Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phía Đông Mặt Trời
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 27
P
oona, tháng năm năm 1929
Jack đến sân bóng thuộc căn cứ quân sự Poona số 2, tại đây những quả bóng polo đã được xếp thành hàng dài dằng dặc, Jack hăm hở khi tưởng tượng ra hình ảnh những quả bóng sẽ bị cây gậy trong tay anh đánh vỡ nát như thể đang vụt mạnh vào vũ trụ để rồi tan tành thành hàng trăm hàng ngàn mảnh vụn. Bula Bula, chú ngựa Pony yêu thích của anh, sinh vật trung thành luôn sẵn sàng nằm xuống và chết vì chủ của nó, đang hổn hển phì phò hộc lên từng cơn sau mỗi tiếng thở, bọt mép sùi trắng vành miệng, mồ hôi túa ra ướt đẫm cơ thể, cả Jack cũng đang ngất ngây vì cái nóng, hôm nay có điều gì như ma xui quỷ khiến đang kiểm soát hành vi của anh.
Vươn thẳng người đứng thăng bằng trên bàn đạp thắng trên yên ngựa, Jack thúc ngựa phi nước kiệu hướng đến hàng bóng nằm cách cầu gôn chừng năm mươi mét.
Vút. Anh cúi người đánh mạnh, quả bóng bay như một viên đạn xuyên qua những cột trụ trầy trụa.
"Cú đánh hay lắm, thưa ngài!", Amit, gã hầu của Jack tán dương. Tay Amit vẫn nắm chặt dây cương chú ngựa Pony tiếp theo chờ Jack đến cưỡi.
Nếu cuộc sống cũng dễ dàng như bàn thắng ấy, Jack nhủ thầm. Anh ghét cay ghét đắng cái cảm giác phải dằn vặt giữa những suy nghĩ rối rắm trong lúc rạp mình trên lưng ngựa.
Jack cho ngựa phi nước đại dọc sân bóng polo thêm một vòng nữa, đứng hẳn người lên bàn đạp, nhanh nhẹn đánh gậy từ trái sang phải cho đến khi con ngựa lồng lên dựng đứng hai chân trước, những mạch máu căng phồng chạy dọc trên chiếc cổ dài ngoẵng đang rướn cao của nó.
Bình tĩnh nào, chàng trai, Jack tự nhủ khi bước về phía chuồng ngựa. Bula không có lỗi trong chuyện này.
Hay đấy là lỗi của Rose. Khi anh ngẩng đầu lên, Jack bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn mình. Rose đang ngồi trên một băng ghế cách chuồng ngựa chừng bảy, tám chục mét, một ụ mỡ ngây thơ khoác trên mình chiếc váy bầu màu xanh, phía sau lưng là khoảng trời mênh mông vời vợi. Có điều gì đấy như ngại ngần, như thẹn thùng trong cái nhìn của cô, trong khoảnh khắc bất chợt, Jack bỗng thấy nhẹ lòng.
Không phải lỗi lầm của cô ấy khi anh đã không lường trước phí tổn cần thiết dành cho một đám cưới cộng với việc cưu mang nuôi dưỡng một bà vợ không kém phần tốn kém sau đấy, hay là bởi anh sẽ bị điều lên phía Bắc, có lẽ anh sẽ phải bán đi vài chú ngựa của mình để thanh toán mớ hóa đơn sắp đến kỳ phải trả. Hay bởi bức thư đầy bất ngờ của Sunita gửi cho anh từ tuần trước, trong đấy cô cho biết đã kết hôn với người đàn ông yêu cô hết mực. Cô đang rất, rất hạnh phúc, trong thư Sunita viết, và hết mực điềm tĩnh. "Em hy vọng anh cũng hạnh phúc", mấy lời tái bút của cô ấy sao mà ngây thơ đến thế. Anh cay đắng, đôi mắt nhòa lệ khi đọc những dòng chữ thân thương của Sunita.
Anh thúc ngựa phi nước kiệu đến trước chỗ Rose đang ngồi. Được nửa đường, Bula thõng đầu cúi sát mặt đất, mép nó vẫn sụt sùi bọt, hai cánh mũi phập phồng từng cơn không ngớt.
Mặc dù chiếc bụng bầu dưới lần vải màu xanh da trời của Rose hãy còn khá nhỏ, rất khó để phát hiện ra, nhưng khi đứng dậy bước đi bên anh về phía chuồng ngựa, khuôn mặt của Rose ửng đỏ, dáng đi đã bắt đầu lạch bạch, một lọn tóc xoăn xổ ra dưới vành mũ.
"Hôm nay em có định đi gặp ông Patterson không?", anh hỏi.
"Có thể", cô trả lời. Cô nhìn anh bằng ánh mắt lo âu.
Patterson là bác sĩ quân đội, một ông già có khuôn mặt đỏ gay, sẽ là người đỡ đẻ cho cô sau bốn tháng nữa. Rose có vẻ không thích đề cập đến ông ta, cũng giống như việc anh không thích thú với ý nghĩ những ngón tay chuối mắn của viên bác sỹ từng đụng chạm vào tận ngóc ngách thầm kín nhất trên cơ thể vợ mình. Khi cả hai vô tình đụng nhau tại một câu lạc bộ mấy đêm trước (không thể tránh mặt ở những nơi đông như kiến thế được), Patterson, hơi căng thẳng, đã lên tiếng trước: "Cô gái duyên dáng bé bỏng của chúng ta dạo này thế nào rồi?", rồi nháy mắt như thể cả hai đều là người sở hữu Rose. Jack thấy xấu hổ, cả giận dữ nữa - anh muốn thụi một đấm thật mạnh vào cằm của ông ta - chính là những cảm xúc mạnh mẽ nhất của anh mỗi khi nghĩ về đứa bé. Trước đây anh chỉ có cảm giác ngạc nhiên đến vụng về, một cảm giác không có thực. Với đứa bé trong bụng Rose đã là một sai lầm, và sở chỉ huy đã từng ít nhiều lưu ý, rằng không hay ho gì chuyện kết hôn sớm, nhưng việc chuẩn bị có "một đứa con", như anh trình bày, thực sự là hành động "xuất phát trước khi có hiệu lệnh".
Không còn nghi ngờ gì nữa, buổi tối ở câu lạc bộ chính là điều tồi tệ nhất. Đấy là ngày anh nhận được bức thư của Sunita. Em hy vọng anh cũng hạnh phúc. Anh đã đến câu lạc bộ, nốc uýt-ki như hũ chìm, đầu óc choáng váng, đau đớn, những cơn đau thực thụ, rất dễ dàng cảm nhận, hệt như nỗi đau thể xác khi bị gãy xương hay chiếc răng sâu đột ngột trở mặt nhức nhối.
Rose ngồi đối diện với anh. Cái thai đã giúp cô sở hữu một thân hình tròn trịa, khuôn mặt căng tròn hơn trước, nom cô thật phúc hậu trong chiếc váy bầu màu xanh có thêu mấy bông hoa. Thật phúc hậu, tốt bụng với anh làm sao, thực ra Rose vẫn rất xinh đẹp, nhưng những ý nghĩ về Sunita cứ giằng xé trong đầu anh hệt như đang có một đứa trẻ ngoác miệng gào lớn từng chặp không ngớt bản hợp xướng của riêng nó. Anh nhớ em, Sunita. Anh vẫn rất yêu em. Ôi những tháng ngày tươi đẹp nhất của đời anh.
"Một ly nước chanh pha sô-đa cho tôi, cảm ơn".
Rose mỉm cười nói với bồi bàn. Người bồi bàn khẽ gật đầu rồi nhoẻn miệng đáp trả Rose, một nụ cười hết mực dịu dàng, một nụ cười mà Jack chỉ ao ước giá anh có thể làm được như thế với cô. Một trong những điều khiến anh tôn trọng Rose chính là sự lịch thiệp và chu đáo trong giao tiếp giữa cô với mọi người. Cô rất chân tình và thẳng thắn, với tất cả mọi người xung quanh. Sunita, Sunita, xõa mái tóc dài miên man của em xuống đi. Rose không bao giờ lớn tiếng quở trách, la mắng hay trừng phạt đám người làm trong nhà, cô thuộc tuýp chủ nhân tốt bụng, điều hành gia đình dựa trên nỗi cảm thông và sự tôn trọng, chính điều ấy đã khiến đám gia nhân luôn tỏ ra yêu mến cô hơn bao giờ hết. Thậm chí Durgabai còn phấn khích hơn cả anh khi nghe tin về đứa bé trong bụng Rose.
Và Rose mỗi lúc càng tỏ ra can đảm với thái độ lúc nào cũng điềm tĩnh, nhẹ như không. Cô càng tỏ ra lặng lẽ, Jack càng cảm thấy hoảng sợ - nghĩa địa ở Poona lèn chặt những mồ mả của trẻ con người Anh, những đứa trẻ chết bởi đủ thứ bệnh: thương hàn, bệnh dại, sốt rét, và thậm chí là bởi thời tiết quá nóng. Những đứa trẻ, cả mẹ của chúng nữa. Patterson, một ông già vô cảm, có cả một kho những "câu chuyện khôi hài" để kể cho các bà mẹ đang chuẩn bị đến kỳ sinh nở.
"Anh sẽ gọi xe kéo", anh hấp tấp đứng dậy. "Em có thể kể với anh trên đường về nhà cũng được".
"Tất nhiên, anh rất thích nghe em kể". Anh nói tiếp, "em không nên giữ bí mật cho riêng mình".
Anh xin lỗi bởi mấy lời vừa thốt ra giống như những lời trách cứ, anh đang cố gắng để đẹp dần lên trong mắt cô.
Cô chỉ kể cho anh biết, rằng Tor sẽ quay về Anh vào ngày 25 tháng Năm. Rồi cô mệt mỏi dựa lưng vào thành xe kéo. "Em nên kể cho anh nghe từ trước, nhưng dường như...".
"Có chuyện gì vậy?".
"Bất ngờ quá".
"Em sẽ nhớ cô ấy". Anh nghe thấy tiếng thở dài mỏng manh của cô trong bóng tối.
"Ừ".
Anh chạm nhẹ vào tay cô, rồi đột nhiên nhận ra không muốn nắm lấy nó. Anh sợ những giọt nước mắt sẽ lại lăn xuống trên khuôn mặt bầu bĩnh cua cô, chúng khiến anh rụt tay về.
"Nhưng anh thấy ngạc nhiên khi không có chàng trai nào chịu rước cô ấy về dinh cả". Anh quyết định cần phải ăn nói sao cho thật khéo, đặc biệt khi nom Rose có vẻ đang ở trong tâm trạng "không được tốt lắm".
Anh nghe thấy tiếng cô thở gấp, rồi Rose quay mặt nhìn ra phía cửa sổ, khẽ lắc đầu.
"Đấy thực sự là vấn đề của cánh đàn ông à?". Giọng cô chua chát, cay đắng. "Tor là một cô gái vui vẻ, yêu đời, tốt bụng, và xinh đẹp nữa. Anh đã bao giờ nhìn vào mắt cô ấy chưa? Hừm!". Cô đột nhiên dừng lại, khuôn mặt tràn trề nỗi thất vọng.
"Rose, những gì anh muốn nói, là cô ấy không hề xấu xí", anh nói. Jack có thể nghe rõ từng lời mình nói, thâm trầm và giận dữ, dấu hiệu đẩy cô xa khỏi anh và cô sẽ nổ tung mất. Anh không hề thích những gì mình vừa được nghe thấy, nhưng đúng là cô không nên cao giọng với anh như thế. "Và dẫu sao, chúng ta cũng sẽ sớm bị tống cổ khỏi nơi này".
Đấy chính là điều phụ nữ không thể nào hiểu được. Đã bắt đầu xuất hiện những hỗn loạn trong Quốc hội, các nghị sĩ triền miên kiện tụng chỉ trích lẫn nhau. Ở một góc nào đấy, Gandhi đang kêu gọi hòa bình, ở mộc góc khác, chúng lại được trả bằng máu.
"Dẫu sao thì", Rose vẫn không chịu khuất phục, "em đã quyết định sẽ lên Bombay để tạm biệt Tor trước khi cô ấy lên tàu trở về Anh. Em phải đi".
"Thế còn đứa bé thì sao? Anh không nghĩ sẽ hay ho với em khi bị nhiều người chứng kiến trong bộ dạng ấy".
"Con trai có thể đi cùng em. Nếu đúng đấy là một bé trai".
"Ừm, nghe có vẻ như em hoàn toàn tự quyết định trong chuyện này ấy nhỉ", anh nói.
"Đúng thế, là em quyết định".
Anh cố gắng không nổi giận - đấy không phải là chuyện Rose tự tiện quyết định khi nói với anh về địa điểm và thời gian cô ấy sẽ đi. Rồi anh cảm thấy bớt căng thẳng hơn một chút. Đến sáng thì anh quyết định sẽ đi thăm Sunita.
Em hy vọng anh cũng hạnh phúc. Nghe mới vô vị làm sao, nhưng chúng khiến trái tim anh đau đớn. Mình sẽ không đến, Jack dặn lòng, để phá vỡ hạnh phúc của cô ấy. Anh sẽ chỉ đến để gặp Sunita lần cuối. Đội của anh sẽ lên Bombay tham dự giải đấu polo, đến lúc ấy anh sẽ gọi cho cô, chỉ thế thôi, anh không thể làm gì khác. Nếu Rose cứ khăng khăng quyết làm bằng được theo ý thích, thì anh cũng sẽ làm như thế.
Khuya muộn, sau những giờ đồng hồ thao thức, Jack ra khỏi giường, bước xuống nhà bếp tìm nước uống. Ngoài hiên, cậu bé giúp việc có nhiệm vụ kéo quạt đã phủ phục dưới đất ngủ từ lúc nào, sợi dây kéo cánh quạt vẫn dính chặt dưới những ngón chân. Anh đánh thức cậu bé dậy rồi bảo nó lên giường nằm.
Đã ba giờ mười lăm phút, không khí đặc quánh, những bức tường của những ngôi nhà nhỏ bé bên ngoài dường như sắp đổ sụp về phía anh, Jack cảm thấy nghẹt thở. Anh quay vào trong nhà, đến ngồi trên chiếc ghế bành trong phòng khách, lúc Jack đang đọc lại bức thư thì Rose xuất hiện bên ngưỡng cửa.
Vẫn khoác trên người chiếc váy ngủ mỏng manh, Jack nhìn Rose, chiếc bụng lùm lùm ấy, cặp đùi mây mẩy ấy, cả đôi bầu vú đã bắt đầu căng mọng dưới lần vải mỏng nữa, mồn một trước mắt anh. Loạng choạng như một kẻ mộng du tỉnh giấc giữa đêm, cô đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh. Rose đưa tay vén mái tóc đang lòa xòa trên cổ, rồi xổ tung ra sau lưng.
"Em không ngủ được", cô nói, "trời nóng quá".
00:03 / 03:13
Anh nhướng mắt nhìn cô, một con thằn lằn màu sắc sặc sỡ phóng mình lao vút trên bức tường phía sau lưng Rose.
"Jack", cô hỏi, "sao anh khóc?".
Anh không hề hay biết những giọt nước mắt đang từ từ lăn trên trên gò má mình.
"Anh khóc?", Jack ngạc nhiên.
"Anh đang khóc kìa".
Lúc này anh thực sự không muốn cô đến gần mình - thật không công bằng với cô khi trong đầu anh đang tràn ngập những hình ảnh của quá khứ - hoặc ngồi lên tay cầm của chiếc ghế, vuốt ve khuôn mặt anh, nhưng rồi anh nhanh chóng lấy lại can đảm, sẵn sàng đương đầu với nỗi buồn sắp bùng nổ trong lòng bởi những điều anh đã gây ra, và cô gái ngọt ngào này đang cố gắng khiến chúng trở nên dễ dàng hơn.
Anh ngồi trong câm lặng, cô cố vòng tay ôm lấy anh.
"Là lỗi của em, phải không?", Rose thì thầm, như thể cô đã mong muốn điều này xảy ra từ lâu lắm rồi. "Em đã khiến anh thế này, em đã làm anh thất vọng, đau khổ. Em có thể cảm nhận được điều ấy".
Anh cố gắng để nói với cô mọi chuyện không giống như cô đang nghĩ. Jack vò đầu bứt tai, cúi gằm mặt để cô không nhìn thấy nỗi hèn nhát đang ùa về trên khuôn mặt của anh. Những lúc thế này thật dễ dàng để đổ hết mọi sai lầm lên đầu cô.
"Không phải lỗi của em", anh cố gắng giải thích. Một đôi thằn lằn đang giao phối với nhau trên vách tường sau lưng cô.
"Thế thì do đứa bé trong bụng em? Anh thậm chí còn không tỏ vẻ kinh ngạc khi nghe em thông báo tin vui". Giọng cô vẫn nhẹ nhàng, không một lời chỉ trích.
Kinh ngạc! Không, không thể dùng từ ấy để diễn tả cảm xúc của anh lúc ấy. Nếu có điều gì định nói trong cái đêm hôm ấy, anh sẽ nói: Anh cảm thấy bực mình với em khi đã dẫn dắt cuộc đời anh như thế này, nó khiến anh có cảm giác rơi vào thế bị động, anh như một thằng ngốc trước miếng bọt biển thậm chí em còn không biết dùng sao cho đúng cách. Anh không muốn đôi cánh của mình bị xén bỏ như thế này. Anh không đủ sức, anh không hiểu nhiều về em. Thậm chí anh còn chưa chắc mình có yêu em hay không.
Trong một sự kiện anh buộc phải mở miệng khó nhọc thốt lên mấy lời chào hỏi rồi bước ra ngoài cụng ly, hòa mình vào đám đông đồng nghiệp, gần như tuyệt vọng với ý nghĩ phải trở về nhà chơi trò ông bố hạnh phúc khi mà anh ghét cay ghét đắng phải nói những lời dối trá.
"Cái gì vậy?". Rose nhanh chóng nhặt bức thư vừa rơi từ túi áo ngủ của Jack ra ngoài khi anh thò tay lôi ra hộp thuốc lá.
"Đừng đọc nó", anh gần như hét lên với cô. "Nó là của anh".
"Cái gì vậy?". Cô nhìn thấy lửa trong đôi mắt của anh. "Jack, nói cho em biết. Nói cho em biết đi. Đấy là cái gì?".
Anh nhìn cô, nhủ thầm, mình không thể làm thế với cô ấy. Không thể dẫm lên vết xe đổ của cha được. Cô ấy không xứng đáng được như thế.
"Vậy thì em cứ đọc đi". Anh thu mình trên chiếc ghế trong lúc cô chậm rãi ngồi xuống và đọc bức thư.
"Ai đây?". giọng cô run rẩy. "Em không hiểu gì cả".
Jack có cảm giác như đang rơi xuống vực thẳm, dưới kia là biển cả mênh mông đang chờ anh.
"Tên cô ấy là Sunita. Cô ấy đang sống ở Bombay, là người yêu của anh".
"Người yêu?". Cô cao giọng, ánh mắt Rose đột nhiên trở nên man dại. "Đã, hay đang?".
"Anh không biết, anh không biết".
"Cô ấy là người Ấn?".
"Ừm".
"Một người bản xứ".
"Chính xác, nhưng cô ấy có giáo dục. Bố của cô ấy là một luật sư".
"Anh có yêu cô ấy không?".
"Anh không biết".
"Hẳn anh rất yêu cô ấy. Nếu không yêu, anh sẽ nói không ngay lập tức".
