Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Phan Kim Liên Trọng Sinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 28: Ngô Dụng Dùng Kế Bức Lạc Man Lên Núi
S
ắc mặt Lâm Xung không tốt, có thể là do lo lắng cho Võ Tòng mà tới, vừa thấy Lạc Man bước ra liền vội vàng hỏi: “Võ huynh đệ thế nào? Đã tỉnh chưa?”
Lạc Man mỉm cười: “Đa tạ Lâm đại ca quan tâm, huynh ấy đã hạ sốt rồi! Chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là ổn thôi.” Xem như đã vượt qua kiếp nạn.
Lâm Xung cười: “Vậy là tốt rồi! Đệ muội, ta thấy muội một đêm không ngủ cũng mệt mỏi, hay đi nghỉ ngơi đi trước đi! Để ta chăm sóc đệ ấy!”
Có thể cùng Lâm Xung bình thản ở chung sống như vậy lại khiến cho Lạc Man hơi buồn phiền, miễn cưỡng cười nói: “Vâng. Vậy cám ơn Lâm đại ca!”
Lâm Xung gật gật đầu, đẩy cửa đi vào.
Lạc Man đứng đó sững sờ trong chốc lát rồi thở dài bước đi.
Lúc Võ Tòng tỉnh lại, Lâm Xung đang ngồi bên cạnh đọc sách.
Võ Tòng sững sờ nhìn nam nhân cao lớn thô kệch một lúc lâu cũng không phục hồi tinh thần lại: “Tiểu Man đâu?” Nương tử như hoa như ngọc nhà mình đầu rồi?!
Tối hôm qua, hắn rõ ràng còn thấy nàng dịu dàng chăm sóc cho hắn mà, bây giờ sao lại không thấy? Đáng chết! Tướng công bị thương nằm ở trên giường không thể động đậy, làm nương tử không phải nên lo lắng xung quanh chăm sóc sao? ‘Nữ giới’ học xong đem cho chó ăn hết rồi sao!!
Võ Tòng oán hận đập giường!
“Huynh đệ tỉnh rồi sao?” Lâm Xung kinh hỉ nhìn hắn “Đệ muội chăm sóc đệ một đêm, ta bảo nàng đi nghỉ tạm. Đệ tìm nàng sao? Vậy để ta đi gọi nàng?”
“Chăm sóc ta một đêm?” Võ Tòng kinh ngạc nói, hắn còn tưởng rằng kia là ảo giác của mình chứ! Như vậy xem ra Tiểu Man đối với hắn cũng không phải hoàn toàn vô tình!
Võ Tòng vui rạo rực nói: “Không cần không cần! Một đêm không ngủ, nàng hẳn đã rất mệt! Để cho nàng nghỉ nhiều một chút…”
Lâm Xung cười nói: “Huynh đệ cũng biết đau lòng vợ rồi…”
“Đó là đương nhiên!” Võ Tòng mặt không đỏ thổi phồng.
Lạc Man ngủ một lát lại vội dậy sắc thuốc cho Võ Tòng, trước ánh mắt khiếp sợ của tiểu đệ, nàng bình tĩnh nắm một nắm Hoàng Liên to bỏ vào siêu thuốc.
Tiểu đệ lắp bắp kêu: “Đại… đại tỷ, cái đó… Đó là hoàng liên đó…”
Lạc Man cầm chiếc đũa khuấy khuấy, lạnh nhạt nói: “Ta biết. Đại phu nói, ăn nhiều hoàng liên một chút có lợi cho vết thương của hắn…”
Lạc Man nói mà mặt không đổ đem trách nhiệm lên trên người lão đại phu.
Em gái nhà huynh nè! Dám chắn đao cho Tống Giang! Đắng chết huynh! Lạc Man hung tợn nghĩ.
Tiểu đệ hình như còn muốn nói gì đó nhưng nhìn ánh sáng phát ra nơi đáy mắt nàng lại thức thời ngậm miệng lại, chuyên tâm nhóm lửa.
Thuốc đắng dã tật, thuốc bắc chính là như vậy đó.
Từ các loại cây cỏ phơi khô cùng với các loại rễ cây mùi vị quái dị tạo thành, ba chén sắc thành một chén, theo hơi nước từ từ bốc hơi lên, mùi vị ghê tởm của thuốc đắng cũng từ từ lan tỏa khắp nơi.
Lạc Man vẫy tay, che mũi: “Sao lại khó ngửi như vậy chứ?” Lúc nàng uống thuốc cũng thấy được mà! Sao giờ lại có mùi kinh khủng này chứ? Cái này có thể uống sao?
Tiểu đệ xem nháy mắt trốn xa Lạc Man, đờ đẫn nói: “Đại tỷ bỏ thêm quá nhiều hoàng liên đó mà…” Hoàng liên rất đắng đó! Đắng tới mức làm cho người ta muốn phun mật, vậy mà tỷ còn thêm cả nắm?!
“Phải vậy….không?” Lạc Man chột dạ, khó ngửi như vậy sao?!
“Quên đi, ta về phòng chờ, sắc song lại gọi ta!” Không được! Không chạy sẽ ói ra mất! Lạc Man bịt mũi hỏa tốc lùi xa.
Tiểu đệ nhóm lửa khóc không ra nước mắt: tỷ đi rồi, ta làm sao bây giờ?!
Sau nửa canh giờ, thuốc cuối cùng cũng sắc xong.
Chỉ là thành phẩm có hương vị càng thêm cổ quái hơn so với bán thành phẩm, tiểu đệ bưng thuốc không thể không nhét hai cục bông vải vào mũi. Lạc Man ghét bỏ cách xa hắn một trượng.
Lúc bọn họ tới, Tống Giang, Ngô Dụng cũng ở đó.
Tống Giang đang cố gắng khuyên bảo Võ Tòng trở về Lương Sơn cùng bọn họ.
“Huynh đệ, quả thật triều đình nay gian thần nắm quyền, bề trên lại ngu muội, đã mất đi cái chính trực mà kẻ sĩ nên có! Huynh đệ chúng ta không bằng cùng lên Lương Sơn, chén lớn uống rượu, mồm to ăn thịt, thay trời hành đạo, chẳng phải tốt sao?”
Lạc Man cười lạnh, gian thần nắm quyền? Bề trên ngu muội? Vậy mà huynh còn một lòng muốn chiêu an? Thay trời hành đạo? Còn không bằng bây giờ làm thịt kẻ giết vợ như huynh cho rồi.
“Ca ca nói rất đúng! Huynh đệ tài cao, đúng là người mà Lương Sơn cần, thiết nghĩ không thể lãng phí nhân tài!” Ngô Dụng đi theo khuyên.
Võ Tòng vốn cũng có ý muốn trở về Lương Sơn, nghe vậy liền triệt để dao động: “Nhưng mà ca ca ta…” Còn có Võ Đại Lang…
“Ca ca Huynh đệ chính là ca ca của ta! Vợ của Huynh đệ, chính là đệ muội ruột thịt của ta! Cùng nhau lên Lương Sơn!” Tống Giang sảng khoái nói.
“Vậy…” Võ Tòng vừa định đồng ý, cửa đột nhiên mở ra, Lạc Man thướt tha đứng đó.
“Nhị ca! Nên uống thuốc rồi!” Lạc Man cười hì hì nói, ý bảo tiểu đệ bê thuốc vào.
Vốn nàng còn có chút áy náy trong lòng nhưng nghe xong những lời nói vừa rồi, áy náy gì đó đều không còn! Dám không được sự cho phép của nàng mà đã dám nhận lời lên Lương Sơn?! Muốn chết!
Chất lỏng màu đen đặc sệt tản ra hương vị làm người ta ghê tởm chậm rãi đưa tới trước mặt Võ Tòng, làm cho người ta kinh sợ, người người lảng tránh.
“Thuốc này…” Ngô Dụng bịt mũi buồn bực, hắn cũng biết chút y lý, nếu như không nhầm thì bên trong hình như có hương vị của hoàng liên. Bị thương do đao kiếm cần dùng tới hoàng liên sao?
“Thuốc này là đại phu kê đơn! Uống rồi vết thương sẽ nhanh lành!” Lạc Man mặt không đổi sắc nói.
Võ Tòng nghiêng đầu ghét bỏ nhìn bát thuốc làm người ta muốn nôn: “Sao lại có mùi lạ vậy?” Rất mẹ nó khó ngửi!
“Thuốc đắng dã tật mà! Nhị ca!” Lạc Man cố gắng khuyên “Nhị ca mau nhân lúc thuốc còn nóng uống đi!”
Trước mắt bao người, Võ Tòng không thể từ chối, chỉ phải chịu đựng mùi vị ghê tởm trước mắt uống vào.
“Ọe… Ọe… Nước! Mau! Nước!” Võ Tòng bắt đầu nôn khan.
Lạc Man vội vàng đưa nước ấm lên.
Võ Tòng uống vội cả bát lớn, rốt cục mới tốt chút.
“Nhị ca thương thế chưa lành, muốn nghỉ ngơi nhiều! Muội không quấy rầy huynh nữa, có việc gì cứ gọi muội!” Lạc Man cười hì hì nói.
Đã nói tới vậy, lại tiếp tục quấy rầy người ta tựa hồ cũng không đúng lắm..
Tống Giang, Ngô Dụng cũng chỉ có thể cáo từ.
Lâm Xung tiếp tục chăm sóc Võ Tòng.
Đóng cửa lại, Lạc Man tiếp tục trở về phòng nghỉ ngơi.
“Lạc cô nương xin dừng bước!” Ngô Dụng mở miệng. Mấy ngày nay đến đâu, hắn đã biết rõ ràng Lạc Man không muốn gả cho Võ Tòng, cho nên hắn luôn luôn gọi nàng là Lạc cô nương.
“Quân sư có việc gì chăng?” Lạc Man đứng lại, cười hỏi.
Hôm nay Nàng mặc một bộ váy màu xanh nhạt có thêu những cánh hoa màu trắng, trên đầu là búi tóc lệch, cười mĩm chi nhìn bọn họ, tựa như một gốc văn trúc thanh nhã yên tĩnh, Tống Giang thất thần chốc lát.
“Cô nương dường như có chút hiểu lầm với Lương Sơn…” Ngô Dụng nho nhã lễ độ nói.
Không hổ là quân sư Lương Sơn, cũng có chút tài năng.
Lạc Man rũ mắt: “Có hiểu lầm hay không thì có liên quan gì chứ? Lạc Man cũng chỉ là hạng nữ lưu, cũng không phải là anh hùng hào kiệt gì, cho nên hiển nhiên cũng không hề có liên quan gì với Lương Sơn cả…”
Nghe được ý tứ của nàng, quả nhiên không muốn lên Lương Sơn! Trong lòng Ngô Dụng trầm xuống.
“Nhưng mà, Võ huynh đệ đã đồng ý chúng ta!” Tống Giang vội vàng nói.
Lạc Man cười nói: “Ta cũng không ngăn cản nhị ca!”
Nghe ý này của nàng đúng là mặc kệ Võ Tòng có đi hay không, nàng cũng sẽ không đi.
Tống Giang nóng nảy: “Xuất giá tòng phu, đệ muội sao có thể nghĩ như vậy được?”
“Cái này không phiền Tống tiên sinh phải lo lắng! Ta vẫn chưa gả cho nhị ca…” Không hài lòng, Lạc Man mỉm cười thi lễ, xoay người rời đi.
“Vậy làm như thế nào cho đúng đây!” Tống Giang lẩm bẩm nói. Sao y lại nhìn không ra tình cảm của Võ Tòng đối với Lạc Man chứ? Nếu như Lạc Man không đi, Võ Tòng nhất định cũng sẽ không đi. Nếu như không có anh hùng hảo hán gia nhập, Lương Sơn sao thành đại sự đây?
Ngô Dụng mỉm cười: “Ca ca yên tâm. Lương Sơn ta bây giờ đúng là đang lúc thiếu người, Lạc cô nương chắc chắn sẽ đi!”
Võ Tòng rốt cuộc uống thuốc lần thứ năm cũng phản kháng!
Hắn chắc chắn là đắc tội Lạc Man chỗ nào rồi!
Ngày đầu tiên, hắn uống thuốc đắng như uống hoàng liên.
Ngày thứ hai, hắn uống thuốc lại chua, chua đó, chua như uống giấm vậy.
Ngày thứ ba, hắn uống thuốc lại là ngọt, phỏng chừng cho thêm cả nửa cân đường, đắng ngọt đan xen, ghê tởm chết hắn.
Ngày thứ tư, hắn uống thuốc lại mặn, lúc này đầu lưỡi hắn đã sắp chết lặng.
Kết quả hôm nay, Lạc Man lại càng thêm kích thích hắn! Thuốc lại biến thành cay! Chuyện này cũng hơi quá đáng mà! Cho dù hắn muốn bao che nàng cũng không chịu nổi nữa.
“Lạc Man! Nàng cho gì thêm vào trong thuốc của ta vậy?!” Cảm thấy bản thân không phản kháng một chút thì trong mắt các huynh đệ sẽ trở thành bất lực mất, Võ Tòng nghiêm mặt phát giận.
“Á… không thêm cái gì cả! Giữa trưa ta lấy nồi sắc thuốc cho huynh thì hình như là nồi hạt tiêu, quên chưa rửa nồi…” Lạc Man nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Võ Tòng muốn nói lời chỉ trích: “Về sau không được như vậy!”
“Được!” Lạc Man thuận theo đồng ý.
Võ Tòng còn đang muốn nói thêm điều gì đó, bỗng nhiên Lâm Xung kêu to ở bên ngoài: “Đệ muội, có thể ra ngoài một chút? Ta có chút chuyện muốn nói với muội.”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Phan Kim Liên Trọng Sinh
Sở Nhị
Phan Kim Liên Trọng Sinh - Sở Nhị
https://isach.info/story.php?story=phan_kim_lien_trong_sinh__so_nhi