Chương 27: Sai Lầm To Lớn .
hi Dương hộ vệ nhìn qua hoả khí rất lớn, nói chính xác là phi thường căm tức, tuỳ lúc có thể bạo nộ .
Hắn tức giận đùng đùng xông vào Thính Phong hiên, lại tiếp tục xông vào thư phòng, bất chấp lẽ tiết, hắn đem bức thư trong tay ném lên trên thư án . Đem bức thư ném lên thư án, hắn vẫn không có buông tay, vẫn như cũ đè lên nó, trừng mắt tức giận nhìn Tần Mộ Phong . Năm ngón tay Phi Dương chậm rãi nắm lại khiến cho mảnh giấy trắng hơi nhăn lại . Tần Mộ Phong định thần, nhàn nhã ngồi trước thư án, ánh mắt nhìn vào cuốn sách trên tay, không thèm liếc mắt nhìn hắn .
Phi Dương cố nén tức giận, nói bằng giọng bình thản nhất “Vương gia”
Tần Mộ Phong liếc mắt nhìn hắn, sau đó tầm mắt lại chuyển đến trên cuốn sách “Cái gì ?”
Năm ngón tay Phi Dương đặt trên bức thư lại càng nắm chặt, khiến cho bức thư càng thêm nhăn nhúm “Mời ngươi xem cái này .”
Tần Mộ Phong vẫn như cũ không có nhìn hắn, nhàn nhạt nói “Đừng kích động như vậy, giận quá hại thân .”
Phi Dương cười lạnh “Hoá ra Vương gia cũng biết giận quá hại thân, lúc Vương gia phát hoả với Thiên Mạch, như thế nào không cảm thấy hại thân ?”
Liễu Thiên Mạch, mỗi lần nghe cái tên này hắn luôn luôn có cảm giác xao động .
Phi Dương là hộ vệ của hắn nhưng lại trực tiếp gọi tên tiểu thiếp của hắn, làm cho hắn càng thêm kích động, đàn bà kia...sớm muộn cũng khiến hắn tức chết .
“Ngươi kêu nàng cái gì ?” Tần Mộ Phong bỏ cuốn sách xuống, cáu kỉnh nhìn chằm chằm Phi Dương . Ánh mắt hắn sâu rộng mà thâm trầm khiến cho người khác không biết trong lòng hắn thực sự đang nghĩ cái gì .
Phi Dương trực tiếp nhìn thẳng vào mắt hắn “Tần Mộ Phong, ngươi đọc vô số sách thánh hiền mà có tác dụng gì ? Thương tổn một nữ tử yếu đuối đáng thương, đây là việc đại trượng phu nên làm ?”
“Có ý tứ gì ?” Con mắt của Tần Mộ Phong với giọng nói của hắn bỗng trở nên lạnh lẽo .
Hàn khí phát ra từ Tần Mộ Phong khiến cho độ ấm trong thư phòng cũng theo đó giảm xuống, không khí quỷ dị giữa hai người trong lúc đó lưu chuyển .
“Nhìn cái này, tin tin chắc ngươi sẽ rõ ràng .” Phi Dương cầm bức thư giơ lên, đem nó đập xuống mặt bàn, xoay người tiêu sái đi ra ngoài .
Tần Mộ Phong có thể nhìn ra Phi Dương lần này thực sự tức giận . Hắn đi ra, cái liếc mắt kia, mang theo thất vọng cùng trách cứ .
Lần thứ nhất bọn họ tranh cãi là lúc nào ? Mười năm trước sao .
Bọn họ sống bên nhau đã vài cục năm, đã hình thành một sự hiểu biết lẫn nhau . Lúc thiếu niên, đôi khi có cãi nhau, nhưng là mười năm qua, bọn họ vẫn tương kính như tân, thân như huynh đệ . Dẫu rằng có lúc va chạm nhưng cũng đều nhanh chóng cho qua .
Mười năm qua, Phi Dương chưa từng cùng hắn phát sinh tranh cãi nghiêm trọng như thế này . Cho dù hắn lại làm sai việc gì, Phi Dương cũng sẽ không nói thẳng ra, chỉ biết dùng thái độ lạnh lùng để biểu thị sự bất mãn trong lòng . Bởi vì hắn rất rõ ràng, hắn vĩnh viễn chỉ là nô tài, cho dù bọn họ thân như huynh đệ nhưng Phi Dương vẫn là nô tài của hắn .
Hôm nay Phi Dương không xem hắn là chủ tử mà coi hắn như bằng hữu .
Hắn rốt cuộc làm sai cái gì ? Khiến cho Phi Dương đại phát lôi đình .
Ánh mắt Tần Mộ Phong rơi vào bức thư nhăn nhúm trên bàn .
Hắn đem bức thư cầm lên, vuốt lại cho phẳng .
Xem nội dung của bức thư, sắc mặt hắn ngày càng khó coi .
Khinh ngạc, khiếp sợ, thương tiếc, áy náy, tất cả các loại biểu hiện lần lượt xuất hiện trên mặt hắn . Kết thúc, vẻ mặt hắn chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ trợn mắt há mồn .
Mẫu thân của Liễu Thiên Mạch - Liễu Nguyệt Anh xuất thân là thư hương môn đệ, phụ thân là một tú tài nghèo hèn . Liễu Nguyệt Anh là chính thất, cùng hắn đồng cam cộng khổ suốt tám năm trời . Năm Thiên Mạch năm tuổi, Liễu tể tướng đỗ trạng nguyên, cưới con gái của đại học sĩ đương triều, em vợ của lại bộ thượng thư, cũng chính là Liễu phu nhân bây giờ .
Liễu phu nhân ghen ghét, buộc Liễu tể tướng bỏ Liễu Nguyệt Anh . Liễu tể tướng sớm đã không thích thê tử tuy hiền thục nhưng dung mạo lại không xuất chúng, liền bỏ rơi Liễu Nguyệt Anh .
Liễu Nguyệt Anh là con gái duy nhất, không có huynh đệ tỷ muội, không có người quen . Năm ấy, phụ mẫu của Liễu Nguyệt Anh qua đời lưu lại một số di sản ít ỏi . Năm đó Liễu tể tướng gia cảnh bần hàn . Liễu Nguyệt Anh cùng Liễu tể tướng kết hôn tám năm, tiền bạc đã sớm dùng hết . Liễu Nguyệt Anh hận trượng phu bạc tình, lâm bệnh không dậy nổi . Liễu Nguyệt Anh bệnh nặng không có sức làm việc kiếm tiền . Thiên Mạch năm ấy 5 tuổi cùng mẹ lưu lạc đầu đường, ăn xin qua ngày . Một ngày nọ Liễu tể tướng bắp gặp mẹ con các nàng ăn xin trên đường, cảm thấy mất mặt, liền đem mẹ con các nàng mang về thị lang phủ, an trí tại một hoang viên cũ nát, cấp cho một chút thức ăn thừa để sống qua ngày .
Ba tháng sau, Liễu Nguyệt Anh bệnh nặng, nhắm mắt xuôi tay . Lúc đó Liễu Thiên Mạch mới năm tuổi bốn tháng .
Từ nay về sau, Liễu Thiên Mạch một mình sống trong hoang viên, một vị lão ma ma làm việc trong bếp mỗi ngày đều cho nàng chút thức ăn, sống qua 14 năm như vậy . Mười bốn năm, người trong Liễu gia không ai chú ý đến sự tồn tại của nàng .
Nghiêm khắc mà nói, trong 9 năm đó nàng chính là sống không bằng chết .
Liễu Thiên Mạch biết thêu thùa, bắt đầu từ khi 14 tuổi, nàng làm một chút đồ thêu rồi đưa cho lão ma ma đem ra ngoài bán . Thiên Mạch thủ nghệ rất cao, nàng thêu cái gì thì cái đó đều bị các phu nhân, tiểu thư trong kinh thành tranh nhau giành mua . Từ nay về sau nàng tự mình kiếm ăn . Không ăn đồ của Liễu gia, không mặc quần áo của Liễu gia . Những đồ vật nàng dùng đều là do nàng tự mình dùng một đôi xảo thủ để dối lấy .
Khi nàng 19 tuổi, Liễu tể tướng vì muốn leo lên nấc thang quyền quý mới nhớ tới sự tồn tại của nàng . Hắn thấy Liễu Thiên Mạch là mỹ nữ nên cố tình xin hoàng thượng ban hôn, đem nàng gả cho Tần Mộ Phong, muốn dùng ba chữ Bình Nam Vương này để leo lên cao .
Tần Mộ Phong chán ghét Thiên Mạch, không muốn thừa nhận thân phận của nàng . Hôn lễ ngày ấy, Liễu gia cho nàng một số loại trang sức bình thường làm ‘hồi môn’, sau đó đem nàng đẩy ra khỏi tướng phủ .
Liễu Thiên Mạch không còn chỗ để đi phải đem theo bao quần áo tiến vào phủ Bình Nam Vương .
Một đứa nhỏ năm tuổi đã từng trải qua nhiều biến cố, nàng có thể có cuộc sống như thế nào ?
Từ 5 tuổi đến 14 tuổi, nàng lại như thế nào vượt qua ?
Liễu Thiên Mạch là nữ nhi của Liễu tể tướng nhưng là bọn họ trong đó, ngoại trừ huyết duyên còn có quan hệ gì .
Nếu nhất định phải nói giữa Liễu tể tướng cùng Liễu Thiên Mạch còn tồn tại cái gì thì đó chính là cừu hận .
Tần Mộ Phong tin rằng óan hận của Thiên Mạch đối với Liễu tể tướng so với hắn cũng khồng hề ít hơn .
Trong lòng hắn luôn nghĩ rằng Liễu Thiên Mạch là thám tử do Liễu tể tướng hoặc Hoàng thượng phái đến để đối phó hắn . Hắn chán ghét Liễu Thiên Mạch, thậm chí đem cái chết của Thải Hà đổ lên đầu nàng .
Liễu Thiên Mạch vô tội, cho đến nay nàng vẫn bị người khác ép buộc, cho dù nàng không muốn gả cho hắn, cũng không có cơ hội để phản kháng .
Hắn hận Liễu tể tướng, hắn đem nỗi hận đó một phần chuyển lên người Thiên Mạch . Hắn tưởng rằng thương tổn Thiên Mạch chính là một phương thức trả thù nhưng hắn sai rồi, việc hắn làm tổn thương Thiên Mạch không hề có ý nghĩa gì .
Sự ích kỷ của hắn đã ném Thiên Mạch xuống vực sâu .
Tại tướng phủ, nàng sống không bằng chết .
Gả vào Vương phủ, nàng tiến vào địa ngục . Đúng, chính miệng nàng đã nói Vương phủ là địa ngục trần gian .
Nàng là một nữ tử thuần khiết và kiên cường . Vậy mà hắn lại khiến cho nàng bị tổn thương .
Nàng vô tội, hắn không biết nàng đã chịu những tổn thương gì, hắn cũng không biết làm thế nào để bù đắp cho nàng .
Cũng khó trách Phi Dương nổi giận với hắn, cái hắn phạm phải chính là sai lầm nghiêm trọng .
hương 28 : Tình huynh muội . Tần Mộ Phong cầm bức thư trên tay, gắt gao nắm trong lòng bàn tay, tay hắn nằm chặt lại để ở trên thư án . Mắt hạ xuống, ánh mắt mờ mịt .
“Phi Dương” Hắn nhìn lên một chút .
“Vương gia” Phi Dương đi vào, gương mặt đến lạnh .
Tần Mộ Phong vẫn duy trì tư thế cũ, tự nhiên mở miệng “Phân phó tổng quản đem Ngọc Cẩm viện dọn dẹp sạch sẽ .” Việc hắn có thể làm bây giờ là hết sức bù đắp cho nàng .
Phi Dương kinh ngạc “Vương gia” Ngọc Cẩm viện gần Thính Phong hiên, là nơi ở của Vương phi, Tần Mộ Phong không có Vương phi, trước nay vẫn để trống, bây giờ tự nhiên muốn thu dọn sạch sẽ là có ý tứ gì ? Hắn sẽ không nghĩ để cho Liễu Thiên Mạch ở chứ .
Tần Mộ Phong liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói “Để cho Liễu Thiên Mạch vào trong đó ở, tìm vài nha hoàn lanh lợi đến đó hầu hạ .” Hắn thản nhiên nói, trên mặt không có một tia tâm tình .
“Vương gia muốn lấy nàng làm chính phi ?” Tần Mộ Phong và Liễu Thiên Mạch cho tới giờ vẫn chưa tổ chức hôn lễ, nếu không có đạo thánh chỉ kia thì họ không thể tính là vợ chồng .
“Không phải .” Hắn làm thế để làm gì, chỉ là muốn bồi thường cho nàng mà thôi .
Phi Dương nhìn hắn, bình tĩnh mở miệng “Ngọc Cẩm viện là nơi ở của Vương phi .” Nếu không lấy Liễu Thiên Mạch làm phi thì cần gì để nàng ở trong Ngọc Cẩm viện ? Này không phải khiến cho người khác đố kị sao ?
“Không phải là Vương phi thì không thể ở sao ?” Ngọc Cẩm viện là nơi ở của Vương phi, nhưng, ở trong Ngọc Cẩm viện không nhất định phải là Vương phi .
“Vương gia, nếu ngài không muốn lấy Liễu cô nương làm Vương phi, nàng ở lại trong Đạm Tình cư cũng tương đối tốt .” Phi Dương nói nghiêm túc, rốt cuộc là muốn bảo vệ cho Liễu Thiên Mạch .
Bốn vị thị thiếp trong Vương phủ không hề đơn giản, nếu Liễu Thiên Mạch tiến vào Ngọc Cẩm viện thì sợ rằng Vương phủ sẽ không có ngày bình yên .
“Ngươi đây là bức ta lấy nàng ?” Tần Mộ Phong mở miệng “Ta không có ý định lập chính thất .”
“Nếu Vương gia không định lấy Liễu cô nương thì xin buông tha nàng, Vương phủ không phải là nơi thích hợp với nàng .” Lạnh nhạt như Liễu Thiên Mạch không thích hợp với những âm mưu đấu đá trong Vương Phủ, càng không hợp với Vương gia.
“Ngươi rất quan tâm nàng ? Nàng là tiểu thiếp của ta, ngươi hẳn nên gọi nàng một tiếng phu nhân ?”
Phi Dương ngẩng lên, bình thản nói sự thật “Vương gia vẫn chưa thừa nhận nàng .”
Tần Mộ Phong quay chậm rãi quay đầu lại, nhìn kỹ Phi Dương, trong con mắt đen bắn ra hàn ý, lạnh đến thấu xương “Ngươi rất quan tâm nàng, ta bảo ngươi tra nơi ở của Liễu Thiến, không bảo ngươi điều tra quá khứ của Liễu Thiên Mạch .” Phi Dương không phải kẻ hay xen vào việc của người khác, Thiên Mạch đã khiến cho hắn đặc biệt chú ý .
“Thuộc hạ có một tỷ tỷ xinh đẹp như hoa, vì bị một ác nhân nhìn trúng nên muốn cưới nàng về làm thiếp . Cha mẹ ta không đồng ý liền bị hắn đánh đến chết . Bọn chúng bắt ta để uy hiếp tỷ tỷ, tỷ tỷ vì cứu ta đành uỷ thân cho kẻ bại hoại kia . Đêm tân hôn, tỷ tỷ giết hắn báo thù cho cha mẹ, bản thân nàng cũng bị trúng ba nhát dao . Một thân bạch y của nàng đầy máu, ôm ta khi đó mới tám tuổi chạy hơn trăm dặm, tránh đám gia nô của tên ác nhân đó đuổi bắt . Mà tỷ tỷ vì mất máu quá nhiều nên đã hương tiêu ngọc vẫn . Mười tuổi năm ấy, ta ăn cắp ở trên đường tình cờ gặp được Tiên hoàng cùng Thái hậu vi phục xuất tuần . Tiên hoàng cùng Thái hậu thấy ta đáng thương liền đưa ta về cung làm bạn với Vương gia lúc ấy còn là hoàng tử .” Nhắc đến chuyện cũ Phi Dương rất bình tĩnh, tựa hồ đang kể chuyện của người khác .
“Ta biết” Hey, hắn nhắc đến chuyện này làm gì ? Thân thế của Phi Dương rất đáng thương, hắn vẫn luôn không muốn nhắc đến, đây là lần đầu tiên .
Phi Dương liếc mắt nhìn Tần Mộ Phong “ Tỷ tỷ của ta không phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nàng chỉ là một giai nhân thanh tú, nàng luôn mặc một thân bạch y, ngọc trâm cài đầu, mờ ảo đến mức không nhìn thấy được khói lửa nhân gian ?” Lúc nhìn thấy Thiên Mạch, hắn cảm giác như nhìn thấy tỷ tỷ, không biết tại sao hắn đối với nàng luôn có một cảm giác thân thiết . Nhìn nàng chịu khổ, hắn không kiềm chế được muốn bảo vệ nàng . Hắn rất rõ ràng, hắn coi nàng như thân muội muội, không hề có tình yêu nam nữ .
Tần Mộ Phong rõ ràng ý tứ của Phi Dương, hắn chỉ đem tình cảm đối với tỷ tỷ chuyển sang người Liễu Thiên Mạch, đối tốt với nàng cũng không phải có ý đồ gì.
“Ta sẽ không lấy Liễu Thiên Mạch làm chính thất, ta kiếp này chỉ yêu một người đàn bà .” Nhớ tới Thải Hà, hắn có chút cô đơn . Từ lúc gặp được nàng, trong mắt hắn đã không còn nhìn thấy nữ tử nào khác . Cho dù là nữ tử xinh đẹp đến mấy cũng không thể thay thế địa vị của nàng trong lòng hắn . Cho dù nàng đã hương tiêu ngọc vẫn nhưng trong lòng hắn thuỷ chung chỉ có mình nàng . (không biết nên bảo anh này chung tình hay là ngu ngốc nữa . )
Phi Dương liếc mắt nhìn hắn đầy ẩn ý “Vương gia, mỹ nữ trên đời này rất nhiều, nhưng không có mấy người thực sự là kỳ nữ .” Liễu Thiên Mạch là người đầu tiên khiến cho Hoắc tướng quân phải tán thưởng . Hoắc tướng quân được xưng vương triều đệ nhất trí giả, nữ tử được hắn tán thưởng chắc chắn là kỳ nữ . Hắn cùng Vương gia tình như tay chân, không hy vọng Vương gia sẽ phải hối hận .
“Đừng nói nữa, ta không có khả năng lấy nàng làm Vương phi .” Nhìn quá khứ của nàng, Tần Mộ Phong càng thêm thưởng thức Thiên Mạch .
Tài năng của nàng, khí chất của nàng còn hơn các đại gia khuê tú bình thường 10 lần . Hắn vốn tưởng nàng có danh sư dạy dỗ, hôm nay mới biết được tất cả đều do nàng tự học .(sai rồi, nàng có danh sư dạy nhưng mấy danh sư này đều không được bình thường )
Hắn biết Liễu Thiên Mạch không được yêu thương, lại không phải do chính thất sinh ra nhưng không nghĩ đến Liễu tể tướng độc ác như vậy, quả thực là không còn nhân tính .
Sự kiên cường, thông tuệ của nàng đã làm rung động trái tim của hắn .
Đối với nàng, ngoại trừ áy náy hắn còn có một cảm giác không nói lên lời, chính là tán thưởng sao . Nhưng hắn tự biết bản thân sẽ không lấy nàng, cũng sẽ không yêu nàng, hắn kiếp này chỉ yêu một người đàn bà .(cố chấp, cố chấp, ngu ngốc, ngu ngốc )
“Nhất định để nàng ở trong Ngọc Cẩm viện sao ?” Tần Mộ Phong đã cho thấy thái độ, Phi Dương không có lý do gì hỏi tiếp nữa .
Tần Mộ Phong ngả người tựa ở trên ghế, hai tay đặt ở trên bàn, mười ngón tay đan vào nhau “Cũng đem Thu Đường viện thu dọn sạch sẽ .”
“Để cho Liễu cô nương ở trong Thu Đường viện ?” Thu Đường viện là nơi ở của sủng thiếp, chỉ cách Thính Phong hiên một bức tường .
“Đúng” Tần Mộ Phong ngẩng đâu, nhìn hắn thản nhiên “Để cho Liễu Thiến ở đó .”
“Ngươi muốn nạp Liễu Thiến làm thiếp ?” Ý tứ của hắn đã rất rõ ràng, là thiếp chứ không phải thị thiếp .
“Không được sao ?” Phi Dương thật là nhiều chuyện .
“Thuộc lập tức đi làm” Nhìn ra vẻ không vui của Tần Mộ Phong, Phi Dương lập tức không nhiều lời nữa .
Vô luận thế nào Vương gia đã biết mình không phải với Liễu Thiên Mạch, tâm tư của hắn đã không uổng phí .
***************
“Phi yến, buổi tối hôm nay ngươi thế ta làm nhiệm vụ .”
“Dựa vào cái gì ? Ta thâu tình cảm của hắn, ngươi trộm bằng chứng thông địch bán nước của hắn, đôi bên không can thiệp chuyện của nhau . Ta nói muốn nghỉ ngơi một tháng, bây giờ mới có vài ngày . Không, không, ta muốn đi ngủ, đừng phiền ta .”
“Ta mệt mỏi”
“Ta gọi ngươi đại tỷ được hay không, ta không muốn thấy Tần Mộ Phong . Ngươi một câu mệt mỏi liền không đi ? Thực quá đáng .”
“Ta không đi .”
“Ta nói nha tiểu thư, chứng cứ Tần Mộ Phong thông địch bán nước trị giá năm vạn lượng hoàng kim a . Lúc đầu ngươi uỷ khuất gả cho hắn, không phải vì thứ này sao ? Bây giờ còn muốn lười biếng .”
“Ta đã tìm mấy tháng nhưng vẫn như cũ không có manh mối, có thể hay không...hắn căn bản không có thông địch ?” Hắn đường đường là Bình Nam Vương, tay nắm trọng binh, dưới một người trên vạn người, hắn thông địch làm cái gì ? Trừ phi hắn muốn làm hoàng đế .
“Ta biết rồi, ngươi có phải đã mất kiên nhẫn rồi hay không ?”
“Làm xong chuyện này, chúng ta đóng cửa nghỉ ngơi cũng đáng giá .”
“Ta ghét hắn .”
“Ta biết, ta cũng ghét hắn . Tiểu thư của ta, cầu ngươi đi ra ngoài có được không ? Để cho ta ngủ, ngươi đi tìm chứng cứ .”
“Ta không tìm chứng cứ, ta tìm lệnh bài .”
“Đừng quên, đó là lệnh bài của ngươi, ngươi phải lấy lại .”
“Phi Yến”
“Ân?”
“Ta nghĩ một chưởng đánh chết ngươi.”
“Đánh chết ta ? Một mình ngươi có thể đối phó với đồ lợn kia sao ?”
“Chúng ta đều cùng hắn phát sinh quan hệ, hắn là lợn, chúng ta là cái gì ?”
“Cùng hắn phát sinh quan hệ làn ngươi, không liên quan đến ta .”
‘Phi Yến”
“ngươi uống rượu say, cùng hắn làm loạn .”
“Đúng vậy, ta thừa nhận là ta trêu chọc hắn nhưng cùng hắn làm cái kia chính là ngươi a . Ở khoảnh khắc quan trọng, ta lui về cho ngươi ra, đã quên sao ?
“......”
“Ánh mắt của ngươi là sao a? Ta không có quyền can thiệp cuộc sống của ngươi, cái gì ta cũng có thể thay ngươi làm nhưng không thể thế ngươi cùng nam nhân làm cái kia, ta không có tư cách . Ngươi có thể khống chế ta nhưng ta lại không thể can thiệp chuyện của ngươi, thật con mẹ nó không có thiên lý .”
“Ngươi khơi lên ngọn lửa rồi để cho ta ra dập .”
“Không quan hệ, cũng là bị hắn ăn sạch sẽ, nhiều hơn một lần cũng không quan tâm .”
“Phi Yến”
“Ân”
“Ta còn muốn một tát đánh chết ngươi .”
“Trước khi đánh chết ta, ngươi đem 15 vạn lượng hoàng kim đó bỏ vô túi đã .”
“Muốn ngủ ?”
“Đúng”
“Ngươi ở nơi này nằm đến mốc luôn đi, trong vòng một tháng, ngươi hảo hảo mốc, đừng đi ra ngoài .”
“Uy, ngươi đi hả ?Uy uy, ta thế ngươi làm nhiệm vụ, đừng đem ta giam lại chỗ này . Thiên Mạch, Thiên Mạch, đại tỷ, chủ nhân.... cứu mạng a .....”
“Ngoan ngoãn nằm mốc một mình đi .”
Vương Phi Thất Sủng Vương Phi Thất Sủng - Thượng Quan Sở Sở