Chương 26
imon tìm thấy xe cô đậu cách nhà bà Dawson không xa. Anh chuyển từ lốt chim ưng sang sói để cố đánh hơi mùi của Helen. Không hiệu quả. Bất cứ nơi nào cô đi, đều không lưu dấu vết. Mặt đường không cho phép để lại bất cứ dấu ấn nào. Nhược điểm lớn của thế kỷ này mà Simon phải quan tâm.
Anh biến hóa thành đôi cánh một lần nữa và tìm kiếm bất kì dấu hiệu nào trên đường. Khi mặt trời khuất sau chân trời và nhiệt độ rời khỏi bề mặt trái đất, một phần linh hồn anh cũng trôi theo nó.
Anh đã không bảo vệ được cô. Gia đình mới của anh. Tìm kiếm một tình yêu chưa bao giờ nảy sinh trong tâm trí anh kể từ khi trở thành một người đàn ông, nhưng anh đã tìm thấy tình yêu với Helen. Tìm thấy rồi đánh mất cô. Có lẽ nếu anh nói với cô rằng cô phải sinh con cho anh thì cô đã cẩn thận hơn.
“Nếu” và “có lẽ”, anh sẽ phát bệnh mãi tới khi tìm được cô. Nhưng cô đã ở đâu?
Trên đường trở về nhà bà Dawson, anh đã có ý định giết Philip. Simon biết người đàn ông đó đứng sau sự mất tích của Helen. Bản năng chiến binh trong anh muốn gọi hắn ra, kết liễu hắn với một nhát gươm. Dĩ nhiên là sau khi tìm thấy Helen, anh mới kết thúc hắn.
Họ sẽ gọi Simon là kẻ sát nhân. Anh thì tự gọi nó là công lý.
Nhưng rồi sau đó, anh sẽ bị buộc phải quay về thế kỷ XVI hoặc sống trong thế kỷ này như kẻ bị truy nã. Không, anh không thể mạo hiểm.
Helen hẳn không muốn trở về thời đại của anh.
Câu hỏi đặt ra là, liệu anh có thể trở về mà không có cô?
***
Di động của Philip kẹp bên tai khi hắn rời khỏi căn nhà trống. Đầu gối hắn run rẩy khi chửi đổng. Con quỷ cái dối trá đã biến mất. Biến mất hoàn toàn!
Hắn nổ máy xe và gầm rú trên đường ngoại ô. Chỉ trong vài phút, hắn đã bảo lính gác đêm ở nhà tù gọi Mal nghe điện thoại.
“Sao?”
“Ả lại biến mất, một lần nữa.”
Mal buông ra tiếng thở. “Bằng cách nào?”
Philip lựa lời cẩn trọng. Biết rằng những tên lính gác sẽ lắng nghe từng chữ một.
“Em không chắc. Ả giữ nó…”, Philip không nhắc đến từ viên đá, mặc định Malcolm sẽ biết nó là gì. “Sau đó nói với không khí. Xin ban sức mạnh.” Lời lẽ của hắn nghe thật điên rồ, hắn biết thế.
“Sao, ả đã nói gì?”
“Một điều gì đó yêu cầu sức mạnh.”
“Mày không thể kể cho cái mớ chết tiệt đó có ý nghĩa hơn được hả, Phil, từ đầu đến cuối như thế nào.”
Philip đấm vào tay lái khi vượt đèn đỏ. “Ả nói, tôi cầu xin sức mạnh. Đưa tôi vượt qua biển cả, về với gia đình Simon.”
Có khoảng ngừng kéo dài. Hắn nghĩ có lẽ điện thoại đã bị ngắt.
“Mal?” “Tao đây.”
“Anh có hiểu điều đó không?”
“Có. Tao hiểu. Chuyện gì xảy ra tiếp theo?”
Đó là đoạn hắn bị hồ đồ. “Em không biết. Một cơn bão chết tiệt trong nhà nhảy ra từ hư không và hấp. Cô ả biến mất.”
“Giống ảo thuật trên sân khấu à?”
“Không có gương.” Philip lùi xe vào nhà kho và đỗ đúng vạch. Bất cứ ai tìm Helen sẽ đến đó trước tiên. Philip cần lấy một vài thứ và biến mất thật nhanh. Hắn thậm chí còn không biết lí do. Chẳng giống như Helen có một đại gia đình sẽ tìm kiếm cô như lần đầu cô mất tích. Bà Dawson sẽ không hỏi về cô sớm như vậy. Tuy nhiên, cái cách mà lớp da hắn gai gai báo cho hắn biết cần lẩn khỏi thị trấn ít ngày. Sau đó hắn bắt đầu hiểu ra… nếu Helen có thể biến mất tức thì như thế, cô cũng có thể quay lại rất nhanh. Dẫn cảnh sát đến thẳng nơi hắn giam giữ cô. DNA của hắn hiển nhiên rải rác khắp nơi ấy.
