Chương 27
inh thự Knole, điền trang của công tước Gilner
Ngày 22 tháng 06 năm 1784.
Buổi sáng diễn ra cuộc truy tìm kho báu, trời nắng rực rỡ và không khí trong lành. Eleanor đã đi ngủ với câu đố về tình yêu và thức dậy với suy nghĩ về hình dạng đôi tay của Leopold, và hai điều đó tạo nên một nhận thức khiến cô ngồi thẳng dậy trên giường.
Gideon là một chàng trai đẹp tinh tế, một mẫu vật được phác họa, sơn màu tuyệt hảo mà bất kỳ thiếu nữ khỏe mạnh nào cũng khó mà có thể không yêu. Villiers hay Leopold, như cô đã bắt đầu nghĩ về anh trong những nơi thầm kín nhất trong đầu – có cặp đùi đẹp tuyệt, một cái mũi lớn, và thậm chí có cả những bộ phận còn lớn hơn mà đáng ra cô không được biết đến... Và anh khiến người ta phát điên, thông minh vô cùng, và theo cách của riêng mình cũng đạo đức hệt như Gideon vậy.
Gideon tuân theo các luật lệ với sự chính xác tuyệt đối; ít nhất là cho tới khi anh vứt bỏ chúng để theo đuổi cô. Đối với anh, người ta sống một cuộc đời đúng đắn nếu tuân theo chỉ dẫn của người giám sát đạo đức, kết hợp giữa những giáo lý của nhà thờ Anh với những quy tắc của xã hội.
Nhưng Leopold đang làm một việc khó khăn hơn nhiều: Đưa ra luật lệ dựa trên những sai lầm anh đã mắc phải. Anh đang xây dựng một đời sống đạo đức từ hậu quả của những gì mình lựa chọn mà không phải lúc nào cũng hợp đạo đức và chủ tâm theo đuổi một hành trình được thiết kế để cải thiện những sai trái bản thân đã phạm phải.
Nó đang gây cho anh vô số rắc rối, tất nhiên là thế, xem xét đến sáu đứa trẻ kia. Và buộc phải nói rằng những sai lầm của anh có vẻ hiển hiện trên thế giới này rõ ràng hơn bất kỳ người đàn ông nào khác: Sáu đứa bé cơ đấy. Dù tổng số trên thực tế là năm, nếu người ta trừ đi phần đóng góp của tiểu thư Caroline, Eleanor nhắc nhở mình.
Tiêu chuẩn đạo đức của chính cô cũng mơ hồ. Cô đã trắng trợn phá vỡ những giáo huấn quan trọng nhất của nhà thờ và xã hội gắn liền với phụ nữ khi cô ngủ với Gideon lần đầu tiên. Dù để biện hộ cho bản thân thì cô phải nói là đã chẳng hề nhớ đến những quy tắc ấy trong trạng thái xao động của tình yêu đầu đời.
Cô ngẫm nghĩ hồi lâu về những ý nghĩa đằng sau cụm từ tình yêu đầu đời. Không quan trọng: Điểm chính là hành vi đáng xấu hổ thời trẻ của cô đã tăng thêm một bậc với hành vi ngu ngốc cực đại khi làm tình với công tước Villiers. Người ta chẳng thể nào trơ trẽn hơn được nữa mới làm việc đó ở ngoài trời.
Vấn đề - vấn đề thật sự là những điều luật kiểm soát hành vi của phụ nữ rõ ràng đã được xây dựng để bảo vệ họ khỏi đàn ông. Bởi vì phụ nữ đáng ra phải như Ada: Vâng lời chồng vì trách nhiệm, khao khát thỏa mãn chồng một cách trong sáng như thiên thần. Cô rời khỏi giường và kéo cái màn che cửa ban công lại để có thể nhìn thấy hai cái ghế mà Leopold đặt ở đó, rồi cô nhận ra là chẳng cần phải xấu hổ gì hết.
Cô chẳng hề làm hại ai. Gideon không hề bị tổn hại gì sau khi bị cô quyến rũ, mà thật ra Eleanor còn có cảm giác rõ ràng là anh sẽ đánh giá cô cao hơn sau việc đó. Cô không hề làm tổn thương Leopold khi quyến rũ anh – hoặc đầu hàng sự quyến rũ của anh, bất kể người ta thích dùng cách nói nào.
Và Leopold cũng chưa hề làm tổn thương cô. Theo bản năng cô biết rằng Gideon đang trên đường về ngôi nhà này trong cỗ xe của anh, nói một lời tạm biệt vội vàng với bà cô của Ada. Còn Leopold đang ở trong căn phòng bên cạnh và cô có niềm tin mạnh mẽ rằng anh cũng đã cảm thấy cồn cào, nhức nhối hệt như mình tối hôm qua, khi cô bò vào trong giường và thấy nó trống vắng một cách tang thương.
Và cô cũng chắc chắn một điều khác nữa: Một cuộc đời mà không tự đánh giá lại những niềm tin và hành vi là một cuộc đời không có giá trị. Cả hai người đàn ông, cả hai vị công tước, đều đang làm việc đó. Gideon đang đặt danh dự và gia sản của mình dưới chân cô, để đền bù cho lỗi lầm đã quay lưng lại với cô nhiều năm trước.
Và Leopold sẽ cưới Lisette vì tin rằng cô ta sẽ là một người mẹ tốt hơn cho những đứa con mà anh đã vô tình mang đến thế giới mà không có tình yêu hay thậm chí là tình thương. Với những phụ nữ mà tên họ anh dường như còn không nhớ. Đó chính là vấn đề, theo Eleanor nghĩ. Anh sẽ cưới một người phụ nữ mà không có tình yêu, để nuôi dạy những đứa trẻ anh đã tạo ra mà không phải với tình yêu.
Nó có vẻ sai lầm đối với cô, cực kỳ sai lầm, chắc chắn cũng giống như cái cách mà những cơn bốc đồng tình dục của cô chưa bao giờ có vẻ sai lầm. Cảm nhận một thứ cảm xúc mạnh mẽ đến mức ấy gần như khiến cô nhẹ nhõm. Ít nhất cô cũng có một cái la bàn đạo đức, theo một kiểu nào đó, dù nó không phải là thứ đạo đức mà nhà thờ hay mẹ cô có thể tán thành.
Leopold không yêu Lisette do đó anh không nên cưới cô ta. Với một tiếng cào cửa, Willa đi vào, mang theo đầy tin mới của đám gia nhân. “Tiểu thư Lisette phát ngấy với chính ý tưởng cuộc truy lùng kho báu”, cô ta báo lại. “Và cô ta không còn hứng thú với lũ trẻ mồ côi nữa, dù người hầu của cô ta, Jane, nói rằng cô ta sẽ lấy lại hứng thú khi hội đồng quý bà họp.
Nhưng còn bây giờ thì cô ta không muốn nghe thấy một từ nào về chúng hoặc bà Minchem nữa.” Không có gì ngạc nhiên trong chuyện đó hết. “Vậy thì chắc là cô ấy đã có một niềm đam mê mới phải không?”, Eleanor hỏi. “Sao chứ, đó chính là hai cô bé của công tước”, Willa nói.
“Hôm qua cô ta đã ở trong phòng trẻ với chúng hàng giờ đồng hồ liền, chơi đùa như thể cô ta cũng là trẻ con, theo lời Jane nói. Hôm nay cô ta đã ăn sáng cùng chúng và đã bắt đầu dạy cô bé ít nói hơn học chơi đàn Luýt. Phyllinda, em nhớ tên cô bé đó là như thế.” “Thật tốt bụng”, Eleanor nói.
“Cô ta cho chúng ta ăn vận xinh đẹp như thể chúng là con chủ nhà”, Willa tiếp tục. “Cô ta đã bắt ba người thợ may làm đồ cho chúng suốt cả đêm.” “Ta sẽ mặc bộ váy xanh dương mà bà Gasquet đã dành thời giờ để sửa”, Eleanor nói, không muốn nghĩ tới hành vi chiếm đoạt hai cô bé sinh đôi của Lisette.
“Bộ váy được một khách hàng khác đặt may ấy.” Willa mang bộ váy ra. Tiểu thư Lisette khăng khăng cho mỗi cô bé một người hầu riêng, điều đó làm người quản lý việc dọn dẹp bực bội bởi vì giờ bà ấy chỉ có hai cô hầu ở dưới hầm thôi. Tóc mấy cô bé con bị búi cao đến mức các cô hầu đươc trao cho những miếng len đặc biệt để tăng độ cao.” “Len á?”, Eleanor cảm thán.
“Nhưng trời rất nóng và chưa gì mặt trời đã chiếu rọi rồi!” “Hơi lạ vì tiểu thư Lisette không bao giờ dùng những thứ đồ đó nhưng cô ta đã ra lệnh cho người hầu độn chúng vào tóc mấy cô bé. Em nghe nói hai đứa nhóc không hài lòng lắm.” “Hãy chờ tới khi mặt trời đốt nóng miếng len đó”, Eleanor nói.
“Cậu chủ Tobias muốn biết liệu có thể đưa Hàu đi cùng trong cuộc truy lùng kho báu hay không”, Willa nói. “Ta thấy chắc là được”, Eleanor đáp lại. “Miễn là thằng bé luôn giữ Hàu ở ngoài tầm mắt của Lisette.” “Ồ, được chứ ạ. Rõ ràng là không có tình yêu nào bị sứt mẻ đâu.
Mấy cô bé con vô cùng si mê Lisette, còn như cô hầu trong phòng trẻ đã kể với em thì cậu Tobias khá gắt gỏng với cô ta, vì cô ta muốn mấy cô bé ngủ trong phòng mình cả đêm.” “Vì sao cô ấy lại muốn làm thế chứ?” “Cô ta định kể cho chúng chuyện về các cô tiên và yêu tinh”, Willa nói.
“Cô thích dải ruy-băng màu xanh dương này không thưa tiểu thư, hay thích dải màu xanh lục sậm nào hơn?” “Màu xanh dương”, Eleanor nói. “Tiên và yêu tinh ư?” “Jane nói rằng tiểu thư Lisette thường thức cả đêm để ca hát, chơi đàn Luýt và những việc đại loại như thế rồi ngủ cả ngày.” “Như thế hẳn phải khó chịu lắm đối với gia nhân.” “Tất cả mọi người đều được nhận một món quà hào phóng trong ngày Tặng Quà từ ngài công tước.
Ngài ấy đã lôi thực tế rằng gia nhân của mình được trả công hậu hĩnh hơn bất cứ nơi nào khác trong cả nước ra làm chuyện cười: Ngài ấy nói đó là ‘Hư Hại Lisette’, như thể cô ta là hư hại cầu đường vậy, cô thấy đấy.” “Cha cô ấy đã tới chưa?” “Chưa. Dù vậy bà Marguerite đã ở đây.
Bà ấy đã đến ngay trước bữa sáng. Gia đình vị điền chủ cũng sẽ đến dự bữa tiệc ngày hôm nay và tất cả các quý cô quý bà trong hội đồng trại mồ côi nữa. Nó sẽ là một bữa tiệc đúng nghĩa! Căn nhà sẽ nổ tung ra mất.”.“Ta tin rằng mẹ sẽ muốn chúng ta rời đi sau cuộc truy tìm kho báu”, Eleanor nói.
“Không đâu khi mà bây giờ công tước Astley đã quay lại”, Willa nói với một ánh mắt hiểu biết. “Ngài ấy đã về hai tiếng trước, gần lúc tảng sáng, và lệnh bà đã bảo cô hầu rằng chúng ta sẽ ở lại đến khi nào ngài ấy còn ở đây. Bà Busy đang nấu nhiều đồ ăn đến mức cô không thể tin nổi đâu, vì tối nay sẽ là một bữa tối trang trọng với cha của Lisette ở đây.
Cô biết đấy, ngày ấy hầu như chẳng bao giờ ở nhà. Họ nói rằng ngài ấy không chịu nổi việc thấy Lisette như thế. Ngài ấy không bao giờ hủy cuộc đính ước với con trai của ông điền chủ vì vẫn hy vọng cô ta sẽ thay đổi.” Eleanor ngẫm nghĩ về điều đó trong im lặng. Phải đến lúc Willa đã tuyên bố rằng mình đã tương đối sẵn sàng thì cô mới hỏi, “Tobias đã nói gì với Lisette, em có biết không?”.
“Cậu ấy bảo cô ta hãy cắt nó đi vì đang làm mấy cô bé gặp ác mộng”, Willa nói, cười. “Và toàn bộ gia nhân đều nói rằng cuối cùng thì Lisette cũng gặp kỳ phùng địch thủ bởi vì cô ta không có nổi một lời để đáp trả cậu ấy. Cô ta biết rằng cáu giận chỉ làm cậu ấy cười mình nên không thèm làm thế, chỉ rời khỏi phòng và thế là chấm dứt kế hoạch của cô ta.” “Vậy thì ta đoán thằng bé sẽ không gặp rắc rối với việc kiểm soát Hàu trong cuộc truy tìm kho báu đâu”, Eleanor nói.
“Nếu có thể đối phó với Lisette thì nó cũng có thể đối phó với một con cún hư hỏng.” Cô liếc nhìn cửa ban công một cái trước khi đi xuống. Bãi cỏ đã điểm xuyết những bộ đầm trắng của các tiểu thư trong hội đồng, những cái ô bằng ren làm họ trông giống những bông hoa cúc.
Những đứa trẻ mồ côi trong những cái váy yếm màu xanh đang chạy loạn khắp nơi và Eleanor không nghĩ do trí tưởng tượng của mình mà chưa gì chúng đã trông có sức sống hơn rồi. Cô không muốn đi xuống gác. Cô muốn tránh Gideon và tránh cả mẹ mình nữa. Cô muốn tránh Lisette bởi vì cô có thể bị kích thích đến mức trở nên xấu tính chưa nói đến là có hành vi bạo lực.
Cô muốn tránh Roland bởi vì không có tâm trạng thi ca và cũng không muốn gặp đôi mắt hy vọng của cha anh ta. Nhưng cô không thể trốn. Nên cô tha thẩn đi xuống gác đúng lúc thấy Lisette chính thức bắt đầu cuộc truy tìm kho báu bằng cách rung một quả chuông bạc nhỏ xíu. Một sân khấu đã được dựng lên ở vườn sau và cô ta đang hiên ngang đi lại như ‘Nữ hoàng tháng năm’, chia hoa cho tất cả lũ trẻ.
Rõ ràng là đứa bé chiến thắng sẽ không đội vương miện vàng, trừ phi Lisette định lấy nó khỏi đầu mình. Cô ta đang đội một cái vương miện nhỏ nhắn nhưng không thể nhầm lẫn là đồ thật, Eleanor không thể tin là có đến hai cái vương miện như vậy trong cả vùng Kent này. “Titania, nữ hoàng tiên”, Roland nói, xuất hiện cạnh vai cô.
“Tôi luôn hình dung Titania mặc những cái lá mỏng như sa với mái tóc buông xõa”, Eleanor nói, trao cho anh ta một nụ cười. “Titania là một người đàn bà lăng loàn”, Roland nói, “và đó chính là sự khác biệt cốt yếu. Có nhớ Shakespeare đã nói rằng cô ta đánh nhau với chồng dữ dội đến mức tất cả ngô đều thối rữa trên đồng chứ?”.
“Anh thật xấu bụng,” Eleanor nói, cau mày với anh ta. “Tôi phải thừa nhận là mình đã không tưởng tượng ra các cô tiên của Titania lại là con hoang một công tước.” Phyllinda và Lucinda đang đứng hai bên Lisette, nếu trông không giống các cô tiên thì cũng giống như những vị khách nhỏ.
Tóc của chúng được búi cao đến mức trông như đang đội tổ ong. Cả hai đều mặc vải màu vàng, nó có vẻ hết sức không phù hợp trong một ngày nắng nóng như thế này, nhưng lại thật sự phù hợp với cái vương miện vàng của Lisette. Vậy nhưng cô thì biết gì về trẻ con chứ? Có thể chúng thích sự lộng lẫy từ Lisette.
Chắc chắn là các tiểu thư trong hội đồng trại mồ côi đang xôn xao trước vẻ đẹp của hai cô bé đó. Và Lisette đang tương đối cẩn thận không tiết lộ nguồn gốc của chúng. Eleanor có một cảm giác mạnh mẽ là những thành viên thiên chúa ngoan đạo của hồi đồng quý bà sẽ không say mê đôi mắt đáng yêu của Phyllinda đến thế nếu biết dòng dõi của cô bé.
“Sẽ không có đứa trẻ nào chiến thắng phần thưởng này hết”, Roland nói một cách ghê tởm, rời mắt khỏi tờ giấy ghi manh mối. “Tôi còn không thể giải chúng nữa là. Nghe này: Trong những bức tường cẩm thạch trắng như sữa, bao một lớp da mềm mại như lụa, trong một dòng nước trong suốt như pha lê, một quả táo vàng xuất hiện.” “Gì cơ?” “Chờ nhé, tôi chưa xong đâu.
Không có cánh cửa nào trong pháo đài đó vậy nhưng lũ trộm vẫn đột nhập và cướp vàng đi mất. Tôi là ai?” “Tôi chẳng hiểu gì hết.” “Tôi biết câu này nhưng chỉ vì bà vú hay kể về nó hồi xưa mà thôi. Câu trả lời là một quả trứng. Rõ ràng là Lisette mong cho lũ trẻ giải ra câu đố này rồi có thể tìm ra chuồng gà và mang về một quả trứng.” Eleanor nhún vai.
“Vậy thì tôi cho là cô ta sẽ trao phần thưởng cho bất kỳ đứa trẻ nào giải được một đến hai câu đố.” “Đó sẽ là lũ con hoang của Villiers”, Roland nói với một nụ cười khinh bỉ. “Vì sao anh lại nói thế?” “Bởi vì Lisette không chơi công bằng, tất nhiên”, anh ta gật đầu.
Chắc chắn rồi, Lisette đang thì thầm vào tai Lucinda. Cô bé cười tươi với cô ta rồi vỗ tay và chạy đi. Eleanor phát hiện ra là mình đang cười. Vẻ mặt của Lucinda không thể hiện sự tôn sùng như cái cách mà Willa đã miêu tả. Cô sẽ miêu tả là nó có vẻ ranh mãnh hơn nhiều và cũng quỷ quyệt nữa.
À, cô mong chờ gì chứ? Sau cùng thì chúng là con gái của Villiers mà. Cô lại nhìn xung quanh, cố lờ đi cái cách Roland đang đứng quá gần mình. Gideon đang tắm trong những nụ cười của mẹ cô. Lucinda đã chạy thẳng từ chỗ Lisette đến chỗ Tobias, thằng bé đang đi thơ thẩn cạnh những bụi mâm xôi.
Cô nhẹ nhõm khi thấy không có dấu hiệu của Hàu. Một nhóm trẻ mồ côi đông đúc mặc váy yếm màu xanh dương đang túm tụm lại với nhau, giải những manh mối, có vẻ như chúng cũng đang gặp khó khăn với việc đọc nó. Chẳng thấy Villiers đâu hết. Thật lố bịch khi phát hiện ra rằng ngày hôm nay đã mất đi vị ngon chỉ đơn giản vì một gã công tước bất lịch sự đã không tham dự vào cuộc vui.
Đúng lúc ấy một giọng nói êm ái cất lên, “Tiểu thư Eleanor”. Cô nhìn xuống thì thấy Phyllinda đang mỉm cười và nhìn lên. Với chính nụ cười mà cô chị sinh đôi đã dùng với Lisette. “Cô không biết câu trả lời”, Eleanor nói thẳng thừng. “Cô không thể giúp cháu được đâu.” Nụ cười của Phyllinda chỉ nở rộng ra và cô bé giơ bàn tay lên.
“Cô có thể giúp cháu một việc trong nhà không, tiểu thư Eleanor? Xin cô đấy?”, từ xin được nhấn nhá thêm chút với vẻ đáng thương. Eleanor khó lòng có thể nói không, kể cả có nhận thấy đứa trẻ này rõ ràng là đang âm mưu một việc gì đó. “Gì thế?”, cô hỏi. Phyllinda cúi sát vào gần và thì thầm, “Nó là việc riêng.
Liên quan đến váy lót của cháu”. Vì trong một số khoảnh khắc tốt đẹp Eleanor cũng là một quý cô, Eleanor không đảo tròn mắt. Thay vào đó cô nắm lấy bàn tay đang chìa ra của Phyllinda và theo bé gái vào trong nhà. Họ đi qua Gideon, người liếc mắt nhìn đôi bàn tay nắm vào nhau của họ và hơi cứng người lên.
“Nó ở trên này”, Phyllinda nói, hơi ngọng. Mang sẵn đầu óc hoài nghi tự nhiên, Eleanor nghĩ lại cái cách Phyllinda nói chuyện khi cô bé và chị gái được tìm ra trong cỗ xe. Không hề ngọng. Xem ra tật nói ngọng đã được chứng minh là có hiệu quả trong việc đánh lừa những người lớn khiến họ dễ bị mắc vào những tình cảm dại dột.
“Đây là phòng ngủ của cô phải không?”, Phyllinda nói ngọng, bước tránh sang một bên. Cô bé đang diễn quá mức cường điệu. “Phải”, Eleanor nói, đẩy cửa phòng ra và đi vào. “Cháu...” Không ngạc nhiên mấy khi cô nghe tiếng cửa đóng lại sau lưng và chìa khóa vặn trong ổ. Có vẻ như cô đã được ân xá khỏi cuộc truy tìm kho báu, đúng như cô ước.
Cô kéo đôi giày đế mềm màu xanh dương ra và ngọ nguậy các ngón chân, rồi đi giật chuông để gọi Willa nhưng rồi phát hiện ra rằng nó đã bị cắt. Chúng thật gan dạ. Người khác cũng có thể gọi nó là mưu mô. Điều duy nhất khiến cô tương đối tò mò là tại sao. Cô không thể hiện bất kỳ sự đe dọa đáng kể nào với những đứa trẻ đang khao khát giành những phần thưởng được tài trợ bởi mẹ cô, Lisette và công tước Villiers.
Tất nhiên là cô có thể ra ban công và gọi vọng xuống đám đông bên dưới. Nhưng không hiểu sao hành vi đó có vẻ không khoan dung. Vậy nên, tận dụng cơ hội không được lên lịch trước này, cô nằm xuống giường và nghe thấy tiếng ồn ào của những giọng nói lịch sự vang lên từ dưới vườn.
Cô không tỉnh giấc cho tới khi cửa mở ra. “Em đã tự hỏi anh ở đâu”, cô hỏi bằng giọng ngái ngủ. “Chúng cũng khóa cửa sau lưng anh à?” “Phải”, Villiers có vẻ hơi gắt gỏng. “Có lẽ người lớn đang bị gạt ra để có thêm thời gian giải các câu đố”, Eleanor nói, quay nghiêng người và đưa một tay xuống dưới má.
“Trong trường hợp đó thì chúng ta nên đợi Lisette nhập hội bất kỳ lúc nào.” Anh khịt mũi và quăng mình vào một cái ghế bành. Cô đang cố nhớ lại giấc mơ của mình bởi vì anh đã có mặt trong đó. Hàu đã lao bổ vào cô với cách biểu lộ tình yêu cuồng nhiệt thường thấy và... “Anh đang mặc một cái váy yếm”, cô cảm thán.
Một bên lông mày nhướng lên, cô giải thích, “Trong giấc mơ của em. Và”, cô trầm ngâm thêm vào, “không gì khác”. “Anh cũng muốn giấc mơ đó về em nhưng không thích ý nghĩ mình mặc váy yếm. Em trông đẹp đến khó kìm lòng được”, Villiers nhận xét. Anh duỗi chân. “Không phải anh phiền khi bị nhốt với em đâu nhưng chúng ta đang làm cái quái gì ở đây thế nhỉ?” “Em không biết nữa.” “Anh đã bảo Tobias là sẽ không cho phép nó giành phần thưởng.” “Chà, vậy thì điều đó lý giải nguyên do anh ở đây.
Em không hiểu vì sao mình phải chịu chung số phận. Cũng như vì sao chúng ta phải ở cùng nhau”. “Em nghĩ là con trai anh nhốt chúng ta lại trong một căn phòng để nó có thể giành được năm mươi bảng sau khi anh đã dứt khoát cấm nó làm vậy sao?”, giọng Villiers lạnh lùng, cực kỳ lạnh lùng, nhưng giờ cô đã biết rõ anh.
Cô biết phải nhìn thấu qua bộ trang phục hết sức chói lọi mà anh đang mặc, qua vẻ băng giá của anh, nhìn thẳng vào mắt anh. Anh đang giận dữ... Anh hơi tổn thương. “Nó giống hệt anh mà”, cô chỉ ra. “Nó muốn gì thì sẽ quyết chí lấy bằng được.” “Anh không giống thế. À thì có thể anh giống như thế nhưng sẽ không nhốt mọi người lại trong phòng.” “Vậy thì anh đã học được một kiến thức hữu dụng về con trai mình rồi đấy.
Và em phải nói là nếu còn chưa biết là nó thích đi dường tắt để chiến thắng thì tức là anh chưa hề chơi trò đốt xương với nó.” “Em mới là người đã ăn gian”, anh chỉ ra. “Chỉ sau khi đã lôi xương ra từ dưới chân và rồi sau đó là từ ống tay áo của nó nữa mà thôi.
Nó đã bảo mấy cô bé con xin câu trả lời từ chỗ Lisette. Nói cách khác, gian lận.” Anh im lặng hồi lâu. Và rồi, một cách cực kỳ không giống một công tước. “Quỷ tha ma bắt!” “Làm cha mẹ là thế đấy”, cô nói một cách vui vẻ. “Nếu anh không định ra luật lệ ngay lập tức thì bọn trẻ sẽ lách luật và làm điều chúng muốn, Cứ nhìn mẹ em mà xem.
Người mẹ tội nghiệp đó không hề biết em mất nết đến thế nào. Bà mà biết thì không chỉ ngạc nhiên đâu mà còn thấy nhục nhã nữa ấy chứ.” “Anh không hiểu vì sao việc em gục ngã trước đôi mắt xanh dương của Gideon lại là lỗi của bà ấy? Dù anh có thể nói thêm là mình thấy kinh ngạc trước sự nông cạn nhạt nhẽo mà anh ta đang thể hiện khi tắm mình trong sự chú ý của mẹ em.” “Gideon thật sự tôn sùng mẹ em.
Khi mẹ anh ấy mất thì bà đã trở thành một người mẹ thay thế.” Villiers khịt mũi. “Giờ thì chúng ta phải làm gì đây?” “Em nghĩ có lẽ chúng ta nên ngăn cản chúng chiến thắng” Eleanor nói, đứng dậy và vươn người. “Đó là một giấc ngủ rất ngon.” “Thế em gợi ý chúng ta nên...” Eleanor đi ra cửa ban công, rút chìa khóa ra khỏi ổ và dừng lại, nhìn qua vai.
“Anh biết không, em nghĩ có lẽ tốt nhất là anh nên để em xử lý chuyện này.” Villiers nhỏm dậy, cau có. “Tất nhiên anh sẽ không...” Cô không nghe nốt đoạn còn lại bởi vì đã đóng cửa ban công lại sau lưng và xoay khóa. Rồi cô đi qua phòng ngủ của Villiers, dừng lại một giây để nhìn cái lược cán bạc của anh và đi xuống cầu thang.
Cô không mất nhiều thời gian để tìm ra ba đứa trẻ, cô chỉ cần gọi Hàu và nghe tiếng sủa của nó là được. Chúng đang ở trong một căn nhà lụp xụp, một trong những dự án bị bỏ dở của Lisette. “Ba đứa đang làm gì đấy?”, cô hỏi, quỳ một gối xuống để chào Hàu. Mắt Phyllinda mở tròn.
“Làm sao cô ra được?” “Ban công.” Tobias nhanh chóng liếc nhìn xung quanh. “Cha cháu vẫn còn bị nhốt trong phòng cô”, cô bảo thằng bé, trả lời câu hỏi không lời của nó. Miệng thằng bé cũng há ra vậy nên cô đối mặt với ba khuôn mặt bé nhỏ sững sờ. Di truyền đúng là một điều đáng kinh ngạc: Chúng không thể là con của ai khác được.
Cho dù có cân nhắc đến sự thật là Tobias có đôi mắt xám lạnh lùng và mấy cô bé có đôi mắt màu tím... Thì đường gấp của quai hàm của chúng, hình dạng mắt chúng và một trí tuệ thông minh, tinh ranh đã thể hiện toàn bộ sự thừa kế về di truyền của chúng. “Vậy nên sao các cháu không kể cho cô nghe chính xác thì ba đứa đang làm gì nhỉ?” “Bọn cháu đang lên kế hoạch chiến thắng, tất nhiên”, Lucinda nói.
Eleanor có thể nhìn thấy sự kính trọng xuất hiện trong mắt cô bé. “Vì sao cô lại nhốt công tước lại?” “Cô nghĩ ngài ấy có thể tạo ra nhiều rắc rối hơn những gì kế hoạch của cháu xứng đáng phải chịu”, cô nói, vỗ Hàu lần cuối và đứng dậy. “Vậy là các cháu muốn thắng cả ba phần thưởng.” “Mỗi người năm mươi bảng!”, Phyllinda nói với một tiếng thở dốc rất khẽ.
“Rất nhiều tiền”, Eleanor đồng ý. Tobias chỉ chờ đợi, mắt nheo lại. Cậu biết sự xuất hiện của cô có nghĩa là rắc rối. “Đến giờ các cháu xử lý manh mối đến đâu rồi?”, Eleanor hỏi. Lucinda lùi lại để Eleanor có thể nhìn thấy những thứ chúng thu thập được. Cái áo nhung của Tobias đang rúm lại thành một cái ổ khá bẩn thỉu với ba quả trứng cùng những thứ khác.
“Bọn cháu đã có đủ tất cả trừ một cái nữa”, cô bé nói, trao cho cô nụ cười ngọt như siro mà Lisette cực kỳ thích. “Ngừng lại ngay”, Eleanor nói một cách gay gắt. Nụ cười đông cứng. “Nếu cháu muốn cười thì cứ việc. Nhưng miễn cho cô cái trò đóng kịch đó đi.
Cháu không diễn giỏi lắm đâu. Còn bây giờ thì các cháu chưa giải được câu đố nào vậy?” “Nó không nói lên gì cả”, Tobias nói một cách miễn cưỡng. “Nó chỉ có hai dòng: ‘Cô bé, cô bé, em đang ở đâu?’ và ‘Lấy mơ để tặng nữ hoàng’. Bọn cháu đang chuẩn bị quay lại với Lisette vì không biết tìm quả mơ ở đâu cả.
Cháu không nghĩ là chúng có sinh trưởng ở đây. Cháu chỉ mới nhìn thấy quả mơ có một lần.” “Nó là một câu thơ trong phòng trẻ”, Eleanor nói. Tất cả chớp mắt nhìn cô. “Một câu thơ để dỗ trẻ em”, cô giải thích. Tất nhiên là chúng chưa hề được học một câu thơ nào rồi, xét đến tuổi thơ của chúng là biết.
“Câu kế tiếp là, ‘Lấy hoa hồng để tặng nữ hoàng’. Cô bé đã tặng hoa hồng cho nữ hoàng, bà ta đã tặng cô bé một viên kim cương lớn làm phần thưởng. Cô cho rằng tiểu thư Lisette là nữ hoàng – cô ấy đang đội một cái vương miện và cháu cần đưa cho cô ấy một bông hoa hồng màu mơ.” “Dễ quá!”, Lucinda nói.
“Có cả đống hoa hồng quanh hai bên nhà.” “Chúng không đúng màu. Cô ấy chỉ muốn những bông hoa cạnh dòng sông mà thôi. Đi nào”, Eleanor nói. Họ ra khỏi công trình đổ nát và vòng ra sau nhà, Tobias mang theo món hàng quý giá bọc trong áo khoác. “À, em đây rồi!”, Gideon gọi, đi về phía cô.
Anh không thèm chào lũ trẻ, chỉ nắm lấy cánh tay và kéo cô dừng lại. “Anh đã tìm em khắp nơi. Em đã nhỡ phần ăn dâu tây và bánh kem rồi.” “Em xin lỗi”, cô nói, tương đối nhẹ nhàng, “Lúc này em đang bận. Nhưng em sẽ quay lại sau năm phút nữa”. Astley không thích điều đó nhưng cô nhẹ nhàng gỡ tay ra và đi tiếp.
Khi họ rời vườn và đi xuống con đường dẫn ra dòng sông, một bàn tay nhỏ lồng vào tay cô. Phyllinda đang ngẩng lên nhìn cô, mắt trong sáng và miệng không cười. “Cháu không thích ngài ấy.” “Đó là vì ngài ấy không thích em”, Lucinda xen vào. “Ngài ấy là một gã ẻo lả”, Tobias nói.
“Có gì đó đê tiện trong ngài ấy. Hãy tránh xa người đó ra.” “Cái gì đê tiện cơ?”, Eleanor hỏi. “Ngài ấy có cặp răng cửa lớn. Cô biết là công tước trông xấu xí phát gớm trong những cái áo ngài ấy vẫn mặc chứ?” “Cô cho là cháu đang nói đến Villiers phải không?” “Phải, ngài ấy đấy.
Gu thẩm mỹ của ngài ấy kinh khủng nhưng chẳng sao, khi công tước nhìn thì cô sẽ biết ngài ấy đang nghĩ gì. Trong khi người kia trông hơi rối trí. Có khi người đó sẽ cưới Lisette. Cô ta cũng giống như vậy.” Eleanor nghĩ về nó một lúc rồi nói, “Cha cháu sắp cưới cô Lisette đấy, Tobias.
Nên cháu không nên nói bất kỳ điều gì dù nhỏ nhất về cô ấy, đặc biệt là trước mặt Phyllinda và Lucinda”. “Chúng có ngu đâu”, cậu nói. Họ rẽ qua khúc quanh và đến dòng suối. “Hoa hồng mọc đằng kia”, Eleanor nói, chỉ tay. Tất nhiên, Lucinda lao tới trước, nên cô túm tay cô bé lại.
“Nó nằm thẳng trên các hòn đá và cháu không thể lấy nó trong bộ đồ này. Chỉ mình bộ tóc này thôi cũng đủ làm cháu mất thăng bằng. Tobias, cháu lấy ba bông hoa hồng đi.” Cậu bé trèo lên sườn dốc ngay lập tức và tuôn ra thứ ngôn ngữ đầy màu sắc khi gặp những cái gai sắc nhọn của các bông hồng, cậu thành công.
“Chúng ta có tất cả mọi thứ rồi!”, cậu nói một cách hân hoan, mở cái áo nhàu nhĩ của mình ra để cho thêm hoa hồng vào. Nhờ một phép màu nào đó ba quả trứng vẫn còn nguyên vẹn. “Vậy là các cháu sẽ giành lấy cả ba phần thưởng”, Eleanor nói một cách ân cần. “Phải”, Tobias có vẻ đề phòng.
“Và những đứa trẻ mồ côi khác, những đứa trẻ mà Lucinda và Phyllinda đã sống cùng... sẽ không thắng.” “Không phải tất cả mọi người đều có thể thắng”, Tobias chỉ ra. “Có những người sẽ nói rằng các cháu đã thắng. Sau cùng thì cha các cháu định sẽ cho mỗi đứa mười nghìn bảng khi đến tuổi mười tám.
Trong khi các cô bé Jane, Mary và những cô bé khác sẽ trở thành người hầu của các tiểu thư.” Phyllinda lại đút tay vào tay Eleanor. “Ít nhất thì họ cũng không còn phải làm khuy áo nữa.” “Đúng vậy. Nhưng họ sẽ không bao giờ được sống trong một ngôi nhà lộng lẫy với anh chị em của mình.
Các cháu biết rằng mình còn ba anh chị em nữa đúng không?”, Phyllinda và Lucinda gật đầu. “Các cô bé Mary sẽ ra ngoài làm việc bởi vì không có ai chăm sóc. Trong khi đó cháu có một người cha và dù có thể đã làm lạc mất các cháu một thời gian thì từ giờ trở đi ngài ấy sẽ luôn chăm sóc các cháu, các cháu biết điều đó mà.” “Chết tiệt!”, Tobias nói.
“Đừng nói thế trước mặt các em gái mình chứ!”, cô nói, nghiêm khắc nhìn cậu. “Xin lỗi”, cậu lầm bầm. “Jane-Melinda không giải được một manh mối nào vì cậu ấy không thể đọc”, Lucinda nói. “Cậu ấy tử tế vô cùng. Cháu sẽ tặng cậu ấy trứng, hoa hồng, và các thứ khác nữa.” “Một cô gái có tên Sarah-Susan đã cho anh biết phải tìm các em trong chuồng lợn”, Tobias nói.
Giọng cậu khó chịu nhưng đồng thuận. “Chúng ta có thể đưa đồ của em cho Mary-Bertha”, Phyllinda nói. “Bởi vì một lần khi bà Minchem nói rằng Lucinda không được ăn sáng hay ăn trưa, cậu ấy đã giữ lại ít bánh mỳ và đưa cho chúng ta. Chị có nhớ chuyện đó không Lucinda.” Chị cô bé gật đầu nhưng Eleanor khó lòng mà nói được với sự giận dữ đang nghẹn lại trong họng nên họ đi lên bãi cỏ trong im lặng và tìm những cô bé được nhắc đến.
Eleanor đứng nhìn sự phấn khích khi ba cô bé giành phần thưởng cho tới khi nhớ ra mình còn một vị công tước bị nhốt trong phòng. Tobias dường như đã cam chịu mất phần thưởng, cậu đang cố gắng huấn luyện Hàu đi trên hai chân sau, một việc bất khả thi về mặt Giải phẫu học, bất kỳ ai cũng có thể nói cho cậu biết điều đó.
“Cô biết vì sao cháu nhốt cha mình lại”, cô hỏi cậu, “nhưng vì sao cháu lại nhốt cả cô lại? Và vì sao lại ở trong phòng ngủ của cô?” Cậu ngẩng lên với cái miệng xoắn lại một cách kỳ cục. “Cháu không thích Lisette.” Cô gật đầu. “Cô hiểu rồi.” “Bà vú già bảo cháu rằng nếu một quý cô và một quý ông bị nhốt trong một căn phòng cùng nhau thì họ phải cưới.
Điều đó thật chẳng hợp tình hợp lý chút nào”, cậu nói thẳng thắn, “vì nếu họ muốn rung ga giường thì họ không cần ga giường để làm việc đó, nếu như cô hiểu ý cháu”. Rõ ràng là Tobias đã nhìn thấy nhiều chuyện không nên thấy ở tuổi bé bỏng của mình, nên cậu không có vẻ thấy sốc lắm.
“Vậy là cháu đã nghĩ...” “Thà cô còn hơn cô ta”, cậu nói. Đó không phải là một lời khen ngợi nhiều nhặn gì nhưng cảm giác cũng khá tuyệt. “Mà làm sao cô ra được vậy?” “Cửa ban công mở và không ai biết rằng bọn cô đã ở cùng nhau nên kế hoạch của cháu vô dụng rồi.
Và cô nghĩ rằng người ra nên được tự chọn bạn đời của mình. Cha cháu muốn cưới Lisette.” “Và cô muốn cưới gã công tước đê tiện kia à?”, giọng cậu khinh miệt không sao tả xiết. “Phải”, cô nói một cách tương đối yếu ớt. “Ngài ấy là một người bạn cũ.” Cô ngẩng lên và nhìn thấy Gideon đang kiên quyết băng qua bãi cỏ đi về phía mình, theo sau là mẹ cô.
“Tốt nhất là cô nên cho cha cháu ra ngoài ngay bây giờ. Chăm sóc Hàu cẩn thận nhé.” Cô lao vào nhà, giả vờ như không hề nghe thấy mẹ mình gọi. Leopold đang ngủ. Anh đã cởi áo khoác và đang nằm ườn người trên giường của cô. Cô nhón chân đi trên thảm và đứng bên cạnh. Anh sẽ không bao giờ đẹp được, giống kiểu Gideon.
Anh thô lỗ, phức tạp và vẫn đang thương tiếc em trai mình. Cô yêu anh. Yêu anh thật sự, yêu một cách kinh khủng. Thứ tình yêu sẽ không thay đổi, không bao giờ và sẽ không đầu hàng trở ngại. Lisette là một trở ngại. Gideon là một trở ngại khác. Và thật lòng mà nói, Leopold chính là vật cản thứ ba, cân nhắc đến ý định công khai muốn cưới Lisette của anh.
Tình yêu của cô có thể sẽ không thay đổi nhưng nó cũng sẽ chẳng thành công đâu. Cô đá giày đi rồi với tay xuống dưới váy để cởi khung váy và váy lót. Không may thay cô không thể tháo váy mà không có sự giúp đỡ nên khi cô đã cởi tất xong và bỏ đống váy lót trên sàn, cô kéo váy lên và trèo lên giường.
À thì, chính xác mà nói, cô trèo lên trên người Leopold. Anh gầm gừ và kéo cô xuống, và trong khoảnh khắc ấy cô nhận ra rằng anh không hề ngủ, không phải trong toàn bộ thời gian cô đứng quan sát anh, chắc chắn là không phải trong lúc cô đang cởi đồ. “Anh có mơ thấy em không mặc gì trừ một cái váy yếm không?”, cô hỏi.
Anh đang hôn cổ cô và có vẻ - từ tất cả các dấu hiệu – rất vui mừng khi thấy cô. “Không có váy yếm”, anh nói. Chưa gì giọng anh đã mang một vẻ hoang dại vô cùng đối nghịch với vẻ ngoài chải chuốt không tỳ vết khi làm công tước. Cả trái tim và cơ thể của cô chào đón nó.
Các ngón tay anh ở khắp mọi nơi. “Eleanor?”, anh hỏi, kéo áo sơ-mi của anh qua đầu. Cô không đáp lại, chỉ chờ anh quăng quần đi, cầm lấy một cái bao cao su, rồi tham lam chiếm lấy toàn bộ anh. “Anh chưa được hôn em”, anh nói, cong người lên với vẻ hạnh phúc tràn trề trái ngược với câu than phiền của anh.
“Lần tới nhé”, cô nói, thở dốc. “Em đã quyết định không cưới Gideon rồi.” Mắt anh đang nhắm nhưng trước câu nói đó chúng mở ra. Cô đặt một tay lên miệng anh, lèo lái anh mạnh bạo nhưng không thể đánh lạc hướng anh. Mắt anh vẫn dán chặt trên mặt cô kể cả khi cơ thể ưỡn lên.
“Em biết anh muốn cưới Lisette”, cô nói, vẫn giữa chặt tay trên môi Villiers dù cho anh đang gặm tay cô. “Và em tôn trọng quyết định của anh. Em không nói điều này vì muốn anh cưới em đâu.” Dù cô muốn, cô thật sự muốn. Anh xoay xở để kéo được tay cô ra, cô đông cứng lại.
“Chỉ cần anh nói một lời là em sẽ đi”, cô nói. Anh đẩy lên và cô dễ dàng né tránh. “Ngay bây giờ. Em sẽ rời khỏi căn phòng này.” “Nó là phòng của em mà!” Cô nhận lấy anh với một con sóng nóng ran đầy khoái lạc và mất dấu dòng suy nghĩ của mình một lúc, nhưng rồi nhớ lại được.
“Không phải em đang cố bắt anh cưới em đâu”, cô nói, hơi hổn hển vì anh đã tăng tốc. “Sao lại không?” Không thể nào có chuyện mắt anh đang lộ vẻ đau đớn đâu nhỉ. “Bởi vì anh đang làm một việc vô cùng danh giá”, cô nói. “Anh cảm thấy rằng Lisette sẽ trở thành một người mẹ tốt hơn cho các con của mình.
Chúng ta không còn là trẻ con nữa rồi, Leopold. Chúng ta có thể nói thẳng sự thật với nhau.” “Anh chỉ...” “Em biết”, cô nói, cúi xuống để trao cho anh một nụ hôn. Dù vậy, nó gần như quá đỗi dịu dàng và cô phải ngồi dậy thật nhanh trước khi hôn anh thêm một lần nữa. “Em thì dễ dàng hơn bởi vì em không có con”.
Cô trao cho anh một nụ cười méo xệch. “Em đã quyết định cưới vì yêu.” Lần này anh bất động. “Em không yêu Gideon nên em sẽ không cưới anh ấy. Hồi xưa em từng yêu anh ấy nhưng không hiểu sao tất cả đã thay đổi.” Một giây sau cô thấy mình nằm xuống và họ không còn làm tình nữa.
“Leo”, cô thì thầm. Anh đang chống tay phía trên cô, cau mày nhìn xuống qua một lọn tóc đã rủ xuống mắt anh. Anh làm cô... đau đớn một cách ngọt ngào. Cô cắn môi anh. Cô sẽ bị nguyền rủa nếu có ngày anh phát hiện ra cảm xúc của mình lúc này. Eleanor không bao giờ muốn một người đàn ông biết rằng cô yêu anh ta nhiều hơn anh ta yêu cô nữa.
Không bao giờ. “Em thật bình tĩnh về cuộc hôn nhân của anh với Lisette”, anh cau có. “Anh muốn giết Astley mỗi lần thấy anh ta. Khỉ thật, mỗi lần chỉ cần anh ta nhìn em thôi cũng khiến anh cảm thấy muốn vặn cái cổ khẳng khiu đó đi rồi.” “Đó là vì anh là đàn ông”, cô nói, lờ đi giọng nói nhỏ xíu trong đầu nhắc nhở rằng cô cảm thấy muốn giết người nhiều đến mức nào mỗi lần Lisette rên rỉ phấn khích khi được trở thành một nửa của Leopold và Lisette – cái cách cô ta vẫn dùng để nhắc đến họ.
“Anh có nghĩ là mình có thể làm tình với em bây giờ không, Leopold?”, cô vươn tay lên và rê các ngón tay dọc má của anh. Và rồi cô nói ra điều đó, bởi vì nó phải được nói ra. “Bọn em sẽ rời đi ngay buổi sáng.” Anh nhìn xuống cô và rồi lùi lại. “Leopold?” Cô nhìn xuống mình.
Cái váy xanh của cô rúm ró quanh eo và đôi chân trần đang run rẩy. Nhưng anh nhỏm người ngồi dậy và rời khỏi giường, cào tay qua tóc. Những từ đang chạy qua đầu cô không phải là những từ mà một quý cô được phép biết chứ đừng nói là nghĩ đến. Cô kéo váy xuống qua đầu gối và ngồi lên mép giường.
“Anh không thể làm tình với em khi biết đó là lần cuối cùng”, anh nói, giọng khản đặc. Cô không biết phải nói gì. Cô không thể đấu tranh hộ anh. Nếu cô nói ra những gì mình nghĩ về Lisette... Cô có thể thuyết phục được anh. Nhưng quan điểm của cô sẽ luôn trái ngược với quan điểm của anh.
Anh phải tự mình nhận ra điều đó, hoặc... cưới Lisette. Tất cả chỉ có thế. Anh quay lại. “Anh chưa từng cảm thấy như thế này đối với một người phụ nữ khác. Nhưng anh không được tự do lựa chọn người mình muốn.” “Em hiểu”, cô nói. “Em đã...”, cô dừng lại. “Em đã từng nghe câu này rồi”, anh nói, giọng đều đều.
“Không có di chúc nào trói buộc anh, Eleanor. Nhưng anh thật lòng nghĩ rằng Lisette là người duy nhất không tỏ thái độ đối với nòi giống bất hợp pháp của lũ trẻ. Cô ấy thậm chí còn không xem đó là một vấn đề. Cô ấy có thể dạy chúng sống mà không xấu hổ. Cô ấy đã tôn thờ hai cô bé con rồi và chúng cũng tôn thờ cô ấy.
Anh không thể...” Anh lại quay người đi. Một khoảng im lặng dài dằng dặc xuất hiện. Ánh nắng tràn vào qua cửa ban công và chiếu lên bờ vai rộng của anh. Cô không để bản thân cảm nhận... bất cứ điều gì. Cuối cùng anh nói, “Anh không thể chọn người anh sẽ cưới, bởi vì anh đã tạo ra tình thế này, như người ta vẫn nói.
Và đã làm thì anh phải chịu”. Anh quay lưng về phía cô. “Em hiểu”, cô nói một cách khá an bình. Sau cùng thì, như anh nói, cô đã từng trải qua cái cảnh này rồi. Cô đã biết, cô hiểu rõ sự đau đớn sẽ đến sau đó, cảm giác tiếc nuối và mất mát, sự hoảng hốt khi yêu một người nhiều hơn người đó yêu mình.
Lần tới, cô nghĩ, chuyện sẽ khác. Nhưng chuyện đã khác. Cô biết điều đó. Sẽ không còn lần tới để cô dính vào chuyện tình yêu nữa. Nhưng điều đó cũng ổn thôi. Nếu không thể có được vị công tước phức tạp trước mặt mình thì cô không muốn yêu ai hết. Công tước vẫn đang nhìn chằm chằm vào cái lò sưởi trống không nên cô khao khát ngắm nhìn hình ảnh của anh, đôi chân cơ bắp và phần hông mạnh mẽ săn chắc, cái cách vai anh nở ra, màu sắc thật của tóc anh.
Công Tước Của Riêng Em Công Tước Của Riêng Em - Eloisa James Công Tước Của Riêng Em