Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tiếng Nói Của Con Tim
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương 27
A
drian đợi Bill trờ lại suốt ngày, nhưng chàng không đến. Nàng gọi về nhà liên tục, nhưng chàng không đáp. Đến bốn giờ, nàng rất mong tìm ra chàng. Nàng đau khổ khi biết chàng hiểu lầm mình, nàng muốn giải bày cho chàng biết rõ kết quả chuyến viếng thăm của Steven. Nhưng nàng không tìm được chàng. Nàng còn lo về buổi tiệc bất ngờ, mọi người mong chờ nàng đưa chàng đến văn phòng, ở đấy đã có toàn thể nhân viên trong văn phòng và tập thể đóng phim chờ đợi, họ sẽ làm cho chàng ngạc nhiên. Cuối cùng nàng gọi thẳng đến văn phòng chàng, nghĩ rằng mọi người đang có mặt ở đấy. Vào lúc sáu giờ, có người trả lời điện thoại, nàng nghe trong máy có nhiều tiếng ồn vang lên. Nàng phải hét to để người trả lời điện thoại nghe rõ. Người trả lời nàng là trợ lí đạo diễn.
- Adrian à? Ôi, chúc mừng cô đã sinh cháu! - Bill đã nói cho mọi người biết về Sam, nhưng những người quen thân với chàng thấy chàng có vẻ lặng lẽ một cách kỳ lạ. Họ nghĩ là vì chàng mệt sau một đêm dài với Adrian khi nàng sinh con. Và hóa ra chàng tình cờ xuất hiện ở buổi tiệc. Sau khi rời Adrian, chàng về nhà, rồi cần để cho tinh thần được thanh thản, chàng đến văn phòng. Chàng đến hơi trễ giờ được mời dự tiệc một chút. Chàng có vẻ như, dù có nàng hay không chàng cũng phải đến dự.
- Có Bill đấy không? - Cuối cùng nàng đã tìm ra chàng.
- Anh ấy vừa đi. Anh ấy nói có việc gì đấy cần làm. Nhưng buổi tiệc rất tuyệt vời. - Người trợ lí đạo diễn có vẻ đã say, mọi người đều vui vẻ, không nhớ vị khách danh dự của họ. Chàng lẻn bỏ đi, mặc dù rất cảm động trước tấm thịnh tình của họ, nhưng chàng cần ở một mình. Thật là một kỉ niệm sinh nhật kì diệu.
Adrian cố gọi chàng ở nhà, nhưng chàng mở máy nhắn tin. Nàng không tin chàng tránh né nàng như thế, không tin chàng không muốn để cho mình có cơ hội giải bày sự việc. Chàng thừa biết rằng nàng muốn gặp Steven sau khi đã sinh con, nhưng nàng không ngờ thấy anh ta ngồi gần bên Adrian trong phòng bệnh viện, tay ẵm con như thế. Do đó, chàng có ý nghĩ không hay về nàng. Nàng nằm trên giường đợi chàng, lòng lo sợ chàng không đến gặp mình nữa. Chắc chàng giận nàng đến nỗi không muốn gặp lại nàng, và nàng không có cách gì để tìm chàng. Nàng không thể rời khỏi phòng, lòng cảm thấy mình bất lực.
Nàng ẵm con suốt buổi chiều, rồi để bé vào nôi kê bên giường cả buổi tối. Khi người ta đem bữa ăn tối đến, nàng nói họ mang đi. Nàng để con gấu xanh khổng lồ trên ghế, buồn bã ngồi nhìn hoa hồng của chàng. Nàng chỉ muốn gặp Bill, nói cho chàng biết nàng rất yêu chàng.
- Bà muốn uống thuốc ngủ không? - Cô y tá hỏi nàng lúc tám giờ, nhưng nàng lắc đầu. Cô y tá ghi vào phiếu báo rằng nàng bị suy nhược sau khi sinh. Họ nhận thấy nàng không ăn gì vào buổi trưa và buổi tối, cũng không buồn cho con bú. Nàng yên lặng, không nói chuyện với ai. Ngay khi cô y tá vừa ra khỏi phòng, nàng liền gọi về nhà chàng, máy nhắn vẫn còn mở, nàng nhắn tin yêu cầu chàng gọi ngay cho mình.
Nàng bế con, ôm sát vào lòng một lát, nhìn cái mũi nhỏ xíu, cặp mắt nhắm vì đang ngủ, cái miệng hoàn hảo, mấy ngón tay nhỏ bặm lại. Bé rất dễ thương, nhỏ nhắn và xin đẹp. Nàng nhìn con say sưa đến nỗi không nghe cửa phòng xịch mở vào lúc chín giờ, chàng đứng nơi ngưỡng cửa một lát, nhìn nàng, không bày tỏ cảm xúc gì với nàng và em bé. Bỗng nàng quay đầu, thấy chàng. Nàng như muốn ngộp thở, rồi không nói được một tiếng, nàng đưa tay, đứng dậy khỏi giường với vẻ rất khó khăn.
- Ngồi yên đấy, - chàng dịu dàng nói. - Đừng đứng dậy. Tôi chỉ đến để chia tay. - Giọng chàng bình tĩnh, lạnh lùng. Chàng đi đến gần giường, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Chàng ăn mặc lịch sự hẳn hoi, nhưng nàng nghĩ không phải chàng mặc đẹp đẽ đi dự tiệc. Tiệc này bất ngờ đối với chàng, chàng chỉ mặc áo làm việc và quần jeans khi đến văn phòng, còn bây giờ chàng mặc áo sơ mi màu kem, cà vạt Hermes, mang giầy nâu trông rất nghiêm trang, và áo khoác mùa đông vắt trên tay. Bỗng nàng nghĩ ngay rằng chàng sắp đi xa.
- Anh đi đâu thế? - Nàng lo lắng hỏi, nghĩ ngay rằng giữa họ đã có gì thay đổi. Việc thay đổi chỉ mới xảy ra trong vài giờ thôi, từ sáng nay. Chỉ mới mười hai giờ trước, họ như hình và bóng với nhau và bây giờ chàng tách ra khỏi nàng và sắp ra đi. Nàng biết lí do. Nàng chỉ phân vân không biết mình có hàn gắn được vết thương do nàng gây ra không.
- Tôi định đi New York vài ngày để thăm hai đứa con. - Chàng nhìn đồng hồ. - Tôi phải đi trong vòng vài phút nữa thôi, cho kịp chuyến bay. - Nàng nhìn chàng. Chàng nhìn quanh phòng với vẻ khó chịu, rồi nhìn nàng, nhưng mắt nhìn như cố tránh không nhìn đứa bé.
- Các cậu bé có biết anh đến không?
- Không, - chàng buồn bã đáp. - Tôi định làm cho chúng ngạc nhiên.
- Anh đi trong bao lâu? - Nàng không biết nói gì với chàng, ngoại trừ nói rằng nàng rất ân hận, nàng là đồ điên, rằng nàng đáng ra đừng qua tâm đến Steven nghĩ gì, rằng anh ta là đồ cù lần và nàng cũng thế, rằng nàng yêu Bill hơn bất cứ cái gì trên đời, và Sam sẽ là con họ… nếu chàng ở lại, ước gì chàng ở lại… ước gì chàng tha thứ cho nàng.
- Tôi không biết sẽ đi trong bao lâu, - chàng đáp, tay nắm áo khoác, mắt nhìn nàng một cách trìu mến. - Một tuần… hai… tôi nghĩ có lẽ tôi đưa chúng đi chơi một thời gian ngắn sau khi chúng ở Vermont trở về, nếu Leslie để cho tôi… - Chàng luôn luôn nhờ vào lòng thương hại của người khác để gần được người mình thương yêu… Leslie, Adrian… Steven… nhưng bây giờ chàng không nghĩ đến điều đó. Chàng nghĩ bây giờ gặp lại các con, được đi khỏi California, chắc sẽ rất sung sướng. Chàng đã chán mứa mọi việc rồi. Chàng cần nghỉ ngơi. Chàng phải được đưa ra khỏi thành phố và để cho người khác giải quyết công việc của chàng. Họ đã có nhiều kịch bản để làm việc trong lúc chàng đi vắng và nếu họ không thực hiện được công việc đó, họ có thể sáng tạo ra việc khác mà làm.
- Nhân tiện nói cho cô biết, tôi đã thuê cho cô một y tá. Ngày mai cô ta sẽ đến, nếu cô cần, cô ta sẽ ở lại đêm với cô cho đến khi nào cô rời bệnh viện. Tôi chưa gặp cô ta, nhưng phòng giới thiệu nói rằng cô ta rất giỏi. - Chàng nghĩ đến đủ thứ, nghe chàng nói, nước mắt chảy ra đầm đìa trên mặt nàng.
- Anh khỏi cần làm việc đó. Tôi tự lo cho mình được rồi.
- Tôi nghĩ cô cần có người chăm sóc đứa bé. Trừ phi… - Bỗng chàng nhìn nàng một cách kỳ lạ, rồi hỏi nàng câu hỏi mà chàng không hề nghĩ đến, câu hỏi nghe ra chàng thấy mình quá điên. - Cô về lại nhà tôi hay về lại nhà Steven? - Nàng hiểu rõ tâm trạng của chàng, tim nàng đau đớn vô cùng. Chính do lỗi nàng mà ra, nàng cảm thấy đau đớn còn hơn nỗi khổ mà nàng đã gây cho chàng.
- Em không đến nhà Steven đâu. Không bao giờ. Em sẽ không đi đâu với anh ta hết. - Nàng đáp, giọng cương quyết khiến chàng nhìn mặt nàng một cách kỳ lạ.
- Sáng nay tôi có cảm giác rằng… tôi nghĩ… tôi biết cô sẽ gọi anh ta, - chàng nói. - Nhưng tôi không ngờ cô gọi anh ta quá sớm như thế. Đáng ra tôi phải chuẩn bị trước mới phải, - chàng bình tĩnh nói, - nhưng tôi đã không làm thế. Tôi quá ngạc nhiên khi đi vào phòng, thấy ba người… Tôi đã ấn tượng về Sam và các thứ và… - Chàng buồn bã nhìn nàng, nước mắt đầm đìa, rồi nàng nhìn xuống đứa bé.
- Em muốn dứt điểm chuyện này với… Em biết đây là sai lầm của mình, nhưng em muốn anh ta gặp đứa bé… rồi giã từ anh ta mãi mãi… hay cho anh ta thỏa mãn một chút. Em không hiểu nỗi mình, em không biết tại sao mình luôn có cảm giác nợ Steven vì đứa bé. Có lẽ em nghĩ mình đã lấy mất của anh ta thứ kỳ diệu nhất, rồi bỏ đi với anh. Nhưng thực ra anh ta không thèm lưu tâm đến việc mình có con. Anh ta không biết tình yêu là gì. Đối với Steven, con cái chỉ là gánh nặng. Anh ta là thằng điên, thằng ngu đần và em còn điên hơn mới lấy anh ta. Bill thấy nàng quá khổ sở. Nàng bật khóc nức nở, đứa bé trên tay nàng bỗng khóc ré lên, Bill liền bỏ áo khoác xuống, chạy đến giúp nàng.
- Nào, đưa anh bế cho… - Chàng bình tĩnh. Nàng thấy hai tay chàng vững vàng. - Nó có đói không?
- Em không biết. em cho nó bú cách đây một lát, nhưng em đoán chắc nó bú chưa đủ.
- Có lẽ nó đái ướt. - Chàng kiểm tra bé một cách khéo léo. Nàng kinh ngạc nhìn chàng. Việc gì chàng cũng thành thạo, từ việc viết truyện phim cho đến chăm sóc em bé. - Bé muốn được quấn chăn cho chặt, anh nghĩ thế. Em đã để chăn tuột ra khỏi nó. Em bé thường muốn được bó chăn vải thật cứng, như cái kén vậy. Này, anh chỉ cho em xem. - Chàng biểu diễn nhanh cho nàng thấy, rồi đưa bé lại cho nàng. Nàng hỉ mũi và cám ơn chàng.
- Em không hiểu mình nghĩ sao mà lại gọi cho Steven. Khi anh ta đến đây, em nghĩ mình đã sai lầm. rồi anh đến, em chưa kịp nói gì thì anh đã bỏ đi. - Nàng lại khóc, người y tá đi vào, thấy vậy bèn lắc đầu. Chị ta nghĩ rằng đúng là Adrian đang có những biểu hiện suy thoái sau khi sinh. Hoặc là vì thế, hoặc chồng nàng đã làm gì khiến cho nàng tức tối, nhưng chị nghĩ chắc có chuyện gì lôi thôi đang xảy ra ở đây.
- Rồi em gọi anh cả ngày, - Adrian nói tiếp, - em không tìm ra anh ở đâu hết! - Giọng nàng trách cứ. - Mà hôm nay là ngày sinh nhật của anh.
- Anh biết. - Chàng cười. trông nàng rất buồn và rất đáng thương, chiếc nơ xanh cài trên mái tóc làm cho nàng trẻ con. - Nhưng khi anh vào phòng và thấy anh ta, anh hết sức lúng túng. Anh không ngờ anh ta đến. Và cảnh tượng hai người ngồi bên nhau trông rất mùi mẫn.
- Đúng, mới đầu cũng cảm động thật đấy. - Nàng đáp, ước gì Bill ngồi xuống, nhưng nàng không dám nói vì sợ chàng sực nhớ ra phải đi gấp kẻo trễ máy bay. - Anh ta nhìn đứa bé như thể chưa bao giờ nhìn thấy bé sơ sinh nào. Nhưng anh ta thật là đồ bần tiện, lại kêu căng. Em nghĩ chắc anh ta không hề yêu cái gì gết ngoài cái vợt tennis hay chiếc xe Porsche. Anh ta nói, anh ta bằng lòng tha thứ cho em vì tội phản bội, nhận em và đứa bé sống thử một thời gian xem sao. Anh có thể tưởng tượng ra được không? - Nàng vẫn còn giận khi nói cho chàng nghe.
- Nếu anh ta nhận em lại vô điều kiện thì sao? Nếu Steven nói anh ta yêu em thì sao?
- Em thấy trễ quá rồi, nếu quả thật anh ta có yêu em thì tình yêu ấy cũng hết rồi. Steven và em không hề có chung tư tưởng. Chúng tôi quá nông cạn. Em chưa bao giờ hiểu được ý nghĩa của từ yêu trước khi gặp anh. - Nàng nói rất nhỏ, và chàng để áo khoác xuống bên cạnh con gấu xanh, bước đến giường. nàng vẫn bế em bé ngồi trên giường.
- Adrian… anh không chịu nổi khi nghĩ đến việc mất em. Anh không chịu nổi. trước đây anh đã gặp cảnh mất mát rồi, anh hiểu nỗi đau của sự mất mát. - Bỗng chàng nhìn em bé đang ngủ. - Và anh cũng không muốn mất cháu bé. Anh muốn cả hai mẹ con, anh muốn khi nào có thể, chúng ta đoàn tụ cả Adam và Tommy… mãi mãi. Anh không có quyền cản lối của em đi. Em đã lấy Steven, em có quyền trở về với anh ta nếu em muốn. Nhưng không biết em quyết định sao, không biết em nghĩ sao, anh cần biết ý định của em… - Chàng nhìn nàng với đôi mắt đau khổ. Chàng đã đúng tuổi bốn mươi.
- Em sẽ không yêu ai nữa. - Nàng đưa tay về phía chàng, và chàng ôm nàng vào vòng tay, nước mắt nàng chảy xuống má. Nàng cảm thấy như thể nàng đã khóc suốt ngày, và chàng cũng thế. Chàng đã có một ngày sinh nhật hỏng bét. - Em không thể sống mà không có anh. - Nàng vẫn còn run khi nghĩ đến sự ngu ngốc của mình.
Bill cười một hồi lâu, rồi không nói gì, chàng giúp nàng để em bé xuống và nhìn nàng. - Anh yêu em. Anh muốn em biết là anh rất yêu em. - Rồi chàng nhìn đồng hồ và cười. Chàng đang ngồi trên mép giường, gần nàng. - Có lẽ anh đã trễ giờ lên máy bay rồi. - Nhưng chàng định làm cho các con ngạc nhiên, nên chắc chúng không thất vọng. -Em có ngại gì việc anh ở lại đêm không? - Chàng cười nhìn nàng, và nàng cũng cười và hỉ mũi. Thật là một ngày đáng cảm động, và cả đêm qua nữa.
- Em không biết các cô y tá sẽ nói sao. - Nhưng hai người không ai có vẻ quan tâm, vì họ ôm nhau trên giường. Adrian mặc áo ngủ màu hồng do chàng mua tặng vào dịp Giáng sinh, còn Bill mặc bộ com lê tuýt London. Rồi cô y tá vào kiểm tra nàng, thấy họ hôn nhau, cô ta liền lặng lẽ đóng cửa lại. bà Thompson đã khá hơn nhiều rồi.
Khi cửa phòng đã đóng, Adrian thì thào nói với chàng.
- Họ sẽ nghĩ rằng chúng ta không đứng đắn.
Tốt thôi, - chàng đáp nho nhỏ và cười.
Em có quà sinh nhật cho anh. - Adrian nhớ cái đồng hồ trong khi họ tiếp tục hôn nhau và nói chuyện nho nhỏ.
Đã tặng quà rồi à? - Bill cười. - Có sớm quá không?
Anh thật đáng tởm. - Nhưng chàng hôn nàng thật mạnh và thật lâu. Chàng lại ôm nàng trong tay, và mọi chuyện tốt đẹp trở lại.
Anh sẽ cho em biết một chuyện rất hay. - Chàng nói, vẻ trầm ngâm. Họ nằm bên nhau, cùng gối đầu lên gối nàng.
Chuyện gì thế? - Họ vẫn nói nho nhỏ, sợ làm thức em bé dậy, và bỗng đời họ có vẻ giản đơn và yên ổn.
Chúng ta sẽ đám cưới trong vài ngày tới.
Phải chờ đúng thời gian chứ. - Nàng giả vờ khiển trách chàng, đưa chiếc nhẫn mà chàng đã tặng cho mình vào dịp Giáng sinh lên, chiếc nhẫn sáng lóng lánh.
Anh muốn ghi họ anh trên giấy khai sinh của Sam. - Bill cương quyết đáp.
Ghi Samuel Bill Thigpen được không? - Nàng nói đầy đủ họ tên, rồi cười e thẹn. chàng nghiêng qua hôn nàng.
- Sẽ ghi đầy đủ như thế… - Chàng cười. - Sẽ ghi như thế, - chàng kéo nàng sát vào mình, cảm thấy tim nàng đập bên tim mình, hai trái tim hòa cùng nhịp đập..
Chương trước
Mục lục
Tiếng Nói Của Con Tim
Daniel Steel
Tiếng Nói Của Con Tim - Daniel Steel
https://isach.info/story.php?story=tieng_noi_cua_con_tim__daniel_steel