Con quỷ cái! Hắn đã làm gì? Và tại sao?
“Nếu anh được thả”, Philip nói với anh trai. “Anh phải tới chỗ em.”
Mal cười rúc rích. “Nếu tao được tạm tha, tao sẽ tới chỗ mày. Tao còn nơi nào để đi nữa?”
Tín hiệu ngập ngừng và tắt hẳn.
***
Helen tiếp đất vào giây phút cơn gió ngừng thổi, đứng trên mấy đầu ngón chân. Cô không rõ nơi mình vừa hạ cánh, nhưng không phải là không sẵn sàng nếu bị tập kích.
Những bức tường đá quen thuộc của lâu đài, nội thất ẩm ướt và tối màu chiếm lấy giác quan cô.
Sau lưng cô, ai đó thở mạnh.
Helen chăm chú nhìn vào khoảng tối nơi phát ra âm thanh. “Helen?”
Tara. Tạ ơn Chúa.
Helen hạ đôi tay xuống, cô thậm chí không nhận ra mình đã giơ chúng lên trước mặt để phòng thủ.
Tara và Lora bật khỏi giường, lơ lửng.
Khi mọi người trong phòng nhận ra không có sự đe dọa, Helen rên rỉ. Toàn bộ andrenaline và sự sợ hãi nhiều giờ qua thoát qua một tiếng thét.
“Ôi không. Chuyện gì đã xảy ra?”, giọng Lora luồn vào suy nghĩ của cô và một cánh tay ấm áp choàng lấy đôi vai run rẩy. Hai người phụ nữ giúp Helen đứng vững và ngồi vào chiếc ghế bên lò sưởi.
Tara ấn ly nước vào tay cô. Helen uống vội để dập tắt cơn khát của mình. Ngón tay Lora lướt qua những vết thâm tím và rướm máu trên khuôn mặt Helen.
“Cháu không sao.”
Tuy nhiên, sự lo lắng trong ánh mắt những người phụ nữ này không nhạt đi.
“Những người khác vẫn khỏe.”
Đôi vai Tara bớt căng thẳng. “Vậy chuyện gì đã xảy ra?”
Helen nghĩ đến Philip, bàn tay hắn trên người cô, hơi thở hôi hám của hắn phả trên gương mặt cô.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ khe khẽ.
Lora vội vàng chạy đến mở cửa, Ian bước vào.
Ian nhìn chằm chằm, nắm tay siết chặt bên hông của ông. “Cháu có chắc là mình ổn chứ, cô gái?”
Helen gật đầu, không hoàn toàn quen với thực tế rằng Lora và Ian có thể trò chuyện với nhau mà không cần to tiếng bày tỏ. Lora rõ ràng đã gọi ông vào phòng bằng khả năng đặc biệt của bà. “Bị thương nhẹ, chưa đến mức vỡ vụn.”
“Ai đã làm vậy với cháu?”
“Cháu nên nghe lời Simon. Anh ấy đã đúng.” Sau một hơi thở sâu, Helen kể lại chi tiết vụ bắt cóc cùng những hành vi điên cuồng của Philip.
Ian đứng xa lắng nghe. Lora nắm tay cô và Tara thì vỗ về đôi vai.
“Tất cả những điều đó chỉ xảy ra trong vài giờ à?”, Ian hỏi. “Ý ông là sao? Chúng cháu đã ở thời đại của cháu bốn ngày rồi.”
“Cháu chỉ vừa đi được nửa ngày ở thời đại của ta.” Helen lắc đầu. “Cháu muốn quay lại thời đại của cháu gần với lúc cháu rời đi. Nhưng nó không xảy ra. Cháu nghĩ những viên đá di chuyển mọi người theo ý muốn.”
“Các đấng Tổ tiên có quyền năng tối thượng với những viên đá. Hẳn phải có lí do gì cho sự trì hoãn điểm đến của cháu và nhanh chóng quay lại đây”, Lora nói.
“Chiến tranh ở đây bắt đầu chưa?” “Không có”, Tara trả lời.
“Một vài tên trong số kẻ thù của chúng ta đã bị bắt, nhưng không có gì khác xảy ra.”
Helen rùng mình. “Với một gã Philip hành xử như anh trai sát nhân của hắn, Malcolm, cháu không biết phải đi đâu.”
Tara siết đôi vai cô.
Ian ngẩng đầu. “Cháu vừa nói tên gì?” “Philip, ông chủ của cháu.”
“Không phải tên đó.”
“À, Malcolm? Anh trai của Philip. Kẻ đang ở tù vì tội giết người.”
Helen có thể trông thấy những bánh răng suy luận xoắn lại trong đầu Ian. “Malcolm?”
“Đúng ạ? Nhưng sao? Nó có ý nghĩa gì với ông chăng?”
”Có lẽ. Kể ta nghe lần nữa, từ đầu đến cuối, mọi chuyện mà Philip đã nói với cháu.”
Lần này khi Helen thuật lại sự kiện, Ian ngồi tựa cạnh bàn, điều hòa hơi thở và dự đoán lời cô nói.
“Philip biết về chiếc vòng cổ, nhưng không biết sức mạnh thực sự của nó.”
“Đó là những gì cháu suy đoán được. Hắn chỉ nói về cảm giác của hắn. Chúng tôi thế này, chúng tôi thế kia. Hắn điên rồi.”
“Có thể. Hoặc, hắn cũng là Druid như anh trai của hắn.” “Ông nghĩ vậy? Cháu chưa từng nhận thấy bất cứ điều gì đặc biệt ở hắn. Hắn cuốn hút, dường như có được mọi thứ hắn muốn trong đời, nhưng còn gì khác hơn thì… chẳng có gì.” Ngoài vài giờ ban nãy, Helen sẽ cược rằng Philip không đủ khả năng làm hại bất cứ ai.
Cô đã lầm.
“Cô không biết rằng cô có quyền năng mãi tới khi đến đây”, Tara cho biết. “Gã này có thể chỉ thiếu khả năng.”
“Hắn không biểu hiện như thế.” “Và hắn theo đuổi cái vòng.”
“Không, cháu thấy không phải. Hắn không giật nó khỏi cổ cháu. Hắn đã có nhiều cơ hội.”
Lora ngước lên đón lấy ánh mắt của chồng. “Có lẽ hắn đang giữ một trong những viên đá khác ở tương lai.”
Từng đầu dây thần kinh trong cơ thể Helen căng thẳng. Lông tóc dựng đứng trên cánh tay cô. “Vâng. Tất nhiên, hắn có thể có nó. Anh trai hắn ở trong tù và không thể đi đâu. Malcolm có thể sử dụng viên đá để tẩu thoát.”
Ian xoa cằm. “Gã đàn ông dẫn đầu các chiến binh chống lại chúng ta… hắn tên là Malcolm.”
“Ôi, Chúa ơi. Cháu đã dẫn hắn đến chỗ mọi người.” Ian xua mối bận tâm của cô đi. “Hắn đã ở đây một thời gian dài trước khi cháu đến, cô gái. Thậm chí nếu đó là cùng một người, hành động của hắn cũng không phải lỗi do cháu.”
Helen đứng trên đôi chân run rẩy. “Cháu phải về, ngăn cản Philip kể với anh hắn bất cứ điều gì.”
Lora nắm lấy tay cô. “Cháu cần nghỉ ngơi. Cháu sắp ngã quỵ rồi.”
“Lora nói đúng, Helen. Hơn nữa, không có cách nào đảo ngược những chuyện đã xảy ra. Các đấng Tổ tiên đã cảnh báo chúng ta về chuyện du hành xuyên thời gian sẽ thay đổi quá khứ”, Tara nói.
“Nhưng Simon và mọi người. Họ không biết chuyện gì xảy ra với cháu. Họ sẽ…”
“Lo đến phát bệnh, ta biết. Thư giãn nào. Họ luôn luôn có thể trở lại đây khi sử dụng con dao của Cian.”
Điên cuồng lắc đầu, Helen chỉ ra lỗ hổng trong kế hoạch. “Không, họ không thể. Dao của Cian không nằm trong túi chú ấy khi tụi cháu tiếp đất.”
“Vậy còn viên đá của Amber?”
“Nó vẫn còn.”
“Vậy họ vẫn còn đường về.”
Tara choàng tấm chăn qua vai Helen. Tấm vải nặng tạo cảm giác an toàn và cơ thể cô bắt đầu tan vào giấc ngủ. Chết tiệt, cô đã quá mệt mỏi. Hơn hẳn thời điểm nào trong cuộc đời trước đây của cô.
“Đợi qua đêm. Chúng ta sẽ có cái nhìn rõ ràng hơn về những gì phải làm vào ban ngày.”
“Vợ ta nói đúng, cô gái. Bên cạnh đó, nếu Simon nhìn thấy cháu bây giờ, nó hẳn sẽ phải ngồi trong tù nói chuyện với cháu.”
“Trông cháu tệ lắm à?”
Vẻ mặt của Tara trở nên u ám. “Cháu nhìn không ổn.” Helen buông một tiếng cười khẽ, sau đó thì rơi lệ. Tara vòng tay ôm lấy cô. “Ổn rồi. Cháu đã ở đây.” “Cháu cứ nghĩ hắn sẽ giết cháu.” Cưỡng bức cháu. “Hắn không làm được.”
Helen ôm lấy người phụ nữ đó và để mặc cảm xúc của cả một ngày dài tuôn trào.
Tình Yêu Vượt Thời Gian Tình Yêu Vượt Thời Gian - Catherine Bybee Tình Yêu Vượt Thời Gian