Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bướm Trắng
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 28 -
V
ừa nghe chuông reo tôi nghĩ trong đầu phải ăn nói thế nào đây? Nhà bên cạnh đang mở tiệc có hai cặp bồ bịch. Ánh đèn néon nhà trọ chiếu hắt qua tấm màn che cửa sổ mỏng manh.
Mouse đang ở nhà Marlene, tôi đã cho hắn xuống xe như mọi khi.
“Alô” Quinten nhấc máy, giọng khản đặc.
“Xin lỗi ông, tôi đang có việc cần”.
“Đang ở đâu vậy?”
“San Francisco”
“Tìm ra Saunders chưa?”
“Ồ, thấy rồi”.
“Muộn mất rồi, Easy, tôi không đùa với ông đâu”.
Có lẽ cha của gã đã từng nói ra câu chuyện này khi Quinten mới tập tễnh vào nghề.
“Hắn chết rồi!”.
“Ở đâu vậy?”.
“Đang để tại nhà xác Oakland”.
“Chắc không?”.
“Chắc chứ. Chính mắt tôi nhìn thấy. Bọn chúng khiêng hắn đi phủ tấm ra trắng kín tận đầu”.
“Ông biết ai giết hắn?”
“Chả biết là ai. Bọn cớm đã khử luôn tên cưa”.
Đầu máy bên kia im lặng. Tôi không thấy cần phải lo lắng cho số phận hắn khi được tận mắt nhìn thấy hắn bị hạ gục tại một điểm xa xôi.
“Nhớ có mặt ngay tại Sở cảnh sát đóng tại Oakland đúng giữa trưa.”
“Ông đang ở đâu vậy?”.
“Tôi cho số điện thoại nhà trọ”.
“Nhớ có mặt đúng giấc trưa nếu có gì thay đổi tôi báo lại”.
“Ok, Quinten. Khá lắm, tôi sẽ đúng hẹn. Nếu đúng ngay đối tượng nhận tiền thưởng, tôi yêu cầu không cho ai ăn theo”.
“Không có ai đâu!”, gã nói xong gác máy.
“Alô”, giọng nàng nói thật khẽ, êm tai như mời gọi.
“Kìa, cưng anh làm em thức giấc”.
“Easy hở?”.
“Ồ anh đấy cưng?”.
“Chừng nào anh về?”.
“Độ chừng ngày mốt ngày kia gì đó. Chắc đến tối mới về tới. Em dậy rồi à?”.
“Chưa”.
“Có thức khuya không?”.
“Khó ngủ em xuống bếp dọn dẹp”.
“Thương lắm nhé cưng! Anh sẽ kể cho em nghe đủ thứ chuyện”.
“OK”, nàng nói nhỏ.
“Anh kiếm được nhiêu tiền đây, cả tiền cho em. Không bao giờ anh…?”.
“Chừng nào anh về, Easy?”.
“Nói ra bây giờ sao?”.
“Em không thích nghe nói trên máy. Anh về đi, Easy!”.
“Thương em lắm!”.
“Chờ anh về tha hồ nói”, nàng nói nghe rất nhỏ.
Sáng sớm tôi đến nhà Marlene.
“Mẹ còn ngủ”, con bé tóc vàng nhớp nhúa, nói.
Nó mới bây lớn đã có giọng rất khinh người. Nó ghét bọn đàn ông lạnh nhạt và oán trách cái tính xảo trá của mẹ nó.
“Nhờ cháu nói giúp với ông Mouse là…”
Nó cúi mặt xuống sàn nhà.
Tôi rút một đồng tiền năm mươi cent cho nó. Sao mặt nó nhăn nhó mãi, mắt tròn xoe đỡ lấy đồng tiền định bỏ đi nhưng tôi kịp níu tay lại.
“Nói lại với bố, bác sẽ quay lại bốn giờ chiều nay, OK?”.
“OK”, nó nhìn xuống tay tôi. Bỗng nó vụt chạy vào nhà gọi tên con chị nó. Ezekiel Rawlins” tôi phải nhắc lại tới ba lần nàng Crasshaw mới hiểu.
•
• •
“Nhờ ông nói rõ hơn nữa”, người thư ký tin cẩn, tóc bạch kim mới hỏi lại tôi, mặt lạnh như tiền.
“Tôi không biết nói gì hơn”.
“Sao?”.
“Từ nhỏ tôi không được học hành, mẹ tôi lo hết. Chưa có ai nhờ tôi đọc ra từng chữ một bởi lần đầu tôi mới nghe”.
Tôi đứng đó trên người mặc bộ đồ màu nâu mới tanh, chiếc áo sơ mi màu kem, nút áo măng sết bằng vàng y, giày mốt, vớ sọc, thắt chiếc cà vạt hàng siu vẽ tay thắt nút rất điệu nghệ. Tay thư ký lõi đời này chỉ nhắc tên mỗi mình tôi. Tôi ngồi chờ từ nãy giờ hơn cả tiếng.
Tôi phải ráng nói ra sao cho đúng giọng dân da trắng “Nhờ bà nói giúp giùm với ông sếp. Đây là một việc lạ lùng, ông Quinten Naylor cảnh sát viên ở Los Angeles nhờ tôi tới đây gặp sếp bàn chuyện một vụ án ở Los Angeles nhưng lại giống như ở ngay trong cái thành phố xinh đẹp này”.
“Vậy ông nên trở về địa phương báo cáo lại mọi sự việc tại đó”. Nói xong bà cúi nhìn chỗ khác để tôi hiểu ý, tính bề rút lui cho được việc.
Tôi vẫn cố nán lại.
Chợt bà hỏi tên.
Tôi lặp lại rõ ràng từng chữ, bà gọi ngay người giúp việc báo cho ông sếp.
Bà quay lại nói, ông sếp đã nghe tên nhưng không biết tôi là ai.
Tôi phải nhắc lại lời yêu cầu một lần nữa.
Bà lại hỏi tên.
Suýt nữa thì giữa tôi và bà đã có chuyện ân oán, nếu không nhờ có người trợ lý ngài phó thị trưởng cho hay một nhân viên sở cảnh sát L.A. có quan hệ trước đây với ngài thị trưởng đang chờ người liên lạc bên L.A qua.
Nàng Granshaw đành nuốt giận, nối máy cho tôi nói chuyện, hai hàm răng nghiến chặt nghe ken két.
Vì đây là lần đầu tiên nàng phải tiếp một vị khách Negro như tôi. Tôi phục vụ vì tinh thần cầu tiến. Có phải đây là người ở Los Angeles, người đang có lệnh truy nã?”, ngài thị trưởng Wayland T. Hargrove hỏi tôi.
•
• •
Tôi đang ở trong nhà xác Oakland City bên chiếc bàn để xác J.T Saunders, trần truồng, thân hình lổ chổ, xông lên mùi rau quả thối sắp lên men.
Mắt hắn vẫn còn mở trừng trừng, đầu ngoẹo qua một bên. Vết thương dưới cổ chưa đến nỗi phải chết ngay.
“Hắn đây rồi, thưa ngài, chính tôi nhìn thấy hắn bị bắn, tôi nhìn thấy luôn cả thủ phạm. Có thể cho đây làmột trường hợp tự vệ hay không?”, tôi lên tiếng.
“Chuyện đó không cần thiết, chúng tôi muốn biết có phải nạn nhân đây là thủ phạm vụ giết mấy cô gái tại bãi biển South Bay”, ngài Bergman đến từ văn phòng ngài thống đốc nói. Ngài đến ngay nhà xác Oakland sau chúng ta mấy phút.
“Ngài cho là vụ án bên L.A?”.
“Không, Easy. Năm rồi tại đây xảy ra là ba vụ nạn nhân đây là một nghi can”. “Có phải vụ án mấy con bé da đen”, Quinten Naylor xen vô.
“Tất cả là nạn nhân!”, Quinten nhìn vô mắt tôi. Gã muốn thấy tôi giữ im lặng, tôi hiểu lý co vì sao. Gã cần phải làm rõ những vụ án ở L.A trước lúc không còn khả năng ở lại đây tiếp tục nhiệm vụ. Rất có thể một cuộc tranh luận nổ ra giữa hai bên là ngài Wayland T. Hargrove với ngài Bergman.
Tôi cảm thấy chán nản hỏi: “Sao?”.
Thị trưởng Gargrove nhướng mày khó chịu, trước thái độ của tôi. Ngài mặc áo sơ mi xám sọc, tóc bạc phơ.
“Nạn nhân đây là đầu đề mọi chuyện rắc rối xảy ra ở South Bay mười lăm năm về trước. Hắn bị tù năm năm vì tội ngộ sát, tình nghi là thủ phạm vụ giết vợ lớn nhưng không đủ chứng cứ buộc tội. Hắn còn bị giam giữ để điều tra về mấy tội sát thương, nhưng… ngài Hargrove nói chung chung.
“Chắc là ông nhắc lại vụ án mấy con bé da đen bị giết cùng một thủ phạm mà không ai hay biết?”.
“Cho nên ngài thống đốc mới phái tôi qua Los Angeles đó, ông Rawlins. Chúng tôi nắm vững vụ án ở Oakland, nhưng đến lúc xảy ra đồng thời bên Los Angeles mới thật là điên đầu”, ngài Bergman nói.
“Khác nhau ở chỗ, lần này nạn nhân là con bé da trắng”, tôi cười khẩy.
“Tối cẩn thận, này ông Rawlins, giữ kín công cuộc điều tra. Không có bằng chứng cụ thể nào chứng minh chỉ có một thủ phạm”.
Tôi phải giữ im lặng để củng cố sức lực nếu không thì tôi sẽ bóp nát đầu tên này.
“Chúng tôi hiểu”, Roland Hobbes nói. “Chúng tôi cần có bản lăn tay để so lại với dấu tay của những tên liên can trong vụ án Scott”.
“Tất nhiên, phải làm thôi”, ngài thị trưởng nói.
“Còn, thủ phạm lần này thì sao?”, tôi hỏi lại.
“Đấy là nhiệm vụ của Sở cảnh sát Oakland”, ngài Bergman nói.
“Tôi hiểu, thưa quý vị, tôi hiểu, dường như đó là nhiệm vụ tôi phải lo”.
“Hãy nhớ lấy, Easy, Ông chỉ là khách mời”, Naylor vừa thở dài vừa nói.
“Có quý vị nào đây vừa khám phá một vụ án rồi dập tắt đi. Còn nếu quý vị nào tham gia vô vụ này thì sao?”.
“Không phải vậy”, ngài trợ lý nói.
“Làm sao ông biết được?”.
“Vì hắn là một tên cớm”.
Tôi nghĩ biết đâu hắn đã lấy búa tạ nện vô đầu mình nát như tương rồi tắt thở luôn.
Ngài Bergman vừa đưa mắt nhìn vừa cười.
“Một tên cớm à!”.
Ngài Bergman tằng hắng nói: “Tôi chúc các bạn hoàn thành nhiệm vụ. Nếu các bạn có vướng mắc điều gì cứ hỏi tôi. Cho tôi gởi lời thăm ngài tới Voss và cảnh sát trưởng Violette”.
Ngài quay lại, hai bên là một đám vệ sĩ, cảnh sát cùng với người trợ lý, Ông trùm, Bergman cất bước theo sau còn lại bên trong nhà xác là Quinten Naylor, Roland Hobbes và tôi cùng với một người gác dan và ông bác sĩ vừa từ sân chơi golf tới đây chứng kiến cuộc khám nghiệm tử thi.
“Ông đã chuẩn bị đầy đủ thủ tục chưa?”, ông bác sĩ hỏi lại Quinten.
“Ôi, Quinten đáp, nhìn về phía xác chết khó chịu.
“Tôi lo việc này”, Roland Hobbes nói.
Gã soạn đồ nghề lấy dấu tay ra. Quinten khều nhẹ tay tôi gã nói: “Ta ra ngoài, có việc tôi muốn nói”.
Ra ngoài nhìn thấy Quinten đỡ hơn một chút, gã sợ xác chết nên tìm cách tránh xa.
“Thế được rồi, Easy”, gã đứng lên nói.
“Xong à?”.
“Xong phần công việc của ông. Còn việc thẩm vấn để tìm ra thủ phạm giết Saunders là của chúng tôi, nhiệm vụ ông đã xong. Nếu muốn, ông ở lại đây cũng được, tôi thì nghĩ là không cần thiết, thật đấy”.
Bỗng tôi liên tưởng đến lúc Marlene nhìn thấy Mouse trở về chạy ra mở cửa, nàng mừng rỡ khôn xiết.
“Còn tiền thưởng đâu?”.
“Để tớ nói cho mà nghe, nếu kết quả điều tra cho thấy chính hắn, số tiền này cậu lấy hết”.
“Phần tôi và Mouse. Hắn đang trông tôi về”.
Chợt Quinten nhăn mặt hỏi: “Anh chàng đó đang ở đâu?”.
“Chỗ nào cũng thấy hắn. Khó mà nói”.
“Thôi được rồi”. Quinten không thèm nhìn tôi. “Ta sẽ tính sau. Ông có vé máy bay về chưa?”.
“Tôi có xe, với lại còn mấy điều cần hỏi cho ra”.
“Bọn chúng chờ giết ông đấy, Easy. Không đùa đâu”.
“Ông biết ai phái tay đó tới đây, Quinten?”.
“Tôi không biết, tôi gọi cho Violette rồi ông ta đi báo cho Voss và Bergman. Ngay sau đó, chúng tôi họp nhau bên trong tòa thị chính và nghe một cú điện thoại từ Oakland gọi tới. Chẳng có ai hỏi gì tôi về việc đó”.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bướm Trắng
Walter Mosley
Bướm Trắng - Walter Mosley
https://isach.info/story.php?story=buom_trang__walter_mosley