Hồi 27: Trổ Phép Tiên Cứu Sống Dương Mẫu Đáp Lời Mời, Lý Tiên Xuống Biển
hiết Quài tiên sinh nghe Chu Tiểu Quan hỏi tên họ, không giấu giếm nữa, tới thẳng bên quan tài Dương mẫu, nói to:
- Thằng bé Dương Nhân kia, ngươi không nhận ra ta là sư tôn của ngươi sao?
Dương Nhân đang khóc mùi mẫn, nghe hỏi liền nuốt nước mắt mở to hai mắt nhìn Lý Huyền từ đầu tới chân. Chu Tiểu Quan cũng vô cùng kinh dị, tiến lại vài bước, hỏi:
- Lão huynh nói gì vậy? Ông thật tình là sư phụ của bạn Dương của tôi sao? Bạn tôi từ nhỏ xuất gia, chỉ có một vị tiên sinh họ Lý tên Huyền, chứ chưa từng có một vị tiên sinh thứ hai. Xin hỏi lão huynh vì sao lại nhận là sư tôn của bạn Dương của tôi?
Dương Nhân nén buồn, nuốt nước mắt, nhìn Lý Huyền, gật đầu vài cái nói:
- Đúng là tiểu đệ sinh bình chỉ có một vị Lý sư phụ, thật tình không hiểu vì sao lão huynh lại nhận là thầy tôi. Việc này ắt có nguyên do, xin dạy bảo cho biết.
Thiết Quài tiên sinh vừa cười vừa buồn, nói to tiếng:
- Ta chính là sư phụ Lý Huyền của ngươi đây. Người nói không nhận ra ta, cũng chẳng phải điều lạ lùng gì. Ai bảo ngươi đem xác ta ra thiêu đốt trước thời hạn, khiến ta thành một du hồn không nơi nương tựa, hoảng hốt, vật vờ? Nếu không nhờ ta có đạo hạnh cao thâm, ngay cả cái xác xấu xí này cũng không có mà dùng nữa!
Dương Nhân nghe nói, nhận ra đúng là giọng của Lý Huyền.
Vả lại, ông nói sự tình rành mạch, mười phần chính xác, còn lầm vào đâu? Vì thế, Dương Nhân tin tưởng hoàn toàn, vội quì xuống dập đầu lạy bôm bốp, luôn miệng nói mình đáng chết, xin sư phụ trị tội. Chu Tiểu Quan cũng quì theo.
Thiết Quài tiên sinh đỡ hai người dậy, nói:
- Vừa rồi ta đã nói rõ, lỗi của ngươi cũng bởi lòng hiếu thảo đối với mẹ ngươi mà ra, có thể lượng thứ. Huống chi việc này đã có số định trước, không thể trách ngươi được. Nếu ngươi không đốt xác ta trước thời hạn, xác đó cũng không giữ nổi đâu. Đạo lý này, để thủng thẳng rồi ta sẽ nói cho ngươi biết. Cũng vì người phải canh giữ xác ta mà lầm lỡ việc chung thân đại sự của người, nên chính là ta hại ngươi vậy.
Dương Nhân nghe vậy vẫn không yên tâm chút nào, Thiết Quài tiên sinh mới nói:
- Mẹ ngươi số thọ chỉ đến đây thôi. Trước kia, lúc ngươi theo ta xuất gia, ta đã nói mí mí cho biết, mà ngươi không để ý đấy thôi. Nay ta thương ngươi vì lòng thuần hiếu, lại vì ta để lỡ việc tống chung của ngươi, ta sẽ dùng pháp lực khiến mẹ ngươi hồi sinh, sống thêm mười hai năm nữa mới chết. Nhưng trong mười hai năm đó người phải làm thật nhiều việc tốt, lập nhiều âm công, mới khỏi tổn thất phúc mệnh của ngươi, mà ta cũng tránh được tội làm nghịch ý trời, ngươi thấy thế nào?
Dương Nhân nghe nói mẹ mình được sống, mừng rỡ vô cùng, vội sụp lạy Thiết Quài tiên sinh, luôn miệng nói:
- Sư tôn khai ân như vậy, đệ tử dầu phải tan xương nát thịt cũng nguyện thi hành nhiều việc thiện, để báo ơn ân sư rộng lớn như trời biển.
Thiết Quài tiên sinh chẳng cần dùng tới thuốc men, chỉ niệm chú lâm râm vài câu, tiến lại phía xác chết phà hơi thổi, hét to lên: "Dậy đi thôi!", tức thì xác chết ngồi bật dậy, hô to: "Đau chết đi được!
Dương Nhân mừng rỡ quá chừng, tiến lại ôm lấy mẹ, ngừng tiếng khóc, lau nước mắt, nhoẻn miệng cười. Dương mẫu mở to hai mắt, thấy con trai cùng một người ăn mày đen đủi đứng ở bên, bất giác kinh ngạc chen lẫn vui mừng, rơi nước mắt, nói:
- Con à, con ở đây từ hồi nào vậy? Mẹ nhớ lại mình đã xuống âm tào, bỗng một trận gió mát thổi tới, đưa mẹ trở về dương gian. khẳng phải là con đã cứu mẹ hay sao?
Dương Nhân vội nói:
- Thưa mẹ, có sư phụ con ở đây, chính lão nhân gia đã dùng phép tiên cứu mẹ đấy.
Dương mẫu nghe vậy, muốn leo xuống quan tài ngay, để lạy tạ Lý Huyền. Dương Nhân vội nói:
- Mẹ mới sống lại, còn đang đau nhức, để con thay mặt mẹ lạy tạ ân sư cũng được.
Nào ngờ Dương mẫu lúc đó tinh thần tăng gấp bội, bao bệnh tật biến mất cả, trong mình hoàn toàn khỏe khoắn. Chẳng cần nhờ Dương Nhân nâng đỡ, bà tự leo xuống quan tài. Hai mẹ con cùng hướng về phía Thiết Quài tiên sinh mà dập đầu lạy tạ. Tiên sinh cười lớn tiếng, nói:
- Mẹ con bà chẳng cần làm vậy. Ta là người xuất gia, lấy việc cứu người giúp đỡ làm bổn phận, chẳng dám nhận lễ lạy của người khác đâu. Nhân đó, bảo Dương Nhân:
- Mau dìu mẹ anh đi nghỉ ngơi cho đỡ mệt. Ta đã làm việc nghịch thiên này, hoàn toàn trông cậy vào anh, làm thật nhiều việc tốt để chuộc lỗi. Trong mười hai năm đó, anh không cần phải trở lại núi, cứ nhờ cậy vào bản lĩnh của mình, đi đây di đó để làm nhiều việc tốt. Mười hai năm sau, ta sẽ trở lại, dẫn độ anh đi.
Nói rồi, biến thành một luồng gió mát, bay lên trời. Ở bên dưới, mẹ con Dương Nhân cùng Chu Tiểu Quan vái lạy tiễn đưa.
Thiết Quài tiên sinh trở về cung Bát Cánh. Các vị tiên thấy Lý Huyền biến ra hình dạng kỳ khôi, đều không nín được cười, khiến Thiết Quài tiên sinh tỏ vẻ không hài lòng. Không bao lâu, Lão Quân tổ sư thăng tòa, Thiết Quài tiên sinh sụp lạy dưới bậc thềm.
Lão Quân nở nụ cười, nói:
- Hình dạng này tốt lắm đó. Người phàm đều ô uế trong tim, riêng ngươi xấu xí ở hình dáng. Trong tương lai, ngươi chu du khắp bốn bộ châu, tam giới, ngũ nhạc, người bình thường sẽ nhìn qua hình dạng xấu xí này mà không nhận ra ngươi là đại la kim tiên, do đó người có thể khảo sát rõ rệt, nhận ra ai là người thành tâm hướng đạo. Vậy chẳng là tuyệt diệu hay sao?
Thiết Quài nghe vậy mừng lắm, vội cúi đầu bẩm báo:
- Nhờ Văn Thủy sư huynh chỉ bảo, đệ tử cũng đã hiểu ra điều đó rồi. Sư huynh lại ban cho một cây nạng, đệ tử mới biến nó ra mầu sắt đen sì, nên lấy biệt hiệu là Lý Thiết Quài, chẳng biết làm vậy có được hay không?
Lão Quân gật đầu, nói:
- Tốt lắm, tốt lắm! Trên đầu nạng sắt, nên treo một bầu hồ lô mới thật hoàn hảo – Liền quay đầu lại, ra lệnh cho tiểu đồng:
- Hãy ra đằng sau, hái về đây một trái bầu.
Đồng tử vâng lời ra đi, đem về một trái bầu. Lão Quân nhận lấy trao lại cho Thiết Quài. Thiết Quài tiên sinh kính cẩn nhận lãnh, hỏi:
- Xin hỏi tổ sư, trái bầu này có diệu dụng gì?
Đây chỉ là một trái bầu, hái ở cây trên rừng, cũng chẳng phải vật hiếm hoi gì. Nhưng qua tay ta luyện chế, nó đã biến đổi tính chất. Trái bầu bình thường có hạt và ruột bên trong, thì hồ lô này được trang trí bằng những vật báu của tiên gia. Ngươi muốn hàng yêu trừ quái, thì hồ lô này sẽ giúp ngươi bằng cách phát sinh ra lửa lớn, nước ròng. Lửa đó cháy mãnh liệt như lửa hỏa diệm sơn, nước ròng đó mạnh như trút hết nước ở Đông hải. Ngoại trừ các tiên thiên ở thượng giới, ai mà chống đỡ nổi nước, lửa như thế? Ngươi muốn có thứ gì để cứu khổ, giúp đời, chỉ việc đưa tay mò trong hồ lô, muốn thuốc có thuốc, muốn tiền có tiền. Đôi khi ngươi cần chỗ để ngủ qua đêm, thì hồ lô này có thể chứa được rất nhiều người, dùng làm khách điểm rất tiện.
Lão Quân nói tới đó, bất giác các vị tiên cất tiếng cười vang,
Lão Quân mới bảo:
- Các ngươi cho rằng hồ lô này không chứa nổi một người chứ gì? Đúng là kiến thức nông cạn như ếch ngồi đáy giếng.
Liền bảo Lý Huyền bỏ bầu hồ lô xuống, đưa miệng hồ lô hướng lên trên, rồi nhắm chịt hai mắt, nhắm về phía miệng hồ lô mà bước sải vài bước, bước đủ ba bước mới được phép mở mắt ra. Thiết Quài tiên sinh tuân lệnh, nhắm hai mắt, bước tới ba bước mới mở mắt ra. Lạ thay, bản thân Thiết Quài tiên sinh đã ở trong hồ lô, bên ngoài rất nhiều đạo hữu cùng tổ sư không thấy Thiết Quài đâu nữa. Tiên sinh đi thêm vài bước nữa, càng lúc càng thấy sáng sủa. Nhìn kỹ, nhận thấy mình đang ở trong một căn phòng hình tròn, rất rộng lớn. Trong phòng có tủ, giường và đầy đủ các vật trần thiết khác. Tiến thêm lần nữa, lại là một phòng lớn hình tròn.
Những vật dụng cần thiết của người đời, như quần áo, thức ăn đều không có. Thiết Quài tiên sinh mới nghĩ: "Phòng ốc rộng lớn thế này phải chi có người dọn dẹp, quét tước, có bếp nấu ăn đầy đủ, mới ra phong cách của một căn nhà có người ở chứ". Vừa nghĩ xong, lập tức trước mắt hiện ra nhiều người áo xanh, buông thõng tay đứng hầu. Đặc biệt trong đám đó có hai cô hầu gái xinh đẹp, một người bưng trà, một người cầm khăn, yêu kiều tiến lại, mỉm cười, nói: "Mời chủ nhân dùng trà". Thiết Quài tiên sinh bất giác cất tiếng cười ha hả, lại nghĩ: "Tổ sư thật đã nghĩ tới đủ mọi chuyện, chỉ tiếc rằng ta là một người tu đạo, có cần chi những tiện nghi thoải mái như thế này? Ta chỉ cần một chiếc võng, nằm nghỉ ngơi an nhàn là đủ rồi. Hiện nay ta đã thành một lão ăn mày đen đủi có cần chi tới quần áo sang trọng? Ngay cả chuyện ăn uống, người tu đạo cũng chẳng lo nghĩ tới nữa mà". Vừa nghĩ tới đó, nhà cao cùng các vật trần thiết trân quí, cùng những người hầu nam, nữ đều biến đâu mất biệt. Hai căn phòng hình tròn trớ lại cảnh tiêu điều như lúc ban đầu. Thiết Quài tiên sinh gật đầu, than thầm: "Ngươi xuất gia tu đạo nên giản dị thế này mới phải. Như thế, tấm lòng mới được thanh thản. Tổ sư quả thật là tổ của các vị tiên, đã hiểu rõ chí hướng của ta". Lại nghĩ tiếp: "Vừa rồi, các vị sư huynh đệ của ta nghe tổ sư nói, dường như đều có vẻ hoài nghi.
Phải chi ta mời họ vào đây, cùng nhau ngoạn thưởng một phen, để mọi người được mở mang kiến thức, đồng thời cùng quần tiên mở một "hồ lô thịnh hội", chẳng là hay lắm sao?". Thiết Quài tiên sinh vừa nghĩ, vừa tiến bước về phía nhà sau. Liền thấy một phòng, còn rộng lớn hơn hai phòng trước. Cuối phòng là một bức tường hình tròn rất lớn, dường như đó là nơi mà hồ lô tiếp cận với thế giới bên ngoài. Thiết Quài tiên sinh vừa tiến vào phòng, liền thấy đủ mặt các vị sư huynh đệ. Họ thấy Thiết Quài, liền xúm nhau lại, lên tiếng chúc mừng. Các vị tiên kể lại:
- Chúng tôi thấy sư đệ tiến vào trong miệng bầu hồ lô, biến mất, đang cùng nhau bàn bạc xôn xao, chợt nghe tổ sư nói: "Thiết Quài sư đệ của các anh đang ở trong đó tưởng nghĩ tới các anh đấy. Mọi người hãy vào trong đó xem thử một phen, coi anh ta có đủ vật dụng đãi khách hay không?". Vì thế chúng tôi lục tục kẻo nhau vào đây. Đang tìm xem chủ nhân ông căn phòng là ai, bất ngờ chú từ phía sau tiến ra. Hèn chi tổ sư nói chúng tôi là ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung, có biết đâu bầu hồ lô nhỏ xíu mà chứa đựng được mấy ngàn người!
Thiết Quài tiên sinh gặp các vị tiên, mừng rỡ vô cùng. Lại mừng hơn nữa là đồ đạc trong phòng được bố trí đẹp đẽ như hồi đầu. Tiên sinh lên tiếng mời các vị tiên ngồi xuống. Tức thì có bọn áo xanh trẻ tuổi, đi tới đi lui, liên tiếp mời trà và món điểm tâm, thật ân cần. Kỳ diệu hơn nữa là tiên sinh chẳng cần lên tiếng dặn bảo, chỉ cần ông nghĩ tới điều gì là bọn họ lập tức thi hành đến nơi đến chốn. Trên đời làm gì có những người hầu thông minh đến thế? Các vị tiên đều hân hoan, chúc mừng Thiết Quài tiên sinh có được căn nhà quí báu như thế này. Văn Thủy tiên sinh ngồi trong đám tiệc lên tiếng chúc mừng:
- Chúng tôi theo hầu tổ sư đã lâu, chưa từng được thấy lão nhân gia bày trò vui vẻ thế này. Sư đệ tới chưa bao lâu, đã gặp hên, quả là tổ sư đã đặc biệt để mắt xanh tới chú. Không có tiền duyên, sao được như vậy?
