Chương 26
nh nắng tràn vào trong phòng ngủ.
Taylor từ từ thức giấc trong tổ ấm lụa là của cô và mất một hồi cô mới nhớ ra cô đang ở đâu. Cô liếc cái đồng hồ báo thức trên tủ cạnh đầu giường và thấy đã hơn 10 giờ sáng. Cô ngồi dậy, không thể nhớ lần cuối cô ngủ dậy trễ như vầy là khi nào. Chắc chắn là không kể từ lúc cô bắt đầu làm cho công ty hiện giờ.
Như một nữ sinh mới thức dậy sau một đêm say khướt trong một căn phòng lạ, cô chầm chậm kiểm tra các chuyện cô có thể nhớ về tối hôm qua. Không nhiều, cả buổi tối như cách hình ảnh mờ mờ ảo ảo trong đầu cô, chủ yếu giống mơ hơn thực. Cô chắc chắn đã ngủ rất nhiều, cô nhớ như vậy.
Nhận thấy cô không thể ở mãi trong giường, Taylor đứng dậy và đi vô phòng tắm. Bụng cô sôi lên và cô cố nhớ xem cô có ăn tối vào tối qua không. Mì pasta - tốt, cô nhớ được một vài điều về pasta. Từ sự thật là cô đang mặc bộ đồ cô mặc từ hôm trước, cô đoán cô đã tự lê bước lên lầu sau bữa ăn tối và lăn ra ngủ luôn. Tội nghiệp Jason, cô nghĩ cô không phải là bạn tâm tình giỏi.
Taylor tắm thật nhanh và đi xuống lầu. Ở đó cô thấy Jason đã bày sẵn 2 chỗ cho họ nơi bàn bếp. Cô thấy xúc động vì những cố gắng của anh: anh đã cẩn thận để nước cam, cà phê, sữa, ngũ cốc, và trái cây tươi ra bàn. Và ở vị trí chính giữa bàn là một cái đĩa bạc được đậy kín trông có vẻ bí mật.
Tò mò, Taylor bước đến định nhìn lén coi cái gì đang được che đậy ở dưới cái lồng chụp. Sờ vào cái tay cầm bằng kim loại, cô đoán có cái gì ấm ấm ở bên trong.
"Cô dậy rồi."
Giật mình bởi giọng nói, Taylor quay phắt lại và thấy Jason đang đứng ở cửa bếp. Cô mỉm cười e thẹn.
"Ừ, cuối cùng tôi cũng thức. Tôi cảm thấy khỏe hơn nhiều vào sáng nay. Anh có khó khăn gì khi đánh thức tôi tối qua không?"
Jason có vẻ ngạc nhiên. "Cô không nhớ à?"
Cô lắc đầu. "Tôi không nhớ được nhiều về tối hôm qua."
Bây giờ anh có vẻ sốc. Anh nhìn cô thật kỹ. "Chính xác thì cô nhớ cái gì?"
"Hmm... tôi nhớ được món pasta."
Thấy vẻ mặt Jason, Taylor bắt đầu cảm thấy một chút lo lắng. Chết rồi - có phải cô đã làm gì... xấu?
"Có điều gì tôi nên biết về tối hôm qua không?" cô e dè hỏi. Khi Jason do dự, tim cô thót lại.
Ôi trời.
"Ôi trời," cô thì thầm thành tiếng. "Nói tôi nghe. Chuyện gì đã xảy ra?" Tại sao anh không trả lời cô? Tại sao anh nhìn cô chằm chằm như vậy? "Có phải chúng ta đã... ừ... à... có phải có gì đã xảy ra giữa chúng ta?"
Anh có thể nhìn thấy câu trả lời trong mắt anh. Não cô nhanh chóng tìm lý do bào chữa.
Cô đang bị chấn thương đầu.
Cô đang không được bình thường.
Cô đã không suy nghĩ.
Cô là một cô gái dễ dãi.
Bỗng Jason kết thúc sự im lặng của anh bằng một tiếng cười nhẹ. "Bình tĩnh nào Taylor," anh trấn an cô. "Không có gì xảy ra hết." Anh nhìn cô. "Cô thực sự nghĩ tôi sẽ để chuyện xảy ra khi cô trong tình trạng này?"
Anh nhìn cô chăm chú trong khi hỏi, rồi nhìn xuống như nói anh thấy bị xúc phạm vì lời lên án của cô. Taylor lập tức thấy mình thật ngớ ngẩn khi lo như vậy.
Cô nhẹ nhõm thở ra. "Xin lỗi." Cô mỉm cười, cố làm nhẹ đi ý tưởng điên rồ của mình. "Tôi không có ý nghi ngờ anh. Tôi nghĩ tôi đang bị đói quá."
Kỳ lạ, trong một thoáng, cô thề cô đã nhìn thấy ánh mắt Jason đầy thất vọng. Nhưng cô nghĩ cô đã tưởng tượng ra nó. Cô chỉ về cái đĩa bạc đậy kín trên bàn.
"Vậy tôi có thể nhìn không? Tôi đói cồn cào rồi."
Jason gật đầu. "Không có gì đâu, tôi đã đoán nó có thể là món cô thích." Anh nói nhanh, như hồi hộp và Taylor tự hỏi anh đã giấu cái quái gì dưới đó. Cô nôn nóng nắm lấy cái tay cầm, đang đói như vầy, nhưng cô không mong gì hơn là cái gì đó đang giấu dưới nắp sẽ được đựng trong một hộp Tiffany màu xanh (Tiffany là một nhãn hiệu trang sức nổi tiếng, đặc biệt về nhẫn đính hôn và nhẫn cưới).
Cô nhấc cái nắp đậy lên.
Trong một thoáng, cô chỉ có thể nhìn trân vào hình ảnh trước mắt.
"Cô thích không?" Jason hỏi.
Taylor im lặng gật đầu.
Cái đĩa đựng đầy những chiếc bánh nhỏ bằng đồng bạc màu bơ thật bắt mắt - bánh quy ấm với vụn sô-cô-la, tất cả cho cô, vào lúc 11 giờ sáng.
Hít một hơi bánh ấm áp và hấp dẫn, Taylor thở dài hạnh phúc. "Sao anh biết vậy Jason? Nó chính xác là thứ tôi muốn."
Khoảng 1 giờ sau, đã ăn đầy bụng khoảng 10.79$ số bánh quy (một đồng bạc là 25 xu, 4 cái 25 xu là 1 đô vậy Taylor ăn khoảng 43 cái bánh), Taylor lăn ra hồ bơi của Jason (ăn no quá nên lăn chứ không đi nổi) và uể oải nằm dài ra một trong những cái ghế dài ở đó. Cô đã không để ý đến cái hồ bơi lúc đến dự tiệc lần đó, nhưng bây giờ cô thấy nó cũng đã được cẩn thận thiết kế như các phần khác của tòa lâu đài, và chắc chắn là không kém sang trọng: một thác nước đổ và uốn theo những tán lá rậm rạp và các chồng đá cảnh, nó trông như một cái hồ bí mật mà ai đó tình cờ phát hiện khi đang đi dạo trên một đảo nhiệt đới.
"Vầy mới là sống," cô thở dài và uông một ngụm nước chanh mát rượi.
Cô lấy kính mát đeo vô và thư thả nằm trên ghế. Cô liếc sang Jason đang ngồi trên một cái ghế cạnh cô và đọc tờ báo Daily Variety. Anh đã cởi bỏ áo thung và chỉ còn mặc một chiếc quần lửng kaki. Và sao Taylor có thể nghĩ bánh quy ấm với vụn sô-cô-la là hấp dẫn nhỉ...
"Cái gì cơ?" Jason nhìn sang, Taylor giật mình, vì đã lỡ buột miệng nói lớn điều gì đó. Cô vội chỉ ra hồ.
"Tôi đang nói cái hồ này được thiết kế rất đẹp."
Jason gật đầu, có vẻ lơ đễnh. Thật sự thì Taylor để ý anh đã có vẻ lơ đễnh suốt sáng nay. Mỗi khi cô nhìn lén anh - coi nào, anh là Jason Andrews, và anh đang cởi trần, đương nhiên cô phải nhìn lén rồi - anh như đang nhìn vào không trung. Như có cái gì đó đang làm anh suy nghĩ.
Họ rơi vào sự im lặng dễ chịu trong vài phút rồi Jason bỗng quay sang cô. "Vậy cô thích ở đây không?" Anh nhìn Taylor qua cặp kính mát màu tối.
Câu hỏi của anh làm cô bất ngờ. "Ở nhà này?"
Chắc có lẽ do mặt trời nhưng cô thề là cô thấy má Jason ửng đỏ.
"Ý tôi là California," anh nói nhanh. "Cô biết đó: ở đây," anh huơ tay như chỉ cả vùng. "Los Angeles."
Taylor mỉm cười. Trời ấm khoảng 26 độ và không một gợn mây. "Có gì để mà không thích chứ?"
Jason quay lại với tờ báo của anh. "Đúng, đúng." Anh gật đầu. Một phút thoáng qua, anh lại nhìn sang cô.
"Vậy cô có nghĩ đến nó như một nơi cô có thể sống không? Cô không nhớ Chicago chứ?"
Taylor thấy câu hỏi của anh hơi... lạ. Cô có thể thề là cô thấy giọng anh sao đó, như cuộc đối thoại này làm sao đó đã trở nên ý nghĩa hơn là một cuộc nói chuyện tầm phào. Bực quá đôi kính mát của anh làm cô không thể đọc được anh nghĩ gì.
Rồi cô nhún vai xua đi ý nghĩ đó. Cô quá đa nghi, cô tự bảo mình. Quá bịnh nghề nghiệp. Đây không phải là một cuộc lấy cung, không phải câu hỏi nào cũng có ẩn ý hay bẫy trong đó. Jason chỉ đang lịch sự thôi. Sự thật thì cô cũng đã ở L.A vài tháng rồi, anh hỏi mấy câu này cũng là tự nhiên thôi.
"Tôi nghĩ tôi có thể cân nhắc nếu có cơ hội tốt ở L.A dành cho tôi," cô nói. "Nhưng tôi đoán tôi luôn luôn nghĩ Chicago là nơi tôi sẽ sống."
Nói rồi, cô đẩy kính lên đầu vì không muốn mặt trời làm cô có dấu mắt con racoon trên mặt (nghĩa là cả mặt đen, có 2 khỏang mắt trắng thôi). Cô nhắm mắt và thư giãn trong ghế của cô. "May thay, tôi không phải lo về chuyện đó trong những ngày tháng tới, " cô bảo Jason. "Với vụ án này, phải mấy tháng sau tôi mới phải bắt đầu nghĩ về chuyện rời khỏi đây."
Nói đủ về Chicago rồi, cô nghĩ và nằm tận hưởng ánh nắng California. Thế giới đó còn xa xôi lắm.
Nhưng lạ thay, khi cô mở mắt vài phút sau đó để uống thêm một ngụm nước chanh, cô để ý thấy Jason lại đang tư lự nhìn không trung.
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại