Truy Tìm Dracula epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Phần II - Chương 26
Tôi đã đến nơi đâu và đang ở _giữa hạng người nào? Cuộcphiêu lưu khắc _nghiệt nào mà tôi đang dấn thân vào? Tôi dụi _mắt, tự véo bảnthân để xem mình đang tỉnh hay mê. _Đối với tôi, tất cả chuyện này dường nhưchỉ là một cơn _ác mộng kinh hoàng, tôi ước gì sẽ chợt tỉnh và thấy mình vẫnđang ở nhà, với ánh nắng ban mai đang len qua cửa sổ, như đôi khi tôi vẫn thấyvào buổi bình minh sau một ngày làm việc vất vả. Nhưng thịt da tôi có phản ứngvới cái _nhói đau của cú véo thử nghiệm ấy, và đôi mắt tôi _chẳng thể bị đánhlừa. Tôi thật sự vẫn đang còn _tỉnh và đang ở giữa vùng rừng núi Carpates. _Tấtcả những gì tôi có thể làm lúc này _là kiên nhẫn chờ bình minh đến.
- Bram Stocker, Dracula, 1897
o O o
Barley giận dữ. Tôi không thể trách anh ấy, nhưng rõ ràngđây là một trong những sự kiện bất lợi nhất đối với tôi, và tôi cũng cảm thấyhơi bực bội. Tôi càng giận dữ hơn bởi tiếp theo cơn khó chịu ban đầu là một cảmgiác nhẹ nhõm thầm kín dâng trào; trước khi nhìn thấy anh, tôi đã không nhận ramình hoàn toàn cô đơn trên chuyến tàu này, lao tới những gì chưa biết, có lẽ làvào một nỗi cô đơn lớn lao hơn vì không thể tìm được cha, hoặc thậm chí vào nỗicô đơn vĩnh hằng vì phải mất cha mãi mãi. Vài ngày trước đây, với tôi Barleychỉ là một người xa lạ nhưng giờ đây anh đã trở thành một gương mặt thân thuộc.
Tuy nhiên, vào lúc này gương mặt đó vẫn còn cau có. "Em nghĩmình đang đến nơi quái quỷ nào vậy? Em vừa tặng cho anh một cuộc đuổi bắt thúvị đấy - mà dù sao chăng nữa, em đang làm quái gì vậy?"
Lúc đó, tôi cố lẩn tránh câu hỏi cuối cùng. "Em không có ýlàm anh lo lắng, Barley. Em cứ tưởng anh đã ra bến phà và sẽ không bao giờ biếtchuyện này."
"Phải, anh vội vã quay về báo cho thầy James biết em đã antoàn về đến Amsterdam rồi liền nhận được tin em đã biến mất. Ồ, lúcđó chắc hẳn anh sẽ được thầy khen ngợi lắm đấy." Anh ngồi phịch xuống bên cạnhtôi, khoanh tay lại, vắt đôi chân dài ngoằng lên nhau. Anh xách theo chiếc vali nhỏ, mớ tóc màu vàng rơm phía trước đầu dựng ngược lên. "Em nghĩ gì mà làmthế vậy?"
"Tại sao anh lại theo dõi em?" tôi vặn lại.
"Chuyến phà sáng nay bị hoãn lại để sửa chữa." Lúc này,dường như anh không thể nhịn được cười. "Anh đói quá sức, vì vậy đã quay lại đểkiếm vài ổ bánh và uống chút trà, khi ấy anh thấy em rẽ sang hướng khác, đingược lên, nhưng vẫn không chắc chắn lắm. Em biết đấy, anh đã nghĩ chắc mìnhchỉ đang tưởng tượng thôi, nên vẫn yên trí đứng đó mua bữa điểm tâm cho mình.Sau đó lương tâm anh chợt cắn rứt, vì nếu đó là em thì anh sẽ gặp rắc rối to.Vì vậy anh vội vã đi theo con đường đó và thấy nhà ga, sau đó khi thấy em lêntàu, anh tưởng mình sắp lên cơn đau tim." Anh lại nhìn tôi chằm chằm. "Em quảđã gây quá nhiều phiền phức cho anh sáng hôm nay. Anh phải vội chạy đi mua vétàu - anh hầu như không đủ tiền Hà Lan để mua vé - và đã lùng tìm em khắp nơitrên đoàn tàu này. Và giờ chúng ta đã đi quá xa để có thể xuống tàu ngay." Anhnheo mắt nhìn ra cửa sổ, sau đó nhìn vào mớ bì thư trên đùi tôi. "Em sẽ giảithích cho anh biết tại sao em lại ở trên chuyến tàu tốc hành đi Paris này thayvì đến trường chứ?"
Tôi có thể làm gì đây? "Em xin lỗi, anh Barley," tôi rụt rènói. "Em không có ý định lôi anh vào chuyện này chút nào. Thực sự em cứ tưởnganh đã lên đường về nhà lâu rồi và có thể yên tâm đến gặp thầy James. Em đâumuốn gây rắc rối cho anh."
"Vậy à?" Rõ ràng anh đang chờ đợi câu trả lời sáng tỏ hơn."Nghĩa là em chỉ có chút ham muốn đến Paris thay vì vào lớp học lịch sử thôisao?"
"À thì," tôi bắt đầu tìm cách câu giờ. "Cha em đã gửi cho emmột bức điện tín nói rằng ông ổn và em phải đến đó ở cùng ông vài ngày."
Barley im lặng một lúc. "Xin lỗi nhé, nhưng việc đó khônggiải thích được mọi chuyện. Nếu em nhận được điện tín, có lẽ nó đã đến vào tốihôm qua nhưng anh đâu có nghe nói gì về bức điện đó. Và đâu có câu hỏi nào vềviệc cha em không được ‘ổn’ đâu nào? Anh nghĩ ông chỉ đi xa vì công việc. Emđang đọc cái gì vậy?"
"Đây là một câu chuyện dài," tôi thủng thẳng trả lời, "và embiết anh đang nghĩ em rất kỳ quặc…"
"Quá sức kỳ quặc," Barley gắt gỏng đáp lại. "Nhưng tốt hơnem nên nói cho anh biết em định làm chuyện gì. Chúng ta chỉ có quãng thời giantrước khi xuống tàu tại Brussels rồi bắt chuyến tàu tiếp trở về Amsterdam."
"Không!" Tôi không có ý định hét to lên như vậy. Người phụnữ đối diện chúng tôi chợt cựa mình trong giấc ngủ êm ái, tôi trầm giọng lại."Em phải đi tiếp đến Paris. Em ổn mà. Anh có thể xuống tàu ở đó, nếu anh muốn,sau đó quay trở về Luân Đôn tối nay."
"Hả, ‘xuống ở đó’? Ý em là em sẽ không xuống đó? Chuyến tàunày còn đi đến nơi nào khác nữa?"
"Không, nó sẽ dừng ở Paris…"
Anh lại khoanh tay và chờ đợi. Anh còn tệ hơn cả cha tôi. Cókhi anh còn tệ hơn cả giáo sư Rossi nữa. Tôi thoáng hình dung ra cảnh Barleyđang đứng lớp, hai tay khoanh lại, quắc mắt nhìn đám sinh viên không may củaanh, giọng sắc lẹm: "Thế cuối cùng chuyện gì đã dẫn Milton đến cái kết luậnkhủng khiếp của ông ta về việc Xa tăng bị tống khỏi thiên đường? Không ai chịuđọc sách hay sao?"
Tôi nuốt nước bọt. "Đây là một câu chuyện dài." Tôi lặp lại,giọng nghe càng lí nhí hơn.
"Chúng ta có đủ thời gian đấy," Barley nói.
