Kỳ 27 - Thống Thiết Người Rừng
một góc phố, Tarzan Thù ngơ ngác trước ngã tư đường. Hắn mừng rỡ khi nhìn thấy một chiếc xe bán bánh mì chong ngọn đèn bóng vàng nhợt nhạt, cạnh đó, một bà già ngủ gà gật trên chiếc ghế xếp. Tarzan Thù bước vội đến, gõ vào thùng xe mấy tiếng. Bà bán bánh mì choàng dậy, mắt nhắm mắt mở hỏi:
- Bánh mì hả? Mì thịt hay mì bì?
Tarzan Thù nhìn khúc chả lụa trắng nõn nuốt nước miếng đánh ực một cái, chỉ ngón tay cáu bẩn vào ổ bánh nóng hổi, vàng tươm:
- Một ổ bánh mì... không!
Thoáng nhìn tên con trai ăn mặc thiếu thốn và bẩn thỉu, bà già vừa gói bánh vừa hỏi:
- Ủa, mày là công nhân quét đường mới hả?
Tarzan Thù đưa ngay ổ bánh thơm phức lên miệng vừa nhai ngồm ngoàm vừa trả lời: Không phải! Bác chỉ giùm tui cái con đường này ở đâu vậy?
Tarzan Thù chìa ra tờ giấy nhàu nát, cũ xì. Bà già đưa tờ giấy lên sát bóng đèn, nheo nheo mắt một lúc rồi cười:
- Gần đây thôi! Mày đi thẳng đến ngã tư trước mặt là gặp nó...
Tarzan Thù kẹp ổ bánh mì vào nách:
- Bác xòe tay, tui trả... tiền cái bánh!
Bà già xòe tay ra, sững sờ trước cái thứ bột cốm vàng óng ánh đang chảy lên lòng bàn tay, bà lắp bắp:
- Cậu... cậu... trả tui... bằng... cái gì vậy?
Tarzan Thù ngoạm thêm một khúc bánh vô miệng, vừa quay đi vừa nói:
- Vàng cám.
o O o
Thằng nhóc em họ Minh móm bị trói như bó giò, bị vứt ngồi thu lu ở góc phòng. Từ chỗ đó nhìn ra, nó chỉ thấy được cái lưng của người phụ nữ đứng tuổi, sang trọng và có vẻ đầy uy quyền đang trò chuyện với tên Phái viên.
Người phụ nữ:
- Tao đã đầu tư bao nhiêu tiền của vô cái xưởng phần mềm đó, nay mày phá tan tành hết rồi. Tội mày đáng chết không?
Tên Phái viên gục đầu:
-Tôi đâu muốn như vậy. Chỉ tại cái bọn...
Người phụ nữ nghiến răng:
- Không “Tại, bị” gì hết. Mày được nuông chiều từ nhỏ, cứ tưởng làm ăn là dễ như ăn kẹo sô-cô-la vậy! Với cái vết thương mày đang mang làm sao bù lại số tiền tao đã mất?
Bất ngờ, tên Phái viên gầm lên:
- Bà là mẹ tôi, tôi bị thương bà không chút thương xót, chỉ toàn tính tiền!
Người phụ nữ cười gằn:
- Rồi mày sẽ biết thế nào là lòng thương xót của tao. Kể từ lúc giao vốn cho mày làm ăn, mày không còn là con tao nữa, mày là một trong những tên giám đốc thừa hành của tao, có công thì thưởng, có tội thì phạt. Đó là nguyên tắc làm ăn của tao, nhớ chưa?
Tên Phái viên xuống nước:
- Nhưng... mẹ hãy cho tôi một cơ hội...
Người mẹ tàn nhẫn lắc đầu:
- Không còn cơ hội nào cho một thằng thân tàn ma dại như mày đâu!
Tên Phái viển ngước đôi mắt thất thần lên trần nhà:
- Bà... bà sẽ...xử tôi...
- Mày sẽ theo cha mày!
Tên Phái viên cúi đôi mắt hoảng loạn xuống nền nhà:
- Trời... tôi sẽ là người điên dưới hầm đá Địa Ngục!!!
Người đàn bà lạnh lùng đứng lên, nhún vai:
- Đúng vậy, và cả thằng nhóc kia nữa, nó sẽ không bao giờ nhìn thấy bầu trời nữa, không bao giờ tiết lộ được bí mật công việc làm ăn của tao cho bất kỳ ai...
Nghe những lời đanh lạnh như nước đá, lại thêm liên tưởng về cái hầm đá Địa Ngục kinh hồn nào đó, thằng nhóc em họ Minh móm sợ đến muốn... són ra quần!
o O o
Thông bác học đèo Tú Anh lóc cóc bằng xe đạp. Hắn phì phò thở, trong bụng căm tức thằng nhóc con. Tự dưng xuất hiện rồi đeo theo bọn hắn dai nhách, chưa làm nên trò trống gì thì đã bị bắt, chỉ tổ làm khổ thêm cho bọn hắn. Đã vậy, đến tận bây giờ Thông bác học còn tiếc đứt ruột hai tô mì gõ mà hắn và Tú Anh chỉ mới kịp “hửi” đã phải trả tiền, trong khi cái bụng thì vẫn trống rỗng! Đã vậy, bây giờ còn phải làm thân... trâu ngựa! Thông bác học cảm nhận rõ ràng thứ dịch vị chua loét trong bao tử đang hoành hành, bào mòn cái “túi đựng thức ăn trời cho” của hắn. Chỉ tức một nỗi, vào cái lúc nửa đêm về sáng này, kiếm đâu ra món gì bỏ bụng.
Thông bác học cắm cúi đạp xe. Đột nhiên, như trong mơ, một chiếc xe bánh mì hiện ra ngay trên lề đường. Không cần hỏi ý kiến Tú Anh, Thông bác học thắng xe đạp lại. Tú Anh cũng không nói một lời, lao ngay đến xe bánh mì:
- Hai ổ bì thịt chả cá mòi!
Chỉ một nhoáng, Tú Anh đã cầm trên tay hai ổ bánh mì căng phồng những “bì thịt chả cá mòi”! Khi móc túi trả tiền, Tú Anh không để ý đến hành động kỳ lạ của bà bánh mà: hai mắt bà nhắm tít, miệng lầm rầm như cầu khấn trong khi bàn tay xòe ra chuẩn bị nhận tiền. Khi Tú Anh thả mấy tờ giấy bạc lên tay, bà bánh mì mở mắt ra, có vẻ thất vọng:
- Ủa, trả tiền hả?
Trong cơn đói và lại gấp rút, Tú Anh trở lại leo lên xe đạp. Thông bác học đạp xe, hai đứa vừa đi vừa gặm bánh mì đặc biệt...
o O o
Trước biển số nhà đúng như trong tờ giấy ghi, Tarzan Thù phân vân vì cánh cổng sắt lớn cao ngất, trên đầu hai cánh cổng là những cọc sắt nhọn hoắt túa lên như chông! Thù quyết định không kêu cửa. Hắn sẽ tự vào nhà, vì đây là nhà của hắn, hắn sẽ đột ngột xuất hiện trước mặt mẹ, sẽ quỳ xuống van xin mẹ trở lại với ba hắn để anh em hắn có một mái ấm gia đình, cái hạnh phúc quá đơn gián, nhỏ nhoi mà anh em hắn chỉ biết đến trong những giấc mơ!
Đứng dưới gốc cây trên vỉa hè, Tarzan Thù ngẩng nhìn lên nhánh cây cao mọc chìa vào gần lan can của ban công tầng lầu. Không ngần ngại, Tarzan Thù bám lấy gốc cây. Chỉ trong tích tắc, Thù đã buông mình từ cành cây sang ban công một cách nhẹ nhàng. Qua cửa kính phủ màn xanh dương, Tarzan Thù thấy lờ mờ ánh sáng đèn và một cái lưng phụ nữ đang ngồi quay về phía hắn. Tim Tarzan Thù đập bình bịch như muốn văng ra khỏi lồng ngực. Hắn ngồi thụp xuống, không thể hiểu nổi vì sao sau bao nhiêu năm tháng mơ ước được gặp mẹ, bây giờ mơ ước ấy sắp thành sự thật thì hắn lại lo sợ. Tarzan Thù nhận ra một điều lạ lùng, khi ở với ba, hắn luôn nghĩ về mẹ, còn bây giờ, sắp gặp mẹ thì hắn lại nghĩ đến ba hắn. Dường như ba hắn đã thất vọng, một sự thất vọng thật to lớn không thể xóa nhòa về mẹ hắn. Lát nữa đây, khi gặp lại mẹ, hắn sẽ hỏi mẹ về điều đó ư? Hỡi mẹ, tại sao ba mẹ chia tay? Tại sao những điều tan vỡ của người lớn lại bắt hai mái đầu xanh vô tội như anh em hắn phải hứng chịu? Tại sao anh em hắn trở thành người rừng? Tại sao... và tại sao...? Hàng trăm câu hỏi cứ chập chờn trong cái đầu “rừng rú” của Tarzan Thù. Hắn ngồi phịch xuống ban công, suy nghĩ có nên xuất hiện vào lúc này không, liệu sự xuất hiện đột ngột của hắn vào thời điểm lạ lùng này có làm mẹ hắn sợ không, mẹ có nhận ra hắn hay sẽ dửng dưng nhìn hắn như một kẻ xa lạ?
o O o
Chiếc taxi đỗ lại, Kim Thúy rồi Hoàng Thân, Hải khòm, Minh móm lần lượt bước xuống. Minh móm nói nhỏ vào tai Kim Thúy, chọc tức:
- Chà, đi kiếm cái tên Tarzan Thù này làm Kim Thúy tốn tiền taxi dữ nghen!
Kim Thúy gác câu nói khó nghe ngoài tai, hai mắt cô đang chong vào mấy cái biển số nhà tranh tối tranh sáng để cố tìm cho ra cái địa chỉ đã ghi lại từ “Danh sách ly hôn”. Hải khòm chợt kêu lên trong khi tay chỉ sang bên kia đường:
- Kìa, số nhà đó kìa!
Minh móm cũng kêu:
- Đúng số đó rồi!
Kim Thúy nhíu mày:
- Số nhà thì đúng. Nhưng...
Minh móm hỏi:
- Nhưng nhụy gì nữa?
Hoàng Tử Bé Hoàng Thân nghi vấn:
- Trong “Danh sách ly hôn”, chỗ “hoàn cảnh gia đình” có ghi: “Gia cảnh: nghèo”. Vậy mà cái nhà này to lớn, giàu có quá, chắc là đã đổi chủ rồi chăng?
Hải khòm khẳng định thêm:
- Chắc là tên Tarzan Thù đã tới đây, thấy không phải nhà mẹ hắn nên bỏ đi rồi chăng?
Minh móm đề xuất:
- Hay là mình... bấm chuông hỏi thăm thử coi!
Hải khòm can:
- Thôi đi, đêm hôm khuya khoắt như vầy, kêu cửa hỏi thăm bộ muốn người ta dũa te tua hả?
Minh móm khoái chí:
- Hay là... lên taxi về nhà ngủ một giấc, sáng ra tới hỏi cũng không muộn, dù sao thì tên Tarzan Thù cũng đã... đi lạc rồi, lạc thêm vài tiếng nữa có sao đâu!
Thật ra Minh móm mới nói có mười phần trăm sự thật ra miệng, trong lòng hắn còn mong sao tên Tarzan Thù kia đi lạc luôn, đi về rừng luôn cho rảnh, đỡ bận lòng Kim Thúy, đỡ chướng mắt hắn! Dù Minh móm không thật tâm, nhưng lời đề nghị này đúng lúc nên được chấp nhận ngay, cả bọn lại lục tục kéo lên taxi. Ngay lúc đó, một chiếc xe đạp từ đâu trờ tới dừng ngay trước mũi xe taxi. Tiếng Thông bác học vang lên:
- Ê, Hải khòm xuống xe mau! Tìm ra GP Group rồi!
Nhóm Hải khòm lại xuống xe, ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của Thông bác học và Tú Anh ở đây. Minh móm lại lên tiếng trước tiên:
- Ê, Thông bác học, đã phân công mày đi kiếm thằng Phái viên chứ có phải theo dõi tụi tao đâu?
Thông bác học “búa” Minh móm ngay:
- May biết cóc khô gì! Tụi tao đã tìm ra “căn cứ bí mật” của thằng Phái viên, đó là tòa nhà GP Group kia kìa.
Nhìn theo ngón tay Thông bác học chỉ, cả bọn Hải khòm kinh ngạc. Kim Thúy phản đối:
- Ủa, đó là nhà bà Kim Lê, mẹ của Tarzan Thù mà!
Thông bác học khư khư giữ vững lập trường:
- Bà Kim Lê nào ở đây. Không tin qua nhìn tấm bảng đồng trước cổng coi...
Cả bọn kéo qua đường, quả nhiên trên tấm bảng đồng hình chữ nhật, bọn chúng nhìn thấy dòng chữ: “GP Group”. Thông bác học lại là kẻ thông minh hơn cả:
- Này, Kim Thúy mới nhắc tới bà Kim Lê mẹ Tarzan Thù? Trái lê tiếng Anh là pear, Kim là vàng tức là Golden. Golden Pear viết tắt thành GP, GP Group...
Ý kiến của Thông bác học buông ra làm cả bọn ngạc nhiên đến sững sờ...
Vụ Án Hoàng Tử Bé Vụ Án Hoàng Tử Bé - Hồ Thi Ca Vụ Án Hoàng Tử Bé