Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên Mệnh Tân Nương
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.1 - Chương 27: Mưa Gió Không Ngừng!
M
àn đêm yên tĩnh, cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, gió lạnh theo đó lùa vào trong, một người không nhanh không chậm đi tới, trên người tản ra khí tức lạnh lẽo.
Nữ tử áo đen giật mình, vội vàng giúp hắn thay đổi y phục: “Thiếu chủ mắc mưa sao?”
“Gấp cái gì!” Hắn mỉm cười gỡ tay nàng ra, chậm rãi ngồi xuống ghế nói: “Vô tình mắc mưa thôi, ta nghĩ mình ít nhất cũng phải sống hơn một trăm tuổi, nhưng thật ra hai mươi ba năm cũng đủ rồi.”
Đôi mày thanh tú nhíu lại, nữ tử áo đen vội vàng phân phó hạ nhân đi chuẩn bị nước nóng, xoay người nói: “Sao thiếu chủ lại nói vậy, gia chủ nhất định sẽ tìm được thuốc mà!”
Diệp Dạ Tâm không nói gì, mỉm cười gật đầu với nàng ta.
Nữ tử áo đen đột nhiên hạ giọng hỏi: “Nha đầu kia thế nào rồi?”
“Không quá ngu ngốc, may mà chúng ta tới kịp.” Diệp Dạ Tâm thản nhiên nói.
Nữ tử áo đen nghe vậy, không kìm được lo lắng nói: “Không nghĩ tới ngoài chúng ta ra còn có nhiều người biết như vậy, sau này e rằng sẽ có nhiều phiền toái.”
“Đương nhiên sẽ có chút phiền phức, nhưng với sự giúp đỡ của đồng đạo thì chuyện thống nhất cũng chỉ là sớm muộn thôi.” Diệp Dạ Tâm cúi đầu cởi nút thắt áo ngoài vứt sang một bên, “Đúng rồi, sớm nay Hải Vân ầm ĩ đòi chuỗi ngọc kia, ngày mai ngươi cho người ra ngoài mua đi, tránh để nàng nháo loạn không thôi.”
Gương mặt nữ tử áo đen trầm xuống nhưng cũng không dám kháng lệnh, nhẫn nại đáp ứng.
Diệp Dạ Tâm mỉm cười nói: “Chỉ có ngươi làm việc mới khiến ta yên tâm.”
“Thay thiếu chủ phân ưu chính là bổn phận của thuộc hạ, thuộc hạ cáo lui trước.” Nữ tử áo đen nói rồi xoay người rời đi, mới đi tới cửa thì hạ nhân cũng kịp thời bưng nước nóng tới, đợi bọn họ chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, nữ tử áo đen mới đi ra, lúc đi cũng không quên đóng cửa phòng lại.
Trong mơ màng, Bạch Tiểu Bích cảm thấy cả người như bị thiêu đốt, nóng đến không chịu được, rồi rất nhanh sau đó lại giống như chìm vào hố băng lạnh lẽo, lạnh đến run người, hết nóng rồi lạnh thay phiên nhau hành hạ nàng, tới lúc gà gáy sáng, Bạch Tiểu Bích mới cảm thấy có chút thư thái, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng người nói chuyện, Bạch Tiểu Bích mơ hồ nghe được mấy từ ‘Đế tinh’ với ‘Khách tinh’ gì đó nhưng không tài nào hiểu nổi hàm ý trong đó. Trong phòng có người? Ý thức Bạch Tiểu Bích dần dần khôi phục, phát hiện trên người mình là một tấm chăn rất dày, cả người ẩm ướt như mới vừa từ trong nước đi ra, cái yếm nhỏ dán chặt vào người khiến nàng hết sức không thoải mái.
Căn phòng nhanh chóng chìm trong yên tĩnh.
Bạch Tiểu Bích mở mắt ra thì thấy Ôn Hải đang ngồi trên ghế cạnh giường nhìn nàng, bạch y như tuyết, vạt áo ngoài khép hờ, để lộ trung y màu lam nhạt, thắt lưng thắt một đai ngọc, trên tay chính là chiết phiến mà mấy tháng rồi nàng chưa từng thấy hắn mở ra.
Bạch Tiểu Bích cũng từng có một tiên sinh dạy chữ, nói về vẻ bề ngoài, Ôn Hải thật sự khác xa hình tượng ‘Sư phụ’ trong lòng nàng, hắn ưu nhã trầm ổn, khí thế có thừa, có chút trái ngược với bọn vương công quý tộc khác. Phạm gia bị Diệp Dạ Tâm tính kế thành công chứng tỏ hắn không giỏi hơn Diệp Dạ Tâm là mấy, nhưng có thể thản nhiên buông tha thắng thua, cá tính này so với độ tuổi của hắn thật sự là ít người có được. Bạch Tiểu Bích cũng từng tận mắt chứng kiến bản lãnh của hắn, thật sự khác xa so với sự thờ ơ, lãnh đạm thường ngày khiến nội tâm nàng sinh ra kính sợ, rất tự nhiên xem hắn như là trưởng bối mà đối đãi. Giống như chuyện văn tự bán mình kia khiến nàng có cảm giác hết thảy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn…
Nơi này không phải phòng của nàng, giường này cũng không phải giường của nàng…
Bạch Tiểu Bích đột nhiên hoàn hồn, phát hiện ánh mắt người trước mặt thủy chung hướng về phía nàng, nhất thời hoảng hốt, hiện tại nhắm mắt giả bộ ngủ tiếp có vẻ không ổn lắm, nhưng trước mặt hắn mà nhảy xuống giường thì cũng không hay lắm. Bạch Tiểu Bích chỉ có thể đỏ mặt núp ở trong chăn.
Giọng nói nhu hòa của Ôn Hải vàng lên: “Tỉnh?”
Bạch Tiểu Bích hàm hồ đáp một tiếng, lén lút đưa mắt liếc nhìn xung quanh, thấy trong phòng căn bản không có người nào nữa liền cảm thấy nghi ngờ không thôi, chẳng lẽ vừa rồi nàng nằm mơ sao?
Giọng nói nhu hòa của Ôn Hải lần nữa vang lên: “Ngươi cảm lạnh rồi!”
Nàng bệnh như vậy có làm trễ việc của hắn không? Bạch Tiểu Bích nghĩ vậy, vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Ta hiện tại tốt lắm, đã có thể rời giường, nếu sư phụ có chuyện thì không cần để ý đến ta.”
Ôn Hải cũng không có ý định rời đi, chậm rãi hạ chiết phiến, nhìn nàng cười nói: “Muốn nói cái gì?”
Bạch Tiểu Bích nhất thời cảm thấy quẫn bách.
Giọng nói Ôn Hải thủy chung nhu hòa như nước: “Chuyện tối qua ta đã nghe Hạ huynh nói qua, ngươi dầm mưa lâu mà còn đợi cửa ta nên mới bị cảm lạnh.”
Bạch Tiểu Bích khẩn trương, rất lâu sau đó mới thấp giọng nói: “Lẽ ra ta không nên chạy loạn.”
Ôn Hải nhìn nàng, cười hỏi: “Sao lại nói như vậy?”
Bạch Tiểu Bích chần chừ, lẩm bẩm nói: “Sư phụ không cảm thấy ta rất phiền toái sao?”
Ôn Hải không đáp mà hỏi ngược lại nàng: “Vì sao lại nói vậy?”
Bạch Tiểu Bích lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn, không biết nên nói thế nào.
Ôn Hải không buông tha nàng, tiếp tục hỏi lại: “Vì sao lại nói vậy?”
Bạch Tiểu Bích cúi đầu không nói.
Ôn Hải nhìn nàng, mỉm cười hỏi: “Lo lắng ta xảy ra chuyện sao?”
Bạch Tiểu Bích bị hắn truy hỏi, bất đắc dĩ nói: “Phụ thân ta đã không còn, hiện tại ta chỉ có một sư phụ là ngươi mà thôi.”
Câu trả lời của nàng khiến Ôn Hải có chút ngoài ý muốn, im lặng nhìn nàng, một lúc lâu sau đó mới cúi xuống gần nàng, thanh âm nhu hòa: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Ý của ngươi hẳn là vậy đi, xem ta như phụ thân ngươi?”
Gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, sống mũi kiên định như cũ lộ ra mấy phần lãnh khốc vô tình, khí thế không hề suy giảm. Bạch Tiểu Bích biết hắn cố ý, ngược lại không thấy khẩn trương mà lại cảm thấy lúng túng, không tự chủ rúc vào trong chăn: “Sư phụ là sư phụ, phụ thân là phụ thân, sư phụ còn trẻ như vậy, sao có thể…” hai hàng lông mày khẽ hạ xuống, Bạch Tiểu Bích cắn cắn môi dưới, cuối cùng không nhịn được bật cười.
Ôn Hải thay nàng nói nốt nửa câu sau: “Ta còn trẻ như vậy, sao có thể là cha ngươi đúng không?”
Bạch Tiểu Bích vội vàng giải thích: “Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Ý của câu nói kia chính là phải hiếu kính với sư phụ hệt như hiếu kính với phụ thân, ‘Đệ tử bái sư, kính cùng với phụ’, không phải coi thầy như cha.”
Ôn Hải cười nói: “Vậy sao, hóa ra ngươi cũng hiểu biết đó chứ.”
Này… hắn đang cố ý trêu chọc nàng sao? Bạch Tiểu Bích lần đầu tiên cả gan trừng mắt nhìn Ôn Hải.
Ôn Hải nhìn nàng cười hỏi: “Muốn hỏi chuyện gì?”
Tâm tư bị người ta nhìn thấu, Bạch Tiểu Bích không khỏi giật mình, rất lâu sau đó mới e dè lên tiếng: “Bát tự của ta có vấn đề gì sao?”
Ôn Hải giống như đã sớm đoán được nàng sẽ hỏi vấn đề này, nhàn nhạt nói: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ là chút chuyện nhỏ, đối với ngươi cũng không tính là xấu.” Nói rồi chậm rãi đứng dậy, nhìn nàng nói: “Hiện tại không phải lúc, sau này ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Nói cũng như không, Bạch Tiểu Bích có chút bất mãn nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
“Nếu đã coi ta là người thân thì phải tin tưởng ở ta.” Ôn Hải lần nữa cầm lấy chiết phiến, chậm rãi đi về phía cửa, “Nhà bếp đã nấu thuốc cho ngươi, ta đi xem một chút, thuận tiện bảo bọn họ mang nước tới, ngươi dọn dẹp mọi thứ rồi qua ăn cơm.”
Sự ngăn cách trước giờ đột nhiên giảm đi, thì ra hắn thật sự quan tâm tới nàng, mắt thấy thân ảnh hắn đã đi tới cửa, Bạch Tiểu Bích đột nhiên không nhịn được gọi: “Sư phụ!”
Ôn Hải dừng bước, xoay người nhìn nàng.
Bạch Tiểu Bích thành thật nói: “Ta tin!”
Ôn Hải nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười, xoay người rời đi.
Trời mưa không ngừng, trên gương mặt những người nông phu bao trùm ưu tư. Bạch Tiểu Bích uống thuốc, nghỉ ngơi hai ngày, tinh thần ngày càng phấn chấn, nàng cũng tranh thủ hai ngày này may xong đồ ấm, mặc vào quả nhiên không còn thấy lạnh nữa. Sau giờ ngọ, trời vẫn mưa không dứt, Bạch Tiểu Bích nghĩ tới ơn cứu mạng ngày đó của Diệp Dạ Tâm, tính toán vào thành một chuyến, vốn muốn nói với Ôn Hải một tiếng, không nghĩ tới hắn không có trong phòng, không có cách nào khác đành phải nhờ tiểu bộc chuyển lời dùm. Hiện tại là ban ngày, xung quanh chân núi đều có người qua lại nên nàng cũng không sợ lắm.
Bạch Tiểu Bích vừa đi tới cửa lớn thì gặp phải Trịnh lão gia cùng Trầm Thanh từ bên ngoài đi vào, bộ dáng u sầu. Bạch Tiểu Bích vội vàng đứng sang một bên nhường đường.
Trầm Thanh nhìn thấy nàng liền nháy mắt mấy cái.
Hắn muốn giúp Trịnh gia sao? Nhìn biểu tình của Trịnh lão gia thì hình như cũng đã tin tưởng hắn. Bạch Tiểu Bích hiểu ý gật gật đầu.
Trịnh lão gia đột ngột dừng chân, nhìn nàng hỏi: “Nghe nói nha đầu ngươi bệnh nặng, đã khá hơn chút nào chưa?”
Bạch Tiểu Bích cúi người hành lễ nói: “Đã tốt hơn nhiều rồi, đa tạ Trịnh lão gia quan tâm.”
Trịnh lão gia nhìn nàng cười nói: “Nếu một mình cảm thấy nhàm chán thì đi tới hậu viện tìm hai nha đầu nhà ta nói chuyện phiếm.”
Bạch Tiểu Bích cúi người nói: “Bệnh của Tiểu Bích chưa khỏi hẳn, sợ là sẽ lây cho hai vị tiểu thư.”
Trịnh lão gia nghe vậy, đáy mắt không giấu được tia tán thưởng, nhìn sang Trầm Thanh, than thở nói: “Là mình tự gây nghiệt mà thủy chung không cách nào hiểu ra, có thể cứu vãn hay không cũng chỉ đành dựa theo ý trời.”
Lời nói có chút kỳ quái, Bạch Tiểu Bích cùng Trầm Thanh có chút nghi hoặc nhìn nhau.
Trầm Thanh lên tiếng trước tiên: “Ai làm người mà không có lúc mắc phải sai lầm, Trấn quốc công chính trực hơn người, chiến công lừng lẫy, tin tưởng Thánh thượng sẽ chiếu cố người. Người mà Trầm Thanh kính trọng nhất chính là lão nhân gia người, tự nhiên sẽ cố gắng hết sức.”
Trịnh lão gia nghe vậy, lắc đầu nói: “Vào trong rồi nói.”
Bạch Tiểu Bích nhìn bóng hai người khuất ở phía xa mới yên lặng đi ra, đỉnh đầu một mảnh âm u cùng với mưa gió bão bùng cũng không khiến nàng chú ý. Diệp Dạ Tâm tính kế Phạm gia, hắn đến tột cùng là có quan hệ với triều đình hay không? Có thật sự là thấy chuyện bất bình mới ra tay giúp đỡ? Hôm nay Trầm Thanh chủ động giúp đỡ Trịnh gia, hắn có dự định nhúng tay vào không?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên Mệnh Tân Nương
Thục Khách
Thiên Mệnh Tân Nương - Thục Khách
https://isach.info/story.php?story=thien_menh_tan_nuong__thuc_khach