Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Án Mạng Trên Sông Nile
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 28
N
GAY KHI TIM VÀ ROSALIE khuất sau cánh cửa, Poirot nhìn sang Đại tá Race với vẻ hối lỗi. Đại tá vẫn còn mang vẻ giận dữ.
“Anh sẽ đồng ý một sắp xếp nhỏ của tôi chứ?” Poirot bắt đầu bào chữa. “Không bình thường – đúng là tôi biết không bình thường – nhưng tôi rất tôn trọng hạnh phúc của con người.”
Race đáp lại: “Mà anh trừ tôi ra.”
“Cái cô gái trẻ đó. Tôi rất quý cô ấy, và cô ấy cũng yêu chàng trai trẻ kia. Họ là một cặp xứng đôi; cô ấy có sự bướng bỉnh mà chàng trai thiếu; người mẹ cũng thích cô ấy; mọi thứ thật thuận lợi.”
“Thì ra cuộc hôn nhân đó đã được sắp đặt bởi ông Trời và Hercule Poirot. Việc tôi cần làm là hóa giải một trọng tội.”
“Anh bạn của tôi ơi, tôi phải nói với anh rằng tất cả chỉ là phỏng đoán của tôi thôi.”
Bất ngờ Race cười toét miệng.
“Tôi thì ổn rồi. Cám ơn Chúa, tôi không phải là tên cảnh sát khó ưa! Tôi có thể nói là chàng ngốc kia có thể đủ tự tin tiến tới. Cô gái đã có tình ý rồi. Không, cái mà tôi không vừa lòng là cách anh đối xử với tôi đấy! Tôi là một người kiên nhẫn, nhưng có giới hạn! Anh có biết ai là kẻ đã thực hiện ba vụ giết người trên con tàu này không, hay là anh không biết?”
“Tôi biết.’’
“Thế thì tại sao lại phải đi lòng vòng như thế?”
“Anh nghĩ là tôi tự làm vui mình với những việc râu ria ư? Và nó làm anh thấy phiền lòng? Không phải như thế đâu. Tôi đã từng tháp tùng một chuyến khảo cổ chuyên nghiệp – và tôi đã học được nhiều thứ ở đó. Trong lúc khai quật, nếu phát hiện ra một thứ gì dưới đất, mọi thứ xung quanh phải được làm sạch sẽ một cách cẩn thận. Anh bỏ đi lớp đất yếu, phủi sạch mọi thứ xung quanh bằng dao cho đến khi thấy được cổ vật, chỉ duy nhất thứ đó, anh có thể lấy nó ra chụp ảnh mà không sợ những thứ bên ngoài tác động. Đó là thứ tôi đang cố gắng thực hiện – giải quyết xong mọi vấn đề xung quanh để chúng ta có thể thấy rõ sự thật – một sự thật trần trụi.”
Race đành nói: “Tốt. Vậy chúng ta hãy đem cái sự thật trần trụi ấy ra ánh sáng. Không phải là Pennington. Không phải anh Allerton. Tôi cũng không cho rằng kẻ sát nhân là Fleetwood. Vậy để nghe coi tên khác là ai.”
“Anh bạn của tôi, tôi đang kể cho anh nghe đấy.”
Chợt ngoài cửa có tiếng gõ. Race liền lầm bầm chửi thầm. Đó là bác sĩ Bessner và Cornelia.
Cornelia buồn rầu than vãn: “Ôi, Đại tá Race ơi. Cô Bowers vừa kể cho tôi nghe về dì Marie. Thật là sốc ghê gớm. Cô ấy nói là không thể nào chịu trách nhiệm nổi nữa, và tôi nên biết điều đó vì tôi là người nhà. Đầu tiên tôi không dám tin, nhưng bác sĩ Bessner đây thật tốt.”
Vị bác sĩ khiêm tốn trả lời: “Không, không có gì.”
“Bác sĩ đã rất tốt, giải thích mọi chuyện, rằng nhiều khi người ta cũng không thể ngăn bản thân mình lại. Bác sĩ cũng có những bệnh nhân mắc chứng xung động ăn cắp vặt. Và ông đã giải thích với tôi rằng nguyên nhân chủ yếu là do chứng rối loạn thần kinh.”
Comelia sợ hãi cứ lặp đi lặp lại.
“Nó đã ăn sâu vào tiềm thức rồi; đôi khi đó chỉ là một việc nhỏ xảy ra khi ta còn bé. Và ông Bessner đã chữa trị cho bệnh nhân bằng cách giúp họ nhớ lại việc đó.”
Cornelia ngừng lời, lấy một hơi dài và tiếp tục.
“Nhưng tôi thấy lo nếu mọi việc lan ra ngoài. Chuyện này sẽ trở nên cực kì, cực kì kinh khủng ở New York. Tại sao ư, tất cả các báo lá cải sẽ đăng tải chuyện này. Dì Marie, mẹ tôi và mọi người – họ sẽ không bao giờ có thể ngẩng mặt lên nổi nữa.”
Race thở dài nói: “Đúng thế. Việc này cần được giữ kín với nhau thôi.”
“Đại tá Race, ông vừa nói gì vậy?”
“Tôi muốn nói rằng bất kể kiểu lùm xùm nào cũng phải nên giấu kín.”
Cornelia liền vỗ tay: “Ồ! Tôi thấy thật nhẹ nhõm. Tôi cứ lo lo hoài.”
“Cô có trái tim thật nhạy cảm,” bác sĩ Bessner nhận xét, và vỗ nhẹ vào vai cô. Rồi ông quay sang nói với những người còn lại: “Cô ấy rất nhạy cảm và có bản tính thật tốt.
“Ồ, tôi không được như thế đâu. Ông thật tốt bụng quá.”
Poirot liền hỏi: “Thế có ai còn thấy anh Ferguson không?”
Cornelia liền đỏ mặt…
“Không – nhưng dì Marie có nói về anh ấy.”
Bác sĩ Bessner xen vào: “Hình như địa vị thân thế của anh ta cao thì phải. Nhưng tôi phải công nhận anh ta không có vẻ như vậy. Quần áo thấy mà tệ. Và chưa lúc nào anh ta tỏ ra là người được nuôi dạy đàng hoàng cả.”
“Thế còn cô nghĩ sao?”
Cornelia liền trả lời: “Tôi thì nghĩ anh ta bị điên.”
Poirot quay sang vị bác sĩ hỏi: “Bệnh nhân của anh thế nào rồi?”
“À, anh Doyle đang hồi phục rất tốt. Tôi cũng vừa mới đảm bảo với cô gái trẻ de Bellefort xong. Anh có thể tin được không, cô ấy đã rất tuyệt vọng, chỉ bởi hôm nay anh ấy bị sốt có một chút thôi! Nhưng còn gì tự nhiên hơn thế? Cũng thật lạ là nhiệt độ anh ấy giờ không còn cao nữa. À không, anh ấy cứ như dân lao động vậy, thể lực rất tốt, chẳng khác nào một con bò mộng. Tôi từng thấy có những người bị thương rất sâu, ấy thế mà hầu như họ chẳng nhận ra. Anh Doyle cũng như vậy đấy. Nhịp thở rất ổn định, còn nhiệt độ chỉ cao hơn thông thường một chút. Còn nỗi lo sợ của cô gái kia, tôi cứ thấy khinh khinh thế nào. Nói cho cùng thì cũng chẳng giống ai, đúng không? Phút trước thì bắn người ta; rồi ngay sau đó lại lo lắng xem người ta có bị gì không.”
Cornelia nhìn nhận: “Các ông thấy đấy, cô de Bellefort yêu anh Doyle kinh khủng.”
“Trời! Cũng chẳng biết điều chút nào. Nếu bạn yêu một người đàn ông, bạn có dám bắn anh ta không? Không, bạn rất biết điều hay lẽ phải.”
Cornelia liền đáp: “Dù gì thì tôi cũng không thích mấy vụ ‘bùm bùm’ như thế.”
“Dĩ nhiên cô không như thế rồi. Cô rất nữ tính.”
Race liền ngắt ngang câu chuyện. “Vì anh Doyle đã ổn rồi nên không có lý do gì mà tôi lại không đến chỗ anh ấy tiếp tục câu chuyện chiều hôm nay. Anh ấy sẽ thuật lại vụ bức điện tín.”
Khối cơ đồ sộ trên người bác sĩ Bessner rung lên bần bật.
“Hô hô hô, thật vui đấy! Doyle đã kể cho tôi chuyện đó rồi. Đó là bức điện tín về rau củ quả – khoai tây, rồi a-ti-sô, tỏi tây – Trời! Không biết tôi có nghe nhầm không?”
Race liền đứng bật dậy khỏi ghế, kêu lên.
“Trời ơi. Thì ra là thế! Richetti!”
Ông nhìn xung quanh ba gương mặt còn lại chưa hiểu chuyện gì.
“Một mật mã mới – đã từng được sử dụng trong cuộc nổi loạn ở Nam Phi. Khoai tây có nghĩa là súng máy, a-ti-sô là chất nổ… vân vân. Richetti cũng như tôi, không phải là một nhà khảo cổ học! Hắn là một tên phiến loạn nguy hiểm, đã từng giết người nhiều lần rồi, và tôi thề rằng hắn sẽ còn giết người nữa. Mọi người biết đấy, cô Doyle chỉ tình cờ mở bức điện tín ra thôi. Nếu cô ấy đề cập những thứ đó trước mặt tôi, hắn sẽ biết tỏng rằng thể nào hắn cũng bị thất bại!”
Sau đó, Race quay sang Poirot hỏi: “Đúng không anh bạn? Có phải Richetti không?”
Poirot liền đáp: “Hắn ta là đối tượng của anh đấy. Tôi cũng từng nghĩ hắn có gì đó không ổn. Có vẻ như hắn không có sơ hở nào trong vai trò của một nhà khảo cổ, chứ không phải là một con người bình thường.”
Ông ngừng lại một thoáng rồi tiếp: “Nhưng Richetti không hề giết Linnet Doyle. Trước đây tôi chỉ biết được ‘nửa đầu’ về kẻ thủ ác. Còn giờ đây tôi đã biết được ‘nửa sau’. Bức tranh đã hoàn chỉnh. Nhưng mọi người cũng hiểu, là mặc dù tôi biết diễn tiến như thế nào, nhưng tôi lại không có bằng chứng cho việc đó. về mặt lý luận mà nói thì vụ việc đã sáng tỏ. Nhưng thực tế thì chưa thỏa lòng lắm. Giờ chỉ còn hi vọng duy nhất – là lời thú nhận của chính kẻ giết người.”
Bác sĩ bèn nhún vai nghi ngờ. “À! Cái đó – chỉ có thể là điều thần kì thôi.”
“Trong một số trường hợp thì tôi không nghĩ như thế.”
Cornelia hỏi to: “Nhưng là ai mới được kia chứ? ông không thể nói cho chúng tôi biết sao?”
Poirot im lặng đưa mắt nhìn ba người. Race thì cười mỉa, Bessner trông vẫn còn nghi ngờ, còn Cornelia thì miệng há hốc, giương đôi mắt háo hức nhìn ông.
Rốt cuộc, viên thám tử cũng thốt lên: “Được thôi. Tôi thích có khán giả, tôi phải thừa nhận điều đó. Mà mọi người cũng thấy đấy, tôi cũng có phần tự kiêu. Tôi bị tính tự phụ nhồi căng rồi. Tôi thích nghe: ‘Coi Hercule Poirot thông minh chưa kìa!’”
Race khẽ đổi thế ngồi một chút.
“Chà,” viên đại tá cất lời một cách nhã nhặn, “để coi Hercule Poirot thông minh tới cỡ nào?”
Poirot lắc đầu một cách chậm rãi: “Để bắt đầu, tôi muốn nói rằng mình thật ngu ngốc – ngu ngốc đến mức khó tin. Với tôi thì vấn đề lấn cấn chính là khẩu súng – khẩu súng của Jacqueline de Bellefort. Tại sao khẩu súng lại không được để lại ở hiện trường? Ý tưởng của tên giết người là nhắm vào cô ấy. Thế thì tại sao hắn lại lấy nó đi? Tôi đã quá ngu ngốc khi cứ viện dẫn ra các lý do. Thế nhưng lý do thật sự lại rất đơn giản. Tên giết người đã lấy nó đi vì hắn buộc phải lấy nó đi thôi – bởi lẽ hắn không còn sự lựa chọn nào khác.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Án Mạng Trên Sông Nile
Agatha Christie
Án Mạng Trên Sông Nile - Agatha Christie
https://isach.info/story.php?story=an_mang_tren_song_nile__agatha_christie