Chương 27
rong phòng ngủ của hai vợ chồng, cửa đóng, Mishima đứng ở cửa sổ. Một tay nâng một mép rèm cửa, ông ngắm nhìn vầng mặt trời đang chìm trong máu đỏ của chính nó và cuộc sống, ở ban công các căn hộ, đang tan vỡ thành từng mảng triết lí. Tương lai thảm hại phơi bày vết thương sống sượng và bên dưới, rải rác những con người và những gì họ mơ mộng.
Ông Tuvache, người bán hàng trở nên vàng vọt, buồn bã, ánh mắt phản chiếu những sắc màu của cảnh chiều tà, lòng cảm thấy hiu quạnh, lụ khụ, già nua, dơ bẩn, hèn hạ, ti tiện và rạn vỡ.
Thậm chí ông cũng không còn hứng thú với Lucrèce. Mọi thứ đều vỡ tan, tình yêu và sắc đẹp, cho tới khi đi vào lãng quên mãi mãi. Ông muốn uống thật say nhưng sẽ hao tốn tiền bạc, còn về chuyện xác thịt, đó lại là một câu chuyện dài chán chường. Kỳ cục làm sao cái thứ âm nhạc của môn thể thao mà người ta cho là thú vị ấy. Và những suy nghĩ khó hiểu của ông giờ đây như một mớ bòng bong.
Hết mùa, cầu vồng bị bẻ gãy, tuyết cũng được dọn đi. Đằng sau những tòa nhà của khu phố Những Tôn Giáo Bị Lãng Quên, những đồi cát lớn và đôi khi những hạt cát được gió mang tới đặt bên dưới cánh cửa của Cửa hiệu Tự sát trên đại lộ Bérégovoy. Dưới mặt đất, những đèn chiếu xoay tròn và hư ảo đang quét trên bầu trời tối tăm và ô nhiễm bằng những vệt dài sáng xanh. Những con chim can đảm mạo hiểm nơi này đều bị ngạt thở và đứng tim chết ở phía trên những tòa nhà. Những người phụ nữ vào buổi sáng đi lượm những lông chim rồi tạo cho mình một chiếc mũ lạ, rồi sau đó gieo mình vào khoảng không.
Đã đến lúc những tiếng la hét phát ra từ sân vận động lớn, bỗng nhiên được chiếu sáng, và đến từ những người yêu thích những tiếng đập làm u mê. Ở những nơi khác, đó cũng là lúc những giấc mơ kinh hoàng túa ra và đến giày vò những người đầu tiên đi vào giấc ngủ. Rủi thay mọi thứ đều rơi vào vực thẳm, hành động, ham muốn, ước mơ và trên cánh tay của Mishima đang nắm lấy rèm cửa, lông dựng lên vì sợ, cảm nhận được một luồng hơi lạnh dưới cửa sổ. Cánh cửa phòng mở và Lucrèce hỏi: “Anh ra ăn chứ, Mishima?”
- Không, anh không đói...
Làm một con người thật dài. Từ bỏ mọi thứ cũng cần thời gian.
-... Anh đi ngủ đây.
Là vì ngày mai vẫn còn phải sống.
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát