Chương 27
háng 6/1974, Maggy mở tiệc mừng sinh nhật lần thứ 21 của Fauve. 200 vị khách kéo đến tràn ngập lầu 1 nhà hàng Russian Tea Room.
Sau cặp kính bự, Falk, mà bạn bè thân thiết vẫn tiếp tục gọi là Melvin, đứng ngắm đám đông. Sự ồn ào đã lên đến mức cuối cùng có thể chịu đựng được, như thường bắt gặp ở New York. Ở đây, ông nghĩ, đang tập trung những con người có quyền hạn quyết định xem thử phụ nữ ngày mai sẽ ăn mặc ra sao. Ông đưa mắt tìm Fauve.
Trong vòng 5 năm nay, ông ít có dịp gặp cô, trái với lòng mong mỏi. Họ không đi vòng 1 lượt để thăm thú các phòng tranh như ngày xưa nữa. Đến mùa thu 1696, Fauve hoàn toàn quay lưng lại với nghệ thuật. Cô ta đổ trách nhiệm cho sự kiện nghệ thuật: cuộc triễn lãm do Henry Geldzahler tổ chức tại Metropolitan Museum "Hội họa và điêu khắc ở New York 1940 - 1970". Khi ở triễn lãm này bước ra, Fauve giận sôi lên, nói rằng cô đã hết muốn xem cả hội họa lẫn điêu khắc. Hồi đó, ông không xem đấy là việc quan trọng. Cái quyết định lạ lùng của cô có khéo chỉ giữ được đến kỳ triển lãm lần sau. Làm sao mà 1 người như Fauve, từng rất mê nghệ thuật, lại có thể trở nên hững hờ với những kinh nghiệm phức tạp trong lĩnh vực này?
Thế mà thời gian gần đây, ông nhận thấy cái ngán ngẫm của Fauve đã chuyển thành nỗi u phiền, tưởng đâu như nghệ thuật đã chết rồi, và cô đang phải để tang nó. Cô cho rằng tất cả những họa sĩ lớn đã vẽ hết rồi, tất cả những chủ đề đều đã xài hết rồi, những khả năng đồ họa đã phanh phui hết rồi, và những nghệ sĩ mới vào nghề chỉ còn lại mỗi việc là đi nhặt lấy những mẫu vụn các bậc thầy để lại.
Falk đã cười ngất cho đến khi phát hiện Fauve bỏ vẽ. Cô sẽ không bao giờ vẽ nữa, cô đã từng nói vậy khi ông hỏi. Làm sao có thể tiếp tục trong khi không có cái gì mới để diễn đạt? Mặc dù Falk thừa nhận là Fauve đã chịu ảnh hưởng từ Mercuès nhưng không thể không thừa nhận cái tài năng thực sự từ cô, tài năng đích thực và độc đáo đấu tranh để ngoi lên. Ông biết đấy chỉ là vấn đề thời gian, sớm muộn gì đó cô sẽ biểu hiện đúng cái của mình. Nhưng đáng lẽ phải làm việc theo hướng đó thì cô lại bỏ bê tất cả hội họa, và có thể là bỏ hẳn.
Falk nhấm nháp 1 miếng bánh ngọt và vừa nhai vừa nghĩ: đây là 1 sự mất mát không thể chối cãi trong thế giới nghệ thuật.
Ai có thể tưởng tưởng nổi rằng Fauve, năm 17 tuổi, học xong trung học, lại thích đi làm với Maggy hơn là vào trường đại học? Ai có thể ngờ rằng cô lại có năng khiếu về công việc ấy? Trong vòng 4 năm nay, không những cô học được tất cả kinh nghiệm và bí quyết của cái nghề này mà còn gợi ý cho nhiều cải cách quan trọng, góp phần làm cho hãng Lunel trở thành hàng đầu của New York. Cô đã làm việc hết sức căng thẳng, đầy tham vọng, và giờ đây trở thành phó giám đốc. Tuổi còn ít không mà đã có khả năng như bà ngoại Maggy vậy.
Dick Avedon và Trving Penn đến chỗ Falk. Đây là 2 vị vẫn bám dai dẳng lấy đỉnh cao của ông, được xem là những tài năng mới. Chuyện gẫu với họ, ông mới hay rằng chỉ có ít nghệ sỹ mới có thể phấn đấu để giữ được 1 ảnh hưởng dài lâu trong giới này, nơi mọi thay đổi đều trở thành quy luật. Như Maggy Lunel đó, bà ấy cứ tồn tại mãi.
Maggy giờ đây đã vào độ tuổi mà điều duy nhất ta có thể nói đến 1 người đàn bà, là bà ta không có tuổi. Bà già này không có tuổi 1 cách lạ lùng và hết sức vinh quang. Và bà cứ sẽ vẫn như thế này trong vòng 20 năm nữa là ít, cho đến ngày bà trở thành 1 huyền thoại sống.
Tối nay khi chào nhau, họ đã trao đổi với nhau 1 nụ cười nhuốm buồn. Người này đều biết người kia đang nghĩ gì: Nếu Teddy vẫn có mặt ở đây!
Falk xua đuổi ý nghĩ này đi như xưa đuổi hàng ngàn lần, trải qua 3 cuộc lấy vợ - toàn với các cô người mẫu - và đẻ ra 4 đứa con. Đứa nào cũng giống mẹ và cao vượt bố 1 cái đầu - hãy biết ơn những người mẹ vĩ đại. Tối nay ông tiếp tục tìm người duy nhất ông thật lòng mong gặp. Ông rất yêu con, nhưng Fauve đã đi vào trái tim ông ngay cả trước khi ông lấy vợ lần 1 và lạ lùng thay, ông luôn nghĩ đến cô như nghĩ đến đứa con gái đáng lẽ phải là đứa con của ông và Teddy Lunel đã sinh ra. Nhưng Fauve lúc này đâu rồi nhỉ?
Maggy ngắm nhìn lần cuối trong tấm gương 3 cánh trước khi bước vào cuộc tiếp tân nhân ngày sinh nhật Fauve. Vậy là bà đã có 1 đứa con gái nhỏ 21 tuổi? Mà thôi, khỏi cần đi!
Thế nhưng về trường hợp của Fauve thì cái tuổi 20 này vẫn không có ý nghĩ là đi vào thời gian của tuổi thanh niên. Không, hiện tượng này đã xảy ra từ 5 năm trước và Maggy vẫn không hiểu nổi cái gì xui khiến cháu bà. Khi Fauve trở về rất sớm, theo kỳ hạn của cái mùa hè ấy, Maggy đã hấp tấp hỏi cháu và Fauve đã từ chối 1 cách bướng bỉnh, nhất định không chịu trả lời. Những tuần tiếp theo sau đó, bà nhận thấy Fauve đã thay đổi rất nhiều, nó đã đánh mất những giấc mơ tuổi trẻ, và niềm vui sống. Cái con nhỏ bà từng yêu thương rất mực cũng đã hoàn toàn bị Mercuès làm cho biến đổi. Nhưng ít ra thì nó cũng chịu quay về.
Sau đó 1 năm, Maggy biết rằng bà không thể hiểu nổi điều gì đã xảy ra. Fauve vốn liến láu, và cởi mở là thế, đã học đâu được thói giữ kín 1 điều bí mật. Năm cuối cùng ở trung học giữa 16 và 17 tuổi, xem chừng nó đã rất uể oải. Lạy chúa, thế là mọi chuyện đã qua, Maggy cảm thấy nhẹ cả người. Cái bí mật của nỗi đau khổ đó đã không bao giờ sáng tỏ. Fauve từ đó không đi Pháp nữa. Sau lá thứ trả lời của Maggy cho Mercuès, mọi liên lạc giữa 2 cha con ngừng hẳn, như con nhỏ chưa hề trải qua 8 mùa hè ở Felice bao giờ.
Fauve vẫn đáng yêu và sẳn sàng tha thứ, lại không tỏ ra chịu nhượng bộ bố 1 ly. Nó đã quẳng ông ta ra khỏi đời nó. Từ lâu rồi, Maggy vẫn tự hỏi, với 1 sự tò mò căng thẳng, điều gì đã dẫn đến sự đỗ vỡ này. Với Mercuès, thì mọi thứ đều có thể.
Trong mấy năm đầu, Fauve nhận được nhiều thư của con trai Adrien Avigor (không ngờ tại sao thế giới này lại bé thế). Nó có viết trả lời rồi việc thư từ đi lại thưa thớt dần. Maggy không rõ chúng còn tiếp tục trao đổi với nhau nữa không, dù sao thì Fauve cũng thoát ra khỏi tình trạng u uất kéo dài từ rất lâu.
Thời gian... chính thời gian và công việc đã chữa lành những vết thương cho nó. Khi Fauve nói cho bà biết ý định làm việc trong hãng, Maggy hết sức thất vọng, ngỡ nó cũng muốn trở thành người mẫu. Bà chẳng thể nào can ngăn được cháu bà, Fauve có đầy đủ mọi ưu điểm để chiếm lĩnh thời đại của nó. Như Teddy Lunel đã từng như thế, và Suzy Parker những năm 50 và Jean Shrimpton những năm 60 đã từng như thế. Nhưng mà, lạy chúa, Fauve lại có những ý đồ khác hẳn trong đầu. Sắc đẹp của nó cũng như tài vẽ của nó lại không khiến nó phải bận tâm nhiều. Nó ghê tởm thấy mình trở thành kẻ bảo vệ tỉnh táo cho hình hài của chính mình và không muốn dùng nó để làm nguồn lợi nhuận. Nó đã gia nhập hãng và dốc hết sức lực ra làm việc.
Nó đã bắt tay vào việc với 1 hiệu suất và 1 sự chăm chỉ khiến cho Maggy phải kinh ngạc. Trong vòng 2 năm đầu, nó đã nắm vững mọi thứ liên quan đến hãng và dần dà Maggy đã lập thành thói quen để cho Fauve tự đứng ra quyết định 1 lô 1 lốc công việc. Nó tỏ ra sinh động và hiệu quả không ngờ so với cái tuổi còn quá trẻ của mình.
Khi cuối cùng, Maggy liều đi nghỉ hè 1 chuyến, hẳn 15 ngày, trở về bà thấy hãng ngày càng phát đạt và Fauve càng trong sáng lạ lùng. Maggy cảm thấy phấn khích và lần đầu tiên từ nhiều năm nay - những năm tháng bà buộc phải vật lộn để nuôi con cái - bà có được thời gian để sống cho mình.
1 buổi chiều, vào mùa xuân ấy, Maggy và Darcy đi dùng bữa tối. Đến số nhà 21, người quản lý dẫn họ ngồi vào chiếc bàn, chính chiếc bàn 2 người ngồi năm 1931 vào buổi tối, cái thời mà số nhà 21 là nhà hàng nổi tiếng nhất New York.
Từ 42 năm nay, Darcy vẫn giữ nguyên cái bàn số 7 trong khu vực bar, phía tay trái đi từ cửa vào. Bàn này chiếm chỗ tốt nhất trong cả bar và đã có nhiều tay áp phe phát ghen vì không được ngồi vào đó.
- Tại sao ta cứ phải ăn hoài trong bar? - Maggy phàn nàn - Chúng ta chưa dùng đến 1 bữa trong phòng ăn? - Darcy có vẻ hoảng hốt tưởng như cái bàn nổi tiếng của lão đã bị 1 ngôi sao nhạc rock chiếm mất. - Hình như trên ấy dễ chịu lắm. - bà nói tiếp - ít tiếng ồn hơn lại nhiều không gian hơn. Onassis này, bà Douglas Mac Arthur và Nelson Rockefeller này bao giờ cũng ăn ở lầu 1 còn chúng ta thì cứ bám mãi vào góc này.
- Bà chưa hề lần nào muốn ăn trên lầu 1, bà cũng chưa hề lần nào lên đấy xem thử hình thù nó ra như thế nào - Darcy phân trần.
- Tôi thấy bắt đầu ngán ăn ở bar rồi - Maggy nói. Bà chỉ bằng ngón tay dè bỉu cái khăn bàn kẻ ô vuông đỏ và trắng - Ở lầu 1, họ vẫn có những khăn bàn trắng và dày và hồ cứng như xưa. Ít nhất thì Lally cũng đã nói thế. Và còn hoa trên bàn nữa.
- Nhưng nếu bà thấy khổ sở ở đây thì tại sao không nói với tôi từ trước? Ta lên lầu 1 vậy... nào nhanh lên
- Không đâu, phiền phức nhiêu khê quá. Ta đã vào đây thì cứ ngồi lại đây. Chẳng qua chỉ là 1 gợi ý thôi. Với lại tôi không có gì phải khổ sở cả, chỉ đơn giản là bực bội thôi.
Bà làm 1 ngụm thứ Bollinger nguyên chất 1947. Gã quản lý mang đến 1 chai sâmpanh khi thấy họ vừa ngồi vào cái bàn mà mỗi tuần họ đến đây ăn khoảng 2, 3 lần.
- Tôi không rõ cái món rượu tequilla này có cái vị gì. Ông không gọi cái gì khác ngoài món sâmpanh. Này, với tôi thì như vậy là khá tồi rồi đấy. Ông nghĩ gì vậy chứ.
- Nhưng tối nay bà làm sao thế này?
- Tôi thấy mệt.
- Nếu vậy thì ta quay về thôi - lão nói, lo lắng. Maggy chỉ mệt khi nào bà ấy đổ bệnh.
- Tôi thấy mệt vì nỗi ông cứ tưởng tôi không còn khả năng có những kinh nghiệm mới, mệt vì cuộc sống mòn mỏi này, mệt vì sự thiếu quan tâm của ông, Darcy ạ. Mối quan hệ của chúng ta được xây dựng quá lâu rồi đến nỗi ông chẳng cần ngó ngàng gì đến tôi cả.
- Tôi chưa từng phải nghe thấy những lời ngốc ngếch và bất công như thế bao giờ.
- Làm sao ông có thể chối cãi được - bà tự nhiên linh lợi hẳn lên - chẳng lấy gì làm lạ lùng khi xuất phát từ 1 người ít lãng mạn như ông. Đôi khi tôi có cảm giác như mình đang ăn với ông cậu già hoặc bố già của mình.
- Nhưng cái màn kịch lố bịch này là thế nào? - Lão nổ bùng ra.
- Đừng kêu lên thế. Từ bao giờ ông không hỏi tôi làm vợ nữa? - bà kêu lên, mặt đỏ bừng vì tức giận.
- Từ bao giờ ư? Từ cái ngày tôi quyết định không xử sự như 1 thằng cha mất dạy.
- Ông không trả lời câu hỏi của tôi.
- 15 năm. Không, hình như tôi đã đề nghị bà lấy tôi vào dịp thánh Valentine, cách đây 12 năm. Đúng, giờ thì tôi nhớ rồi... Chiều hôm ấy, bà cực kỳ rực rỡ, khiến tôi không cầm lòng nổi để đưa ra lời đề nghị cuối cùng khốn khổ thằng tôi... Thấy chưa, tôi biết mình chẳng gặp may chút nào.
- Cho nên ông cứ vẫn đều đặn hỏi tôi làm vợ. Ông biết thừa là ông không mất gì hết... Tôi vẫn biết là ông cũng chỉ như những người khác. Tôi nhìn ông thật rõ. Đủ quá rồi cái trò hài kịch này, ông rõ chưa?
- Đồ con đĩ... đồ vô ơn;..
- 1 đề nghị đó chăng? _ Bà hỏi, mặt đỏ rực lện vì căm giận.
- Chắc chắn là không?
- Thấy chưa, tôi đã chắc chắn là như vậy. Cứ khi nào bí thì ông đánh bài chuồn. Tuyệt hảo, Darcy. Tôi cho ông 1 phút để quyết định.
- 1 đề nghị đó chăng?
- Ông phải là kẻ khô kiệt xúc động mới dám hỏi tôi như vậy.
- Quản lý đâu! - Darcy gọi. - Chúng tôi sẽ ăn trên lầu 1. Chuẩn bị 2 cốc tequilla. Bà đây và tôi phải có những quyết định quan trọng và quả có rất nhiều tiếng ồn trong cái bar này.
Và thế đó, họ đã lấy nhau 2 năm về trước - Maggy nghĩ bụng. Còn Lally đã hạ 1 lời bình - thời gian tuyệt hảo! Bà vẫn ngồi lặng trước gương, chìm trong ý nghĩ thì Darcy bước vào, vận bộ smoking, sẵn sàng đi dự sinh nhật của Fauve. Nhìn thấy tấm hình kép phản chiếu trong gương, 1 cơn gió vui mừng vui thổi tràn vào lòng bà. Bà thật có lý khi lấy con người này.
Darcy ăn 1 củ khoai tây nhỏ nhồi trứng cá trên phủ 1 lớp kem tươi, nghĩ rằng Henry Nc Iheeny, cái lão sành ăn nọ, đã lầm khi cho rằng muốn nếm món trứng cá thì phải ngồi xuống đàng hoàng. Lợi dụng 1 phút giải lao, lão lại nhón 1 củ khoai tây nữa và đút vào mồm. Đứng trên gác, Maggy và lão tiếp khách. Nhiều vị đã tới. Fauve biến đi đâu thế này?
Polly Mellen của Vogue đã đứng kia với toàn ekip của mình, cũng như Tony Mazzola, chủ bút lâu năm của tờ Harper's Bazzar cùng với những người cộng tác thân tín. Lão nhìn thấy Tom Horgan ở Clairol, Estec Lander với cả gia đình, Gilbert Shawn chủ tịch hãng Warshaw và kinh ngạc biết bao, cả Eileen và Jerry Ford nữa, những chủ nhân của cái hãng đã cạnh tranh với hãng của Maggy từ cuối những năm 40.
Việc Maggy mời vị đối thủ lợi hại duy nhất này chứng tỏ người đàn bà mà lão yêu từ lâu nay đã thay đổi biết bao. 3 năm trước thì đừng có hòng. Cuộc tranh chấp giữa 2 hãng này càng lúc càng gay gắt. Và bên nào trả nhiều tiền hơn cho các cô người mẫu thì bên ấy thắng.
Các cô mẫu - manơcanh hàng năm thu về cho Maggy 2 triệu đô la và hãng Ford cũng bám sát nút. 2 hãng này có khoảng vài trăm cô gái và nổi bật lên khoảng nửa tá manơcanh - ngôi sao thu lợi bằng bất động sản.
Từ ngót 20 năm nay, Maggy Lunnel và Ford tranh giành nhau những tài sản quý giá này và vì lẽ 1 trong 2 người đàn bà này không người nào muốn chịu thua, và tất nhiên, mỗi khi nên này thắng, bên kia thua, sự ngừng nghỉ này tuy chỉ tạm thời cũng khiến cho ối người phải thót tim.
- Chúng tôi cũng giống như những nhà sản xuất dầu lửa - 1 hôm Maggy đã giảng giải cho lão nghe - Eileen và tôi, Wihelmina từ 7 năm nay và giờ đây là Zolu, từ 1970, chúng tôi chỉ huy những xí nghiệp xứng đáng nhất được kể đến trong thành phố này. Không thể đặt ra 1 giá hoặc dựng lên 1 cơ sở độc quyền do những điều luật ngu xuẩn "Chống tơrớt". Nhưng đối với những cô gái trong nhà thì phải đẩy họ lên 1 mức thang cao để quảng cáo và các tay nhiếp ảnh coi trọng họ - dù sao thì bọn nhỏ này chỉ làm mưa làm gió được trong vòng có mấy năm trời. Cho nên, trong chừng mực đại diện cho chúng tôi, thì tốt hơn hết là chúng ta phải giữ hòa khí với nhau.
Giờ đây thì Darcy đã hiểu rõ động cơ của vợ: bà nghĩ đến tương lai của Fauve.
"Lạy chúa, nhưng mà Fauve biến đâu rồi?" - Tiếng 1 người đàn ông nói phía sau Darcy.
- Tôi lại cứ nghĩ cô ấy đi với cậu đấy - Darcy quay lại với Ben Litchfield, kẻ mả lão đã bảo trợ nhân gặp gã ở 1 cuộc bán không gian quảng cáo của tờ Woman's journal, là tờ tạp chí có số phát hành lớn nhất nước, sau đó gã được cử vào chân chủ bút khi mới chưa đầy 30 tuổi.
- Không, cháu không nhìn thấy cô ấy từ hôm thứ 2.
Benjamin Franklin Litchfield là kẻ ngưỡng mộ Fauve 1 cách thành kính nhất và là kẻ nhìn bề ngoài mà xét, đã gặt hái nhiều thành công nhất ở bên cạnh cô. Đó là Maggy và Darcy cũng chỉ đoán mò, Fauve chưa bao giờ tâm sự với họ về đời tư của mình. Darcy thích thú theo dõi mối quan hệ của đôi bạn trẻ này vì chính lão đã giới thiệu cho 2 người quen nhau cách đây 1 năm.
Fauve và Ben nhất định phải kết bạn với nhau, lão đã quyết định như vậy vào 1 ngày chủ nhật khi đi tìm 2 người. Cuối cùng lão thấy họ trong phòng làm việc, vì là ngày cuối tuần nên không ai làm phiền họ. Lão đề nghị họ cùng đi dùng bữa trưa với Maggy và lão. Kể từ ngày ấy, lão những mong 2 đứa sẽ ở gần nhau các buổi sáng chủ nhật trên giường chứ không phải trên bàn làm việc. Như thế nhân đạo hơn, tốt cho giao thông đi lại.
Maggy cũng rất mến gã trai trẻ Litchfield. Về nhiều phương diện, gã làm bà nhớ tới Darcy khi bà gặp lần đầu tiên. Cùng 1 thái độ nồng nàn, 1 sự tò mò và tấm lòng nhân hậu như nhau nhưng về mặt hình thể, gã không giống Darcy: lão này to con và bao giờ cũng mang nét khổ hạnh đặc biệt - cái chất này hấp dẫn bao nhiêu.
Chàng trai đầy sức quyến rũ Ben Litchfield bao giờ cũng có vẻ trễ nãi, thế nhưng, sáng ra khi rời khỏi nhà thì bao giờ cũng ăn mặc tề chỉnh, áo sống sạch sẽ, bộ đồ là thẳng nếp, giày dép bóng lộn. Nhưng đến giờ ăn trưa thì trông gã rất thảm hại. Vò đầu bứt tai, mái tóc vàng bù xù hệt như vừa ngủ dậy. Cái múi cà vạt tụt xuống cúc áo thứ 3, túi áo thì xộc xệch đủ thứ nhét vào - giấy tờ, bút chì các loại. Và gã đã bỏ vương đâu mất liền 3 cặp kính gọng đồi mồi rất cần để nghiên cứu về việc trình bày, để lên khuôn số báo hoặc đọc soạn thảo.
Khi Ben Litchfield tháo kính ra, cặp mắt xanh lơ cận thị lớn mênh mong, trông ngỡ ngàng và sung sướng hệt như mắt 1 thằng bé lần đầu tiên nhìn thấy con voi. Ngoài đời, gã tiếp nhận mọi thứ cũng bằng cái nhìn vừa trong sáng vừa ngỡ ngàng ấy - nó như nói với các cộng tác viên của gã cũng ngây thơ như 1 tên cớm ở đội bảo vệ phong tục vùng Detroit vậy. Gã có nụ cười bình thản của 1 kẻ chỉ làm những thứ mình thích làm và bao giờ cũng làm tốt hơn bất kỳ ai. Cho đến ngày gặp Fauve, gã chưa hề tìm cách gắn bó 1 cách nghiêm túc với bất kỳ 1 cô gái này. Quá bận đi trong đường đời để làm những công việc ấy.
- Từ thứ 2 không gặp à?- Darcy ngạc nhiên. - mình tưởng 2 đứa lúc nào cũng dính vào nhau chứ?
- Cháu biết - Litchfield làu bàu - Bác Darcy này, bác đã dạy cho cháu đủ mọi điều, không bao giờ quên nhắc nhở cháu, nhất là ở chỗ công chúng. Thế bác đã ăn nói ra sao để quyết định 1 cô con gái phải lấy bác làm chồng.
- Phải kiên nhẫn, con trai ạ, rất nhiều kiên nhẫn.
- Cám ơn lắm, quả là 1 lời khuyên có ích.
- Nào Ben, ta đi làm 1 ly, và sẽ thảo luận vấn đề này 1 cách nghiêm chỉnh. Có thể bác sẽ cho cháu những lời khuyên tốt, xét tới cùng, bác nghĩ rằng sự nhẫn nại cũng không phải là 1 chiến thuật hiệu nghiệm lắm đâu.
Lão đưa mắt nhìn quanh, và cuối cùng thấy Fauve, rực rỡ trong bộ áo dài thêu trắng cắt ngắn như vậy, cặp má hồng tươi, 2 con mắt long lanh khêu gợi.
- Magali, Magali - nàng kêu lên và nhảy bổ đến cầu thang, - con rất buồn vì đã đến quá chậm.
Fauve không đi 1 mình. Theo sau là 1 cô gái cao 1m75, trông giống 1 thằng bù nhìn hơn là 1 người mẫu. Cô gái (ít nhất thì Darcy cũng cho là thế) mặc 1 cái áo mưa và đi đôi giày đế mỏng mái tóc rất vàng trông hệt 1 cái bàn chải vẻ ngơ ngác.
- Magali, bà nhìn thử xem con mang ai về cho bà? Cô ấy từ Arkansas tới. Đẹp 1 cách thần tiên, đúng không nào?
Maggy ngắm cô gái. Vẻ đẹp của những manơcanh, - ngôi sao lúc này đây thật tinh tế: dáng người như tạc vào đá, tóc dài và uốn thành búp. Con nhỏ trông xương xẩu, hàm răng hơi nhô ra, những vệt tàn nhang và lông mày hình dấu mũ. Nhưng tràn đầy hứa hẹn. Vậy là cái đẹp ngoại hình đã thay đổi! Có thể tin vào Fauve.
- Vì thế mà cháu đến chậm sao?
- Vâng. Cháu ở văn phòng và sắp sửa ra về thì bạn ấy bước vào. Các bạn cùng đi với bạn ấy không muốn để bạn ấy vào. Cháu phải phone cho bố mẹ bạn ấy, nói rằng tôi giữ người này lại nhưng tôi không phải người buôn bán nô lệ đâu. Rồi cháu lại phải đi kiếm cho bạn ấy 1 studio. Mất bao nhiêu là thì giờ.
- Cháu tên gì? - Maggy hỏi cô gái.
- Ida Clegg
- Hừm, thế thì xin làm vừa lòng quý khách đã đến với hãng Lunel. Cháu Ida, cháu uống vodka được chứ?
- Cháu muốn lắm, thưa bà, cháu khát dữ dội - cô gái nói với giọng ề à của miền Nam.
Maggy quay sang Fauve, ôm hôn cô và thầm thì:
- Tại sao cháu không để đến ngày mai hãy làm những công việc này?
- Tại vì cô ấy cũng có địa chỉ Eileen viết trong 1 mẩu giấy. - đến lúc Fauve cũng thầm thì với bà ngoại.
- Thế sao cháu không báo ngay cho bà biết? Bà đã lo lo.
- Bởi vì... bà nhìn đằng sau mà xem.
Maggy quay lại và thấy Eileen Ford ngay ở sau lưng.
- Chúc mừng sinh nhật vui vẻ, Fauve! - Eileen nói với 1 nụ cười nồng nhiệt.
- Xin cảm ơn Eileen.
- Bác phải lấy làm hết sức tự hào, Maggy?
- Đúng vậy, tôi rất tự hào.
- Thế còn cô gái trẻ này là ai?
- 1 cô gái chúng tôi vừa phát hiện ra - Arkansas.
Eileen ném cho Ida Clegg 1 cái nhìn sắc nhọn chúng tó mình đã nhìn thấy hết, biết hết, hiểu thấu hết.
- Arkansas gì? Arkansas cái gì?
- Chỉ là Arkansas thôi - Fauve đáp.
- Tôi hiểu. Rất chi là ái quốc. Vậy thì Arkansas chúc mừng người đẹp đã tới New York - Eileen bỏ đi vẻ không hài lòng.
- Cái bà xinh đẹp ấy là ai vậy? - Arkansas hỏi.
- Ô... đó là.. - Maggy chưa kịp nói thì Fauve đã tiếp nhanh.
- Một người bạn, đơn giản đó chỉ là 1 người bạn.
Người Đàn Bà Vùng Gió Người Đàn Bà Vùng Gió - Judith Krantz Người Đàn Bà Vùng Gió