Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bỉ Ngạn Hữu Yêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 28: Đau Đầu Suy Nghĩ Bảo Vệ Da Hổ
L
úc hai huynh đệ xử lý xong mông hổ của Khổng Tử Viết cũng đã qua buổi trưa.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng, Bách Lí Lam vừa vuốt đầu hổ của Khổng Tử Viết, vừa dùng ngữ điệu nhẹ nhàng tâm sự sau khi chia ly: "Tối qua tự nhiên thấy ngươi, đúng là doạ ta một vố. Ngươi xem ngươi đi, sao mà nhếch nhác thế chứ? Sau lưng sao lại bị nhuộm một mảng đen? Có phải bị con người ức hiếp không? Từ lúc chia tay trong "Địch Tiên Trì", ngươi chạy đã đi đâu vậy? Làm ta đi tìm. Tiểu Bảo rất nhớ ngươi, có phải ngươi cũng nhớ nó không?"
Tối qua Bách Lí Phượng tìm thấy túi đỏ trên người của Khổng Tử Viết, y vô cùng tò mò bèn mở ra xem, phát hiện trong túi không chỉ có ba chiếc vòng vàng sáng lấp lánh mà còn có mấy tờ ngân phiếu giá trị không hề nhỏ cùng với mấy khối bạc vụn.
Ba chiếc vòng vàng khiến Bách Lí Phượng cảm thấy rất quen mắt, nhìn kĩ chợt phát hiện ra đó chính là vòng tay của Khổng Tử Viết!
Bách Lí Phượng nghĩ đến thảm cảnh tối qua, tim bỗng nhiên thắt lại, vội nhào đến bên giường Khổng Tử Viết, giơ vòng vàng lên, hoảng loạn hỏi: "Cái này...cái này ngươi.....ngươi lấy đâu ra?"
Khổng Tử Viết cảm thấy hơi đau đầu, không biết nên trả lời ra sao.
Bách Lí Lam liền đứng bật dậy, đoạt lại chiếc vòng trong tay của Bách Lí Phượng, giọng run run nói: "Đây...đây là vòng của Tử Viết?"
Bách Lí Phượng gật đầu, bắn ánh mắt ngưng trọng về phía Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết thấy hai huynh đệ nôn nóng lo lắng, phần mềm yếu trong tim lại tiếp tục bị khuấy động. Cô nghĩ cô và bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng bọn họ lại tình thâm ý trọng với cô. Khổng Tử Viết rất muốn đem toàn bộ bí mật của mình nói với họ, rằng cô là bạch hổ cũng là Khổng Tử Viết. Tuy nhiên, có những chuyện một khi nói ra liền phá hỏng hết, đối với ai cũng là chuyện không tốt.Hơn nữa sau khi hai huynh đệ họ luân phiên hút mông hổ, có những chuyện, càng không nên nói. Vả lại, cô cũng không biết mình còn có thể biến thành người được không, không có chút chắc chắn nào về tương lai hết. Cô hiểu bọn họ rất tốt với cô, chỉ tiếc là hiện giờ cô không trả được.
Khổng Tử Viết nhẹ rên một tiếng, ngậm bút, viết hai nhữ lên một tờ giấy trắng "nhặt được".
Bách Lí Phượng cứng người, cảm thấy cả người lạnh toát, nhớ lại tối qua nhìn thấy ba cỗ tử thi cùng với cái hũ chìm, bất an trong lòng hắn càng tăng. Hắn vội ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, đến cả sở trường khinh công cũng quên khoogn sử dụng.
Bách Lí Lam dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Bách Lí Phượng hoảng hốt, tim hắn cũng nặng nề, vội chạy theo sau.
Nhìn hai huynh đệ họ lần lượt chạy ra khỏi phòng, Khổng Tử Viết gầm gừ hai tiếng, tính gọi hai người lại, kết quả là, sự thực chứng minh, bất đồng ngôn ngữ cũng là chướng ngại!
Lúc trong phòng chỉ còn lại con hổ Khổng Tử Viết, cô thò đầu ra nhìn xung quanh, sau đó vỗ vỗ cái mông to, nhảy cuống giường, đi đến trước gương, soi mặt hổ của mình.
Cô thật sự không hiểu, vì sao lúc bị tấn công lại đột nhiên biến thành hổ. Nếu như lần trước cô từ hổ thành người là do không cẩn thận nuốt phải ghét chân của "Kim Tuý đại tiên", vậy lần này từ người thành hổ, chắc do trên người cô thiếu tiên khí?
Ói...ngàn lần không muốn!
Bình tĩnh, bình tĩnh, xem xét trước rồi nói, không thể lỗ mãng được!
Khổng Tử Viết hít sâu một hơi, lại quay ra soi soi gương, thấy sau gáy của cô, có một mảng đen tuyền, Nhìn kĩ mới thấy, thì ra mảng đen đó chính là thuốc nhuộm đen tóc cô dùng! A-men, may mà tối qua cô không tô son trát phấn, không thì....cực kì kinh khủng!
Khổng Tử Viết cười có chút bất lực, tâm trạng chán nản. Cô muốn đi ra phòng năm, nhưng lại khổ não vì không có quần áo thích hợp. Nghĩ lại thì cô cần gì phải mặc đồ! Ai dám cười hổ ra đường không mặc quần áo, cô nhất định cắn chết cái loại thần kinh đó!
Nghĩ đến đó, cô y nguyên chạy ra, nghênh nganh đi dạo trong Phượng Vương phủ, doạ người khác sợ kêu cha gọi mẹ, tứ phía chạy toán loạn.
Đến nửa đêm, Bách Lí Phượng và Bách Lí Lam mới trở về.
Khổng Tử Viết thấy thần sắc hai người hoảng hốt, mặt trắng bệch liền hiểu rằng bọn họ hiểu nhầm cô bị sát hại.
Cô không muốn làm họ buồn nhưng lại không có cách nào nói ra chân tướng. Thứ nhất cô sợ Vệ Đông Li sẽ biết sự thật. Suy cho cùng thì không có bí mật nào mãi mãi là bí mật. Thứ hai, cô không muốn để bọn họ biết quá nhiều về cô, biết càng nhiều liên luỵ càng sâu, đến lúc muốn vẫy tay tạm biêt cũng không dễ dàng nữa. Cô luôn ghi nhớ, số mệnh kiếp này của cô phải đối mặt!
Ngẩng đầu ngắm trăng, không biết Hồ Li và Tù Nô có phải cũng đang đi tìm cô khắp nơi? Nếu sớm biết mình có thể biến thành hổ, tối qua cô sẽ để lại một bức thư, bảo mình đi du ngoạn tránh ọi người lo lắng.
Nghĩ đến đây, tâm tình Khổng Tử Viết có phần rối loạn.
Bách Lí Phượng đang hồn bay phách lạc mắt chợt sáng lên, nói với Khổng Tử Viết: "Hổ à, người có phải muốn nói với ta, lấy được ba thước cũng phải tìm Khổng Tử Viết phải không?!" lập tức vỗ vỗ đầu Khổng Tử Viết, ý chí dâng trào nói: "Ta không tin Tử Viết bị sát hại!Đi, chúng ta đến sòng bạc tìm nàng ấy! Không biết chừng, cô ấy về từ lâu rồi!" nói xong, kéo phần da sau gáy của Khổng Tử Viết, đi thằng đến "Sòng bạc Kim Xán Xán".
Bách Lí Lam cũng dắt bạch mã tới, lại chạy đến "sòng bạc vàng lấp lánh".
Khổng Tử Viết thân là bạch hổ cúi đầu, nhận mệnh đi tìm bản thân mình cùng hai huynh đệ hắn. Con mẹ nó, chuyện này đúng là rối không chịu được!
Từ lúc Khổng Tử Viết cả đêm không về, Tù Nô và Hồ Li lập tức đóng tiệm, bắt đầu đi tìm khắp nơi.
Cả cái trấn dở hơi này, chỗ nào có thể tìm bọn họ đều tìm hết rồi, mà Khổng Tử Viết cả một người sống to lù lù lại như biến thành gió, hoàn toàn biến mất không dấu vết.
Lúc trăng treo trên ngọn cây, Tù Nô và Hồ Li vội vàng trở về quán "Sòng bạc Kim Xán Xán", muốn nhìn xem Khổng Từ Viết đã về chưa.
Bọn họ chân trước vừa về sòng bạc thì Bách Lí Lam và Bách Lí Phượng chân sau cũng đến.
Lúc nhìn thấy thân hổ phì nhiêu của Khổng Tử Viết, Hồ Li bị doạ đến tái mặt, hét toáng rồi nhảy lên, nhanh như chớp nhảy ra sau lưng Tù Nô.
Tù Nô lại được nhìn thấy bạch hổ yêu thích, vốn muốn giơ tay ra xoa đầu bạch hổ, lại nghĩ đến bộ dạng bản thân thay đổi, không biết bạch hổ còn nhớ hắn?
Còn Khổng Tử Viết lại không dám nhìn Tù Nô. Vì sao ư? Vì cô có tật giật mình!
Trong không khí trầm mặc quỷ dị, mặt ai ai cũng không tốt.
Khổng Tử Viết có tật giật mình, không tự chủ được mà bước lên phía trước một bước, muốn chuẩn bị một lời nói dối hoàn hảo, dặn dò mọi người.
Kết quả, cô vừa động lại lần nữa doạ Hồ Li. Nhưng thấy sắc mặt Hồ Li vừa biến, ngón tay run rất chỉ Khổng Tử Viết, âm thanh gào thét bén nhọn: "Mau mang nó đi! Mau đi!"
Khổng Tử Viết giơ móng cuốt, muốn vỗ vỗ vào thắt lưng Hồ Li, trấn an cảm xúc kích động bất thường của hắn. Tuy nhiên, Hồ Li lại tru tréo lên, âm thanh gào thét run rẩy, tựa như bị người khác lột da vậy!
Khổng Tử Viết không có cách nào đành thu móng vuốt về, lùi lại một bước đến sát bên chân Bách Lí Lam ngồi xuống.
Bách Lí Lam giơ tay vuốt đầu hổ của cô, nói với Hồ Li: "Ngươi đừng sợ, Bạch Hổ không cắn người."
Hồ Li thò đầu ra từ sang lưng Tù Nô, gân cổ run rẩy quát: "Sợ? ai sợ cơ?! Tiểu gia ta ghét hổ, thấy nó là thấy buồn nôn! Mau đưa cái đồ hôi hám kia ra cho ta! Nếu không... nếu không đừng trách ta không khách khí!"
Dù Khổng Tử Viết biết có rất nhiều người sợ hổ, nhưng nghe Hồ Li nói như vậy trong lòng Khổng Tử Viết vẫn cảm thấy khó chịu. Sự chán ghét trong mắt Hồ Li rõ ràng đến thế làm Khổng Tử Viết cảm thấy có phần tổn thương. Khổng Tử Viết đứng lên lặng lẽ bước ra cửa, cố gắng cách thật xa Hồ Li.
Hồ Li thấy Khổng Tử Viết ra cửa mới dám thở hổn hển, trái tim sắp nhảy lên cổ họng mới được trở về chỗ cũ. Trong lòng gã thầm chuẩn bị làm thế nào để “xử” con hổ trắng khiến gã vô cùng ghê tởm!
Khổng Tử Viết mờ mịt nhìn con đường không một bóng người, rồi lại ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa, cảm nhận bi thương có nhà mà không thể về. Người với hổ sao lại cách biệt lớn vậy chứ!
Đám người bên trong bắt đầu cãi nhau, ồn ào chỉ trích người kia không trông nom tốt Khổng Tử Viết. Nếu cô xảy ra chuyện gì sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy!
Khổng Tử Viết ngoài cửa gượng cười đáp: Người mà các ngươi đang tìm không phải đang ngòi chổm hỗm ở cửa đây sao.
Bên trong cửa la hét hình như đang vào giai đoạn gay cấn, bọn họ chỉ muốn la hét cho vơi đi những khó xử và lo lắng trong lòng!
Khổng Tử Viết ngoài này bắt đầu nhức đầu, cố gắng lắc đầu vài cái. Kết quả là thấy Vệ Đông Li đang cưỡi ngựa đi về phía song bạc này!
Khổng Tử Viết trong chớp mắt lập tức nhảy vào trong sòng bạc, trong tiếng hét thất thanh của Hồ Li cô dùng tốc độ nhanh nhất phi thẳng lên lầu hai, lấy tư thế tiêu sái nhất nhảy qua cửa sổ, chạy trối chết.
Toàn bộ đám người trong phòng đều đần người ra nhìn,không hiểu vì sao con bạch hổ lại nhảy ra ngoài cửa sổ. Nhìn có vẻ như nó đang chạy trốn tai họa ghê gớm gì đó.
Lúc Vệ Đông Li xuất hiện tại sòng bạc, mọi người mới giật mình tỉnh lại, thầm nghĩ: thì ra là Vệ Đông Li đến. Nhưng họ vẫn không hiểu vì sao hổ trắng lại chạy. Theo lý thuyết thì con bạch hổ và Vệ Đông Li phải rất thân thiết mới phải chứ.
Dù còn nghi ngờ trong lòng nhưng họ không mở miệng nói câu nào, coi như chưa từng thấy con bạch hổ. Tù Nô còn trực tiếp đánh ngất Hồ Li đang hét chói tai, vác trên vai đi lên lầu.
Dưới lầu chỉ còn ba vị vương gia ngơ ngác nhìn nhau.
Sau một lúc, ba người trao đổi vài câu rồi phân nhau công việc, vận dụng thế lực của mình để tìm Khổng Tử Viết.
Trong ngoài thành đều dán cáo thị, vào hỏi thăm kĩ càng từng nhà một, huy động tất cả sức người sức của nhưng từ đầu đến cuối đều không thấy Khổng Tử Viết.
Trong khoảng thời gian tìm Khổng Tử Viết, cả thành đều lâm vào tình trạng khủng hoảng chưa từng có.
Bắt đầu từ ngày Khổng Tử Viết biến mất, đêm hôm đó liền xuất hiện ba người chết. Một trong số đó mặt mũi hoàn toàn biến dạng, vừa nhìn là biết chết dưới vuốt của hổ. Để điều tra vụ án này, quan viên thẩm vấn gã say rượu duy nhất may mắn sống sót. Gã say rượu lại nói không nhớ gì, đến cả một chút ít đầu mối cũng không được cung cấp.
Ngay sau đó, trong thành lại chết năm người liên tiếp. Nhìn có vẻ như bị hổ giết.
Có người nói, lúc đêm tối đã từng thấy một con bạch hổ đi một mình, có người nói, gà mái nhà mình bị một con bạch hổ tha đi mất, còn có người bảo con bạch hổ đó rất hung ác, ăn thịt bao nhiêu trẻ con rồi!
Nhất thời lòng người hoang mang. Ai ai cũng chỉ muốn đóng kín cửa không ra ngoài, sợ gặp phải con hổ ăn thịt người.
Ngày hôm đó, Trương viên ngoại đến cửa nha môn đánh trống kêu oan, nói rằng con trai hắn bị bạch hổ tha đi mất, xin thanh thiên đại lão gia làm chủ cho hắn, nhất định phải đánh chết lột da con bạch hổ đó!
Chuyện này không lớn mà cũng chẳng nhỏ nhưng lại vô cùng hóc búa khó xử lý.
Người trong thành đều biết vô song vương gia Vệ Đông Li của Vệ Quốc từng nuôi một con bạch hổ. Con hổ đó không những có quan hệ tương đối "thân mật" với đại vương gia Bách Lí Lam, còn được lục vương gia Bách Lí Phượng ưa thích.
