Chương 28: Đại Nho Trịnh Huyền Tới.
hấy hắn lo lắng, Công Tôn Toản thở dài nói:
- Tôn Vũ, ngươi không cần lo lắng, chờ vết thương của ta tốt hơn, ta sẽ phái mấy nghìn Bạch Mã Nghĩa Tòng đi cùng ngươi tới Tiếu quận.
Tôn Vũ vui mừng, nhưng lại nghĩ lại, hình như không đúng, phía Nam Công Tôn Toản chính là Viên Thiệu. Nếu Công Tôn Toản điều binh về phía Nam, vậy Viên Thiệu làm sao có thể cho nàng mang binh đi qua, đến lúc đó gà chó gì đó cũng sẽ chạy tới chặn đường, bản thân mình có bao nhiêu mạng cũng không đủ để nạp.
Xem ra vẫn phải tăng cường sức mạnh bản thân, nếu không đừng nghĩ tới việc đi khắp thiên hạ này. Nhưng mà tăng cường sức lực bằng cách nào, Tôn Vũ không có manh mối nào, đành phải đi bước nào hay bước đấy thôi.
Mấy ngày tiếp theo, Tôn Vũ hay cùng trò chuyện với Công Tôn Toản, thấy vết thương của nàng ngày càng tốt lên. Bảy ngày sau, hơn một vạn quân Bạch Mã Nghĩa Tòng dưới sự chỉ huy của nhị muội Công Tôn Toản là Công Tôn Việt chạy tới Trác huyện trợ giúp, trong đội còn có Nghiêm Cương, Điền Dự.
Mọi người gặp nhau đều có cảm giác như trong giấc mộng. Nghiêm Cương và Điền Dự đều chắp tay với Tôn Vũ, trong mắt đều là cảm kích, cũng vô cùng bội phục nhân phẩm của hắn.
Từ lời Công Tôn Toản họ biết được, đại quân Ô Hoàn đã chạy về phía Bắc rút khỏi U Châu, đi tới trường thành phía Bắc. Xem ra lần này Ô Hoàn bị Quan Vũ và Trương Phi dọa cho sợ khiếp vía, trong thời gian ngắn sắp tới sẽ không dám tới xâm chiếm Hán tộc.
Tôn Vũ càng ngày càng cảm thấy võ tướng kỹ ở thế giới này vô cùng quan trọng. Vì vậy mỗi ngày đều bắt Triệu Vân cầm tiểu trúc thương luyện tập trong sân.
Triệu Vân đáng thương cũng không biết vì sao Tôn Vũ lại bắt nàng luyện thương, đành phải cắn răng luyện tập, đôi bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé quơ cây thương, chỉ cần nàng dừng lại, Tôn Vũ sẽ hung dữ trừng mắt nhìn nàng.
Loại hành động ác độc bức bách tiểu cô nương luyện thương pháp này rất nhanh đã truyền khắp nơi, Nghiêm Cương và Điền Dự đều cảm thấy không nỡ, hai người mấy lần tới khuyên Tôn Vũ bỏ qua cho tiểu cô nương này, nhưng Triệu Vân là nha hoàn của Tôn Vũ, thuộc về tài sản riêng, người ngoài không nên quản nhiều.
Nghiêm Cương thấy Triệu Vân thật đáng thương, có một ngày không nhịn được nói với Tôn Vũ:
- Tôn Vũ tiên sinh, không phải ngươi muốn Triệu Vân luyện thương pháp sao, chi bằng để ta dạy nàng nhé, tốt xấu gì học theo “Thương Tướng” của ta cũng tốt hơn là nàng tự cầm gậy trúc múa loạn.
Nhưng không ngờ Tôn Vũ cự tuyệt thẳng, hắn thấy Triệu Vân ít nhất sẽ đạt cấp bậc “Thương Thần”, không có lý gì lại phải học theo “Thương Tướng”, không nên để một chư tướng tốt lại bị mai một tài năng. Vì vậy Triệu Vân đáng thương đành phải luyện trúc thương một mình, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày cũng không tới vài canh giờ.
Nếu thế giới này mà có tội ngược đãi nhi đồng, chắc là Tôn Vũ đã bị bắt vào nhà lao.
Hôm nay Triệu Vân lại luyện thương pháp, toàn thân bủn rủn đang tựa vào gốc cây nghỉ ngơi.
Đột nhiên Tôn Vũ cầm một cây chùy lớn đi vào sân nhỏ, nói với Triệu Vân:
- Tử Long, ngươi cầm trúc thương đâm ta, chúng ta cùng nhau luyện tập.
- A?
Triệu Vân kinh ngạc, nàng giơ đôi tay nhỏ bé dùng hết sức hươ hươ nói:
- Ta không muốn, Tôn tiên sinh rất lợi hại, ta không muốn luyện với ngươi.
- Bớt nói nhảm đi, nếu ngươi không đánh thắng ta, hôm nay sẽ không cho ăn cơm!
Tôn Vũ xuất ra sát khí
Triệu Vân vừa nghe không có cơm ăn, lập tức cúi đầu đáng thương nói:
- Vậy thì luyện thôi, nhưng mà … ta làm sao mà đánh thắng Tôn Vũ tiên sinh được, ô ô ô, tối nay nhất định là không được ăn cơm rồi.
- Không được khóc, mau luyện công.
Tôn Vũ trong lòng rất thương Triệu Vân, nhưng vì muốn kích thích võ tướng kỹ của Triệu Vân, hắn không thể không giả bộ hung dữ.
Triệu Vân liếc nhìn Tôn Vũ, sợ sệt nhấc trúc mâu, xoạt một tiếng thương chọc tới, nhưng một thương này quá yếu, lực không đủ, Tôn Vũ giơ chùy trong tay lên, Triệu Vân đã bị hắn đánh cho phải lùi về phía sau năm sáu bước.
- Tiên sinh, tay ta đau quá.
Triệu Vân khóc nói:
- Ta thật sự không thể đánh.
- Bớt nói nhảm, tiếp tục đánh.
Tôn Vũ trấn định nói:
- Hôm nay ngươi không đánh trúng ta thì sẽ không được ăn cơm.
Triệu Vân chép miệng, đầu thương lại đâm tới, kết quả là lại bị một búa của Tôn Vũ đánh lui.
Cư như vậy đánh qua đánh lại sau hai canh giờ, Triệu Vân rốt cuộc không còn khí lực nữa, nàng vứt trúc thương đi, nằm trên mặt đất khóc to.
Aiii, bắt nạt tiểu la lỵ, trong lòng thật là có lỗi, Tôn Vũ thở dài nói:
- Thôi đi, ta thay đổi chủ ý, để người ăn cơm vậy.
- Thật sao?
Triệu Vân trên mặt vẫn còn nước mắt nhưng khi nghe thấy có cơm ăn, nàng liền lập tức ngừng khóc.
- Thật, nghỉ một lát rồi đi ăn cơm.
Tôn Vũ buông đại chùy, ảo não nghĩ: “Phải dùng biện pháp gì mới có thể kích thích Triệu Vân phát ra võ tướng kỹ đây? Nếu nàng trở nên mạnh mẽ, ví dụ như trở thành một “Thương Thần” … Như vậy ta mang theo nàng đi khắp thiên hạ cũng không sợ ai. Nói đi cũng phải nói lại, Triệu Vân cuối cùng sẽ có võ tướng kỹ dạng gì a, thật sự là khiến người khác tò mò.”
Lúc này trong sân nhỏ đột nhiên có một bóng người lắc lư, tinh thần sáng quắc đi vào trong sân nhà Tôn Vũ lớn tiếng nói:
- Xin hỏi có ai trong nhà không? Bắc Hải Trịnh Huyền tới.
Người này là một lão phụ nhân tóc trắng lông mi trắng, khuôn mặt tràn đầy phong sương, nhưng tinh thần lại sáng quắc khí khái, nhìn vẻ ngoài dường như là một nhân sĩ uyên bác.
Tôn Vũ trong lòng hiếu kỳ, Trịnh Huyền? Là ai? Chưa từng nghe nói a.
NM01 nhanh chóng đưa tin:
- Trịnh Huyền, tự là Khang Thành, là người Bắc Hải Cao Mật, đương thời đại nho, là thầy giáo kinh học Hán mạt, môn sinh khắp thiên hạ. Hắn là bằng hữu cùng trường ở Lư Thực, được coi là sư bá của Công Tôn Toản. Ngoài ra, trong “Tam quốc diễn nghĩa” Lưu Bị từng bái ông ta làm thầy, nhưng trong lịch sử lại không thấy ghi lại.
Tôn Vũ nghe NM01 nói xong, nghĩ thầm, xem ra người này là người rất cổ hủ.
Hắn ra cửa sân nghênh đón lớn tiếng nói:
- Đệ tử Tôn Vũ, xin hỏi Trịnh lão sư tới có chuyện gì?
Trịnh Huyền cười ha ha nói:
- Ta đi du lịch thiên hạ, ngang qua Trác huyện, vì vậy muốn tới bái phỏng lão bằng hữu Lư Thực, nhưng không ngờ tìm tới tìm lui cũng không tìm thấy. Nghe nói đồ đệ Lư Thực là Công Tôn Toản đang ở tạm đây, vì vậy lão nghe thấy tien tức liền tới quấy rầy.
- Hóa ra là tới tìm chúa công.
Tôn Vũ nhanh chóng mỉm cười tiếp đón Trịnh Huyền. Trước mặt người ngoài hắn không dám gọi tên Công Tôn Toản là Bá Khuê, cho nên vẫn tôn kính gọi nàng là chúa công.
Trịnh Huyền cười ha hả, đi vào sân nhỏ, mặc dù nàng là đại nho nổi danh đương thời, làm người nhưng không hề kiêu căng, mà có dáng vẻ giống như một lão thái bà, mặt mũi hiền lành.
Vừa đi vào trong sân, Trịnh Huyền liền thấy Triệu Vân đáng thương đang vung tay lên.
- Vị tiểu cô nương này đang làm gì vậy?
Trịnh Huyền tò mò hỏi.
Tôn Vũ không để ý cười nói:
- Tiểu nha hoàn của ta, mặc dù có tài, nhưng lại không xuất được võ tướng kỹ, vì vậy ta đang giúp nàng luyện tập.
Trịnh Huyền nghe xong, tò mò đánh giá Triệu Vân, trái ngó phải ngó, sau đó lắc đầu cười nói:
- Cô nương này xương cốt mềm, thể chất quá kém, cho dù có võ tướng kỹ, cũng rất khó phát ra uy lực, thân thể của nàng nhất định không chịu nổi.
Tôn Vũ nghe xong không cho là đúng, nghĩ thầm: thế giới này tuy khác hoàn toàn so với thế giới của ta, nhưng các danh tướng đại khái đều không khác biệt mấy, Triệu Vân nhất định sẽ mạnh mẽ.
Trịnh Huyền thấy hắn không đòng ý thì cũng không nói thêm lời nào, chậm rãi đi vào trong phòng muốn tìm Công Tôn Toản.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++