Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Rồng Bay Phượng Múa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 27
C
hương 27. Khỏe như trâu
Mặc cho Phượng Trữ khẩn trương cùng lo lắng, Long Tam vẫn không có ý thức, cũng không đáp lại lời của nàng. Trong bóng tối giơ tay không thấy ngón, Phượng Trữ ôm chặt hắn, trái tim “thình thịch” đập loạn, nàng thực sự sợ hắn không tỉnh lại, sợ hắn sẽ không còn có thể cùng nàng trừng mắt thở dài nói lời dí dỏm. Nàng ôm chặt hắn, ôm thật chặt, rốt cục nghe được tiếng tim đập cùng hô hấp của hắn, thanh âm nhỏ bé này cuối cùng cũng trấn an nàng.
Phượng Trữ nằm bên người Long Tam, lẳng lặng, vẫn không nhúc nhích. Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng nghe được tiếng vó ngựa lung tung, trong lòng nàng nhảy dựng, những người đó quả nhiên đã trở lại.
Nàng nghe đượca xa có người to giọng mắng: “Mẹ nó, ở nơi thế này, bọn chúng còn có thể trốn đi đâu?” Tên còn lại nói: “Bên kia có con dốc, đi xuống tìm thử xem.” Sau đó, có tiếng bước chân nặng nề, vài người nhảy xuống con dốc, ở chung quanh tìm kiếm.
Trong ban đêm yên tĩnh, thanh âm truyền xa, mặc dù cách một khoảng cách, nhưng Phượng Trữ vẫn nghe được rõ ràng, mấy ngưi kia nơi nơi điều tra, một lát sau lại hướng tới nơi bọn họ đang ẩn thân mà tìm kiếm. Phượng Trữ lo lắng sờ soạng, đụng đến thanh kiếm, nàng nắm ở trong tay, khuynh thân che ở trước người Long Tam bày ra tư thế sẵn sàng đón quân địch.
Có hai người đến gần, bọn họ giơ cây đuốc, ánh lửa ở bên ngoài cửa động chói mắt sáng ngời. Phượng Trữ ngừng thở, căng thẳng chờ đợi. Hai người kia bước đến nhìn quanh, cuối cùng hô to: “Ở đây không thấy cái gì hết.” Rồi sau đó đám người kia lại cưỡi ngựa rời đi.
Phượng Trữ lại đợi một hồi lâu, nghe thấy bên ngoài hoàn toàn tĩnh lặng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng trầm tĩnh lại, xoay người trở lại ôm Long Tam, trong bóng đêm sờ soạng, thấy bản thân mặt dán mặt, đầu đối với đầu của Long Tam. Phượng Trữ sửng sốt, thấy tư vị trong đầu chính mình không tốt, nàng chậm rãi dời xuống, dựa đầu lên vai hắn.
Dựa một hồi, cảm thấy trên người hắn bắt đầu nóng lên, Phượng Trữ cả kinh, nàng biết hắn giờ như nàng đoán trước, bắt đầu sinh bệnh. Giờ phút này bên ngoài cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, đám người kia có thể quay trở lại hay không, Phượng Trữ hoàn toàn không nắm chắc. Nhưng cứ để Long Tam như thế này cũng không phải là biện pháp.
Phượng Trữ suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định trước để Long Tam ở đây, chính mình đi trước xem tình hình bên ngoài. Nàng cẩn thận thăm dò quan sát, xác nhận an toàn, đi ra, lại quay đầu đem cái cửa động che giấu thật tốt. Trong lòng thầm nói với Long Tam: “Ngươi chờ ta, ta sẽ rất nhanh trở lại.”
Phượng Trữ thi triển khinh công, một đường phi nước đại, một hơi chạy gần mười dặm, rốt cục nhìn thấy một nông trang nhỏ. Phượng Trữ kiềm chế hưng phấn, lặng lẽ đứng bên ngoài cửa sổ nhà đó xem xét. Trong nhà có một đôi vợ chồng trung niên nhìn thật thà chất phác, bọn họ đang chuẩn bị dọn dẹp đi ngủ, nói chuyện nhắc tới một ít việc vặt cùng chuyện nhà, cảm thấy là người lương thiện, Phượng Trữ lại dạo quanh một vòng, xác nhận vùng phụ cận ở đây không có nguy hiểm. Vì thế nàng quay trở lại chỗ của Long Tam, lại cõng hắn lên lưng đưa
Lần này thể lực của Phượng Trữ cũng không có tốt như ban đầu, đã gần nửa đêm, nàng đi tới đi lui lại chạy hơn hai mươi dặm, quan trọng nhất là, cơm chiều nàng căn bản còn chưa ăn no, cho nên cõng Long Tam trên lưng, Phượng Trữ chỉ cảm thấy như có một tảng đá thật lớn nặng trịch đè nặng chính mình, thiếu chút nữa hai chân mềm nhũn quỳ xuống.
Nàng khẽ cắn môi, hít sâu vài cái, đề khí vận lực, đem hết toàn lực hướng nông trang kia đi nhanh. Nơi đây là vùng hoang vu dã ngoại, bốn bề vắng lặng, trong rừng ngẫu nhiên có vài tiếng động vật gầm rú sột soạt, ánh trăng đêm u khiết, không khí thật sự khá đáng sợ.
Phượng Trữ không dám đi đường lớn sáng sủa, nàng sợ những người đó sẽ tìm đến, nàng chọn những con đường nhỏ mà đi, càng chạy tốc độ lại càng chậm, càng chạy lại càng thở. Hai cái đùi mệt giống như bị lún vào bùn, mỗi lần nhấc chân đều mệt mỏi.
Phượng Trữ một bên thở một bên tự cổ vũ chính mình, nông trang kia càng gần từng bước, đến kia, còn có phòng ở có thể nghỉ ngơi, có lô hỏa có giường có chăn, nói không chừng còn có cái ăn. Lại cố gắng bước hai bước, lại gần.
Nàng đếm từng bước chân, thình lình vấp chân phải đá, nàng vốn đang miễn cưỡng vận lực, giữ thăng bằng không kịp, thế nên trượt té. Cái ngã này khiến bàn tay Phượng Trữ chảy máu, đầu gối thì trầy da, Long Tam cũng bị đau mà tỉnh lại. Hắn rên rỉ một tiếng, mở mắt.
Phượng Trữ vừa thấy, quên luôn chính mình đang chảy máu, xông đến lay lay hắn: “Long Tam, Long Tam, ngươi tỉnh, ngươi cảm thấy thế nào?”
Long Tam nhìn Phượng Trữ, híp mắt nhìn tình cảnh chính mình một chút, trả lời: “Té rất đau.”
Phượng Trữ vỗ vỗ cánh tay hắn, nói: “Tỉnh là tốt rồi.”
Nàng nói chuyện theo kiểu ông nói gà bà nói vịt làm cho Long Tam muốn cười, nhưng hắn lại cảm thấy vừa lạnh lại cảm thấy nóng, trên người còn đau, thật sự là cười không nổi. Phượng Trữ dìu hắn ngồi dậy: “Ngươi bị bệnh, không thể ở lâu trong động, ta tìm được một cái nông trang, có thể đến đó ở tạm. Hiện tại muốn đưa ngươi sang
Long Tam thử đứng lên, nhưng hai chân như nhũn ra, đúng là một chút lực đều không có, Phượng Trữ ngồi trước người hắn, chìa lưng cho hắn: “Lên đi, lúc này ngươi chỉ có thể dựa vào ta.”
Long Tam nháy mắt mấy cái, lời nói cảm tạ cuối cùng cũng không nói được, một bên nói thầm “Ta rất nặng”, một bên nằm úp sấp trên lưng Phượng Trữ. Phượng Trữ cắn răng vận lực đứng lên, thiếu chút nữa lại ngã quỵ. Nàng ráng đứng vững vàng, thở hổn hển, ôm lấy hai cái đùi của Long Tam xốc xốc lên lên, nhưng hắn khá cao, phần chân còn lại thì tha trên mặt đất. Phượng Trữ oán giận: “Ngươi chẳng những nặng, lại còn cao nữa, cõng rất là khó khăn.”
Ngữ khí nàng oán giận cuối cùng làm cho Long Tam vui vẻ: “Thật sự là xin lỗi, bởi vì ta quá cao.”
“Không quan hệ, ta đại nhân đại lượng, tha thứ ngươi.” Long Tam tỉnh, Phượng Trữ bỗng cảm thấy khí lực chính mình tăng lên, cảm giác có người cãi nhau thật là tốt.
Nàng đi được một đoạn, lại suýt nữa trượt té, phải dừng lại thở gấp, Long Tam cuối cùng không đành lòng, liền đề nghị: “Không bằng cứ để ta ở đây, ngươi đi tìm người giúp đỡ rồi quay lại giúp ta.”
“Không tốt, không tốt.” Phượng Trữ tiếp tục bứơc về phía trước: “Không quá xa đâu, sẽ rất nhanh đến. Để ngươi ở đây lỡ đánh mất thì làm sao bây giờ. Ta đã từng đánh mất bảo vật của nhà ngươi rồi, lần trước bảo vệ cái hộp nhỏ kia, xem như là lấy công chuộc tội, nhưng nếu đem ngươi đánh mất, ta lấy cái gì mà bồi thường a?”
Long Tam không nói lời nào, đầu tựa vào bên đầu nàng, hai tay ôm vai của nàng, hai cái đùi nửa tha trên mặt đất. Nàng cõng hắn vất vả, hắn bị người cõng cũng vất vả, nhưng trong đêm tối, lòng hắn lại rất an tâm.! γουгоц!
Phượng Trữ nói: “Long Tam, nói chuyện với ngươi nha, ngươi không cần trả lời ta, trò chuyện là tốt rồi. Ngươi vừa nói, ta liền có khí lực.”
Long Tam nhịn không được vui vẻ, hắn nói: “Ta thật sự là không khí lực, ngươi chớ chê cười ta.”
“Làm sao buồn cười.” Phượng Trữ nói thầm, nhưng quả thật tựa hồ điđược một chút.
Qua một hồi lâu, Phượng Trữ lại có vấn đề.”Long Tam, ngươi từng nghe qua hoa nương xướng tiểu khúc bao giờ chưa?”
“Ân?” Vấn đề này làm cho ý thức Long Tam choáng váng thanh tỉnh được một ít, việc này phải cẩn thận ứng đối, nàng kế tiếp có khi nào lại hỏi hoa nương nào xướng hay, xướng cái gì, hắn kể cho nàng nghe đi?
Quả nhiên Phượng Trữ lại hỏi tiếp, nhưng nàng lại hỏi là: “Vậy ngươi nghe qua nhiều như vậy, bây giờ xướng thử một hai bài đi, ta cõng ngươi mệt như vậy, ngươi xướng tiểu khúc ta nghe một chút, cho ta đỡ mệt, được không?”
Long Tam nghẹn lời, hắn rõ ràng bị thương trúng độc, hắn còn đang sinh bệnh chịu đông lạnh, vì sao lại có người yêu cầu hắn xướng tiểu khúc? Hắn lẳng lặng không nói lời nào, có thể khiến nữ nhân điên này nghĩ hắn lại ngất đi không.
“Long Tam, ngươi nói vài câu đi, ta hiện tại rất mất tinh thần, có thể xướng vài câu không?” Phượng Trữ một bên thở phì phò một bên còn nói chuyện phiếm với Long Tam.
Long Tam không biết nên làm thế nào cho nàng mới tốt, chỉ có thể tiếp tục suy yếu giả câm giả điếc.
“Long Tam, ngươi sẽ không xướng phải không? Bởi vì nghe quá ít hay vì nghe quá nhiều không chọn được?” Lời này của Phượng Trữ làm cho Long Tam cuối cùng nhịn không được quay đầu ở trên tai nàng cắn một cái, hắn khi nào thì nói qua hắn nghe qua rất nhiều hoa khúc?
Một cái cắn cũng không mạnh, Phượng Trữ lại “A” một tiếng dọa người, sau đó nhanh chóng mặt đỏ tai hồng lên, nàng không được tự nhiên, nếu không phải trên người bị đè nặng như vậy, nàng hẵng đã chạy vòng quanh rồi.
“A, a, ta không có tay, ngứa, ngứa…” Phượng Trữ đi quanh không nổi, cũng không dám lắc người, chỉ có thể tại chỗ dậm chân ồn ào.
Long Tam cười đến không thở được, không có khí lực cũng chỉ là thở, đưa tay giúp nàng nhu nhu lỗ tai đang hồng hồng lên: “Đỡ hơn chưa?”
Phượng Trữ lắc lắc đầu ở trên bàn tay hắn cọ cọ: “Dường nh còn ngứa.”
Còn ngứa vậy tiếp tục xoa xoa, dưới ánh trăng, thùy tai của nàng mượt mà, vài sợi tóc nghịch ngợm phất ở bên tai, lỗ tai hồng thật là rõ ràng, Long Tam thầm muốn cười, hắn xoa nhẹ một hồi lâu, Phượng Trữ cuối cùng cảm thấy thư thái, tiếp tục hướng về phía trước mà đi.
Hai người trải qua này việc nhỏ này, lại trở nên im lặng, Phượng Trữ lẳng lặng ra sức đi tới, Long Tam đầu dựa vào đầu nàng, chịu đựng thân thể không khoẻ không muốn tạo ra phiền toái thêm nữa cho nàng.
Nhưng Phượng Trữ thật sự im lặng không được bao lâu, qua một hồi lâu, nàng một bên thở gấp một bên giãy dụa nói: “Long Tam, ngươi vừa rồi như vậy, xem như khinh bạc ta đi?” Nguyên bản lời này ngữ khí, hoặc là nên xấu hổ, hoặc là khó chịu, nhưng Phượng Trữ quá mệt mỏi, thanh âm ngữ điệu đều giống nhân công làm việc cực nhọc đòi nợ. Đừng nói đến không khí, ngay cả giọng điệu cũng đều trật.
Kỳ thật Long Tam vừa rồi mới cắn xong, trong lòng chính xác là hối hận, rõ ràng đều tính toán tốt lắm, bảo trì khoảng cách, lấy lý trí đối đãi nàng, nhưng nàng lại luôn có thể đem tình huống biến thành loạn thất bát tao. Nhất thời xúc động làm ra hành động thân cận, thấy nàng giống như không có phản ứng gì, không xấu hổ không khó chịu, hắn lại cảm thấy trong lòng thiếu hụt. Hồi lâu sau mới đến chất vấn, thật sự là có chút ra ngoài dự kiến của hắn. Cái quan trọng nhất, khẩu khí mà nàng hỏi, thật sự làm cho hắn có chút muốn cười.
Thấy hắn không nói chuyện, Phượng Trữ nóng nảy: “Ngươi có phải hay không lại cười trộm? Rõ ràng là ngươi không đúng, ngươi còn dám cười trộm.”
Long Tam lần này là thật nở nụ cười: “Ngươi lúc đầu sai ta xướng tiểu khúc cho ngươi nghe, cũng là đùa giỡn.”
Phượng Trữ nhất thời nghẹn lời, hừ hừ không phục: “Ta đây đùa giỡn thành công sao? Ngươi có xướng tiểu khúc cho ta nghe sao? Ngươi rõ ràng không có. Đối với ta lỗ tai thật là bị cắn. Người ta lớn như vậy, lỗ tai còn chưa có bị ai cắn qua đâu.” Dù sao tính như thế nào cũng đều là nàng chịu thiệt.
Long Tam thật sự nghĩ nên năn nỉ nàng, đừng làm khó hắn nữa, nhưng hắn biết năn nỉ cũng vô dụng, vì thế chỉ đành nói: “Cái kia, thật là ta sai rồi, ta với ngươi chịu tội.
“Hừ. Lỗ tai trọng yếu như vậy, xin lỗi là xong sao?”
“Vậy ngươi là muốn như thế nào?” Long Tam rất muốn làm cho nàng dừng lại để thở đừng cãi nhau nữa, nhưng hắn cũng biết tình trạng nàng là đang cố gắng chống đỡ, dừng lại sợ là không nhấc nổi bước chân. Hắn khuyên nhủ: “Ngươi trước đừng nói nữa, đợi cho đến nơi lại mắng ta được không?”
“Không được, đừng có đánh trống lảng.” Phượng Trữ thở hổn hển như trâu, cũng không thuận theo. Nàng lao lực nói: “Không thể chỉ xin lỗi không là được! Ngươi trả công đạo lại cho ta, ngươi đã cắn qua bao nhiêu cái lỗ tai của cô nương người ta?”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Rồng Bay Phượng Múa
Minh Nguyệt Thính Phong
Rồng Bay Phượng Múa - Minh Nguyệt Thính Phong
https://isach.info/story.php?story=rong_bay_phuong_mua__minh_nguyet_thinh_phong