Mắc Kẹt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 27
áng hôm sau, Tracy và Kins lại một lần nữa đi về phía nam, băng qua cao tốc 1-5 hướng tới Portland. Tối hôm trước, họ đã cùng làm việc tới khuya, chuẩn bị sẵn bản khai có tuyên thệ hợp lệ để xin lệnh khám xét căn gác xếp của Strickland ở quận Pearl, nơi anh ta từng sinh sống cùng Andrea và đến giờ vẫn đang tiếp tục sống một mình tại đó. Kins đã chuyển bản khai này sang cho điều tra viên Jonathan Zhu ở Portland. Sau khi nói chuyện với Strickland, họ sẽ theo Zhu tới gặp thẩm phán địa phương để nhận lệnh. Họ chưa biết mình có thể tìm thấy gì trong căn hộ đó, giả sử nếu có, nhưng những điều kì cục đã xảy ra, và nó sẽ giống như một tảng đá đè nặng khiến họ không thể thoải mái nếu chưa thử lục tung mọi thứ lên.
Kins cũng nhờ Zhu thử tìm kiếm thông tin của Devin Chambers trong hệ thống thông tin của Portland. Zhu gửi email trả lời kèm theo tài liệu đính kèm và Tracy đã xem nó trên quãng đường kéo dài ba giờ đồng hồ đi về phía nam.
“Cô ta từng bị bắt giam hai lần ở New Jersey khi mới ngoài hai mươi tuổi, một lần do giả mạo séc, và lần còn lại là do giả mạo để nhận đơn thuốc quá liều. Cả hai tội danh đều đã được xóa khỏi lưu trữ của liên bang.”
“Nghe có vẻ giống những gì chị cô ta miêu tả.” Kins nói.
Chambers đã sống trong “nhà cai nghiện” ba mươi ngày và được yêu cầu phải tham dự các buổi họp mặt của cộng đồng cai nghiện rượu. Nhờ ngoan ngoãn cải tạo, cô ta đã xóa được tội danh của mình khỏi lưu trữ của liên bang. Các thông tin sao kê tài khoản ngân hàng, tài khoản thẻ tín dụng cũng như lịch sử các cuộc gọi và tin nhắn của điện thoại cho thấy trong thời gian gần đây cô ta không nhận được món tiền lớn nào hoặc có ý định đi ra khỏi biên giới nước Mỹ. Trên thực tế, cô ta không có tiền gửi tiết kiệm, tài khoản giao dịch của cô ta cũng chẳng có bao nhiêu tiền, còn lâu nữa cô ta mới có thể trả hết khoản nợ thẻ tín dụng tương đối lớn của mình. Tất cả đều phù hợp với những gì chị của cô ta miêu tả.
Lần này, Tracy và Kins không gọi điện xin phép Phil Montgomery để được nói chuyện với Strickland nữa. Thay vào đó, Tracy gọi thẳng tới công ty luật mà Strickland đang làm việc và giả vờ là một khách hàng tiềm năng đang muốn đặt lịch hẹn gặp. Trợ lí của Strickland cho biết cả buổi sáng Strickland sẽ phải tham dự các buổi lấy lời khai tại văn phòng, và có một cuộc hẹn gặp vào buổi trưa ở ngoài văn phòng, nhưng anh ta có thể gặp cô vào lúc ba giờ chiều. Tracy nói cô sẽ gọi điện lại và gác máy.
Công ty luật mà Strickland làm việc là một tòa nhà một tầng được chuyển đổi công năng sử dụng nằm trong một khu xen lẫn giữa khu dân cư và khu kinh doanh. Hầu hết các tòa nhà đều làm chuồng cọp ở chỗ cửa sổ và có cổng kim loại để bảo vệ khu vực cửa chính.
“Anh hùng thất thế của chúng ta đâu rồi?” Kins nói.
“Có lẽ không xa lắm.” Tracy chỉ chiếc xe Porsche màu đỏ chót của Strickland đang đậu ở chỗ đường lái xe vào nhà.
“Sao hắn không đặt cái biển “Trộm tôi đi” lên kính chắn gió và để trộm nó rước quách đi cho nhỉ?” Kins nói.
Kins đậu xe ở phía đường đối diện, tại một vị trí mà họ có thể nhìn thấy chiếc xe. Mặc dù trời vẫn còn nóng, trên ba mươi mốt độ, nhưng mây đã bắt đầu kéo đến và trời chuyển âm u. Một cơn gió thổi xào xạc qua những chiếc lá trên hàng cây dọc theo các tòa nhà.
“Cô và Dan đã lên kế hoạch gì cho đám cưới chưa?” Kins hỏi khi họ ngồi trong xe chờ đợi.
“Chúng tôi mới nói chuyện đó tối hôm qua. Dan muốn một đám cưới truyền thống.”
Kins làm vẻ mặt kì cục. “Ý cô là có mục sư và nhà thờ và tất cả các nghi thức long trọng, tráng lệ đó hả?”
“Cũng gần như thế nhưng tôi nói với anh ấy là tôi muốn đám cưới tổ chức ở ngọn hải đăng mũi Alki.”
“Có thể làm vậy được sao?”
“Chắc chắn rồi. Đó là nơi anh ấy cầu hôn tôi.”
“Tuyệt.” Kins nói. “Cô biết không, anh chàng đó đang khiến tất cả những gã còn lại trong chúng tôi trở nên tồi tệ đấy. Đừng kể gì với Shannah nhé!”
“Quá muộn rồi. Nhưng này, anh đã cầu hôn cô ấy như thế nào?”
“Trong trận đấu cuối cùng ở trường đại học, tôi bước lên hàng ghế mà cô ấy đang ngồi, và thay vì hôn cô ấy, tôi đã quỳ gối.”
“Đừng nói với tôi là anh cất chiếc nhẫn trong túi quần đấy nhé!”
“Quần chơi bóng bầu dục không có túi.”
“Tôi biết mà.”
Kins cười ha ha. “Không. Chị của cô ấy giữ nó giúp tôi.”
“Rồi sao, có gì không phải đâu?”
“Tôi cũng nghĩ chẳng có gì sai trái khi làm thế cả. Shannah thì nghĩ tôi làm thế là bởi với sáu mươi nghìn người hâm mộ theo dõi, cô ấy không thể khước từ tôi.”
Tracy cười lớn. “Dan muốn tôi mặc váy cưới và có ai đó dẫn tôi vào lễ đường.”
Kins gật đầu, rõ ràng là đã ngẫm nghĩ xong xuôi lời Tracy nói. “Cô đã nghĩ ra ai chưa?”
“Một chút. Tôi hỏi anh một câu nhé?”
“Luôn đi.” Kins nói, tủm tỉm cười.
“Anh nghĩ Faz có đồng ý dẫn tôi không?”
“Chết tiệt, Crosswhite.” Anh bật cười ha hả, rồi đột nhiên ngồi thẳng dậy và khởi động xe. “Chàng trai của chúng ta kia rồi.”
Strickland nhảy xuống hai bậc cầu thang bằng gỗ. Anh ta mặc quần bò ống suông và một chiếc áo sơ mi dài tay cực kỳ thời thượng với phần tay áo xắn lên cao và đuôi áo bỏ ra ngoài quần. Anh ta khẽ trườn người ngồi vào trong chiếc Porsche, khởi động xe với một tiếng gầm, rồi đánh xe ra khỏi đường dẫn, lao ra đường, đường như đang rất hối hả.
“Gã này lúc nào cũng như chuẩn bị lên sàn diễn ấy nhỉ.” Kins nói, họ đang bám theo sau ở một khoảng cách an toàn.
Strickland lái xe về hướng tây, rẽ vài lần và đi lên cầu Ross Island.
“Anh có nghĩ hắn đang lái xe về nhà không?” Tracy hỏi.
“Không biết nữa. Nhưng đúng hướng đó nhỉ.” Kins nói. “Cô nàng lễ tân nói hắn có hẹn đúng không?”
“Cô ta có nói vậy.”
Strickland rẽ sang đường khác ngay sau khi vượt qua cầu. Anh ta đánh xe đi vào những con phố dọc bờ sông Willamette và nhanh chóng tấp xe vào lề đường. Kins đỗ xe ngay sau một chiếc xe đã dừng sẵn ở đó. Họ nhìn theo Strickland bước ra khỏi chiếc xe Porsche và đi về phía bờ sông.
“Hi vọng hắn không thuộc kiểu người thích đi bách bộ trong giờ ăn trưa.” Kins nói.
“Hắn không đi bách bộ với đôi giày kia đâu.” Tracy đáp.
Strickland biến mất bên dưới một mái hiên vải màu nâu và bước vào trong một nhà hàng có tên Three Degrees.
“Anh đói rồi chứ?” Tracy hỏi.
“Giờ thì đói rồi.” Kins đáp, và đẩy cửa bước ra.
Họ mặc kệ người tiếp tân đang chào đón khách, nói với cô gái trẻ rằng họ tới tìm người, và phát hiện ra Strickland đang ngồi ở một cái bàn có ô che ngoài sân. Đầu anh ta cúi gằm, những ngón tay lướt nhanh trên bàn phím điện thoại.
Strickland ngước lên đầy mong đợi khi Tracy kéo chiếc ghế ở phía tay phải của mình. Nụ cười của anh ta nhanh chóng tắt ngóm và chuyển dần sang bối rối và lo lắng.
“Hai người đang làm gì ở đây?” Ánh mắt của Strickland hết nhìn Kins rồi lại nhìn tới Tracy. Hai má anh ta ứng đỏ.
Tracy ngồi xuống. “Chúng tôi tới để báo với anh một tin tốt lành, anh Strickland ạ. Người phụ nữ trong lồng cua không phải là vợ của anh.”
“Tôi đã biết chuyện đó rồi.” Strickland nói. “Nó đang tràn ngập trên các kênh tin tức. Và luật sư cũng đã gọi báo cho tôi biết.
Kins nhìn Tracy và nhún vai. “Có vẻ như chúng ta đã đi cả một chặng đường dài vô ích mất rồi.”
“Tôi đã nghĩ tin tức đó sẽ khiến anh vui cơ đấy.” Tracy nói.
“Không vui lắm.” Strickland nói. “Chẳng phải cô ấy vẫn còn đang mất tích sao?”
“Phải, chính thế.” Kins nói.
“Chuyện đó tôi đã nói hết với hai người rồi còn gì.” Strickland nói và rồi lại hướng mắt nhìn xuống chiếc điện thoại di động.
“Chúng tôi tới đây không phải để nói về chuyện của vợ anh.” Tracy nói, cố gắng không để giọng nói của mình nghe như kiểu một cảnh sát đang tiến hành thẩm vấn chính thức. “Chúng tôi tới để hỏi anh vài câu về Devin Chambers.”
Ngay khi nghe nhắc tới cái tên đó, những ngón tay đang lướt bàn phim điện thoại của Strickland lập tức ngừng lại.
“Anh biết người phụ nữ này, đúng chứ?” Tracy hỏi.
Tiếng sấm ở xa xa nổ đùng đoàng.
Strickland ngước mắt lên. “Tất nhiên là tôi biết cô ấy.” Anh ta rất bình thản đáp. “Cô ấy là một người bạn của Andrea.”
“Họ thân nhau tới mức nào?” Tracy hỏi, quyết định sẽ xoay anh ta một chút.
Strickland tựa lưng ra sau, vắt chân và đặt điện thoại lên mặt bàn. Vải bạt căng ô bị gió thổi kêu rin rít nghe như tiếng cánh buồm bắt gió ngoài biển. “Tôi không rõ lắm. Cô ấy và Devin làm việc cùng nhau.”
“Ngoài thời gian làm việc, họ thường dành bao nhiêu thời gian cho nhau?”
“Tôi không biết chính xác. Sau giờ làm, Andrea không ra ngoài nhiều. Cô ấy là người hướng nội.”
“Cô ấy thường dành thời gian làm những gì?”
“Đọc sách. Lúc nào cô ấy chả đọc sách.”
“Mối quan hệ giữa anh và Devin Chambers như thế nào?” Tracy hỏi.
“Chẳng có quan hệ gì cả.” Strickland nói, thái độ của anh ta vẫn rất thư thái.
Một tia sét hình cái dĩa màu xanh trắng ở phía xa xa xé tan bầu trời. Vài giây sau, lại thêm một tiếng sấm nổ đùng đoàng.
Cô phục vụ bàn quay lại. “Anh chị có muốn chuyển vào trong không ạ?”
Strickland lắc đầu. “Ở đây được rồi.” Anh ta nói, dường như anh ta đang muốn thử thi gan với Tracy và Kins.
Cô phục vụ bàn nhìn sang chiếc ghế còn trống. “Còn khách nữa đang tới phải không ạ?”
“Đúng thế!” Strickland nói.
Sau khi cô phục vụ bàn rời đi, Tracy nói: “Anh có quan hệ yêu đương gì với Devin Chambers không?”
“Cái gì chứ?” Strickland làm vẻ mặt như kiểu đó là một câu hỏi cực kỳ ngớ ngẩn. “Không, tất nhiên là không rồi.”
“Ngoại tình không phải là một tội hình sự, anh Strickland ạ.” Kins nói.
“Tôi biết điều đó thưa điều tra viên.”
“Vợ của anh kể với sếp của cô ấy là anh đang có một mối quan hệ ngoài luồng.”
“Đúng là vợ tôi đã nói thế và còn nói rất nhiều những thứ điên rồ khác nữa, bao gồm cả việc làm giả cái chết. Chính xác là cô ấy không hề hành động theo lí trí.”
Quả là một lý luận không tồi, hẳn là Strickland và luật sư của anh ta sẽ ghi được một điểm lớn nếu họ có tranh luận về chuyện người vợ đã dàn dựng lên tất cả để trông có vẻ như Strickland chủ tâm muốn sát hại cô ta.
“Vậy là không có chuyện anh ngoại tình?” Tracy hỏi.
“Tôi đã nói chuyện này với một điều tra viên khác rồi.” Strickland nói. “Và như luật sư của tôi đã thông báo với anh chị lần trước, chúng ta sẽ không nói lại những chuyện đã cũ.”
Một tia sét nữa lại cắt ngang qua bầu trời ngay phía trên chiếc cầu. “Lần cuối cùng anh gặp Devin Chambers là khi nào?” Tracy hỏi.
Lần này, tiếng sấm nổ ngay trên đầu họ, mạnh tới nỗi làm rung cả những ô cửa sổ của nhà hàng. Strickland lắc đầu như muốn nói mình hoàn toàn không quan tâm. “Không rõ nữa, vài tháng.”
“Từ khi vợ anh mất tích, anh chưa gặp lại cô ấy?”
“Chưa.”
“Anh không thử tìm cô ấy và hỏi xem liệu cô ấy có biết điều gì không hay sao?”
“Không, bởi vì như tôi đã giải thích rồi đấy, lúc đó tôi vẫn tin là vợ mình đã chết vì tai nạn. Vậy thì tôi sẽ phải hỏi Devin Chambers cái gì đây?”
“Hỏi xem liệu cô ấy có biết về hợp đồng bảo hiểm mà vợ anh đã mua với anh là người thụ hưởng hay không? Hoặc tại sao vợ anh lại xin tư vấn của luật sư chuyên giải quyết các vụ ly hôn hoặc kể với sếp của cô ấy là anh lại lừa dối cô ấy lần nữa chẳng hạn?” Kins nói.
“Đó là khoảng thời gian cực kỳ căng thẳng đối với tôi, các điều tra viên ạ. Tôi tin là vợ tôi đã chết. Thế rồi đột nhiên tôi lại bị chất vấn như thể tôi là một kẻ tình nghi trong cái chết của cô ấy.”
“Nhưng đúng là anh đã ngoại tình một lần.” Kins nói. “Anh đã thừa nhận chuyện đó.”
“Đó là một sai lầm, được chứ? Chuyện đó đã qua rồi. Tôi đã qua lại với người đó trước khi quen biết Andrea. Đáng lẽ ra tôi nên chấm dứt nó ngay. Nhưng tôi đã không làm thế. Và anh đã nói đấy thôi, chuyện đó không hề phạm pháp.”
Những hạt mưa đầu tiên rơi xuống tí tách trên nền sân bằng bê tông và chiếc ô bằng vải dù. Strickland tỏ vẻ như anh ta không hề chú ý.
“Anh có biết chúng tôi có thể tìm thấy Devin Chambers ở đâu không?” Tracy hỏi.
“Tôi đoán cô có thể tìm thấy cô ấy ở chỗ làm hoặc ở nhà riêng.”
Tracy theo dõi khuôn mặt của Strickland để nhìn xem liệu có dấu hiệu nào cho thấy anh ta biết Chambers đã bỏ trốn hay không, nhưng biểu cảm trên gương mặt anh ta vẫn hoàn toàn bình thản, và ánh mắt vẫn tiếp tục nhìn cô chằm chằm.
“Anh có biết chuyện Devin Chambers đã nói với sếp của cô ấy và một vài người thuê nhà cùng khu căn hộ rằng cô ấy sẽ chuyển về quê nhà ở New Jersey không?”
“Chắc chắn là không rồi.” Anh ta trả lời. “Nếu không, tôi đã nói với cô ngay từ câu hỏi trước rồi.” Nói rồi, anh ta quay đầu nhìn vào bên trong nhà hàng, có lẽ là đang tìm người hẹn cùng ăn trưa.
Nước rớt xuống theo hình dáng cong cong của chiếc ô. Kins phải kéo ghế ngồi sát vào bàn hơn để không bị ướt. “Cô ấy không kể chuyện đó với anh à?” Anh hỏi.
“Tôi nói với anh rồi còn gì, tôi không gặp, cũng không nói chuyện gì với Devin Chambers nhiều tháng rồi. Có vẻ như chúng ta đang nói chuyện lòng vòng quá rồi đấy.” Strickland bỏ chân xuống và nhìn lại vào bên trong hành lang.
“Đây là lần đầu tiên anh nghe nhắc tới chuyện này?“ Tracy hỏi.
“Đúng thế.”
“Anh đã bao giờ nghe thấy cái tên Lynn Hoff chưa?” Kins hỏi.
“Lần đầu tiên tôi nghe thấy cái tên này là khi luật sư gọi cho tôi và báo với tôi rằng các anh chị đã tìm thấy thi thể của Andrea, và cô ấy đã sử dụng cái tên đó.”
“Trước đó anh chưa từng nghe tới cái tên này?”
“Chưa từng.”
“Anh có biết vợ anh lấy cái danh tính giả đó từ đâu không?”
“Chịu, nhưng vợ tôi có đầy những điều bất ngờ, không phải sao?”
“Anh có thuê thám tử tư để tìm kiếm Lynn Hoff không?” Kins hỏi.
“Tại sao tôi lại thuê thám tử tư để tìm kiếm một người mà tôi không hề biết?”
“Bời vì anh nghĩ có ai đó với cái tên Lynn Hoff đã ăn trộm tiền của vợ anh.” Kins nói.
Strickland ho vài tiếng. “Tại sao tôi lại có suy nghĩ đó chứ?”
“Bởi vì vợ anh có một khoản tiền gần nửa triệu đô la và có vẻ như nó vừa mới biến mất.” Kins nói. “Hay là anh không hề quan tâm đến chuyện đó?”
“Như tôi đã nói, vào thời điểm đó, tôi còn có những mối quan tâm khác nữa, thưa điều tra viên.”
“Vậy là anh thậm chí còn không thử đi tìm số tiền đó?” Kins không bận tâm đến việc phải che giấu nỗi nghi ngờ của mình.
“Tôi không. Rồi sao, các anh chị tìm thấy nó chưa?”
“Và anh cũng không nghĩ ra ai có thể đã lấy nó đi à?” Kins hỏi.
“Chịu.”
Một người phụ nữ gốc Á tiến gần tới cái bàn nơi họ đang ngồi. Người phụ nữ cao trên một mét tám, mặc một chiếc quần bò dài màu xanh bó sát, đi giày cao gót và mặc một chiếc áo sơ mi mỏng dính đủ để thấy một chiếc khuyên tròn đính trên rốn. Cô ta mỉm cười với họ một cách gượng gạo.
Strickland nhanh chóng đẩy ghế ra sau và chặn cô ta lại. “Cho chúng tôi vài phút, được chứ?”
Anh ta bước ra khỏi bàn, nước trên ô nhỏ xuống thấm ướt lưng anh ta khi anh ta bước đi. Anh ta dẫn người phụ nữ đi vào bên trong nhà hàng nhưng cũng không đi xa đến mức Tracy không thể nhìn thấy hai người họ.
“Cô có nghĩ là hắn đang chột dạ không?” Kins vừa nhìn theo Strickland vừa hỏi.
“Có thể.” Tracy đáp.
“Hắn đang nói dối.”
“Một chuyện nào đó.” Tracy đồng tình. “Là chuyện gì thì tôi vẫn chưa biết chắc.”
Sau chừng một phút, người phụ nữ rời đi. Strickland quay lại chỗ họ, cúi đầu bước vào bên dưới chiếc ô đang nhỏ nước. Anh ta ngồi xuống và nhấp một ngụm nước trong ly.
“Chúng tôi không quan tâm anh đã qua đêm với ai, anh Strickland a.” Kins nói. “Đó không phải là việc của chúng tôi.”
“Vậy thì việc của hai người ở đây là gì?”
“Tìm Devin Chambers.” Tracy nói.
“Có chuyện gì với Devin Chambers sao?” Anh ta hỏi. “Tôi tưởng cô nói cô ta đã rời khỏi nơi này?”
“Đó là những gì cô ấy nói với mọi người,” Tracy nói. “Nhưng theo lời của chị gái cô ấy, sự thật không phải như vậy.”
“Và mấy người nghĩ tôi có liên quan đến việc cô ta mất tích?”
“Anh có biết liệu Devin Chambers và vợ anh có từng bao giờ nói chuyện với nhau về những vấn đề cá nhân không?” Tracy hỏi.
“Chịu, không thể hình dung nổi họ nói những chuyện gì”
“Theo anh liệu Devin Chambers có biết về số tiền mà vợ anh có hay không?”
“Không chắc. Thậm chí đến tôi còn không biết nữa là.”
“Anh biết chuyện đó từ khi nào?”
“Andrea nhắc đến nó khi chúng tôi tới ngân hàng để xin một khoản vay cho công việc kinh doanh mới.”
“Anh có hỏi vợ tại sao cô ấy lại không kể với anh từ trước không?” Tracy hỏi.
“Tất nhiên rồi.”
“Cô ấy đã nói gì?”
“Cô ấy nói cha mẹ đã để lại cho cô ấy một khoản tiền trong tài khoản tín thác và cô ấy chỉ vừa mới nhận được quyền kiểm soát khoản tiền đó.”
“Anh có xin cô ấy cho sử dụng khoản tiền đó không?”
“Không.”
“Không ư?” Kins hỏi.
“Không.” Strickland lắc đầu, nói. “Cô ấy nói rằng khoản tiền đó không thể được sử dụng vào mục đích kinh doanh và tôi tôn trọng điều đó.”
“Chuyện đó không khiến anh buồn bực chứ?” Kins nói.
Strickland nhún vai. “Có lẽ lúc đầu cũng có một chút, nhưng rồi chúng tôi thảo luận và tôi hiểu cô ấy tới từ một gia đình như thế nào.”
“Và anh hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra với số tiền của vợ anh?” Kins hỏi, rõ ràng là đang có ý dồn ép Strickland.
“Tôi đã nói với hai người rồi, không hề. Nếu cô ấy vẫn còn sống, tôi đoán tiền đang nằm trong tay cô ấy, bất luận là cô ấy đang trốn ở chỗ nào. Nếu không phải thì đã có kẻ nào đó đánh cắp mất nó. Tôi có thể hỏi một câu được không, thưa hai điều tra viên?”
“Tất nhiên rồi.” Tracy nói.
“Việc xác định danh tính người phụ nữ trong lồng cua đã có tiến triển gì mới chưa?”
“Chúng tôi vẫn đang tiến hành.” Tracy nói.
Câu ngạn ngữ cổ “Mưa dầm ra nước” quả là chính xác. Cơn bão mùa hè không chỉ quét ngang qua. Nó mang đến một cơn mưa dầm dề và nhiệt độ giảm dần. Không mang theo ô, Tracy và Kins phải vắt chân lên cổ mà chạy ào trở lại xe, nhưng dù có như vậy, tới lúc leo được vào bên trong, yên vị trong xe, hai người họ cũng đã ướt sũng.
“Hắn đúng là một thằng khó ưa, nhỉ?” Kins khởi động xe và bật điều hòa nóng lên.
Tracy gạt lỗ thông gió của ô tô, lúc này đang thổi ra hơi lạnh, sang hướng khác. “Nếu đúng là hắn đã giết cả hai người họ, không dễ để buộc tội hắn như vậy đâu. Kẻ giết người trong cả hai vụ án này đều đã lên kế hoạch rất kĩ càng. Chúng ta đã gặp may khi Schill móc phải chiếc lồng cua.” Tracy kiểm tra lại giờ trên đồng hồ. “Mấy giờ thì chúng ta gặp vị điều tra viên ở Portland của anh?”
“Ba giờ.” Kins đáp. “Để tôi gọi cho anh ta và hỏi xem liệu chúng ta vẫn giữ nguyên giờ hẹn cũ hay anh ta có thể gặp chúng ta sớm hơn một chút.”
“Tôi sẽ gọi cho Faz.”
