Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phố Vắng Chiều Mưa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tập 27
G
iờ trưa
Thảo muốn ngủ mà không tài nào ngủ được. sát bên cạnh, Nga cũng cọ quậy bàn chân. Không nén được, Thảo gọi nhỏ:
− Nga!
− Gì Thảo. Nga mở bừng mắt ra tỉnh như sáo.
− Chưa ngủ hả?
− Chưa. Mình ngủ hổng được. Nga cười.
Thảo cũng cười:
− Anh Khanh lúc này sao rồi?
Nga cười khúc khích:
− Ngộ không, Nga đâu có cất ổng đâu mà biết.
− Làm bộ nhé, Thảo thấy hai người chở nhau đi hoài đó nha.
Nga nằm áp bụng xuống giường đầu kê trên chiếc gối cao, nàng muốn kể cho Thảo nghe chuyện của mình từ mấy bữa nay nhưng thấy Thảo dàu dàu nên ngại không nói ra.
− Thảo ơi, Thảo có nhớ mình kể chuyện về ông chồng cũ chứ hả,?
− Nhớ chứ. Sao?
− Và chuyện anh Khanh đến nhà hỏi về Năm Râu đó mà.
Thảo cau mày
− Nga nói gì mà lộn xộn vậy? Năm Râu rồi lại Lâm Râu. Hai người này như thế nào với Nga?
− Hai người là một đó mà. Cái ông mà bắt trói Thảo hôm đó một thời đã sống với mình đó.
Thảo kêu lên:
− Trời đất. Hắn đó ư?
− Đúng vậy? Sau này Nga mới biết là anh Khanh đã tìm cách để tiếp cận và xác định rõ là ai nhưng gặp khó khăn. Chính vì vậy mà anh ấy đã nhờ Nga.
− Vậy… Nga không sợ hắn trả thù sao?
− Nga không sợ, vì những việc làm của hắn đã được theo dõi và ghi đầy đủ trong hồ sơ. Chẳng may người bạn của anh Khanh trực tiếp làm vụ án này bị qua đời do bị tai nạn, vì vậy với một người giỏi lòn lách như Năn Râu, ta sẽ khó buộc tội nếu không có những căn cứ chính xác?
− Nga à, mình hơi ngạc nhiên vì sao vụ buôn bán với số lượng hàng lớn như vậy lại chỉ có vài ba người.
Nga ngạc nhiên.
− Ủa vậy Thảo chưa nghe anh Nguyên nói sao, đồng bọn của hắn đã lần lượt vào khám hết rồi.
− Lâu chưa?
− Cách đây hai ba ngày gì đó.
Thảo thở dài:
− Thảo không hiểu vì sao bọn họ lại chọn nhà cô Quý làm địa điểm giấu hàng?
− Đó là nơi duy nhất trong thành phố này không ai để ý. Thảo nghĩ xem, đâu có biệt thự nào lại có khu vườn hoang phế riêng biệt chẳng ai lui tới.
− Có chứ, có Thảo nè.
Nga cười:
− Vì vậy nên mới bị nhát ma, chàng phải đi theo hộ tống.
Một chút xôn xao trong lòng khi Thảo nghĩ đến Nguyên, « chàng » nay đã thuộc về người khác, nhắc để làm gì. Nghĩ thế, Thảo nói:
− Nga à, nhưng dù sao Thảo vẫn kết luận là Năm Râu hết sức chủ quan. Ai đời một tay lão luyện mà bị sa lưới một cách lãng xẹt.
− Ai bảo lãng xẹt? Tại Thảo không biết đó thôi. Năm Râu không muốn cho đàn em lò dò theo, một là dễ bị lộ, hai là phải mất công chia phần, bởi vậy đây là việc hết sức nguy hiểm và sự nguy hiểm ấy đổi bằng đô la. Lão năm định hốt một mẻ lưới thật to.
− Còn bà Hai giúp việc là đồng bọn của lão năm. Thảo không hiểu nổi.
Nga giải thích một cách rành rọt:
− Bà này có một quá khứ dữ dằn lắm đó. Trước đây, bà ta là mẹ mìn đó, cả con gái mình bả cũng bán cho các lão già có tiền háo sắc. Nói chung là quen tiêu xài phung phí rồi, khi không còn tiền là chịu không nổi. Sau khi bị đưa đi cải tạo bà ta trở về nhà, không có một xu dính túi, lúc ấy mới xin vào phụ nhà bếp nhà cô Quý đó chứ. May mà bà ta không cuỗm đi món nào bởi vì nếu thực hiện được vai trò nguời giúp việc tốt, bà ta sẽ được chủ nhà tin tưởng. Mà khi được tin, bà mới có thể biến một góc vườn thành một kho hàng lý tưởng.
Thảo nghe Nga chăm chú và chợt nhận xét:
− Ủa, sao Nga rành quá vậ?
Nga cười có vẻ sung sướng.
− Anh Khanh nói cho Nga biết.
− Vậy anh Khanh là..
Nga lại hỏi
− Ủa anh Nguyên không nói cho Thảo biết là anh Khanh là công an à?
Thảo gát tay lên trán tư lự. Anh ấy đâu có thời gian để kể cho nàng nghe những chuyện như thế này, anh ấy phải dành thời gian để chăm sóc và hò hẹn với Phong Lan kia mà. Hiện giờ mừng cho Nga bao nhiêu, Thảo lại thấy cô đơn bấy nhiêu. Nga đã kể hết tâm sự đời mình cho Khanh nghe và được chàng cảm thông. Thà là cả hai đều đến với nhau một cách thành thật như thế. Đàng này trong chuyện của Thảo, Nguyên bao giờ cũng cho Phong Lan là bạn và Thảo là người yêu duy nhất. Nhưng sự việc lại không phải như vậy.
− Thảo! Thảo!- Nga gọi hai ba tiếng, Thảo giật mình ngơ ngác
− Ủa nhỏ gọi ta ư?
− Làm gì như người mất hồn vậy? Nảy giờ nghe chuyện của tui rồi phải hôn. Bây giờ kể chuyện của bạn đi.
− Chuyện gì? Thảo hỏi
− Còn chuyện gì nữa, tại sao chàng dầm mình trong mưa đến tìm mà nàng thì trốn biệt trong phòng? Giận nhau rồi phải không?
Thảo im lặng. Quả tình nàng không muốn ai biết chuyện này hết, nàng muốn mọi người vẫn giữ ấn tượng tốt về Nguyên.
− Thảo vừa nhận ra giữa Thảo và anh ấy có nhiều điều phải tranh cãi.
− Tưởng chuyện gì quan trọng chứ chuyện ấy thì hai bạn cứ tranh luận thẳng thắng với nhau. Có gì mà phải trốn tránh – Ánh mắt Nga long lanh - Thảo à, giai đoạn này Thảo và Nguyên như hai hòn đá có nhiều góc cạnh. Mỗi ngày, mổi người phải tự mài dũa một ít để khi đặt chúng sát nhau thì có thể ăn khớp gắn bó với nhau. Anh Nguyên là người tốt và Thảo cũng thế, mỗi người nhường nhau một ít mới bên vững Thảo ạ.
Hôm nay Thảo mới nhận ra Nga ở một khía cạnh khác. Trước đây, nàng luôn tỏ ra yên phận sống theo cách nghĩ chuyện ai người nấy biết. Ai nói gì Nga cũng cười, không tranh luận cũng không chạy hùa theo. Có lẽ bây giờ tình yêu đã đánh thức nàng bởi vì Nga nói về lối ứng xử trong quan hệ tình yêu với tư cách một người từng trãi và có kinh nghiệm. Tuy nhiên áp dụng kinh nghiệm của Nga vào trường hợp này thì không thể được rồi. Thảo có thể hy sinh cho Nguyên chứ đừng nói đến việc nhường nhịn. Đàng này, Nguyên đã phản bội nàng và trong tình yêu sự phản bội không đáng được tha thứ. Nghĩ vậy nhưng Thảo vẫn im lặng, tốt nhất là không nói ra bởi vì không ai có thể quyết định thay nàng.
Sáng hôm sau khi ra trực, Thảo nôn nóng về nhà. Nàng không dằn được ý nghĩ là Nguyên có về nhà hay không dẫu nàng biết cũng chẳng để làm gì.
Nàng hỏi ngay khi thấy bà Quý:
− Cô ạ, hôm qua cô với anh Nguyên làm việc với công an ra sao rồi?
− Họ cũng hỏi cô với Nguyên xung quanh chuyện bà Hai vào làm từ bao giờ, trước đây ai giới thiệu vào làm. Họ hỏi cả ông Đạt nữa. Ban đầu cô cũng hơi hồi hộp chỉ có thằng Nguyên là tỏ ra bình tĩnh, xong đâu đấy, họ làm biên bản cho cô với thằng Nguyên ký thế là xong thôi.
Thảo đoán:
− Sau đó anh Nguyên đã đưa cô về nhà phải không ạ?
− Nó lên phòng làm gì đó rồi đi liền. Ờ mà Thảo này, đâu con hỏi thằng Nguyên có sao không. Cô thấy nó xanh và hốc hác lắm đấy. Tao có mắng nó và bảo nó về nhà ăn cơm rồi hãy đến cửa hàng. Thằng đó không biết quý sức khoẻ gì hết.
− Rồi anh ấy nói sao hở cô?
− Nó mà nói gì, ở nhà với cô trước đây nó ít nói lắm. Nghe cô mắng nó cười cười rồi phóng xe đi tuốt.
Thảo đứng lên:
− Để con thay đồ rồi xuống nấu cơm với cô.
Cô Quý chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng gọi ngoài cổng:
− Chị Thảo ơi, chị Thảo!
Thảo nhìn ra, thấy bé Bảy lòn một tay qua cổng sắt vẫy rối rít. Nàng nói với cô Quý.
- Để cháu ra xem có chuyện gì.
Thảo vừa tra chìa khoá vào ổ vừa hỏi:
− Chuyện gì vậy chú bé?
Bé Bảy vội vã nói:
− Chị mau đến chổ anh Nguyên, tự dưng ảnh tím tái cả mình mẩy lạnh cóng luôn.
− Trời đất, ảnh đang ở đâu?
− Đàng cửa hàng à. Mấy anh bảo em gọi chị gấp.
Thảo luýnh quýnh chạy vào trong nhà nói nhanh với cô Quý:
− Anh Nguyên bị cảm nặng, con lại chổ đó trước xem sao cô nhé.
Cô Quý tái mặt quay sang hỏi bé Bảy trong khi Thảo lao lên phòng:
− Nó có sao không?
− Dạ, con hổng biết nữa. nghe nói đang ngồi làm việc, ảnh đứng dậy và lảo đảo té xuống. miệng ú ớ nói hổng được.
− Chết cha rồi- Cô Quý mếu máo nói – bà phải lại đó thôi.
Chạy nhanh xuống lầu, Thảo kéo tay bé Bảy chạy như bay ra ngoaì.
Thấy Thảo đến, mọi ngưòi tự động tản ra và thi nhau kể cho nàng nghe tình trạng ngả bệnh đột ngột của Nguyên.
Thảo rờ trán và xoa hai bàn tay Nguyên. Mắt chàng nhắm nghiền, môi hơi hé ra thở nặng nhọc và da xanh tai. Thảo bảo Thắng nấu cho nàng một lít nước sôi và sai bé Bảy đi mua hộp sữa.
Xong đâu đấy, Thảo nấu kim và tim một mũi thuốc cho Nguyên. Dường như chàng đã nhận ra từ nãy giờ nhưng vẫn im lặng. Mọi người đã trở ra cửa hàng. Bé Bảy cũng để hộp sữa trên bàn rồi chạy đi đâu mất.
Thấy Nguyên vẫn im lặng, Thảo bước lại đứng ở cửa sổ nhìn vu vơ ra vỉa hè hẹp. Một khoảng nắng đủ chiếu xéo qua vầng trán nàng. Nếu chàng không trò chuyện với ta vì có lẽ sự việc sẽ đơn giản hơn, ta sẽ đỡ phải ray rứt. Bây giờ ta nên làm tròn trách nhiệm với người bệnh thì hơn.
Thảo quậy sữa vào một cái ly thủy tinh và lấy muỗng ngồi xuống cạnh chàng. Nguyên vẫn nhìn Thảo im lặng.
− Anh ngồi dậy uống sữa nhé
Nguyên lắc đầu với vẻ mệt mỏi. Thảo đành múc từng muỗng nhỏ đưa đến tận môi chàng. Có lẽ hơi nóng của dòng sửa ngọt làm da chàng bớt xanh tái đi.Thảo nhận ra là nàng rất hạnh phúc khi được săn sóc cho chàng, dù đó là hạnh phúc tội nghiệp.
Thảo định đứng dậy thì Nguyên đã giữ tay nàng trong tay chàng. Vẻ mệt mỏi vẫn còn hiện rõ trên nét mặt nhưng mắt chàng chưa muốn rời mắt nàng. Thảo thở dài nhìn đi nơi khác.
Đột nhiên Nguyên có ý muốn ngồi dậy.
− Anh đi đâu? Thảo hỏi.
− Anh..;vào toillette. Nguyên gắng gượng nói.
Thảo đã quen và không thấy ngượng ngùng như Nguyên. Nàng đỡ chàng ngồi dậy nhưng khi đôi chân chạm đất Nguyên bỗng lảo đảo, hai tay chới với. Thảo lật đật đưa tay ra đỡ nhưng sức yếu nên cả hai đổ nhào xuống nền gạch. Thảo hoảng hốt gọi lớn, nước mắt nàng ứa ra:
− Anh Thắng ơi, anh Nguyên sao vầy nè, anh thắng ơi!
Thắng nghe kêu liền hớt hải chạy vào. Anh cùng Thảo đưa Nguyên lên giường và chàng hôn mê trở lại. Thắng lo lắng hỏi:
− Có sao không Thảo? Hay là đưa đi bệnh viện đi.
Thảo quẹt nhanh nước mắt, giờ đây nàng mới thấy thông cảm với những người khóc bù lu bù loa khi người thân đưa vào cấp cứu.
− Dạ, có lẽ để đây thì hay hơn. Vài giờ sau cô Quý và Thảo sẽ đưa anh Nguyên về nhà, không cần đến bệnh viện đâu.
− Lúc nảy vì sao anh ấy té vậy?
− Ảnh định đi tiểu, nhưng đó chỉ là cảm giác thôi. Chưa khoẻ nên anh ấy té lôi theo cả Thảo.
Vừa lúc đó bà Quý đi vào với vẻ hớt hải:
− Nguyên đâu rồi?
Và chẳng cần ai trả lời, bà bươn bả lại chổ Nguyên, Thắng nói nhỏ:
− Thảo ở lại lo cho Nguyên nhé.
− Dạ, cảm ơn anh.
− Khách sáo quá vậy Thảo.
Thắng cười trách và quay lưng trở ra cửa hàng
Bà Quý nắn bóp bàn tay cháu trai và bây giờ mới nhận ra đôi mắt đỏ hoa của Thảo:
− Sao vậy con?
Bà Quý hết hồn khi nghe Thảo kể chuyện vừa rồi. Bà lo lắng hỏi:
− Hay là đưa nó đi bệnh viện hở con.?
− Dạ, không cần - Thảo khẳng định – Con đã tiêm thuốc cho ảnh và nữa giờ sau ảnh có thể ngồi dậy được. Lúc ấy con và cô sẽ cùng đưa ảnh về nhà. Anh Nguyên sẽ hồi phục trong vài ngày sau đó.
Thảo cắn môi, nàng nghĩ rằng việc Nguyên ngã bệnh đột ngột cũng có một phần nguyên nhân thuộc về tinh thần. tuy nhiên, nàng chỉ nói:
− Có lẽ anh Nguyên làm việc hơi nhiều cô ạ.
Như trúng khía bà Quý sốt sắng nói:
− Tao nói có sai đâu, căn dặn nó làm vừa phải kẻo bệnh hoạn thì khốn. Vậy mà nó chẳng thèm nghe, bướng ơi là bướng. Mai mốt con phải nhắc nó nghe Thảo.
Thảo cười nhẹ:
− Cô nói mà ảnh còn không nghe huống hồ chi đến con.
Bà Quý chặt lưỡi:
− Ậy thế nhưng nó sẽ nghe con cho mà xem. Đàn ông mạnh mẽ vậy đó, nhưng có những điều lại phụ thuộc vào người đàn bà.
Thảo quay đi nên bà Quý không thấy nụ cười buồn bả của nàng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phố Vắng Chiều Mưa
Minh Hương
Phố Vắng Chiều Mưa - Minh Hương
https://isach.info/story.php?story=pho_vang_chieu_mua__minh_huong