Chương 25: Ông Vua
orradino cảm thấy buồn nôn. Chàng không biết cái mùi hết sức khó chịu tệ hơn ở trong xe ngựa hay ở bên ngoài. Bên ngoài là những âm thanh làm rối trí và mùi thối rữa của Paris, còn bên trong là mùi thơm áp đảo từ một Duparcmieur rắc phấn và bôi sáp, ăn mặc đẹp đẽ từ đầu đến chân để họ yết kiến Vua. Cả Corradino cũng ăn mặc lộng lẫy với gấm kim tuyến hảo hạng. Sự chuyển đoạn của chàng từ thây-ma-sống-lại-lấm-bùn qua quý-tộc-giữa-thợ-thủ-công đã xong xuôi trên chuyến đi. Giờ chàng còn cảm thấy buồn nôn hơn lúc ấy, khi chàng được kéo từ ghe qua thuyền, từ thuyền lên tàu, từ tàu qua xe ngựa.
Mình nôn ra cái quần bó mới mịn màng của mình mất.
Với chàng, Paris dường như là một chốn ghê tởm và gây hoang mang. Bên cạnh mọi cảm giác thì chính không gian là cái làm ngộp thở chàng. Những con kênh và những calle chật hẹp ở Venice và Murano đã khiến chàng thấy an toàn, những ở đây những con đường rộng và chàng có cảm giác dễ tổn thương.
Và cái mùi xú uế.
Mùi phân người khắp nơi. Thảo nào Duparcmieur cứ liên tục đưa chiếc khăn tay ướp nước hoa lên mũi. Ít nhất ở Venice cũng có một cách xử lý rác hiệu quả và lành mạnh. Với dòng kênh trước mọi ngưỡng cửa, ta có thể chỉ cần ném rác xuống nước, hay đi tiêu thẳng vào kênh. Ở đây xem ra con sông Seine nâu lờ đờ là trục giao thông trung tâm chứa rác thải của người, thứ làm ô uế cả thành phố bằng mùi hôi thối và chướng khí dịch bệnh.
Và tiếng ồn! Ở Venice hầu như chỉ có mỗi một âm thanh nghe thấy được là tiếng sóng vỗ nhẹ khi những chiếc gondola xẻ mặt kênh ngoài xa. Những tiếng huyên náo duy nhất là những âm thanh dễ chịu từ cuộc vui Carnevale hay diễn kịch. Nơi đây đầu óc Corradino ù đi theo tiếng vó ngựa, và tiếng rầm rập của bánh xe ngựa. Trước ngày hôm nay số ngựa nhiều nhất Corradino nhìn thấy một lúc là bốn bức tượng đồng im lặng đứng làm lính canh cho Venice từ trên đỉnh Basilica di San Marco. Ở đây có hàng ngàn sinh vật này – to lớn, xấu xí và khó lường. Cái mùi ngòn ngọt hôi thối từ những thứ chúng bỏ lại có khắp nơi trên đường. Những đống bốc hơi mà những công dân ăn mặc đẹp đẽ tế nhị bước qua.
Những tòa nhà, dù to lớn, cũng chẳng có lấy một họa tiết hình mảng tao nhã của những lâu đài của Venice bên Kênh Lớn. Nhưng chúng đương nhiên là đường bệ. Một ngôi nhà thờ trắng lớn chọc thẳng lên bầu trời, với tòa tháp đôi và những cái chóp nhọn như răng lởm chởm.
"Hãy nhìn kỹ," Duparcmieur nói, "những đầu thú nguy nga đang nhìn ta kìa."
Một từ hài hước. Gã đây có thể muốn nói gì?
Khi Corradino nghển cổ ra ngoài xe ngựa thì chàng thấy vòi vọi trên cao, những con quỷ hung hiểm khom người trên công trình nề, trừng trừng nhìn xuống chàng với ý đồ đen tối. Chàng rụt người vào, chợt thấy sợ, và khi xe ngựa dừng lại trước một tòa nhà đặc biệt ấn tượng thì Corradino cảm thấy một nhói đau hoàn toàn không phải lúc cho kinh thành chàng đã bỏ lại sau lưng.
"Ta đến rồi," Duparcmieur nói, trong khi một người hầu rắc phấn và mặc chế phục lao tới mở cửa xe ngựa.
Đại sảnh thiết triều mạ vàng và huy hoàng, nhưng, trong trí Corradino, chẳng là gì khi đem so sánh với Dinh thự Ducale nơi chàng cùng cha đến yết kiến Tổng trấn.
Và chính ông Vua – hoàn toàn không ngờ được.
Ngồi một đống trên một cái ngai chạm trổ cầu kỳ cao trên một cái bệ, cả khuôn mặt Vua khuất dưới những lọn tóc giả khi Vua cúi xuống sàn, nơi có một con chó nhỏ đang nghịch bàn tay đeo nhẫn của ngài. Con chó nhỏ dãi vì món thức ăn giấu trong lòng bàn tay múp míp của Vua. Luôn là một người học hỏi tỉ mỉ, Corradino để ý thấy sự giàu có của mấy chiếc nhẫn trên mấy ngón tay múp míp, và phấn trắng đóng khớm giữa kẽ tay Vua. Dù họ đã được xướng danh, Vua vẫn nói như thể nói với chính mình.
"Một món quà từ Vua nước Anh. Giống chó Spariel của Vua Charles. Một ‘giống chó Vua Charles’." Một cơn lạ lùng dường như xâm chiếm lấy Vua bởi ngài bắt đầu khịt khịt như một con heo đang sục nấm.
Corradino chờ thấy mấy người hầu của Vua bước tới dâng một liều thuốc, hay đốt một cọng lông dưới mũi Vua để ngài hết chứng bệnh, thì chàng nhận ra là Vua đang cười.
"Vua nước Anh là một con chó! Vua nước Anh là một con chó! Mà lại là một con chó nhỏ nữa chứ!" Louis tự thưởng thức sự hóm hỉnh của mình thêm chút nữa rồi mới trở lại với trò chơi. "Ta sẽ gọi ngươi là Minou. Một cái tên Pháp hay. Yes ta sẽ làm thế. Yes ta sẽ làm thế."
Con chó chạy vòng quanh bàn tay, giờ đã sốt ruột, và đã được ban thưởng cho sự kiên trì của mình khi ông Vua thả cái kẹo hạnh nhân ra. Con chó ngấu nghiến cái kẹo, và rồi ngồi xổm, rùng rùng và căng người, ị lên tấm tấm thảm. Một sự im lặng bao trùm khi triều thần nhìn cục phân gọn gàng loang loáng trên tấm thảm Ba Tư vô giá. Corradino nhìn về phía Vua, chờ thấy cơn thịnh nộ, nhưng cơn buồn cười lại xâm chiếm lấy ngài. Vua vui vẻ ngửa đầu ra và cuối cùng Corradino cũng nhìn thấy mặt ngài. Nhăn nhúm như đầu thú chàng vừa thấy lúc nãy, mắt nhắm và nước mắt trào ra, một vệt nước nhầy loang từ mũi xuống miệng. Corradino không cảm thấy gì ngoài sự khinh bỉ dành cho kẻ được gọi là vị Vua vĩ đại nhất trong Thế giới Cơ đốc giáo này. Chàng liếc qua Duparcmieur, kẻ cúi thấp và định cáo từ, rõ ràng biết là buổi bệ kiến dự định hôm nay sẽ không diễn ra. Corradino làm theo và họ vừa mới đến cửa thì một giọng nói dừng lại.
"Duparcmieur!"
Cả hai người đàn ông quay lại thì thấy một người đàn ông khác đang ngồi trên ngai vàng. Dung mạo điềm tĩnh, mái tóc giả đã thẳng thớm, đôi mắt đá lửa.
"Vậy là ngươi đã đưa người Venice đến cho ta để hoàn thành giấc mộng của ta, đúng không?"
Cái mặt nạ trơn tru của Duparcmieur tuột xuống trong giây lát khi đối mặt với một sự chuyển thoại làm giật mình như vậy, nhưng rất nhanh chóng phong cách tao nhã thuần thục đã trở lại.
"Vâng, tâu bệ hạ. Cho phép thần giới thiệu Quý ông Corrado Manin đến từ thành Venice xinh đẹp. Thần tin và hy vọng bệ hạ sẽ không thất vọng về tài nghệ của y."
"Hừmmmm." Ông Vua gõ gõ móng tay vào hàm răng, cả răng và móng tay đều vàng khè nổi bật trên nền má thoa phấn trắng. Và rồi, đột ngột, "Ngươi đã thấy Sainte Chapelle chưa?"
Corradino nhận ra là Vua đang nói với mình. Chàng cúi thấp. "Chưa, tâu bệ hạ."
"Ngươi nên xem. Nó thật sự rất đẹp. Nó được xem là một mẫu mực tuyệt diệu của tác phẩm kính màu." Trong một thoáng mặt ông Vua dường như sáng rỡ lên vì hãnh diện về báu vật tuyệt mỹ trong kinh thành của mình. "Nhưng dĩ nhiên, thật ra thì đối với ta, nó không đẹp hơn tặng vật nhỏ bé của Minou đằng kia." Để nhấn mạnh sự trở lại tới giật mình của mình, Vua chỉ đống phân chó vẫn còn trên thảm. "Những viên thủy tinh nhỏ, những tưởng tượng muôn màu, những viên kẹo nhỏ, những ô kính vụn, tất cả trộn lẫn với nhau. Đủ tốt cho một đứa nhỏ. Đủ tốt cho Thượng Đế." Ngài đứng dậy khỏi ngai. "Nhưng ta là Vua. Ta muốn thủy tinh tinh khiết, lộng lẫy, những tác phẩm to lớn, những tấm gương trắng và vàng để phản ánh Vương quyền của ta. Ngươi làm được điều đó cho ta không, Quý ông?"
Corradino sợ hãi, nhưng chàng biết khả năng của mình. "Vâng," chàng nói giọng sang sảng. "Thần có thể."
Vua mỉm cười hài lòng. "Tốt." Ngài bước lại gần hơn – Duparcmieur cúi đầu nhưng Corradino nhìn vào mắt Vua. "Nếu ngươi làm ta hài lòng, ta sẽ thưởng công ngươi hậu hĩ. Không làm ta hài lòng, ngươi sẽ thấy ta cũng chẳng nhân từ gì hơn những lãnh chúa xứ Venice của chính ngươi, với những biện pháp công lý toàn triệt đến gây hoang mang của họ." Vua quay người và bước trở lại ngai vàng, cố tình đạp lên đống phân chó trên đường đi. Khi những cánh cửa lớn khép lại sau lưng Duparcmieur và chính chàng, Corradino có thể thấy bên dưới đôi giày xa tanh của Vua, bê bết phân.
Trong xe ngựa Duparcmieur phấn chấn lạ lùng. "Tốt. Ông đã gặp đức Vua rồi, và đức Vua có vẻ hài lòng về ông. Tôi nghĩ chuyện đó đã diễn ra hết sức tốt đẹp."
Corradino ngạc nhiên và im lặng.
"Ông không thấy đức Vua quả thực là một vị vua tuyệt vời nhất trong các vua sao?"
"Hiểu biết của tôi về các vị vua chỉ giới hạn trong một buổi yết kiến đó thôi, Duparcmieur, nhưng tôi phải thừa nhận là Vua có một… cung cách… thú vị."
Thật ra Vua của ngài là một đứa trẻ gớm ghiếc, nhưng nói ra ý nghĩa của tôi sẽ chẳng ngoại giao mấy, mà thậm chí còn có thể nguy hiểm.
"Ông thấy đức Vua quyến rũ sao? Tôi thì thấy thế. Hôm nay dường như đức Vua đang trong tâm trạng rất vui."
Mình hy vọng sẽ không bao giờ chứng kiến tâm trạng không vui của ông ta.
Duparcmieur chồm tới trước trong một cung cách công việc. "Giờ chúng tôi sẽ đưa ông đến chỗ ở của ông ở Trianon – đã được chu cấp hết sức đầy đủ, tôi nghĩ rồi ông sẽ thấy. Chúng tôi đã chu cấp y trang làm việc cho ông ở đấy. Khi ông đã ăn mặc phù hợp cho công việc rồi, chúng tôi sẽ đưa ông đến công trường tại cung điện ở Versailles. Tôi nghĩ ông sẽ thấy ấn tượng về công trình đang xây – nó trông đã kỳ diệu rồi. Dù là, hôm nay ông đã thấy nhiều điều kỳ diệu rồi, chắc chắn là thế."
Corradino dứt khoát tán thành, Chàng đã thấy một ông vua chẳng phải là một vị vua. Nghĩ đến bản chất hai mặt của ông Vua chàng nói lên điều băn khoăn lớn dần trong lồng ngực mình đã nhiều giờ qua. "Duparcmieur. Làm sao tôi biết là tôi có thể tin ngài và – Vua của ngài? Làm sao tôi biết rắng ngài sẽ mang Leonora đến cho tôi như ngài đã hứa, và rằng ngài sẽ không giết tôi khi tôi đã tiết lộ các bí quyết của mình?"
Duparcmieur nhìn vào đôi mắt lo âu của chàng với cái nhìn ngây thật thà. Hoặc cặp mắt của gã đàn ông nói thật hoặc cặp mắt là của một kẻ nói dối thành thạo.
"Ông bạn yêu quý của tôi, ông đã có lời hứa của tôi rồi. Tôi không biết các ông hành xử ra sao ở Venice, nhưng ở Pháp thì lời nói của một người đàn ông là sự ràng buộc đối với y."
"Ồ, ở Venice cũng thế. Ngay cả Hội đồng cũng giữ lời một khi đã nói ra, xấu cũng như tốt."
"Thế thì ông sẽ hiểu tôi. Tôi đề nghị là ông chỉ cho các thợ cả của chúng tôi cách thức làm gương của ông trong một tháng, để tỏ thiện ý. Rồi chúng tôi sẽ đưa Leonora đến với ông. Rồi ông sẽ ở lại mười một tháng tới để giám sát công việc trong cung điện. Đến cuối năm ông sẽ được tự do, để sống với con gái, và ông có thể làm việc thủy tinh hay không, tùy ông chọn."
Chuyện đó nghe có vẻ tuyệt vời đến khó tin.
"Thợ cả trông coi việc thủy tinh của các ngài, ông ta là kiểu người thế nào?"
"Y tên là Guillaume Seve. Y rất giàu kinh nghiệm, một người đứng tuổi, một thợ thủ công giỏi."
Corradino lắc đầu. "Không được. Tôi cần một chàng trai trẻ, một người có khả năng tự nhiên, sẵn lòng học hỏi, nhưng là người chưa học hết mọi phương pháp sai. Một người sẽ học hỏi ở tôi, một người phụ việc, không phải một người lớn tuổi hơn tôi."
"Tốt lắm." Duparcmieur nghĩ một lát. "Thế thì đó có thể là Jacques Chauvire, chỉ là một thợ học việc, nhưng có tài. Y chỉ mới hai mươi mốt tuổi."
Corradino gật đầu. "Tuyệt lắm. Sẽ mất thời gian và sự cống hiến. Những điều như vậy không thể dạy trong một khoảng thời gian ngắn."
Duparcmieur ngả người ra sau. "Tất cả sẽ tốt đẹp thôi." hắn nói thong dong. "Ông sẽ có mọi thứ mình cần – thời gian, vật liệu, nhân lực. Cung điện sẽ tráng lệ, ông sẽ thấy."
Cung điện đã tráng lệ rồi. Mặc trang phục làm việc mới, da tạp dề và mấy vòng dây quanh cổ tay có mùi ngọt dịu, Corradino ngồi xoay lưng lại cung điện đang xây dở mà nhìn ra những khu vườn. Lưng dựa vào công trình nề vừa mới đẽo ấm dưới ánh tà dương, chàng nhìn những người làm vườn đang xén hình những bãi cỏ xanh lộng lẫy xa đến tận chân trời, trong khi những thợ làm hồ đưa những nguồn nước thiên nhiên vào những cái hồ trang trí khổng lồ đang bắt đầu đầy lên ngay trước mắt chàng – tự chúng đã là những tấm gương lớn. Dù có tiếng chát chúa của búa thợ nề xa xa và tiếng đóng gỗ của thợ mộc Corradino vẫn cảm thấy thanh thản lần đầu tiên kể từ khi chàng tới Pháp. Một cái bóng cắt ánh nắng của chàng và chàng ngước lên. Một chàng trai trẻ lỏng khỏng với mái tóc bù xù và đôi mắt đen chìa bàn tay cho chàng.
"Trò là Jacques Chauvire."
Corradino nắm lấy bàn tay và ấn chàng trai xuống. Chàng trai, chờ một cái bắt tay, mỉm cười vì cử chỉ bất ngờ. Mắt Corradino ngang tầm mắt chàng trai. Chàng trai có đôi mắt đẹp, đen và chân thật. Chàng không cần dò tìm ý nghĩa của chúng như chàng đã làm với Duparcmieur. Chàng cũng không quên rằng Jacques là tên Pháp của tên Giacomo, quyến thuộc chàng đã bỏ lại sau lưng.
"Ta làm việc thôi, Jacques," Corradino nói. Chàng choàng cánh tay thân tình qua vai chàng trai, quay lưng lại khung cảnh và họ cũng đi về xưởng.
Chàng trai này là được rồi.
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano - Marina Fiorato Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano