Chương 26 - Bóng Săn
ào lúc sáng sớm thật sớm hôm sau, ngay khi bầu trời đằng đông phía trên ngõ Dây Thừng còn nhuốm hồng, thì một quả bóng nhỏ, màu xanh lá cây sáng lóe đã lăn êm ru ở giữa con đường rồi dừng lại bên ngoài ngôi nhà của Bộ lạc Phù thủy bến cảng.
Bóng Săn dừng lại một lúc, nã tưng tưng tại chỗ trong lúc xem xét. Bóng Săn mãn nguyện. Nó biết mình sắp tới được đích. Bởi vì chủ nhân của nó đã ném nó ra ngoài với lệnh Đánh Dấu, thành thử nó đã tủng tàhnh bám theo không chỉ chính xác từng bước đi của Jenna, mà còn bám chắc nhịp điệu hành trình của cô bé, tăng tốc khi Jenna đi nhanh và dừng lại khi Jenna dừng. Chính vì vậy mà quả bóng xanh đang đợi một lát ở đúng nơi mà, cách đây mới có ít giờ, Jenna đã nghi ngờ sự thông thạo đường đi của Stanley.
Qủa Bóng Đánh Dấu đã vận hành theo cách này, và cực kỳ hiệu quả, mặc dù thỉnh thoảng cũng có vấn đề. Thí dụ như vào chiều tối hôm đó, ba mét nước biển vỗ bập bềnh đã phủ toàn bộ con đường mà Jenna đi qua lúc sớm trong ngày, khi thủy triều đã rút. Vụ đó làm chậm chân Bóng Săn mất một chút, rồi sau đó vùi mình trong cát cũng chẳng giúp nó tiến nhanh thêm được chút nào. Bóng Săn biết Chủ Nhân mình sẽ không hài lòng về sự chậm trễ và nó lo lắng thựcthi nhiệm vụ. Quả bóng đã nảy lên tới bậc cửa căn nhà của Bộ lạc Phù thủy bến cảng, rồi bất ngờ cảm thấy thôi thúc phải rời đi ngay. Bóng Săn đang định nảy đi thì cánh cửa bật mở và một cánh tay thò ra, chộp lấy nó.
« Được rồi! » Một phù thủy hí hửng thét lên. Bóng Săn giận dữ. Nó vùng vẫy nhưng mụ phù thủy đã nắm chặt nó trong tay.
« Được gì thế, Linda? » Bóng Săn thoáng thấy gương mặt sững sờ của một phù thủy khác, già hơn, khi Linda khoe cái mà mụ vừa bắt được. Mặt mụ già trắng bệch ra kinh hãi. « Ối, lạy Bộ lạc...cô tính để tất cả chúng ta bị giết hết à? »
" Bà nói về cái gì vậy?" Mụ phù thủy trẻ hơn gân cổ cãi. " Bà cáu chỉ vì bà bắt hụt con chuột hồi sớm chứ gì. Mà này… giờ nó là bóng của tôi. Cho nên bà xéo đi."
"Linda…lạy Bộ lạc, vứt nó đi mau. Nó là của Chủ Nhân. Nó là một Bóng Đánh Dấu đang thi hành nhiệm vụ. Thả nó xuống mau."
Mụ phù thủy trẻ lập tức thả Bóng Săn xuống như thả một củ khoai tây nóng. Qủa bóng giũ mình rồi nảy trở lại con đường, sau đó đi tới trước cửa Nhà Búp Bê. Hai mụ phù thủy nhìn theo, mê mải, khi Bóng Săn nảy tưng tưng tại chỗ, và đến cú nảy thứ ba, nó ép mình chui qua thung thư và biên mất vào trong.
"Thật xấu hổ, chẳng ai ở đây được phần cả," mụ phù thủy già hơn nói. " Đáng ra bọn ta phải giữ chúng lại cho Chủ Nhân. Điều đó sẽ đặt bọn ta vào vòng ưu ái của ngài."
"Bọn ta chưa bao giờ làm việc gì đúng nơi đúng lúc cả, phải không?" Linda thở dài. rầu rĩ khi đóng cửa đánh sầm.
"Nicko?" Jenna thì thầm. "Nicko?"
"Ờờờ?"
"Nicko, có ai gõ cửa sổ kìa."
"Mụ y tá điên ấy mà, Jen. Ngủ lại đi." Nicko uể oải lầm bầm trên chiếc giường lồi lõm của mình, trong góc phòng bẩn kinh người.
Jenna ngồi dậy trên chiếc giường không kém phần lồi lõm của mình và kéo chiếc áo khóac của Lucy quấn quanh người. Cô bé nhìn chằm chằm vào bóng tối, tim đập loạn xạ, và lắng nghe lần nữa. Nghe như thể bà y tá đang thảy một quả bóng bên ngoài cửa sổ. Sao vậy nhỉ? Trông bà ta đâu có vẻ ham mê thể thao đâu. Và rồi, khi cái u mê ngái ngủ cuối cùng rơi khỏi đầu óc, thì cô bé chợt nhớ ra. Bóng Săn.
Jenna nhảy phắt ra khỏi giường và lập tức ngã lộn nhào vào cái thân mình đang ngủ của Septimus quấn chăn cor o dưới sàn nhà. Septimus không động đậy. Chầm chậm, cô bé bò ra cửa sổ, cúi thấp xuống với hy vọng Bóng Săn sẽ không nhìn thấy mình - mặc dù Jenna nghĩ rằng Bóng Săn có nhìn thấy mình hay không cũng chẳng có nghĩa lý gì. Nó biết cô đang ở đây.
Và rồi Jenna giẫm phải cái gì đó mềm mềm… và còn sống. Cô bé há miệng định thét lớn, nhưng chưa kịp hét thì một bàn tay đã trườn lên mặt cô và bịt tiếng thét lại. Mùi đất ẩm tràn đầy hai lỗ mũi Jenna và hai con mắt thô lố chằm chằm nhìn cô bé.
"Sụyt," Thằng Sói thì thầm, nó đã nằm dưới cửa sổ và nghe ngóng Bóng Săn cả năm phút rồi. "Có một Vật bên ngoài. Tôi đã thấy một cái giống như thế trong cánh rừng."
"Em biết," Jenna thì thầm. "Nó đến tìm em."
"Có muốn tôi bắt nó không?" Thằng Sói hỏi, đôi mắt nó nháng lên trong luống ánh sáng xanh lá cây rực rỡ rọi qua vết bụi bẩn trên cửa sổ. Bên ngoài, Bóng Săn đang trở nên sáng hơn theo từng giây. Nó đã tìm thấy con mồi; bây giờ nó đang tập hợp năng lượng để Đánh Dấu con mồi. Một khi Bóng Săn làm xong được việc đó, thì nó sẽ trở về với Chủ Nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành. Từ đó trở đi, con mồi đã bị Đánh Dấu, và Chủ Nhân nó sẽ biết nơi để tìm ra con mồi.
"Anh có thể bắt nó được à?" Jenna thắc mắc, nghĩ rằng Bóng Săn sẽ rất nhanh, không để cho Thằng Sói bắt.
"Dễ mà," Thắng Sói cười toét, hàm răng dơ hủi của nó lóe lên màu xanh quái đản trong luồng ánh sáng rực chói hơn bao giờ hết. "Coi đây."
Nhanh hơn cả phù thủy, Thằng Sói mở tung cửa sổ ra và trong nháy mắt đã chộp dính Bóng Săn trong tay. Nó đóng cửa sổ lại một tiếng rầm.
"Bắt lấy nó," Septimus la lớn, ngồi bật dậy, mắt mở trân trân; nó vẫn đang mơ.
"Gì đó?" Nicko làu bàu. "Chu… chuyện gì vậy? Jen? Sao trông nó xanh mét vậy?"
Thằng Sói trông thật kỳ dị. Ánh sáng chói lóa phập phồng từ quả Bóng Săn bị mắc kẹt đang xuyên thủng qua hai bàn tay nó thành một khối sáng màu xanh đỏ, chiếu lộ rõ cả những khúc xương trông như những hình thù đen đen dưới lớp da của nó. Phần thân thể còn lại của Thằng Sói đang biến dần thành một cột xanh lá cây khủng khiếp khi Bóng Săn tỏa sáng chói hơn nữa, cố vận hết năng lượng để thóat ra.
Bóng Đánh Dấu giận sôi sùng sục. Đúng là đến miệng rồi còn tuột mất, bởi vì trừ khi nó Đánh Dấu được con mồi, còn không thì phỏng nó có ích gì cho Chủ Nhân cơ chứ? Chẳng là gì hơn ngoài một quả bóng tennis cũ xì, mòn vẹt, vì chính nó đã từng là một quả bóng như thế. Bóng Săn nợ Chủ Nhân Simon của nó đủ điều, và nó sẽ không bao giờ để ngài thất vọng. Không gì có thể ngăn nó Đánh Dấu con mồi. Không có gì.
Tuy nhiên, Thằng Sói đang cố gắng hết sức. Đôi bàn tay rắn chắc mạnh mẽ của nó nắm chặt Bóng Săn trong gọng kìm sắt, trong lúc Bóng Săn tập trung tất cả năng lượng và, chậm nhưng chắc, bắt đầu nóng lên. Đó là một chiêu mại hiểm, nhưng quả Bóng Đánh Dấu sẵn sàng liều mạng, chấp nhận bị tan chảy. Nó thà bị cháy thành một vũng cao su còn hơn là làm cho Chủ Nhân thất bại.
"Sao hai tay bồ xanh vậy, 409?+ Septimus hỏi, mắt vẫn lờ mờ và có ấn tượng như là mình đã trở lại phòng ngủ tập thể Thiếu sinh quân với Con Trai 409.
"Không biết. Nó là một lọai Vật. Jenna bảo mình chụp nó. Nên mình chụp. Lạ quá, nó đang nóng lên."
"Nó là Bóng Săn," Jenna thì thầm. "Bóng Đánh Dấu của Simon. Anh ta phái nó đi tìm em. Chúng ta sẽ làm gì với nó đây?"
Septimus bỗng tỉnh như sáo. "Đừng để nó chạm vào em, Jen. Anh ta đã đặt lệnh Đánh Dấu cho nó rồi. Nó không được động vào em… nghe chưa?"
"Em không muốn nó chạm vào," Jenna rùng mình. "Cái đồ khủng khiếp."
"Nếu nó không chạm vào em thì nó không thể quay về với Simon và nói cho anh ta biết em đang ở đâu. Như thế em vẫn an toàn. Ổn chứ?"
Jenna trông chẳng ổn tí nào. Cô bé nhợt nhạt và run bắn, một quầng xanh lá cây bao lấy người.
"Ối…" Thằng Sói kêu khẽ. "Ôi… á. Ui da!"
"Cậu không sao chứ?" Nicko hỏi.
"Á… nó nóng rực lên… Mình không… không giữ nó được. Á!" Thằng Sói buông Bóng Săn ra, cả hai lòng bàn tay của nó bị bỏng đến tuột da.
Bóng Săn đỏ rực lên, sáng lóa đến nỗi nhìn vào nó cũng bị thương. Bằng tốc độ ánh sáng, nó phóng vọt tời Jenna, nhảy lên và chạm vào cánh tay cô bé. Jenna thét lên đau đớn và sửng sốt. Qủa bóng nhào qua cửa sổ, làm vỡ nát kính, và đốt cháy cây cầu gỗ trên đường chạy, đáp xuống đống rác mục rữa của đám phù thủy nằm tít bên dưới cùng với một tiếng rít chói tai. Nó nằm một lúc sâu trong đống lá trà, xương thỏ và đầu ếch, và đợi cho đến khi mình nguội lại.
Sau đó, một cách chiến thắng, nó bắn ra khỏi đống rác, giũ sạch lớp lá trà phủ dày bên ngoài rồi nảy vọt đi, trở về với Chủ Nhân của nó, Simon Heap.
Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công - Angie Sage Septimus Heap Tập 2 - Khinh Công