Chương 26
inh thự Knole, điền trang của công tước Gilner
Ngày 21 tháng 06 năm 1784.
Đến sáng hôm sau Lisette đã mất hứng thú với cuộc truy tìm kho báu. Các chồng giấy đã biến mất. Đến bữa trưa cô ta hời hợt tuyên bố rằng quản gia sẽ xử lý toàn bộ những chi tiết còn lại, từ nơi tìm kiếm của lũ trẻ, cho tới đồ ăn uống, cho tới… “Tất cả”, cô ta nói với một cái phẩy tay.
“Tôi sẽ dành cả ngày trong phòng trẻ với Phyllinda và Lucinda.” “Đó không phải là tên chúng”, Villers nói với một vẻ lạnh giá dễ nhận thấy trong giọng nói. “Bà Minchem đã phân cho chúng những cái tên đó.” “Em phải gọi chúng bằng một cái tên nào đó chứ”, Lisette nói, tương đối hợp lý.
“Hai cô bé đó có vẻ không biết cái tên nào khác.” “Villiers, ngài cần thể hiện một hành vi thật sự của bậc cha mẹ”, Anne xem vào. “Ngài có thể đặt tên cho các con.” Để đáp lại, công tước đứng dậy và rời phòng. “Chị cực kỳ ghét cái cách cư xử tồi tệ như thế”, Lisette nói.
Eleanor ghét sự đau đớn mà mình đã thấy trong mắt Leopold. “Sau cùng thì chị đang nghĩ sẽ không cưới anh ta nữa đâu”, Lisette tiếp tục một cách bực bội. “Chiều nay có Marguerite sẽ quay về và chị đoán là cô ấy sẽ không hài lòng đâu.” “Cha chị sẽ nói gì?”, Eleanor hỏi.
Lisette nhún một bên vai. “Ông ấy cũng sẽ không hài lòng.” “Họ không muốn chị cưới à?” “Không”, Lisette gạt đĩa khoa tây của mình sang một bên. “Họ không muốn.” “Bởi vì…những chuyện đã xảy ra nhiều năm trước ư?”, Eleanor nghĩ về vụ tai tiếng đã chấm dứt nhưng chuyến viếng thăm điền trang này của mẹ họ, trùng khớp với thời điểm giới thượng lưu nhận thức về sự điên rồ của Lisette.
“Chị không thể có con”, Lisette nói chệch đi như cô ta vẫn hay làm. “Em rất tiếc”, Eleanor nói. “Leopold đã có một gia đình rồi nên anh ta sẽ không quan tâm đâu. Giá mà thằng nhóc Tobias không phải một phần trong đó. Chị không thích nó. Nó nghĩ mình thông minh nhưng thật ra chỉ là đứa thô lỗ mà thôi.
Chị có thể hình dung ra viễn cảnh mình nuôi dạy mấy con bé thành những quý cô nhưng thằng nhóc đó thì sẽ chẳng bao giờ là một quý ông được.” “Cái thực tế là Tobias không quan tâm đến ý kiến của những người khác chỉ càng làm nó thêm giống một quý ông mà”, Eleanor tuyên bố.
“Chị sẽ cưới Leopold nhưng chị sẽ bảo anh ta là mấy cậu nhóc phải đi học nghề. Như thế là hợp lý. Có ba bé gái hoặc có lẽ là bốn. Quá thừa trẻ con cho một gia đình, cân nhắc đến số lượng cô hầu mà chúng cần và những thứ kèm theo.” “Em không nghĩ Villiers sẽ vui với thỏa thuận đó đâu”, Eleanor nói.
Đột nhiên Lisette phá ra cười nhưng tiếng cười nghe có vẻ chói tai, như tiếng chuông rơi xuống đất. “Em có phải giữ cái điệu bộ kiểu cách thế không?” “Như là?” “Gọi anh ta là Villiers! Hãy nhớ là chị đã thấy cái cách anh ta nhìn em rồi đấy.” Cô ta đang ở trong một trạng thái nguy hiểm mà Eleanor còn nhớ rõ từ nhiều năm trước.
Công Tước Của Riêng Em Công Tước Của Riêng Em - Eloisa James Công Tước Của Riêng Em