Chương 27
ẻ kinh ngạc của Bram tuyên bố thẳng thừng rằng cô là người cuối cùng trên trái đất anh dự kiến - hay muốn - gặp. Mặt cô trắng bệch do quá nhiều đêm ngủ muộn, và mắt cô thâm quầng, nhưng anh thì trông như đã sẵn sàng cho một bộ ảnh trên tạp chí GQ. Anh có một mái tóc mới gọn gàng, gần ngắn bằng mái tóc anh để thời Skip và Scooter của họ, và cô có thể thề rằng các móng tay của anh trông ra dáng được cắt tỉa một cách chuyên nghiệp.
Cô không thể chịu nổi chuyện anh nghĩ rằng cô đi tìm anh. “Chaz bị ốm,” cô nói lãnh đạm. “Tôi đã lái xe tới để kiểm tra cô ấy, và giờ tôi sắp đi đây.”
Cô vươn vai và băng qua phòng đi về hướng ban công, nhưng anh ở cạnh cô trước khi cô kịp chạm đến tay nắm cửa. “Đừng bước thêm nữa.”
“Đừng diễn trò, Bram. Tôi không có bụng dạ cho trò ấy đâu.”
“Chúng ta là diễn viên. Chúng ta làm giàu nhờ diễn trò.” Anh túm vai cô và quay cô lại đối mặt với anh. “Anh không trải qua toàn bộ chuyện này để em rời khỏi anh đâu.”
Cơn tức giận mà cô cứ nghĩ mình đã chế ngự được bùng cháy. “Trải qua toàn bộ chuyện gì? Anh đã trải qua chuyện gì? Nhìn anh đi! Quần áo anh thậm chí còn không một nếp nhăn. Anh đang rất tận hưởng cuộc sống đấy chứ!”
“Em thấy như thế sao?”
“Anh đang sản xuất và diễn trong một bộ phim tuyệt vời. Tất cả những giấc mơ của anh đã thành sự thật.”
“Không hẳn. Anh đã cãi nhau với em, nhớ chứ? Người quan trọng nhất trong đời anh.” Anh áp sát cô vào cánh cửa kiểu Pháp. “Và anh đang cố sửa điều ấy đây.”
Cô khịt mũi khinh miệt. “Bằng cách nào thế?”
Anh nhìn cô, đôi mắt đầy dông tố của anh phát ra cảnh tâm hồn đau đớn đúng chất xưởng phim. “Anh yêu em, Georgie.”
Ánh lửa lóe lên trước mắt cô. “Và vì sao lại thế?”
“Bởi vì anh yêu em. Bởi vì em là em.”
“Anh nghe chân thành quá. Trông anh chân thành quá.” Cô chế nhạo và đẩy cánh tay anh ra. “Nhưng tôi sẽ không tin một lời nào trong đó hết.”
Ai đó ít hoài nghi hơn hẳn sẽ tin vẻ đau đớn chân thật siết chặt khóe miệng anh. “Chuyện xảy ra hôm ấy trên bãi biển...” anh nói. “Anh biết chính xác nó xấu xí đến thế nào, nhưng anh cũng đã nhận được cuộc gọi thức tỉnh mà anh rất cần.”
“Ôiiiii, rất tốt.”
“Anh biết em sẽ không tin anh, và anh thậm chí cũng không thể trách móc em.” Anh thọc mạnh tay vào túi quần. “Cứ nghe đã, Georgie. Bọn anh đã tuyển xong Helene. Nó xong rồi. Anh còn có thể có động cơ ngầm nào nữa chứ?”
Không còn cảnh im lặng chịu đựng đã theo chân cuộc chia tay của cô với Lance. Cô để tất cả tuôn ra. “Bắt đầu với sự nghiệp của anh đi. Cách đây ba tháng rưỡi, tôi là người sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để bảo vệ hình ảnh của mình, nhưng giờ đó là anh. Quá khứ vô đạo đức của anh đã cản đường tương lai anh, và anh đã lợi dụng tôi để sửa chữa điều ấy.”
“Điều đó không...”
“Ngôi nhà cây không phải một dự án cả đời có một nào đó với anh. Nó là phần đầu tiên trong một chiến lược được sắp đặt tỉ mỉ để đưa anh thành một diễn viên và nhà sản xuất đáng kính.”
“Chẳng có gì sai khi có tham vọng hết.”
“Có đấy khi anh vẫn muốn lợi dụng tôi để tăng cường hình ảnh quý ngài Đáng Tin của anh.”
“Đây là Hollywood, Georgie! Vùng đất hứa của ly hôn. Ai mà thèm - ngoài Rory Keene - quan tâm xem liệu chúng ta có giữ hôn ước hay không chứ?”
“Rory Keene. Chính xác!”
“Em không thực sự nghĩ anh muốn cuộc hôn nhân này kéo dài chỉ để không bị Rory nghĩ xấu chứ?”
“Không phải đó là thứ anh vẫn đang làm sao?”
“Thứ anh đã làm. Nhưng chuyện đó qua rồi. Anh rất vui lòng đặt cược sự nghiệp của anh vào chất lượng công việc của anh, chứ không phải hôn nhân của anh.”
