Chương 28
áng hôm sau, ông Tuvache không còn sức để ngồi dậy. Vợ ông an ủi:
- Anh cứ nằm đây. Em với sấp nhỏ có thể tự xoay sở. Ông bác sĩ mà em đã gọi có nói là anh bị trầm cảm nên cần phải nghỉ ngơi. Em đã sắp xếp xong vụ đi học của Alan. Nó sẽ nghỉ vài ngày. Cũng không có gì nghiêm trọng. Anh biết là thằng nhỏ luôn đầy ý tưởng mà.
- Ý tưởng gì?
Mishima định bỏ một chân xuống đất:
- Đóng khuôn gạch, tết những sợi dây thừng, mài những lưỡi dao...
Nhưng đầu ông quay mòng và vợ ông ra lệnh:
- Anh có nằm xuống không! Và đừng lo những việc đó nữa. Em và các con biết quản lí cửa tiệm mà không cần anh.
Và bà bỏ đi, để cánh cửa mở nếu chồng gọi bà còn nghe được. Ông Tuvache nghe bên dưới, trong cửa tiệm, trí tưởng tượng say sưa dưới ánh sáng ban ngày. Lucrèce và Marilyn leo cầu thang:
- Kìa con gái, con hãy cầm cái rổ và đi mua ba miếng đùi cừu, cam và chuối... rồi đường nữa! Mẹ sẽ nấu món này theo phương thức ngày xưa và cũng theo lời khuyên của Alan. Nếu không phải là cừu tự sát, cũng không sao nhé. Vị cũng không khác. Ernest, anh có thể giúp tôi dẹp những thứ này được không? Còn Vincent, những cái đầu tiên đã sẵn sàng chưa?
Mishima phát hiện trong không khí một mùi lạ:
- Mọi người đang làm gì thế?
Vợ ông đi vào phòng, tay cầm một cái đĩa, và trả lời:
- Bánh crepe.
- Bánh crepe... tang lễ à?
- Cái bánh này à? Không phải thế. Bánh crepe để ăn. Anh nhìn nè, Vincent dùng cái môi to đổ vào chảo và tạo hình cái đầu lâu, những cái lỗ để làm các hốc mắt, khoang mũi và khoảng không giữa răng. Sau đó, anh cũng thấy, nó đổ bột theo đường ngang thành hai mảnh xương bắt chéo như trên lá cờ cướp biển.
- Sau đó sẽ rắc bột xyanua lên chứ?
- Ô là la! Anh nghỉ ngơi đi, - Lucrèce nói và rời phòng.
Tất cả họ chuyển động, trong hành lang, như những con bướm điên cuồng lao vào vòng xoay. Vào bữa trưa, những tiếng la hét yêu cầu món: “Hai phần đùi cừu, Lucrèce! Ba bánh crepe, Vincent! Marilyn, con có thể đến bắt tay ông khách ở đằng kia được không? Bánh crepe: hai với sô-cô-la và một với đường.”
- Lucrèce!
- Chuyện gì nữa?
Bà Tuvache bước vào phòng, chùi tay vào tấm tạp dề. Chồng bà, người co quặp đáng sợ, hỏi:
- Cửa hiệu đang biến thành gì vậy? Nhà hàng à?
- Anh điên à, dĩ nhiên là không rồi, vì chúng ta cũng sẽ chơi nhạc mà.
- Nhạc ư? Thể loại gì?
- Alan có những người bạn chơi những loại nhạc cụ cổ điển. Hình như chúng gọi đó là những... những cây đàn ghi-ta. Anh biết đó, thằng bé thật tuyệt vời. Nó giúp những nạn nhân phục hồi.
- Nạn nhân nào?
- Khách hàng đó.
- Em gọi khách hàng là nạn nhân sao? Nhưng Lucrèce...
- Thôi được rồi, em không có thời gian tranh luận.
Và bà lại rời phòng. Điệu van buồn choáng váng, dường như ánh mắt của Mishima có một làn hơi nước. Ngồi trên giường, trong bộ kimono với một chữ thập đỏ dưới bụng, mang một dáng vẻ Đông phương mộng mơ... Và tất cả mớ hỗn độn đang dịch chuyển trong suy nghĩ đó cùng với màn sương mù ẩm ướt trong đôi mắt.
Alan đi ngang căn phòng, dừng lại:
- Bố ổn chứ!
Đôi mắt to của đứa trẻ này, người thầy thuốc thân thiết cho mọi lo âu của nhân loại. Những bí quyết tỏa sáng những kho tàng không ai biết đến. Và những trò chơi mưu mẹo, tuôn trào bao niềm vui, làm cho trời đất câm lặng và u buồn của khu phố Những Tôn Giáo Bị Lãng Quên phải bật cười.
Điều gì đó buông ra từ cổ họng của Mishima như một tiếng hát lạc lõng. Đứa trẻ đi mất.
Ông Tuvache muốn đứng dậy nhưng ông bị quấn trong đống ga giường như một con cá đang giãy trong lưới. Ông không thể dậy nổi, đành buông tay trên tấm chăn phủ.
Ông cảm thấy đang có một sự chuyển hóa, hoàn toàn đều do Alan. Ông biết rằng giờ đây, tại Cửa hiệu Tự sát, mọi thứ đều tan biến theo nhà hóa học uyên bác này.
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát