưởng, cậu quan sát mẹ ngả đầu vào ngực chú Fin rồi khóc oà lên. Như thể mẹ đã chất chứa trong lòng nỗi lo lắng ghê gớm cho đến khi biết chú ấy đã an toàn.
Fin áp môi lên đầu mẹ bằng sự dịu dàng mà cậu chưa từng thấy ở chú ấy từ trước đến giờ.
“Mừng con trở về, con trai.” “Hey”, Todd hét lên.
Mọi người khựng lại.
Simon đưa mắt nhìn sâu vào rừng. “Có ba người cả thảy. To cao, mang gươm và tách ra ba hướng.”
“Sao con thấy được?”
Fin đẩy Liz ra và cố ngồi dậy. Cian rút kiếm ra. “Con có thể ngửi thấy mùi của chúng nữa. Máu, rất nhiều.” “Máu của họ?”
“Không. Con nghĩ là của người khác.” Cậu biết, nhưng không muốn làm mẹ sợ nữa, vì mẹ sợ thế đã đủ rồi.
“Chúng đang di chuyển.” Simon đứng lên rồi cởi quần áo ra và phóng vút lên bầu trời.
“Trời đất, làm nhanh quá vậy”, Todd kêu lên.
Simon, con đi đâu thế?”
Cậu im lặng bay bên trên đám người nọ, chú ý thấy một người rút tên ra khỏi túi.
Cúi xuống đi, cậu hét lên trong đầu.
Mẹ cậu la to lời yêu cầu của cậu cho những người khác biết khi gã đàn ông kia buông mũi tên bay vút trong không khí.
Nói cho Todd biết có một người bên trái chú ấy, hắn nấp đằng sau cái cây lớn nhất ấy. Một người khác canh chừng và đợi mọi người đứng lên đấy.
Liz hơi nhỏm dậy và thuật lại cho những người khác những gì Simon truyền đạt.
Người thứ ba?
Đi vòng đằng sau đó.
Mẹ cậu ở chính giữa, Ian, Fin, Cian, cùng Todd xoay lưng về phía mẹ và khom người xuống. Gã đàn ông vừa bắn tên tiến lại gần hơn.
Một người đang tiến lại gần với cung tên đó. Nếu Todd có súng, thì sử dụng bây giờ là hợp lúc rồi.
Chú ấy có súng.
Tốt. Mẹ có thấy con không? Simon bay trên không trung và vờn quanh gã đàn ông bên dưới.
Thấy.
Gã ở ngay dưới con ấy.
Todd vụt chạy đến bên một cái cây, gần kẻ thù hơn, và nấp đằng sau. Simon quan sát những tên khác khi chúng tiến đến gần gia đình mình.
Nhanh lên.
Todd lao ra khỏi chỗ nấp, giương súng lên và bắn trước khi gã kia kịp phản ứng. Tiếng nổ xé không gian khiến bầy thú nháo nhào chạy ra khỏi nơi trú ẩn, loạn xạ khắp khu rừng.
Gã đàn ông cầm cung tên ngã người ra sau, viên đạn sượt qua vai gã.
Ian hét lên khi một gã khổ người to tướng lao đến. Gươm vung lên sáng lóa. Cian nắm chắc tay gươm trong tư thế sẵn sàng, Fin đối lưng với cha, quan sát tên kia.
Simon không thể trông thấy hắn. Cậu bay đến một nhánh cây khác, tìm kiếm.
Không thấy gì.
Con không thấy tên thứ ba đâu nữa. Tên chú Todd bắn như thế nào rồi? Hắn bỏ chạy rồi. Đồ hèn nhát.
Nhưng chứng kiến trận chiến giữa Ian với gã kia đang diễn ra dữ dội, có lẽ gã làm thế là thượng sách.
Khi lưỡi gươm Ian đâm xuyên qua người kẻ thù, và trước khi gã ngã xuống đất, Simon nghe gã thốt lên, “Tạ ơn Chúa”.
Rồi cậu trông thấy gã thứ ba chạy về hướng tây.
Khi cả bọn mất hút, Simon phóng vút xuống và nói, “Bọn chúng chạy biến đi rồi”.
Ian đứng trên xác gã chiến binh.
Simon vừa mặc quần áo vừa tiến lại gần, nhìn chằm chằm xuống gã đàn ông. “Hắn bị mụ ta khống chế.” Cậu kể lại cho ông những gì mình nghe được gã này nói.
“Ta cũng nghe thấy”, Ian đặt một bàn tay lên vai Simon. Chẳng có vinh quang gì trong việc giết chóc này cả. Chỉ có nỗi buồn thương cho linh hồn đã mất dưới bàn tay Grainna.
* * *
Từ góc lều, Tatiana chứng kiến sự đoàn tụ của hai thành viên trong gia đình. Những giọng nói thì thào và những ánh nhìn thường xuyên xoáy sâu vào linh hồn của cô.
Tại sao cô ta vẫn còn ở đây? Mưu đồ của Grainna là gì? Simon có khả năng biến hình giống như Grainna.
Ý nghĩ đó khiến Tatiana sợ, nhưng đồng thời cô cũng đã hiểu. Grainna sợ những người này. Quyền năng kết hợp của tất cả mọi người trong gia đình chắc chắn là phải mạnh hơn mụ.
Tuy nhiên họ không dùng lợi thế đó để làm bá chủ hay khống chế người khác.
Cian không nhìn về phía cô. Cậu xoay lưng lại. Cô không thể trách gì cậu được. Chính cô mới là người sai trái.
Gục đầu vào hai tay, Tatiana cố không lắng nghe, nhưng cô vẫn nghe hầu hết những gì họ nói với nhau trừ những lúc có gì đó khiến cô sao nhãng, “Chị đã nói chuyện với mẹ.”
“Chị nói đùa đấy hả?”
Người mới đến, Liz, lắc đầu. “Không. Em không tin được mẹ buồn đến thế nào đâu. Mẹ bảo chị nói với em là mẹ yêu em. Em có tin được không?”
Tatiana đưa mắt nhìn hai chị em Liz đang nói chuyện với nhau. Họ có phải trải qua thời thơ ấu cơ cực và thống khổ như cô không?
“Còn cha?”
“Cha khốn nạn lắm. Đúng là không biết thương con cái. Em mà nghe được mẹ quát ông ấy thì mới biết.”
Hai chị em phá lên cười dù thực tế thật đau lòng. Ít ra họ còn có mẹ quan tâm lo lắng và hai chị em thủ thỉ với nhau.
Hai chị em hạ thấp giọng khiến Tatiana khó có thể hiểu được họ nói gì. Cô đưa mắt nhìn về phía Finlay.
“Jake bảo đưa cho cậu cái này.” “Đạn hả?”
“Anh ta đã liều lĩnh cứu chúng tôi.”
“Jake đối với tôi hệt như một người anh trai. Và tôi cũng đối xử với anh ấy giống như thế.”
Tatiana cụp mắt xuống, suy nghĩ vẩn vơ. Cô run lên và gục đầu vào hai tay, đau nhức. Không khí lạnh dội vào mọi giác quan nơi cô. Cô đứng bật dậy, khiến nhiều người khác đứng bật dậy theo.
Tatiana ôm lấy đầu, buồn nôn kinh khủng. “Không!” “Chuyện gì thế?”
Cô bịt chặt hai tai. “Đừng nói nữa. Tôi nghe được tất cả những gì mọi người nói.”
Cian tiến lại gần. Cô co rúm người.
“Mụ ở trong đầu tôi. Tôi cảm thấy mụ ở đó.” Khi những lời nói ấy vuột ra khỏi môi cô, cơn đau trong đầu tăng lên.
Đồ phản bội. Những lời nói của Grainna vọng lên trong đầu Tatiana. Rồi mụ phá lên cười sằng sặc và ra khỏi đầu cô.
