Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 28
-K
hông cho em nếm chút mùi khổ sở thì em lại không chịu ngoan ngoãn nghe lời.
Hắn liếc nhìn gương mặt phía dưới, tay phải lau lên gò má cô:
-Chẳng qua tôi chỉ muốn cảnh cáo em, muốn có suy nghĩ đi khỏi nơi này thì hãy xóa bỏ nó đi. An phận làm cô dâu của tôi còn không tối e là em phải gặm nhấm chút khổ sở rồi.
Vĩnh Phong nói xong, ngón trỏ búng nhẹ lên mặt Nhã Phương, sức lực mặc dù không lớn, nhưng cũng rất đau.
-Anh…
Cô vừa muốn mở miệng lại bất ngờ bị một nụ hôn chiếm giữ.
Nụ hôn nhẹ nhàng, mơn trớn trên môi cô. Nó làm cô như phát điên lê, sự dịu dàng, nhẫn nại hiếm có của hắn mang lại nỗi sợ hãi tột cùng trong cô. Phương cố giãy dụa, hai chân đá loạn xạ cả lên nhưng phú chốc đa bị hắn đè xuống, đồng thời cắn mạnh lên môi cô.
-A…
Cô hét lên đau đớn cảm nhận được vị tanh trong khoang miệng. Cái rát trên môi làm cô khó chịu nhíu mày, khóe mắt rơm rớm.
Đến khi cô không thể thở nổi nữa, hắn mới chịu buông tha. Hắn nằm trên giường, cánh tay rắn chắc kéo mạnh cơ thể nhỏ bé vào lòng. Cô tròn mắt, hoảng hốt định thối lui nhưng lại bị giọng nói lạnh lùng vang lên từ đỉnh đầu:
-Ngủ đi. Tôi sẽ không làm gì em.
Trái tim bỗng thắt lại, yếu đuối nép mình vào ngực người ấy. Cô nhớ cảm giác an toàn này- một điều cô đã đánh mất từ lâu. Dù biết là không nên nhưng chỉ lần này thôi, một lần cuối cùng này thôi, hãy cho cô sống trong sự bao bọc này. Hơi ấm, từng nhịp đập và cả mùi hổ phách quen thuộc này, cầu xin đừng biến mất.
Vòng tay siết chặt lại, chiếc cằm nhọn khẽ áp lên đỉnh đầu cô. Một lúc sau, tiếng thở đều đặn vang lên. Hắn đã ngủ say còn riêng cô lại không muốn nhắm mắt tại thời điểm này. Cứ thế, bóng đêm dần bao phủ cùng sự tĩnh lặng của hai con người tưởng chừng đã tự mình buông tha bản thân.
Vĩnh Phong cảm nhận hơi ấm bên cạnh không còn vội mở mắt, quan sát xung quanh. Cô đang đứng cạnh giường nhìn hắn, giọng điệu hòa nhã lại trở nên lạnh ngắt...
-Trịnh Vĩnh Phong, chúng ta không bao giờ có khả năng quay về với nhau, mà suốt đời này chỉ có thể là kẻ thù không đội trời chung. Anh chết tôi sống hoặc ngược lại.
Nói hết lời, cô liền xoay người đi.
-Phương...
Hắn gấp giọng rống to nhưng chợt giật mình bừng tỉnh, ngồi bật dậy, hơi thở gấp gáp, vòm ngực hắn phập phồng dồn dập. Mãi lâu sau, chính hắn mới biết vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Vĩnh Phong mở tay, cảm giác từng ngón tay lạnh buốt của mình còn lưu hơi ấm của cô, hơi thở vẫn phảng phất mùi thơm thuộc riêng cô. Chợt cảm giác lo lắng vội đánh mắt nhìn sang bên cạnh. Cô vẫn ở đây. Cô không hề biến mất. Nở nụ cười bất lực, tự giễu lấy chính mình. Ngón tay nhẹ vuốt những sợi tóc lòa xòa trên má cô. Sự mỏng manh nhưng không hề cam chịu của người con gái này đã từng làm hắn chợt dừng lại, đau đớn và căm hận con đường mà số mệnh đã ban tặng. Hít một hơi thật sâu để bình tâm, hắn nuối tiếc trầm lặng nhìn cô như cố thu vào ánh mắt những gì thuộc về người hắn yêu.
Sau đó, hắn xoa bóp giảm đau đầu, lảo đảo đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt. Hắn nghĩ tới phòng cô, nhất thời không dám trở vào đó nằm xuống nghỉ ngơi. Bởi vì hắn sợ... lại mơ thấy cô rời bỏ hắn mà đi.
Thân hình cao lớn ngã ngồi vào ghế sô pha bên cạnh, ánh mắt mông lung quan sát xung quanh. Dường như chính mình nhìn thấy Phương đang đứng kéo rèm cửa sổ, màn đêm dịu nhẹ chiếu vào người cô. Bóng dáng cô trắng ngần hệt như nữ thần mặt trăng dưới vầng sáng hiếm hoi của ánh trăng phía xa kia. Cô chưa bao giờ biết, hắn rất thích cửa sổ ở phòng khách này. Bởi vì ở nơi này có thể ngắm nghía bóng hình lẳng lặng,dịu dàng của cô, nó như dòng nước ấm áp khiến hắn cảm thấy an toàn, thư thái và không còn sợ hãi với màn đêm tối tăm ấy.
-• Giá một lần ta hoán đổi cho nhau...
.
.
Để anh biết những nỗi đau em phải chịu đựng
.
.
Để anh biết khi tim anh lạnh lẽo.
.
.
Trong em sẽ đau biết nhường nào.
♥
• Hạnh phúc
.
.
Chẳng được bao lâu
• Mà nỗi đau
.
.
Thì in sâu chẳng thể nào phai mờ...-
**********
Buổi sáng khẽ đánh thức cô dậy. Ánh sáng yếu ớt hắt lên khung cửa sổ với tiếng chim hót líu lo, thánh thót trên cành cây kia. Đưa tay lên dụi mắt, vươn mình đón sớm mai trong lành. Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, cô ngoái đầu sang nhìn, nhỏ gióng lên tiếng:
-Ai vậy?
Người ở bên ngoài dè dặt đáp:
-Thưa tiểu thư, tôi theo lời ông chủ lên đánh thức cô ạ.
Phương thở hắt, mệt mỏi nói” vào đi”.
Người giúp việc cẩn thận mở cửa rồi khẽ nói:
-Ông chủ dặn khi nào tiểu thư thức dậy thì chuẩn bị đi chạy bộ với ngài ạ.
Cô bất ngờ với việc ấy liền tròn mắt, lắp bắp nói:
-Cái gì cơ? Chạy..chạy bộ với ai?
-Thưa với ông chủ ạ.
Và hiện tại cô đang khóc thầm trong lòng tại sao hắn lại nghĩ ra cái trò thể dục buổi sáng nhạt nhẽo này. Cô chậm chạp chạy vòng quanh quảng trường khi mà đồng hồ chỉ mới chỉ điểm đến 6h sáng- cái giờ mà cô hiếm khi dậy nỗi. Có vài người đàn ông trẻ tuổi tráng kiện và đàn ông trung niên chạy lướt qua người cô. Đa số bọn họ mặc áo thể thao nhẹ khoác lên người. Nhã Phương vừa chạy hai vòng, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng:
-Em là con rùa già yếu đấy à?
Cô ngoảnh đầu, bắt gặp Vĩnh Phong mặc áo phông màu xám, quần thể thao màu đen đứng bên cạnh cô.
Hắn rõ ràng đã chạy bộ từ lâu, ngực và lưng áo dính đầy mồ hôi, mái tóc ngắn ướt rượt. Gương mặt hắn hơi ửng đỏ. Dưới ánh sáng ban mai, gương mặt đẹp hoàn hảo và sạch sẽ của hắn hết sức nổi bật. Nhưng biểu cảm của hắn lại rất nghiêm nghị. Hắn chau mày nhìn cô.
Bởi vì khoảng cách rất gần nên mùi mồ hôi và hơi thở nóng hổi của người đàn ông xộc vào mũi cô. Theo phản xạ có điều kiện, Nhã Phương lùi về phía sau một bước. Cử chỉ này rơi vào mắt Vĩnh Phong làm ánh mắt toát lên vẻ không hài lòng. Cô cứ nghĩ hắn sẽ khó chịu mà lên tiếng nhưng không phải thế. Hắn không nói gì mà chỉ cất giọng lạnh lùng:
"Chạy nhanh lên!
" rồi sau đó lại chạy vượt lên trước mặt, bỏ mặc cô ở phía sau còn thẩn thở với thái độ lạ lùng này của hắn.
-Người ta thường nói: ” Đau rồi tự khắc sẽ buông tay “
Nhưng vẫn có những người... Đau lắm rồi mà mãi chưa chịu buông đấy
thôi. Đừng hỏi hay trách họ mà chỉ bởi họ còn yêu và... yêu rất nhiều!!!!
Có đôi lúc yêu làm tim ta đau đớn đến nỗi đã mất đi cảm giác đau ấy tự bao giờ chỉ để lại vết thường hằn sâu không thể nào chữa lành.-
**************
Cô đuối sức, chạy chậm dần rồi vô tình liếc nhìn tiệm bán bánh kem ở bên đường. Ánh mắt chợt khựng lại trên chiếc bánh in hình búp bê Barbie. Trái tim khẽ nhói lên làm cô phải hít thật sâu. Nhận ra sự khác thường đó, Phong dừng bước, bỏ tay vào túi rồi chậm rãi bước đến cạnh cô.
-Sao vậy?
Bị giọng nói ấy làm giật mình, cô mím môi, khẽ lắc đầu rồi lặng lẽ bước đi. Phong trầm mặc nhìn cái bóng nhỏ bé mệt mỏi mà rảo bước. Hắn biết vì sao cô như vậy. Bởi hôm nay mới thật sự là sinh nhật của cô, ngày lấy đi tất cả của cô. Nhưng một điều hắn không thể biết, chính ngày này mười sáu năm trước, đôi mắt của đứa bé gái vào ngày sinh nhật phải chứng kiến cái chết thảm của ba mình. Từng giờ từng phút nỗi đau không bao giờ buông tha cô.
Một bàn tay bất ngờ giữ chặt, buột cô phải xoay người đối diện với người đó.
-Đi cùng tôi đến một chỗ,
Chưa kịp định thần, cô đã bị hắn lôi tuột lên chiếc xe đã đỗ sẵn ở phía bên kia đường.
Chiếc xe đi trên con đường mòn, lổm chổm đá. Ngoài kia những cánh cò đang sải cánh bay tự do trên bầu trời. Nó thật đẹp, một không gian cô đã lãng quên. Đang chìm trong niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, Vĩnh Phong khẽ lên tiếng:
-Xuống xe đi. Đến nơi rồi.
Cô cười buồn nhìn hắn, chầm chậm đi ra khỏi xe.
Bất ngờ một cơn gió đầu mùa thổi đến đem theo dấu ấn khó phai đối với những ai đã trải qua đồi thông này. Đôi chân không phương hướng nặng nề dịch chuyển. Đôi môi mấp máy, khó khăn để nói:
-Tại sao lại …đưa tôi đến nơi này? Cố xua đuổi cảm giác ấy nhưng sao một lần nữa anh lại nhẫn tâm giẫm đạp lên niềm sống duy nhất của tôi.
Rồi vòng tay ấy nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng.
-Không phải em đang lẩn tránh chính suy nghĩ của mình sao? Nhớ thì nói nhớ, muốn đến thăm ông ấy sao lại không dám nói ra.
-Anh biết hôm nay…
Cô bất động, giọng nói ngỡ ngàng.
Nhưng hắn không trả lời, chỉ lẳng lặng xoa đầu cô rồi bước về phía trước.
-Cũng con đường ấy, cũng ngày hôm nay của mười sáu năm về trước lại trở về quỹ đạo mà nó đã định sẵn cho người chơi-
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn
Dan_Nguyen2210
Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn - Dan_Nguyen2210
https://isach.info/story.php?story=boss_anh_dung_la_ten_khon__dan_nguyen2210