Chương 26
ơn mưa phùn đập vào kính chắn gió chiếc xe tải khi Tracy rời khỏi nhà để xe lúc hơn bảy giờ. Cô quyết định về nhà đúng giờ, nóng lòng muốn xem lại hồ sơ vụ Beth Stinson trong riêng tư. Khi cô băng qua cầu Tây Seattle, cơn mưa nhỏ đã trở thành cơn mưa lớn bất thường và gió khuấy động mặt nước trên vịnh Elliott. Cơn mưa khiến chiếc xe tải lắc lư. Đến lúc cô tới được đoạn dốc trên Admiral Way, mưa đã đổ như trút khiến cần gạt nước của cô phải hoạt động hết công suất.
Cô vẫy tay với viên cảnh sát trong chiếc xe tuần tra đậu trước nhà và lái vào nhà để xe. Khi cánh cửa ga ra đóng lại, Tracy lôi chiếc hộp các tông có chứa tài liệu vụ Beth Stinson ra. Cô nâng một bên đầu gối lên để giữ nó vì phải bỏ một tay ra để mở khóa và cửa nhà, rồi sau đó bước qua cửa. Ngay lập tức, cô cảm thấy có ai đó ở trong. Nghe thấy tiếng bước chân, cô đặt cái hộp xuống, lôi khẩu Glock ra và ngắm mục tiêu.
“Ngạc nhiên…” Dan nuốt xuống từ cuối cùng và đánh rơi những ly rượu đang cầm. Chúng vỡ tan khi bị đập xuống sàn, rượu vang đỏ đổ lênh láng.
Tracy hạ súng xuống. Tim cô đập thình thịch, và đầu gối cô như mềm nhũn đi.
Mặt Dan trắng bệch và trông anh có vẻ khó thở. “Ngạc nhiên chưa?” Anh nói, dù từ đó khi thốt ra nghe gần như tiếng khò khè.
Tracy dựa lưng vào tường. “Anh đang làm gì ở đây?”
“Phiên xử của anh ổn thỏa rồi, vậy nên anh đến đây sớm để làm bữa tối cho em. Anh tưởng mình sẽ khiến em ngạc nhiên. Anh đoán là anh đã thành công.”
Cô thấy như mình vừa bị đá vào bụng. “Sao anh không gọi điện?”
“Thế thì sẽ phá hỏng sự ngạc nhiên.”
“Xe anh đâu?”
“Anh đỗ bên đường. Anh không muốn chặn đường em và, một lần nữa, nếu anh đỗ xe ở lối vào thì sẽ làm hỏng sự ngạc nhiên.”
Tracy nhắm mắt, vẫn cảm thấy đầu óc quay cuồng từ sự gia tăng của adrenaline.
Dan chạm vào vai cô. “Này, em ổn chứ? Anh mới là người nên…”
Cô ngã vào người anh, úp mặt vào ngực anh, cố gắng ngăn lại những giọt nước mắt của sự tức giận, thất vọng và mệt mỏi.
Dan quàng tay quanh người cô. “Này. Này, bình tĩnh nào! Anh ổn mà.”
Cô lùi lại, hít sâu một hơi và tự trấn tĩnh. “Em xin lỗi, Dan à.”
“Đừng thấy có lỗi; anh nên suy nghĩ thấu đáo hơn, với tất cả mọi thứ mà em đang trải qua. Lẽ ra anh nên gọi điện.”
“Không. Không, đây là một hành động đẹp. Em chỉ đang căng thẳng, mệt mỏi và.” Cô lau má mình. “Ổn cả mà, thật đấy. Em rất mừng khi thấy anh.” Cô ép mình nở nụ cười và nhìn quanh phòng. “Các cậu bé đâu rồi?”
“Anh đến thẳng đây từ phiên xử. Hàng xóm của anh nói anh ta sẽ trông chừng chúng để đảm bảo chúng không cắn xé đồ đạc. Em chắc là mình ổn cả chứ?” Anh nói.
“Em có vài ngày khó khăn. Chỉ vậy thôi.” Cô bước vào bếp, chộp lấy một cái khăn giấy và xì mũi. Cô đã dành hai mươi năm để chôn vùi cảm xúc bản thân. Như thế dễ dàng hơn là thừa nhận cả gia đình cô đã qua đời, dễ dàng hơn là thừa nhận rằng, mặc dù cô đã rất nỗ lực để tìm kiếm công lý cho Sarah, cô vẫn còn cả chặng đường dài để tìm được sự cứu cánh.
“Em có đói không?” Dan hỏi.
“Thật ra,” cô nói, bước đến gần và vòng tay quanh người anh, “em đang trong tâm trạng để được thương hại đây.”
Không thể ngủ được, Tracy trượt khỏi giường mà không đánh thức Dan dậy. Cô lấy hộp đựng tài liệu vụ Beth Stinson từ chỗ hành lang mà lúc nãy cô đã thả nó xuống và đặt lên bàn ăn. Cô không mở ra ngay lập tức. Cô di tay qua lớp bụi trên nắp và nghĩ về thời điểm sáu tháng trước, khi cô lôi ra chiếc hộp chứa tài liệu cô đã góp nhặt về vụ sát hại Sarah từ tủ quần áo trong phòng ngủ.
Cô đã thừa nhận từ nhiều năm trước rằng cuộc điều tra đã đâm vào ngõ cụt và lưu trữ các hồ sơ, quyết định sống tiếp cuộc đời mình. Cô nhớ lại bản thân đã cảm thấy vô vọng thế nào và sự mất mát sâu sắc ra sao. Cô không bao giờ mong đợi mở chiếc hộp thêm lần nữa. Và rồi có hai thợ săn phát hiện một bộ hài cốt ở những triền đồi phía trên Cedar Grove, và niềm hy vọng của Tracy lại bùng lên. Khi bác sĩ pháp y xác nhận đó là những gì còn lại của Sarah, Tracy đã lôi cái hộp ra và lật lại vụ điều tra.
Cô biết nếu cô mở nắp chiếc hộp của Beth Stinson, có thể sẽ không còn đường lui nữa, và cô ngờ là gia đình Stinson, những người tin rằng kẻ giết con gái họ đã bị đền tội, sẽ không muốn trải qua những tháng ngày khủng khiếp đó lần nữa.
Tuy nhiên, cô vẫn đặt nắp hộp sang bên, lôi một trong các tập hồ sơ ra và bắt đầu đọc.
Sau một tiếng làm việc, cô nghe tiếng Dan bước đến phía sau mình. Anh quàng tay quanh người cô, dụi cằm vào bên cổ cô. “Anh không nghe tiếng em thức giấc.” Giọng anh khàn khàn vẻ mệt mỏi.
“Em không muốn đánh thức anh.”
Anh ngáp, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh cô và nhìn đống tài liệu rải đầy trên bàn. “Tất cả những thứ này là gì vậy?
“Là tài liệu cũ thôi. Nó xuất hiện khi em đang tìm kiếm các trường hợp tương tự như vụ của Nicole Hansen.”
“Tương tự thế nào?”
“Anh không muốn nghe chuyện này bây giờ đâu. Anh hên quay lại giường đi! Anh có thể ngủ lại.”
“Anh tỉnh rồi.”
“Vậy thì để em đi pha trà.”
Quay trở lại bàn, Tracy cầm cốc trà của mình và giải thích những gì cô đã tìm hiểu về Beth Stinson và Wayne Gerhardt. “Gerhardt đã tiếp nhận cuộc gọi dịch vụ lúc đầu giờ chiều từ nhà của Stinson ở Bắc Seattle. Ngoài ra, anh ta không có liên hệ gì với cô ta, ít nhất là không có thông tin gì trong hồ sơ.”
“Và giả thuyết là anh ta đã quay trở lại nhà cô ta vào đêm đó và giết cô ta.” Dan nói.
“Họ có một nhân chứng: là Joanne Anderson, người hàng xóm bên kia đường. Bà ta nói đã trông thấy một người đàn ông phù hợp với nhân dạng của Gerhardt rời khỏi nhà Stinson vào lúc sáng sớm.”
“Nhưng…”
“Lúc ấy trời vẫn còn tối, và trong bản tường trình của mình, bà ta nói không thể chắc chắn lúc ấy mình có đeo kính hay không.”
“Em có nghĩ bà ta đã dựng chuyện không?”
Cô nghe thấy sự ngờ vực trong giọng điệu của Dan. “Không. Nhưng bà ấy nói với cảnh sát là bà ấy dậy uống nước và đang đứng ở bồn rửa thì trông thấy người đàn ông ngoài cửa sổ, phía bên kia đường. Bà ấy đã sáu mươi hai tuổi, bị cận thị, và có thể còn đang không đeo kính.”
“Thế bà ấy nhận diện anh ta kiểu gì?”
“Theo tài liệu thì bà ta đã nhận diện anh ta trong loạt ảnh của cảnh sát, sau đó chọn đúng anh ta khi nghi phạm xếp hàng nhận diện thực tế.” Tracy đưa Dan lời khai nhân chứng được đánh máy. “Sao kê thẻ tín dụng của Stinson cho thấy cuộc gọi dịch vụ là từ công ty Roto-Rooter và họ đã khớp dấu vân tay của Gerhardt với những gì tìm thấy trong phòng tắm và trên kệ bếp của Stinson.”
“Gerhardt không có chứng cứ ngoại phạm sao?”
“Anh ta sống một mình. Anh ta nói anh ta đang ngủ.”
“Thế thì có liên hệ gì với kẻ đã giết các cô vũ công?”
Tracy đưa cho Dan vài bức ảnh hiện trường vụ án. Anh xem qua và đặt chúng sang bên. “Chẳng trách em đã không thể ngủ được.”
Tracy cựa quậy trên ghế. “Không chỉ vì việc Stinson bị trói đâu. Anh nhìn căn phòng đi!”
Dan xem lại các bức ảnh. “Nó gọn gàng quá! Không có dấu hiệu nào của sự chống cự.”
“Nhìn giường của Stinson kìa.”
“Nó đã được dọn.”
“Giường trong các phòng nhà nghỉ cũng được dọn, quần áo của các nạn nhân được gấp gọn gàng và đặt ở một góc. Stinson bị giết vào sáng sớm. Sao giường của cô ấy lại được dọn rồi?”
“Còn ADN thì sao?”
“Đến đây mới thú vị này; họ có thu được mẫu ADN từ quần áo và dưới móng tay của Stinson, nhưng chúng chưa bao giờ được mang đi xét nghiệm.”
“Tại sao?”
“Em không biết. Có lẽ công tố viên thấy không cần thiết. Họ có một nhân chứng. Có dấu vân tay. Gerhardt đã ở ngôi nhà vào chiều hôm đó. Anh ta không có chứng cứ ngoại phạm. Ngày nay chúng ta chuyên nghiệp với ADN hơn trước đây nhiều.”
“Còn luật sư bào chữa thì sao? Tại sao ông ta không yêu cầu xét nghiệm?”
“Em cũng không biết. Ông ta được tòa án chỉ định. Ông ta hẳn đã thuyết phục Gerhardt nhận tội sau khi Joanne Anderson ra làm chứng. Phiên tòa kết thúc ở đó.”
“Vậy là công tố viên đã quyết định họ có đủ bằng chứng để buộc tội.” Dan nói. “Và việc xét nghiệm có lẽ chỉ làm dấy lên mối nghi ngờ hợp lý nếu kết quả ADN lại không phải là Gerhardt.”
“Đó cũng là suy nghĩ của em.”
“Và luật sư bào chữa lại là kẻ lười biếng, ngu ngốc, hoặc cả hai, và ông ta đã thuyết phục Gerhardt chấp nhận thỏa thuận.”
“Có lẽ không phải ngu ngốc đâu. Gerhardt phải đối mặt với án tử hình hoặc được sống. Anh ta bị kết án hai mươi năm. Anh ta sẽ gần năm mươi tuổi khi được ra tù.”
“Nhưng nếu anh ta vô tội, tại sao ít nhất không xét nghiệm ADN chứ?”
Cô lắc đầu. “Bởi vì có thể nó không minh oan được cho anh ta.”
“Sao nó lại không thể minh oan cho anh ta?”
Cô đưa Dan biểu mẫu của Hệ thống Theo dõi Điều tra Án mạng. “Điều tra viên đã đánh dấu vào ô cho biết là Beth Stinson bị tấn công tình dục, có thể đó là lý do tại sao vụ này không hiện lên khi lần đầu tiên em kiểm tra trên hệ thống. Không nạn nhân nào trong số ba nạn nhân của Cao Bồi bị tấn công tình dục, điều này thật bất bình thường.” Cô đưa cho Dan báo cáo của bác sĩ pháp y vụ Beth Stinson. Anh nheo mắt đọc nó vì không đeo kính. “Để em cho anh biết các điểm mấu chốt nhé.” Tracy lên tiếng. “Họ đã lau thấm trong khoang bụng thi thể cô ấy để tìm tinh dịch và không tìm thấy gì.”
“Hắn dùng bao cao su thì sao?”
“Cũng không thấy chất bôi trơn và chất diệt tinh trùng.”
Dan ngồi lùi lại. Tracy biết anh nghĩ gì ngay cả trước khi anh nói ra. “Em biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu em theo đuổi vụ này không? Các phương tiện truyền thông sẽ đóng đinh em. Họ sẽ nói em đang cố phóng thích một kẻ giết người nữa.”
“Em biết. Và Nolasco sẽ không bao giờ cho phép điều này.” Cô nói.
“Ông ta có liên quan gì?”
“Ông ta và cộng sự là các điều tra viên phụ trách điều tra vụ Stinson.”
Dan đặt báo cáo xuống. “Đó là lý do tại sao em xem các tài liệu ở nhà chứ không phải ở nơi làm việc.”
“Faz từng nói với em rằng Nolasco và Hattie thích phô trương hồ sơ phá án hoàn hảo của mình.” Tracy nói. “Nhưng trong đơn vị có lời đồn rằng không phải lúc nào họ cũng làm mọi thứ chính xác như trong sách vở.”
“Ông ta càng có thêm lý do để không muốn em chọc ngoáy vào chuyện này.”
“Nhưng nếu em đúng thì sao hả Dan? Nếu Gerhardt vô tội và kẻ giết Beth Stinson vẫn đang tiếp tục giết người ngoài kia thì sao?”
Sau một hồi im lặng, Dan hỏi: “Em sẽ cần biết gì nào? Em sẽ làm gì chứ?”
“Nói chuyện với nhân chứng và làm rõ những gì bà ta đã trông thấy và không trông thấy. Hỏi bà ta tại sao lại chắc chắn đó là Gerhardt. Nói chuyện với các nhân chứng khác trong hồ sơ. Không có dấu hiệu nào chỉ ra rằng Nolasco và Hattie từng thẩm vấn họ.”
“Bởi vì họ đã bắt được anh chàng của mình rồi ư?”
“Đó là giả định của em. Dù sao thì em vẫn muốn xét nghiệm ADN. Mặc dù em không chắc mình có thể làm điều đó bằng cách nào khi mà Nolasco cứ theo dõi và chờ đợi em làm mọi thứ rối tung lên.”
“Nếu anh làm thì sao?”
Cô mỉm cười. “Em không thể nhờ anh làm vậy được, Dan à. Anh còn sự nghiệp của riêng mình. Đây là việc của em.”
“Khách hàng của anh vừa nhận được một thỏa thuận với bảy con số, và anh bỏ túi ba mươi ba phần trăm. Anh có thời gian mà. Cứ để anh tìm hiểu cho. Anh sẽ nói chuyện với nhân chứng này và thăm dò đôi chút. Bất kể tìm hiểu được gì, anh sẽ cho em biết.”
“Thường thì em sẽ từ chối.” Tracy nói, và một phần trong cô có ý như vậy. Từ chối anh ấy đi. Đừng kéo anh ấy vào đời sống sự nghiệp của mày. Đó là công thức cố hữu để giết chết một mối quan hệ. Nhưng rồi, bầu trời bên ngoài cánh cửa trượt bằng kính bắt đầu sáng lên báo hiệu ngày mới, và điều duy nhất Tracy có thể nghĩ đến là điện thoại di động của cô đang rung và cuộc gọi báo rằng họ đã tìm thấy một thi thể khác.
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng