Chương 27
ọ đã đi qua hành lang. Người này đi cạnh người kia. Một khoảng cách giữa họ. Klemmer khe khẽ than phiền, thật thoải mái biết bao khi mùi hôi thối lúc trước tản bớt ra không gian rộng này. Trong phòng kia, mùi ấy quả thật không thể chịu nổi, nàng có thể tin điều ấy. Cậu thành thật khuyên nàng nên rời thành phố này.
Sau một hồi cô giáo và cậu học sinh gặp thầy hiệu trưởng ở cổng, Klemmer chào thầy đúng mực như một cậu học sinh nên làm. Erika gửi tới cấp trên lời chào như một đồng nghiệp, vì người lãnh đạo không giữ khoảng cách. Không chỉ có vậy, thầy hiệu trưởng còn chào mừng Klemmer, người sẽ biểu diễn độc tấu trong buổi hòa nhạc kết thúc học kỳ tới. Sau đó ông còn chúc mừng thêm. Erika trả lời ông, nàng còn chưa quyết định ai sẽ là người độc tấu. Cậu học sinh này không được như thường lệ, điều đó hiển nhiên rồi. Nàng vẫn còn đang cân nhắc liệu cậu học sinh K hay một ai khác. Nàng vẫn còn chưa rõ. Nàng sẽ trả lời rõ ràng kịp thời. Klemmer đứng đó và không nói gì. Cậu lắng nghe những gì cô giáo nói. Ông hiểu trưởng chắc lưỡi về những sai lầm khủng khiếp mà Erika kể rằng cậu học sinh mắc phải liên tục. Erika nói thật to về những chuyện không hay ho cậu học sinh mắc phải, để khỏi mang tiếng nói xấu sau lưng. Cậu lười biếng tập luyện - nàng có bằng chứng về chuyện ấy. Nàng phải khẳng định rằng niềm háo hức và chuyên cần của cậu giảm hẳn. Do đó cậu cũng không còn xứng đáng được thưởng nữa. Ông hiệu trưởng trả lời rằng, suy cho cùng nàng biết rõ các học sinh hơn ông và sau đó chào tạm biệt. Mong cậu khá hơn, ông hiệu trưởng nói với cậu học sinh K.
Ông hiệu trưởng đi vào phòng hiệu trưởng.
Klemmer nhắc lại với Erika Kohut rằng nàng hôi thối dã man và nàng phải rời khỏi thành phố nhanh nhất có thể. Cậu còn có thể nói những điều kinh khủng khác về nàng nhưng cậu không muốn làm bẩn mồm. Mình nàng hôi thối thôi cũng đã đủ rồi, không cần phải thêm cả cậu nữa! Bây giờ cậu sẽ đi súc miệng ngay tức khắc, thậm chí trong khoang miệng cậu lúc này cũng có mùi nàng. Cậu thậm chí cảm thấy được cả mùi ghê rợn của nàng trong khoang dạ dày của mình. Nàng không thể biết được mùi người nàng bốc lên mới lợm giọng như thế nào và may mắn biết bao khi nàng không tưởng tượng ra người nàng hôi thối như địa ngục làm sao.
Hai người tách ra hai ngả mà không thống nhất với nhau được về cùng một âm chủ đạo, không cùng đến một phím ngoại trừ mùi hôi thối phát mửa từ người Erika Kohut.
Erika Kohut bắt đầu háo hức và thận trọng. Nàng những muốn nhảy khỏi cái bóng của mình và không thực hiện được. Nhiều điều khiến nàng đau đớn. Người ta lựa chọn một chút từ nàng. Nàng hoàn toàn rối tung. Nàng từng chứng kiến trên vô tuyến, người ta làm thế nào chặn các cánh cửa ngoài cách dùng tủ đứng. Những phim trinh thám đã chỉ cho nàng. Người ta có thể chặn lưng ghế xuống dưới quả đấm cửa. Nhưng những khó nhọc này đều vô ích vì mẹ đang ngủ, yên bình và dịu dàng như bà vẫn thường xuyên hơn thời gian gần đây, rượu ngọt thản nhiên bay từ những lỗ và thanh khí quản.
Erika với tới kho báu bé nhỏ bí mật của mình và rẽ qua một kho dự trữ phong phú: Ở đây chất đống cả một kho tàng Walter Klemmer vẫn chưa từng nhìn qua vì cậu đã phá vỡ quá sớm mối quan hệ giữa họ bằng những lời chửi bới thô bỉ. Nhưng khi ấy mới chỉ là bắt đầu! Cuối cùng nàng cũng đã đến được một nơi và ở đó cậu lại chui trở vào cái vỏ của mình. Erika chọn kẹp quần áo và - sau một hồi lượng lự - cả đinh ghim, một đống đinh ghim từ hộp nhựa.
Nước mắt lưng tròng, Erika cắm những con đỉa hút máu kẹp quần áo bằng nhựa sặc sỡ, tươi vui vào người. Những chỗ nàng dễ chạm đến và sau này để lại vết thâm tím. Erika nức nở kẹp thịt mình. Nàng đẩy mặt cơ thể khỏi trạng thái cân bằng. Nàng đẩy da dẻ khỏi nhịp. Nàng nhồi mỡ bằng dụng cụ trong nhà và nhà bếp. Nàng kinh hãi nhìn chính mình và tìm thêm chỗ trống. Mỗi một chỗ trống xuất hiện trong danh sách cơ thể, nàng lại kẹp lưỡi tham lam của chiếc kẹp quần áo vào. Những kẽ hở kéo căng trở thành chiếc gối cắm đầy kim dựng đứng. Người đàn bà điếng người vì hành động của mình, dẫn đến những kết cục khủng khiếp nàng gào khóc. Nàng chỉ có một mình. Nàng cắm vào người những đinh ghim có mũ nhựa màu sặc sỡ, mỗi đinh ghim một mũ riêng, một màu khác. Hầu hết đều rơi ngay xuống. Sợ đau, Erika không dám cắm đinh ghim qua móng tay. Những viên máu nhỏ li ti đã nhanh chóng xuất hiện trên cánh đồng da.
Người đàn bà khóc to và hoàn toàn một thân một mình. Sau một hồi, Erika ngưng lại và đứng trước gương. Hình ảnh cắt thành những từ chế giễu, nhạo báng trong óc. Một bức tranh sặc sỡ. Về cơ bản đó thực sự là một bức tranh vui vẻ nếu những lý do đừng quá rầu rĩ. Erika hoàn toàn một mình. Mẹ đã lại chìm sâu vào giấc ngủ nhờ rượu mùi. Nếu nhờ sự trợ giúp của gương, Erika tìm ra một chỗ chưa bị tàn phá trên người, nàng sẽ vớ lấy kẹp, ghim và khóc cả thời gian ấy. Nàng tống các dụng cụ vào khắp người. Nước mắt chảy đi, và nàng chỉ có một mình.
Sau một hồi lâu, tự tay Erika lấy kẹp quần áo và đinh ghim ra và xếp đặt lại cẩn thận lại vào hộp. Đau đớn lùi xa, nước mắt lùi xa.
Lại là một buổi tối, con phố chính nhiều xe cộ đang hối hả về nhà một cách vô lý và cả Walter Klemmer cũng tiết ra hoạt động mạnh mẹ vào một sợi dính để khỏi phải đi lại vất vả không để làm gì. Cậu không định làm gì đặc biệt hào hứng nhưng cậu vẫn giữ nhịp di chuyển. Thật ra cậu không đặc biệt căng thẳng nhưng thời gian trôi nhanh theo thôi thúc di chuyển của cậu. Đi xe điện rồi sau lại lên xe điện ngầm trong chuyến đi rắc rối, dài dằng dặc mà cậu đoán sẽ kết thúc ở công viên thành phố, nhưng bây giờ cậu phải tìm một bến và đường đến bến ấy. Cậu hăng hái đi bộ để còn muộn hơn. Cậu đập chết thời gian. Cậu muốn đi bộ, điều ấy hoàn toàn chắc chắn. Cậu muốn trả thù những con thú không thể tự vệ có lẽ đang trú ngụ trong công viên một cách kỳ cục. Trong công viên thành phố có hồng hạc, và nhiều giống ngoại lai tương tự mà đất nước này chưa từng nhìn thấy, và những con thú này hôm nay đòi hỏi có người tấn công và xé xác thành từng mảnh. Walter Klemmer là người yêu động vật, những cái gì quá nhiều ở người nào đó như cậu cũng chảy đi mất và đôi khi một người vô tội nào đó cũng phải tin cậu. Người đàn bà ấy đã làm cậu bị tổn thương và do vậy cậu chà đạp ả. Tài khoản đã được cân bằng, nhưng vẫn đòi hỏi một vật tế phải hy sinh cho tội lỗi. Một con thú phải chết. Ý nghĩ này Klemmer chợt có từ những bài báo trong đó miêu tả về tập quán kỳ lạ của những sinh vật ngoại lai không thể đoán được này và đồng thời chi tiết đến những cách đánh và giết chúng.
Lại là một buổi tối, con phố chính nhiều xe cộ đang hối hả về nhà.
Qua cầu thang cuốn cậu trai trẻ bắn ra bên ngoài. Công viên đã nằm sẵn đây yên lặng lừng lững. Khách sạn phía trước mặt sáng trưng và ồn ĩ. Không một cặp tình nhân nào bị Klemmer làm kinh động, vì cậu đến đây không phải để bắt trộm ve mà để không ai nhìn thấy hành động tàn bạo của mình. Những nỗ lực không được dùng đến của cậu giờ đây nhanh chóng chuyển thành độc ác là do ả đàn bà đó. Klemmer loanh quanh để tìm nhưng không thấy một con chim nào. Cậu giẫm trái phép lên bãi cỏ, rẽ những bụi cây ngoại lai lấy lối không cần nương nhẹ. Những luống hoa thẳng gọn bị giẫm nát đầy ác ý. Gối đè lên những người mang xuân về. Những gì cậu mời gọi ả đàn bà đáng tởm này đã bị từ chối, và giờ đây cậu phải sống với gánh nặng yêu đương này. Gánh nặng này chỉ nặng nề nhưng hậu quả từ nó còn tàn phá đến cuộc sống thú vật. Cả những thôi thúc thể chất của Klemmer cũng không thể chọc thủng được một lỗ để bắn ra khỏi cái vỏ này. Người đàn bà chỉ lựa lấy một vài hưởng ứng âm nhạc từ óc cậu. Ả lấy ra những thứ tốt đẹp nhất rồi quăng đi sau một hồi soi xét. Walter Klemmer dí nát những cây hoa bướm bằng mũi giầy vì cậu đang vô cùng thất vọng trong trường tình. Không phải lỗi do cậu khi thất bại. Nếu Erika không chịu đi hết con đường nàng sẽ phải chịu đựng những điều khủng khiếp nhất, nàng có thể mơ tới. Klemmer bị một cái gai khổng lồ trên bụi cây cào xước, một cành dẻo đập trở lại trúng mặt khi cậu mạnh bạo vượt qua hàng bụi rậm vì ngửi thấy mùi nước phía sau. Cậu là con thú bị thương gã thợ săn thả đi bất chấp mọi luật lệ săn bắn. Gã thợ săn nghiệp dư không bắn trúng tim. Do vậy Klemmer lúc này trở thành mối nguy hiểm tiềm tàng với bất kỳ người nào, bất kỳ người nào.
Một chú lùn tình yêu độc ác đang lướt qua không gian nghỉ ngơi về đêm, nơi thật chỉ được nghỉ tới vào ban ngày, để giải tỏa bằng những con thú vô tội. Cậu tìm một hòn đá để ném nhưng không tìm thấy hòn nào. Cậu nhặt một khúc ngắn rơi từ trên cây xuống nhưng gỗ mục và nhẹ. Vì một người đàn bà đã đòi hỏi điều gì tàn bạo từ cậu, người mời tặng nàng tình yêu, bây giờ cậu phải chăm chỉ cúi gập lưng xuống tìm kiếm một vũ khí nào tốt hơn một khúc gỗ mục. Vì cậu không thể trở thành chủ nhân của người đàn bà ấy, bây giờ cậu phải cúi gập lưng thu nhặt những khúc gỗ không mệt mỏi. Khúc gỗ này quá nhỏ, và con hồng hạc sẽ cười vào mũi cậu. Đây không phải là một khúc gỗ, đây là một cành cây mỏng. Klemmer không có kinh nghiệm, nhưng cậu muốn trải nghiệm những điều mới mẻ, và cậu không thể tưởng tượng được những con chim tối tối nghỉ ở đâu để trốn những kẻ quấy quá chúng. Có thể chúng có những nơi ngả lưng riêng! Klemmer không muốn kém cỏi hơn so với những gã lưu manh đã đánh chết không biết bao nhiêu chim chóc. Cậu đánh hơi thấy nước ngày một mạnh thêm, nhân tố tin tưởng của cậu. Như trong các tờ báo miêu tả, những túi thịt hồng ắt quanh quẩn đâu đây. Đủ thứ sột soạt trong gió và không chịu ngừng. Những con đường sáng rực uốn éo quanh co. Lúc này Klemmer đi xa đến mức sẵn lòng ra tay với một con thiên nga - giống dễ thay thế hơn nhiều. Với ý nghĩ này, Klemmer xem thử cậu cần một cái van cỡ nào cho cơn thịnh nộ đang sôi sục. Nếu lũ chim đang nghỉ ngơi ì trên mặt nước, cậu sẽ nhử chúng vào. Nếu chúng ở yên bên bờ, cậu sẽ chẳng cần bị ướt.
Thay vì tiếng chim, cậu nghe thấy tiếng ôtô rền rĩ trong dòng chảy đều đặn từ xa vọng lại. Muộn vậy mà vẫn ở trên đường? Thành phố săn đuổi những kẻ tìm chốn nghỉ ngơi đến tận đây, vùng xanh của thành phố, lá phổi của Vienna. Klemmer trong vùng xám của cơn thịnh nộ vô bờ bến, tìm kiếm ai đó, người cuối cùng không chống lại cậu. Do vậy, cậu tìm ai đó không hiểu cậu. Con chim có thể lẩn trốn, nhưng nó không thể cãi lại. Klemmer bước trên con đường đêm của riêng mình trên cỏ. Cậu cảm thấy mối liên hệ nội tại với những kẻ cô độc cũng đang vật vờ quanh quẩn trong đêm. Cậu thấy siêu việt hơn hẳn những con bướm đêm đang lang thang, ôm chặt bàn tay những quý bà bởi lúc này cơn thịnh nộ của cậu mạnh hơn ngọn lửa tình yêu rất nhiều. Cậu trai trẻ chạy tới tận đây để lẩn tránh người đàn bà. Những tiếng kêu lan rộng từng vòng từ một nguồn âm nhỏ, không nhạc điệu như thể chỉ do mỏ chim hay một người bắt đầu chơi nhạc cụ mang lại. Là một con chim! Nhanh chóng hành động cố ý phá hoại của công sẽ bị tố cáo và người ta có thể trưng ra cho người tình tật nguyền kia tờ báo chưa ráo mực in, vì người ta hủy hoại cuộc sống. Sau đó người ta có thể đồng thời hủy hoại tàn bạo cuộc sống của người tình. Người ta có thể cắt đứt những sợi dây sống. Ả Kohut vẫn thường xuyên lấy những cảm xúc của cậu ra làm trò cười, tình yêu của cậu đã chạy theo ả một cách vô ích hàng tháng ròng! Cậu tưới lên ả tình cảm từ sừng rượu trái tim mình và ả đã rót thứ rượu ngọt ngào ấy ngược trở lại sừng. Giờ đây ả phải nhận - và chính ả cũng có lỗi một phần - hóa đơn thanh toán dưới dạng một hành động phá hủy tàn bạo.
Trong suốt thời gian, Klemmer hoang phí để tìm kiếm một con chim đặc biệt thì ả đàn bà ngủ khò trong nhà - hôm nay ả đi ngủ sớm hơn mọi khi. Không nghi ngờ gì, ả tự làm theo cách của mình trong giấc ngủ, và Klemmer thì qua những bãi cỏ đêm trong thành phố. Klemmer tìm mà không thấy. Lúc này cậu đi theo những tiếng gọi khác, nhưng lại không thể xác định được nơi cất lên tiếng gọi ấy. Cậu không dám đánh bạo để về phía mình không bị một khúc gỗ đốn vào đầu gối một cách nhục nhã. Tàu điện thành phố khi trước còn leng keng định hướng dọc theo rìa công viên thì bây giờ chạy ngầm dưới những cái tên khác, nơi người ta không thể nghe thấy. Klemmer không thể định hướng được chuyến đi sẽ dẫn đến đâu. Có thể sẽ dẫn sâu mãi vào thiên nhiên hoang dã, nơi ăn thịt hoặc bị ăn thịt. Thay vì tìm thấy thức ăn, Klemmer sẽ trở thành con mồi! Klemmer tìm kiếm một con hồng hạc và một kẻ khác có lẽ đang đi tìm một gã ngốc với túi thư. Người đàn ông lao qua những bụi cây vào một cánh đồng rộng mở. Cậu nhìn sang hai bên trái phải chờ đợi một thứ gì tầm thường - hay nhất là một kẻ lang thang giống như cậu chẳng hạn - và sau đó cậu tự thấy nực cười với chính mình. Cậu biết một kẻ lang thang không nghĩ đến bất kỳ điều gì ngoại trừ thức ăn và gia đình hay về ngoại hình của những muông thú, tự nhiên phụ cận quanh hắn đang khiến hắn lo lắng bởi những nguồn không thể thay thế đang giảm đều đều vì những lý do ô nhiễm. Gã lang thang sẽ giải thích vì sao tự nhiên đang chết dần và Klemmer tỏ ý rằng, một phần nhỏ của tự nhiên đang tiến lại gần như một thí dụ tốt trong đó, cậu đe dọa lại bóng tối. Một bàn tay Klemmer ôm chặt túi thư và bàn tay còn lại giữ chặt khúc gỗ. Cậu có thể đồng cảm với nỗi lo lắng của gã.
Dù đã đi khá xa, cậu vẫn không thấy một con chim nào. Nhưng bất ngờ lại xuất hiện - ngoài rìa những hi vọng định trước, cuối cùng đã có gì đó - một đôi xoắn vào nhau đang say sưa khoái lạc. Người ta không nhận được chính xác giai đoạn khoái lạc nào. Walter Klemmer suýt dẫm vào người đàn ông và đàn bà đang cùng tạo thành một bộ sinh vật ghép ngoại hình biến đổi liên tục. Chân cậu vụng về dẫm chân lên những mảnh váy áo nhỏ vứt bừa bãi và chân kia vấp phải xác thịt đang giận dữ chèn lên thân xác còn lại trong cơn cuồng nộ tiêu dùng. Ngay phía trên, một cây cổ thụ - nhờ bóng bảo vệ thiên nhiên nên không bị đe dọa - đang xào xạc và cẩn trọng ngụy trang hơi thở mạng gần đến tận gốc. Trong cơn thèm muốn những con chim, Klemmer không để tâm mình giẫm vào đâu. Nỗi căm ghét được xả vào xác thịt đang bừng nở không ngờ trên vệ đường, trơ trẽn bẻ gập một bông hoa khác vì nó vừa mới trầm mình vào một cụm hoa thành phố. Bông hoa này bây giờ người ta có thể ném đi. Klemmer không thấy gì hơn một cái gậy nhẹ để chủ động tham dự vào cuộc chiến xác thịt này. Bây giờ ta sẽ thấy rõ đánh hay bị đánh. Cuối cùng thì ở đây người ta cũng chen được vào một cuộc thi đấu tình ái, và chính vào vai kẻ thứ ba đang cười lớn. Klemmer hét lên vài câu thô tục, cậu hét từ tận sâu trong tim. Cậu được cổ vũ vì đôi kia không phản ứng. Cái đồ dùng lúc lắc. Ai đố vội vã nhặt đồ lên nhưng ai đó lại ném đồ xuống, trật tự đang được lập lại trước mặt Klemmer. Hai người tham gia làm việc với nhau và cái vỏ ngoài lặng lẽ và nhẹ nhàng. Một vài thứ trông có vẻ lộn xộn nhưng nhanh chóng được đặt vào đúng chỗ. Mưa rơi nhẹ. Trạng thái cũ được lập lại. Klemmer được giải thích không hề thân thiện về hậu quả của những kiểu cư xử này. Cậu đập khúc gỗ đều đều vào đùi phải. Cậu cảm thấy ngày một trở nên không ngừng mạnh mẽ hơn vì không kẻ nào dám chống lại cậu. Nỗi sợ hãi thú vật của đôi kia đè nặng lên Klemmer dễ chịu hơn nỗi sợ hãi từ một con vật thật sự. Cậu ngửi thấy mùi đòi hỏi bị trừng phạt. Chúng chỉ chờ đợi điều đó. Đó là lý do vì sao công viên thu hút chúng về đêm. Không gian rộng mở duỗi ra vòng quanh. Đôi trai gái đã tự động ở trong vòng vây của Klemmer khi không đáp lại tiếng hét đột ngột của Klemmer. Klemmer nói về con lợn nái bẩn thỉu, bọn thối tha. Những tưởng tượng tràn ngập tâm hồn cậu khi nghe nhạc dường như trở nên mòn cũ thì cậu đối mặt với cuộc đời và lạc thú. Xét về mặt âm nhạc, cậu biết mình đang nói gì, ở đây cậu thấy những điều cậu vẫn luôn tránh không nhắc đến: Sự tầm thường của xác thịt. Không tránh một vườn tình lãng mạn, nhưng vẫn luôn là công viên thành phố. Đôi tình nhân vẫn kiên tâm trong bóng cây không biên giới. Chúng hẳn đã nhún nhường đoán trước những gì sẽ tới, một lời vạch tội hoặc đòn chớp nhoáng. Mưa rơi nặng hơn. Không cú đánh nào hạ xuống. Mọi giác quan của đôi tình nhân tập trung vào nơi ẩn náu và bảo vệ, bây giờ cú đánh nào nữa? Kẻ tấn công chùn lại. Đôi tình nhân rút vào - hi vọng không bị nhận ra - chỗ núp. Chúng muốn đứng dậy, chạy, chạy. Cả hai đều còn rất trẻ. Klemmer chỉ thấy đám thanh niên như lũ lợn đang đầm mình. Cậu những muốn ném văng khúc gỗ và lao vào sự dễ dãi lạ kỳ, nhưng vũ khí vẫn đập đều đều vào đùi cậu. Cậu không muốn bước qua đêm này mà không có con mồi. Bằng cách cậu đứng dậy và gieo rắc nỗi sợ hãi, Klemmer giành được những điều cậu có thể mang theo cho Erika lúc này đang say ngủ. Có cả luồng khí tươi mát từ đồng bằng rộng lớn nàng đang rất cần. Klemmer dao động tự do trong không khí như con lắc đồng hồ mới tra dầu. Tiến lên trước, cậu đe dọa mang lại đau đớn cho những kẻ đang yêu, lùi lại sau, có thể cậu sẽ mở ra những đường trốn chạy. Hai đứa trẻ cử lùi lại mãi, cho đến khi lưng chúng chạm phải thứ gì cưng cứng ngăn chúng tiếp tục cuộc trốn chạy. Tinh thần đã sẵn sàng, nhưng ngoại trừ hai bên, xác thịt chúng không tìm đâu ra lối thoát. Đột nhiên tình thế tiết lộ cho Klemmer cậu đang đứng trước bài tập cơ bắp quen thuộc. Cậu đứng kiểm tra phản xạ của hai mái chèo, chỉ mỗi không có nước. Bức tranh sống động này có chất liệu nhưng người ta như dễ dàng nhìn được xuyên qua. Đối phương: có hai đứa. Đều dễ bị sai khiến đồng thời còn hèn nhát và không muốn đấu tranh. Klemmer nên nắm lấy cơ hội này hay cậu để mặc chúng ở đó. Người làm chủ tình thế lúc này chính là cậu. Cậu có thể tỏ ra đầy thương cảm, cũng có thể thành kẻ báo thù phá hoại sự bình yên của công viên và những thanh niên hư hỏng. Cậu cũng có thể báo cho những người có thẩm quyền. Cậu chỉ phải quyết định thật nhanh, vì không còn ai khác xung quanh sẽ càng khiến cho việc chạy trốn trở nên hấp dẫn. Tiếng “bắt lấy thằng kẻ trộm” của Klemmer không khiến ai sợ hãi, cậu lại tiếp tục đứng vô dụng giữa vùng đất, và mảnh đất của cơn giận đã rút lui, những nạn nhân đã cao chạy xa bay. Đôi bạn trẻ đã nhận thấy sự dè dặt dù chỉ rất nhẹ trong giọng cậu. Có lẽ sự lương lự từ cậu bộc lộ quá nhanh đến mức hoàn toàn vô thức nhưng đã là một dấu hiệu với hai đứa trẻ. Cậu dường như bị đẩy khỏi quan điểm bạo lực mà không biết. Điều ấy làm lợi cho chúng. Chúng đã chộp lấy cơ hội. Vì không ở dưới nước nên Klemmer tự hỏi: làm gì đây? Hai đứa vòng đường ngắn quanh gốc cây và vội chạy đi. Chúng thực ra bị sự xuất hiện ồ ạt của Klemmer lật ngược ra phía sau. Tiếng gót giầy gõ đùng đục trên nền cỏ. Một vài nơi trên mặt đất, lớp lót dưới cỏ, bừng sáng. Chúng bỏ quên cái gì kiểu như áo khoác vì cuộc trốn chạy, hay đây chính là một cái áo măng tô ngắn? Một cái áo măng tô trẻ con. Klemmer không mất công đuổi theo. Cậu muốn dẫm đạp lên cái áo khoác nằm dưới đất hơn. Cậu không tìm cái ví nào trong áo. Cậu không tìm chứng minh thư bên trong. Cậu không tìm thứ đồ nào quý giá bên trong. Cậu dẫm đạp nhiều lần lên cái áo khoác và tìm thấy nơi trú ngụ trong tiếng dậm chân, một con voi bị xích và do dây xích chỉ có khoảng không vài xen ti mét mà nó biết cách tận dụng. Cậu đạp cái áo khoác xuống đất. Và cậu không có lý do nào cho hành động đó. Nhưng cậu mỗi lúc lại tức giận hơn, cả bãi cỏ lúc này là kẻ thù không đội trời chung. Bướng bỉnh và thiếu sự tĩnh tâm bên trong Walter Klemmer dẫm chân lên cái gối mềm trước mặt theo một nhịp điệu đặc biệt của riêng mình. Cậu không cho phép cái gối được nghỉ ngơi. Klemmer đạp nát cái áo khoác len và dần mệt.
Cô Gái Chơi Dương Cầm Cô Gái Chơi Dương Cầm - Elfriede Jelinek Cô Gái Chơi Dương Cầm