Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cuốn Sách Tiên Tri
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 28
G
ánh xiếc rời khỏi Charlotte một cách nhanh chóng mà họ không quen kể từ khi một nhà truyền giáo đe dọa Peabody bằng nhựa đường và lông chim. Họ đi về phía không dừng lại trong một thời gian dài nhưng họ có thể cắm trại vào ban đêm bên vệ đường cách xa thành phố, cử Benno hoặc Nat đi mua đồ thay vì vào một thành phố phù hợp. Họ đi như vậy cho tới khi họ đến Adantic.
- Một sự thay đổi mới. - Peabody gọi nó như vậy, dù tất cả đều biết rằng việc chạy trốn này là gì. Họ đã bị vết nhơ bởi ngôi làng ngập lụt này.
Với việc sinh Bess, bụng của Evangeline to lên và không thể trở lại bình thường. Xương sườn của cô nhô ra và mỗi lần đứa trẻ bú sữa dường như rút cạn sự sống. Cô và Amos đã nói chuyện một chút kể từ khi ở Charlotte. Những lá bài trở thành công cụ chỉ để bói toán.
Ông Peabody là người duy nhất vui vẻ. Ông đặt cơ thể được quấn tã chặt của Bess lên bụng mình, lúc thủ thỉ và lúc ồn ào khi ông ấy đùa vui vẻ với cô bé.
- Ngôi sao nhỏ, Bess đáng yêu của ông. Ông sẽ giúp cháu trở thành ai nhỉ? Một người cá xinh đẹp như mẹ cháu? Một người Gipsy giống bố cháu? Ông nghĩ cháu sẽ còn tuyệt vời hơn thế, cháu gái yêu quý.
Nếu Amos không quá tập trung vào mẹ của con anh, anh sẽ nhận ra niềm hy vọng trục lợi trong mắt Peabody. Nhưng Evangeline bắt đầu gọn người lại. Khi anh thắt dây cho cô, chiếc yếm hở ra bất kể anh có kéo chặt như thế nào.
- Em sẽ nói với Peabody rằng em muốn bơi lại. - Cô ấy nói với anh vào một buổi sáng khi họ thay đồ. Amos ngần ngừ khi làm đứt một dây ren. Cô ấy thở dài và tìm dây khác thay thế.
- Hoặc là điều đó hoặc là em sẽ là một bộ xương. Diễn dưới nước luôn mang lại tiền và chúng ta phải thực tế; con gái chúng ta sẽ cần nhiều thứ. - Được quấn chặt trong một tấm vải nhung lấy từ tiết mục Chàng trai Hoang dã, Bess ngủ gà gật trong chiếc hòm trang phục. Bess, sự chào đời của cô bé đã cuốn trôi cả một thị trấn.
Amos đồng ý. Dù điều đó làm anh đau đớn, nếu Evangeline muốn bơi anh sẽ không ngăn cản cô ấy.
- Suỵt! - Cô nói - Em sẽ vẫn bói bài cho anh. Em sẽ không để anh ở trong chiếc chuồng nào nữa. Dù vậy, - cô nói thêm - em sẽ thích hơn nếu chúng ta bắt đầu nghĩ đến tiết mục khác, cách khác.
Amos nén lại lo lắng của anh. Anh lo về tính chất của tiết mục dưới nước dưới ánh sáng của tất cả những gì đã xảy ra. Anh không thể không nhận ra Susanna đã thôi không nói chuyện với Evangeline và Melina hầu như không chào. Benno bắt đầu khéo nhạo báng khi cô đi qua. Mỗi lần Amos lao tới anh ta, Evangeline đã chặn anh lại với tay đặt trên ngực anh.
- Dừng lại, - cô nói khẽ - anh ta lo sợ. Nếu chúng ta không làm cho anh ta sợ hãi, anh ta sẽ hiểu ra.
Nằm trong vòng tay của cô, Bess đã khóc. Evangeline đã nhìn Benno.
- Tôi biết những người như cô. - Tôi đã giết một phụ nữ như cô. Benno bỏ đi, nhưng anh ta run rẩy; cô cảm nhận được điều đó.
Evangeline hầu như không ngủ kể từ trận lụt. trong ánh nến cô nhìn ngực Amos thở phập phồng, lắng nghe tiếng ngáy của con gái mình, và tự hỏi tai họa nào cô sẽ mang đến cho họ. Không bao giờ có hai người bị nguyền rủa như vậy. trong khi họ đang mơ, cô đâ dành hàng giờ với lá bài tarot, hỏi những câu hỏi và tìm kiếm ý nghĩa. Chuyện gì sẽ xảy đến với chúng tôi? Chuyện gì sẽ xảy đến với cô bé? Một hình ảnh đáng sợ xuất hiện.
Những lá bài nói về những sai lầm cũ, điều gì đã khiến cô bỏ chạy và chuyện gì đã xảy ra kể từ khi đó. Cái chết mòn mỏi của mẹ cô, cái chết của bà cô Visser, sự biến mất của Ryzhkova, nỗi đau đớn của Amos, những con cá chết ở dòng sông nhiêm độc, và Charlotte bị phá hủy. Cô cảm thấy táo bạo khi bà Ryzhkova đối mặt với cô, tình cảm mạnh mẽ của Amos, khao khát một phần hạnh phúc, giống như khi cô gặp Will Aben bên con sông Hudson. Ryzhkova đã đúng. Cuộc sống của Amos trước khi gặp Evangeline không hề có lo lắng; điều đó đã biến mất. Kể từ khi họ gặp nhau, khuôn mặt anh đã trở nên khắc khổ với những vết nhăn buồn bã. Cô chạm vào cỗ bài, quá khứ và tương lai của cô xuất hiện với những nỗi sợ hãi. Amos không cần biết đến những điều này.
Sau tuần thứ hai bói bài, Evangeline hỏi Amos liệu cô ấy có thể tránh cầm những lá bài trong lúc bói bài hay không. Amos cau mày nhưng đồng ý. Những lá bài đưa cô tiếp cận Peabody về việc diễn dưới nước.
Peabody rất vui mừng với tin người cá của ông trở lại. Một nửa số tiền chi trả thêm sẽ dễ dàng được bù đắp bởi có thêm những khách hàng quý tộc mà tiết mục này lôi kéo đến. Bồn nước đã được sửa lại, quét sơn dầu và tẩy trắng. Peabody khuyến khích Evangeline mang Bess theo khi cô tập luyện.
- Chúng ta không thể nói Ngôi sao kỳ diệu của chúng ta sẽ trở thành ai. - Peabody cù vào bụng đứa trẻ khi ông nói những điều này.
Bess quay lại nhìn ông, đôi mắt màu vàng của cô bé chậm và không chớp như mắt thỏ.
- Hãy mở rộng chân trời của cô bé. Hãy dạy cô bé về lá bài, nước, dạy cô bé uốn dẻo, tung hứng, bất kể cái gì cô bé sẽ học.
Amos chờ đợi sự hồi sinh của bể bơi, quan sát việc bịt kín và quét sơn từ chiếc xe Les Ferez, nhưng không có động thái giúp đỡ nào. Anh đổ lỗi cho bản thân đã làm Evangeline lo sợ về các lá bài. Anh hiểu nỗi sợ hãi, nhưng anh không sẵn sàng để dạy con gái mình, không khi mà anh nghi ngờ rằng việc ra đời của cô bé đã triệu hồi một trận lụt và việc bói bài của anh nói về nước vẫn còn đến. Charlotte giày vò tâm trí họ như một con bệnh.
Ba tháng trôi qua. Peabody đưa gánh xiếc đi theo một tuyến đường vòng về phía Philadelphia và cuối cùng tới New York, về phía con trai ông. Một buổi tối, trước khi họ mở cửa ở Millerston, Evangeline đến đón Bess từ Amos.
- Đi nào, con cá nhỏ của mẹ. Đã đến lúc chúng ta dạy con bơi - Cô ấy vuốt mái tóc đen nhánh của Bess.
Amos giấu đứa bé vào trong áo khoác dài của mình, giấu cô bé khỏi cái với của Evangeline. Nỗi sợ hãi khiến anh căng thẳng.
- Anh và em đều biết rằng ông Peabosy sẽ cần con bé làm việc. Chúng ta phải dạy con bé. Nếu chúng ta bắt đầu ngay bây giờ, con bé sẽ không sợ như em đã từng sợ. Em có thể đảm bảo an toàn cho con bé.
Anh quấn chặt Bess hơn, ôm chặt cô bé vào trong từng nếp gấp chiếc áo sơ mi của mình. Tay con bé tóm chặt vào viền ren dài. Anh lắc đầu, nguyền rủa một cách im lặng rằng anh không thể với tới lá bài của anh.
- Sẽ mất nhiều năm trước khi con bé có thể bói bài tarot, - Evangeline lý luận - Và ai sẽ nói những bí mật của chúng với một đứa trẻ? Rốt cuộc hầu hết không ai muốn một đứa trẻ chạm vào những lá bài.
Anh không cần cô nói nốt phần còn lại. Cô ấy không muốn Bess gần với những lá bài. Anh sẽ không thể nói chuyện với con gái mình.
Amos ôm Bess tựa vào thành xe, di chuyển đứa trẻ trong một tay. Anh lấy những lá bài khỏi hộp của chúng và đập cỗ bài xuống một chiếc bàn nhỏ, đủ mạnh để làm rung chân bàn. Ý anh muốn nói không, rằng anh thấy lo sợ kể từ khi con sông, kể từ khi ở Charlotte. Anh rải các lá bài khắp bàn.
Evangeline với lấy những lá bài. Với cái chạm của những ngón tay cô, một con gió khuấy đảo trong xe, thổi cỗ bài trên bàn rơi xuống sàn, xóa mọi lời của Amos. Những lá bài mới thay thế vị trí của chúng, phác họa bạo lực, một người phụ nữ giết người, một trận lụt lớn, nỗi đau khổ và một bản đồ của sự hoang tàn cùng với cô ấy, Nữ hoàng Kiếm và Chàng Khờ, ở vị trí trung tâm. Evangeline cúi xuống thu nhặt các lá bài, nhưng anh giữ cô lại. Anh xem xét sự thay thế, tầng ý nghĩa. Bess khóc ré lên, tiếng khóc bị nghẹt lại bởi cơ thể anh. Anh đã bảo vệ Evangeline khỏi nỗi sợ hãi của bà Ryzhkova và tương lai cô ấy đã đọc cho anh, nhưng những lá bài trên sàn nói một sự thật khác, anh đang bảo vệ chính mình. Evangeline đang giữ những bí mật.
Cô gái dưới nước yếu đuối mà anh lần đầu tiên gặp đã chết. Anh nhìn thấy nó trong lá bài những thanh kiếm và cách chúng phân tán, từ lá bài Thần Chết rơi xuống mặt lá bài Thẩm phán. Kẻ giết người đang mang một tội lỗi. Mỗi lần Evangeline tìm kiếm sự an ủi, linh hồn bất ổn này sẽ thu hút rủi ro về chính nó. Nét mặt cô vẫn không ngạc nhiên. Anh nghĩ đến tất cả những lá bài anh đang giấu, chúng không còn cần thiết như thế nào. Anh nhớ đến vết đỏ trên vai cô khi anh lần đầu tiên nhìn thấy, nó đã không còn. Vết đỏ này đã làm anh tan nát, hấp dẫn anh và những ngón tay anh bị kích thích khi lần trên nó.
- Em xin anh! - Cô ấy cầu xin. Khi anh bảo vệ Bess khỏi cô, Evangeline chạm môi lên trán anh - Em không có ý giết con, - cô ấy nói - em sẽ đưa con về.
Amos nhắm mắt, nhưng anh không buông đứa bé.
Evangeline đã rời khỏi xe từ lâu khi Bess bắt đầu la hét.
Amos dành phần còn lại trong ngày suy ngẫm, di những ngón tay khắp chiếc giường ngủ mà họ đã chia sẻ, cảm nhận ấn tượng cơ thể của cô. Cô ấy cuộn tròn khi ngủ, một thói quen kể từ khi cô coi bồn nước là nhà của mình. Đứa bé trở mình và đá chân như mẹ của nó. Thật tốt khi Bess không câm như anh. Anh nghĩ đến sự vững vàng của Evangeline, cô ấy đã chọn bơi và đã tìm ông Peabody. Người phụ nữ này đã chết trong những lá bài Evangeline đã làm điều đó.
Anh không phải như vậy. Ngay từ lúc gặp Peabody, cuộc sống của anh không còn là của anh. Tên anh không còn dù bất kể nó đã sống trong một ngôi nhà ở đâu đó ngoài ký ức của anh. Amos quấn lại cho Bess và đặt con bé nằm trong chiếc hòm trang phục. Cô bé khóc ré lên, khuôn mặt nó nhăn nhó, đỏ tía tai vì cáu bẳn. Họ có thể bắt đầu lại, mà không cần những lá bài hay Peabody, trong một ngôi nhà ở Burlington, một nơi họ có thể sống một cuộc sống ẩn dật. Anh sẽ nói với Evangeline rằng anh không tin bà Ryzhkova hay anh sẽ học cách không tin. Chính vết bầm tím đó đã khiến anh yêu cô, bởi vì cô cần được chăm sóc. Cô đã để anh chăm sóc, đã chọn anh, cô đã chăm sóc anh, học vì anh, và đưa anh ra khỏi chiếc chuồng đó. Chỉ là một vết bầm.
Bess khóc theo cách mà những đứa trẻ khác khóc khi bị chảy máu, như thể cô bé có thể chết vì nó.
Anh đã làm những gì anh có thể làm để dỗ dành đứa trẻ, đã rung rung cô bé, vỗ về cô bé và cuối cùng quay sang Susanna khi anh không thể nghĩ được gì khác. Người uốn dẻo này đu đưa cô bé và gọi Melina qua để xoa bụng đứa bé. Nat thò má vào và đưa cho đứa trẻ một rễ cây có mùi ngọt để mút, nhưng Bess gào khóc lặng người. Cô bé cần mẹ của mình.
Amos chờ đợi.
Bóng tối buông xuống. Evangeline không trở lại.
Cô ấy đi xuống biển, đi qua nơi cây cối thưa thớt trong cỏ, và cỏ nhường chỗ cho những dải cát hiện ra như một nụ cười để đi xuống nước. trong quá khứ việc bơi lội và duỗi căng cơ thể đã mang lại cho cô sự dễ chịu, nhưng bây giờ thì không. Cô thở sâu hơn sau khi có đứa trẻ; đứa trẻ đã làm thay đổi cô theo cách không mong muốn. Gánh xiếc sợ cô. Cô có thể chịu đựng điều đó, nhưng sự mất lòng tin của Amos làm cô tổn thương sâu sắc. Cơ thể cô đã thay đổi bởi đứa trẻ, nhưng nó cũng thay đổi vì anh; đường cong giữa cổ và vai cô trở thành nơi để anh gối đầu, xương sống của cô bị cong để phù hợp với anh, trái tim cô chậm lại theo trái tim anh.
Họ có thể rời đi. Cô có thể rời đi và đưa anh đi cùng với cô.
Nước có vị mặn hơn là ngọt, mùi hôi thối mà cô đã biết từ những con sông. Cô lặn xuống và trọng lượng quen thuộc đổ lên người cô, những ký ức không rõ ràng, lộn xộn về sự chết đuối của bà cô Visser. trong nước cô không còn nghe tiếng khóc của Bess.
Cô đặt chân xuống đáy biển. Chúng đặt trên thứ gì đó mềm mại như một tảng đá đang lăn dưới bước chân của cô. Cạnh sắc cứa vào mắt cá chân, như thể cô đã bị tấn công. Cô chuyển chân, bị cứa thêm bởi những cái đuôi sắc, hàng tá. Một luồng hơi thoát ra. Nước cũng có vị mặn.
Dưới đáy biển lạnh giá, cô không thể nhìn thấy những cái chân đang bò hay những cái đuôi đang sục sạo qua những nếp gấp váy mà cô đang mặc, khi leo qua chân cô và leo lên cơ bắp chân của cô, móc vào đôi vớ của cô. Cô cảm thấy sự thoải mái mà cô đã không biết kể từ khi cô còn là một đứa trẻ. Khi bà của cô giữ cô ở dưới bồn rửa, đó không phải là nỗi sợ hãi khiến tim cô đập nhanh đó là một cảm giác đúng. Vạt váy của cô vùi trong cát, được che giấu bởi những cái chân đang bò. ồ, nhưng tôi thuộc về nơi đây. Khi cô rời bỏ nước, cô đã lấy đi sự sống. Cô đã giết những người bà và những người con trai, những con sông nhiễm độc. Cô đã xóa sạch các thị trấn. Nhưng trong nước cô là tất cả, trong nước cô không nguy hiểm.
Evangeline để các sinh vật này chồng chất lên cô, kéo cánh tay cô xuống, cho tới khi cô bị bao phủ trong một chiếc áo sống động. Những cơ thể trong lớp vỏ bám quanh người cô. Khi trọng lượng trở nên nặng tới mức cô không thể đứng được, cô ngồi xuống. Trên bề mặt nước, những bong bóng nước vỡ tan và biến mất trong những con sóng.
Khi cô không thể ngồi được nữa, cô nằm xuống. Những cái chân và cái đuôi bám trên tóc cô cho tới khi cô trở thành chúng và chúng trở thành cô. Lưng cô lún sâu trong cát. Những cơ thể của chúng đánh cắp hơi thở cuối cùng của cô. Những lá bài đã đúng trong tất cả mọi việc. Cô đã mang bất hạnh đến những nơi cô tới. Cô là một kẻ giết người, dù cô không có ý trở thành như vậy. Evangeline nghĩ đến con gái mình, cô bé được sinh ra đã gây ra nhiều bất hạnh hơn. Amos, với đôi mắt hiền từ của anh và đôi bàn tay khéo léo, sẽ giữ Bess tránh xa khỏi nước. Vào lúc này, cô nghĩ cái chết của cô sẽ là một điều tốt. Khi nhu cầu về không khí trở nên khó khăn như một kẻ chết đói, cô há miệng. Nó lấp đầy miệng cô với cát và nước. Bên trong cô trở nên đầy nước. Thật kỳ lạ, cô nghĩ. Người cá có thể chết đuối.
Amos không ngủ. Anh đu đưa đứa trẻ ngủ cho tới khi buổi sáng trôi qua giữa những tấm ván xe. Anh đi về phía biển để tìm Evangeline, nhưng không có dấu hiệu gì. Anh rung rung Bess sát bên ngực anh khi cô bé khóc tìm sữa và tìm mẹ. Anh tìm kiếm những dấu chân, tìm quần áo của Evangeline, nhưng chỉ tìm thấy những con cua kỳ cục trên bờ. Những cái đuôi sột soạt quét sạch các dấu vết của cô ấy. Benno đã tìm thấy Amos đang đi lang thang, thở hổn hển, một âm thanh khàn khàn gần giống tiếng sủa phát ra từ anh. Anh ta lắc vai Amos, bị sốc bởi âm thanh này và vẻ ngoài của anh.
- Cô ta đã làm gì? Cậu đau đớn sao? Cô ta đã làm khổ đứa bé đúng không?
Amos vùng ra. Đôi mắt nheo lại, anh nhìn Benno, nhìn từ đôi giày rách đến chiếc áo sơ mi rách tả tơi của anh ta và cuối cùng là vết sẹo của anh ta. Anh gầm gừ và đi tìm ông Peabody.
Không nhắc gì đến việc mở cửa các tối hay thời gian rời đi, ông Peabody yêu cầu một đoàn tìm kiếm, ông cử Meixel và Nat ngồi trên lưng ngựa đi tìm. Mỗi lần mang theo một chiếc đèn lồng phòng khi họ sẽ không trở lại trước khi đêm xuống. Melina và Benno đi bộ tìm kiếm trong khi Amos vẫn ở trên biển, đang chờ đợi. Ông Peabody đi xuống bãi cát với hai chiếc đệm lấy từ xe của ông; ông bỏ một cái xuống bên cạnh Amos và ngồi xuống, đầu gối kêu răng rắc như gỗ khô. - Chúng ta sẽ đợi.
Họ nhìn biển. Khi Bess ngày càng khóc dữ dội hơn, ông Peabody quay về trại và trở lại sau đó với một cốc sữa dê. Ông nhúng một ngón tay vào trong cốc sữa ấm và không lấy đứa bé khỏi tay Amos, ông cho Bess mút những giọt sữa từ đầu ngón tay ông.
Màn đêm buông xuống, sau khi những con cua lang thang trở lại xuống nước, một điểm sáng lấp lánh trên biển. Amos nhìn những con sóng nhấp nhô trước khi anh đứng phắt dậy. Anh xô vào Peabody đang ngủ gà gật, ông lắp bắp và ho khi Amos đưa đứa bé cho ông. Khi nhận thấy rõ Bess vẫn ngủ say, Amos nhìn lại về phía biển. Anh bước xuống biển, nước dâng lên đen và lạnh giá quanh anh. Đáy biển tối đen giữ chặt chân anh khi anh vấp ngã xuống nơi mà trước đó chỉ thuộc về cô. Anh trôi đến một nơi mà một dòng nước chảy nhanh qua. Anh không nghĩ đến việc cởi áo khoác hay áo sơ mi của mình trước khi đi xuống. Khi anh tới gần vật phát sáng, chân anh bị đau và nước lướt qua cằm anh. Anh giật mạnh vật sáng một cách mù quáng; tức thì cảm thấy nó rất quen thuộc nhưng Amos không dám nghĩ về nó cho tới khi anh có thể thấy rõ nó.
Anh đến gần bờ trước khi anh dám nhìn.
Một đoạn dây ruy băng, màu trắng, từ phần eo chiếc váy của cô ấy; anh biết kết cấu của nó, các mép bị sờn do leo ra leo vào từ bồn nước. Ngực anh vỡ ra bên trong. Cô ấy sẽ không trở lại. Evangeline đã ở dưới biển.
- Lại đây nào, để chúng ta xem con có gì. - Ông Peabody gọi với từ bãi biển.
Amos nhìn chằm chằm dây ruy băng và vuốt ve những sợi vải như mỗi lần anh làm khi cô ấy phơi váy. Anh quay lưng đi, chà mảnh vải, xát nó cho tới khi da anh bỏng rát. Anh đi về phía chỗ nước sâu và dòng chảy. Ông Peabody hét gọi anh, nhưng Amos không nghe. Sức nặng của bộ trang phục Les Ferez khiến anh nặng tới mức nước biển không thể nâng anh nổi lên. Anh không quan tâm đến tiếng la hét và không nghe thấy tiếng sóng vỗ.
Anh ở dưới nước khi ông Peabody đến gần anh. Một cánh tay trong lớp vải cotton ướt sũng đã túm lấy Amos từ phía sau, kéo anh lại. Amos chống cự và đá, nhưng quần áo anh cản trở anh. Ông Peabody quàng cánh tay khác dưới vai anh và cùng với sức mạnh của mình, ông kéo Amos trở lại bờ.
- Đừng có chống cự, - Peabody thở hổn hển khi Amos vùng vẫy -nếu con đánh lại ta, cả hai chúng ta sẽ chết chìm. Con có nghe thấy không? Con sẽ nhấn chìm ta, con trai.
Amos đầu hàng và để ông ấy kéo đi. Anh để nước tràn qua anh và bám chặt dải ruy băng. Nó đậm mùi muối, giống như mái tóc của cô thường có. Khi họ đến được bãi cát, Peabody thả anh xuống khỏi lưng ông.
- Ta sẽ không tha thứ. Việc đó sẽ không xảy ra nữa. - Ông nói khi đang thổi phì phì - hai con bỏ đi cùng lúc, việc đó quá sức chịu đựng.
Khi Amos ngồi dậy, Peabody đập vào lưng anh cho tới khi anh ho ra nước.
- Ta đã cho con ăn, cho con mặc, cho con tất cả những gì ta đã có. Và con muốn rời xa ta sao.
Một tiếng khóc như tiếng mèo con bật lên từ bãi cát.
- Ta không xem con là một chàng khờ. Câm lặng, đúng nhưng một chàng khờ thì không. - Ông đưa một cánh tay về phía Amos, chờ anh nắm nó. Tiếng khóc vẫn tiếp tục. Amos nắm chặt bàn tay đang đưa ra. Peabody dẫn anh đến nơi Bess đang nằm cuốn chặt trong chiếc áo khoác nhung màu đỏ tía của ông. Tóc Amos cứng lại với muối và cát, quần áo của Peabody treo như cái bao ướt. Khi nhìn thấy họ, Bess kêu lên vui sướng. Amos nhìn chăm chú con gái mình nhỏ, tròn, với đôi mắt của Evangeline. Đủ để thấy đau đớn.
Trong chốc lát anh ước cô ấy đã chết đuối như Charlotte trong dòng sông, rằng nếu Bess không ra đời thì Evangeline vẫn sẽ ở bên anh. Anh kinh sợ với suy nghĩ này và ôm lấy đứa trẻ.
- Chàng trai tốt, - Peabody nói - chúng ta sẽ giúp con trở thành một người bố.
Mất thêm hai ngày trước khi gánh xiếc tiếp tục đi. Peabody bị tác động bởi một nỗi buồn u ám và cố gắng quy nó cho sự sụt giảm về tiền. Ông không xem xét cảm xúc này một cách nghiêm ngặt, cũng không gõ cửa xe của Amos. Ông để thức ăn và sữa dê ở bậc thang và canh chừng từ xe mình để chắc chắn đồ đã được nhận.
Amos ngắm nhìn con gái. Cho cô bé ăn. Ngủ chút ít.
Nhiều ngày trôi qua họ quyết định rằng anh phải được vỗ về. Benno được cử đến. Khi Amos từ chối mở cửa, anh ta đã dùng những dây kim loại để mở khóa. Dáng vẻ của Amos khiến Benno choáng váng lẩm bẩm một câu chửi thề ngắn.
Tấm vải đã từng được trang trí bên trong xe bị xé rách, rách nát và bị quẳng vào trong phòng. Amos cúi xuống Bess. Mái tóc hoang dã, đôi mắt sâu, hai cánh tay anh mang những vết cào xước sâu đỏ từ nơi anh tự cào chính mình.
- Ồ, - Benno lẩm bẩm - tôi xin lỗi! Tôi rất xin lỗi! - Anh ta đưa tay ra nhưng Amos hất đi. Benno dựa vào thành xe và trượt ngồi xuống sàn. Amos ngồi quay lưng lại.
Trong một giờ họ ngồi im lặng. Cuối cùng Benno nói:
- Cậu sẽ không nhớ cậu như thế nào khi lần đầu tiên cậu đến với chúng tôi. Hầu như không ở đây. Hầu hết chúng tôi không nhìn thấy cậu và khi chúng tôi thấy, - Anh ta đưa bàn tay lên và tạo ra một âm thanh từ răng của anh ta - Fft. Chẳng có gì. Cậu là một chiếc cốc rỗng. Dễ vỡ, tôi nghĩ vậy. Sau đó tôi bắt đầu thấy cậu với con ngựa nhỏ đó và cậu bắt đầu khiến tôi nhớ đến người em út của tôi. Và cậu rất tốt với tôi. Tôi không phải là người mà mọi người thường đối xử tốt. Tôi tự nói với chính mình rằng tôi sẽ chăm sóc cậu. Khi bà Ryzhkova bắt đầu dạy cậu, tôi đã nghĩ thật là tốt.
Benno gãi gãi sau đầu rồi sau đó đập đầu vào tường. - Sau đó là Evangeline. - Anh ta thấy Amos nhìn mình và một sự rùng mình chạy dọc xương sống anh ta - Ryzhkova đã dọa dẫm cô ấy. Cô ấy nhờ tôi để ý anh. Bảo vệ anh.
Một tiếng cười khô khốc thoát ra từ ngực anh ta. Amos nghiêng đầu về phía âm thanh này - Và tôi tự nghĩ, điều gì có lẽ quá đáng sợ tới mức khiến bà Ryzkova phải rời đi? Và vì vậy tôi đã theo dõi. Và sau đó tôi thấy Evangeline lén rời đi. Rồi con sông chết và thị trấn... Tôi xin lỗi.
Sự im lặng bao trùm lấy họ. Amos ôm con gái trong tay mình. Họ ngồi hàng giờ cho tới khi những tia nắng nhỏ chiếu qua những khe hở trên thành xe tạo thành những vệt dài rồi biến mất chẳng còn gì. Bess ho và hắt hơi một lần.
- Đứa bé, - Benno lẩm bẩm - nó đã mất mát quá nhiều. - Anh ta đứng lên và mở cửa xe.
- Có những lời nói dối, rất nhiều và tôi là một phần trong số họ. Tôi xin lỗi, anh bạn. Tôi sẽ tìm lại bà Ryzjkova cho cậu. Con gái bà ấy, Katerrina Ryzhkova sẽ đi cùng với cô ấy. Tôi sẽ tìm bà ấy và kể cho bà ấy nghe mọi chuyện đã xảy ra. Bà ấy sẽ trở lại. Cậu sẽ lại làm việc và dạy con gái mình. Tôi sẽ làm việc này vì cậu. Cậu sẽ không cô đơn.
Khi rời đi anh ta kéo cửa xe đóng lại phía sau. Benno đã ra đi ngay sáng hôm ấy.
Thời gian của Amos được lấp đầy với việc bí mật. Bess đã trở nên im lặng, không bật ra một âm thanh nào kể từ đêm họ từ biển trở về. Hàng giờ liền Amos ngồi trước mặt con gái, cố gắng nhớ lại giọng nói của Evangeline như thế nào khi anh áp sát tai vào ngực đứa trẻ. Khi anh cố gắng nghe tất cả những gì xuất hiện chỉ là tiếng sột soạt thô. Anh ôm Bess sát vào ngực mình với hy vọng rằng tiếng tim đập có thể kích thích cô bé phát ra tiếng kêu. Nhưng không có gì.
Những lá bài nằm trong hộp cũng không được động đến. Chúng mang dấu vết của những người đã chạm vào chúng Ryzhkova, anh, Evangeline. Anh sẽ phải làm sạch những lá bài nhiều lần, việc làm sạch lá bài sẽ xóa sạch những gì cuối cùng của Evangeline, dấu vết của cô ấy vẫn sống trong chúng. Đó là lỗi của anh đã không tẩy sạch chúng khi Ryzhkova bỏ đi. Anh chỉ muốn giữ lại hình ảnh người phụ nữ đã dạy dỗ anh. Những gì còn lại, nỗi sợ hãi dai dẳng của bà ấy, hòa cùng vào các lá bài và trở thành một lời nguyền buộc số phận của họ lại như một dây thừng. Anh hôn lên đầu Bess. Anh sẽ không dạy con bé nói như anh đã làm.
Chiếc chuồng của Chàng trai Hoang Dã xuất hiện trở lại. Mùa thu trở lại và họ đi về phía bắc, hy vọng đến New York trước khi thời tiết thay đổi. Chiếc xe của Les Ferez được sơn màu xanh lá và trang trí với những miêu tả về một Chàng trai Hoang Dã.
Ở phía bắc hoang vắng của Burlington họ dựng trại dưới bóng cây sồi già cỗi. Điểm dừng này không có trong lịch trình nhưng gánh xiếc đã kiệt sức, vì đi tốc độ nhanh khiến cho chuyến đi trở nên khó khăn hơn. Peabody đến gần cửa xe của Amos. Cửa mở he hé. Một con mắt đen nhìn ra ngoài.
- Con trai của ta, đã đến lúc con phải làm việc rồi. Sẽ tốt hơn cho tinh thần của con và tốt cho con gái của con khi thấy con vui vẻ hơn. Tiết mục cũ này, - nói đến đây ông dừng lại - Vẫn sẽ như trước đây. Ta nghĩ con sẽ ổn ở đó. - Cánh cửa không mở thêm nữa. Ông Peabody cắn môi dưới, khiến râu ông dựng đứng. - Chúng ta đã từng sống tốt, con và ta, chúng ta hãy làm lại như vậy. Chúng ta sẽ bắt đầu một sự thay đổi.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Hàng giờ sau khi Peabody gõ cửa, Amos xuất hiện từ chiếc xe, tay bế con. Anh rắn rỏi như một con chó hoang và quần áo của anh rũ xuống. Anh đi qua trại và những con mắt nhìn theo anh, mọi động thái quan tâm của anh. Anh gõ cửa xe ông Peabody và được chào đón ngay tiếng gõ cửa đầu tiên. Chiếc mũ vành cong đội lệch một bên, Peabody mỉm cười.
- Thật tốt khi thấy con ra ngoài, chàng trai ngoan. Và cùng với cô bé của chúng ta ngày càng xinh đẹp. Khá...
Amos đẩy Bess vào ngực Peabody. Anh nhìn thật lâu con gái mình trước khi nhấc gót giày và trở lại qua trại. Peabody ôm Bess trong tay, nhìn theo Amos tiếp tục đi qua chiếc xe cuối cùng và đi về phía sâu trong rừng. Đến lúc này ông nghĩ cử Meixel đi theo anh, Amos đã đi đủ xa tới mức Peabody không còn thấy anh. Đứa trẻ nhìn lên đôi mắt xanh nước biển nhăn nheo của ông, tay nắm chặt túm râu của ông và ọ ẹ.
- Được rồi, cô gái tuyệt vời nhất. - Ông nói với giọng nhẹ nhàng nhất có thể - Chúng ta có gì ở đây nào?
Trong rừng giữa những cành cây, Amos tháo giày. Đôi chân trần của anh dễ chịu khi đi trên mặt đất, những ngón chân lún sâu vào đất sét. Tiếp theo là chiếc áo khoác của anh, vứt bỏ lại trên cây tầm xuân, sau đó chiếc khăn quàng cổ bị rách và áo sơ mi cũng được cởi bỏ, cho tới khi chỉ còn lớp da tách biệt Amos và rừng. Thật tò mò để xem cơ thể nhợt nhạt của anh phát triển như thể nào trong suốt những năm không mặc quần áo. Hai bàn tay màu nâu sậm trông như chúng thuộc về người khác. Anh đi bộ hàng tiếng, trườn và bò. Anh giữ một đoạn dây ruy băng, cuốn nó quanh ngón cái anh, vuốt ve nó. Anh chọn đi qua những rễ cây và tảng đá, đi bằng cả đầu và ngón chân, im lặng. Đến nơi có ba hòn đá cao chụm lại thành một đỉnh nhỏ, anh dừng lại. Tiếng róc rách cho thấy một con suối gần đó và trong âm thanh của nó anh nghe thấy tiếng thì thầm của Evangeline. Anh đã về nhà. Em là nhà của anh.
Anh leo lên mặt đá, đôi chân bám chắc trên các gờ đá lởm chởm, những đầu ngón tay bám vào các khe nứt cho tới khi anh lên được trên đỉnh tảng đá cao nhất. Anh thở chầm chậm khi anh nghỉ ngơi. Anh ngồi như những ngày trước khi gặp Evangeline, bà Ryzhkova hay Peabody, những ngày tháng anh bò trong ngôi nhà nơi anh được sinh ra. Mặt trời bắt đầu lặn, tạo thành những cái bóng dài. Một con cú cất tiếng kêu ngắn ngủi, vọng lại trên những tảng đá. Anh vẫn ngồi. Bóng của Amos lẫn với bóng cây và bụi cây, những cái bóng đen như tóc cô. Hơi thở anh chậm hơn cho tới khi nó trở thành một phần của thế giới quanh anh một làn gió nhẹ, không có gì hơn. Anh trở thành một phần của khu rừng và không khí, những ranh giới định rõ sự khởi đầu và sự kết thúc trở nên mờ đi. Khi đó nỗi buồn tan biến. Lúc thì chàng trai trẻ ngồi trên đỉnh tảng đá lớn, lúc thì chàng lại biến mất.
Vào những ngày tiếp theo, Melina tìm thấy quần áo của Amos và dải ruy băng từ chiếc váy của Evangeline. Cô đưa chúng cho Peabody, ông nhanh chóng yêu cầu hủy chúng. Dù Melina nói với ông đã hủy, nhưng cô cất giữ chúng trong một cái hòm du lịch cho Bess khi cô bé lớn lên. Cứ như thể họ chưa bao giờ tồn tại. Mọi đứa trẻ cần phải biết bố mẹ của chúng.
Peabody chăm sóc Bess như con của mình. Ông quá cưng chiều cô bé và bắt đầu nghĩ đến việc cô bé như thành tựu đỉnh cao của những năm tháng đứng đầu gánh xiếc. Ông đảm bảo rằng cô bé đã được dạy bơi. Bess thích nước như thể cô bé được sinh ra từ nước. Ông vui mừng khi thấy cô bé này có khả năng nín thở đặc biệt. Vào các buổi tối, ông bắt đầu phác thảo kế hoạch. Bên cạnh các cột hình ảnh, một bồn nước lặn được tạo hình trong màu mực nâu. Thủy tinh. Giá như họ có thể có được thủy tinh. Mái tóc đen dài của Bess như mẹ của cô bé. Đôi mắt cô bé hoang dại như của Amos.
Vào ngày sinh nhật lần thứ 15 của cô bé, ông tặng cho cô bé một chiếc hộp sơn mài được trang trí bằng những hình vẽ phức tạp một hoàng tử và một con chim lửa.
- Bess, ngôi sao nhỏ của ta. - Ông lẩm bẩm khi cô bé mở nắp hộp.
- Những lá bài này là những lá bài đặc biệt nhất, chúng thuộc về cha của con, một người đàn ông tuyệt vời và ở trong chúng là những chìa khóa đến với mọi thế giới. Đã đến lúc dạy cho con. Ta đã nhận được tin từ con trai ta, Zachary. Bạn của chúng ta Benno đã tìm cho con một người thầy. Tên cô ấy là Katya và cô ấy là con gái của người thầy của cha con.
Những ngón tay mềm mại của Bess chạm vào cỗ bài màu cam, búng nhẹ lên lá bài đầu tiên. Sét và những ngọn lửa bầu trời bị phá hủy. Lá bài Ngọn Tháp.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cuốn Sách Tiên Tri
Erika Swyler
Cuốn Sách Tiên Tri - Erika Swyler
https://isach.info/story.php?story=cuon_sach_tien_tri__erika_swyler