Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đẳng Cấp Tư Duy
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 28: Ký Ức Tuổi Thơ
S
au khi lấy lời khai của Chương Hiểu Yến, đã gần trưa, Tô Niệm Đường muốn đến căn tin trường dùng bữa, Kỷ Lang đồng ý. Món ăn ở căn tin trường Đại học Y khá ngon, vì vậy rất nhiều sinh viên đến đây dùng bữa, nhìn đám đông sinh viên tụ tập ở đây, Kỷ Lang cảm thán: “Năm tháng thanh xuân tươi đẹp, một đi không trở lại.”
Tô Niệm Đường chớp chớp mắt nhìn Kỷ Lang: “Anh Kỷ Lang đừng dùng khẩu khí của một ông lão tám mươi tuổi cảm thán về cuộc đời như vậy được không?”
Kỷ Lang cùng Tô Niệm Đường tìm một chỗ ngồi, anh cười lớn: “Đúng là vậy mà, so với sinh viên trong độ tuổi này, anh không phải là một lão già sao?”, rồi anh giả giọng một ông già ồm ồm nói, “Bữa nào rảnh anh sẽ đến nghe Đường Đường giảng bài.”
Tô Niệm Đường nhướng mày: “Hả??? Tới nghe em giảng bài???”
“Đúng rồi, từ lúc em về nước đến giờ vẫn chưa có dịp nghe em kể về cuộc sống ở nước ngoài mà.” Bắt đầu từ bây giờ anh cực kỳ có hứng thú với quãng thời gian Tô Niệm Đường sống và học tập tại nước ngoài. Anh không thể tưởng tượng nổi tại sao cô lại lựa chọn môn tâm lý học tội phạm, chẳng lẽ do sự kiện xảy ra lúc còn bé?
Cảnh tượng ấy anh không quên được, e rằng Đường Đường lại càng không thể quên.
Tô Niệm Đường cụp mắt: “Thật ra chẳng có gì vui để kể.” Ẩn sâu dưới đôi mắt kia là nỗi bi thương ngập tràn, có rất nhiều điều giấu kín trong lòng, muốn nói ra khỏi miệng nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Cảm nhận được tâm trạng buồn bã của Tô Niệm Đường, Kỷ Lang đưa tay nhẹ ôm cô vào lòng: “Giấu ở trong lòng quá lâu sẽ sinh bệnh, chi bằng tâm sự hết với anh được không?”
Hành động kề vai của hai người thân mật như tình yêu trong sáng của tuổi học trò nhưng còn điểm thêm một chút gì đó.
“Năm ấy em được dì đón đi, hầu như đêm nào cũng gặp ác mộng, hơn nữa ngôn ngữ bất đồng, lúc nào em cũng trong tâm trạng buồn chán, có lúc còn muốn tự sát. Dì em tìm qua rất nhiều bác sĩ tâm lý, nhưng cũng không có hiệu quả. Sau đó, hầu như cách hai tháng, dì đưa em đi khám bác sĩ tâm lý một lần, mãi cho đến khi em lên trung học, em gặp thầy.”, Tô Niệm Đường cong môi, “Thầy em là một giáo sư tâm lý học nổi tiếng của Mỹ, Chris Andrew.”
Kỷ Lang cau mày: “Chris?”. Anh đã từng nghe qua danh tiếng của người này, rất nhiều vụ án của Mỹ đều nhờ vào ông để tìm ra chân dung hung thủ.
Tô Niệm Đường gật đầu, cặp mắt nhìn về xa xăm như nhớ lại quá khứ: “Em là sinh viên … vô dụng nhất của thầy.”
“Em rất giỏi!”, Kỷ Lang tán thưởng, “Ít ra là mấy vụ án trước đây anh phá án thành công đều nhờ có sự nhắc nhở của em. Ở Mỹ coi như em không giỏi nhất nhưng tuyệt đối không phải là người kém cỏi. Hơn nữa nói anh nghe ở Mỹ tên của em là gì, nói anh nghe để anh còn biết đường mà quỳ bái!”
Tô Niệm Đường bị Kỷ Lang chọc, cười lớn: “IA, ở Mỹ em lấy tên là IA, phiên dịch sang tiếng Trung Quốc là Hải Đường.” Rất đơn giản!
“… IA??? Chính là người sáu năm trước trợ giúp FBI Mỹ phá Vụ án hiếp giết liên hoàn sao?”, Kỷ Lang không thể tin nổi, “Đường Đường, em đừng nói em chính là người ấy, sáu năm trước em mới chỉ mười sáu tuổi?”
Tô Niệm Đường mím môi, cười nói: “Là em …”
Sáu năm trước có một vụ án gây rúng động một bang ở Mỹ, hung thủ sau khi cưỡng hiếp thì giết chết nạn nhân, thủ pháp khá phức tạp. Khi biết đến sự truy đuổi của cảnh sát hắn không dừng tay mà càng ra tay mạnh hơn như khiêu khích cảnh sát. Chỉ có điều, cuối cùng tên tội phạm là ai không ai hay biết. Giới truyền thông chỉ đưa tin tên tội phạm là người đàn ông Châu Á. Mà người trợ giúp cảnh sát phá án cũng cũng chỉ biết được tên.
Truyền thông chỉ đưa ra cái tên IA, còn tất cả các thông tin còn lại không một ai biết. Không ngờ đến đó lại chính là Đường Đường.
“Vậy cuối cùng làm sao bắt được tên hung thủ ấy?”, Kỷ Lang hỏi.
Tô Niệm Đường lắc đầu: “Thật ra … em cũng không biết, khi ấy em mới chỉ mười sáu tuổi, làm sao có khả năng biết được nhiều như vậy, tất cả đều nhờ vào sự dẫn dắt của thầy”, Tô Niệm Đường nói lảng sang chuyện khác: “So với sư huynh của em, thì em vẫn còn rất kém cỏi”, cô nói tiếp, “Nick là tên sư huynh của em, là người đã theo sát em chỉ sau thầy.”
Kỷ Lang khích lệ: “Cô nhóc của anh chưa biết thế nào là đủ, vụ án kia cho dù có thầy hướng dẫn cũng phải có nhờ khả năng thông minh của em. Nếu không em có thể được trường Đại học Y mời về sao, điều này chứng minh em vẫn làm nên thành tích.”
Ai ngờ Tô Niệm Đường nhíu mi: “Vì thầy coi em như con cái thôi. Trước khi là thầy, thầy Chris chính là bác sĩ tâm lý của em. Trong lúc vô tình thầy phát hiện và nói em có khuynh hướng phạm tội. Sau đó từ một người bạn nào đó của thầy, thầy biết đến quá khứ của em. Vì vậy, thầy đồng ý nhận em làm đệ tử, chính vì lẽ đó em mới bắt đầu đi theo chuyên ngành tâm lý học tội phạm.”
“Khuynh hướng phạm tội?”, Kỷ Lang đánh giá Tô Niệm Đường từ trên xuống dưới,: “Sao anh không nhìn thấy?”
“Nếu như anh nhìn thấy vậy thì anh lợi hại ngang bằng thầy của em rồi”, Tô Niệm Đường mím môi, “Thật ra thầy của em nói không sai …” Cô quả thật có khuynh hướng phạm tội, không chỉ có mà còn từng gây ra chuyện.
Thấy vẻ mặt Tô Niệm Đường chùng xuống, Kỷ Lang cười khẽ: “Sau đó thì sao?”
Tô Niệm Đường lắc đầu, đương nhiên không muốn nói tiếp: “Không có sau đó, sau đó là Đại học Y có mời thầy về làm giảng viên một khóa học, thầy liền đề cử em. Thầy nói, vấn đề tâm lý của em cần phải tìm ra nguyên nhân gốc rễ mới có thể hết bệnh, trở về nơi bắt đầu sẽ có thể giúp được em. Hơn nữa em cũng muốn quay về, nên xin phép dì thu xếp về nước.”
Cảm giác Đường Đường có chuyện giấu anh, vẻ mặt không biến sắc cười cười: “Trở về cũng tốt, dù sao đây cũng là nhà của em.” Đường Đường nhất định có chuyện, Kỷ Lang đoán như vậy. Vầng trán của cô dường như chứa đựng vô số tâm tư, cái gì muốn che giấu cũng không thể che giấu. Nhưng rốt cục là chuyện gì, chuyện gì khiến cô không muốn nhắc đến, những năm tháng ở nước ngoài cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Tô Niệm Đường hít sâu một hơi: “Đúng! Nơi này mới là nhà của em”. Mặc dù dì đối xử với cô như con ruột nhưng chung quy đó cũng không phải là nhà cô, cô vốn dĩ không thuộc về nơi ấy. Trái lại khi mới vừa xuống máy bay, bước chân lên vùng đấy này cô mới có cảm giác thân quen. Tốt quá về nhà rồi!
Nơi này có ký ức tuổi thơ của cô, mặc kệ là tốt hay xấu tất cả đều ở nơi này. Có thể thầy cô nói không sai, căn nguyên nguồn gốc căn bệnh của cô chính là ở đây.
*
“Anh đang làm gì đó?”, bên tai Kỷ Lang văng vẳng thanh âm non nớt, mềm mại khiến người ta không nhịn được chỉ muốn bắt nạt. Năm đó, mẹ của Tô Niệm Đường dắt tay cô đứng trước sân đại viên.
Khi ấy anh cùng em trai đang chơi đất cát dưới gốc cây đại thụ, Tô Niệm Đường xuất hiện trước mặt bọn họ. Quân áo không đẹp lắm nhưng rất sạch sẽ, trên đầu cột hai sừng trông rất đáng yêu.
Kỷ Sóc còn nhỏ nhưng rất ranh ma, đứng lên nhìn Tô Niệm Đường một chút, sau đó nghểnh mặt lên trời hỏi: “Nhóc con là ai, sao lại ở trong sân nhà tôi?”
“Em là Tô Niệm Đường. [Niệm hải đường xuân vãn, ly nhân vị quy]. Mẹ nói đó là ý nghĩa tên của em.” Gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu cũng vênh vênh tự đắc.
*Nhớ hải đường đã vào cuối xuân, sao người đi mãi vẫn chưa về.
Kỷ Sóc xoay người: “Tôi không hỏi tên nhóc ý nghĩa là gì, chỉ muốn biết tại sao nhóc ở đây?”
Khi còn bé, Kỷ Lang không ưa Kỷ Sóc, rõ ràng nó là em của anh nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ mình là đại ca. Hai đứa chơi cùng nhau, cùng nhau nghịch đất nghịch cát, vậy mà trên người nó không dính hạt bụi, còn anh từ đầu đến chân toàn là bùn đất, lúc nào cũng bị mẹ Kỷ mắng, còn nó đứng một bên xem trò vui.
Vì vậy, lúc Kỷ Sóc ra điều hoạnh họe Đường Đường, Kỷ Lang rất nghĩa khí đứng lên, kéo tay Đường Đường: “Cô em nhỏ đừng thèm để ý đến nó.”
Ai ngờ cái lôi kéo này của anh gây nên chuyện, vốn dĩ Đường Đường đang sạch sẽ đẹp đẽ, bàn tay nhỏ nhắn bị anh làm dính đầy đất cát. Cô bé khóc lớn, kinh động đến hai người mẹ đang tâm sự trong nhà.
Chuyện về sau cũng đơn giản thôi, bởi Kỷ Lang làm Đường Đường khóc nên Kỷ Lang bị phạt, còn Kỷ Sóc lại đứng một bên cười trên sự đau khổ của anh trai, giả bộ an ủi Đường Đường. Cũng từ lúc ấy, cứ trông thấy Kỷ Lang là Đường Đường lại né tránh bởi trong lòng cô, anh là cậu anh trai nhỏ bẩn thỉu.
*
“Niệm hải đường xuân vãn, ly nhân vị quy”, Kỷ Lang nhẹ giọng nói. “Anh nhớ năm ấy em đọc ra câu thơ này.”
Tô Niệm Đường sững người, không ngờ chuyện đã qua nhiều năm mà Kỷ Lang vẫn còn nhớ, cô gật đầu: “Đúng rồi! Đúng là câu thơ ấy!”, Mẹ cô khổ sở chờ đợi, chờ mãi vẫn đợi được người kia trở về. Né trái tránh phải, cuối cùng gặp mẹ Kỷ, rồi vào ở chung một đại viện. Không nghĩ rằng đến cuối cùng cũng không tránh được họa sát thân.
‘Niệm hải đường xuân vãn, ly nhân vị quy’.
Mùa xuân đến, Hải Đường đã nở khắp vườn, sao người đi mãi vẫn chưa về …
Tô Niệm Đường nói: “Nhưng bây giờ em không hề thích ý nghĩa tên của mình này một chút nào.” Sau khi biết được hàm nghĩa ẩn sâu sau câu thơ này, cô cực kỳ ghét cái tên của mình, nhưng trái lại mẹ cô yêu nó …
“Được rồi! Được rồi!”, Kỷ Lang gắp đùi gà trong chén mình cho Tô Niệm Đường: “Chúng ta gặp nhau tán gẫu, cơm canh nguội cả rồi. Chuyện buồn đau đều đã qua đi rồi. Anh thưởng em một cái đùi gà, ăn xong chúng ta còn có sức chiến đấu tiếp.”
“Vâng!”, Tô Niệm Đường gật đầu.
Đúng lúc này, cách họ một bàn, hai cậu sinh viên, trong đó một cậu hơi gầy một chút oán than: “Thực sự xui xẻo hết sức, cũng không hiểu là do máy quay phim bị hư hay là do cách tao ăn ở?”
“Sao vậy?”
“Hôm thứ sáu đó, lúc tan học, tao quên tắt máy quay phim, máy hoạt động hết ba ngày ba đêm. Sáng hôm nay tớ mới nhìn lại, trời ơi thân máy quay nóng đến mức có thể nướng chín thịt.”
“Hỏng rồi sao?”
“Cũng chưa hẳn … Có điều, không tắt máy cũng thật có ích, ba ngày đó, dĩ nhiên nó ghi lại vô số chuyện hay, ngay cả chuyện cô nữ sinh ngã lầu kia hình ảnh cũng thu lại được.”
“Không phải chứ!”
Kỷ Lang đột nhiên buông đũa nhìn về phía hai cậu sinh viên kia.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đẳng Cấp Tư Duy
Lưu Ly Vận Kiều
Đẳng Cấp Tư Duy - Lưu Ly Vận Kiều
https://isach.info/story.php?story=dang_cap_tu_duy__luu_ly_van_kieu