Hoa Tàn Hoa Nở epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 27
rước quyết định của Chấn Nguyên, thầy anh thực sự ngỡ ngàng, vì từ lâu ông rất hiểu đó là hoài bão, là tâm huyết của anh. Nhưng rồi tại sao hôm nay khi mơ ước đó thành hiện thực thì anh lại từ bỏ không một luyến tiếc, không tỏ ra do dự. Dù không muốn, ông vẫn không tỏ ra can ngăn, vì bao giờ ông cũng tôn trọng quyết định của đứa học trò cưng này.
- Chấn Nguyên! Con đã quyết định rồi phải không?
- Vâng, con đã quyếtt định rồi thầy ạ. Và con sẽ giữ vững ý định ấy. Mong thầy đừng khuyên con từ bỏ điều ấy.
- Không, thầy sẽ không can ngăn con đâu. Nhưng thầy vẫn thấy tiếc một điều, đây là ước mơ để trở thành hiện thực con đã phải trải qua bao nhiêu thử thách cho đến hôm nay con đã đạt thành công. Thế rồi con lại hủy bỏ nó, cả một tương lai đầy tươi sáng. Thầy chỉ muốn nhắc con một điều: Con người đã quyết địnnh làm cái gì đó thì không thể nào quay lại được. Cũng như khi con đi qua một chiếc cầu đã gần đến đích, rồi bỗng dưng con muốn đi ngược trở lại. Trên bước đường trở lại đó đôi chân con có chùn bước không và chiếc cầu kia có còn đủ chắc cho con vượt qua không? Con hãy suy nghĩ thật đúng đắn rồi quyết định nhé.
- Con đã quyết định rồi thầy ạ. Thầy đừng quá lo lắng cho con.
- Nếu con biết thế thầy rất yên tâm. Con có thể nói cho thầy biết tại sao lại làm điều đó?
Chấn Nguyên nhìn vào khoảng không xa xăm, khuôn mặt đầy suy tư. Bao quá khứ lại hiện về xoáy sâu vao tim, óc của chàng trai trẻ:
- Thầy ơi! Con có thể làm bác sĩ nữa không, khi chính người con yêu thương lại chết trên đôi tay của mình mà không có thể làm gì được. Đôi tay con đã vô dụng thì tiếc làm gì với quyết định kia. Có ở lại thì cũng không giúp gì được ai.
Nhìn vẻ tiều tụy của đứa học trò ngoan mà thầy cảm thấy xót xa. Suốt cuộc đời làm bác sĩ, ông chưa hề thấy ai yêu nghề như Chấn Nguyên. Với điều kiện và tài năng của anh thì có thể đến đất nước lớn hơn, giàu hơn để mà tạo nên một tương lai, một sự nghiệp tươi sáng. Thế mà Chấn Nguyên quyết định ở lại quê hương nghèo khó này để giúp đỡ cho bệnh nhân. Chính vì thế ông rất yêu anh và đã truyền hết tâm huyết của một thầy thuốc suốt mấy mươi năm liền để cho đứa học trò quý này. Ông những tưởng rằng anh sau này sẽ tiếp nối và đưa bệnh viện ngày một đi lên. Nhưng sự thật nào có ai ngờ được!
- Chấn Nguyên bao giờ con đi?
- Dạ, khuya nay thầy ạ.
Ông viện trưởng suy nghĩ rồi gật đầu:
- Thế thì còn kịp. Chấn Nguyên này! Ta có một việc muốn nhờ con giúp sức có được không?
Từ lâu Chấn Nguyên luôn xem thầy này như là cha mẹ đã tái tạo lại anh. Nhờ ông mà anh có thể vững chân bước trên đường đời cho đến hôm nay. Vì thế, những lời nhờ giúp của thầy hôm nay anh không thể nào chối từ được.
- Thầy có chuyện gì xin nói ra cho con biết. Nếu được, con sẽ cố gắng hết sức mình.
- Ta nghĩ con có thể làmm được Chấn Nguyên à! Đó là ta nhờ con giúp một tay với ca phẫu thuật của một bệnh nhân.
- Nhưng thưa thầy giờ đây con không có đủ khả năng và ý chỉ để thực hiện được điều đó.
- Con đừng lo điều đó. Ta biết con sẽ làm được. Con cứ ngồi đó suy nghĩ, nếu bằng lòng, nửa giờ sau ca phẫu thuật sẽ được tiến hành. Khi đó ta sẽ đứng quan sát và hướng dẫn con cách làm. Và con cũng biết rồi đó, tuy tuổi già của ta có nhiều kinh nhgiệm nhưng đôi tay lại không linh hoạt, đổi lại con có được điều ấy. Vì thế ca phẫu thuật muốn được tiến hành thì phải có được cả hai. Thôi, con cứ ngồi đó rồi từ từ quyết định. Ta đi ra ngoài chuẩn bị mọi công việc sắp đến.
Sau khi thầy đã đi khỏi, thật sự Chấn Nguyên cảm thấy khó xử vô cùng. Bao năm dài thầy luôn quan tâm giúp đỡ, nay chỉ nhờ có mỗi việc như thế mà anh có thể từ chối sao. Đây cũng có thể là lần cuối cùng họ là đồng nghiệp của nhau. Anh vẫn ngồi đấy tư lự. Hình ảnh của Thúy Hân lại hiện về.
Nàng với cơ thể lạnh giá đang chờ anh giúp đỡ, đôi mắt buồn sâu thẳm với cái nhìn như cầu cứu, như van xin ở người yêu trước cơn hiểm nguy, lẽ nào Chấn Nguyên lại chồi từ? Lương tâm của người thầy thuốc đã trỗi dậy, trong Nguyên có sự giằng xé dữ dội. Từ bản thân anh nghe rõ tiếng nói của lòng mình... "Chấn Nguyên! Mày là thằng vô dụng... Mày chẳng làm được điều gì cả... và cũng chẳng thể cứu người". Nhưng rồi cũng từ nơi trái tim yêu tưởng chừng như băng giá của anh, một mệnh lệnh đầy sức mạnh va uy quyền khác đã buộc anh phải cứu người.
Ca phẫu thuật được chuẩn bị chu tất. Mọi người tiến về phiá bệnh nhân. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Chấn Nguyên. Anh bàng hoàng sửng sốt như không tin ở mắt mình. "Tôi đang mơ hay thực? ". Mọi vật trước mắt anh nhu ngừng lại, thời gian dừng trôi qua, mắt Nguyên không rời bóng dáng của bệnh nhân. Đây là bóng hình của người mà anh yêu thương, nhung nhớ đó sao? Mọi thứ trong tay anh đều rơi xuống. Chấn Nguyên siết chặt cơ thể người yêu vào lòng và thét lên trong tiếng nghẹn ngào...
- Thúy Hân! Có phải là em không? Em đã về đây với ta thật rồi ư? Con cảm ơn trời cao đã cho con điều may mắn.
Nụ cười vui mừng pha lẫn giọt nước mắt chua cay đang rơi xuống từ nơi khóe mắt của Chấn Nguyên. Ước mơ của anh đã thành hiện thực rồi chăng? Bao hình ảnh về Thúy Hân lại hiện về trong tâm trí Nguyên...
Khuôn mặt Hân đầy hồn nhiên và thánh thiện. Cô cười đùa với anh thật vui vẻ, hạnh phúc. Anh cùng cô nắm tay nhau dạo trên đồi núi với hoa cỏ thật đẹp, thật mơ mộng. Chợt bên lưng đồi có nhành hoa lan tím thật tuyệt, cô với tay hái cành hoa. Tay anh nắm lấy tay cô với sức mạnh vững chắc. Cuối cùng, Hân cũng chạm đến cành hoa. Nhưng than ôi! Vì một phút lơ đễnh Chấn Nguyên đã để tay người yêu vuột khỏi tay mình. Rồ nàng như vật thể bay trong khoảng không, không một điểm tựa rơi nhanh xuống vực sâu và khuất dần như sương khói.
Chấn Nguyên thét thật to. Ang bàng hoàng chợt tỉnh cơn mơ và nhận ra rằng tay Hân vẫn nằm gọn trong trong tay anh. Nguyên nói như thổn thức:
- Thúy Hân! Em không thể bỏ đi. Em không thể bỏ đi. Chúng ta không thể mất nhau, phải không em?
Ngỡ là Chấn Nguyên quá xúc động trước cô gái, nên thầy anh động viên:
- Chấn Nguyên! Con hãy bình tĩnh lại đi. Đây là bệnh nhân, còn Thúy Hân của con đã chết rồi.
- Không. Thầy ơi! Thúy Hân không chết. Nàng vẫn còn sống đây, cũng bàn tay này, khuôn mặt này của nàng nữa, làm sao con có thể nhầm lẫn được.
- Chấn Nguyên! Con có xác định nhầm không? Hay vì con quá xúc động.
- Không ạ. Nhưng conn không hiểu tại sao Hân lại nằm nơi này và ai đã đưa cô ấy đến đây?
- Ta cũng không biết rõ cô ấy nữa. Bệnh nhân chưa rõ tung tích này được chuyển từ một bệnh viện nhỏ ở vùng ven thành phố đưa lên đây. Hơn nửa tháng nay, cô ấy vẫn sống một cuộc sống thực vật như thế. Mới đây ta còn phát hiện vết thương ở trên đầy có vết máu tụ lại nên tiến hành phẫu thuật sớm cho cô ấy, với hy vọng sẽ cứu được bệnh nhân. Nhưng con bảo nàng chíng là Thúy Hân đấy à?
- Vâng. Chính nàng là Thúy Hân đấy thầy ạ. Con không thể nào lầm lẫn được. Con khẳng định với thầy như thế.
- Thế bây giờ con có caan đảm mà phẫu thuật cho cô ấy không?
- Có. con sẽ lấy hết sức mình mà cứu Hân. Con sẽ không để bất kỳ ai khác mang nàng đi, vì nàng chính là của con. Mong thầy hãy giúp con, giúp Thúy Hân thoát qua cơn nguy hiểm này.
- Thầy sẽ giúp con Chấn Nguyên à. Là thầy thuốc, ai lại không muốn cứu bệnh nhân mình. Nhưng sự thành công hay không là còn nhờ vào con và ý chí và nghị lực của cô gái kia nữa.
- Con sẽ cố gắng mang tất cả những kinh nghiệm của mình học được để cứu cô ấy. Và con tin rằng cô ấy sẽ có đủ ý chí mà vượt qua nó.
- Thế thì mọi việc xem như ổn cả rôi. Bây giờ chúng ta bắt đầu tiến hành ca phẫu thuật. Cho gây mê bệnh nhân!
Tiếp theo là chuỗi những câu lệnh của ông bác sĩ để Chấn Nguyên thực hành theo. Anh cũng lấy làm lo sợ lắm, vì trong hệ thần kinh của con người, chỉ cần một sai sót dù rất nhỏ cũng dẫn đến tử vong. Nhưng rồi với nghị lực và sing mạng của người yêu đã giúp anh vững tin hơn vào đôi tay mình. Cảm giác sợ mất nàng giúp anh chiến thắng sự mềm yếu của lòng.
Sau thời gain dài phẫu thuật, ca phẫu thuật rồi cũng kết thúc. Tuy kết quả không mấy khả quan nhưng cũng đủ để làm cho con người ta hy vọng. Giờ đây có vượt qua được cơn hiểm nguy hay không, tất cả đều phụ thuộc vào ý chí và nghị lực của bệnh nhân, các bác sĩ ở đây đã nỗ lực hết mình rồi.
Tuy bệnh nhân chưa thật sự bình phục. Nhưng có thể nói đây là ca phẫu thuật thành công và phức tạp nhất từ trước đến nay. Nó đã mở ra cho khoa thần kinh họ một kết quả đáng khích lệ. Ông viện trưởng - cũng là thầy của Chấn Nguyên - lấy làm vui lắm và nói:
- Chấn Nguyên à! Tuy kết quả không được như mong muốn. Nhưng chúng ta có thể hy vọng ở kỳ tích sắp đến. Thầy tin tưởng rằn cô ấy sẽ vượt qua được thử thách này. Con hãy tin tưởng vào cuộc sống, đừng quá bi quan.
- Vâng, con rất tin tưởng cô ấy. Con biết Thúy Hân sẽ vững bước chống chọi với con đường gập ghềnh chông gai này. Thầy có nghĩ như con không?
- Thầy rất đồng tình với suy nghĩ của con. Thôi, bây giờ thầy đi ra ngoài. con cứ ở lại bên cô ấy, những lời nói của con có thể giúp ít được cho cô ấy đấy.
Tất cả mọi người đều rời khỏi phòng cả rồi, chỉ còn lại Chấn Nguyên và Thúy Hân đang nằm đấy với giấc ngủ say. Chấn Nguyên như thổn thức bên tai người yêu:
- Thúy Hân! Hãy tỉnh lại đi em. Những chuyện không may giờ đã qua cả rồi. Mọi người hiểu được tấm lòng của em. Thế tại sao em không vui lên mà vẫn nằm đấy yên lặng. Em có biết làm như thế, anh sẽ đau lòng lắm không? Em hãy thức dậy đi, đừng ngủ nữa, anh van em mà.
Những giọt nước mắt Chấn Nguyên rơi xuống còn đọng lại trên đôi bàn tay nhỏ nhăn của Thúy Hân. Thế mà nàng vẫn không biết điều gì, vẫn nằm đấy bình thản trong cơn mê sâu.
- Giọng Chấn Nguyên vẫn nhẹ nhàng bên tai Hân:
- Em còn nhớ không, có lần em đã nói với anh: "Mong ước của em là chúng ta luôn yêu nhau và hiểu về nhau. Dù cuộc sống có khó khăn em cũng vui nữa. Miễn sao mình hạnh phúc là em cảm thấy vui rồi. Anh có muốn như thế không? ". Vâng. Anh rất muốn. Nhưng sao hôm nay mơ ước sắp thành hiện thực rồi mà em lại muốn bỏ ra đi. Có phải em giận anh nhiều lắm phải không? Xin em đừng giận anh nữa nhé, Hân ơi!
Chàng trai vẫn ngồi đấy nói những lời tâm sự cùng cô gái. Những lời nói đầy xúc động của anh có thể làm xé lòng người. Nếu cô gái nghe được những lời nói chân tình này thì có lẽ nàng sẽ tha thứ cho anh tất cả và mỉm cười với hạnh phúc này chăng?
Hoa Tàn Hoa Nở Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên Hoa Tàn Hoa Nở