Theo lý thuyết, quan lại bao che cho nhau, người trong nha môn nên trấn an Trương viên ngoại không để hắn đem chuyện làm ầm ĩ lên. Nhưng Trương viên ngoại cũng không thường, không thể mấy câu mà đuổi được người có máu mặt! Nên mới nói chuyện này trở nên vô cùng nan giải.
Sau khi chuyện hổ ăn thịt người bùng phát, dường có có bàn tay tạo nên một chiếc hộp đen, đem hướng mũi nhọn đến Vệ Đông Li, nói rằng hắn nuôi chiều con hổ ăn thịt người, không coi trọng bách tính nhân dân Hồng Quốc! Nói hắn đến Hồng Quốc không chịu đi chắc chắn chẳng có ý gì tốt đẹp! Nói hắn một ngày chưa rời đi thì nhân dân Hồng Quốc như sống trên chảo lửa!
Lúc Tiêu Doãn đem những lời đồn đại thuật lại cho Vệ Đông Li nghe, Vệ Đông Li chỉ chậm rãi cong khóe miệng, thờ ơ đùa nghịch bông hao lan trong tay, lười biếng đáp: "Nếu bạch hổ thích ăn thịt người, bổn vương có thể để nó ăn không no sao?" ánh mắt trở nên lạnh lẽo, bàn tay trắng nõn bóp nan bông hoa lan "Đáng tiếc, nó lại không quen ăn chỉ muốn chạy trốn bổn vương thôi!"
Tiêu Doãn cẩn thận quan sát nét mặt của Vệ Đông Li, muốn nhìn được chút chân tướng rõ ràng trên mặt của hắn để hiểu được nhiệm vụ của mình rốt cục là mặc xác con bạch hổ bị người ta làm hại hay là đi tìm nó bảo vệ cẩn thận? Nhưng trong chớp mắt Vệ Đông Li lại khôi phục bộ dạng thường có, căn bản không để người ta nắm bắt được suy nghĩ của hắn.
Tiêu Doãn nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Thuộc hạ sẽ đi tìm hiểu, Trương gia đó không phải thường. Ba đời trước, tổ tiên Trương gia từng có công cứu giá. Tuy nói thế nhưng công lao lại thuộc về người khác, Trương gia rời khỏi triều đình làm ăn buôn bán. Vì được mấy đời vua Hồng Quốc chiếu cố nên làm ăn càng thêm thuận lợi, tích lúy được vô số tiền tài.”
“Lần này cháu đích tôn ba đời của Trương gia bị bạch hổ tha mất, e rằng không chịu để yên.”
“Thuộc hạ tra được, Trương gia truyền ra nếu ai tìm lột da bạch hổ sẽ hai tay dâng lên một vạn lượng, còn mở cửa kho báu Trương gia cho người đó tùy ý chọn một báu vật.”
Vệ Đông Li ngồi trên xích đu, đong đưa thân thể thon dài, nhẹ nhàng nhắm mắt, phun ra ba chữ: “Không đơn giản.”
Tiêu Doãn hiểu “Không đơn giản” của Vệ Đông Li là gì, bạch hổ ăn thịt người đúng là không đơn giản, nhưng vẫn chưa rõ ý của Vệ Đông Li rốt cục có muốn cứu con bạch hổ hay không? Hắn đổ mồ hôi lạnh, xin chỉ thị lần nữa: “"Trước mắt có rất nhiều cao thủ lởn vởn trogn thành tìm bạch hổ lột da để đi đổi lấy phần thưởng và chọn báu vật.Thuộc hạ ngu muội, không biết ý vương gia là..."
Vệ Đông Li híp mắt phượng hẹp dài, như có như không quét qua Tiêu Doãn một cái nói: "Thứ của bổn vương, kẻ nào dám sờ vào?"
Tiêu Doãn lập tức ôm quyền lĩnh mệnh: "Thuộc hạ biết phải làm gì, nhất định sẽ tìm ra bạch hổ, bảo vệ nó chu toàn.”
Vệ Đông Li nâng chén trà đưa đến bên miệng nhưng không uống, nghiêng tay chén trà rơi xuống đất vỡ tan tành, giọn căm hận nói: "Để nó nềm mùi khổ sở rồi đưa về đây cho bổn vương!"
Tiêu Doãn bị dọa đến mềm nhũn hai chân, vội lui xuống đi xung quanh tìm bạch hổ. Xem ra con bạch hổ này đã chọc giân vương gia rồi.
Sau khi Tiêu Doãn rời đi, một con đại bàng đen xì từ mái ngói bay đi, bay vào cửa sổ, lượn một vòng quanh Vệ Đông Li rồi ra vẻ nhu thuận nhẹ nhàng đậu xuống vai hắn.
Vệ Đông Li rút bức mật hàm được buộc dưới chân nó ra đọc, xem xong liền thiêu hủy.
Ngọn lửa trong chớp mắt cắn nuốt bức mật hàm, tàn tro vương vãi dưới đất đem tất cả bí mật thiêu thành tro.
Vệ Đông Li lại nhắm mắt lần, chậm rãi nở nụ cười khát máu, dường như nỉ non phun ra một câu: "Hoàng huynh, người vẫn còn không yên tâm về thần đệ sao."
Sau khi Khổng Tử Viết biến thân thành bạch hổ, không thể mở miệng nói tiếng người, nhưng vẫn có thể nghe hiểu tiếng người. Nên đương nhiên cô biết có rất nhiều người đang tìm mình để lột sống tấm da hổ!
Khốn! Một năm bốn mùa cô có đúng một cái áo da này, sao có thể cho người ta lột đi mất?!
Khổng Tử Viết bèn rúc mình vào trong đống than, đám lông trắng lập tức thành màu đen, coi như cải trang vậy.
Thấy những người tìm cô càng ngày càng nhiều, Khổng Tử Viết chỉ có thể cẩn thận làm việc, trốn đông trốn tây. Ban ngày cô không dám ra ngoài kiếm ăn. Ban đêm thì không dám ngủ, chỉ sợ ngáy khò khò sẽ dẫn những kẻ thèm muốn bộ da của cô tới.
Nghĩ đi nghĩ lại, lúc làm hổ sao có thể chịu uất ức thế được? Chẳng lẽ vì lúc cô còn làm người quá trâu bò, nên làm hổ chỉ có thể bị áp bức ư?
Khốn! Tức chết đi được!
Nếu cô đã ăn thịt con út của gia đình Trương viên ngoại, thì bị người ta đuổi giết cũng coi như hợp tình hợp lí. Nhưng cô nào có làm đâu! Sao có thể tự dưng xử oan cho cô chứ?
Dù cô từng đập nát mặt một tên say rượu khiến gã chết toi, nhưng tên đó chết đáng tội mà! Vả lại, cô cũng chưa từng nghĩ tới mình có thể một tát đập chết người ta!
Còn hai tên ma men kia đều chết ngoài ý muốn, có liên quan gì tới cô chứ?
Thôi được rồi, cô thừa nhận mấy con gà mái người ta nuôi đều là cô trộm, nhưng cô thật sự không làm người ta bị thương mà!
Khổng Tử Viết rất nghi ngờ, trong đô thành có phải còn có một con bạch hổ khác hay không? Con bạch hổ đó đang làm xằng làm bậy, lại còn liên lụy cô gặp họa!
Khổng Tử Viết thở dài lần thứ một trăm lẻ một, rồi giũ giũ đám lông bẩn thỉu trên người, cố nhịn cơn đói cồn cào, đi ra khỏi chỗ giấu mình trong bóng đêm, tính kiếm ít thức ăn khoái khẩu.
Có lẽ vì chuyện bạch hổ làm người bị thương rất tồi tệ, nên ai cũng cảm thấy bất an, nhà nào cũng đóng cửa cài then, Khổng Tử Viết chẳng thể nào kiếm ăn được, đành chịu đói chịu khát.
Cô ngửa mặt nhìn trời than thở, nghĩ bụng: Chẳng lẽ, bọn họ muốn ép cô lục bãi rác kiếm ăn hay sao? Đã vậy, họ còn muốn ép cô đại phát thú tính, lao vào người ta gặm chân họ ư?
Khổng Tử Viết bực mình nhìn ánh trăng lạnh lẽo, càng lúc càng nhớ mùi vị của đầu heo kho tương.
Cô tính đi tìm Bách Lí Phượng và Bách Lí Lam, nhưng biết hành động này không ổn lắm. Vương phủ của hai người bọn họ chắc chắn đã bị người ta theo dõi từ lâu, chỉ đợi cô xuất hiện, sau đó giăng sẵn dây thừng lột da rồi tặng cho Trương viên ngoại.
Nghĩ đi nghĩ lại, Khổng Tử Viết quyết định quay lại sòng bạc, mặc kệ cái mặt xanh mét đáng thương của Hồ Li, đi tìm Tù Nô là được.
Nhớ tới Tù Nô, Khổng Tử Viết chỉ thấy lòng ấm áp, bất giác nhếch môi lên.
Khi cô cùng đường bí lối, có lẽ chỉ ở bên Tù Nô mới an toàn nhỉ? Cô biết Tù Nô dù ít nói, nhưng võ công rất cao cường. Với lại quan trọng nhất là, Tù Nô là một người biết niệm tình cũ. Bằng không hắn cũng sẽ không lấy bộ da rắn làm thắt lưng đeo bên hông bao nhiêu năm như thế.
Trong bóng đêm, Khổng Tử Viết lặng lẽ tới cửa “Sòng bạc Kim Xán Xán”, tìm một chỗ cạy cửa sổ ra, tung người nhảy vào rồi len lén bò lên cầu thang tới phòng của Tù Nô.
Cửa phòng khép hờ, từ khe cửa có thể nhìn thấy ánh nến ấm áp, khiến Khổng Tử Viết sinh ra một cảm giác kì lạ, giống như chỉ cần đẩy cánh cửa kia ra là có thể về tới nhà, về với vòng tay ấm áp của người yêu vậy.
Cô nâng vuốt muốn đập cửa phòng, nhưng lại sợ đánh thức Hồ Li phòng kế bên. Hạ vuốt xuất, lấy đầu đẩy cửa phòng, sau đó im lặng đi vào.
Bên ngọn nến, Tù Nô đang cúi đầu viết gì đó. Khi Khổng Tử Viết đi vào phòng, hắn rất ung dung đặt bút xuống, quay đầu nhìn Khổng Tử Viết. Nhìn hắn như có vẻ vẫn luôn đợi cô tới vậy.
Khổng Tử Viết thử cười với hắn, nhưng có cười thế nào cũng cảm thấy vẻ mặt mình rất gượng gạo.
Tù Nô xoa đầu Khổng Tử Viết, thấp giọng hỏi: “Ngươi biết ta là ai, phải không?”
Khổng Tử Viết dụi đầu vào lòng Tù Nô, làm nũng cọ cọ, gật đầu lia lịa.
Tù Nô khẽ than một tiếng, vỗ đầu Khổng Tử Viết, nói: “Sao ngươi lúc nào cũng làm mình nhếch nhác thế này? Rõ ràng là một chúa sơn lâm, vậy mà lại bị bắt nạt đủ đường.”
Khổng Tử Viết ngẩng đầu lên, giao lưu bằng ánh mắt: Anh em, có những chuyện một lời khó nói hết! Không nói thì hơn! Chúng ta phải giải quyết chuyện gấp hơn đã!
Cô vỗ vỗ bụng mình, bảo Tù Nô cô đói rồi.
Tù Nô nhếch khóe môi, bảo cô ngậm miệng lại chờ đấy, sau đó đẩy cửa phòng đi tới nhà bếp.
Trước cửa nhà bếp, Tù Nô đụng ngay mặt Hồ Li đang đi ra.
Hồ Li kiêu căng hất cằm, như chẳng thèm nói chuyện với Tù Nô. Gã đi thẳng lên lầu hai, về phòng mình, đóng cửa, cài then, làm việc hết sức nhanh gọn.
Tù Nô chẳng buồn để ý thái độ của Hồ Li, mà thản nhiên đi vào nhà bếp, lôi hai con gà nướng ra, xách lên phòng cho Khổng Tử Viết ăn.
Khổng Tử Viết ngấu nghiến gà nướng, cảm động suýt nữa thì rớt nước mắt. Nghĩ bụng: Qủa nhiên ta đã chọn được một người đàn ông tốt! Nhưng mà không biết khi hắn biết mình chính là Khổng Tử Viết, hắn có còn can đảm lên giường với mình không đây?
Khổng Tử Viết xử xong hai con gà nướng, Tù Nô rút một thanh đại đao ra, nặng nề nói với Khổng Tử Viết: “Ăn no ta tiễn ngươi lên đường. Bộ da hổ của ngươi, ta nhất định phải có!”
Khổng Tử Viết sững sờ, cúi đầu nhìn bộ lông đen sì của mình, lại ngẩng đầu nhìn Tù Nô đang cực kì nghiêm túc, không biết hắn muốn có bộ da hổ của mình làm gì, chẳng lẽ hắn muốn làm cho bản thân một bộ quần áo sĩ diện? Nhưng thế thì cũng không cần phải lột bộ da hổ của cô chứ? Thú thật lòng mặc nó mà cô nóng muốn chết.
Tù Nô thấy cô không hiểu, bèn giải thích: “Ta cần một thứ của Trương viên ngoại, nhất định phải có bộ da của ngươi mang đi đổi.”
Khổng Tử Viết chớp mắt, nhe răng với Tù Nô, cô vẫn tưởng hắn đang đùa giỡn với mình. Song Tù Nô nghiêm túc chẳng hề giả vờ. Khổng Tử Viết cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Cô không dám tin nhìn Tù Nô, thật sự không thể nào tin được vì muốn có một thứ của Trương viên ngoại mà con người này lại muốn giết cô!
Đôi mắt đen như diệu thạch của Tù Nô có vẻ rất bình thản, nhưng khi nhìn Khổng Tử Viết thì hơi áy náy.
Khổng Tử Viết đau lòng, từ từ đứng dậy, chạy ngay ra khỏi phòng.
Nếu bây giờ cô có thể mở mồm nói chuyện, chắc chắn cô sẽ hỏi Tù Nô, rốt cuộc thì vật kia quan trọng hay tính mạng của cô quan trọng?!
Chúng ta không nói xa xôi làm gì, chỉ tính những chuyện xảy ra gần đây. Từ lúc hắn phá trần nhà mà vào, cô đã cứu mạng hắn hai lần, còn làm phẫu thuật miễn phí cho hắn.
Con bà hắn chứ! Hai người cũng có quan hệ mờ ám, vậy mà hắn vẫn muốn lột cái áo choàng của cô để đổi lấy thứ chó má của Trương viên ngoại!
Chẳng lẽ hắn không nhận ra, tấm lòng của cô với hắn không bình thường hay sao?!
Được lắm được lắm, cứ cho là Tù Nô không biết con bạch hổ trước mặt chính là Khổng Tử Viết, nhưng ít nhất hộ cũng từng sống chung trong rừng, từng cùng nhau trải qua khó khăn hoạn nạn. Không phải cô nhỏ mọn đâu, nhưng Tù Nô thật sự đã gặm không ít thịt bò của cô mà!
Con người này, sao bảo trở mặt là trở mặt được ngay vậy?
Khổng Tử Viết tức run, hung dữ trừng mắt lườm Tù Nô.
Tù Nô vung đao xuống, tuyệt đối không lơ mơ chém vào đầu Khổng Tử Viết, ép cô phải ra tay đánh lại.
Khổng Tử Viết kinh hãi, vội tránh sang một bên, giơ móng vuốt lên theo bản năng muốn đánh lại. Thế nhưng cho dù cô có giận dữ thế nào thì móng vuốt vẫn không thể đập trên người Tù Nô.
Tù Nô nhắm trúng cơ hội, lại vung đao chém cổ họng Khổng Tử Viết.
Hắn từng cho con bạch hổ một cơ hội để nó và hắn cùng tranh cao thấp. Nhưng nó không hề biết nắm chắc cơ hội có lợi ấy! Đây vốn là xã hội cá lớn nuốt cá bé, chẳng ai có thể tránh được cả. Nếu hôm nay hắn không giết nó thì ngày mai nó cũng sẽ bị người khác săn giết mà thôi. Sớm muộn gì cũng phải chết, chi bằng chết dưới đao của hắn. Ít nhất hắn sẽ cho nó chết nhanh chóng!
Đợi hắn có được thứ hắn muốn trong tay Trương viên ngoại rồi, hắn nhất định sẽ báo thù cho nó, giết chết Trương viên ngoại, không để cô phải oan uổng!
Tự bạch trong lòng Tù Nô, Khổng Tử Viết nào có thể nghe thấy, mà có nghe thấy thì cô cũng không thể tỏ ra thông cảm được. Đứng trước tính mạng, thông cảm là một thứ chó má không đáng nhắc tới!
Nếu dã thú ăn thịt người là phạm phải vương pháp, thế con người săn bắn dã thú thì sao hả? Có phải cũng nên chịu trừng trị tương ứng hay không?
Chẳng lẽ làm dã thú thì cô nhất định phải để mặc người ta xâu xé?
Khổng Tử Viết muốn nói cho con người biết, dã thú và con người giống nhau, chúng cũng có tình cảm của mình! Chúng đối mặt với người yêu cũng sẽ dịu dàng; chúng đối mặt với cái chết, sẽ cảm thấy sợ hãi; khi chúng đói khát cũng sẽ thử tìm cách thoát khỏi nghịch cảnh!
Lúc này Khổng Tử Viết cảm ơn cơ duyên, đã cho cô biến thành một con bạch hổ. Nếu giờ cô là một con chó xồm thì trừ để mặc cho người ta giết hại, còn có thể thế nào nữa đây?
Hổ ăn thịt người là yêu tinh, là tai họa, phải giết, phải lột da nó!
Người ăn thịt hổ là hưởng thụ, là có lộc ăn uống, là biết cách sống, phải hầm trong nồi cho nhừ để nhắm cùng rượu!
Thú thật, có lúc cô cũng ghét con người bẩn thỉu làm sao!
Con người thích uống rượu ngâm hổ tiên*. Cô có uống cũng không thèm uống rượu ngâm tiểu kê kê của con người!
*cái đó đó của hổ -_-
Khổng Tử Viết càng nghĩ càng tức, cùng lúc tránh một đòn chí mạng của Tù Nô, cô há mồm muốn cắn bắp chân của hắn.
Tù nô nhảy vọt lên trời, một chưởng đập vào lưng Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết đau quá, lùi liền hai bước. Cô thấy hơi khó thở, hình như bị Tù Nô đập vỡ nội tạng rồi thì phải. Cô ngước đôi mắt tổn thương, không dám tin nhìn Tù Nô.
Cô vừa làm bộ cắn bắp chân hắn, chẳng qua chỉ muốn ép hắn tránh ra. Nếu cô thật sự muốn lấy mạng hắn thì đã cắn đứt cổ hắn lâu rồi!
Hiển nhiên là trong trận chiến này, cô chỉ muốn thoát thân, nhưng Tù Nô thì muốn lấy mạng cô thật!
Đôi mắt tràn ngập chua xót, Khổng Tử Viết gầm lên, như muốn gầm hết những đau đớn trong lòng.
Màng tai Tù Nô bị tổn thương, bất đắc dĩ phải lùi một bước.
Khổng Tử Viết thấy thế bèn giương móng vuốt lên, tính đánh rơi thanh đại đao trên tay Tù Nô. Không ngờ rằng bụng cô co rúm lại, như bị quấy trộn lên! Khổng Tử Viết cố há mồm hít thở, nhưng lại hộc ra một ngụm máu đen!
Tù Nô sững người, nhíu mày nhìn Khổng Tử Viết.
Cơ thể của Khổng Tử Viết bắt đầu co rút, suy nghĩ lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Lòng cô biết chắc chắn mình đã bị người ta hạ độc, mà thuốc độc chắc chắn được tẩm trong gà quay!
Khổng Tử Viết không biết hổ có nước mắt hay không, nhưng lúc này đây cô thật sự cảm thấy mắt mình rất khó chịu, như có hơi nước mù mịt. Cô ngẩng đầu nhìn Tù Nô, không hiểu tại sao hắn lại độc ác với cô như thế!
Tù Nô như biết được ý nghĩ của Khổng Tử Viết, lắc đầu nói: “Độc, không phải ta hạ.”
Khổng Tử Viết tin Tù Nô, trong mắt lấp lánh ánh sáng hi vọng.
Ai ngờ, Tù Nô lại thể hiện lập trường của hắn lần nữa, nói: “Nhưng bộ da của ngươi, ta nhất định phải có.”
Khổng Tử Viết chỉ thấy lòng đau như dao cắt, đau đến nỗi cả hít thở cũng trở nên xa xỉ vô cùng. Dòng máu đen chảy từ khóe miệng xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống đất. Giống như những giọt nước mắt cô không thể chảy nổi, máu tanh như thế, nóng hổi như thế! Tầm nhìn của cô đã mơ hồ không rõ ràng, thật đấy, không thể nhìn rõ nữa, song Khổng Tử Viết không cam lòng, thật sự không cam lòng cứ thế mà chết!
Sao ai cũng muốn lột da cô, rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì? Sao ai cũng muốn dồn cô vào chỗ chết? Cuối cùng thì Tù Nô muốn thứ gì của Trương viên ngoại mà nhất định phải giết cô?!
Khổng Tử Viết nghiến răng, tấn công phô trương thanh thế. Lúc Tù Nô xoay người tránh né, cô tung thân nhảy qua, tính phá cửa sổ mà ra. Song Tù Nô lại biết những tính toán của Khổng Tử Viết, chặn thanh đại đao ở chỗ cửa sổ. Khổng Tử Viết thấy đường lui đã bị chặn, liền quay đầu chạy ra hành lang. Tù Nô đuổi sát theo sau, dồn cô vào góc chết. Khổng Tử Viết hết cách, đành đâm đầu vào cửa phòng Hồ Li, nhảy vào phòng của gã.
Khổng Tử Viết nghĩ, cô đánh cược một phen, thật sự phải đánh cược một phen! Cô mong rằng trong thời gian ngắn ngủi như thế, cô có thể lấy móng vuốt dính máu tươi viết được vài chữ. Cô muốn cho Tù Nô biết cô chính là Khổng Tử Viết, đừng giết cô, đừng giết cô!
Tù Nô từng bước áp sát, để tranh thủ chút ít thời gian này, cô phải ngậm lấy cổ Hồ Li, coi gã làm con tin để tranh thủ thời gian! Đúng, như thế đi, chắc chắc là được!
Hồ Li trông thấy Khổng Tử Viết xông vào phòng mình, gã sợ quá nhảy vọt lên ghế, gào lên với Tù Nô như một tên tâm thần: “Giết nó đi! Mau lên, giết nó đi!”
Khổng Tử Viết rùng mình, lao tới trước mặt Hồ Li, vốn định ngậm lấy cổ gã làm dáng chút, nhưng lại sợ hàm răng sắc nhọn của mình sẽ cắn đứt huyết quản của Hồ Li, nên cô nghiêng đầu, chỉ ngậm lấy một cánh tay của Hồ Li để uy hiếp.
Cô hi vọng Tù Nô có thể ngừng lại gần, cô hi vọng Hồ Li sẽ sợ quá mà quên giãy dụa, cô hi vọng có thời gian để viết vài chữ trên đất, thế nhưng…điều cô không ngờ tới là, Tù Nô chẳng hề dừng bước, Hồ Li cũng không sợ hãi quên cả giãy dụa, mà một cánh tay còn lại của gã cầm lấy trâm cài tóc đâm thẳng vào cổ cô!
Khi chiếc trâm cài rút ra, dòng máu đen cũng tung tóe bắn ra.
Khổng Tử Viết gầm nhẹ một tiếng, nhả cánh tay Hồ Li ra. Cô lùi bước, lùi bước, mắt ngấn đau khổ nhìn Hồ Li. Hóa ra sự khác biệt giữa “thêm dầu vào lửa” và “giúp người gặp nạn” lớn như vậy ư.
Khổng Tử Viết cười thê thảm, với thuốc độc và những vết thương trong ngoài cùng hành hạ, cuối cùng tứ chi mềm nhũn, cô ngã không dậy được nữa.
Tù Nô cầm đao bước tới, nhắm chuẩn rồi chém xuống đầu của Khổng Tử Viết!
Khổng Tử Viết rất muốn cam chịu số phận nhắm mắt lại, nhưng…cô không cam lòng!
Cô liều một hơi thở cuối cùng, đứng dậy, gầm một tiếng đinh tai nhức óc, khiến Tù Nô và Hồ Li nghẹn thở, trong nháy mắt mất đi thính giác!
Mượn cơ hội này, Khổng Tử Viết liền nhảy qua cửa sổ! Cửa sổ vỡ tan tành, cô nhảy ra khỏi phòng Hồ Li.
Lầu hai với một con hổ mà nói thì không cao lắm. Nhưng độ cao này khiến Khổng Tử Viết nhảy xuống đau cả người, nát cả trái tim cô!
Trong màn đêm đen như mực, chỗ cửa sổ bị vỡ lầu hai truyền tới tiếng chửi rủa của Hồ Li, “Con bạch hổ đó đã trúng độc, ngươi còn không chém chết nó được, đúng là đồ vô dụng!”
Hóa ra, độc của cô là do Hồ Li hạ.
Khổng Tử Viết ngửa đầu nhìn lầu hai, đối diện với cái nhìn của Tù Nô.
Cái nhìn này, đau như dao cắt!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bỉ Ngạn Hữu Yêu
Tiểu Ngư Đại Tâm
Bỉ Ngạn Hữu Yêu - Tiểu Ngư Đại Tâm
https://isach.info/story.php?story=bi_ngan_huu_yeu__tieu_ngu_dai_tam