“Grainna nghe được sao?”
Đương nhiên rồi, đây là kế hoạch của mụ ta mà. “Mụ để tôi đi, nhưng không hoàn toàn. Mụ đọc suy nghĩ của tôi. Tôi biết điều đó.”
“Đồ gián điệp”, Cian hét vào mặt cô. “Tôi không muốn như thế.”
“Chúng tôi phải tin cô như thế nào đây?”, Cian nắm lấy vai Tatiana rồi lay mạnh, buộc cô phải mở mắt nhìn cậu.
“Tôi không đáng được tin.” Cô bắt đầu khóc.
“Mụ phù thủy khốn kiếp. Chúng ta cần tìm điểm yếu của mụ.” Liz xen vào giữa Cian và Tatiana, buộc cậu ngừng lay cô gái.
“Đừng bênh vực cô ta.”
“Thôi đi nào, Cian. Em không thấy cô ấy đang bị thương à?”
“Cậu ấy nói đúng. Tôi không xứng đáng với lòng trắc ẩn của chị.”
“Không ai đáng bị mụ Grainna khống chế, nhưng mụ phù thủy đó tìm cách điều khiển tất cả chúng ta.”
Ánh sáng từ xa phía sau căn lều báo hiệu mặt trời đang lên. “Mụ không khống chế chị.”
“Thật sao? Tôi thấy hình như tất cả chúng ta ngồi đây bây giờ là vì mụ.”
Người phụ nữ dũng cảm đó nói cũng có lý.
“Nhưng đã đến lúc chấm dứt sự chế ngự của mụ ta.” “Bằng cách nào?”
Tatiana chìa tay ra. “Tôi xin mọi người. Đừng nói trước mặt tôi nữa. Tôi không thể kiểm soát được sự xâm nhập của mụ ở đây.” Cô vỗ vỗ tay lên trán. Suy nghĩ thận trọng, Tatiana đi quanh Liz và nhìn chằm chằm vào Cian cho đến khi cậu nhìn cô. “Tôi không hề muốn lừa dối mọi người.”
“Không. Tôi không nghĩ là em làm thế.” Lời nói quả quyết của Liz khiến cô ngạc nhiên.
“Tôi cũng thế.” Giờ là Amber.
Nghe lời em gái nói xong nét mặt Cian mới dịu đi đôi chút. Có lẽ cậu đã tin cô rồi. Cô cầu mong điều đó.
“Cô có biết điểm yếu nào ở mụ ta không?” Tatiana lắc đầu. “Đợi đã.”
“Cái gì?”
“Tôi nghĩ mụ ta bị chém hay trúng tên bắn.”
“Ý cô là gì?”
“Mụ ta giữ cánh tay như thể nó bị thương trước khi tôi ra đi. Có mùi gì đó, hệt như thịt thối ấy.”
“Tên bắn đấy”, Simon nói. “Mụ bị tên bắn vào cánh. Con đã thấy mụ ở trong rừng sau khi bị bắn.”
“Khi con trông thấy, mụ ta vẫn còn trong hình dạng chim chứ?”
“Không. Nhưng cánh tay của mụ bị thương. Mũi tên đã được rút ra, nhưng có vài sợi lông bị rụng và vương lại nơi cánh tay mụ.”
“Thế quái nào con đến gần được mụ ta mà chứng kiến chuyện đó?”
Simon so vai. “Con đâu có đến gần thế.”
Liz lắc đầu. “Ưm, tôi nghĩ giờ thì chúng ta đã có thể tìm cách trục xuất mụ rồi. Tôi đang vạch ra một kế hoạch đây.”
Tatiana hoảng hốt. “Đừng, tôi xin chị. Đừng nói ra điều gì trước mặt tôi.”
Ian bước lên, đặt tay lên vai Liz. “Cô bé nói đúng đó, Liz.” Ông hất đầu về phía cửa lều. “Để ta tìm chỗ an toàn cho cháu nghỉ ngơi.”
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề