Mùa Hoa Nở epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 27
ề đến nhà, ông bà Hiệp mới biết được những chuyện "kinh thiên động địa" xảy ra lúc mình đi vắng.
-Mẹ không biết sẽ còn chuyện gì nữa -Bà Hiệp quắc mắt nhìn Huy- Thật là loạn.
-Mẹ ơi! Chuyện xảy ra hoàn toàn không phải lỗi do con -Anh con trai khổ sở nhìn mẹ- Con có ngờ đâu mọi chuyện lại rối rắm như thế này.
Ông Hiệp chậm rãi châm thuốc hút vừa lắng nghe câu chuyện giữa vợ và con trai. Lát sau ông mới lên tiếng:
-Có gì đâu mà rối rắm? Thì con cứ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Quỳnh Như thoát khỏi con là may mắn cho nó lắm rồi.
Bộ mặt của Huy trông thật thảm não:
-Có thể là như vậy, nhưng điều đáng nói là giờ đây người con thương yêu là Quỳnh Như chứ không phải là Thiên Kim.
-Sao? Mày thương Quỳnh Như à con? -Bà Hiệp gắt- Đừng có lừa gạt ba mẹ nữa.
-Con không biết nói sao cho ba mẹ hiểu bây giờ -Huy ôm đầu- Quả thật lúc trước con có căm ghét Quỳnh Như, nhưng sau này mọi chuyện đều thay đổi...Con không ngờ là ba mẹ đã biết rõ tất cả.
-Chỉ tội cho Quỳnh Như...-Bà Hiệp thở dài quay sang chồng- Em nhớ có lần con bé bảo thắng Huy "dù có thế nào em cũng sẽ chịu đựng". Nó đến khốn khổ với con mình.
-Anh chị sui...nghĩ cũng tệ! -Ông Hiệp chép miệng- Nếu lúc đó họ cứ nói thẳng ra là Thiên Kim đã bỏ trốn thì mình có thể dời ngay ngày cưới lại.
-Tại con quá chủ quan -Huy thở dài- Con cứ tự hào là mình nhìn người không sai nên mới đồng ý cưới Thiên Kim. Giờ đây con phải trả giá cho sự hồ đồ của mình.
Ông Hiệp bỗng nhìn con chăm chú, sau đó đột ngột hỏi:
-Từ lúc Thiên Kim trở về và ở đây con có ăn ở với nó không?
Nghe ba hỏi,Huy nhăn mặt:
-Không có chuyện gì đâu ba! Con ớn cô ta lắm.
-Thương cũng con, mà ghét cũng con! -Bà Hiệp bực bội- Được rồi, để lúc nào Kim về mẹ hỏi xem ý nó muốn gì?
Thiên Kim đã xin phép về thăm nhà từ sáng sớm đến giờ cũng chưa thấy về.
Thật lòng thì nàng có vẻ lo sợ khi những điều mình dự đoán đã không xảy ra. Trước đó nàng có nghĩ ông bà Hiệp sẽ mừng lắm khi gặp lại mình. Đến chừng thấy thái độ hờ hững lạnh nhạt của họ, nàng bỗng có cảm giác của người bước hụt.
-Để ba mẹ sắm khay trầu rượu đi tạ lỗi với người ta! -Ông bà Tâm bảo con khi nghe kể lại tình hình.
Từ lâu, Thiên Kim đã giấu biến chuyện Huy chẳng thèm đoái tưởng gì đến mình nên ba mẹ nàng cứ hy vọng vào sự "cứu bồ" của con rể.
-Phải chi gặp được thằng Huy trước thì đỡ biết mấy -Bà Tâm nhìn chồng- Hay là anh kêu con nó tới đây.
-Anh ấy bận lắm! –Thiên Kim ngăn ba mẹ lại.
-Vậy thì thôi! -Ông Tâm nhìn vợ- Bà coi chuẩn bị lễ lạc rồi mình đi.
-Khoan đã! –Thiên Kim lắc đầu- Ông bà mới về còn mệt lắm. Đến chiều ba mẹ hãy sang.
-Con về nói lại với anh chị sui là lát chiều ba nẹ sẽ sang thăm.
-Con không về bên ấy bây giờ đâu –Thiên Kim bảo mẹ- Đợi ba mẹ cùng đi cho vui.
-Vậy cũng được! -Ông Tâm bằng lòng.
Thế là mãi đến chiều, ông bà Hiệp mới thấy con dâu về tới. Lại có cả anh chị sui, khay hộp lề mề ôm trên tay.
Vốn thẳng tính, bà Hiệp nói ngay:
-Tôi không ngờ sự thể đến nỗi này. Phải chi ngày trước anh chị cứ nói với chúng tôi một tiếng.
Ông Tâm "đứng nghiêm" trước mặt vợ chồng "anh sui", cố lấy giọng thật thống thiết để phân trần:
-Lúc đó gấp quá...Với lại tôi cũng sợ tiệc tùng đã lỡ bày ra, khách khứa đã mời mọc... mà hủy bỏ thì thật là bẽ mặt...cho nên mới có chuyện tráo đổi...xin anh chị niệm tình bỏ qua cho.
Bà Tâm cũng năn nỉ tiếp với chồng:
-Không nói ra được với anh chị, chúng tôi hết sức áy náy trong lòng. Do đó mà vợ chồng tôi đã cố sức tìm kiếm con gái mình về. Xem như trong cái rủi còn có cái may vì cuối cùng vợ chồng nó cũng được sum họp.
Thiên Kim vòng tay cúi đầu:
-Con đã biết lỗi của con, xin ba mẹ rộng lòng tha thứ. Từ nay con sẽ một lòng một dạ.
Đến lúc này ông Hiệp mới "phán quyết":
-Thôi chuyện đã "lỡ rồi", có nói mãi cũng không thay đổi được gì. Bây giờ mọi việc tùy thuộc vào bọn trẻ. Chúng nó thương nhau thì ở, còn không thương thì thôi.
-Anh dạy cũng phải, nhưng làm thân con gái đã xuất giá thì phải tòng phu. Đến chết con Thiên Kim phải hầu hạ anh chị -Ông Tâm không giấu vẻ phấn khởi.
Vậy là mọi chuyện xem ra đã tạm ổn. Khi Huy đi làm về nghe mẹ kể lại, chàng cười cười:
-Bọn lẻo mép.
-Con không được nói như vậy! Dù sao Thiên Kim cũng là người vợ danh chính ngôn thuận của con.
-Khi nào con tìm được Quỳnh Như...
Có lẽ là Huy định nói là sẽ đuổi Thiên Kim ra khỏi nhà, chợt chàng nhận ra câu nói ấy chàng đã từng nói với Quỳnh Như, chỉ có khác nhau là tên của hai người đã được hoán đổi, nên bỏ lửng giữa chừng câu nói.
-Con không được đứng núi này trông núi nọ -Bà Hiệp nghiêm mặt- Quỳnh Như là đứa có lòng tự trọng, nó sẽ không bao giờ quay trở về với con đâu.
-Rồi mẹ xem -Huy nói xong đi về phòng mình.
Bây giờ thì chàng phải ở cùng phòng với Thiên Kim, vì không muốn cha mẹ phải nhọc tâm, nhọc sức vì chuyện của mình.
-Tôi sẽ thử xem cô có chịu đựng nổi như Quỳnh Như không? -Vừa đóng cửa phòng lại, Huy đã trừng mắt nhìn Thiên Kim- Tôi sẽ cho cô thấy đêm đầu tiên về với tôi, Quỳnh Như đã bị đối xử như thế nào.
Thiên Kim chưa kịp nghĩ xem Huy sẽ làm gì thì đã bị chàng túm tóc xoắn mạnh, tiếp theo là hai cái tát như trời giáng
-Đồ lừa đảo! -Giọng chàng gầm gừ trong cổ họng.
-Buông ra! –Thiên Kim giẫy giụa- Buông tôi ra! Đồ vũ phu.
Nhưng Huy không buông mà lại dằn mạnh nàng xuống giường:
-Câm ngay! Quỳnh Như không kêu la như cô đâu.
Cơn cuồng nộ của Huy bùng lên thật dữ dội.
Ánh mắt Huy vẫn ráo hoảnh, lạnh lùng. Chàng hoàn toàn chẳng có một chút cảm xúc trước Thiên Kim, bởi chàng biết rõ tấm thân đó đã từng nhơ nhuốc.
Thiên Kim đã hồi tỉnh lại. Nàng nhìn Huy bằng ánh mắt thất thần
-Đồ dã man.
-Cô còn phải bị trừng phạt hơn thế nữa. Liệu hồn đấy -Huy cười gằn- Hãy nói thử xem cô có thể chịu đựng được bao lâu?
-Tôi sẽ kiện anh ra tòa vì tội đánh đập phụ nữ -Ánh mắt Thiên Kim long lên.
-Người ta ai tin một kẻ tâm thần như cô? Khôn hồn thì làm đơn ly dị đi, tôi sẽ bố thí cho chút ít mà làm ăn lương thiện.
-Không bao giờ! -Thiên Kim rít lên- Tôi sẽ bám theo hành hạ anh suốt đời.
-Cô giống như một con chó hơn là một con người! -Giọng Huy khiêu khích- Từ ngày mai tôi sẽ bảo chị bếp nấu cho cô tiêu chuẩn của con chó milu.
-Đồ khốn nạn! Đừng có chọc cho tôi phát khùng lên.
-Tôi không chọc thì cô cũng đã phát khùng, phát điên rồi -Huy rời chỗ ngồi- Đêm nay kể như xong. Cô cứ yên tâm mà ngủ ngon giấc.
Nhìn chàng đi ra khỏi phòng, Thiên Kim bỗng thấy tức lồng lộn. Nàng ngờ đâu Huy lại thô bạo, tàn nhẫn như vậy. Thế này thì có lẽ nàng đầu hàng mất thôi.
Tối đó chờ mãi không thấy Huy trở lại, Thiên Kim mệt mỏi ngủ thiếp đi. Nàng mơ thấy có ai đó đã moi ruột gan tim phổi mình vứt đi mỗi thứ một nơi. Sợ quá nàng thét lên và giật mình tỉnh giấc...Biết mình nằm mơ, song nỗi sợ hãi vẫn đeo bám Thiên Kim suốt phần đêm còn lại. Nàng bỗng nhớ đến cái thai đã bị mình vứt bỏ và rùn mình vì nỗi lo sợ mơ hồ. Chẳng lẽ "nó" lại theo để quấy phá nàng mãi từ đó đến giờ hay sao?
Còn Huy sau khi rời khỏi phòng, chàng gọi điện thoại báo Phú mang xe đến rước mình về văn phòng công ty. Ông bà Hiệp không hay biết gì, vẫn cứ tưởng con trai đang ở trong phòng của nó.
-Em có tin là tụi nó...không có gì với nhau không? -Ông hỏi bà.
-Em không tin thằng con mình chút nào -Bà lắc đầu- Hồi trước chuyện nó ngược đãi Quỳnh Như nếu thằng Phú không nói ra thì em đâu có biết.
Nhìn vẻ mặt đăm chiêu, tư lự của vợ chợt mắt ông Hiệp sáng lên:
-Để anh gọi điện thoại cho Linh Đan.
-Chi vậy anh? -Bà ngạc nhiên.
Như sợ ai nghe thấy, ông Hiệp ghé sát tai vợ nói nhỏ. Bà khẽ cau mày:
-Liệu có kỳ không anh?
-Đành phải vậy chứ biết sao bây giờ.
Chờ chồng gọi điện thoại xong, bà Hiệp mới bảo:
-Dù sao thì em cũng thấy thương Quỳnh Như hơn! Nó đã gần gũi với mình cả năm trời mà không hề có một lầm lỗi nào đáng chê trách.
-Tất cả do thằng con của mình thôi em à! -Ông thở dài- Nó làm lở dở cả đời con gái người ta.
-Em lại thấy giận ông bà sui quá đỗi. Anh này, tại sao nó đi rồi tự ý trở về như vậy nhỉ?
-Thì hôm trước nghe thằng Phú kể cậu quý tử nhà mình đăng báo tìm vợ tùm lum.
-Thật là lắm chuyện! -Bà Hiệp vẫn chưa hết bực mình.
Trong lúc đó thì cậu quý tử của ông bà đang bù khú với thằng con nuôi tại văn phòng công ty.
-Giờ này chắc ba mẹ tưởng tôi đang ngủ trong phòng -Huy đặt ly bia xuống bảo Phú.
-Có khi ông bà còn mơ đến tí cháu nội để nối dòng nối dõi -Phú cười hề hề.
-Anh Phú này! -Tôi chưa kể mấy hôm trước tôi nằm mơ thấy rất lạ -Huy kế lại giấc mơ của mình rồi trầm ngâm bảo- Có khi nào đó là sự thật không? Rõ ràng tôi thấy Quỳnh Như bế một đứa bé.
-Chắc là không có gì đâu! -Phú lắc đầu- Nếu Quỳnh Như có con thì đã có từ lâu. Cô cậu ăn ở với nhau cả năm trời chứ ít gì?
-Nhưng chỉ mấy lúc sau này tôi mới thấy Quỳnh Như thật sự hạnh phúc. Trước đó, chuyện vợ chồng đối với nàng giống như là trả nợ quỷ thần.
Phú để ý mỗi lần nhắc đến Quỳnh Như, ánh mắt của thằng em mình đầy u uất. Anh đã tìm kiếm khắp nơi rồi mà chẳng có tin tức gì của Quỳnh Như. Bây giờ chỉ còn chờ vào sự thương xót của Phật Trời thôi.
Huy đã ngà ngà say! Mỗi lần như vậy chàng lại khóc vì nỗi ân hận vẫn day dứt trong lòng đến lúc thấm chợt bộc phát dữ dội. Chàng đã lục lọi khắp nơi nhưng không tìm thấy một tấm hình nào của Quỳnh Như! Nàng đã mang theo tất cả những gì thuộc về mình. Chỉ duy nhất trái tim của chàng là bị chối bỏ.
Huy đâu có biết, với Quỳnh Như, sự việc còn tệ hại hơn! Sự hiện hữu của đứa con trong bụng luôn nhắc cho nàng nhớ về người cha của nó. Nàng phải luôn giấu mẹ những giọt nước mắt thương nhớ, buồn tủi và luyến tiếc của mình.
Đối với nàng, điều diệu kỳ của tình yêu đã vĩnh viễn thuộc về quá khứ! Một quá khứ không bao giờ lấy lại được.
Mùa Hoa Nở Mùa Hoa Nở - Minh Hà Mùa Hoa Nở