Chương 8.2
hu, phu quân? Ngươi làm sao có thể ở trong này?”
Ông trời! Hắn ở trong này đã bao lâu? Đến đây lúc nào? Lúc này, hắn hẳn là phải ở tửu phường mới đúng nha!
Hắn nhìn gương mặt lem luốc, cùng với sợi tóc có chút hỗ độn, mười phần thật giống như dã nha đầu, so với bộ dáng quy củ ngày thường, giống như cách xa vạn dặm.
Hắn tinh tế đánh giá nàng từ trên xuống dưới, rồi làm bộ mặt nghiền ngẫm một chút, ngữ khí có vẻ ý vị thâm trường. “Ta cũng không biết, nguyên lại ngày thường nàng lại thường trèo cây như vậy?”
“Ách…… Này…… Đó là…… Bởi vì……”
Thực không xong, hắn có thể hay không tức giận? Tức giận nàng không giữ nề nếp? Tức giận nàng không biết thân phận là thiếp của hắn, đã làm mất mặt hắn?
Nếu sớm biết trước hắn sẽ trở về lúc này, nàng sẽ không trèo lên cây. Để cho hắn thấy bộ dạng chính mình thô lỗ như vậy, thực là đen đủi mà! (Minnamin: tỷ đâu có bik rằng ca thích bộ dạng thô lỗ này của tỷ a…)
Nàng nhanh chóng rời khỏi vòng tay đang ôm ấp của hắn, sửa sang lại dung nhan, gương mặt khẽ cúi xuống, cửa chỉ có lễ, sau khi áp chế bối rối tỏng lòng, mới cung kính nói. “Là vì hôm nay thời tiết đẹp như vậy, mới nhất thời tâm huyết trào dâng mà thôi.”
Nàng lại hồi phục lại bộ dáng câu nệ với hắn, giống như thường ngày vậy, cung kính mà có vẻ gò bó, chuyển biến này của nàng, làm cho hắn mi tâm ninh ra, bộ mặt không khỏi hờn giận.
Không thích!
Hắn không thích nàng câu nệ như vậy, hắn hy vọng nàng cũng có thể cười thật tự nhiên với hắn.
Vì sao nàng có thể ở trước mặt người khác tận tình thoải mái cười to, đối với hắn lại không được?
Hắn đột nhiên ghen tị với hai đệ đệ, rõ ràng nàng là người của hắn, nhưng hắn lại không có được nụ cười của nàng, nghĩ đến đây, tâm tình hắn trở nên thực buồn bực.
Tử Vi cẩn thận quan sát lời nói cùng sắc mặt hắn, nghĩ rằng nguy rồi! Hắn quả nhiên mất hứng.
Nói cũng đúng, một nữ nhân lại đi trèo cây, còn ra thể thống gì, nếu như bị người khác biết, sợ sẽ làm hắn không còn mặt mũi nào, khó trách hắn thật mất hứng. (Minnamin: haizz, tiếc là 2 anh chị hiểu sai ý nhau quá a.)
Càng nhìn thấy hắn gương mặt lãnh trầm. nàng lại càng cẩn thận câu nệ. (Minnamin: thế mới chết chứ…)
“Phu quân cả ngày bận về việc… thương vụ, nhất định là mệt mỏi đi, thiếp lập tức mang nước rửa mặt đến, hầu hạ ngươi nghỉ tạm trong chốc lát.” Nàng xoay người phân phó:” Bình Nhi, các ngươi đem bọn họ dẫn đi ngủ trưa trong chốc lát đi.”
“Vâng.” Bình Nhi cùng Ngọc Điệp hiểu ý, lập tức thức thời đem hai hài tử mang đi.
Hai cái bóng dáng đang lén lút chột dạ bên cạnh, cũng tính thần không biết quỷ không hay trốn mất.
“Nhị đệ, Tam đệ, các ngươi muốn đi thế nào?” Thanh âm lãnh trầm chất vấn, làm cho hai huynh đệ nguyên lai chuẩn bị trốn thân mình cứng lại, tất cả đều đứng bất động, da căng thẳng.
“A…… Đại ca, còn có cái gì phân phó?”
Đại ca ánh mắt uy nghiêm, trừng mắt lườm làm cho bọn họ lạnh đến tận mông. (Minnamin: cái này là của tác giả, không phải từ của ta nha.)
“Hai người các theo ta lại đây.” Khương Thế Dung bỏ lại mệnh lệnh phía sau, xoay người rời đi.
Khương Thế Hoài cùng Khương Thế Quảng hai huynh đệ nhịn không được liếc mắt một cái nhìn nhauu, biểu tình toàn bộ suy sụp xuống dưới, biết lần này thật là thảm thảm! Bọn họ không dám cãi lời đại ca, đành phải đi theo.
Nhìn bóng dáng Khương Thế Dung rời đi, Tử Vi cảm thấy một nỗi cô đơn không nói nên lời.
Phu quân không nói một tiếng liền bỏ lại nàng, xem ra lần này hắn thật sự mất hứng. Nàng một mình đứng lại đó, nhìn trái cây trong tay, có chút buồn bã, thầm nghĩ về sau, nàng đừng trèo cây vẫn là tốt hơn…
Nàng khổ sở nhìn trái cây trong tay, không chú ý tới bóng dáng anh tuấn đang rời bước đi kia, vừa đi mấy bước lại quay lại, hướng nàng bước đến.
Khi người hắn tới trước mặt nàng, nàng kinh nghi bất định, ngây ngốc nhìn Khương Thế Dung.
“Trái cay này, ta muốn.”
A?
Nàng còn không kịp phản ứng, trái cây trong tay đã bị hắn cướp đi, không nói hai lời, hắn lại rời khỏi, để lại nàng một mình đứng tại chỗ, ánh mắt ngây ngốc nhìn theo.
Hắn…… Cư nhiên đoạt trái cây của nàng?
o O o
Hôm nay bữa tối vừa qua, hai huynh đệ Khương Thế Dung cùng Khương Thế Quảng vội vàng tìm đến chỗ Tử Vi, vừa thấy nàng, hai người lập tức phun mật vàng.
“Tẩu tử, ngươi có phải cùng đại ca cãi nhau hay không?”
“Ta?”
“Đúng vậy nha, bằng không đại ca vì sao không vui?”
“Hắn không vui sao?”
“Là chúng ta tới hỏi ngươi, như thế nào ngươi lại hỏi ngược lại chúng ta?”
Nàng lắc đầu.” Ta không biết.”
“Nếu các ngươi cãi nhau, phiền ngươi hãy nhanh nhanh an ủi đại ca.”
“Đúng vậy, bằng không hai chúng ta sẽ mau mệt chết.”
“Sao lại thế này? Các ngươi thoạt nhìn dường như đâu có giống sắp mau mệt chết.”
“Đã nhiều ngày nay đại ca không biết là như thế nào lại đem hai chúng ta bắt đến tửu phường làm việc, đã vậy còn giao cho chúng ta một đống chuyện lớn để giải quyết a.”
“Nhất định là các ngươi thường ngày làm việc không chuyên tâm, cho nên hắn mới có thể đối với các ngươi nghiêm khác như vậy a.”
“Trời đất chứng giám a, chúng ta tuy rằng bình thường thích vui chơi, nhưng đối với những công việc đại ca giao cho công tác, đều là tận tâm hết sức đi làm.”
Hai huynh đệ khóc không ra nước mắt, biêu tình một bộ thiên muốn tháp hạ.
“Cũng không biết đại ca gần đây là ăn nhầm cái gì vậy, thường xuyên nổi nóng, mỗi ngày đem chúng ta theo tập thể dục buổi sáng cho đến muộn.”
“Không chỉ có như thế, đại ca còn quy định từ giờ trở đi, nếu chúng ta phạm vào một chút sai lầm, liền phạt chúng ta ngủ ở tửu phường, không cho phép trở về phủ.”
Nhìn hai huynh đệ bọn họ bộ dáng thống khổ biểu tình, làm chọc cho nàng nở nụ cười.
“Hắc, ngươi còn có tâm tình vui sướng khi người khác gặp hoạ sao?”
Bọn họ càng nói, nàng lại cười đến càng vui vẻ, bất quá xem bọn hắn khó chịu năn nỉ, nàng cũng không nhẫn tâm, cuối cùng đáp ứng.
“Được rồi, ta sẽ giúp các ngươi khuyên nhủ hắn, nói hắn đừng với các ngươi quá nghiêm khắc.”
“Đa tạ.”
Tử Vi ở mặt ngoài mỉm cười, kỳ thật trong đáy lòng, cũng có một phần tâm sự, chính là không ở trước mặt hai huynh đệ bọn họ biểu hiện ra ngoài thôi.
Nàng cảm giác được, Khương Thế Dung ngày gần đây đều có chút lãnh đạm, bởi vì, hắn cũng chưa chạm vào nàng.
Hắn ghét nàng rồi sao?
Nàng không thể không để ý, nhưng càng là thương hắn, nàng càng thật cẩn thận, từ khi trở thành thiếp của hắn, nàng hy vọng chính mình cử chỉ thoả đáng, hợp với thân phận, dù sao hắn cũng là có uy tín danh dự nam nhân của hắn.
Nàng hiểu được, một ngày nào đó, hắn sẽ có khả năng nạp thêm thiếp mới vào, thay thế được vị trí ủa nàng, đến lúc đó nàng sẽ thất sủng.
Đay chính là số mệnh của nữ nhân, phụ thân của nàng cũng có một đống thiế, nàng còn có cả mẹ kế, cho nên từ khi còn rất nhỏ nàng đã biếtt, nữ nhân có thể dựa vào yêu thương ân sủng của nam nhân thời gian không có nhiều lắm.
Nàng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng ngày này tựa hồ như tới quá sớm, trong lòng nàng thật đau.
* * *
Đại Thanh Tửu Vương Đại Thanh Tửu Vương - Mạc Nhan