Thiết Quài tiên sinh tươi cười, ngỏ lời tạ lại:
- Tuy là nhờ tổ sư ban ơn dầy, cũng phải có các vị sư huynh đề bạt, chỉ dẫn, tiểu đệ mới được thế này. Lý Huyền chỉ biết thật lòng kính chúc chư huynh phúc thị miên trường.
Các tiên đều cười, nói:
- Quả là tiền duyên đã định số, bọn chúng tôi có công lao gì đâu? Có điều rằng chúng tôi tình cờ tiến vào hồ lô tiên phủ, nên không kịp mang theo lễ vật chúc mừng, lòng rất áy náy.
- Không dám nhận đâu. Sau này, trong lúc tu đạo, nếu có nhu cầu gì tiểu đệ sẽ lên tiếng nhờ cậy các vị sư huynh.
Mọi người cười ầm lên, rồi Thiết Quài tiên sinh dẫn các vị sư huynh đi coi một vòng các căn phòng, lại theo miệng hồ lô mà tiến ra ngoài. Quay đầu nhìn lại, thấy hồ lô chỉ dài chừng vài tấc, mà sao chứa đựng được từng ấy người. Các vị tiên lại lên tiếng chúc tụng Thiết Quài tiên sinh, không dứt. Lão Quân mới bảo:
- Đây chỉ là một trò chơi, có gì là to tát, mà các ngươi cho là kinh dị! Há chẳng phải kiến thức các ngươi nhỏ nhít lắm sao?
Các tiên lặng yên, không nói tiếng nào. Lão Quân mới bảo Thiết Quài tiên sinh đem hồ lô treo lên đầu nạng sắt. Văn Thủy chân nhân vội nói:
- Đệ tử xin tặng cho Lý sư đệ một sợi dây buộc.
Lão Quân gặt đầu ưng thuận. Văn Thủy chân nhân mới lột mũ ra, đưa tay bứt một sợi tóc. Đưa tay đập một cái, sợi tóc đó dài ra hơn một trượng, buông tay ra, nó thu nhỏ lại nguyên hình. Văn Thủy tự tay buộc sợi tóc vào hồ lô, đem treo lên đầu cây nạng sắt.
Sợi tóc đó liền phát ra ánh sáng lấp loáng, mềm nhũn như sợi tơ bằng vàng, mà vững chắc như gân bò, bứt không đứt. Thiết Quài tiên sinh vội bái tạ. Lão Quân lại dặn bảo:
- Lần trước, ta từng dặn bảo ngươi phải xuống biển một chuyến, nay đã tới lúc rồi đó. Chừng nào tới lúc khẩn thiết, ngay cả ta và các sư huynh của ngươi cũng tới giúp đỡ ngươi. Việc này tuy không quan trọng lấm, nhưng vì có giáo chủ Ma giáo nghĩ tới chuyện thừa cơ gây khó dễ với giáo phái chúng ta, nên không thể không cẩn thận. Khởi nguyên của việc này là do Văn Mỹ chân nhân, học trò của Nguyên Thủy thiên tôn, mà ra. Lần này, ngươi trở về, nên dặn bảo các đồ đệ của ngươi cứ ở trong động phủ trên núi Thái sơn mà chờ đợi. Đại khái chỉ chừng một, hai ngày sẽ có người tới mời mọc ngươi. Người đó chính là đồ đệ của Văn Mỹ chân nhân, nội tình sự việc sẽ do người đó nói rõ cho ngươi biết.
Thiết Quài tiên sinh nhất nhất đáp ứng, Lão Quân lại nói:
- Thật tình việc này có liên quan tới trách nhiệm của ngươi, gần đây vừa điểm độ cho Hà Lan Tiên xuất thế. Việc này có đính líu tới tiền duyên của cô ta, nên chiếu theo lệ cũ, cô ta phải đứng chủ trì công việc mới phải. Nhưng vì cô đang lúc chăm lo tu hành, không thể để cô phải phân tâm vì những việc tạp nham, nên đành nhờ ngươi gánh đỡ vất vả thay cho Lan Tiên, lập chút công đức.
Thiết Quài tiên sinh vội đáp:
- Việc của Hà cô nương, đệ tử gánh vác thay là lẽ đương nhiên. Nếu có chút công lao nào, nguyện qui về cho cô ấy, đệ tử chẳng dám tham công của người khác đâu.
Lão Quân mỉm cười, gật đầu:
- Người xuất gia chỉ cầu sao mình có ích cho người khác thôi. Người chủ sự chẳng bao lâu cũng được thành đạo, cùng ngươi là đồng sự, đồng môn, cùng giúp đỡ nhau là lẽ đương nhiên, bất tất phải phân biệt đó đây.
Thiết Quài tiên sinh cúi đầu lãnh chỉ.
Về tới động phủ ở núi Thái sơn, tiên sinh liền phát điệp vời gọi Phi Phi, Điên Điên tới nghe điều khiển. Không bao lâu, hai người tới tham yết, Thiết Quài tiên sinh mới đem những việc mới xảy ra gần đây nói cho họ biết, hai người đều hân hoan tán tụng.
Tiên sinh lại cho biết Ngọc Nhi đã xuống núi, bỏ trốn, hai người tức giận, nói:
- Xin sư tôn cho biết nó trốn về địa phương nào, chúng đệ tử sẽ đi bắt nó về đây trị tội.
Thiết Quài tiên sinh chỉ cười cười, nói:
- Con vật ấy dã tâm không thuần, không thể điểm độ cho thành chính quả. Cũng tại ta nhiệt tâm thương người mới mắc lỗi lầm này. Nó đã đi rồi thì thôi, nhưng ta liệu rằng tạm thời nó không làm hại dân gian đâu. Chừng nào tội trạng nó rõ rệt, ta xử lý nó cũng không muộn.
Hai người thưa vâng. Thiết Quài tiên sinh nhân đó nói:
- Ngày mai ắt có người tới mời ta xuống núi, tới vùng biển để giải quyết một việc lớn, hai ngươi hãy ở ngoài cửa động chờ đợi, tiếp đón người đó.
Hai người nghe theo, ở ngoài cửa động ngóng nhìn ra xa.
Chừng quá giờ ngọ, bỗng nghe trên không trung có tiếng xào xạc như thể một con chim lớn bay qua. Hai người kinh ngạc, ngửng đầu nhìn, quả thấy một đạo cô từ trên không trung đáp xuống, đứng ngay trước mặt. Hai ngươi biết đó là người tới mời sư phụ mình,
Vội chắp tay vái chào, hỏi:
- Tiên cô từ ngoài biển tới đây phải không? Xin cho biết pháp hiệu, để chúng tôi bẩm báo.
Đạo cô tươi cười nói:
- Tôn sư quả là vị chân tiên đắc đạo, sớm biết có tôi tới cung thỉnh. Bần ni pháp danh Tuệ Thông, là học trò của Văn Mỹ chân nhân, sư huynh của tôn sư. Như vậy, tôi với hai vị đạo hữu kể như là đồng môn. Tôn sư của hai vị vốn là môn hạ của Lão Quân tổ sư, đệ sư Văn Mỹ chân nhân là môn hạ của Nguyên Thủy thiên tôn, kể như là đồng học, cũng người một nhà. Phi Phi mỉm cười, gật đầu, Điên Điên vội vào trong bẩm báo.
Thiết Quài tiên sinh vừa mới đắc đạo, hoàn toàn trông cậy vào các vị đồng môn đề bạt, dẫn dắt, tính ông lại rất khiêm tốn hòa nhã, chẳng dám tự tôn, vượt quá phận mình, nên ông đích thân dẫn dắt học trò ra ngoài tiếp đón. Tuệ Thông vừa trông thấy Thiết Quài tiên sinh, biết ngay đó là ông tiên què mà thầy mình thường nhắc tới, vội sụp lạy, miệng xưng hô:
- Trước mặt sư thúc, đệ tử Tuệ Thông xin bái kiến.
Thiết Quài tiên sinh đáp lễ, mỉm cười mời cô vào bên trong, thi lễ lần nữa, cùng ngồi. Tuệ Thông trình bày việc La Viên phu nhân tu đạo thành công, vâng lệnh thầy mở đạo tràng, đặc biệt mời sư thúc rời gót tới chủ trì đàn vụ. Thiết Quài tiên sinh nhận lời ngay, nhân tiện nhờ Tuệ Thông cho biết sơ qua về những việc trước đây của La Viên. Tuệ Thông vâng lời, nói rõ mọi chi tiết, Thiết Quài mới hiểu rõ việc tiền nhân, hậu quả, lại biết được người mà tổ sư nói là đồng môn, đồng sự với mình trong tương lai chính là người mà Tuệ Thông gọi là Trương Quả, ông lập tức sốt sắng nhận lời chủ trì đạo tràng. Tuệ Thông lại nói:
- La Viên phu nhân hiện đang vâng lệnh thầy đổi tên là Giác Tiên, đang trông đợi pháp giá sư thúc, nhân tiện mời đạo hữu ở các núi, các đại tiên khắp ba cõi, cùng vợ chồng Long vương ở biển tới tham dự thịnh hội, vậy khẩn thiết mong sư thúc sớm lên đường.
Thiết Quài tiên sinh vội đáp:
- Người xuất gia, ngoại trừ việc cứu người giúp đời, còn có chuyện gì khác nữa đâu? Các vị đã có lòng thương yêu mà vời gọi, tự nhiên ta phải cùng sư thư tức khắc khởi hành.
Tuệ Thông mừng lắm, cùng Thiết Quài tiên sinh đứng dậy, dẫn Phi Phi và Điên Điên, cùng bước lên đám mây. Thôn Hoài Hải, nằm ở phía Nam núi Thái sơn, bốn người cùng nhắm hướng Nam tiến phát. Đi được nửa đường, bỗng nhiên thấy một luồng gió đen thổi tới đằng sau bốn người, Thiết Quài cùng Tuệ Thông đều biết chuyện lạ, quay đầu nhìn lại, thấy trên đám mây đen có bốn đạo nhân nói cười hỉ hả. Tuệ Thông nói nhỏ với Thiết Quài tiên sinh:.
- Thưa sư thúc, bọn người đang đi tới ắt là yêu nhân. Đệ tứ có nghe tệ sư nói lần này Giác Tiên thành đạo, mở đạo tràng, ắt có nhiều kẻ thù kéo tới phá phách, mọi người cần phải để tâm. Hiện thấy trên mặt bốn người này đầy rẫy yêu khí, chúng lại đi cùng hướng với bọn ta, ắt là chúng định kéo tới thôn Hoài Hải đấy thôi.
Tôi và sư thúc nên đi chậm lại, đợi bốn đứa kia tới, ta hỏi dò ý chúng, mà biết cách đối phó. Sư thúc thấy thế nào?
Thiết Quài tiên sinh gật đầu, nói:
- Đúng là nên như vậy.
Vì thế bốn người cho mây trôi chậm lại, đợi bốn người kia.
Bát Tiên Đắc Đạo Bát Tiên Đắc Đạo - Khuyết Danh Bát Tiên Đắc Đạo