"Helen và Turgut và cha ngồi quanh chiếc bàn nhỏ trong quánăn, đưa mắt nhìn nhau, và cha cảm nhận một tín hiệu thân thiện đang xuất hiệngiữa chúng ta. Có lẽ để trì hoãn thêm chốc lát, Helen cầm viên đá xanh tròn màTurgut đã đặt cạnh bên đĩa thức ăn của cô lên rồi chìa nó ra cho cha. ‘Đây làmột biểu tượng cổ xưa,’ cô nói. ‘Đây là một cái bùa chống lại Con Mắt Quỷ.’ Chacầm lấy, cảm nhận hòn đá trơn phẳng, nặng, còn vương hơi ấm bàn tay cô, rồi lạiđặt nó lại xuống bàn.
"Tuy nhiên Turgut vẫn tỉnh táo. ‘Thưa cô, cô là ngườiRumani?’ Cô im lặng. ‘Nếu đúng vậy thì cô phải cẩn thận hơn ở nơi này.’ Ông tanhỏ giọng lại một chút. ‘Cảnh sát có thể sẽ khá quan tâm đến cô. Đất nước tôikhông được thân thiện với Rumani lắm.’
" ‘Tôi biết,’ cô lạnh lùng đáp lại.
" ‘Nhưng vì sao ả Gypsy ấy biết được điều này nhỉ?’ Turgutcau mày. ‘Cô đâu có nói gì với ả?’
" ‘Tôi không biết.’ Helen nhún vai, tỏ vẻ không hiểu nổi.
"Turgut lắc đầu. ‘Vài người cho rằng người Gypsy có biệt tàixem tướng. Tôi không bao giờ tin việc này, nhưng…’ Ông ta dừng lại giữa câu vàdùng khăn ăn chấm chấm bộ ria. ‘Chuyện cô ta nói về ma cà rồng mới đúng là kỳquặc.’
" ‘Thật vậy à?’ Helen đốp chát. "Chắc hẳn ả điên rồi. DânGypsy đều là lũ khùng điên.’
" ‘Có thể, có thể.’ Turgut im lặng. ‘Tuy nhiên, đối với tôi,việc này rất kỳ lạ, cách cô ả nói, vì đó cũng là lĩnh vực chuyên môn của tôi.’
" ‘Về dân Gypsy à?’ cha hỏi.
" ‘Không, anh bạn ạ - về ma cà rồng.’ Helen và cha nhìn ôngta đăm đăm nhưng thận trọng tránh nhìn vào mắt nhau. ‘Shakespeare là sự nghiệpcủa đời tôi, nhưng truyền thuyết về ma cà rồng là thú tiêu khiển của tôi. Ởđây, chúng tôi có một truyền thuyết cổ xưa nói về ma cà rồng.’
" ‘Đó là… à… một truyền thuyết Thổ Nhĩ Kỳ sao?’ cha kinhngạc thốt lên.
" ‘Ồ, truyền thuyết ấy đã lan truyền ít nhất là đến tận AiCập, các bạn đồng nghiệp thân mến ạ. Nhưng ở đây, tại Istanbul, có một câuchuyện cho rằng những bạo chúa khát máu nhất của đế chế Byzantine đều là ma càrồng, một số trong bọn họ hiểu cộng đồng Thiên Chúa giáo là nguồn máu ngườitrần mời gọi để uống. Nhưng tôi không tin chuyện này. Tôi tin về sau nó mớixuất hiện.’
" ‘Ừm…’ cha không muốn để lộ sự quan tâm sâu sắc, vì sợHelen sẽ lại đạp lên chân cha dưới bàn hơn sợ bất kỳ niềm tin nào rằng Turgutcó thể mang trong mình quyền lực của bóng tối. Nhưng cô cũng đang chăm chú nhìnTurgut. ‘Vậy còn truyền thuyết về Dracula thì sao? Ông đã nghe nói về truyềnthuyết đó chứ?’
" ‘Nghe nói à?’ Turgut khịt mũi, vặn xoắn chiếc khăn ăn, đôimắt đen nhánh ngời lên. ‘Cô biết Dracula là một con người có thật, một nhân vậtlịch sử chứ? Một đồng bào của cô, thật vậy, thưa cô…’ Ông cúi người xuống chàoHelen. ‘Hắn là một lãnh chúa, một voivoda, tại miền Tây Carpates vào thế kỷmười lăm. Các bạn biết đấy, hắn chẳng phải là một người đáng ngưỡng mộ gì đâu.’
"Helen và cha gật đầu - chúng ta không thể làm gì khác. Ítra thì cha cũng không thể, còn cô thì hình như đã quá chăm chú vào những lờinói của Turgut để có thể tự kiềm chế. Cô hơi chồm tới trước lắng nghe, đôi mắtđen cũng sáng rực một màu đen láy như ông ta. Làn da xanh xao thường lệ bây giờđã điểm chút sắc hồng. Dù đang giữa cơn khích động cha vẫn nhận ra đây là mộttrong những khoảnh khắc mà vẻ đẹp ngời sáng từ nội tâm của cô đột ngột xuấthiện và phủ lấp đi nét mặt vốn khá cay nghiệt thường ngày.
" ‘Chà…’ Turgut có vẻ phấn khích với đề tài này. ‘Tôi khôngcó ý định làm cô thấy chán, nhưng có giả thuyết Dracula là một nhân vật rấtquan trọng trong lịch sử Istanbul. Người ta biết rằng khi còn là một cậu bé,hắn đã bị Quốc vương Mehmed II cầm giữ tại Gallipoli, rồi sau đó là xa hơn vềphía Đông, tại Anatolia - cha hắn đã trao hắn cho cha của Mehmed, Quốc vươngMurad II, làm con tin cho hòa ước từ năm 1442 đến 1448, sáu năm dài đằng đẵng.Cha của Darcula cũng không phải là một quý ông tốt đẹp gì.’ Turgut cười khùngkhục. ‘Bọn lính canh giữ cậu bé Dracula là những bậc thầy về nghệ thuật tratấn, và hẳn hắn đã học được nhiều hơn cần thiết trong khi quan sát chúng. Nhưngcác anh ạ’ - trong một khoảnh khắc nhiệt huyết thuyết giảng, có vẻ như ông tađã quên phắt giới tính của Helen - ‘tôi có giả thuyết của riêng mình là hắncũng để lại dấu ấn của hắn lên bọn lính.’
" ‘Ý ông là quái gì vậy?’ Hơi thở cha đã trở nên hổn hển.
" ‘Kể từ khoảng thời gian đó đã có ghi nhận về hiện tượng macà rồng ở Istanbul. Quan điểm của tôi - và than ôi, nó vẫn chưa được công bố màtôi cũng không thể chứng minh được nó - là những nạn nhân đầu tiên của hắn nằmtrong số những người Ottoman, có thể là những lính gác đã trở thành bạn củahắn. Tôi cho rằng hắn đã để lại trong đế quốc của chúng tôi mầm truyền nhiễm,sau đó mầm nhiễm này hẳn đã truyền vào Constantinople cùng với Người Chinhphục. 1 ’
"Chúng ta nhìn ông ta chằm chằm, không nói được lời nào. Chachợt nhớ lại, theo truyền thuyết, chỉ có người chết mới trở thành ma cà rồng.Việc này phải chăng có nghĩa là Vlad Dracula thực sự đã bị giết tại vùng Tiểu Ávà sau đó trở thành ma cà rồng lúc còn là một thanh niên rất trẻ, hay đơn giảnlà từ rất nhỏ hắn đã có sở thích bệnh hoạn là uống máu người và truyền cái cảmhứng đó sang người khác? Cha xếp thắc mắc này vào loại sẽ chỉ được nêu ra vớiTurgut sau này, khi đã biết nhiều hơn về ông ta. ‘Ồ, các bạn biết đấy, đây làsở thích kỳ lạ của tôi.’ Turgut lại nở một nụ cười đôn hậu. ‘Chà, thứ lỗi chotôi đã quá nhiều chuyện. Vợ tôi thường bảo tôi đúng là kẻ hết chịu nổi.’ Trướckhi nhấp thêm một ngụm nước, ông ta lại nâng cốc chúc mừng bọn ta, cử chỉ nhãnhặn, tinh tế. ‘Nhưng, trời ơi, tôi có một bằng chứng! Tôi có bằng chứng là cácQuốc vương Hồi giáo sợ hắn chẳng khác gì sợ ma cà rồng!’ Ông chỉ tay lên trầnnhà.
" ‘Bằng chứng à?’ cha lặp lại.
" ‘Phải! Tôi đã phát hiện ra bằng chứng này vài năm vềtrước. Quốc vương Mehmed quan tâm tới Vlad Dracula đến mức đã thu thập một sốtài liệu và những vật gì hắn từng sở hữu ở nơi này sau khi hắn chết tạiWallachia. Dracula từng tiêu diệt nhiều binh lính Thổ tại xứ sở hắn, và vì vậyQuốc vương chúng tôi rất căm hận hắn, nhưng đó không phải là lý do khiến ônglập ra kho lưu trữ này. Không! Vào năm 1478, thậm chí Quốc vương đã viết một láthư cho tổng trấn Wallachia, hỏi xin ông này bất cứ tài liệu nào về VladDracula mà ông ta biết được. Tại sao ư? Vì theo như ông ta nói, ông ta đang lậpmột thư viện chống lại cái xấu xa mà Dracula đã gieo rắc trong thành phố củaông ta sau khi hắn chết. Các bạn thấy đó - tại sao Quốc vương Mehmed vẫn sợ saukhi Dracula đã chết nếu không tin hắn có thể quay trở lại? Tôi đã tìm được bảnsao lá thư mà vị tổng trấn phúc đáp cho Quốc vương.’ Ông ta đấm tay xuống mặtbàn và mỉm cười với bọn ta. ‘Thậm chí tôi đã tìm được thư viện mà ông ta đã lậpra để chống lại cái ác ấy.’
"Helen và cha ngồi lặng yên. Sự trùng hợp kỳ lạ đến mức hầunhư không thể tin nổi. Cuối cùng cha đánh bạo nêu ra một câu hỏi. ‘Thưa giáosư, bộ sưu tập này có chắc là do Quốc vương Mehmed II lập ra không?’
"Lần này ông ta lại chằm chằm nhìn bọn ta. ‘Ui chà, anh đúnglà một sử gia tài giỏi. Anh quan tâm đến giai đoạn lịch sử này của chúng tôià?’
" ‘À - rất quan tâm,’ cha đáp. ‘Và chúng tôi - tôi rất mongmuốn được xem tài liệu mà ông đã tìm được.’
" ‘Lẽ dĩ nhiên,’ ông ta thốt lên. ‘Rất sẵn lòng. Tôi sẽ chocác bạn xem. Hẳn vợ tôi sẽ phải kinh ngạc lắm khi thấy có người muốn xem nó.’Ông ta khúc khích cười. ‘Nhưng, than ôi, tám năm trước đây, tòa nhà xinh đẹptừng lưu giữ tư liệu đó đã bị phá hủy để nhường chỗ xây dựng văn phòng Bộ Giaothông Công chính. Đó là một tòa nhà nhỏ xinh xắn gần Thánh đường Xanh. Thậtđáng tiếc.’
"Cha có cảm giác như mặt mình không còn chút máu. Hóa ra đólà nguyên nhân vì sao chúng ta không thể xác định địa điểm trung tâm lưu trữ màthầy Rossi nhắc tới. ‘Nhưng còn các tài liệu…?’
" ‘Đừng lo, anh bạn. Đích thân tôi đã bảo đảm để chúng trởthành một phần của Thư viện Quốc gia. Chúng phải được bảo quản, cho dù không cóai khác sùng bái chúng như tôi.’ Gương mặt ông ta hình như lại thoáng sa sầmlần đầu tiên kể từ lúc ông trách mắng ả Gypsy. ‘Trong thành phố chúng tôi vẫncòn có cái ác cần chiến đấu chống lại, cái ác hiện diện ở khắp mọi nơi.’ Ông tanhìn lần lượt từng người bọn ta. ‘Nếu các bạn thích những cổ vật hiếm, tôi sẽrất vui lòng dẫn các bạn đến đó vào ngày mai. Lẽ dĩ nhiên, tối nay thì nó đãđóng cửa. Tôi quen với viên thủ thư ở đó, anh ta có thể cho phép các bạn nghiêncứu bộ sưu tập đó.’
" ‘Cám ơn ông rất nhiều.’ Cha không dám nhìn Helen. ‘Mà làmsao… sao ông lại quan tâm đến chủ đề không bình thường này?’
" ‘Ồ, đây là một câu chuyện dài,’ Turgut trả lời, giọngnghiêm trọng. ‘Tôi không thể làm phiền các bạn nhiều quá.’
" ‘Chúng tôi chẳng thấy phiền hà gì cả,’ cha khăng khăng.
" ‘Các bạn thật tử tế.’ Ông ta ngồi im lặng một lúc lâu,dùng ngón tay cái và ngón trỏ chùi bóng chiếc nĩa. Bên ngoài hốc tường gạch củachúng tôi, trên đường phố đông đúc, những chiếc xe hơi bóp còi inh ỏi lách quanhững chiếc xe đạp còn khách bộ hành tới đây thì xuất hiện rồi bước qua nhưdiễn viên trên sân khấu - cánh phụ nữ mặc chân váy suông có hoa văn, cổ quàngkhăn và đeo hoa tai vàng đong đưa, hoặc váy liền đen và tóc hung đỏ; đàn ôngthì com lê phương Tây cùng sơ mi trắng và cà vạt. Những cơn gió nhẹ mang theohương muối thổi đến chỗ bàn chúng ta ngồi, cha tưởng tượng cảnh tàu thuyền từkhắp vùng Âu- Á đang mang tặng vật về trung tâm của một đế quốc - đầu tiên làcủa người Thiên Chúa giáo, sau đó là của người Hồi giáo - và cập bến tại mộtthành phố mà tường thành vươn xuống đến tận mặt biển. Cái thành trì trong rừngrậm của Vlad Dracula, với các nghi thức bạo lực man rợ dường như thực sự cáchxa với thế giới quốc tế cổ xưa này. Cha nghĩ chẳng có gì phải ngạc nhiên khihắn căm ghét người Thổ và họ cũng thù hận hắn. Mà với các phẩm vật thủ côngbằng vàng, đồng và lụa, các khu chợ sầm uất, tiệm sách và vô số nơi dành choviệc thờ phụng, người Thổ tại Istanbul hẳn phải có nhiều điểm chung với ngườiByzantine Thiên Chúa giáo mà họ đã chinh phục ở nơi chốn này hơn là với Vlad,kẻ đã luôn thách thức họ từ vùng biên cương của hắn. Nhìn từ trung tâm văn hóanày, hắn giống như một tên côn đồ ở vùng rừng núi hẻo lánh, một con quỷ tỉnhlẻ, một tên thô lậu thời Trung cổ. Nhưng cha chợt nhớ đến bức chân dung của hắnmà cha đã thấy trong bộ bách khoa tự điển ở nhà - tranh khắc gỗ một gương mặtđể ria, lịch sự, ăn mặc phong nhã. Quả là một nghịch lý.
"Khi Turgut lại lên tiếng, cha vẫn còn miên man suy nghĩ vềbức chân dung Dracula. ‘Xin cho tôi biết, các bạn thân mến, điều gì làm cho cácbạn quan tâm đến chủ đề Dracula này?’ Ông ta đột ngột đổi chủ đề, với một nụcười lịch sự - hoặc ngờ vực?
"Cha liếc mắt nhìn Helen. ‘Vâng, tôi đang nghiên cứu châu Âuthế kỷ mười lăm để làm bối cảnh cho luận văn của tôi,’ cha trả lời và ngay tứckhắc bị trừng phạt vì sự thiếu trung thực của mình, bởi một cảm giác rằng lờidối trá này có thể đã là sự thật. Cha nghĩ, chỉ có trời mới biết khi nào cha sẽlàm tiếp luận văn này, và điều cha không cần nhất là một chủ đề rộng lớn hơn.‘Còn giáo sư,’ cha lại thúc ép. ‘Làm thế nào mà ông lại nhảy từ Shakespearesang ma cà rồng?’
"Turgut mỉm cười - buồn rầu, cha thấy hình như vậy, và vẻtrung thực bình thản của ông lại càng làm cha áy náy nhiều hơn. ‘À, đây là mộtviệc rất kỳ lạ, lâu lắm rồi. Các bạn thấy đó, tôi đang viết cuốn sách thứ haicủa mình về Shakespeare - về các bi kịch. Hàng ngày tôi vào ngồi làm việc trong- các bạn gọi là gì nhỉ? - trong một hốc tường trong phòng tiếng Anh của trườngđại học. Rồi một ngày kia tôi phát hiện một quyển sách, mà trước nay chưa baogiờ thấy nó ở đó.’ Ông ta quay sang phía cha, một lần nữa với một nụ cười buồn.Cha thấy ớn lạnh cả người. ‘Cuốn sách này không giống như những cuốn sách khác,một cuốn sách không có chữ nào cả, rất cổ, chỉ có hình một con rồng ở ngay giữasách và một chữ - DRAKULYA. Trước đó tôi chưa bao giờ nghe nói đến Dracula.Nhưng bức hình này rất kỳ lạ và ấn tượng. Sau đó tôi nghĩ mình phải biết cuốnsách này là cái gì. Vì vậy tôi cố tìm hiểu đủ mọi thứ.’
"Helen nãy giờ như đóng băng ở phía đối diện cha, bỗng cửđộng, có vẻ rất háo hức. ‘Mọi thứ?’ cô ta lặp lại nhẹ nhàng.
Barley và tôi đã gần đến Brussels. Tôi đã mất một lúc lâu - mặc dù có vẻ như chỉ là vài phút - để kể cho Barley nghe theo cách ngắn gọn vàrõ ràng nhất có thể về những trải nghiệm của cha trong thời gian theo học caohọc mà cha đã kể với tôi. Barley đăm đăm nhìn qua tôi vào những ngôi nhà và khuvườn nhỏ bé của đất nước Bỉ bên ngoài cửa sổ, trông ủ rũ dưới một màn mây. Lúctàu đến gần Brussels, thỉnh thoảng chúng tôi cũng nhìn thấy một tia nắng trêntháp chuông nhà thờ hay ống khói cũ kỹ của một nhà máy. Người phụ nữ Hà Lanngáy khe khẽ, tờ tạp chí đã rớt xuống trên sàn tàu, bên cạnh chân.
Lúc tôi sắp đề cập đến trạng thái bất an gần đây của cha, vẻxanh xao ốm yếu và thái độ kỳ lạ của ông, Barley đột ngột quay sang nhìn thẳngvào mặt tôi. "Chuyện này quả thực vô cùng kỳ lạ," anh nói. "Anh không hiểu vìsao mình lại tin câu chuyện lung tung này, nhưng thật sự anh tin. Mà anh cũngmuốn tin nữa." Tôi ngạc nhiên vì chưa bao giờ nhìn thấy anh nghiêm túc như vậy- anh thường chỉ khôi hài, hoặc nói cộc lốc, hoặc tỏ ra bực bội. Đôi mắt anh, nheolại, xanh như hai mảnh bầu trời. "Điều buồn cười là tất cả mọi thứ này lại gợicho anh nhớ lại một chuyện."
"Chuyện gì vậy anh?" Tôi hầu như nhẹ cả người khi thấy anhcó vẻ như đã chấp nhận câu chuyện của tôi.
"Chà, đó là một câu chuyện lạ thường. Anh không biết phảidiễn tả như thế nào. Liên quan đến thầy James. Nhưng đó là chuyện gì nhỉ?"
Chú thích
1 Chỉ Quốc vương Hồi giáo Mehmed II
Truy Tìm Dracula Truy Tìm Dracula - Elizabeth Kostova Truy Tìm Dracula