Tim cô đã trở nên chai sần, và cô không tin một lời nào của anh. “Anh sẽ nói bất kỳ điều gì để tránh một vụ bất hòa công khai, nhưng tôi đã xong với cái trò giả vờ giả vịt chỉ để những người tôi không quen tin rằng tôi là một người mà tôi vốn không phải là tôi rồi. Tôi sẽ lệnh cho Aaron ngừng thông cáo cho báo chí. Và lần này, tôi sẽ bảo đảm cậu ấy làm theo những gì tôi nói.”
“Quỷ tha ma bắt em đi.” Sự biến đổi bắt đầu trong mắt anh, nơi vẻ tính toán lạnh lùng chuyển thành quyết tâm ương bướng. Và rồi anh hơi điên lên. Anh hôn cô một cái thật mạnh rồi nửa kéo, nửa đẩy cô ra trước anh về hướng hành lang sau nhà. “Em sẽ đi với anh.”
Cô vấp chân, nhưng anh nắm chặt cô đến mức cô không thể ngã. “Bỏ ra!”
“Anh sẽ lái em tới một nơi,” anh đáp lại.
“Cứ làm như chuyện gì mới.”
“Trật tự đi.” Anh đẩy cô đi trước anh vào ga ra. Anh không thô bạo, nhưng anh cũng không hẳn là dịu dàng. “Đến lúc phải cho em hiểu ra anh coi trọng danh tiếng đáng kính của mình đến mức nào rồi.” Anh trông như con người hoang dại thuở quá khứ của anh.
“Tôi sẽ không đi đâu với anh hết.”
“Chúng ta sẽ xem xét chuyện đó coi sao. Anh khỏe hơn em, anh xấu tính hơn em, và anh chắc chắn tuyệt vọng hơn gấp ngàn lần.”
Cơn giận dữ của cô cháy to hơn. “Nếu anh tuyệt vọng đến vậy, sao anh lại không cố gắng nói chuyện với tôi ngay sau khi anh tuyển xong vai Helene? Sao anh không...”
“Bởi vì anh có vài chuyện anh cần phải làm trước!” Anh đẩy cô vào ô tô, và điều kế tiếp cô biết, họ đang lao xuống đường và ra khỏi cổng với hai chiếc SUV đen bám sát nút.
Anh bật điều hòa lên nấc to nhất, quá lạnh với đôi chân trần và áo phông mỏng của cô, nhưng cô không bảo anh vặn thấp xuống. Cô không nói gì. Anh lái xe như người điên, nhưng cô quá tức giận để quan tâm. Anh lại muốn phá nát tim cô lại từ đầu.
Họ đến đại lộ Robertson đang rộn ràng với những người đi mua sắm chiều thứ Bảy. Cô cúi người tới trước trong ghé khi anh phanh rin rít dừng lại ở cửa phục vụ trước quán Ivy, ngôi nhà thứ hai của cánh thợ săn ảnh. “Sao anh lại dừng ở đây?”
“Để chúng ta có thể xuất hiện công khai trước đông đảo công chúng.”
“Anh không nghiêm túc đấy chứ.” Một trong những tay thợ ảnh phát hiện thấy họ và cố chụp ảnh họ qua kính chắn gió. Cô đã rời khỏi ngôi nhà bên bờ biển mà không trang điểm chút nào. Tóc cô rối tung, chiếc áo phông màu xanh dương tuyệt đối không thể kết hợp được với chiếc quần soóc màu ngọc bích nhăn nhúm, và cô đã đi đôi giày vải dạo bãi biển thay vì một đôi xăng đan. “Tôi sẽ không ra ngoài mà ăn mặc thế này đâu.”
“Em là người không quan tâm đến hình ảnh, nhớ chưa?”
“Có sự khác biệt rất lớn giữa việc không quan tâm đến hình ảnh và đi vào một nhà hàng lịch sự trong quần soóc bẩn thỉu và giày vải bụi bặm đấy!”
Thêm ba tay thợ ảnh nữa áp vào ô tô, những tay khác phóng qua dòng xe cộ để tới chỗ họ từ bên kia đường.
“Chúng ta sẽ không ăn,” anh nói. “Và anh nghĩ em rất đẹp.” Anh nhảy ra khỏi xe, đưa một nắm tiền cho người phục vụ, và huých người đi qua đám thợ ảnh ầm ĩ để mở cửa bên ghế phụ cho cô.
Áo phông lệch tông và quần soóc nhăn nhúm. Tóc rối bù, không trang điểm... và một ông chồng có thể yêu cô nhưng chắc hẳn là không. Với một cảm giác không thực, cô ra ngoài.
Tình cảnh nhốn nháo nổ ra. Người ta đã không thấy họ ở cùng nhau nhiều tuần liền, và tất cả các tay thợ ảnh bắt đầu đồng thanh la hét.
“Bram! Georgie! Đằng này!”
“Hai người đã ở đâu thế?”
“Georgie, Mel Duffy có nói dối về buổi hẹn của cô và anh ta không?”
“Cô có thai à?”
“Hai người vẫn ở cùng nhau chứ?”
“Có vấn đề gì với bộ cánh vậy, Georgie?”
Bram ôm một tay quanh người cô và chen qua đám đông về hướng thềm gạch. “Cho chúng tôi ít không gian nào, các bạn. Các bạn sẽ được chụp ảnh. Chỉ cần cho chúng tôi ít không gian thôi.”
Những người đi bộ há hốc mồm trên vỉa hè, những người ăn ở sân trong ngoái ra vẹo cổ, và một bộ ba nhà thiết kế túi xách vận đồ hoàn hảo ngừng cuộc trò chuyện của họ lại giữa chừng để trố mắt ra nhìn. Georgie thoáng cân nhắc việc đi mượn ít son bóng, nhưng có thứ gì đó đang xổ lồng một cách hoang dại khi đứng trước cả thế giới mà trông xấu xí hết mức.
Anh kề miệng vào tai cô. “Ai lại cần mở họp báo khi chúng ta đã tới Ivy chứ?”
“Bram, tôi...”
“Mọi người nghe này.” Anh nhấc một cánh tay.
Georgie cảm thấy đờ đẫn, nhưng bằng cách nào đó cô xoay xở để cong miệng thành một nụ cười toe toét kiểu Scooter. Và rồi cô ngừng lại. Không giả vờ nữa. Cô tức giận, khích động, ớn đến tận cổ, và cô cóc thèm quan tâm ai biết điều ấy. Cô để tất cả những gì cô cảm thấy hiện lên trên mặt.
Một đám đông chặn kín vỉa hè. Khi máy ảnh tanh tách và máy quay ghi lại cảnh tượng ấy, Bram nói át cả âm thanh ồn ĩ. “Tất cả các bạn đều biết rằng Georgie và tôi đã cưới ở Las Vegas ba tháng trước. Điều các bạn không biết là...”
Cô không biết anh sẽ bóp méo chuyện này thế nào, và cô không quan tâm. Bất kể lời nói dối nào anh thốt ra cũng là lời của anh và cứ để mặc anh tự xử lý.
“… là chúng tôi đã là nạn nhân của hai ly cocktail pha thuốc lắc, và chúng tôi về cơ bản đã ghét cay ghét đắng nhau. Chúng tôi đã giả vờ yêu nhau suốt từ khi ấy.”
Đầu cô ngẩng phắt dậy. Trong một khoảnh khắc cô nghĩ mình đã nghe nhầm. Bram sẵn sàng đứng ở bậc thềm nhà hàng Ivy và phơi bày tất cả sao?
Hóa ra là, đúng như vậy. Anh kể hết mọi chuyện - một phiên bản cô đọng, nhưng sự thật vẫn ở đó, cho đến tận cảnh tượng xấu xí trên bãi biển. Cô nhìn vẻ quyết tâm của quai hàm anh và thấy mình nghĩ đến hình ảnh những người hùng mạnh mẽ trên màn bạc treo đầy tường văn phòng của anh.
Đám nhà báo quen với dối trá hơn là lời nói thật, và họ không tin một từ nào của câu chuyện đó. “Hai người đang lừa chúng tôi, phải không?”
“Không đùa,” Bram nói. “Georgie mới có cái ý tưởng phải sống một cuộc đời trung thực này. Quá nhiều Oprah rồi.”
“Georgie, cô bắt Bram làm việc này à?”
“Hai người chia tay chưa?”
Họ tấn công đúng như bản chất chó săn của mình, và Bram hét to át tiếng họ xuống. “Kể từ giờ trở đi, bất kỳ điều gì chúng tôi nói với các bạn cũng là sự thật, nhưng đừng mong chúng tôi nói với các bạn bất kỳ điều gì chúng tôi không muốn, kể cả khi chúng tôi có một bộ phim phải quảng bá và cần sự chú ý của công chúng đi nữa. Còn với tương lai của cuộc hôn nhân này... Georgie đã sẵn sàng đưa tôi ra tòa, nhưng tôi yêu vợ mình, và tôi đang cố hết sức để làm cô ấy đổi ý. Đó là tất cả những gì các bạn sẽ nghe từ hai chúng tôi vào lúc này. Rõ chứ?”
Cánh thợ ảnh lồng lên, xô đẩy chen lấn. Bằng cách nào đó Bram đã đẩy hai người họ xuyên được qua đám đông, ôm cô chặt đến mức chân cô rời khỏi mặt đất và cô tuột mất một chiếc giày vải. Người phục vụ xoay xở để hé cửa xe, và cô vào trong.
Khi Bram lái xe đi, anh gần như hất văng hai tên thợ ảnh đã trườn lên mũi xe họ. “Anh không muốn nghe một từ nào về động cơ ngầm nữa.” Vẻ cau có u ám và giọng nói run run của anh không chấp nhận chuyện tranh cãi. “Hiển nhiên thôi, anh không muốn nói chuyện gì vào lúc này hết.”
Với cô thì điều đó ổn thôi bởi vì cô không thể nghĩ ra điều gì để nói.
Một đoàn xiếc toàn những chiếc SUV theo chân họ quay về nhà. Bram phóng vọt qua cổng, lái đến cửa trước, và thắng phanh lại đột ngột trước khi tắt máy.
Hơi thở nặng nhọc của anh lấp đầy không gian bên trong vừa đột ngột lặng như tờ. Anh mở bảng điều khiển và rút ra một chiếc đĩa DVD. “Đây là lý do anh không thể đến gặp em sớm hơn. Nó mới xong. Anh đã định đưa nó tối nay.” Anh đặt chiếc DVD lên lòng cô. “Hãy xem nó trước khi em đưa ra một quyết định nào trọng đại hơn về tương lai của chúng ta.”
“Tôi không hiểu. Đây là gì?”
“Anh đoán em có thể nói đó là... thư tình anh dành cho em.” Anh ra khỏi xe.
“Thư tình sao?” Nhưng anh đã biến mất ở hiên nhà rồi.
Cô liếc xuống chiếc đĩa DVD và đọc tiêu đề viết tay của nó.
Skip và Scooter
“Đi vào lòng đất”
Skip và Scooter đã kết thúc sau 108 tập, nhưng tiêu đề ở đây ghi là tập 109. Ôm chặt DVD vào ngực, cô đá văng nốt chiếc giày vải còn lại và chạy chân trần vào nhà. Cô không có kiên nhẫn để dò dẫm máy móc phức tạp trong phòng chiếu phim, nên cô mang bức thư tình điện ảnh lên gác và nhét nó vào đầu DVD trong phòng ngủ của anh. Cô ngồi xuống giữa giường, vòng một tay quanh đầu gối, và với mạch máu chảy rộn ràng, ấn nút bật.
Hình ảnh hai đôi chân nhỏ đi ngang qua một thảm cỏ xanh mượt hiện lên. Một đôi giày búp bê Mary Janes bằng da tinh xảo màu đen với đôi tất trắng cổ đăng ten. Đôi còn lại, giày bé trai màu đen sáng bóng chạm vào ống chiếc quần đen. Cả hai đôi chân đều dừng bước và quay về phía một ai đó đằng sau. Bé gái thút thít, “Bố?”
Georgie ôm người.
Tiếng đáp lại của cậu bé thật dữ dằn. “Em đã nói em sẽ không khóc mà.”
Một tiếng thút thít khác phát ra từ bé gái. “Em có khóc đâu. Em muốn bố mà.”
Một đôi giày thứ ba bước vào. Mũi giày đàn ông màu đen. “Bố đây, con yêu. Bố vừa phải đi giúp bà nội.”
Georgie rùng mình khi máy quay rê ngược lên ống một chiếc quần đen gấp li là lượt tới một bàn tay dài, móng được cắt tỉa cẩn thận, đeo một chiếc nhẫn cưới bạch kim. Đôi tay bé gái luồn qua tay anh ta.
Cảnh quay cận mặt đứa bé xuất hiện trước mặt cô. Cô bé khoảng bảy hoặc tám tuổi, tóc vàng và thánh thiện, mặc một chiếc váy nhung đen và đeo chuỗi ngọc trai xinh xắn.
Máy quay lùi lại. Khuôn mặt của một bé trai trang nghiêm cùng tầm tuổi đang nắm lấy tay kia của người đàn ông.
Hình ảnh cắt sang một góc rộng hơn quay một người đàn ông cao, gầy và hai đứa trẻ từ phía sau khi họ băng qua bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng. Một bóng cây râm mát xuất hiện, một bãi cỏ trải dài, thêm nhiều cây cối. Vài loại đá nào đấy. Góc quay rộng ra.
Không phải đá.
Georgie ép đầu ngón tay vào môi.
Một nghĩa trang sao?
Bỗng nhiên khuôn mặt của người đàn ông lấp kín khung hình. Skip Scofield. Anh lớn tuổi hơn, thanh lịch hơn, và chỉnh tề một cách hoàn hảo, như xu hướng của tất cả người nhà Scofield. Mái tóc ngắn, gọn gàng, bộ vest đen phẳng phiu, một chiếc cà vạt màu đỏ sẫm đáng tôn vinh thắt nơi cổ chiếc áo sơ mi trắng. Và những đường nét đau khổ hằn sâu khắc trên khuôn mặt điển trai của anh.
Georgie lắc đầu không dám tin. Anh chắc không thể...
“Con không muốn đâu, bố ơi,” bé gái nói.
“Bố biết, con yêu ạ.” Skip bế cô bé lên. Cùng lúc ấy, anh vòng cánh tay còn lại quanh đôi vai gầy của bé trai.
Georgie muốn hét lên. Nó là một hài kịch! Nó đáng ra phải vui vẻ chứ!
Giờ đây ba người cùng đứng ở rìa một ngôi mộ chưa lấp đất với những người đưa đám mặc đồ đen làm nền. Cậu bé vùi mặt vào người bố, nghẹn ngào nói. “Con đã thấy nhớ mẹ lắm rồi.”
“Cả bố cũng thế, con trai ạ. Mẹ đã chẳng bao giờ hiểu được bố yêu mẹ đến thế nào.”
“Bố đáng lẽ phải nói với mẹ.”
“Bố đã cố, nhưng mẹ không hề tin bố.”
Mục sư bắt đầu nói bên ngoài máy quay, giọng nói rền vang của ông ta thật quen thuộc. Georgie nheo mắt.
Cảnh chuyển đến cuối buổi lễ. Hình ảnh quay sát quan tài trong lòng đất. Một nắm đất rơi xuống nắp quan tài bóng loáng theo sau bởi ba cây tú cầu màu xanh dương tròn trịa.
Cảnh quay chuyển sang Skip và mục sư - vị mục sự chắc chắn không phải là mục sư thật. “Cho ta chia buồn với con, con trai,” mục sư nói, vỗ lưng Skip.
Cảnh quay mờ đi rồi tới hình ảnh Skip và hai đứa trẻ nức nở đứng đơn độc cạnh nấm mồ. Skip quỳ gối xuống và ôm chúng vào lòng, mắt anh nhắm lại đầy đau đớn. “Tạ ơn Chúa…” anh lẩm bẩm. “Tạ ơn Chúa, bố có hai con.”
Đứa bé trai giật ra, trông đầy tự mãn, gần như hận thù. “Chỉ có điều không phải thế đâu.”
Cô bé gái chống nạnh. “Chúng tôi là tưởng tượng, nhớ chưa?”
Cậu bé trai châm biếm, “Chúng tôi là những đứa trẻ mà ông hẳn có thể có nếu xưa kia ông không khốn nạn đến thế.”
Chỉ như vậy, hai đứa trẻ biến mất, và người đàn ông đứng một mình bên nấm mồ. Đau đớn. Khổ sở. Anh ta nhặt một bông cẩm tú cầu ra khỏi một lẵng hoa và nhấc nó lên môi. “Anh yêu em. Bằng cả trái tim anh. Đây là mãi mãi, Georgie.”
Màn hình chuyển tối đen.
Georgie ngồi đó sửng sốt, rồi lao bắn khỏi giường và bổ vào hành lang. Trong tất cả... Cô phi xuống cầu thang, qua sân trong, dọc lối đi và ra khu dành cho khách. Qua cánh cửa kiểu Pháp, cô thấy anh đang ngồi ở bàn, nhìn chằm chằm vào khoảng không. Khi cô lao vào trong, anh nhảy bật dậy.
“Thư tình sao?” cô gào lên.
Anh gật đầu giật cục, mặt trắng bệch.
Cô chống tay lên hông. “Anh đã giết chết tôi!”
Họng anh nghèn nghẹn khi anh nuốt xuống. “Em... ừ... đã không nghĩ anh sẽ giết chính anh, phải không?”
“Và còn bố tôi! Bố của chính tôi đã chôn tôi!”
“Ông ấy là một diễn viên giỏi. Và một... một ông bố vợ tử tế đến đáng ngạc nhiên.”
Cô nghiến răng. “Tôi phát hiện ra vài khuôn mặt quen thuộc trong đám đông. Chaz và Laura hả?”
“Họ đều có vẻ” - anh lại nuốt xuống - “thích nghi lễ ấy.”
Cô vung tay lên. “Tôi không thể tin anh đã giết Scooter!”
“Anh không có nhiều thời gian để xử lý kịch bản. Đó là thứ tốt nhất anh có thể đưa ra, đặc biệt là khi anh phải… quay mà không có em.”
“Đúng vậy nhỉ!”
“Nó đáng ra đã hoàn thành hôm qua, nhưng cô con gái thánh thiện giả vờ của em hóa ra lại là một diva. Đúng là cực kỳ khó chịu để làm việc cùng, điều này không báo trước chuyện gì tốt đẹp cho Ngôi nhà cây. Con bé sẽ đóng vai đứa trẻ.”
“Dẫu vậy, một diễn viên nhí xuất sắc đấy,” Georgie dài giọng, vắt tay ngang ngực. “Tôi biết mình đã nhỏ nước mắt.”
“Nếu có khi nào đó chúng ta có một đứa con diễn xuất như thế...”
“Thì đó sẽ là lỗi của bố con bé.”
Điều đó làm anh chết sững lại, nhưng cô chưa sẵn sàng phóng thích anh, dù cho chút hạnh phúc bay bổng ít ỏi đã bắt đầu lớn lên trong cô. “Thề với Chúa, Bram, đó là cái thứ phim ảnh rác rưởi ngu ngốc nhất, ngớ ngẩn nhất, sướt mướt nhất...”
“Anh đã biết em sẽ thích nó mà.” Anh dường như không thể nghĩ ra phải làm gì với đôi tay mình. “Em có thích, phải không? Đó là cách duy nhất anh có thể nghĩ ra để cho em thấy anh hiểu rất rõ ngày hôm đó trên bãi biển anh đã làm tổn thương em nhiều thế nào. Em hiểu điều ấy, đúng không?”
“Dù rất kỳ cục, nhưng có.”
Mặt anh rúm lại. “Em sẽ phải giúp anh, Georgie. Anh chưa từng yêu ai trước đây hết.”
“Không yêu cả bản thân anh à,” cô nói lặng lẽ.
“Không có gì nhiều để yêu. Cho đến khi em bắt đầu yêu đáp lại anh.” Tay anh trượt vào túi quần. “Anh không muốn làm tổn thương em lần nữa. Không bao giờ. Nhưng anh đã làm điều ấy mất rồi. Anh đã hy sinh thứ em mong muốn nhất.” Mặt anh rúm lại. “Helene thực sự mất rồi, Georgie ạ. Hợp đồng đã được ký. Vai đó là tất cả với em - anh biết điều ấy - và anh đã làm hỏng nó, nhưng anh không thể nghĩ ra bất kỳ việc gì khác để làm nữa. Trừ phi anh nhận một nữ diễn viên khác, anh không có cách nào để chứng minh anh cần em vì chính bản thân em hết.”
“Em hiểu điều ấy.” Cô nghĩ đến những chuyện đau đớn mà người ta gây ra cho chính mình và cho người khác vì tình yêu, và cô biết đã đến lúc nói cho anh điều mà chỉ gần đây tự bản thân cô mới nhận ra. “Em thấy mừng.”
“Em không hiểu đâu. Anh không thể thay đổi được chuyện này, em yêu ạ, và không có cách nào anh có thể đền bù lại cho em.”
“Anh chẳng có gì phải đền bù hết.” Lần đầu tiên cô nói to điều này. “Em là một nhà làm phim, Bram. Một nhà làm phim tài liệu. Đó là thứ em muốn làm với đời mình.”
“Em đang nói về cái gì thế? Em yêu diễn xuất.”
“Em từng rất thích được làm Annie. Em từng thích được làm Scooter. Em đã cần những tiếng vỗ tay và lời tán dương. Nhưng giờ em không cần điều ấy nữa. Em đã trưởng thành, và em muốn kể câu chuyện của những người khác.”
“Thế ổn thôi, nhưng - màn diễn thử của em thì sao? Màn biểu diễn sáng chói ấy?”
“Không một phần nào trong đó đến từ tim em hết. Tất cả chỉ là kỹ xảo thôi.” Cô chọn từ ngữ một cách cẩn thận, ghép từng mẩu lại khi nói, cố nói lên đúng suy nghĩ của mình. “Chuẩn bị cho buổi thử vai ấy đáng ra phải là công việc thú vị nhất em từng làm, nhưng nó thật nặng nề. Em không hề thích Helene, và em ghét chốn tăm tối mà cô ta lôi em đến. Tất cả những gì em muốn làm lúc ấy là bỏ đi cùng chiếc máy quay.”
Anh nhướng một bên lông mày, bắt đầu trông giống anh hơn. “Chính xác thì em đã khám phá ra điều ấy khi nào?”
“Em cho là mình đã biết ngay từ lúc đó, nhưng em cứ nghĩ mình chỉ đang phản ứng lại mớ bòng bong mà em dính vào cùng anh. Em đã tập đi tập lại suốt một thời gian, và khi em không thể chịu đựng thêm nữa, em lại nhặt máy quay lên và quấy rầy Chaz, hoặc đi phỏng vấn một nữ bồi bàn nào đó. Còn với tất cả những lời nói về việc cải cách sự nghiệp, em đã không hiểu ra rằng mình đã làm được rồi.” Cô mỉm cười. “Hãy đợi đến khi anh xem lại đoạn phim mà em đã quay - câu chuyện của Chaz, những đứa trẻ đường phố, những bà mẹ độc thân đáng kinh ngạc ngoài kia. Không phải tất cả cảnh quay đều phù hợp cho cùng một bộ phim, nhưng khám phá xem cảnh nào sử dụng ở đâu sẽ dạy em rất nhiều điều.”
Anh cuối cùng cũng vòng qua bàn bước đến bên cô. “Không phải em đang nói thế chỉ để anh không thấy tội lỗi đấy chứ?”
“Anh đùa à? Em thích anh thấy có tội. Như thế em sẽ dễ dàng điều khiển anh hơn.”
“Em đã làm được điều ấy rồi,” anh khàn giọng. “Dễ dàng hơn em có thể hình dung nhiều.”
Anh dường như chìm đắm trong khuôn mặt cô. Cô chưa từng cảm thấy được yêu thương hơn. Họ nhìn sâu vào mắt nhau. Vào tâm hồn nhau. Và không ai thốt lên một lời mỉa mai nào hết.
Anh hôn cô như thể cô là trinh nữ. Buổi gặp gỡ dịu dàng nhất của đôi môi và trái tim. Nó lãng mạn đến xấu hổ, nhưng cũng không đáng xấu hổ như đôi má ướt đẫm của họ. Họ ôm nhau thật gần, mắt nhắm lại, tim đập dồn dập, trần trụi theo một cách họ chưa từng cảm thấy. Họ biết khiếm khuyết của nhau cũng rõ như họ biết chính mình, và họ càng biết rõ hơn sức mạnh của nhau. Điều đó khiến cho khoảnh khắc này càng thêm ngọt ngào gấp bội.
Họ trò chuyện thật lâu. Cô sẽ không giấu giếm gì hết, và cô kể cho anh về cuộc gọi cho Mel Duffy và việc cô suýt làm.
“Anh hẳn cũng sẽ không trách móc gì em nếu em có làm nốt việc ấy,” anh nói. “Và nhớ nhắc anh đừng bao giờ để em có súng nhé.”
“Em muốn kết hôn lại,” cô thì thầm. “Kết hôn thực sự ấy.”
Anh hôn thái dương cô. “Bây giờ không thực sự sao?”
“Một buổi lễ riêng tư. Đẹp đẽ và thân mật.”
“Được thôi.” Tay anh lang thang tới ngực cô, và khao khát vẫn rừng rực giữa họ sôi trào. Cô phải dùng hết sức lực mới dứt ra được. “Anh không thể tưởng tượng được khó khăn thế nào em mới dám nói được điều này đâu.” Cô kéo tay anh lên môi và hôn các ngón tay anh. “Nhưng em muốn một đêm tân hôn.”
Anh rên rỉ. “Làm ơn đừng để nó đúng là những gì anh đang nghĩ.”
“Anh có bận tâm lắm không?”
Anh xem xét nó. “Có.”
“Nhưng dẫu sao anh vẫn đồng ý, phải không?”
Anh nâng niu mặt cô trong hai tay. “Em sẽ không cho anh lựa chọn nào, phải không?”
“Có chứ. Chúng ta cùng nhau trải qua chuyện này mà.”
Anh mỉm cười và khum một bàn tay quanh mông cô. “Poppy có chính xác hai mươi tư tiếng để tổ chức đám cưới trong mơ của em. Anh sẽ lo phần tuần trăng mật.”
“Hai mươi tư tiếng ư? Chúng ta không thể...”
“Poppy có thể.”
Và Poppy có thể thật, mặc dù cô ta phải mất đến bốn tám tiếng, và rồi họ đẩy cô ta ra khỏi buổi lễ, một điều mà cô ta không hề thích tí nào.
Họ cưới vào lúc hoàng hôn trên một bãi biển riêng biệt trải dài ở một vịnh kín. Chỉ có năm vị khách đứng cùng với họ: Chaz và Aaron, Paul và Laura, cùng Meg, người đã đến một mình bởi vì họ không để cô mang theo bạn hẹn. Sasha và April không thể đến kịp, và Bram không chịu đợi họ. Georgie muốn mời Rory, nhưng Bram nói cô ấy khiến anh quá lo lắng, điều này khiến Georgie cười lăn lộn, thế là Bram buộc phải hôn cô đến hết hơi.
Họ đề nghị Paul chủ trì buổi lễ. Georgie nói đó là điều tối thiểu ông có thể làm sau khi chôn cô. Khi ông chỉ ra rằng ông không được phong mục sư, họ gạt ông đi. Tính hợp pháp đã được chứng kiến cách đây mấy tháng rồi. Đám cưới này là một buổi lễ của trái tim.
Buổi hoàng hôn rực rỡ sắc màu bao trùm cả bãi biển tối hôm ấy. Những bó hoa phi yến, diên vĩ và đậu ngọt tràn ra khỏi các xô kẽm đơn giản được buộc ruy băng bay phấp phới trong gió. Mặc dù Georgie đã cấm Poppy cắm cổng cưới hoặc vẽ trái tim lên cát, cô lại nhắc sót việc xây lâu đài cát, thế nên có một bản sao dinh thự Scofield hai mét trang trí vỏ sò và hoa tươi vươn dậy gần cô dâu chủ rể.
Georgie mặc một chiếc váy vàng giản đơn, mấy nhành hoa cài trên mái tóc đen. Bram đi chân trần. Lời thề mà họ đã viết ra nói lên những gì họ biết, những gì họ đã học được, và những gì họ hứa hẹn. Sau buổi lễ, họ ngồi quanh một ngọn lửa trại để ăn cua và món bánh sô cô la ngậy kem của Chaz. Paul và Laura không thể rời mắt khỏi nhau, và khi lửa cháy tanh tách, Laura thoáng rời khỏi Paul để tới gần Georgie. “Cháu có phiền lòng về chuyện bố cháu và cô không? Cô biết nó quá nhanh. Cô biết...”
“Cháu không thể vui hơn.” Georgie ôm bà khi Chaz và Aaron thơ thẩn bước đi, kề vai nhau, dọc bãi biển.
Bram nhìn khuôn mặt xinh đẹp của vợ mình rực lên dưới ánh lửa trại và nhận ra rằng cảm giác hoảng loạn vẫn luôn là bạn đồng hành thầm lặng của anh đã biến mất. Nếu một phụ nữ thông minh như Georgie có thể chấp nhận anh với đủ mọi khiếm khuyết, vậy thì anh phải chấp nhận bản thân lâu rồi mới phải.
Tạo vật xinh đẹp, chu đáo, thông minh, tuyệt vời này là của anh. Có lẽ anh nên sợ sẽ làm cô thất vọng, nhưng không. Theo mọi cách được tính đến, anh sẽ luôn ở đó vì cô.
Khi đêm buông xuống, Georgie rốt cuộc cũng chú ý đến con thuyền hơi đang tiến lại gần từ một chiếc du thuyền đậu ngoài khơi. “Đó là cái gì vậy?”
“Món quà bất ngờ của anh,” anh thì thầm bên tai cô. “Anh muốn đêm tân hôn của chúng ta diễn ra trên thuyền. Để đền bù cho lần đầu tiên.”
Cô mỉm cười. “Anh đã đền bù được từ lâu rồi.”
Các vị khách tiễn họ với một cơn mưa gạo nâu mà Meg đã mang theo. Khi họ ra chỗ du thuyền, Bram ôm vợ mình thật chặt. Anh muốn đêm tân hôn của họ hoàn hảo. Lance đã trao cho cô một cỗ xe sáu ngựa trắng, và Bram không thể chịu đựng được ý nghĩ bị thua kém.
Ngay khi họ ở trên boong, anh dẫn cô đi xuyên qua con tàu im lặng tới phòng giải trí lớn nhất. “Chào đón tới tuần trăng mật, tình yêu của anh.”
“Ôi, Bram...”
Tất cả mọi thứ đúng y như anh đã sắp xếp. Những cây nến màu trắng rúc mình trong bình thủy tinh tỏa ra một thứ ánh sáng lung linh khắp sàn gỗ ấm và thảm trải sang trọng. “Nó đẹp quá...” cô nói theo một cách khiến anh tin rằng cô đã quên bẵng cảnh xe ngựa. “Em yêu nó. Em yêu anh.” Ánh mắt cô lướt qua anh về phía giường, và cô bật cười vui vẻ. “Kia có phải là cánh hoa hồng vương vãi trên đệm không?”
Anh mỉm cười sát da cô. “Nhiều quá à?”
“Quá nhiều.” Cô vòng tay quanh người anh. “Em yêu nó!”
Anh cởi đồ cho cô thật chậm rãi, hôn tất cả những chỗ anh phơi bày: đường cong vai cô, đường cong ngực cô. Anh quỳ gối xuống và hôn bụng cô, đùi cô, biết rằng anh là người đàn ông may mắn nhất trên trái đất. Cô cởi đồ cho anh cũng chậm rãi như vậy, và khi anh không thể chịu đựng lâu hơn, anh kéo cô về chỗ giường và tấm đệm đầy cánh hoa hồng.
Điều vốn có vẻ là một ý hay, nhưng mà....
Anh kéo một cánh hoa ra khỏi miệng. “Cái thứ đáng chết này ở khắp mọi nơi.”
“Em cũng phải nói thế. Cả ở đây nữa này.” Cô mở hai đùi. “Làm gì nó đi, được chứ?”
Vậy nên có lẽ rốt cuộc những cánh hoa hồng này cũng không phải một ý tồi cho lắm.
Con thuyền đu đưa bên dưới họ. Họ làm tình hết lần này đến lần khác, ẩn mình trong thế giới khoái lạc riêng của họ, dùng cơ thể thề nguyện tất cả những gì họ đã hứa hẹn bằng lời.
Sáng hôm sau, anh thức dậy trước và chỉ nằm yên đó, với vợ anh trong cánh tay, hít hà hơi thở của cô, tạ ơn... và nghĩ về Skip Scofield. Cậu sẽ phải giúp đỡ tôi, anh bạn ạ. Tôi không có nhiều kinh nghiệm làm một anh chàng nhạy cảm như cậu.
Cậu có thể bắt đầu bằng cách bỏ tính mỉa mai đi, Skip đáp lời.
Georgie sẽ không nhận ra tôi nữa.
Ít nhất cũng hãy chọn đúng thời điểm vậy.
Điều ấy thì anh có thể làm được, Georgie rúc lại gần, và anh ôm tay trên hông cô. Cuối cùng tôi cũng hơn cơ cậu một điều, Skipper. Cậu ở đó, mãi mãi mắc kẹt với Scooter Brown bé nhỏ. Và tôi ở đây... Anh hôn mái tóc mềm mại của vợ mình. Tôi ở đây cùng Georgie York.
Cô cuối cùng cũng cựa mình, nhưng cô không để anh hôn cô cho tới khi cô đã chải răng. Khi cô trần truồng bước ra khỏi nhà tắm, anh nhìn thấy một cánh hoa khô đang dính lấy núm vú cô thì liền giơ một tay ra. “Đến đây, vợ yêu,” anh nói dịu dàng. “Cùng làm em có bầu nào.”
Cô khiến anh kinh ngạc bằng việc xua anh đi. “Để sau.”
Anh nhỏm dậy trên gối và nhìn cô một cách cảnh giác khi cô rút máy quay ra khỏi một trong những chiếc va li đã được đưa lên thuyền. “Chaz từng cảnh báo anh về chuyện này rồi,” anh nói.
Cô mỉm cười và chỉnh vị trí của mình ở chân giường để cô có thể đối diện với anh. Ánh sáng ban mai luồn qua các ô cửa sổ bên mạn tàu nhuộm vàng mái tóc đen của cô. Anh dựa người vào gối và nhìn cô nâng máy quay.
“Bắt đầu từ đầu nhé,” cô nói. “Hãy kể cho tôi tất cả mọi thứ anh yêu ở vợ mình đi.”
Anh biết cô đang trêu chọc anh, nhưng anh sẽ không chơi trò chơi của cô. Thay vào đó, anh tựa người vào thành giường, nựng một chân cô trong tay anh, và làm y như cô bảo.
Tình Đầu Hay Tình Cuối Tình Đầu Hay Tình Cuối - Susan Elizabeth Phillips Tình Đầu Hay Tình Cuối