Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dốc Qủy Ám
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 27: Số mệnh khó thoát
C
huyện kì lạ xảy ra trên “Dốc quỷ ám” đã đến tai Mông Thiếu Huy, có điều cậu đã đến muộn nên không được tận mắt nhìn thấy “ma nữ” ôm con. Nhưng đứng dưới “Dốc quỷ ám” nhìn lên vách đá cheo leo lạnh lẽo, trong lòng Mông Thiếu Huy đã nảy sinh một cảm giác kìm nén khó hiểu. Trong lúc hoảng hốt, cậu cảm thấy như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt ấy vô cùng khó tả, nó chất chứa nỗi đau, thê lạnh, bất lực và tuyệt vọng.
Về chỗ trọ, Mông Thiếu Huy tự giam mình trong phòng, sau đó cậu lấy bức tranh đó ra. Hình ảnh trong tranh đã đưa cậu trở về với cảnh tượng trong giấc mơ, trong giấc mơ cậu dằn vặt, đau khổ và sợ hãi, nhưng không thể nào tìm được lời giải trong đó.
Dần dần, nước mắt trào ra trong khóe mắt, rơi lã chã trên giấy, cậu chắm mắt một cách đau khổ, hai bàn tay vò đầu. Lúc lâu sau, một bàn tay to lớn đặt lên vai cậu.
Mông Thiếu Huy ngước mắt nhìn, thì thấy La Phi đang đứng bên cạnh mình, anh nói: “Anh biết em đang rất đau khổ, nhưng anh vẫn cần phải biết một số chuyện từ em… Chuyện có liên quan đến cảm xúc của em, hi vọng em không giấu giếm, hãy nói cho anh biết sự thật.”
Mông Thiếu Huy không nói chỉ gật đầu.
“Mỗi lần nghĩ đến đứa bé xuất hiện trong giấc mơ, em có cảm giác như thế nào?”
“Như em đã nói, em vô cùng ghét nó.”
“Ghét đến mức nào?” – La Phi nheo mắt hỏi tiếp, “Có phải ghét đến mức căm thù không? Em không vẽ nó lên giấy, có phải là không hi vọng nó đã từng tồn tại?”
Khóe mắt Mông Thiếu Huy co giật, tuy cậu không trả lời, nhưng thái độ như vậy rõ ràng là mặc nhận sự phỏng đoán của La Phi.
La Phi khẽ thở dài, quay người định bỏ đi.
“Cảnh sát La Phi.” Mông Thiếu Huy bỗng gọi giật anh lại, định nói gì đó nhưng lại thôi.
La Phi biết được suy nghĩ trong đầu Mông Thiếu Huy, ngoảnh đầu nói: “Yên tâm đi, anh sẽ cho em một câu trả lời, có điều bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
Mông Thiếu Huy gật đầu, sau đó cậu hỏi một câu dường như có tính chất xã giao: “Thế bây giờ anh định đi đâu?”
“Anh có hẹn với Kim Chấn Vũ, cần bàn một số việc.”
La Phi đã không nói dối Mông Thiếu Huy, đúng là anh đã có hẹn riêng với Kim Chấn Vũ, điểm hẹn là động thạch nhũ –nơi đã liên tiếp xảy ra hai vụ án mạng.
La Phi đến sớm hai mươi phút, anh chấp nhận phải đợi còn hơn là lại để xảy ra chuyện bất trắc như lần trước.
Kim Chấn Vũ đến cũng không gọi là muộn, hôm nay ông ta mặc chiếc áo bông màu xanh thẫm, trông rất có hồn. Vào trong động thạch nhũ, ông ta tiến thẳng đến trước mặt La Phi, hai người đứng đối diện nhau. Trong tình huống như thế này, những lời khách sáo đã trở nên thừa thãi, họ nhìn thẳng vào mắt nhau để đoán biết tâm lí của người kia.
Một lát sau, Kim Chấn Vũ mở lời trước: “Cảnh sát La Phi, tại sao lại hẹn gặp nhau ở nơi này, hơn nữa lại chỉ có hai người chúng ta?”
“Vì tôi muốn hỏi ông mấy câu, mà câu trả lời của chúng có thể ông không muốn cho người khác biết.” La Phi trả lời rành rọt.
Kim Chấn Vũ cười gượng: “Anh nói thế là có ý gì? Lẽ nào anh nghi ngờ tôi có điều bí mật xấu xa nào đó?”
“Không phải bí mật, mà là bê bối!” La Phi bỗng cao giọng, “Một vụ bê bối đủ để thử thách lương tâm và đạo đức của ông, khiến ông không thể nào thoát khỏi cảm giác dằn vặt suốt mười tám năm trời!”
Kim Chấn Vũ giật thót mình vì lời nói đanh thép của La Phi, ông ta nhìn chung quanh với bẻ bất an, sau đó lắp bắp nói: “Tôi… Tôi không hiểu anh đang nói những gì.”
“Thôi được. Vậy để tôi giải thích cho ông nghe.” La Phi tập trung nhìn vào đối phương, “Bắt đầu từ đâu nhỉ? Phải rồi, tôi đến đây là vì lời đồn ‘Dốc quỷ ám’, vậy chúng ta hãy bắt đầu từ bí mật trong chuyện này đi. ‘Bóng ma’ xuất hiện rồi sau đó biết mất một cách thần bí mười tám năm, ông không biết đó là cái gì sao?”
Kim Chấn Vũ như bị cái gì đó đâm vào người, hai mắt co rúm, sau đó hỏi lại: “Thế theo anh đó là cái gì?”
“Thi thể, thi thể của một bà mẹ và đứa trẻ! Thi thể của hai mẹ con họ bị treo trên chạc cây trên ‘Dốc quỷ ám’, không được an nghỉ. Cảnh tượng vô cùng bị thảm, có đúng không? Thi thể tuy bị nước biển làm cho biến dạng, nhưng mắt của người mẹ vẫn mở tròn, ghi lại khoảnh khắc tình cảm cuối cùng của bà ta trên thế gian. Ông đã từng nhìn thấy ánh mắt đó chứ? Đến tận bây giờ, có phải nó vẫn xuất hiện trong những giấc mơ của ông, đúng không?” –La Phi lấy hết sức để miêu tả cảnh tượng đáng sợ đó, bên trong động thậm chí còn vọng lại tiếng oang oang.
“Tôi chưa nhìn thấy bao giờ… Không, tôi không biết cái thi thể nào hết.” Kim Chấn Vũ tỏ ra hoảng loạn.
“Ông đã nhìn thấy, không chỉ có ông, mà cả Chu Vĩnh Quý, Đức Bình, Tang Quân Dũng. Vì chính các ông đã thu lượm thi thể của họ! Phó Ngọc Trụ đã nhìn thấy cảnh này qua ống nhòm. ‘Ma nữ’ ngồi uốn mình lên trên với một tư thế kì quái, chẳng phải là có người đã dùng dây để kéo xác lên trên hay sao? Khi đó động thạch nhũ chưa được khai thác, không ai biết con đường bí mật dẫn tới ‘Dốc quỷ ám’, nếu không, các ông sẽ không phải mất công lòng vòng như thế.” La Phi dừng lại một chút, rồi nói tiếp, “Giúp người khác thu lượm thi thể là một hành động nghĩa cử, vậy tại sao các ông lại phải lén la lén lút như thế? Để bịt mắt che tai thiên hạ, các ông thậm chí còn xây một ngôi mộ vong linh? Người dân trên đảo ai cũng nghĩ đó là một ngôi mộ trống, thực tế thì sao? Các ông đã để cửa ngầm, mục đích là để an táng thi hài hai mẹ con họ.”
Kim Chấn Vũ nhìn La Phi với vẻ khó tin, miệng lẩm bẩm: “Sao lại thế được? Không thể nào… Không thể nào…” Cũng không biết ý ông ta là những việc đó không thể xảy ra, hay là La Phi không thể biết nhiều chuyện như vậy.
Khiến đối phương không kịp chuẩn bị tâm lí, một đòn phá vỡ hàng rào tâm lí của đối phương, đây chính là hiệu quả mà La Phi muốn đạt được, anh không hề dừng lại mà tiếp tục truy bức: “Nguyên nhân trong chuyện này tất nhiên là ông sẽ không nói ra, hay là để tôi trả lời giúp vậy. Vì cái chết của mẹ con họ chính là do các ông gây nên! Sự ích kỉ và yếu hèn của các ông thật nhục nhã và đáng thương! Các ông không dám để cho người đời biết chân tướng sự việc, điều đó sẽ càng chỉ khiến các ông bị người đời khinh bỉ mà thôi!”
“Không, không phải do tôi gây nên… Cái chết của họ, không phải lỗi tại tôi…” Kim Chấn Vũ lắc đầu biện bạch, sắc mặt ông ta tái mét, giọng nói yếu ớt, như không còn chút sức lực nào.
La Phi nhìn vào mắt đối phương bằng ánh mắt sắc nhọn: “Không phải lỗi của ông sao? Vậy khi chiếc bè bị quá tải, cần xuống bớt một người, lúc đó ông đang làm gì? Bốn người đàn ông sức dài vai rộng rốt cục đều là phường ham sống sợ chết, dồn mẹ con họ tới chỗ phải chia li –thử hỏi trên đời còn chuyện gì đau lòng hơn thế nữa?”
Kim Chấn Vũ nấc lên một tiếng đau khổ, gập người ngồi xổm xuống, những lời của La Phi hiển nhiên là đã đánh trúng tim đen của ông ta, hơn thế âm lượng như gào thét của La Phi càng khiến ông ta run lẩy bẩy, không trốn vào đâu được.
“Được rồi, đã đến lúc ông sám hối rồi đấy. Hãy nói cho tôi biết những tình tiết, cho tôi biết rốt cục ngày đó đã xảy ra chuyện gì!” La Phi dồn hết sức để ra đòn cuối cùng, đồng thời anh vểnh tai giương mắt, như đang chăm chú theo dõi chuyện sắp diễn ra trong động thạch nhũ.
Kim Chấn Vũ đột nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn về hướng vách đá trên cao đằng sau La Phi, biểu lộ nét mặt kinh ngạc: “Kia… Kia… là cái gì?”
La Phi lẩm nhẩm: Ả ta đến rồi đây! Sau đó anh ngoảnh đầu lại, nhìn theo hướng mắt của Kim Chấn Vũ.
Nhưng trên vách đá trống trơn, không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.
La Phi đang ngờ nợ, thì bỗng cảm thấy sau gáy bị vật gì đó đập mạnh một cái, mắt anh tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.
Kể vừa ra đòn mạnh đối với La Phi chính là Kim Chấn Vũ. Những lời như dồn đối phương vào chân tường của La Phi thực sự đã khiến ông ta không còn đường lui, trong khi đó ông ta lại không thể chấp nhận để chuyện xấu xa trong quá khứ của mình bị bại lộ trước mọi người, vì như vậy có thể sẽ khiến ông ta mất đi tất cả những thứ mà ông ta đã theo đuổi nhiều năm nay, ông ta hết sức cẩn trọng, đi đâu cũng để ý, cuối cũng đã xây dựng được hình ảnh của một con người nhiệt tình, chính trực và quyết đoán. Sau đó mọi người bầu ông ta làm trưởng thôn, ông ta vất vả chăm lo, công việc xây dựng mọi mặt trên đảo Minh Trạch đã bước đầu được hình thành. Bây giờ là lúc ông ta ra đòn quyết định, thực hiện chí lớn và hoài bão của mình, nhưng nếu chuyện ngày ấy bị bại lộ, thì ông ta sẽ mất hết uy tín, mọi hoài bão lí tưởng cũng tan thành mây khói.
Vì thế, trong lúc La Phi dồn ông ta đến nghẹt thở, ông ta đã lựa chọn phương án trả thù.
Trên vách đá vốn không xuất hiện vật gì cả, ông ta chỉ muốn đánh lừa sự chú ý của La Phi. Không ngờ La Phi lại dễ bị lừa như vậy, khiến ông ta cũng cảm thấy bất ngờ. Lợi dụng lúc La Phi mất cảnh giác, Kim Chấn Vũ nhặt lên một hòn đá đập mạnh vào sau gáy anh.
Trông thấy La Phi bị ngất xỉu, Kim Chấn Vũ lùi lại mấy bước, hòn đá trong tay cũng rơi xuống đất. Hiển nhiên ông ta cũng bị hành động bột phát của mình làm cho khiếp sợ. Nhưng chỉ một lát sau, trong trạng thái tâm lí bất cần “đã chót thì phải chét”, ông ta lại tiếp tục cầm hòn đá lên, ánh mắt lộ vẻ hung hãn, tiến về phía La Phi đang nằm hôn mê bất tỉnh.
Đúng lúc này, một bóng người lao ra từ sau một bậc thềm trong hang động, căm phẫn hét lên: “Dừng tay! Ông… ông không được hại người khác nữa!”
Kim Chấn Vũ giật bắn mình, đưa mắt nhìn thì thấy một người có thân hình mảnh khảnh, da mặt trắng, thể chất yếu, chính là nhân vật trung tâm của sự kiện nhiều năm về trước –Mông Thiếu Huy.
Kim Chấn Vũ sững người trong giây lát, ngay sau đó trên mặt xuất hiện một nụ cười quái dị, trầm giọng nói: “Tôi đâu có hại người, tôi chỉ đang tự giúp mình thôi, mà cũng là giúp cậu nữa… hãy tin tôi đi, giết anh ta, sẽ có lợi cho cả hai chúng ta.”
“Không! Tôi không cho phép ông làm hại anh ấy,” giọng nói của Mông Thiếu Huy không hề có chút muốn thỏa hiệp. “Ông mà còn không dừng tay, là tôi chạy ra ngoài kêu toáng lên đấy!”
“Thế thì mày cứ việc đi mà kêu đi.” Kim Chấn Vũ nói một cách thách thức. Sự việc đã đến nước này, ông ta không còn bất cứ lối thoát nào, bèn cầm lấy hòn đá từng bước lại gần Mông Thiếu Huy.
Trước tình thế này, Mông Thiếu Huy thấy không ổn, cậu hối hận vì trước khi mình xuất đầu lộ diện đã không quan sát kĩ đường lui. Giờ Kim Chấn Vũ đã chặn mất lối ra cửa động. Mà bản thân cậu thì sức trói gà không chặt, muốn sống chết với một kẻ đang hung hăng độc ác như ông ta lúc này, khác nào tự sát. Trong tình thế nguy cấp, cậu đột nhiên xoay người, chạy nhanh mấy bước, lao thẳng vào một cái hang dưới chân vách đá.
Lúc này Kim Chấn Vũ càng ngẩn người ra. Ông ta biết rằng những hang động trên vách đá này rất ngoằn ngoèo, nối liền nhau, nếu mạo hiểm lao vào rất có khả năng sẽ bị lạc. Nhưng tình trạng hiện nay không cho phép ông ta nghĩ nhiều, ông ta chỉ còn cách cắn răng mà lao theo.
Chưa chạy được bao xa, trước mặt tối như bưng, chỉ nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn của Mông Thiếu Huy hình như là ở phía trước không xa. Kim Chấn Vũ định thần trở lại, đổi giọng nói: “Cậu đừng chạy nữa, trong đó tối lắm, nguy hiểm đấy. Cậu ra đi, tôi hứa sẽ không làm hại các cậu nữa đâu, chuyện cậu muốn biết, tôi cũng có thể nói cho cậu biết.”
Nhưng Mông Thiếu Huy đâu có dễ bị mắc lừa, nghe tiếng có thể nhận ra là Kim Chấn Vũ vẫn đang cố sức mò mẫm tiến vào sâu trong hang.
Kim Chấn Vũ chửi thầm mấy câu trong bụng, cũng chỉ còn cách bám lấy vách đá tiếp tục đuổi theo. Mới đi được vài bước, bỗng nhiên trán va vào một phiến đá nhô ra, đau điếng người. Ông ta sôi sục trong lòng, khua tay loạn xạ, chạy như điên được một quãng, trên đường đi không ít lần va đập và bị ngã, nhưng cũng mặc kệ.
Nhưng càng làm vậy lại càng mất kiểm soát, đến lúc ông ta dừng chân trở lại, mới phát hiện ra là đã không nghe thấy động tĩnh của Mông Thiếu Huy nữa. Ông ta thầm kêu trời, nghĩ bụng cứ thế này mãi cũng không ổn. Thời gian càng để lâu, La Phi mà tỉnh lại thì tất cả đi tong. Sau khi cân nhắc một hồi, ông ta quyết định quay lại động thạch nhũ, giải quyết La Phi trước đã rồi tính sau.
Nhưng quay lại được một đoạn, thì không thấy ánh sáng chiếu ra từ trong động đâu cả, đường đi thì mỗi lúc một cheo leo hiểm trở. Kim Chấn Vũ chột dạ, mang máng nhớ lúc Mông Thiếu Huy đi là đường xuống dốc núi, bây giờ vẫn là đường xuống dốc, rõ ràng đây không phải là đường quay lại!
Kim Chấn Vũ cố trấn tĩnh, phân biệt phương hướng, lần đườngg đi tiếp. Đi được một lúc, bỗng nghe thấy dưới chân có tiếng nước chảy róc rách. Mới đầu ông ta không bận tâm, nhưng hai, ba phút sau, nước dưới chân mỗi lúc một nhiều, đã ngập đến mắt cá chân.
Kim Chấn Vũ sững sờ trong giây lát, bỗng nhận ra điều gì đó, rùng mình một cái, toàn thân toát mồ hôi! Hóa ra ông ta đã lần theo hang động đi xuống dưới lòng đất từ lúc nào không hay, mà bây giờ đang là lúc thủy triều dâng, mực nước ngầm cũng dâng theo, chỉ lát nữa thôi là nhấn chìm cái hang động này.
Lần này thì Kim Chấn Vũ đã hoàn toàn mất kiểm soát, ông ta vứt bỏ hòn đá trong tay đi, chạy loăng quăng như con ruồi mất đầu bay trong hang động, nhưng cứ thế lặp đi lặp lại mà vẫn không tìm thấy lối đi lên trên. Mực nước mỗi lúc một cao, dần ngập đến thắt lưng, lúc này việc đi lại của ông ta đã trở nên hết sức khó khăn. Cuối cùng, khi đã sức cùng lực kiệt, tia hi vọng được cứu sống cuối cùng đã vụt tắt, chỉ còn có thể dựa vào vách đá lạnh cóng một cách yếu ớt và chờ đợi ngày tận thế đến.
Nước lạnh như băng cứ thế dâng lên. Điều này khiến ông ta nhớ lại cảnh mười tám năm về trước, cũng nước lạnh như thế, cũng nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trước sự đe dọa của cái chết như thế. Mọi thứ diễn ra giống như một sự luân hồi của số phận, cuối cùng ông ta cũng không thể nào thoát được.
Mười tám năm trước, nếu cho ông ta một cơ hội để lựa chọn lại, thì những việc xảy ra sau đó sẽ thế nào?
Ông ta đã không còn sức để suy nghĩ về những vấn đề phức tạp như vậy nữa, nước đã ngập đến cổ, bắt đầu tràn vào miệng, vào mũi ông ta.
Chút cảm giác tỉnh táo cuối cùng của ông ta, là cái vị đắng chát của nước biển tràn đầy vào miệng.
La Phi đã tỉnh lại sau cơn hôn mê, chỗ sau gáy vẫn đau âm ỉ. Anh cắn môi, ngơ ngác nhìn chung quanh, chỉ thấy một mình ở trong động thạch nhũ, bên cạnh anh là Mông Thiếu Huy với vẻ mặt ân cần.
“Chuyện gì đã xảy ra? Sao em lại ở đây?” La Phi nhớ lại trước khi bị tấn công, nhưng anh vẫn không rõ rốt cuộc là kẻ nào đã cho anh một đòn này.
“Anh đã bị Kim Chấn Vũ dùng đá đập cho bị ngất.” Mông Thiếu Huy giải thích cho La Phi biết, đối với câu hỏi sau, cậu hơi tỏ ra lúng túng, “Em… em đã đi theo anh đến đây.”
La Phi ngầm hiểu ra sự việc: “Em đã theo dõi tôi?”
“Em nóng lòng muốn biết những lời giải đó, vì thế… nên đã theo anh đến. Lúc đầu anh chạy qua chạy lại trong động, thừa lúc anh không để ý em đã chạy vào nấp sau một bậc thang đá.” Trong lúc kể về những hành động này của mình, mặt Mông Thiếu Huy hơi đỏ lên, có vẻ rất xấu hổ.
La Phi ngồi dậy một cách nặng nhọc, anh đưa tay sờ sau gáy: “Là Kim Chấn Vũ đánh tôi sao? Thế ông ta đâu?”
“Ông ta là một kẻ xấu. Có vẻ như ông ta muốn giết anh, sau đó còn định giết luôn cả em nữa.” Mông Thiếu Huy biểu lộ vẻ căm phẫn, sau đó chỉ tay về hướng vách núi đàng xa, “Em đã trốn vào cái hang đó, ông ta đuổi theo em, đến giờ vẫn chưa thấy ra. Em nghĩ chắc ông ta bị lạc đường, ở trong đó tối mịt, không thấy gì cả.”
Nghe Mông Thiếu Huy nói vậy, La Phi đã rõ đến bảy, tám phần về tình hình lúc đó, không khỏi gượng cười. Vốn dĩ là do anh đã dụ dỗ người đó xuất hiện, ai dè truy bức Kim Chấn Vũ ghê quá, nên sự việc mới ra nông nỗi này. Còn chuyện Mông Thiếu Huy bí mật theo chân mình, càng làm anh cảm thấy bất ngờ. Nhưng kể ra, cũng nhờ có Mông Thiếu Huy mà lần này anh đã thoát chết.
“Thế em không bị lạc ở trong đó à?” cứ cho là xã giao, thì lúc này anh cũng nên tỏ ra quan tâm một chút đối với ân nhân cứu mạng của mình.
“Dĩ nhiên là cũng bị lạc chứ. Có điều…” Mông Thiếu Huy quay đầu lại, nét mặt không giấu nổi vẻ vui mừng, “… may mà có con Kaka đã giúp em.”
La Phi nhìn theo hướng mắt cậu ta, quả nhiên, cách chỗ Mông Thiếu Huy đứng không xa là con mèo đen bị mất tích trước đó đã lâu đang mải mê chơi đùa với một hòn đá lăn tròn trên mặt đất.
La Phi chau mày ngạc nhiên: “Kaka? Sao em lại ở bên cạnh nó được? Lẽ nào…” –nói đến đây, La Phi kịp dừng lại, lẩm bẩm trong đầu: Không thể nào, không thể nào.
Mông Thiếu Huy bắt đầu kể nguồn cơn câu chuyện: “Lúc đó em càng đi càng thấy hang sâu thêm, đã hoàn toàn không phân biệt phương hướng được nữa. Bốn bề tối um, vì sợ bị Kim Chấn Vũ tìm ra, em đã không dám kêu cứu. Đúng lúc này, em phát hiện trong bóng tối có một đôi mắt màu xanh đen đang nhìn mình. Mới đầu em giật thót mình, sau đó nghe thấy âm thanh quen thuộc, mới nhận ra đôi mắt ấy hóa ra là của con Kaka mà em đã đang đi tìm.”
“Sau đó em theo con Kaka tìm được đường ra đúng không?”
“Đúng thế, Kaka là một con mèo thông minh. Em cứ thắc mắc tại làm sao mà không tìm thấy nó, hóa ra nó mải chơi trong động từ đó đến giờ. Mà cũng thật trùng hợp, hôm nay nó đã cứu mạnh chính chủ nhân của nó.” Mông Thiếu Huy vừa nói vừa ôm Kaka vào lòng một cách thân mật, lấy mũi hích hích vào đầu nó.
La Phi lóe lên trong đầu, Kaka chắc chắn không thể ngẫu nhiên mà xuất hiện ở đây, nhưng có một số chuyện, vẫn chưa đến lúc nói cho Mông Thiếu Huy hiểu, vả lại, anh còn phải quan tâm một vấn đề khác: “Kim Chấn Vũ có nói gì với em không?”
“Không. Nhưng em đã nghe thấy hết những gì anh và ông ta nói.” Mông Thiếu Huy cúi đầu buồn bã, “Có vẻ như anh đã biết rất nhiều chuyện? Khi nào thì anh có thể nói cho em biết hết mọi chuyện?”
“Khoan hãy vội, có những tình tiết anh chưa làm rõ được.” Vừa nói La Phi vừa đứng dậy, “Chúng ta ra ngoài trước đã, anh có cảm giác khó thở rồi.”
Trời chạng vạng tối, La Phi và Lý Đông tổ chức cho một số người dân trên đảo cầm đèn, đuốc đi tìm Kim Chấn Vũ bị mất tích trong hang động. Nhưng cấu trúc con đường hầm trong đó vô cùng phức tạp và ngoắt ngoéo, dây leo gần như lan tỏa khắp chân núi, đã thế một phần không nhỏ còn nằm trên mặt đất, giờ bị nước biển nhấn chìm. Mọi người bận rộn gần một tiếng đồng hồ, không thu được kết quả gì, đành bỏ dở giữa chừng.
La Phi vô cùng lo lắng sợ Kim Chấn Vũ cũng gặp điều bất trắc, điều đó đồng nghĩa với việc người cuối cùng biết chuyện của mười tám năm về trước đã biến mất, khiến việc đi tìm lời giải cho điều bí mật càng trở nên khó khăn hơn. Cũng có nghĩa là, cái “bóng ma” đã nhiều lần tác oai tác quái kia, đã đạt được mục đích của ả ta một cách trọn vẹn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dốc Qủy Ám
Chu Hạo Huy
Dốc Qủy Ám - Chu Hạo Huy
https://isach.info/story.php?story=doc_quy_am__chu_hao_huy__tuanminh