Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chị Em Thù Hận
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 28
T
rong khi Abbie cởi dây cho con Tiểu Giang Phong trong cái chuồng nhỏ, bầy ngựa năm, sáu con ở chuồng kế bên quây quần lại ở hàng rào và hí lên như thể kêu con ngựa cái con ra nói chuyện với chúng. Con ngựa cái con ngập ngừng quay đầu về phía Abbie như không muốn rời xa nàng
- Cứ đi đi- Abbie vỗ đầu nó- Ta cũng phải đi.
Nàng bước qua một bên con ngựa và chui qua các tấm ván ngang để qua với Ben bên kia chuông. Con ngựa cái ngập ngừng đi tới hàng rào, dáng đi cuả nó cứng ngắc và ngại ngùng. Băng bột ở chân nó đã mở được một tháng. Mỗi ngày, cái chân nó càng mạnh hơn và phối hợp với nhau tốt hơn, đa số các vết thương đã lành và hai bắp đùi cuả nó sẽ bị biến dạng vĩnh viễn đôi chút nhưng điều đó không quan trọng. Thấy nó đi được trên bốn chân là Abbie sung sướng lắm rồi.
- Thế nào nó cũng lành hẳn, phải không Ben?
- Phải. Mỗi ngày nó mỗi khá hơn.
- Đến mùa xuân, nó có đủ sức để chịu gây giống được chưa?
- Tôi chắc là được.
- Có lẽ chúng ta cần quyết định chọn con ngựa đực nào giống tốt nhất, để cho nó lấy giống. Dù chi phí gây giống bao nhiêu tôi cũng không quan tâm. Còn có nỗi lo là nó không có con được. Nó đã tiêm nhiều thuốc quá.
- Ta phải chờ xem.
- Phải. Không một ai trông đợi con Tiểu Giang Phong lành chân đến mức này. Tôi muốn bắt đầu liệt kê ra những con ngựa đực giống có thể gây giống cho nó, Ben ạ. Chúng ta sẽ cho nó lấy giống trong mùa xuân.
Nàng nói quả quyết và với vẻ tự tin, thế nhưng nàng có cảm giác âu lo rằng nàng vừa thách thức định mệnh. Nhưng khi thấy Ben mỉm cười tán đồng, nàng biết ông ta cũng chia sẻ nỗi lạc quan cuả nàng
- Bảng kê tôi đã bắt đầu làm. Nó đi được đã là một phép lạ do Chúa ban. Chúng ta phải tin tưởng rằng nhờ ơn Chúa, nó sẽ có mang và đẻ con.
Abbie cười gượng.
- Đôi khi tôi ước mong có được lòng tin như chú, chú Ben ạ. Thôi, tôi phải đi sửa sọan. Tôi đã hứa phụ giúp mẹ tôi một tay trong buổi chiêu đãi tối nay.
Tất cả các thân cây và bụi cây dọc hai bên đường dẫn đến toà nhà ở River Oaks đều giăng đèn bóng nhỏ trông như cảnh tiên. Toà nhà chạy dài với những chi tiết kiến trúc theo kiểu Tây Ban Nha cũng được trang hoàng như cho một buổi lễ. Cửa vòm nơi đón khách được giăng đèn kết hoa sáng rực. Lễ Tạ Ơn mới vừa qua, đây là buổi liên hoan đầu tiên cuả mùa lễ hội này.
Ở giữa phòng khách lớn, có trần bằng kính, có một cây Nô- En cao gần bảy thước rưỡi. Rachel trao cái áo khoác ngắn lông chồn cho một người hầu gái đứng chờ, rồi vịn tay Lane đi lẫn vào đám đông khách khứa đang đi loanh quanh trong toà nhà đắt tiền được trang trí lộng lẫy.
Nàng sờ cái mề đay nạm kim cương và ngọc bích mua ở tiệm Van Cheph và Arpel, ghim ở cổ áo dài hình trái tim để chắc chắn là nó còn gắn kỹ ở đó, đồng thời ý thức hai tai nặng trĩu vì đôi bông tai tương xứng với cái mề đay. Từ khi cưới nàng, Lane đã tặgn quà dồn dập cho nàng: áo quần, đồ nữ trang, y phục lông thú, các nước hoa đắt tiền, và nhiều món lặt vặt khác. Thoạt đầu, nàng không thoải mái, vì nhớ quá rõ Dean đã dùng quà cáp để mua chuộc tình thương yêu cuả nàng để trấn an lương tâm.
Nhưng mỗi khi mang quà lớn hay nhỏ về tặng nàng, Lane tỏ ra vui sướng quá chừng nên Rachel không muốn thắc mắc về động cơ thúc đẩy ông, vì như thế là bất công. Nhưng nàng vẫn còn nghi ngờ.
Một người bồi bưng cái khay bạc mời họ uống sâm banh. Rachel cầm lên một ly, nhưng Lane từ chối.
- Anh tới quầy rượu uống. Xin lỗi em nhé!
- Anh cứ tự nhiên- Luôn luôn ở các buổi họp mặt cuả xã hội thượng lưu này, ông để nàng một mình, tuy rằng không phải luôn luôn cố ý. Thường là ông gặp một người hùn hạp làm ăn hay ai đó quen với ông, dừng lại nói chuyện và quên nang. Rachel lấy làm tiếc là biết ông luôn nghĩ đến chuyện làm ăn. Ông thích thú vì công việc.
Trong khi đó, nàng phải chịu đựng cho qua những buổi tối như thế này. Nàng nhìn quanh, vì nhớ rằng Mac Crea ắt hẳn phải có mặt ở đây. Ít nhất nàng có người để nói chuyện. Nhưng nhìn quanh phòng, nàng thấy ít có khuôn mặt quen. Nàng vẫn còn là người xa lạ đối với họ, chưa được hoàn toàn chấp nhận.
Các bà thượng lưu lên án nàng là xa cách và không thể đến gần được, khi họ đem nàng ra làm đề tài thảo luận trong các phòng the cuả họ. Họ đâu biết nàng ít nói, trừ phi là nói về đề tài ngựa Ả Rập, bởi vì nàng không biết những nhân vật và những biến cố mà họ hay nói đến. Thay vì để lộ sự dốt nát, nàng không nói gì cả. Và nàng biết có một số âm thầm chống đối nàng- Đa số là những người còn trung thành với Abbie và mẹ cô ta. Nhưng họ không thể đóng cửa đối với nàng, ai chứ vợ Lane Canphield thì họ không thể làm vậy. Rachel ngẩng đầu lên cao hơn một chút nữa. Dù họ có thích hay không, nàng cũng thuộc về cái xã hội này như họ, hay còn hơn họ là đằng khác. Để rồi nàng cho họ thấy.
Với thời gian, họ sẽ chấp nhận nàng là người cuả giai cấp họ.
Tiếng gảy đàn ghi- Ta khe khẽ vang ra từ một trong những gian phòng mở ra phòng khách lớn. Rachel đi lần về phía tiếng đàn, lợi dụng cái đó để tránh khỏi bị thấy rõ là nàng không có ai để nói chuyện. Ở một góc phòng chơi bài cuả gia đình rộng thênh thang, một ban nhạc đồng quê nhỏ đang chơi nhạc cho mấy cặp nhảy ở sàn lát gạch hoa. Rachel vừa vào trong phòng thì người ca sĩ bước ra trước máy vi âm. Nàng nhận ra người mặc cái áo vét dạ hội màu đen mảnh dẻ, đội cái nón cao bồi đen là Ross Tibbs. Lẽ ra nàng phải đóan được anh ta biểu diễn trong buổi liên hoan này. Từ khi bài hát do anh ta làm ra bán chạy vào hàng đầu trong cả nước, anh ta đã trở thành nổi tiếng tại Houston, tuy bài hát ấy đã do một ca sĩ khác thu đĩa.
Nàng biết lẽ ra phải ra ngoài ngay, nhưng giọng trung nam rõ ràng cuả anh ta, ấm và cảm động, vẳng đến tai nàng và kéo nàng lại gần hơn. Nàng di chuyển dọc tường cho đến khi tìm được một chỗ để đứng lại và nhìn anh ta mà không ai hay biết.
Nhưng khi bài hát chấm dứt, anh ta quay ra tiếp nhận tiếng vỗ tay khen thưởng, và nhìn ngay vào nang. Trong khoảnh khắc anh ta hoàn toàn bất động, nhìn sững vào nàng như thể thấy nàng trong một giấc mơ. Rachel muốn nhìn lảng đi nơi khác, muốn cắt đứt sự gặp gỡ giữa hai đôi mắt, nhưng nàng không thể...cũng như không thể kiềm chế mạch nàng bỗng nhiên đập mạnh.
Anh ta lại bước ra trước máy vi âm.
- Tôi muốn trình bày với quý vị thêm một bài hát do tôi sáng tác. Thật ra, tôi sẽ thâu đĩa bài hát này trong tuần tới khi tôi đến Nasvill. Tên nó là- "Cặp mắt xanh Texas cuả tôi". Và nó như thế này- Anh ta gật đầu ra hiệu cho ban nhạc bắt đầu, rồi nhìn thẳng vào Rachel và dịu dàng nói trong máy vi âm- Tặng em, cặp mắt xanh Texas cuả tôi.
Da nàng dường như đột nhiên bốc cháy. Nàng nhìn quanh để xem có ai để ý rằng anh ta vừa tặng bài hát cho nàng, nhưng mọi cặp mắt đều đổ dồn vào anh ta. Rồi anh ta bắt đầu hát:
Các bạn ơi, hãy nói cho tôi biết, có bao giờ các bạn gặp người đàn bà có cặp mắt Texas xanh biếc?
Nàng sẽ chiếm trọn trái tim cuả bạn nếu bạn gặp nàng
Và bỏ bạn lại một mình cô đơn.
Cặp mắt xanh cuả tôi, cặp mắt xanh Texas cuả tôi
Tôi muốn nghe em thở dài
Và sờ mình em ở bên tôi
Nhưng em ở xa quá rồi
Tôi sờ em không tới
Tại sao tôi yêu em quá đỗi
Cặp mắt xanh, cặp mắt xanh Texas cuả tôi
Giọng hát ngọt ngào, khao khát, say mê, đau khổ và yêu đương lôi cuốn Rachel. Nàng không muốn biết những cảm xúc cuả chàng ta cố gợi lên. Chúng mãnh liệt quá- Và sai trái quá lắm. Nàng đột ngột quay đi và tối tăm mặt mày, nàng len lỏi qua đám đông đã tụ tập lại để nghe. Cuối cùng nàng cũng lọt ra khỏi gian phòng và dừng lại một lát để thở ra và chờ cho tim hết đập thình thịch.
Nhưng giọng hát cuả anh ta vẫn đuổi theo nàng
Tôi biết nàng sẽ luôn luôn ám ảnh tôi mãi
Người đàn bà có cặp mắt xanh Texas ấy
Rachel rảo bước đi nhanh qua phòng khách lớn để tìm Lane. Không thấy ông ở quầy rượu, nàng dòm vào phòng ăn chính, có cái chân đèn bằng pha lê để trên một cái bàn dài bày thức ăn nguội. Nàng trân mình vì ngạc nhiên khi thấy Abbie đang nói nhỏ với một người bồi ở đầu kia gian phòng.
Abbie mặc một cái áo vét bằng vải kim tuyến có độn ở vai và ở thắt lưng, và một cái váy bằng nhung đen, trông giống như một trong các khách khứa. Trong một giây, Rachel, thắc mắc làm sao Abbie có được giấy mời dự buổi liên hoan. Rồi nàng sực nhớ Abbie và mẹ cô ta được trả tiền để trông coi tổ chức những buổi chiêu đãi như buổi này. Rachel không tránh khỏi mỉm cười một chút khi thấy người bồi khe khẽ gật đầu ra dấu đã nhận chỉ thị cuả Abbie trước khi cô ta đi ra ngoài.
Trên đường đi tới quầy rượu để kiểm tra lại số rượu được cung cấp cho nơi đó, Abbie chận một người ở gái và chỉ cho chị ta đến dọn các đĩa dơ ở một bàn cà phê. Đúng như mẹ nàng đã giải thích vai trò cuả họ cho các bà khách hàng muốn mướn họ, bổn phận của họ là đảm nhận trách nhiệm cuả bà chủ nhà, để bà ta hoàn toàn rảnh rang mà tiếp khách. Họ có bổn phận trông nom để luôn luôn có dư thừa thức ăn và thức uống, và các gạt tàn được trút đi đều đặn, các đĩa dơ cũng như ly được mang đi liền. Bổn phận cuả họ là trông nom tất cả mọi mặt- Từ việc đặt người đưa xe hơi vào bãi đậu, để khỏi bị kẹt xe trên đường vào nhà, đến việc đặt người cất giữ áo choàng, đến việc bảo quản các phòng vệ sinh nam và nữ để chúng luôn luôn gọn ghẽ và sạch sẽ, cho đến cả sự đối xử với những vị khách hơi quá chén nên sinh sự gây gổ, từ việc thiết kế ban đầu đến việc dọn dẹp sạch sẽ sau buổi liên hoan.
Thật ra họ không phải làm việc gì cụ thể khi đóng vai trò bà chủ. Tuy nhiên, khi Abbie thấy một ly sâm banh đã cạn để trên mặt cẩn xa cừ cuả một tủ đứng nhỏ kiểu Ma Rốc, nàng cầm nó lên và đem vào quầy rượu. Mẹ nàng đang kiểm tra ở các phòng khác đâu đó trong tòa nhà. Abbie thường làm việc sau hậu trường, lo trông coi thức ăn thức uống, và ít khi ra khỏi nhà bếp.
Nhưng nàng vừa mới được người cung cấp rượu cho biết ông ta đã vô ý mua chỉ hai thùng rượu Bourbon. Biết rõ khả năng uống Bourbon cuả những người Texas đồng hương với nàng, nàng lo ngại có thể thiếu loại rượu này và muốn kiểm tra lại xem có đủ rượu uống hay không.
Nàng đặt cái ly không xuống quầy và đợi cho người phụ trách quầy rượu nói chuyện xong với người khách đứng ở đầu quầy bên kia. Khi anh ta quay đi, Abbie bỗng nhìn thấy người khách đó là Mac Crea. Nàng có cảm giác như bị đâm một nhát dao,- Sự đau nhức- Sự khao khát- Thật là mãnh liệt.
Nàng nhìn sững nét mặt trông nghiêng cuả chàng rất đầy nam tính với các góc cạnh và đường nét mạnh bạo. Mọi chi tiết, mọi đặc điểm đều quen thuộc với nàng một cách nhức nhối, từ cái bộ ria mép đen xì đến ngón tay út có tật hay cong lên cuả chàng.
Nàng cố nghĩ rằng phản ứng cuả nàng là do gặp lại chàng sau thời gian xa cách đã lâu, bao lâu rồi? Khoảng ba tháng rưỡi? Nàng không hiểu tại sao còn yêu chàng sau khi chàng đã có hành động như vậy. "Xa mặt, cách lòng", nàng đã tưởng nàng thành công về mặt đó. Bây giờ nàng nhận ra hình ảnh chàng chưa hề bao giờ ra khỏi trái tim nàng Nhưng thật ra, tình yêu ấy có khác gì tình thương yêu cuả nàng đối với cha nàng trước kia- Vừa thương yêu, vừa thù ghét?
Người phụ trách quầy rượu bước tới gần nàng
- Cô cần gì phải không, cô Laquson?
- Phải- Nhưng trong khoảnh khắc, nàng quên mất là cần cái gì, vì thấy Mac Crea đang quan sát nàng, mắt lim dim nhưng không che giấu được ánh mắt đầy vẻ chú ý cuả chàng. Không muốn để lộ cho chàng biết nàng đã xúc động như thế nào khi thấy lại chàng. Abbie làm ra vẻ lo công việc và chú ý trở lại vào người phụ trách quầy rượu, nhưng qua đuôi mắt, nàng liếc thấy Mac Crea đứng lên và bước về phía nàng
- Chào cô- Giọng chàng vuốt ve. Nàng không cần phải nhắm mắt cũng nhớ lại hai bàn tay nhám cuả chàng xoa vuốt da thịt nang.
Nàng cố gắng làm ngơ, không để ý đến chàng
- Loại Bourbon còn đủ không?
- Còn đủ.
- Tốt- Nàng nhất quyết không nhìn Mac Crea. Nhưng cũng như không. Tất cả các giác quan còn lại cuả nàng đều dồn về chàng. Nàng ý thức từng tiếng động, từng cử động cuả chàng. Cuối cùng lấy lại tất cả bình tĩnh để bọc quanh mình như một lớp áo giáp, nàng quay sang nhìn ngay mặt chàng- Dường như anh muốn cái gì?
- Muốn cô- Mac Crea nói bình thản như là chuyện thật nó là vậy.
Nàng đã từng gạt phăng cả ngàn câu nói như vậy cuả đàn ông mà không chớp mắt, nhưng lần này nàng không gạt phắt được nhất là do Mac Crea nói. Và nàng sẽ không để cho mình bị đau khổ nữa. Chàng đã chứng tỏ không đáng cho nàng tin cậy. Nàng quay ngoắt đi và rảo bước khỏi quầy rượu, không đi chậm lại chút nào cho tới lúc đến phòng ăn.
- Đi đâu chăng?- Mac Crea lên tiếng
Abbie quay ngoắt, ngạc nhiên. Ồn quá và lộn xộn quá nên nàng không nghe tiếng chân chàng đi theo. Nhưng bây giờ chàng đứng chình ình trước mặt nàng, mắt nhìn nàng có vẻ thích thú.
- Tôi đang bận- Nàng nói, và tức giận, vì chàng muốn làm cho ra lẽ trong khi nàng không muốn dính dấp gì nữa đến chàng. Nàng quay lưng lại và bắt đầu sưa? các thứ bày quanh một tô đựng ba tê.
- Tôi không cứng cỏi như cô đã tưởng, Abbie.
- Tôi không quan tâm đặc biệt đến ý nghĩ cuả anh- Về tôi hay về bất cứ cái gì khác.
- Cô sợ tôi, phải không?
- Đừng lố bịch!
- Vậy thì tại sao cô vừa chạy trốn?
- Chắc chắn không phải vì sợ anh.
- Hãy chứng minh đi!
- Việc gì tôi phải chứng minh- Cô run rẩy, vì tức giận và vì chàng đứng gần quá- Anh hãy đi đi và để tôi yên.
- Tôi không thể. Tôi là một người đàn ông đang đói khát- Chàng đặt bàn tay lên lưng nàng, rồi thân mật vuốt xuống eo lưng nàng.
Nàng không thể dửng dưng trước sự sờ mó cuả chàng, nên bưng tô ba tê quay người lại, để cắt đứt sự đụng chạm và đối diện chàng:
- Vậy thì anh hãy ăn một ít ba tê.
Nhếch mép mỉm cười, chàng cầm tô ba tê ở tay nàng đặt trở lại xuống bàn, rồi chống một tay lên bàn đằng sau nàng, chàng cúi xuống mặt nàng
- Nói chuyện với một người khách như vậy à?- Hơi thở cuả chàng nồng nặc mùi rượu uýt ky.
- Anh vừa uống rượu.
- Dĩ nhiên. Đây là một buổi liên hoan, phải vậy không? Dự liên hoan thì người ta uống rượu, phải không?
- Phải- Nàng day đi, vừa giận vừa đau khổ bởi vì chàng ở đấy và nói những điều để khơi dậy các cảm xúc cuả chàng chỉ vì chàng đã uống quá chén- Chứ không phải vì chàng vẫn còn quan tâm, hay là muốn chuộc lỗi, mà chỉ là thế thôi.
- Uổng quá, cô đã không muốn ở cạnh tôi. Cô đã có nhiều dịp để ăn mừng. Cô biết không, hệ thống thử nghiệm dưới đáy lỗ khoan cuả tôi không thành công ngay khi đem ra thử lần đầu ở hiện trường.
Nàng đón tin ấy với một phản ứng lẫn lộn. Tuy rằng nàng vui mừng vì Rachel đã mất toi số tiền đầu tư vào đó, nàng buồn cho Mac Crea. Nàng biết chàng tha thiết với hệ thống ấy đến chừng nào và đã bỏ biết bao công sức vào đó.
- Sao, không hoan hô à?- Chàng nói giỡn- Tôi tưởng cô sung sướng khi nghe vậy chứ?
- Đúng, tôi sung sướng- Nàng nói vậy, bởi vì chàng trông chờ nàng nói thế.
- Sung sướng vừa đủ để uống với tôi một ly chứ?
Trước đó nàng không ý thức được khó từ chối chàng đến thế nào, vì không thể tin cậy chàng, nhưng nàng rốt cuộc cũng làm được.
- Tôi được trả tiền không phải để chung đụng với khách khứa. Xin lỗi anh cho tôi- Nhưng khi nàng cố đi ngang qua, chàng chộp cánh tay nàng.
- Cô muốn nói gì khi cô nói "được trả tiền"?
- Tôi là người làm, chịu trách nhiệm về buổi liên hoan này- Nàng có cảm giác hơi nóng ở bàn tay chàng truyền qua lớp lụa độn áo cuả nàng. Sự đụng chạm làm nàng nóng lên, và cả sự hồi tưởng đến các vuốt ve dữ dằn cuả chàng- Tôi thiết tưởng đã nói với anh một lần rằng hãy để tôi yên. Tôi mong rằng không phải lặp lại một lần nữa- Nàng bực tức vì giọng nàng run run.
- Tôi nhớ- Chàng dịu dàng nói, chậm rãi bỏ tay ra, mắt vẫn nhìn vào mắt nàng- Tôi nhớ nhiều cái lắm, Abbie ạ. Hơn thế nữa, tôi biết cô cũng vậy.
Không tin ở mình và không dám đáp lại, Abbie quay đi và rút lui về nhà bếp có vẻ hỗn độn- Rung động nhiều hơn là nàng dám thừa nhận. Nàng cố làm một cái gì, bất cứ cái gì, để bận bịu, và khỏi nghĩ đến chàng...chàng trông như thế nào, đến đó làm gì, và nói chuyện với nàng để làm gì! Nàng tự hỏi không biết chàng có hối tiếc đã làm vậy chăng? nàng đau khổ khi nghĩ rằng chàng có thể hối tiếc.
Nàng bưng ra một bình đựng cà phê bằng bạc ở quầy đến cái chậu bằng thép i- Nốc để đổ đầy bình, không để ý đến những người phục vụ trai và gái mặc đồng phục đi ra đi vào nườm nượp. Quay lại, nàng thấy Rachel đứng ở khung cưa?, quan sát nàng
Abbie nhìn sững người phụ nữ lịch sự đứng trước mặt, nhận thấy mái tóc sẫm vuốt thẳng ra sau để làm nổi bật khuôn mặt trái xoan hoàn hảo, đôi bông tai lấp lánh bằng một viên ngọc bích hình giọt nước viền quanh bằng các hột xoàn lóng lánh, và cái áo dài dạ hội sát thân mình bằng nhung màu xanh lá rừng rõ ràng do Givenchy cắt may.
Đột nhiên Abbie đau đớn nhận thấy khung cảnh quanh nàng- Và bình cà phê trong tay nàng Từ lâu nay, nàng đã biết không sớm thì muộn Rachel sẽ là một người khách ở một trong những buổi liên hoan này. Nhưng tại sao lại phải tối nay? Và tại sao hết chỗ rồi hay sao mà nàng phải đối mặt với cô ta ở cái bếp này?
Hay là Rachel đã cố tình gặp nàng ở đây? Abbie gần như chắc chắn là vậy. Có cách gì hay hơn để Rachel nhắc nhở cho nàng họ không còn ngang nhau nữa? Có cách gì hay hơn để hạ nhục nàng? Nếu cô ta có ý định như thế, cô ta đã thành công, nhưng Abbie quyết tâm không để lộ ra cho cô ta thấy.
- Bà muốn cái gì, bà Canphield?- Nàng hỏi, lễ phép một cách lạnh lùng.
- Tôi đi tìm phòng trang điểm, nhưng ắt hẳn đã đi lầm đường. Cô có thể chỉ giúp tôi.
Abbie muốn vạch mặt cô ta nói dối, nhưng thay vì vậy, nàng mỉm cười.
- Tôi rất muốn, nhưng bà thấy không, tôi đang bận- Nàng nói, chỉ tay vào bình cà phê ở tay- Tuy nhiên, tôi chắc rằng một trong những cô giúp việc sẽ sung sướng được chỉ cho bà phòng ấy ở đâu- Nàng gọi một cô và chỉ thị cho cô ta đưa bà Canphield đến phòng trang điểm.
- Cô có ý tứ lắm- Rachel lạnh lùng nói- Nhưng cô thật có vẻ làm ăn rất cẩn thận. Bận sau Lane và tôi quyết định tổ chức một buổi chiêu đãi, có lẽ tôi sẽ gọi cô.
Abbie hiểu ngay câu nói móc và phản ứng liền:
- Tôi biết trước là chúng tôi sẽ bận.
Rachel cười châm chọc, rồi quay người trên gót chân một cách duyên dáng, đi xuống hành lang, cô giúp việc ngạc nhiên lẽo đẽo theo sau. Abbie thấy mặt nóng bừng, và biết không phải do sức nóng cuả các lò đun nóng.
Khi Rachel trở lại cuộc liên hoan, nàng lang thang từ rìa nhóm này sang nhóm khác, nghe người ta nói chuyện mà không tham dự, ngoại trừ để mỉm cười hay gật đầu mỗi khi người ta để ý đến sự có mặt cuả nàng Nàng cẩn thận tránh xa phòng chơi bài cuả gia đình, ở đó Ross Tibbs đang hát, nàng lang thang tới quầy rượu và thấy Mac Crea ở đầu cuối quầy, đang ngồi với một tách cà phê.
- Cà phê à, Mac Crea? Bộ anh không nghe đây là một buổi liên hoan sao?- Nhưng nàng cũng không thấy có vẻ hội hè gì, giống như chàng
- Tôi không bao giờ nghe tin đồn- Chàng đáp, và nhấp một ngụm cà phê.
- Anh gặp Abbie chưa? Nhưng dĩ nhiên là rồi. Anh vừa nói chuyện xong với cô ta, phải không?- Rachel hỏi, và nhìn kỹ xem phản ứng cuả chàng.
- Một lát thôi- Chàng gật đầu, mặt vẫn giữ vẻ trầm ngâm.
- Abbie và mẹ cô ta phụ trách cuộc liên hoan tối nay. Chắc ai cũng nghĩ rằng họ ngại ngùng không muốn làm cho bạn bè cũ cuả họ. Tuy nhiên, tôi hiểu rằng họ lợi dụng chỗ quen biết cũ để được giao cho tổ chức các buổi liên hoan này. Lẽ ra họ phải kiêu hãnh hơn mới phải.
- Có lẽ sự kiêu hãnh không trả được tiền thuê nhà.
- Có lẽ nó chỉ đốt nhà không còn là cuả mình nữa.
Rachel đáp lại, sự tức giận và đắng cay do ngôi nhà kiểu Victoria nguyên thủy ở River Bend đã bị thiêu hủy lại nổi lên.
- Xin lỗ. Tôi đi tìm Lane.
Vừa đi ra, nàng thấy Ross Tibbs đi đến phiá nàng Nàng phân vân dừng lại, vì nhận ra không có cách gì tránh khỏi gặp anh ta.
- Tôi đã bắt đầu nghĩ rằng cô đã ra về. Tôi mừng thấy cô còn đây- Anh ta nói và nhìn nàng một cách nồng nàn làm nàng luôn luôn thấy lúng túng.
- Tôi tưởng anh còn đang hát.
- Nghỉ giải lao giữa hai cảnh. Chỗ này lớn quá, phải không?- Anh ta liếc nhìn quanh phòng có trần cao và trang trí bằng những dải hoa cho mùa lễ hội.
- Phải.
- Với bao nhiêu món trang trí cho lễ Giáng Sinh ở đây, chắc là có những dây thường xuân, phải không? Tôi đã đi tìm nhưng không thấy. Cô thấy không?
- Không, không, tôi không thấy. Xin lỗi, tôi đang đi tìm chồng tôi- Trong khi nàng đi ngang qua, anh ta nói:
- Tôi vui mừng vì cô đã thích bài hát tôi sáng tác để tặng cô, Rachel.
Nàng đứng sịch lại.
- Cái gì làm cho ông nghĩ rằng tôi thích?
- Bởi cô đã phải rời bỏ phòng vì không thoải mái.
Nàng muốn chối cãi. Nàng muốn bảo anh ta nó không gây ảnh hưởng gì đến nàng Đó chỉ là một bài hát- Giống như bao nhiêu bài hát đồng quê khác. Nhưng nàng không tìm ra lời. Thay vì nói, nàng bỏ đi, và gần như chạy.
Sau nửa đêm một chút, Babs đi đến cạnh Abbie trong nhà bếp.
- Buổi liên hoan sẽ giải tán trong khoảng một giờ nữa. Nếu con muốn về trước, thì cứ việc, để mẹ lo liệu ở đây. Mẹ biết con đã dậy từ sáu giờ sáng, để lo cho ngựa.
- Con mệt rồi. Nếu mẹ có thể lo liệu được...
- Được. Con về nhà đi.
Mười phút sau, Abbie rời toà nhà bằng cưa? sau và đi bộ đến nhà xe, nơi đó nàng đã đậu xe cuả mình. Bên ngoài yên tĩnh lạ lùng, không còn tiếng bát đĩa lách cách trong bếp, và tiếng cười nói ồn ào khắp nhà đang có cuộc liên hoan. Đầu tháng chạp trời hơi se lạnh, nhưng rất thích. Nàng tới gần chiếc xe thì thấy người đàn ông đang dựa vào chiếc xe tải nhỏ, hai chân vắt lên nhau. Abbie ngạc nhiên trân mình, trong khi Mac Crea đứng thẳng lên một cách tự nhiên và bước tới đón nàng.
- Tôi bắt đầu thắc mắc bao lâu nữa cô mới ra.- Chàng nói. Nhưng Abbie không trả lời. Nàng không dám tin ở mình nếu nói chuyện với chàng. Thay vì vậy, nàng đi về phiá xe nàng, rảo bước nhanh và cầm chặt chìa khoá xe như một lá bùa hộ mệnh.
- Nãy giờ tôi chờ cô ra- Hơi thở chàng tạo ra những đám hơi mới trong không trung.
- Nếu tôi biết anh ở đây, tôi đã gọi một chiếc taxi.
Nàng ngừng lại cạnh xe, và mò mẫm tìm đúng cái chìa mở khoá xe, mấy ngón tay cứng đờ vì lạnh.
- Không, cô sẽ không làm vậy- Chàng đứng bên cạnh nàng, hai tay trong túi áo vét- Cô không phải là hạng người bỏ chạy, Abbie.
- Anh không biết rõ tôi như anh tưởng rằng anh biết- Nàng thử một chìa, nhưng nó không ăn với khoá.
- Tôi biết thật sao? Ngay lúc này, cô đang giận mình vì vẫn muốn tôi.
- Anh lầm!
- Thật không?- Chàng chộp tay nàng và kéo nàng ra xa chiếc xe, về phiá chàng. Nàng chụp vào áo vét cuả chàng, có cảm giác bắp thịt ở cánh tay chàng căng lên, và cố đẩy chàng ra. Nàng có thể nghe tiếng tim mình đập thình thịch như điên trong khi nàng ngước nhìn chàng với cảm xúc bấn loạn- Tôi không nghĩ vậy, Abbie. Tôi thật sự không nghĩ vậy.
Nàng bắt gặp ánh mắt có chủ đích của chàng và biết rằng không hy vọng cưỡng lại được chàng. Chàng luồn một bàn tay vào dưới mái tóc nàng và áp lên gáy nàng Trong khi chàng hôn lên môi nàng, Abbie cố gắng thụ động và cho chàng biết nàng không còn cần đến cái đó nữa. Nhưng đã quá lâu rồi từ khi nàng có được cảm giác cuả môi chàng lần chót. Nàng đã quên cái hôn cuả chàng có thể làm nàng sung sướng đến thế nào. Nàng nhớ cảm giác chàng quàng tay ôm quanh thân mình nàng... và được chàng yêu.
Cuối cùng nàng chịu thua và hôn trả chàng, hai tay đưa lên bá vai chàng và không còn đẩy chàng ra xa nữa, mà trái lại áp sát vào thân mình cứng rắn mảnh dẻ cuả chàng. Trong khi tay chàng ôm nàng sát vào thêm, nàng nhón chân lên, cố sang bằng sự cách biệt về chiều cao giữa hai người. Tất cả sự say mê và rung động đã trở lại, nhưng cùng với chúng, cũng có sự nhận thức rằng chúng sẽ không bền- Chúng không thể bền.
Khi chàng buông môi nàng ra, Abbie áp đầu vào ngực chàng, cố kéo dài giây lát cảm động ấy thêm một chút.
- Bây giờ hãy bảo là anh lầm nữa đi, Abbie! Hãy bảo là em vẫn quan tâm.
- Cảm giác cuả thể xác tôi không làm thay đổi gì cả. Anh vẫn chưa hiểu cái đó, phải không?
- Vì Rachel, tôi chắc vậy.
- Phải, vì Rachel.
- Tôi tưởng rằng đến giờ này cô đã hết ghen tuông một cách ngu xuẩn như thế rồi chứ.
- Đối với anh có thể là ngu xuẩn, nhưng đối với tôi thì không. Chừng nào anh còn dính dấp với cô ta, tôi sẽ không dính dấp gì đến anh. Và đừng cố chối là không nói chuyện với cô ta tối nay hay không đến River Bend, vì tôi thấy xe cuả anh ở đó mấy lần.
- Những lần đó, là vì tôi có chuyện làm ăn phải thảo luận với Rachel và Lane. Nhưng phải, cô đã nói đúng theo cái kiểu suy nghĩ cuả cô. Tôi vừa ở bên cô ấy. Cô có biết tôi nghĩ gì khi ở bên cô ấy không? Ý nghĩ gì nảy ra trong đầu tôi không? Cô, luôn luôn. Và cô không biết đã bao nhiêu lần tôi ước mong là không phải như vậy. Cái làm cho chuyện đó điên rồ hơn, là cô ấy không giống cô chút nào.
Chàng nói nghe đáng tin...hay có lẽ chỉ vì cô muốn tin lời chàng.
- Tôi không biết nghĩ sao nữa bây giờ- Nàng mệt và bối rối. Qúa nhiều việc xảy ra cùng lúc, vì nàng biết rằng trong lúc này nàng không thể kiềm chế cảm xúc, mà bị cảm xúc kiềm chế.
- Không có lý do gì để cô ghen với cô ta. Không hề bao giờ có, trừ phi trong óc cô. Hãy để các gì thuộc về quá khứ trở về với quá khứ. Mọi việc đó bây giờ đã qua. Và nếu em muốn nghĩ về một việc gì, Abbie, thì hãy nghĩ đến việc này: Anh yêu em.
Trong một nửa giây, Abbie giận chàng đã nói ra điều ấy trong lúc này. Nó làm nghiêng cán cân các cảm xúc cuả nàng Thế nhưng các lời còn lại đều đúng. Công việc làm ăn cuả chàng với Rachel đã chấm dứt. Hệ thống thử nghiệm cuả chàng đã thất bại. Không có lý do gì để chàng dính dáng đến cô ta nữa.
- Em cũng yêu anh, Mac. Anh không biết rằng vì vậy mà em đã đau khổ nhiều đến thế hay sao?
- Abbie- Chàng nhấc nàng lên và Abbie bá cổ chàng và đeo vào chàng như vào một người đàn ông đã làm cho nàng quá nhiều sung sướng và cũng quá nhiều đau khổ- Người đang yêu. Nàng hôn chàng dữ dội, một cách chiếm hữu, và thích thú vì được chàng siết chặt đến ê ẩm trong hai tay cuả chàng, và đè mạnh lên môi nàng như muốn để xách nhận nàng là cuả chàng. Và nàng còn tiếc nuối khi chàng đặt nàng đứng lên trên mặt đất, nhưng ánh mắt cuả chàng bù đắp lại chỗ ấy- Em đi với anh nhé.
Nhưng khi chàng bắt đầu kéo nàng đi về phiá xe chàng, nàng bỗng sực nhớ:
- Khoan đã. Xe cuả em thì sao?
- Thây kệ nó- Mac Crea cứ bước đi- Anh không muốn rời mắt khỏi em. Anh không muốn em đổi ý, từ đây cho đến khi đến chỗ anh ở.
Abbie tự hỏi nàng có nghĩ lại chăng, nếu có thì giờ để suy nghĩ về chuyện đó. Nàng không tin là có, vì cảm thấy quá hợp ý được đi bên cạnh chàng, tay chàng quàng sau lưng nàng Chàng yêu nàng Không còn Rachel giữa họ, có lẽ họ có thể bắt đầu lại với nhau. Và lần này họ có thể đi đến thành công.
Khi họ lên xe, Mac Crea nhất thiết bắt nàng ngồi sát vào chàng. Abbie sung sướng nép vào chàng, có cảm tưởng như là một thiếu nữ đi chơi với bồ, trong khi chàng quàng một tay ôm nàng vuốt ve nàng, thỉnh thoảng hôn nàng một cái, trong khi xe chạy về chiếc toa xe cuả chàng.
Địa điểm khoan dầu tối om, không có lấy một ánh đèn ở khoảng trống thường ngày sáng rực về ban đêm. Đèn xe chiếu vào các dàn khoan đã tháo rời và chất lên một chiếc rờ moọc móc vào một xe tải kéo nó.
- Anh hết khoan ở đây rồi à?
- Phải. Đã khoan tới độ sâu và không có dầu.
Nhưng chàng không quan tâm tới giếng dầu, mà khi ngừng xe lại, chàng đưa nàng vào ngay toa xe và vào luôn trong giường. Họ không còn thì giờ làm việc gì khác ngoài lam tình- Ngay bây giờ- Ngay tức thì. Làm như mấy tháng xa cách thúc đẩy họ vội vàng và khẩn trương khi tới hoàn thành... và chỉ sự giao hợp giữa hai thể xác mới có thể xoá tan sự kiêu hãnh nóng giận và sự ghen tuông cay đắng đã làm họ xa cách nhau trước đó.
Sau đó họ có thì giờ khám phá và thưởng thức nhau một lần nữa: lần này họ làm tình, hôn hít nhau, vuốt ve nhau, mơn trớn nhau mà lần trước không có. Sự sung sướng tột đỉnh đến chậm, nhưng khi nó đến, Abbie biết giữa họ chưa bao giờ được sung sướng đến mức như vậy trước đó.
Sau đó nàng nằm trong lòng chàng, thoải mái một cách kỳ lạ và hài lòng. Nghe tiếng thở sâu, và đều cuả Mac Crea, nàng đóan rằng chàng đã ngủ. Mỉm cười, nàng nhắm mắt và bắt đầu nằm nghiêng qua một bên và ngủ theo.
Chàng siết chặt cánh tay quanh nàng và đè nàng xuống lại trên tấm nệm.
- Đừng về- Chàng nói, giọng buồn ngủ- Tối nay ở lại với anh.
- Em không thể về được, anh điên khùng. Anh đã không cho em lái xe cuả em tới đây, nhớ chưa?
- Lẽ ra anh phải bắt cóc em đi như thế này mấy tuần trước.
- Việc làm ấy có đúng không?- Nàng nói chọc.
- Hừm. Tuần tới anh rời đây đi Louisiana. Anh muốn em đi cùng với anh, Abbie.
- Em không thể nào đi được.
- Tại sao không? Anh chắc chúng ta có thể tìm được một ông mục sư nào trong địa phận để làm phép cướci cho chúng ta.
- Anh đề nghị lấy em?- Nàng không tin đã nghe đúng.
- Chỉ trong trường hợp em chấp thuận. Nếu em không thuận, anh rút lui đề nghị.
Chàng có vẻ vui, và Abbie không biết chàng ta nói thiệt hay nói giỡn. Sợ bị hố, Abbie chọn con đường ở giữa cho chắc ăn.
- Em muốn đi với anh. Anh phải tin lời em, Mac. Nhưng em không thể chỉ lấy mấy cái đồ đạc rồi đi liền như anh. Em còn có trách nhiệm và cam kết ở nơi này.
- Như mẹ em, anh chắc thế.
- Phải. Và còn Ben, và em đã ký hợp đồng với mấy chủ ngựa để dạy và trình diễn ngựa Ả Rập cuả họ- Trừ xong tiền chi phí, nàng không còn được bao nhiêu tiền, nhưng cũng đủ để trang trải các hoá đơn nhiều tiền cuả thú y về con Tiểu Giang Phong. Nàng định để dành số tiền còn lại để trả phí tổn gây giống ngựa cho con ngựa cái con. Nhưng nàng không nói hết những chuyện đó với chàng, vì thấy không cần thiết. Dù nàng yêu chàng và muốn đi với chàng đến mấy, nàng vẫn không thể đi ngay bây giờ- Anh phải rời đây trong tuần tới hay sao? Anh không thể hoãn lại đây sao? Có gì ở Louisiana? Tại sao anh đi đến đó?
- Dầu. Có gì khác.
- Ở ngay đây, ở Texas cũng có dầu vậy. Anh không phải đi Louisiana, phải không?
- Anh đã mua được nguyên liệu khai thác dầu và khí đốt ở một sở đất có nhiều người tranh cạnh ở đấy.
- Nhưng anh phải mất thì giờ để huy động tiền tài trợ để khoan giếng
- Lần này thì không. Anh có người yểm trợ tài chánh rồi.
- Ai?- Nàng bỗng cảm thấy căng thẳng.
Mac Crea do dự hơi lâu quá.
- Không có gì bí mật. Lane Canphield đang bỏ tiền ra tài trợ.
Abbie ngồi bật dậy và bật đèn ở vách lên để nhìn rõ mặt chàng và chắc chắn chàng không nói giỡn một cách độc ác. Mac Crea đưa một tay lên che mắt, nhưng nàng không thấy có ánh cười, châm chọc trong mắt chàng.
- Anh nói nghiêm túc đấy chứ?
- Bộ anh nói dối trong một việc như thế này sao?
- Không, anh không bao giờ nói dối. Anh chỉ để cho em nghĩ những chuyện không phải là sự thật. Như anh đã để cho em nghĩ rằng giữa anh và Rachel không còn liên hệ- Rằng anh sẽ không dính dáng gì nữa với cô ta.
- Bộ em muốn chúng ta trở lại chuyện đó nữa hay sao?
- Không, không, chúng ta không trở lại nữa.
Giận sôi, Abbie nhảy ra khỏi giường và bắt đầu lượm các áo quần lên. Mac Crea ngồi dậy.
- Em đi đâu vậy?
- Anh không đoán được à? Tôi về. Tôi không muốn tiếp tục ở đây để nghe những chuyện nửa thật nửa giả của anh nữa. Tôi đã tin tưởng anh lần chót, Mac Crea Quilder. Anh nghe không? Lần chót!
- Em không có xe, nhớ chưa? Em không về được.
- Cứ việc coi!
Nàng hấp tấp mặc váy và áo rét bằng lụa vào, không thèm mặc các đồ lót nilông, mà nắm một nắm vào tay bắt đầu đi ra cưa?.
- Nếu em ra khỏi cái cửa ấy, Abbie, anh sẽ không đến lại với em nữa đâu- Chàng cảnh cáo.
- Tốt- Nàng cầm nắm cưa?
- Sự ghen tuông khốn kiếp cuả em đang hủy diệt em, Abbie. Tại sao em không thể thấy điều đó?
Nàng bước ra ngoài trời đêm và đóng sầm cánh cửa lại, rồi hấp tấp đi tới chiếc xe tải của chàng. Chùm chìa khoá vẫn còn ở công tắc xe. Nàng trèo lên và nổ máy. Trong ánh đèn pha quét qua, nàng thấy Mac Crea chạy ào ra khỏi toa xe. Nàng nổ máy và quặt chiếc xe đánh một vòng tránh khỏi chàng và lái đi mất.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chị Em Thù Hận
Janet Darley
Chị Em Thù Hận - Janet Darley
https://isach.info/story.php?story=chi_em_thu_han__janet_darley