Vành Khăn Cho Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 27
úi rạp người về phía trước, Slim nắm chặt vô lăng. Ánh mắt căng thẳng nhìn về phía trước, hắn cho xe phóng trên đại lộ với tốc độ điên cuồng, xa dần trung tâm thành phố. Cái miệng nhão mím lại, khuôn mặt nhếch nhác, tái mét, đẫm mồ hôi. Đằng sau hắn, tiếng còi rú lên của những chiếc mô tô đuổi theo. Chưa đầy một cây số nữa là hắn thoát ra được xa lộ. Nếu tới được đó, động chơ chạy hết công suất của chiếc buick cho phép hắn bỏ xa những người săn đuổi.
Một chiếc xe phóng với tốc độ nhanh vụt xuất hiện từ con phố kế cận. Chuyện va chạm dường như không thể nào tránh khỏi. Cô Blandish rú lên, hai tay bịt mắt.Slim nhếch mép cười và nhấn hết ga trong khi người lái xe kia cố gắng hãm lại một cách tuyệt vọng. Chiếc Buick vụt qua.
Còn một trăm nét nữa hắn tới một giao lộ chính và khi chiếc Buick ầm ầm vừa tới thì đèn điều khiển giao thông chuyển sang màu đỏ. Slim vẫn chớp đèn báo hiệu vượt qua. Cảnh sát trên mô tô thấy xe hắn không dừng nên rú còi đồng loạt để dẹp đường.
Chiếc Buick phóng vượt qua giao lộ, những chiếc khác vội phanh gấp. Nhưng một người lái chạm phản ứng, chiếc Buick đâm sạt cánh xe, phá nát chiếc đèn pha.
Slim chửi thề và giận dữ ngoặt tay lái để chiếc Buick lấy lại thăng bằng. Hắn tiếp tục phóng và bất chợt nhìn thấy xa lộ. Hắn thở khoan khoái và nhấn hết ga. Chiếc xe to lớn lao nhanh về phía trước.
Đêm đã xuống. Chỉ trong vài phút nữa trời tối đen. Những tiếng còi rú lên đuổi theo làm hắn bực tức nhưng lúc này hắn có thể phóng hết tốc độ và tin chắc bọn người đuôi theo không bắt được hắn. Hắn liếc nhìn kính chiếu hậu. Đằng sau khoảng hai tr8am mét, hai người lái mô tô đang cúi rạp người trên ghi đông cố bám sát. Người thứ ba không thấy đâu. Slim nhìn thấy một tia lửa, tiếp theo là một tiếng đập mạnh vào khung xe. Một anh cớm đã bắn. Slim nghiến răng chửi thề và nói với cô Blandish:
– Nằm xuống sàn đi. Nào! … làm theo lời anh.
Toàn thân run rẩy, cô nhoài người khỏi băng ghế và ngồi xổm trên sàn xe. Slim bật đèn pha. Những tiếng còi của xe mô tô cũng có tác dụng dẹp đường. Những chiếc xe đi xuôi về thành phố giảm tốc độ và nép sang bên. Hắn nhìn vào kính chiếu hậu một lần nữa. Một anh cớm đã tụt hậu nhưng anh kia vẫn bám riết.
Slim nới chân ga, chiếc Buick giảm tốc độ. Qua kính chiếu hậu, hắn nhìn thấy người Cảnh sát tiến lại gần. Hắn chờ, một nụ cười độc ác nở trên môi. Xe mô tô chạy ngang xe hắn, viên Cảnh sát kêu cái gì không nghe rõ. Slim cười nhạo và vụt ngoặt tay lái. Sườn chiếc Buick húc vào chiếc mô tô, hắn ghìm tay lái để tránh không cho xe bị trẹo. Hắn liếc nhìn chiếc mô tô văng hết tốc lực băn gqua con chạch chúi xuống hào và biến mất trong một đám bụi.
Slim lấy lại thăng bằng chiếc Buick rồi nhấn ga. Chiếc xe lao vùn vụt trong đêm tối. Những tiếng còi mất hẳn, đầu óc hắn mới có dịp suy nghĩ.
Lúc này hắn là kẻ bị săn đuổi, không nơi nương tựa. Cô gái rõ ràng làm vướng hắn rất nhiều nhưng tuyệt nhiên hắn không muốn dứt cô. Hắn xem lại đồng hồ đo xăng, bình xăng vẫn còn đầy. Nhưng đi đâu? Hắn không quen biết một ai để cho hắn một chỗ trú. Hắn vươn tay choàng lên vai cô Blandish. Em ngồi lên đi, không còn nguy hiểm nữa.
Cô Blandish leo lên ghế ngồi cạnh hắn. Đã mười lăm tiếng đồng hồ qua, cô chưa được chích ma tuý, trí óc trở nên sáng sủa dần dần. Cô cố nhớ lại vì sao cô ngồi trên chiếc xe này đang lao trong đêm tối. Cô mù mờ nhớ lại hình ảnh con người nhỏ bé với chiếc áo vét đẫm máu
– Chúng đuổi theo ta, chúng truy nã ta, – Slim nói. – Em và anh bây giờ cùng chung một số phận. Chúng ta không thể bỏ được nhau.
Cô Blandish không hiểu ý nghĩa lời hắn nói nhưng giọng nói làm cô rùng mình. Slim nhún vai. Hắn đã quen với sự câm nín của cô gái nhưng lúc này hắn muốn cô lên tiếng. Giá như cô có thể giúp hắn được một ý kiến gì. Cảnh sát chắc chắn sẽ dựng lên những rào chắn và con đường quốc lộ trở nên nguy hiểm. Cần phải bỏ con đường này mà phóng vào đồng quê. Nếu lúc này có Măng ở đây, Mắng sẽ biết phải làm gì.
Đi thêm vài cây số nữa tới một giao lộ, hắn bỏ xa lộ mà rõ vào một con đường phụ rồi đi thêm một quãng, hắn lại bỏ con đường nhựa cho xe chạy trên con đường rất khúc khuỷu gập ghènh vào một vùng đầy cây cối.
Lúc này trời tối đen như mực, Slim thấy đói bụng. Qua một quãng, thấy ánh đèn le lói từ một trang trại chiếu ra, hắn cho xe chạy chậm và thấy cổng mở liền ngoặt vào.
– Anh kiếm cái gì đớp. Em cứ ngồi chờ trong xe. Em yêu, đừng đi đâu cả. Hơn lúc nào hết, cả hai ta bây giờ không rời nhau nữa. Cứ ngồi yên ở đây.
Hắn dừng xe và bước xuống, tay rút súng, lặng lẽ tiến đến một cửa sổ sáng ánh đèn, liếc nhìn vào trong.
Ba người đang ngồi ăn tối quanh bàn. Một người đàn ông tuổi chừng năm mươi, dáng là chủ gia đình, mặc quần gin, áo sơ mi ca rô; một người phụ nữ mặt xương xương chắc là bà vợ và một cô gái tóc vàng khoảng hai mươi chắc là con gái.
Hắn bước đến cửa, tù từ xoay tay nắm mở ra. Ba người ngẩng đầu. Hắn mỉm cười khi nhìn thấy ánh mắt sợ sệt của họ. Đôi mắt vàng ệch loé lên, hắn chĩ súng cho họ nhìn thấy.
– Không được động đậy, tôi không làm hại các người đâu.
Hắn bước vào phòng, người đàn ông mới hơi nhổm dậy vội cứng người lại khi Slim quay súng vào ông ta.
– Tôi lấy cái này, – Slim nói và cầm lấy cái đĩa đựng một tảng pa tê lớn. – Ông có điện thoại không?
Người đàn ông quay đầu về phía bàn đặt máy điện thoại. Slim bước giật lùi, để cái đĩa lên bàn và hai tay dứt đứt dây điện thoại.
– Các người không nên hoảng hốt. Hãy quên rằng các người đã thấy tôi ở đây. (Hắn chĩa súng vào người cô). Cởi áo ra đưa cho tôi. Mau lên!
Mặt cô gái trắng bệch. Cô liếc nhìn ông bố.
– Có người nào muốn xin chết không? – Slim sủa.
– Làm theo lời anh ta. – Người bố khuyên.
Cô gái đứng lên, kéo dây khoá và cởi chiếc áo. Chân cô run lẩy bẩy.
– Quăng lại đây, – Slim ra lệnh.
Cô gái làm theo. Hắn tóm chiếc áo, cặp vào nách.
– Chó hoảng nhớ! – Slim cười nhào.
Hắn cầm lấy đĩa pa tê, giật lùi dần ra cửa và biến vào trong đêm tối. Hắn chạy đến chiếc Buick.
Khi hắn đặt chiếc áo lên đầu gối Blandish, cô gạt đi.
– Áo này của em, – hắn nhẹ nhàng đặt đĩa pa tê giữa hai người rồi mở máy. – Chắc vừa với em. Một lát nữa em hãy mặc. Anh không muốn nhìn thấy em trong bộ đồ của thằng cha mắc dịch ấy.
Cho xe chạy thêm một quãng, hắn dừng xe, ngoái lại phía sau. Không một ánh đèn pha, không một tiếng động nào bất ngờ.
– Nào ta chén thôi. Cái này ngon lắm.
Hắn dùng những ngón tay bẩn thỉu véo dần pa tê đưa lên mồm nhai nhồm nhoàm. Cô Blandish ngồi dịch xa hắn.
– Ăn đi. Ngon đấy.
– Không.
Chỉ một loáng hắn ăn hết, ném cái đĩa ra ngoài.
– Đỡ đói rồi. (Hắn chùi hai bàn tay vào quần) Mặc áo vào. Nhanh lên.
– Tôi không muốn.
Hắn túm gáy cô và lắc mạnh.
– Làm theo lời tôi! – hắn giận dữ rống lên. – Mặc áo vào!
Hắn kéo mạnh cô ra ngoài xe.
– Cô có muốn tôi lột quần áo đang mặc trên người không?
– Không.
Hắn buông cô ra.
– Vậy thì nhanh lên.
Dưới ánh đèn gắn trên trần xe, hắn nhìn cô cởi bộ com lê và mặc chiếc áo vào. Hắn vơ bộ com lê vứt ra băng sau và ấn mạnh cô ngồi xuống.
Cô cúi đầu, hai tay ôm mặt, người run bắn. Lúc này cơ thể cô chỉ khẩn thiết đòi hỏi cái cả giác đờ đẫn vui sướng gây ra bởi liều ma tuý hàng ngày Doc vẫn chích cho cô. Những hình ảnh mù mờ ám ảnh đầu óc cô trong ba tháng gần đây, dồn dập hiện lên từng chút một.
Slim quan sát cô với vẻ lo ngại. Hắn đoán biết cô đang đói thuốc. Hồi còn trong tù, hắn đã nhìn thấy những kẻ nghiện ma tuý thiếu thuộc, lên cơn vật vã kinh khủng. Giá hắn có thể trao đổi với Măng vài lời! Măng sẽ chỉ dẫn cho hắn. Rồi một ý nghĩa không hay đến với hắn. Măng có bị làm sao không? Có thoát được không? Hay Măng bị túm đầu trong Câu lạc bộ rồi? Đã từ lâu hắn vẫn quan niệm bà là người bất khả chiến bại. Hắn không bao giờ tưởng tượng được ra một tai hoạ thực sự nghiêm trọng lại có thể đến với bà.
Đi đến con đường đất, Slim gặp một con đường băng tỉnh, lác đác có xe qua lại. Hắn rất lo ngại vì sợ chiếc Buick bị phát hiện. Một lát sau, hắn dừng trước một trạm xăng hi vọn gno7i đây có máy điện thoại. Hắn nói với cô Blandish:
– Anh xuống gọi điện. Em chờ anh trong xe… Hiểu chưa?
Cô không buồn nhúc nhích, cứ cúi gập người xuống, hai tay ôm lấy mặt. Toàn thân cô run bắn như người lên cơn động kinh. Hắn biết cô không thể đứng vững chứ đừng nói gì đến việc trốn chạy.
Hắn bước ra xe, nhét khẩu.45 vào thắt lưng, vội vã bước vào văn phòng. Một người to con ngẩng đầu lên khi hắn đẩy cửa. Nhìn thấy Slim, vẻ mặt ông ta vừa ngạc nhiên vừa sợ sệt. Ông ta đứng lên, Slim nói:
– Anh bạ, tôi cần gọi điện. Không phản đối chứ?
– Xin mời anh. Anh có cần bơm thêm xăng không?
– Không… Chỉ cần phôn một cú thôi. (Hắn bước lại gần bàn) Ra chỗ khác, anh bạn.
Người đàn ông bước ra khỏi văn phòng, dạo quanh mấy cây xăng. Slim gọi điện cho một người bạn thân của Eddie là Pete Cosmos, chủ nhân Câu lạc bộ Vũ trụ.
– Pete, Grisson đây! Nói nhanh cho tao biết sự thể xảy ra như thế nào?
– Một thảm kịch! Họ túm được Eddie. Còn trong Câu lạc bộ là cả một chiến trường đẫm máu. Trong lúc loạn chiến, Woppy, Flynn và Doc đều bị hạ sát.
Slim cảm thấy lòng đau quặn. Những giọt mồ hôi đọng trên trán và trong lòng bàn tay. Hắn rống lên:
– Mặc xác lũ giẻ rách ấy. Măng có làm sao không?
– Đầu dây bên kia một thoáng im lặng. Slim nghe rõ tiếng nhạc swing của ban nhạc đang chơi và tiếng thở dồn dập của Pete.
– Nói đi chứ. Có chuyện gì xảy ra với Măng?
– Slim, bà chết rồi. Anh bạn, xin chia buồn với anh. Anh có thể tự hào về bà. Bà đã hạ bốn anh cớm trước khi chết. Bà chiến đấu dũng cảm như một người đàn ông.
Miệng Slim đắng ngắt, hai đầu gối muốn khuỵu xuống, tay buông ống liên hợp rơi xuống đất.
Măng chết rồi!
Hắn không thể nào tin đó là sự thực. Bất chợt hắn cảm thấy chán chường, cô đơn, không có cách tự vệ, hết đường thoát rồi.
Hắn cứng người khi thấy tiếng mô tô lại gần, vội nhìn qua cửa sổ. Một dân quân đi mô tô tới trạm xăng và ghé sát bên chiếc Buick. Slim nhào ra cửa. Người dân quân bước xuống xe tì tay vào cửa xe. Slim rút khẩu.45.
Vừa nhìn thấy khẩu súng, người bán xăng mà Slim không chú ý vội la lên báo động. Người dân quân đứng thẳng người, dáo dác nhìn quanh và định rút súng nhưng quá muộn.
Slim siết cò. Trong khung cảnh tĩnh mịch của đêm tối, tiếng súng vang lên như tiếng sấm. Người dân quân ngã nhào kéo theo chiếc mô tô lăn kềnh xuống đất.
Slim vụt quay lại cười nhạo nhưng người bán xăng đã lủi mất. Sau một thoáng ngần ngừ, Slim chạy đến chiếc Buick. Hắn đạp xác người dân quan và trèo lên xe đúng lúc cô Blandish định mở cửa xe chạy ra ngoài. Hắn nắm tay cô kéo vào xe và đóng sập cửa.
– Yên lặng nào, – hắn rống lên với giọng run rẩy vì giận dữ và sợ hãi.
Hắn mở máy cho chiếc xe chạy trên con đường đất, phóng thẳng vào rừng. Người bán xăng bước ra khỏi chỗ nấp, chạy vội đến xem xét người dân quân rồi vội vã vào văn phòng cầm lấy máy điện thoại.
Vành Khăn Cho Em Vành Khăn Cho Em - James H. Chase Vành Khăn Cho Em