Faz báo cho Tracy biết rằng ông đã nói chuyện với FBI về tình hình kiểm tra dữ liệu số máy tính của người truy lùng tung tích. Cho tới lúc này, kết quả kiểm tra cho thấy vị khách hàng của người truy lùng tung tích đã đăng nhập vào một máy chủ ở một địa điểm công cộng, và phía FBI đang rất lạc quan tin rằng chí ít thì họ cũng có thể thu hẹp khu vực đó. “Del và tôi đang chuẩn bị đi tới khu dân cư và bến tàu cùng với ảnh của Chambers đây. Chúng tôi cũng sẽ ghé qua chỗ bác sĩ Wu.”
Cuộc điện thoại của Kins với vị điều tra viên ở Portland kết thúc nhanh hơn nhiều. Khi anh gác máy, anh thốt lên: “Chẳng có điểm nào trong vụ này dễ xơi thì phải!”
“Có chuyện gì vậy?” Tracy hỏi sau khi ngắt cuộc gọi với Faz.
“Vừa có một vụ bắn người trong khuôn viên một trường đại học. Cả ngày hôm nay anh chàng của tôi bị vướng chân ở chỗ đó mất rồi.”
“Còn ai khác có thể xin được lệnh không?”
Kins lắc đầu. “Cô cũng biết thủ tục mà. Anh chàng kia có thể giúp sớm nhất là vào sáng mai.”
Những ngày dài làm việc căng thẳng cộng thêm những giấc ngủ ngắt quãng khiến Tracy mệt mỏi. Quần áo ướt nhẹp và khó chịu, cô cảm thấy cực kỳ bực bội. “Hừm, thật là nhảm nhí khi đánh xe quay về Seattle rồi lại phải quay lại thêm lần nữa.” Cô nói. “Tôi nghĩ chúng ta sẽ thuê khách sạn ngủ lại thôi.”
“Mặc lại quần lót cũ cũng thích lắm đấy.” Kins nói.
Họ ăn trưa rồi thuê hai phòng nghỉ ngay sát cạnh nhau ở khách sạn Marriot Courtyard ở phía cuối bờ sông. Tracy vừa gọi vài cuộc điện thoại và trả lời thư điện tử vừa ngồi ngắm nhìn cơn bão bên ngoài cửa sổ khách sạn, bầu trời lúc này nhìn như lòng biển đục ngầu với những đám mây đen sì đầy tức tối, và cơn mưa trút xuống như nước xối. Cô gọi điện báo tin cho Dan và nói với anh rằng tối nay cô sẽ không về nhà, rồi cô gọi điện về văn phòng. Faz và Del đã quay trở lại trụ sở cảnh sát sau một vòng mang theo ảnh của Devin Chambers đi thu thập tin tức ở các bến tàu và các khu dân cư.
“Không có ai nhớ ra từng gặp cô ta.” Faz nói. “Chỉ có bác sĩ Wu xác nhận đúng là cô ta, mà chuyện đó cũng chẳng có gì quá ngạc nhiên.”
“Chú của anh đã nói chuyện với chị gái của Chambers rồi chứ?”
“Chú ấy đã tới buổi chiều hôm nay. Chú ấy nói mọi chuyện diễn ra bình thường khi tin tức được báo tới gia đình cô ta. Chị gái cô ta đón nhận thông tin đó khá là bình tĩnh, không đau đớn gì nhiều và cảm ơn chú ấy.
“Cô ta còn cha mẹ không?” Tracy hỏi.
“Đã qua đời cả rồi.”
“Còn anh chị em nào khác không?”
“Theo như những gì tôi được biết thì không. Gã chồng có nói gì không?” Faz hỏi.
“Hắn mù tịt tất cả.” Cô đáp, bắt chước kiểu nói của Faz.
“Hai người nhận được lệnh khám xét chưa?”
“Chưa. Có một vụ giết người ở một trường đại học nào đó, cho nên anh bạn của Kins đang ở ngoài cho tới tận sáng ngày mai.”
Có tiếng ai đó gõ cửa. Đồng hồ trên tủ đầu giường chỉ năm giờ ba mươi. Cô và Kins đã hẹn sẽ gặp nhau vào lúc sáu giờ. “Có ai đó đang gõ cửa. Tôi sẽ gọi lại cho anh sau.” Cô nói với Faz và gác máy.
Kins đứng ngoài hành lang, mặt có vẻ chán nản. “Chúng ta sẽ không nhận được lệnh khám xét đâu” Anh nói.
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt