Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dưỡng Thú Thành Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 28: Bí Mật Không Muốn Người Biết
T
ịch Tích Chi xấu hổ đỏ mặt, núp ở trong ngực An Hoằng Hàn. Nghe được hắn trực tiếp chất vấn Thái hậu, đầu nhỏ dần dần thò ra. Khuôn mặt lão thái hậu không chút biểu cảm đứng đối diện trước người nàng.
Thái hậu tâm thần bất định(1), cách lúc lâu mới lên tiếng nói: "Bệ hạ, ngài là máu mủ ai gia mang nặng đẻ đau mười tháng, vì một con chồn, ngài chẳng lẽ định cãi lộn cùng ai gia!"
(1)Tâm thần bất định: nghĩa là ý thức ở trạng thái không bình thường, hay là tinh thần ở trạng thái không ổn định.
Thái hậu bày ra dáng vẻ uy nghi, tất cả cung nữ thái giám rút lui khỏi cung Phượng Tường, trong tẩm cung chỉ còn lại hai người An Hoằng Hàn cùng Thái hậu cộng thêm một con chồn nhỏ.
Đều nói mẹ con đồng tâm(2), Tịch Tích Chi cho rằng An Hoằng Hàn cứ như vậy rút lui không cãi vã với Thái hậu nữa.
(2)Đồng tâm: cùng chung nhịp đập trái tim, ý nói có tình cảm thắm thiết, mặn nồng
Vậy mà ngoài dự đoán của nàng, khóe miệng An Hoằng Hàn hàm chứa ý giễu cợt, cười lạnh nói, "Thì ra người còn biết trẫm là máu mủ cốt nhục của người?” Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông tơ con chồn nhỏ, nhìn như thờ ơ nhưng lại che giấu sóng ngầm mãnh liệt, "Năm năm trước, ly rượu độc kia, trẫm vẫn nhớ rõ ràng rành mạch."
Rượu độc gì......?
Trong đầu Tịch Tích Chi đầy nghi vấn...... Nhưng khi nàng nhìn ánh mắt An Hoằng Hàn chứa nỗi hận thấu xương, nàng đã biết rõ, ly rượu độc kia có liên quan đến Thái hậu.
Thái hậu sợ hãi lui về đằng sau một bước, cực kì khiếp sợ nhìn chằm chằm An Hoằng Hàn, bởi vì không tin nổi, âm thanh nàng ta cũng run rẩy theo, "Ngươi...... Làm sao ngươi biết được?"
Sợ hãi và chột dạ. Thái hậu vò khăn lụa rất mạnh như muốn xé nát nó, sắc mặt nàng ta xanh mét, lúc đỏ lúc trắng, cặp mắt do trừng quá lớn mà toát ra từng tia máu.
Tiếng bước chân của An Hoằng Hàn vô cùng nặng nề, hắn từ từ sải từng bước một tiến về phía Thái hậu, "Nếu trẫm không biết thì đã sớm bị ly rượu độc kia của người độc chết. Mẫu hậu, từ nhỏ người đã thiên vị thất đệ(3), người làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý(4) ở sau lưng vì để phụ hoàng có thể chú ý đến thất đệ. Có chuyện tốt người liền toàn bộ nghĩ tới thất đệ, có đồ ăn ngon cũng đưa tất cả cho thất đệ...... Thậm chí cuối cùng vì giúp hắn giảm bớt một đối thủ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà không tiếc độc sát(5) một người con trai ruột khác của mình."
(3)Thất đệ: em trai thứ đứng thứ bảy trong số các anh em.
(4)Thương thiên hai lý: chuyện không có tính người, nhẫn tâm tàn nhẫn
(5)Độc sát: giết người bằng thuốc độc
"Ngươi(6) có thể ngoan độc đến mức đó còn có mặt mũi nói tình thân trước mặt trẫm sao?" Nheo mắt, An Hoằng Hàn giống như một vị thần trông xuống chúng sinh(7), "Ngươi ngoan độc, trẫm liền ác độc hơn so với ngươi! Thất đệ mà ngươi yêu thích, trẫm đã để hắn chết theo cách khổ sở nhất. Không chỉ thân bại danh liệt(Thân bại danh liệt: ý nói thanh danh sự nghiệp đều sụp đổ, thất bại.
(9)Ngũ mã phanh thây: hình phạt thời xưa, dùng 5 con ngựa buộc dây thừng nối liền với năm bộ phận trên cơ thể con người là: đầu, hai tay và hai chân, đánh ỗi con đi về 5 hướng khác nhau, kéo căng đứt người ra.
Hai mắt Thái hậu trợn to, hoảng sợ nhìn về phía An Hoằng Hàn, "Chuyện kia là ngươi hãm hại Hạo nhi! Hắn là đệ đệ ruột của ngươi, sao ngươi có thể đối xử với hắn như vậy?"
Cuộc chiến tranh giành năm đó vô cùng kịch liệt. Đủ mọi thủ đoạn tranh đấu tàn nhẫn, gay gắt của các hoàng tử nối đuôi nhau tiếp diễn. Cho dù có người chết cũng mơ hồ không tìm ra hung thủ thật sự. Khi đó, tiên hoàng không hề để ý tới việc huynh đệ bọn họ tự chém giết lẫn nhau, dù sao người nào sống sót đến cuối cùng mới chính thức là Đế Vương đời sau của nước Phong Trạch.
Cuộc chiến tranh giành quyền lực lúc ấy chỉ dùng hai chữ “ngoan độc” (10)để hình dung.
(10)Ngoan độc: chỉ đồng thời bao gồm tất cả nham hiểm, âm mưu xảo quyệt, độc ác, tàn nhẫn.
"Trẫm chưa từng coi hắn là đệ đệ." Một người tùy ý làm bậy lại tham sống sợ chết không có tư cách làm đệ đệ hắn.
Ở trong mắt hắn, không có huynh đệ, chỉ có kẻ địch......
Mà toàn bộ lời nói ấy đều do người phụ nữ đối diện đây dạy.
"An Hoằng Hàn...... Ngươi thật độc ác! Thật độc ác!" Thái hậu như bị đứt dây thần kinh, vừa khóc vừa cười, nước mắt chảy đầm đìa, "Ai gia vì hạo nhi diệt trừ nhiều thế lực như vậy cuối cùng không ngờ lại tiện nghi Bạch Nhan Lang(11) là ngươi. Tại sao ngươi đã biết chuyện về ly rượu độc năm đó mà còn không trừ bỏ ai gia?"
(11)Bạch Nhãn Lang: con sói mắt trắng, ý chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa độc ác.
Nghe được ba chữ ‘ Bạch Nhãn Lang ’, Tịch Tích Chi vung móng vuốt hướng phía thái hậu. Nếu An Hoằng Hàn là Bạch Nhãn Lang thì người làm mẫu hậu như nàng ta lại nên làm cái gì! Hổ dữ không ăn thịt con, mà nàng ta lại có thể nhẫn tâm ra tay với chính con ruột của mình.
So với lúc Thái hậu hành hạ, nàng càng thấy tức giận hơn, Tịch Tích Chi không để ý An Hoằng Hàn đang đè nàng, thân thể nhỏ bé nhằm thẳng hướng Thái hậu.
Một màn bất ngờ này làm hai người không kịp ứng phó.
Khi thân thể con chồn nhỏ sắp đập vào người Thái hậu, một bàn tay to vững vàng tiếp được nàng, ôm lại nàng trở về trong ngực, "Ngươi muốn dùng trứng chọi đá sao? Đụng vào như vậy rốt cuộc ngươi bị thương hay bà ta bị thương?"
Mặc dù lúc An Hoằng Hàn tức giận có nói lời khó nghe nhưng phần lo lắng chân thành trong dó không hề giả. Cứ đụng vào như vậy, chỉ sợ Thái hậu không bị thương mà có thể nàng sẽ phải nằm mấy tháng không xuống được giường.
Nàng thay An Hoằng Hàn cảm thấy không đáng giá, không biết khi còn bé hắn vượt qua như thế nào, phải trải qua bao nhiêu sóng gió mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế vạn người ngưỡng mộ.
Nhìn bộ dáng tức giận của con chồn nhỏ rất đáng yêu, trái tim lạnh lẽo của An Hoằng Hàn dần dần tan chảy. Xoa phần lông che trán con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn quay lại nhìn về phía Thái hậu, nói: "Năm đó không có diệt trừ ngươi, đó là bởi vì ngươi không có ý nghĩa với trẫm. Ngươi có hay không đều không quan trọng. Nhưng ngươi sai ở chỗ không nên đụng vào thứ gì của trẫm!”
Hắn nâng con chồn nhỏ lên, mở ra lông tơ rậm rạp của nàng, làm lộ ra mảnh thịt tím bầm nhìn thấy mà ghê người.
"Trẫm mặc kệ vì sao ngươi ức hiếp nàng, tóm lại, tối nay món nợ này trẫm sẽ đòi lại!" Chậm rãi nâng tay phải lên, An Hoằng Hàn búng tay tạo ra hai âm thanh nhẹ nhàng vang vọng bên trong đại điện.
Cùng lúc đó, hai bóng đen xông vào từ ngoài cửa sổ mở rộng.
"Tham kiến bệ hạ." Hai người nam tử mặc cẩm bào màu đen quỳ một chân trên mặt đất.
Bọn họ cầm theo một quả kim bài điêu khắc Hùng Ưng trong bàn tay phải.
"Ảnh Vệ......" Thái hậu không thể tin được nhìn khối kim bài kia, lại quay đầu nhìn về phía An Hoằng Hàn, không ngừng lắc đầu, nói: "Không thể nào...... Tiên hoàng làm sao sẽ giao lại Ảnh Vệ cho ngươi?"
Đoạn thời gian Tiên hoàng qua đời đó là do nằm lâu trên giường rồi không dậy nổi. Người khác không biết vì sao, chẳng lẽ Thái hậu còn không biết nội tình(12)? Năm đó, An Hoằng Hàn cấu kết với thái y trong cung, bỏ chất độc mãn tính(13) vào trong chén thuốc của tiên hoàng, khiến tiên hoàng từng bước một đi đến tử vong.
(12)Nội tình: ý nói nguồn gốc sâu xa, lí do bên trong đó.
(13)Chất độc mãn tính: thuốc độc phát tác chậm đến khi phát tác thì -hehe- đi tong)
Hoàng thất có rất nhiều bí mật không muốn người biết, một cái trong đó chính là bí mật bồi dưỡng chín mươi chín Ảnh Vệ. Nhóm Ảnh Vệ này chính là tinh anh trong tinh anh, mỗi người võ công cao tuyệt, mặc dù không thể nói thiên hạ vô địch nhưng ít ra cũng có thể lấy một địch một trăm.
An Hoằng Hàn thuận lông con chồn nhỏ, nhíu mày lạnh lùng nói: "Có gì không thể? Muốn từ trong miệng một người biết bí mật có rất nhiều phương pháp giống như hành hạ một người cũng có nhiều biện pháp kẻ không hết. Thái hậu, ngươi nói thử xem, trẫm hành hạ ngươi như thế nào để báo thù con chồn nhỏ?"
Tâm tình An Hoằng Hàn không chút gợn sóng, nhẹ nhàng nói ra.
Con chồn nhỏ nháy mắt mấy cái, tối nay không phải nàng đã biết được quá nhiều chuyện? Sống ở trong hoàng thất, người biết càng ít bí mật thì sống được càng lâu. Những lời này của An Hoằng Hàn tối nay khiến một lần nữa Tịch Tích Chi lại có nhận thức mới về hoàng cung.
Hoàng cung không đáng sợ, đáng sợ là lòng người khó đoán. Mỗi người ở đây ôm đủ loại mục đích, sống ở trong tranh đấu, cuối cùng tự mình lạc hướng.
Thái hậu run rẩy lùi về phía sau. Đứa con này là do nàng sinh, đương nhiên nàng hiểu biết rõ thủ đoạn của hắn. Phàm là người rơi vào trong tay hắn, chết vẫn còn dứt khoát, ngộ nhỡ sống không bằng chết bị giữ lại một hơi thở đó mới là điều thảm nhất.
"Ngươi...... Ngươi nghĩ làm cái gì với ai gia! Dù thế nào ai gia cũng là mẫu thân ruột thịt của ngươi, chẳng lẽ ngươi không sợ người đời chỉ trích?" Thái hậu vẫn giữ được sự sáng suốt, đến nước này, khí thế còn không tự hoảng loạn.
"Dùng gậy ông đập lưng ông thôi. Bất quá...... Dựa vào cơ sở đó, trẫm sẽ trả lại gấp bội." Mặt An Hoằng Hàn không chút thay đổi, giọng nói lạnh lùng giống như đối phương chỉ là một người xa lạ không chút quan hệ nào.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dưỡng Thú Thành Phi
Cửu Trọng Điện
Dưỡng Thú Thành Phi - Cửu Trọng Điện
https://isach.info/story.php?story=duong_thu_thanh_phi__cuu_trong_dien