Cô đứng dậy, đôi thằn lằn giật mình vụt đi. Mái tóc Rose xổ tung, rối bù như tóc trẻ con, ánh mắt cô nhìn anh xa lạ, Jack có cảm giác cô sắp giang tay tát thẳng vào mặt anh, nhưng cô chỉ ném vào anh một cái nhìn đầy xót xa, cay đắng, ánh mắt cô khiến anh muốn thét gào. Anh đúng là một kẻ vô dụng.
"Anh có yêu cô ấy không?", cô hỏi lại lần nữa.
"Thưa ngài", cả hai đã không nghe thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ từ ngoài vọng vào. "Mọi chuyện vẫn ổn cả chứ?". Durgabai tránh không nhìn vào bà chủ, lúc bấy giờ đang đứng câm lặng giữa nhà, với chiếc váy ngủ mỏng manh trên người, đôi mắt trừng trừng nhìn vào Jack, hoang dại.
"Không có gì đâu Durgabai", anh dịu giọng. "Bà chủ sir me dard hai". (Bà chủ đột nhiên nổi cơn đau đầu) "Bà ấy không sao đâu, dhanyavad" (cảm ơn).
"Em không thích anh hành động kiểu như thế", Rose lên tiếng sau khi cánh cửa dược khép lại. "Cứ như đang giấu giếm điều gì bí mật, không muốn cho em biết, cứ để mặc em phải day dứt với ý nghĩ phải chăng mình đã làm điều gì đấy không phải. Tại sao, vì Chúa, anh không để em có cơ hội được hiểu?".
Cô vòng tay ôm bụng như muốn che đôi tai của đứa bé.
"Anh xin lỗi, Rose".
Cô gạt lời xin lỗi của anh sang một bên. "Anh sẽ gặp lại cô ấy?".
"Không - dù sao thì, trung đoàn vẫn đang đặt trong tình trạng cảnh báo sẵn sàng đến Bannu".
"Đấy có phải là lý do duy nhất?".
Chưa bao giờ anh chứng kiến cô nổi giận như hôm nay. "Không".
"Chết tiệt, sẽ tốt hơn nếu ngay từ đầu không có chuyện này".
Anh cảm thấy nhẹ lòng khi cô kiềm chế được bản thân trước khi bước ra khỏi phòng, bỏ lại sau lưng lòng tự trọng của một người con gái, không bao giờ cô chấp nhận hạ mình và dễ dàng gục ngã trước những chuyện như thế này.
Lát sau, khi chỉ còn lại một mình trong phòng, qua vách tường mỏng manh anh mơ hồ nghe thấy tiếng cô nghẹn ngào nức nở. Chưa bao giờ anh căm ghét bản thân mình đến thế.
Gần trưa, Viva đến ngồi dưới bóng râm của một cây me mọc giữa sân trung tâm nuôi dạy trẻ tình thương, xén gọn những mẩu giấy thừa từ mấy con diều mà đám trẻ đã làm sáng nay. Từ chỗ ngồi, Viva có thể nghe rõ tiếng đùa cợt huyên náo của bọn trẻ, bằng đủ thứ ngôn ngữ: từ tiếng Hindi, Marathi, tiếng Anh đến một vài thứ tiếng khác, thỉnh thoảng chêm thêm vài từ Tamil và Gujarati. Tất cả hòa cùng tiếng của bầy chim bồ câu đóng tổ dưới mái hiên náo động cả một góc phố.
Tiếng ồn ào chợt im bặt khi giọng của Daisy thánh thót vang lên, cô đang ngồi bên cạnh trò chuyện cùng bọn trẻ trong lúc chúng làm việc.
"Chuyện ấy thật buồn cười, đúng không nào", Daisy nói, "chỉ rất ít người trưởng thành thực sự dừng lại và nhìn lên bầu trời trong xanh lồng lộng - chúng ta lúc nào cũng hối hả xoay mòng với lo toan, hệt như lũ côn trùng. Những người thường xuyên bỏ thời gian để nhìn ngắm bầu trời chỉ là người điên và đám trẻ con, hay... Cháu có thể nói hộ cô được không, Neeta?".
"Cháu không biết", giọng Neeta thì thầm, một con bé nhút nhát với đôi mắt lúc nào cũng chất chồng âu lo khắc khoải.
"Những người thả diều". Suday, một thằng bé hơi đẫy đà nhanh nhảu lên tiếng, hẳn nó muốn khoe với mọi người về con diều trước đây của mình.
"Thế khi nhìn lên trời cao, chúng ta nhìn thấy những gì?".
"Bầu trời xanh", Neeta đã mạnh dạn hơn.
"Rất tốt, Neeta. Không chỉ có bầu trời trong xanh vời vợi, khi chúng ta ngước nhìn lên cao, đường chân trời giới hạn của chúng ta trở nên bao la hơn. Và rồi chúng ta nhận ra mình chỉ là một hạt bụi trong vũ trụ mênh mông này, nhỏ bé và tầm thường, tất cả chúng ta đều tỏ ra nghiêm trọng với chính cuộc đời mình, nhưng bầu trời lại không có những ranh giới. Không có sự khác biệt về đẳng cấp, địa vị - cẩn thận với hũ keo dán, Suday - cả tôn giáo và giống loài. Bầu trời dạy cho chúng ta biết, rằng có nhiều điều đang tồn tại trên thiên đường và trong cõi nhân gian, Horatio, hơn là những thứ mà chúng ta vẫn mơ mộng mỗi ngày trong cuộc sống của mình".
Viva đắng lòng khi chứng kiến lũ trẻ im phăng phắc lắng nghe như nuốt từng lời của Daisy. Thiên đường và cõi nhân gian nào chúng sẽ tìm thấy nơi đây?
Ngay sau đấy, Daisy lên một số kế hoạch cho bọn trẻ trong ngày hôm nay: sau khi công việc dán diều đã hoàn thành, Viva sẽ dẫn chúng ra bãi biển Chowpatty để thả. Daisy vừa dứt lời, bọn trẻ đồng thanh quay đầu ra sau, những ánh mắt háo hức đổ dồn vào Viva; nhiều đứa trong bọn chúng chưa một lần được nhìn thấy biển. Bọn trẻ đang khiến cô có cảm giác mình giống như một ảo thuật gia, một thầy phù thủy.
"Nhìn cháu đây, nhìn cháu này, Wiwaji", Talu, một cậu bé cao lêu khêu, đôi chân bị tật bước đi tập tễnh hét váng lên. Không một đứa bé nào có thể gọi đúng tên cô, chúng thường gọi Viva bằng cụm từ đầy kính trọng "Thưa quý cô", kiểu gọi của dân Bombay dành cho những người châu Âu có địa vị ở Ấn Độ, hoặc cô Wiwa, hay đôi khi gọi cô bằng ba tiếng Wi-wa-ji trìu mến. Một số đứa nhỏ tuổi lại gọi cô là Mabap (cô là mẹ là cha của bọn cháu), một lời ca tụng đủ khiến trái tim cô nhảy múa reo vui trong lồng ngực.
"Xem nào, có người mải mê nhìn ngắm con bé như thể bị thôi miên ấy nhé", Daisy lên tiếng khi tấm sari trên mình Talika xoay tròn trong gió. Viva không hề hay biết Daisy đã đến ngồi bên cạnh cô tự lúc nào.
"Thực tình, Viva này, chị muốn nói với em điều này", Daisy dịu dàng. "Trông em hạnh phúc hơn rất nhiều so với cái ngày đầu tiên em làm việc ở đây rồi đấy".
Đuôi diều của Talika mắc vào một cành me, Viva nhảy lên gỡ nó xuống cho con bé.
"Em rất thích nơi đây, Daisy", Viva ngồi xuống và nói. "Em không thích trẻ con lắm, hay ít nhất em không từng nghĩ là mình sẽ thích chúng".
"Ừm, em che giấu rất tốt", Daisy chọc Viva. "Chị có thể đưa ra vài lời cảnh báo được không? Tất nhiên là chúng ta sẽ hạnh phúc rất nhiều khi chứng kiến những đứa trẻ được tự do vui đùa nơi đây, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận, phải cực kỳ cảnh giác, bởi lúc này tai mắt gián điệp ở khắp nơi, nếu thấy cảnh tượng như vừa rồi, có thể bọn họ sẽ báo với nhà chức trách địa phương rằng chúng ta đang huấn luyện các cô gái nơi đây trở thành những kỹ nữ".
"Phải chị đang đùa không?".
"Không, chị ước đấy chỉ là chuyện đùa cợt - năm ngoái đã xảy ra chuyện tương tự. Nhiều người thường không hiểu những việc chúng ta đang làm. Vậy thì tại sao họ lại không hành động như thế được?".
"Lạy Chúa lòng lành". Trước đây Viva đã được nghe về những câu chuyện kiểu như thế, nhưng cô không tin lắm - nó giống như một trò chơi hèn nhát, luôn nhìn thấy hiểm nguy ở mọi thứ. "Con bé mới ngây thơ làm sao, em không thể chịu được ý nghĩ buộc phải bắt nó dừng lại".
"Chị hiểu, không ai trong chúng ta thích thú với những hành động xuyên tạc bóp méo sự thật ấy cả. Nhưng chúng ta không sống trong một thế giới hoàn hảo.
"Và lời khuyên thứ hai của chị", Daisy nhẹ nhàng đặt tay lên vai Viva, "rằng đừng làm việc quá sức. Năm ngoái, hơn một nửa nhân viên đã đổ bệnh, năm nay bọn chị buộc phải yêu cầu tất cả nhân viên nghỉ ngơi đúng thời gian. Không phải em từng nói với chị trong lần đầu tiên gặp mặt rằng em có kế hoạch lên phía Bắc để thăm lại tổ ấm ngày nào của bố mẹ mình hay sao?".
"Em đã kể thế à?". Viva thoáng ngượng ngùng. "Em còn không nhớ mình đã nói như vậy nữa".
"Ôi, chị xin lỗi", ánh mắt của Daisy vụt sáng long lanh sau tròng kính. "Chị nghĩ là em đã nói như thế". Cả hai nhìn nhau lạ lẫm. "Thêm một đề nghị nho nhỏ nữa, cái nóng mùa hè sẽ nhanh chóng vắt kiệt sức lực của chúng ta trước khi mùa mưa kịp đến, thế nên nếu em cảm thấy mệt mỏi, khó ở trong người, thì chị có người bạn đang quản lý một nhà nghỉ ở Ootcamund - một địa điểm cực kỳ yên tĩnh dành cho việc viết lách, giá cả không hề đắt đỏ chút nào - chị sẵn sàng hỗ trợ nếu em không đủ tiền".
"Chị tốt bụng quá", Viva cảm động, "nhưng nghe ra thật buồn cười, em gần như không hề có ý nghĩ mình lại có thể bỏ đi vào lúc này".
"Ban đầu em sẽ có cảm giác như vậy", Daisy nhẹ nhàng nói. "Lần đầu tiên trong đời, em không còn nghĩ cho bản thân mình nữa. Một sự thay đổi rất lớn, em có nhận thấy điều đấy không?".
Khi Viva ngẩng đầu lên nhìn, Daisy đang chăm chú ghim lại một chiếc đuôi diều bị tuột, cô không bắt gặp ánh mắt của Viva.
"Em biết không", cô nói, "những cánh diều đầu tiên được thả lên trời là vào thế kỷ XIV ở Hy Lạp để kiểm tra thị lực của một vị hoàng tử bị mù. Chị có một cuốn sách rất hay viết về câu chuyện này, nếu em thích đọc chị có thể cho mượn - Sức hấp dẫn của chủ nghĩa tôn giáo tượng trưng".
"Em sẽ mượn", Viva trả lời, rồi đột nhiên cô đổi chủ đề, "Daisy này, chị có cho rằng em là đứa chỉ biết nghĩ đến bản thân mình hơn bất kỳ ai khác không?".
Daisy điềm tĩnh nhìn Viva qua đôi tròng kính dày cộp của mình, sau một hồi im lặng, cô trả lời: "Chỉ biết nghĩ đến bản thân mình, nếu hiểu theo nghĩa tiêu cực thì điều này quả thật không bình thường, lúc nào em cũng theo dõi học hỏi, tò mò và đầy hiếu kỳ, chị thích những đức tính ấy ở em; tự bảo vệ có lẽ là từ thích hợp hơn. Em luôn sống kín đáo, hoặc giả có thể em sống khép mình để phục vụ cho việc viết lách của em chăng". Một lần nữa Daisy lại trêu chọc Viva.
"Có lẽ thế", Viva không muốn nỗi đau ùa về, nhưng lòng cô như có dao cắt. Nhiều khi cô thấy mệt mỏi bởi bị người khác buộc tội giấu kín những bí mật của bản thân, những bí mật mà thậm chí cô còn không hiểu nổi chúng là gì.
Suốt bữa trưa hôm nay, Viva cứ bần thần nghiền ngẫm, day dứt với câu hỏi tại sao đến giờ này cô hãy còn trào lên những cảm xúc bấn loạn mỗi khi nghĩ về quá khứ, về bố mẹ mình.
Mười tám tuổi, cô đủ lớn để cảm thấy thích thú với cuộc sống hiện tại, bắt đầu tuyệt vọng với nỗi khao khát tìm kiếm một ai đấy, bất kể là ai có thể kiên nhẫn chuyện trò cùng cô, một người không bao giờ nổi nóng. Và rồi William chính là người mà cô tìm thấy, một món quà của thượng đế dành cho cô, anh không chỉ là người thi hành di chúc theo ý nguyện của bố mẹ cô, một anh chàng điển trai, ăn nói lưu loát - sau rốt, anh ta là một luật sư hàng đầu - giàu lòng trắc ẩn. William dành nhiều thời gian bên cô. Những bữa tối cùng nhau, những lần tản bộ dạo chơi bên nhau, những đêm dài chia nhau nhâm nhi chai vang trong căn hộ của một gã độc thân là anh ở Inner Temple.
William nhớ rất rõ về bố mẹ cô, anh kể cho cô nghe về buổi đầu gặp gỡ với họ, từng chung một khoảng sân nhỏ bé trong những tháng ngày sinh sống ở Cambridge, cả cái lần sống chung với bố mẹ Viva ở Kashmir trước khi họ sinh hạ cô.
Anh nhớ rất rõ về Josie, một cô bé hồng hào, bụ bẫm, rất hay cười - anh và bố mẹ cô đều gọi Josie là "cô nàng quý tộc" bởi điệu bộ dựa đầu vào thành giường rồi ngả ngớn tu bình sữa hệt như một nhà quý tộc của chị ấy. Cái đêm anh kể cho cô nghe về Josie cũng chính là cái đêm anh âu yếm đưa tay lau khô dòng nước mắt nóng hổi đang từ từ lăn trên gò má, nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng, anh kề ly vang lên miệng cho cô nhấp một ngụm nhỏ, rồi dìu cô lên giường.
Và rồi, thật lâu sau đấy, cô đã phạm phải sai lầm khá lớn khi hỏi anh về mẹ.
Khi cô và William đang ở trong thang máy trở lên căn hộ của anh, cô bất ngờ hỏi. "Mẹ em có phải là một người có trái tim yếu đuối không?". Cô buột miệng hỏi câu ấy là bởi câu chuyện cô nghe được từ một bà xơ kể về mẹ mình.
Anh quay sang cô - cô vẫn nhớ như in phút giây ấy, cứ như nó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua - và lạnh lùng nói: "Anh chỉ là người thực thi di chúc của bà ấy, không phải là bác sĩ điều trị". Dứt lời, chiếc thang máy đã leng keng báo hiệu đã lên đến căn phòng ngăn nắp của anh - chỉ lát nữa thôi anh sẽ xếp gọn quần áo, cẩn thận cất những chiếc khung để ráp cổ áo sơ mi vào một chiếc hộp trước khi anh trở nên hờ hững đến lạnh lùng, nhưng vẫn trao cho cô những nụ hôn nồng cháy - anh nói: "Tóm lại là anh phải làm gì với em đây?", cứ như thể cô là một kẻ tò mò đầy khiếm nhã về những người bạn hết sức tình cờ.
Nó khiến cô trở nên khép nép, cho đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại thái độ ngoan ngoãn của mình trước những lời quở trách đắng lòng ấy, cô lại nghĩ, sao ngày ấy cô lại có thể dễ dàng chấp nhận chúng đến thế. William là một kẻ biết khá nhiều về những từ ngữ tục tĩu, và anh ta biết sử dụng chúng đúng lúc đúng chỗ, và rồi cô dần trở nên thận trọng trước anh, lúc nào cũng cung cúc ngoan ngoãn dễ bảo đến tội nghiệp.
Viva đứng dậy, nhẹ nhàng phủi những vụn bánh mì bám trên vạt váy, Talika chạy đến bên cô, giả vờ bắt chước điệu bộ nghiêm trọng của Viva bằng cách hếch chiếc cằm nhỏ xíu của nó cho nhô ra phía trước rồi cười vang.
Viva chậm rãi cuốc bộ ngang qua những con phố trở về căn phòng thuê nhỏ xíu của mình, cuối chiều hãy còn có nắng, không khí khá trong lành. Cô cảm thấy mệt mỏi đến nỗi không thể cảm nhận được cơn đói đang sôi réo trong lòng. Ngang qua một quầy trái cây trên phố, Viva mua một trái xoài, cô sẽ ăn nó khi ngồi vào bàn viết tối nay.
Mở cửa chính ngôi nhà nơi cô thuê trọ, Viva nhìn thấy ông Jamshed đang chậm rãi thắp sáng ngọn đèn dầu rồi đặt lên một đầu cầu thang. Khi Viva bước lên tầng trên, chiếc bóng của cô đổ dài trên vách tường, nhịp nhàng lên cao theo từng bước chân, nom hết sức sống động.
Chiếc túi thêu tay của cô căng phồng những sách, khá nặng. Giữa đường, cô dừng chân đặt nó xuống bậc cầu thang, nghỉ ngơi trong chốc lát. Viva ngẩng đầu nhìn lên tầng trên, chỉ còn bốn bậc cầu thang nữa là đến hành lang dẫn tới phòng cô, một bóng người vụt thoáng qua trên tấm kính gắn trên cửa phòng Viva.
"Jamshed", cô gọi lớn, "phải ông trên đấy không?".
Sáng nay ông Jamshed đã hứa với Viva cuối buổi chiều ông sẽ sang phòng cô kiểm tra vòi nước bị vỡ. Từ giữa cầu thang, cô đã nghe thấy tiếng nước chảy lọc xọc vọng xuống. Cả tiếng lèo xèo của dầu rán và mùi hạt tiêu dậy khắp hành lang.
"Ông Jamshed, là tôi, Viva đây", cô khẽ gọi.
Cô nhặt chiếc túi dưới chân, nhanh chóng chạy lên mở cửa phòng.
Một hình người đang nằm dài trên chiếc giường của cô, sát trong góc phòng. Chiếc bóng đứng dậy. Là Guy Glover, vẫn chiếc áo khoác màu đen dài lượt thượt trên người, nó đang chờ cô.
"Suỵt, suỵt, suỵt", nó khẽ ra hiệu cho Viva khi cô định hét toáng lên. "Là tôi đây".
Trong ánh sáng nhập nhèm từ ngoài cửa sổ hắt vào, cô nhìn thấy đống áo quần lộn xộn của mình vắt đầy trên thành ghế - sáng nay vì vội vã nên cô chưa kịp thu dọn. Tiếng mèo hoang khản đặc gọi nhau vọng lên từ dưới phố, man dại.
"Cậu làm cái quái gì ở đây, Guy?", cô hỏi. "Ai cho phép cậu vào phòng tôi?".
Khi đã quen dần với bóng tối trong căn phòng, Viva nhận ra Guy không mặc áo sơ mi bên trong áo khoác, vồng ngực khẳng khiu của nó đầm đìa mồ hôi.
"Không ai cả, tôi bảo với bà chủ nhà cô là chị gái của tôi - cô thấy đấy, trong mắt bọn họ, ngoại hình của chúng ta trông chẳng khác gì nhau cả".
Rồi Guy nhoẻn miệng mỉm cười, nhìn nụ cười của nó, bao nhiêu khó chịu ùa về trong cô: Cái giọng nói mới vỡ trong độ tuổi dậy thì khiến người nghe không thể xác định được là của một cậu bé hay của một kẻ hách dịch. Điệu cười lạt của nó. Thậm chí là cả cái mùi bốc lên từ cơ thể thằng bé, đôi khi ngọt ngào nhưng nhiều khi lại chua lòm đến cũ mèm.
Cô thắp một ngọn nến, đưa mắt quan sát xung quanh để kiểm tra xem liệu nó có thay đổi thứ gì trong phòng mình. Một hốc nhỏ lõm xuống trên tấm chăn trải giường - món thừa kế duy nhất của bố mẹ cô để lại - nơi nó vừa nằm cách đây ít phút.
00:04 / 03:13
"Nhìn xem, Guy", cô gần như hét lên với nó, "tôi không biết tại sao cậu lại đến đây, nhưng giữa chúng ta không có gì phải nói với nhau cả, thế nên tôi muốn cậu biến khỏi đây ngay lập tức, trước khi tôi gọi cảnh sát".
"Bình tĩnh đi, Viva", thằng bé nói, "tôi chỉ đến đây để trả cô tiền, thế thôi".
Giọng điệu buồn bã đến đau đớn của Guy nhắc cô nhớ lại những lần nó đã đánh lừa chặn họng cô như thế nào, cũng bằng cái giọng thiểu não ấy.
Cô thắp thêm vài cây nến nữa, ánh sáng ngập tràn căn phòng, nom cả hai lúc này đã sáng sủa hơn trước. Một chấm mụn trứng cá trên mặt thằng nhóc hãy còn rỉ máu.
"Cậu không thấy phát sốt với chiếc áo khoác trên người à?", cô hỏi.
"Tất nhiên là tôi đang sôi lên ấy chứ". Nụ cười trên miệng nó khá bẽn lẽn. "Nhưng tôi không thể cởi ra được - không phải bây giờ".
Tinh thần cô bấn loạn khi nhìn nó. Phải những gì thằng nhóc đang thể hiện chỉ là những nỗ lực đáng yêu của tuổi mới lớn, hay thực sự chỉ là hành động của một kẻ không bình thường về thần kinh, một thằng điên?
"Tại sao lại không?".
"Bởi vì món quà của tôi dành cho cô được cất trong đấy".
Nó thò tay vào trong tấm áo, lôi ra một con búp bê với chiếc váy được may từ hai màu hồng và vàng khoác trên người, con búp bê có hàm răng trắng tinh đều tăm tắp - một món quà lòe loẹt rẻ tiền được bày bán nhan nhản trong các cửa hiệu đồ lưu niệm.
Tại sao thằng bé luôn khiến mình có cảm giác đang đóng một vai trong một vở kịch tồi tệ thế này? Viva đột nhiên nổi giận. Tại sao nó không bao giờ sống thật với con người mình? Cô muốn giáng cho nó một cái tát vào mặt.
"Tên của nó là Durga", thằng nhóc nói, nhẹ nhàng đặt con búp bê vào tay cô. "Thần chiến tranh - bà ta sẽ che chở cho cô".
"Tôi có thể tự lo được cho mình". Cô đặt con búp bê xuống bàn.
"Nhận lấy đi", nó năn nỉ.
"Nghe đây Guy", sự kiên nhẫn của cô đã hết, "tôi không có hứng thú để tham gia vào trò chơi của cậu. Thực sự, tôi không biết cậu có bị thần kinh hay không khi đối xử như thế với tôi. Cậu đã nói dối với bố mẹ mình về tôi. Tôi...".
"Tôi đã có việc làm", nó ngắt lời cô, "tôi là...".
"Guy, tôi không quan tâm. Tôi đã không một xu dính túi khi tới đây, cảm ơn cậu vì điều đấy".
"Cô còn may mắn chán vì đã mất bố mẹ", nó ngắt lời cô. "Còn tôi thì chẳng có gì cả".
"Nghe này, tôi đã kể với cậu những chuyện vớ vẩn khi còn ở trên tàu". Nhưng rồi cô đột ngột thay đổi ý định. Tại sao lúc này này cô lại không ngậm miệng lại nhỉ? "Tôi thấy mệt. Cậu mang con búp bê của mình về đi".
"Thậm chí cô còn không muốn biết tôi đang ở đâu sao?".
"Không, Guy, tôi không quan tâm. Trách nhiệm của tôi với cậu đã chấm hết khi con tàu cập cảng Bombay".
Im lặng. Viva có thể nghe được tiếng tích tắc của chiếc đồng trên cổ tay cô, ngay sau đấy là tiếng nước ào ào trong đường ống phía trên phòng ông Jamshed chảy xuống.
"Đấy không phải suy nghĩ của cảnh sát". Guy thì thầm, nhỏ đến nỗi cô gần như không nghe được gì từ miệng nó. "Bọn chúng là lũ con hoang, cô có thể gặp khá nhiều phiền toái nếu không trả hết nợ".
"Vì Chúa, Guy, làm ơn đừng có diễn trò nữa", cô bật khóc.
"Tôi không diễn", nó lạnh lanh. "Tôi cũng đang sợ chết khiếp đây. Có một gã đang lẽo đẽo theo tôi". Nó ngồi xuống giường, đưa tay lên che mặt và quan sát cô từ những kẽ hở giữa các ngón tay, rồi lại nuốt nước bọt và cúi đầu nhìn xuống sàn nhà. "Hắn bảo tôi đã làm anh trai của hắn đau đớn khi đi trên tàu, nên giờ hắn sẽ khiến tôi phải cảm thấy đau đớn".
"Thế người đàn ông ấy bảo cậu đã làm gì anh trai ông ta?".
Guy hạ giọng, thì thầm. "Hắn bảo tôi đã đánh vào tai của anh trai hắn nên giờ đây ông ta không thể nghe được nữa, nhưng rõ ràng là y đã đánh tôi trước. Đấy là lý do vì sao tôi nghĩ cô cần nó".
Nó kẹp con búp bê vào giữa hai đầu gối, cẩn thận gỡ hàng cúc phía sau thân áo, thò tay lục lọi trong người con búp bê.
"Cầm lấy". Nó đưa cho cô một xâu những đồng rupi đã ngả màu được buộc chặt vào nhau bởi một sợi dây chun. "Cô có thể cần đến nó khi bọn họ đến đây. Cô không thể lúc nào cũng phải cảnh giác khi đi trên đường phố quanh đây".
"Thế thì ai sẽ đến đây?".
"Đám cảnh sát - cô hiểu không, dính dáng đến pháp luật, tôi là con của cô mà".
Tinh thần Viva chao đảo, cô tỏ ra thận trọng với những gì đang diễn ra trước mắt. Những dự báo khủng khiếp mà Frank đã cảnh báo với cô ùa về: khả năng khủng khiếp ấy, không thể tượng tượng nổi, rằng dưới con mắt của pháp luật, có thể thằng nhãi từng có mối liên hệ với cô?
Cô chộp lấy xâu tiền trong tay nó. Không cần đếm, cô cũng có thể đoán được có bao nhiêu trong đây, có thể là 100, cũng có thể nhiều hơn, 200 rupi. Ít nhất ngần này cũng đủ để cô ngã giá với đám cảnh sát khi bọn họ đến đây, nhưng cô cảm thấy nghi ngờ khi khoản tiền được ngụy trang dưới vỏ bọc là chi phí thanh toán cho công việc bảo mẫu chăm sóc hộ tống Guy đến Ấn Độ.
"Tôi nghĩ cô nên xin lỗi tôi vì đã có thái độ khiếm nhã như vừa rồi", nó tỏ vẻ cáu kỉnh. "Giờ thì tôi tin chắc cô đã hiểu tôi chỉ đang cố gắng giúp đỡ cô mà thôi".
"Guy", Viva tỏ ra cứng rắn. "Tôi không nghĩ mình phải xin lỗi về những gì thuộc về mình".
Guy đột nhiên ngoác miệng nhăn nhở. "Thế thì, sau tất cả mọi chuyện, tôi là của cô chứ?".
"Không. Không, không... ý tôi không phải thế. Ý tôi là", cô nhớ lại những lời cảnh báo của Frank, "món tiền này đáng lẽ đã phải là của tôi từ trước đây".
Nụ cười trên khuôn mặt nó vụt biến mất, nhưng cô không quan tâm.
"Ai nói cho cậu biết tôi sống ở đây?", Viva hỏi.
"Phải mất cả đời để tìm được cô". Khuôn mặt nó lại rầu rĩ. "Thế nên tôi đã gọi cho Tor và cô ta đã chỉ đường cho tôi".
"Tôi hiểu".
Guy dập nhẹ bàn chân lên sàn nhà.
"Tôi nghe nói cậu đã đi làm? Cậu đang làm ở đâu vậy?", cô cố hỏi nó bằng giọng điệu tình cờ nhất có thể.
"Không ở đâu cả", nó lầm bầm. "Thực ra, tôi vừa bị đuổi việc. Tôi từng làm nghề chụp ảnh cho một hãng phim. "Cái gã giám đốc chỗ tôi làm trước đây là một thằng ngu".
"Thế bây giờ cậu đang trên đường về nhà à?". Cô cảm thấy phấn chấn khi nghĩ đến điều ấy.
"Không". Nó lắc đầu. "Giờ tôi sống ở đây: trên phố chính cạnh chợ trái cây". Guy ngừng nhịp chân lên sàn nhà và ngẩng đầu lên nhìn cô. "Ôi, thêm một chuyện nữa, suýt nữa tôi quên. Cô làm ơn đừng có khoe khoang với mọi người là tôi chỉ mới mười sáu tuổi khi mà tôi đã bước sang tuổi mười chín".
"Tôi không định đánh nhau vì điều đấy đâu, Guy. Có gì khác không khi mà cậu không bao giờ chịu trách nhiệm trước bản thân mình?".
"Tôi có chịu trách nhiệm về bản thân mình".
"Không, cậu không hề, cậu chỉ là một kẻ nhu nhược", cô liếc mắt nhìn nó, giận dữ bởi sự xuất hiện của nó đã làm mất của cô một buổi tối quý giá, "và cậu còn nói dối để tránh không phải rơi vào tình cảnh khó khăn".
Guy lùi lại. "Những lời của cô vừa rồi thật bẩn thỉu", nó nói. "Tôi sẽ ghi nhớ và sẵn sàng trả thù cô. Tôi sẽ chờ đến thời điểm thích hợp".
"Thật thế sao?". Viva thậm chí còn không buồn làm ra vẻ tin tưởng những lời nó vừa nói. "Lần tới, hãy làm cho đúng: bấm chuông và chờ tôi mở cửa cho cậu vào, nhớ đấy".
Nói xong cô chỉ tay ra phía cửa, cô có thể cảm nhận rất rõ vệt mồ hôi đang từ từ chảy xuống bắp chân mình rồi mất hút trong đôi giày, cả cảm giác bỏng rát ở vết xước sau gót chân nữa.
"Đừng đến đây nữa, Guy", cô dừng lại trước ngưỡng cửa, nói với nó.
"Không sao, không sao đâu mà", Guy rối rít trả lời như thể cô vừa yêu cầu một lời cam kết đến từ nó. "Tôi đã hứa là sẽ trả thù cô, và tôi sẽ thực hiện lời hứa ấy đến cùng".
Sáng hôm sau, Viva giận dữ gọi điện cho Tor.
"Tor, sao em có thể? Sao em lại ngớ ngẩn đến thế? Giờ thì nó lại trở thành nỗi ám ảnh của chị rồi đấy".
"Từ từ đã nào", giọng Tor hãy còn ngái ngủ. "Chúng ta đang nói về ai thế?".
"Guy, em ngớ ngẩn quá. Sao lại cho nó địa chỉ của chị?".
"Thì nó bảo nó đang giữ tiền của chị. Nên em nghĩ chắc chị sẽ hài lòng khi nhận được khoản tiền ấy".
"Hài lòng! Nó khiến chị sợ đến phát khiếp. Nó vào phòng chị, nằm dài trên giường, trong bóng tối và chờ chị về, sau đấy còn bảo cảnh sát đang tìm nó nữa chứ".
Viva nghe thấy tiểng thở hổn hển của Tor ở đầu dây bên kia. "Ôi Viva, em xin lỗi. Nhưng nó bảo đã đi làm và có tiền, thế nên em đã nghĩ chị sẽ...".
"Tor, em chẳng chịu động não tí nào cả".
Tor khịt mũi, cô quyết định thay đổi chiến thuật, một hành động hết sức dại dột.
"Chị có nghĩ mình đang lo lắng thái quá không, Viva?", cô hỏi. "Em lúc nào cũng thấy nó bình thường".
"Ôi, vì Chúa, Tor", Viva lớn tiếng. "Nó là một thằng điên, một kẻ tâm thần - đến cả Frank yêu dấu của em cũng nói như thế".
"Khoan đã", Tor ngắt lời Viva. "Anh ấy chưa bao giờ là Frank yêu dấu của em cả. Nếu anh ấy là người yêu dấu của một ai đấy, thì hẳn phải là của chị".
Viva dập điện thoại, nhưng ngay lập tức cô gọi lại cho Tor.
"Chị xin lỗi, là do chị đang bực mình", cô nói.
"Em hiểu", giọng Tor nức nở. "Cũng là bởi em đang bấn loạn về chuyện của mình, và em hãy còn lo lắng về... về cái - điều - mà - chị - đã - biết ấy". Một tiếng tách lạnh lùng phát ra khi Tor đặt ống nghe xuống, cô tiếp tục sụt sịt. "Sao cuộc đời lại phức tạp đến thế?", cô rên rỉ.
"Tor, em còn đấy không?". Viva nghe thấy tiếng đế giày lộp cộp nện lên sàn gỗ, rồi tiếng của Ci Ci sắc lạnh sai bảo đám người làm lọt qua ống nghe. Một lúc sau Viva nghe thấy tiếng lạo xạo ở đầu dây bên kia, Tor tiếp tục nhặt ống nghe lên.
"Không nói chuyện tiếp được nữa", giọng Tor thì thầm. "Chúng ta có thể hẹn gặp đâu đấy uống chút gì và tiếp tục câu chuyện được không? Có thể ở Taj, Wyndham hay ở nhà chị cũng được?".
"Chị không chắc em có thể tìm được chỗ ở của chị đâu Tor", cô nói. "Nó nằm khá xa phố chính".
"Tất nhiên em có thể". Giọng Tor đã bớt căng thẳng hơn đôi chút. "Em muốn được đến thăm chỗ chị ở, em sẽ mang theo chiếc máy hát của mình tới nữa. Cảm ơn vì đã bỏ qua cho em chuyện về Guy", im lặng vài giây, giọng Tor trở nên hào hứng, cô đùa cợt không để cho Viva kịp nói một lời nào, "nhưng ít ra bây giờ chị cũng đã có một khoản tiền nho nhỏ - em đúng là một nhà môi giới đại tài".
Viva chỉ muốn cho con bé một cú vào đầu.
Sau khi gác máy điện thoại, Viva lôi từ trong ngăn kéo đầu giường ra gói tiền được cô cẩn thận giấu kỹ tối qua ra ngoài: ba trăm hai mươi rupi, đúng bằng một nửa món tiền cô được hứa hẹn trả công cho chuyến đi. Cô cất món tiền vào một chiếc hộp, rồi dùng một sợi dây cẩn thận buộc chặt dưới gầm giường.
Cô đã bắt đầu yêu thích nơi đây, căn phòng này dần trở nên thân thiết, đặc biệt cùng với sự hiện diện của gia đình nhà Jamshed ở tầng dưới. Nhưng giờ cô lại thấy sao mà mong manh và tạm bợ đến thế. Vách tường quá mỏng, cửa kính hoen mờ cũ kỹ dễ dàng đập vỡ.
Những lúc rơi vào trạng thái khó chịu như hôm nay, Viva chỉ ước có một người anh trai, hay một ông bố ở bên cạnh để có thể cho cô vài lời khuyên, để động viên an ủi cô không cần phải sợ hãi một thằng nhãi dở người mặt búng ra sữa, hay ai đấy ném cho Guy một đồng 4 penni nếu nó đe dọa nghiêm trọng đến cuộc sống của cô.
Không một ai ngoài Frank, anh đã xuất hiện và yêu cầu được giúp đỡ cô. Sự xuất hiện của Frank có vẻ lại ném cô trở lại vai diễn trong vở kịch cũ mèm với William ngày nào - một thiếu nữ ngây thơ lâm vào cảnh khốn khó, một cô gái ngờ nghệch, đang cần một bờ vai chở che của một người đàn ông, nhưng lần này thì khác, gạt sang một bên đôi chút ngượng ngùng vì đã bỏ ngoài tai lời cảnh báo và những linh cảm của Frank về Guy, rằng có thể nó không phải là một hoàng đế đang nổi giận vì bị trục xuất ra nước ngoài nhưng chắc chắn là một kẻ có tâm thần không bình thường. Và cô đã nhận món tiền từ tay nó.
Mệt mỏi, nhợt nhạt, cô nhìn vào đồng hồ đeo tay. Chín giờ kém mười. Cô cần phải tĩnh trí trước khi lên đường đến với trung tâm nuôi dạy trẻ tình thương để bắt tay vào công việc, đấy mới là điều quan trọng lúc này. Cô hết đi lại trong căn phòng chật chội, đến ngồi xuống cạnh giường, lại đứng lên, đưa tay xem đồng hồ, cuối cùng cô bước ra ngoài, đến bên một buồng điện thoại đặt trên phố, quay số của bệnh viện nơi Frank đang làm việc.
Giọng nữ nhân viên lễ tân thành thót vang lên ở đầu dây bên kia.
"Bệnh viện Gokuldas Tejpal xin nghe, chúng tôi có thể giúp được gì cho chị?".
"Tôi cần nói chuyện với bác sĩ Frank Steadman", Viva cố giữ giọng thật bình thản.
Có tiếng giấy sột soạt vọng lại. "Tôi không biết anh ấy đang ở đâu", giọng nói trả lời Viva sau một hồi im lặng. "Cô có thể chờ được không?".
Cô đồng ý chờ. Năm phút sau, Frank cầm ống nghe.
"Frank, là tôi, Viva đây. Tôi sắp trễ việc rồi, nên sẽ không nói chuyện lâu được đâu. Tôi có thể hỏi xin anh vài lời khuyên đúng đắn dành cho mấy đứa trẻ đang không được bình thường ở trung tâm tình thương được không?".
"Tôi sẽ rảnh sau bữa trưa". Tiếng rì rẹt trên đường dây điện thoại khiến giọng nói của Frank không được bình thường. "Tôi có thể đến chỗ cô làm được chứ?".
"Vâng".
"Tốt. Lúc hai rưỡi được không?".
"Được, hai rưỡi nhé. Hẹn gặp anh ở đấy".
Frank xuất hiện khi bọn trẻ đang nô đùa với nhau, tiếng cười tràn ngập khoảnh sân nhỏ. Túi đồ nghề bác sĩ đeo trên vai. Chưa kịp nguôi niềm vui khi được gặp lại anh, tâm trạng lo âu lại bùng lên trong lòng Viva.
"Nào các cháu", cô nói với bọn trẻ bằng tiếng Marathi, "ngồi xuống và giữ trật tự nhé. Chúng ta có khách đấy".
"Ôi Chúa ơi", Frank ngồi xuống bên cô, kêu lên đầy kinh ngạc. "Không thể tin được, tai tôi có nghe nhầm không nhỉ? Mấy câu cô vừa nói nghe sao mà hay thế", và rồi những tiếng cười khúc khích rộ lên, cả những cú thúc nhẹ bằng khủy tay vào mạng sườn nhau nữa, Viva đỏ mặt, ngượng ngùng.
"Daisy Barker dạy tôi đấy", cô nói, "phát âm vẫn chưa chuẩn lắm. Tôi chỉ có thể nói được vài câu đơn giản, như "đi nghỉ" hay "ăn nhanh lên" và "lên giường ngủ thôi". Anh biết Daisy chứ? Chị ấy làm việc ở đây, ngoài ra chị ấy còn làm việc ở Trung tâm tái định cư Bombay, chắc hẳn anh là một trong những thành viên của tổ chức nơi Daisy làm việc".
Cô lảm nhảm những điều không đâu. Bọn trẻ sốt ruột chờ đợi, những ánh mắt ngây thơ hết dán vào cô lại nhìn sang anh, liên tục đảo qua đảo lại như thể bọn chúng đang xem một trận bóng quần vợt.
Viva nhìn đồng hồ đeo tay. "Các cháu", cô nói với bọn trẻ, "chúng ta có thể tạm nghỉ giải lao chừng ba mươi phút, các cháu có thể đi chơi. Chào tạm biệt bác sĩ Frank đi nào".
"Tạm biệt, Daktar Frank", bọn trẻ đồng thanh hô to, rồi kéo nhau chạy khỏi sân chơi. Một lúc sau, Talika xuất hiện cùng hai ly nước chanh đặt trên một khay thiếc cũ kỹ. Viva thận trọng dùng cả hai tay để nhấc từng ly nước chanh lên đặt trên mặt bàn.
"Ở lại cô nhờ một chút, Talika", Viva nhẹ nhàng nói với con bé. "Đây là một trong những cô bé tôi muốn nhờ anh kiểm tra", cô nói với Frank. "Tên cô bé là Talika". Viva siết chặt bàn tay con bé, lúc bấy giờ đang nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi. Cô muốn kể với Frank nhiều điều về con bé, nhưng lại sợ Talika, lúc bấy giờ khả năng nghe hiểu tiếng Anh của nó đã được cải thiện đáng kể, sẽ hiểu những gì cô nói, có thể nó sẽ cảm thấy xấu hổ, hay tệ hơn, Talika sẽ thấy bẽ bàng, tủi nhục. "Con bé không có những hành động quá tồi tệ, phải thế không, Talika? Nhưng như anh thấy đấy, nó gầy gò quá".
"Tôi có thể nghe ngực nó được không?".
Viva dẫn Frank và Talika đến sau một tấm màn che bằng vải được chăng trong một góc sân được dành cho các bác sĩ tình nguyện thực hiện các cuộc hội chẩn sức khỏe cho bọn trẻ.
"Đừng sợ, Talika", cô nhẹ nhàng nói với con bé. Tấm màn che được quây tròn bao bọc lấy ba người, khuôn mặt của con bé trở nên xanh xao nhợt nhạt bởi màu sắc của tấm vải đang phản chiếu lên nó. "Bác sĩ Frank không làm cháu đau đâu".
Frank lấy từ trong túi ra chiếc ống nghe, đeo vào hai bên tai và áp đầu kia vào ngực con bé, chăm chú lắng nghe. Đôi mắt to tròn đầy kinh hoàng của Talika không rời khỏi khuôn mặt Viva.
"Tim cháu hoàn toàn khỏe mạnh, ngực cũng bình thường". Anh mỉm cười với con bé, nhưng nỗi sợ hãi vẫn tràn ngập ánh mắt Talika. Chắc các bác sĩ khác đã loại trừ những bệnh thông thường", Frank nói, "Viêm gan, bệnh giun - cô bé trông không yếu ớt chút nào".
Khi Frank bỏ ống nghe ra khỏi cơ thể con bé, Talika nhanh chóng chạy vụt ra ngoài, hòa cùng bọn trẻ đang nô đùa giữa sân.
"Ngớ ngẩn quá", Frank nói, sau khi bóng con bé đã mất hút giữa đám trẻ. "Trông nó như đang bị ám ảnh bởi điều gì đấy".
Anh ngẩng đầu lên nhìn Viva, lúc bấy giờ đang chằm chằm dán mắt vào mình. "Cô có biết vì sao không?".
"Thực tình tôi không biết. Mẹ con bé chết vì bệnh lao. Chúng tôi từng nghĩ chắc con bé cũng bị nhiễm bệnh từ mẹ nó, nó vẫn hy vọng mình sẽ sống sót. Một cơn lũ quét qua khu ổ chuột nơi con bé sinh sống và Talika được bỏ lại trước cổng trung tâm. Đôi khi nó tỏ ra khá linh hoạt, vui vẻ như chưa từng có gì xảy ra. Ngày hôm qua nó còn nhảy múa, nhưng rồi có điều gì đấy đã xảy ra, và con bé lại trở nên lặng lẽ không thể nào tiếp cận được, tôi không thể hiểu được vì sao".
"Có lẽ con bé nhớ nhà", Frank nói. Anh đang ngồi bên cô, đủ gần để có thể nhìn thấy những vì sao vụt sáng trong đôi mắt xanh thẳm của Viva.
00:04 / 03:13
"Cuộc sống ở những khu ổ chuột rất phong phú về mặt tinh thần - đa số những người châu Âu không hiểu được điều đấy".
"Thế còn cô thì sao?", Frank nhìn sâu vào mắt cô. "Cô đang làm được những gì ở đây?".
Câu hỏi thẳng thắn của Frank kéo cô về với thực tại.
"Tôi thích nơi này", cô nói. "Tôi thực sự thích nơi này, và tôi vẫn đang viết, thực ra, tôi cũng có vài bài đã được đăng".
"Tuyệt! Chúc mừng nhé". Frank nhoẻn miệng mỉm cười, đấy chính là vấn đề, bắt gặp nụ cười và ánh mắt anh đang nhìn mình, Viva bỗng rùng mình, lòng cô chợt dậy lên niềm khao khát mãnh liệt.
"Tôi vẫn rất ổn, anh thấy đấy". Cô vụt đứng dậy.
"Tôi biết", anh nhẹ nhàng trả lời. "Như thế thì tốt".
Anh cuộn chiếc ống nghe y tế, cẩn thận đút vào túi.
"Ngoại trừ", cô có cảm giác anh chuẩn bị ra về, "tôi đã có vài hành động ngu ngốc tối qua. Guy Glover đã đến tìm tôi. Rất choáng! Nó bảo đến để trả tôi khoản tiền còn chưa thanh toán cho chuyến đi sang Ấn Độ".
"Thế cô có nhận khoản tiền ấy không?", giọng Franh đầy lo âu.
"Có - ít nhất cũng nhận được gần đủ".
"Tôi tưởng chúng ta đã đồng ý với nhau từ trước, rằng cô sẽ không nhận khoản tiền ấy từ tay nó". Frank bẻ đốt ngón tay răng rắc, rõ ràng anh đang nổi giận.
"Tôi nghĩ mình có thể cần đến chúng". Bởi vì tôi cần giải quyết chuyện này theo cách của mình, cô muốn hét lên với anh.
"Tôi ước gì cô đã không hành động như thế".
"Giờ thì tôi cũng đang ước như anh, nhưng tôi đã...", cô im lặng, cố giữ bình tĩnh để tránh không tuôn ra những lời nhăng cuội. "Tôi bị nó thuyết phục, rằng có thể mai mốt cảnh sát sẽ đến tìm mình, và tôi cần khoản tiền ấy để đút lót cho bọn họ. Phải công nhận một điều, Frank", có vẻ cô bắt đầu không giữ được bình tĩnh, "những gì nó nói cũng khá hợp lý".
Nhưng khuôn mặt Frank vẫn không hề lay chuyển, giận dữ và tím tái. "Điều nó muốn nhất ở cô chính là sự quấy rầy. Tinh thần thằng nhãi bị ám ảnh rất nặng nề và cô là người nằm trong danh sách quấy rối của nó. Cái quái gì khiến cô để nó vào được phòng mình?".
"Tôi không để nó vào - khi tôi mở cửa thì đã thấy nó trong phòng, nằm chình ình trên giường tôi".
Frank khẽ rên nhẹ. Anh trầm ngâm trong thoáng chốc rồi lên tiếng: "Nghe này, Viva. Tôi không muốn cô lo lắng nhưng chuyện vừa qua có thể dẫn đến những tình huống hết sức tồi tệ. Cô cảm thấy tin tưởng nhất vào ai ở trung tâm này?".
"Tôi tin tưởng vào Daisy Barker", cô trả lời. "Tuyệt đối".
"Ừm, thế thì kể cho cô ấy nghe đi", anh nói. "Để đến khi cảnh sát xuất hiện, cô ấy sẽ cảnh báo với cô".
"Anh thực sự nghĩ bọn họ sẽ đến đây tìm tôi?". Một cơn đau quặn lên trong lòng Viva.
"Có thể lắm chứ. Có lẽ bọn họ đã để mắt đến các cô rồi đấy, một nhóm phụ nữ châu Âu điều hành một trung tâm như thế này, trong thời điểm nhạy cảm như hiện nay, khi mà mọi việc vẫn chưa rõ ràng".
"Ôi lạy Chúa".
"Cũng có thể tôi đã khiến cô hoảng sợ", Frank dịu giọng. "Dẫu sao thì cảnh sát cũng có nhiều việc phải làm, thế nên đừng lo lắng quá, nhưng vẫn phải cẩn thận, nhớ đấy".
Cả hai tìm thấy Daisy đang ngồi trong căn phòng tồi tàn của trung tâm vẫn thường được gọi đùa là "hậu cung" - một căn phòng tối tăm, ẩm thấp nằm dưới tầng hầm của ngôi nhà, với một chiếc quạt chạy vù vù suốt ngày trên đầu, sàn nhà lát đá. Căn phòng được trang bị một chiếc bàn, một cái ghế, một chiếc tủ đựng hồ sơ giấy tờ dựng sát vách tường, trên đầu chiếc tủ có treo một tờ lịch in hình một bé gái mặc bộ sari đang đứng trên một chiếc thuyền trôi xuôi sông Hằng, với vẻ mặt hân hoan vui sướng khi được uống món sữa mầm lúa mạch nhãn hiệu Ovaltine.
"Daisy", Viva lên tiếng chào trước khi cả hai bước vào, cô giới thiệu. "Đây là Frank. Bác sĩ đang làm việc tại bệnh viện Gokuldas Tejpal. Bọn em quen nhau khi đi trên tàu".
"Xin chào", Daisy đứng dậy, bắt tay Frank. "Ôi, chưa bao giờ chúng tôi lại mong chờ món quà là một bác sĩ như lúc này - nếu anh có thời gian". Daisy gỡ cặp kính ra khỏi khuôn mặt, nở một nụ cười đầy hấp dẫn.
"Thực sự lúc này chúng tôi đang cần sự giúp đỡ của bác sĩ, tối qua có hai cậu bé lang thang bị bỏng được mang vào đây, một đứa bị khá nặng. Liệu anh có thể xem qua tình hình sức khỏe của chúng được không? Được chứ? Ôi, anh tốt bụng quá".
Hai cậu bé, đều gầy trơ xương, ánh mắt khá giảo hoạt, được khiêng ra. Cả hai đều từng có thời gian cư trú trong một trung tâm nuôi dạy trẻ mồ côi địa phương. Do không thể chịu đựng được những đòn roi đánh đập ở đấy, chúng đã trốn ra ngoài, tìm được một chỗ chui ra chui vào trong một nhà xưởng bỏ hoang gần đường ray xe lửa cách nhà ga Victoria vài dặm, cùng với sáu thằng bé khác. Không may, tối qua đã xảy ra một cuộc ẩu đả ở nhà xưởng, khiến nồi cơm đang sôi trên bếp văng tứ tung, kết quả là cả hai đứa đều bị bỏng.
Trong lúc Frank tỉ mỉ kiểm tra những vết bỏng trên người bọn trẻ, Viva chăm chú quan sát hai bàn tay của anh, hai cánh tay và những ngón dài rắn rỏi, làn da nhuộm một màu tươi nâu khỏe khoắn. Từng ngón tay nhẹ nhàng kiểm tra những vết thương trên chân cậu bé.
"Những vết thương khá lành rồi đấy", anh nói. "Cháu đã đắp cái gì lên thế?", Frank hỏi cậu bé bằng tiếng Hindi.
Thằng bé, tên là Savit, tỉnh bơ trả lời, rằng nó đã dùng nước tiểu hòa với tro củi rồi đắp lên vết bỏng.
"Hẳn Chúa lúc này đang ở bên cạnh cháu", Frank nói với thằng bé, giọng anh đầy nghiêm trọng.
Sau khi đã được kiểm tra, những vết thương cuối cùng cũng đã được bôi thuốc khử trùng, cả hai cười toe toét như thể những gì Frank vừa làm cho chúng giống như một sự chăm sóc hết sức to tát. Frank quay sang Viva: "Tôi nghĩ giờ đã đến lúc cô nên kể với Daisy lý do vì sao tôi có mặt ở đây".
"Tôi cũng đang định kể đây", Viva hít một hơi thật sâu. "Daisy này, chị còn nhớ chút gì về thằng nhóc trên con tàu mà em từng có lần kể không? Thằng quỷ con chuyên mang tai họa đến cho em khi làm bảo mẫu cho nó trong chuyến đi ấy. Nó gây lộn ẩu đả với một hành khách trên con tàu, ông ta là con trai của một thương nhân Ấn Độ mới nổi. Chuyện tưởng đã được dàn xếp êm thấm trên tàu, không ai bị bắt giữ cả. Nhưng có vẻ giờ đây gia đình nạn nhân mới bắt đầu báo thù, và em vô tình bị kéo vào chuyện này".
"Tại sao em lại bị dính líu vào?", đôi mắt Daisy nhấp nháy liên tục sau tròng kính.
"Bởi vì nếu xét trên phương diện luật pháp, nếu giải thích một cách cụ thể thì, chuyện xảy ra trên hải phận quốc tế, và em lại là người chịu trách nhiệm trước mọi hành động của nó".
"Toàn những chuyện ba lăng nhăng. Em có chắc mình thực sự dính vào chuyện này chứ?".
"Không, em đang rất nghiêm túc", Viva kêu lên. "Thằng nhóc ấy thích đóng kịch, nó toàn tưởng tượng ra đủ tình huống kỳ lạ để tự mình tham gia vào vở kịch do nó nghĩ ra, chuyện này thật ngớ ngẩn với nhiều người, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, một buổi tối nó đã đến tận nhà để tìm em, và khăng khăng về chuyện đút lót đám cảnh sát, nếu nó hoặc cảnh sát đến đây, em... ừm, Frank nghĩ em cần phải kể cho chị nghe toàn bộ sự thật".
"Ừm, chuyện đút lót cho đám cảnh sát không phải là điều mới mẻ gì ở Bombay". Viva cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Daisy tỏ ra bình thản khi nghe xong chuyện của cô. "Nhưng quả thật chị không hề thích thú với ý nghĩ nó sẽ quay lại và nằm dài trên giường em. Em cần phải dứt khoát yêu cầu ông Jamshed thay đổi ổ khóa, và chị nghĩ...", Daisy khép hờ hai mắt, "... chị nghĩ em nên đi đâu đó vài ngày để tránh xa khỏi thằng bé. Tôi đã thuyết phục cô ấy nghĩ đến chuyện đi đâu đấy nghỉ ngơi từ vài tuần trước kia", Daisy quay sang giải thích với Frank. "Trông cô ấy không được ổn cho lắm".
Frank hờ hững liếc mắt qua cô, cái nhìn bâng quơ của anh khiến Viva có cảm giác, ngay trong khoảnh khắc ấy, rằng cô đã trở thành một trong những bệnh nhân của anh.
"Em không sao mà", cô nói.
"Thời tiết sẽ còn nóng nực hơn nữa, Viva", Daisy nói. "Em cần phải nghỉ ngơi ít hôm. Cậu có đồng ý không, Frank?". Viva ngạc nhiên khi thấy Daisy có vẻ đang bỡn cợt với Frank, chẳng lẽ cả hai đang xem cô như một món đồ sở hữu chung?
"Tôi đồng ý", Frank trả lời, "vài ngày nghỉ ngơi là cần thiết". Anh đứng dậy, nhặt túi xách lên. "Nhưng, thưa các quý cô", Frank nhìn đồng hồ, "đành phải thứ lỗi với các quý cô vậy, tôi phải vào ca lúc bốn giờ chiều. Nếu các cô cần giúp đỡ, hãy để lại lời nhắn cho tôi ở bệnh viện".
"Chúa ơi", Daisy buột miệng khi bóng Frank khuất sau cửa phòng, "một chàng trai mới tốt bụng làm sao", rồi hào hứng, "giá anh ta làm việc ở Gokuldas thì tốt cho chúng ta biết mấy".
"Vâng", Viva vu vơ phụ họa. Sự ra đi đột ngột của Frank khiến cô hụt hẫng, có chút gì được gọi tên bằng buồn bã len lén ùa về trong cô, cảm giác như hãy còn nhiều điều cô muốn nói cùng anh. Liếc mắt về phía cánh cửa đang mở rộng, cô nhác thấy bóng Frank nhanh nhẹn sải những bước dài ngang qua khoảng sân nhỏ trước trung tâm, đến trước cánh cửa cổng, dứt khoát bước ra ngoài và đóng chặt sau lưng.
"Chị nghĩ anh ta hoàn toàn đúng khi đồng ý với ý kiến em nên nghỉ ngơi ít hôm. Đi Ooty đi, nhé". Daisy thuyết phục Viva. "Nơi ấy rất mát mẻ, cảnh vật rất đẹp, cái nhà nghỉ mà chị đã nói với em ấy, rất dễ thương. Em có bạn bè để cùng đi không?".
"Ừm, có lẽ em nên đi thật". Viva chợt nghĩ đến Tor và cảm thấy áy náy vì sáng nay đã gọi điện la mắng con bé.
"Ở đấy sẽ không có nhiều trò tiêu khiển nhưng là một điểm đến rất tốt", khuôn mặt Daisy vụt bừng sáng, "đồi núi, không khí mát mẻ, những cơn gió trong lành, những ngôi nhà nghỉ bằng gỗ nhỏ bé nghiêng nghiêng ven sườn đồi, tiếng chim hót lảnh lót trên đầu". Nhìn Daisy mơ màng dang rộng vòng tay để diễn tả cảnh tượng đang ùa về trong đầu, Viva bỗng trào lên nỗi hoảng sợ. Bởi cô nghe Daisy nói mấy từ nhà nghỉ bằng gỗ nhỏ bé nghiêng nghiêng ven sườn đồi. Mưa rơi, một cô gái đang ngồi khóc.
"Em không sao chứ, cưng?".
Viva ngẩng đầu nhìn lên, chiếc quạt trên trần nhà vẫn vù vù xoay, Daisy đang lo lắng nhìn cô.
"Em không sao, em ổn mà", cô nói.
"Tốt". Daisy đột nhiên nhìn cô cười lớn, "trông bộ dạng của em kìa, cứ như người vừa nhìn thấy ma ấy".
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phía Đông Mặt Trời
Julia Gregson
Phía Đông Mặt Trời - Julia Gregson
https://isach.info/story.php?story=phia_dong_mat_troi__julia_gregson