Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cảnh Xuân Nam Triều
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 27: Bức Bách
T
rương Khởi nhìn gã sai vặt cẩn thận cảnh báo mình.
Nàng đang muốn đáp lời, thì một âm thanh thanh thúy truyền đến, "Tiêu Đường, sao ngươi ở chỗ này? Lang quân nhà ngươi đâu?" Một phụ nhân mập mạp đi tới bên này. Vừa đi, nàng vừa để mắt quan sát Trương Khởi.
Gã sai vặt Tiêu Đường nhíu mày lại, trả lời: "Tiểu cô tử này lạc đường, đang cầu xin ta dẫn nàng đi ra ngoài đấy." Hắn chỉ về phía đông, nói với Trương Khởi: "Theo đường nhỏ kia đi ra ngoài, đi ngang qua một vườn hoa thì quẹo phải liền đến."
"Đa tạ."
Trương Khởi đáp một tiếng, thấy Tiêu Đường đi về phía phụ nhân kia, liền cúi đầu, đi theo hướng hắn chỉ.
Lúc đó, đám sứ giả đã đến hơn phân nửa, trong phủ cũng khèn trống vui mừng, đàn nhị tỳ bà hợp tấu, mùi rượu hòa lẫn son phấn tung bay tứ tán.
Lúc Trương Khởi chạy đến, đám người Trương Cẩm còn tán ở trong hoa viên, chúng cô tử đến từ tất cả phủ tụ chung một chỗ, đang nói nho nhỏ cái gì. Cách nửa vườn hoa, là cả đám thiếu niên lang quân, bọn họ lớn tiếng đọc ra thi phú mình làm, có tốp năm tốp ba tụ chung uống rượu đàm văn, nhiều hơn, là liên tiếp đưa ánh mắt đến chỗ các cô tử.
Trương Khởi nhìn một chút, chỉ thấy bên trái, có mấy thiếu niên lang quân mặc đồ tộc khác ngồi chung một chỗ, chỉ là, trừ mặc đồ khác biệt ra, còn lại tất cả, đều không có gì khác thiếu niên lang quân ở Kiến Khang, hình như cũng là đến gặp nhau.
Vườn hoa vào đầu mùa xuân, nên hoa tươi chưa nở, cỏ lá còn chưa từng chuyển thành xanh lá đậm, nhưng các cô tử và lang quân, ai cũng mặc trang phục trang điểm đẹp đẽ, da trắng má hồng, thật thay thế cảnh xuân, có vẻ đẹp không sao tả xiết.
Trương Cẩm và mấy cô tử con vợ cả cở Tiêu phủ tựa vào nhau, đúng lúc cười thật là đẹp, bộ dáng kia, ngược lại không cần mình đi qua làm ngột ngạt.
Trương Khởi thả chậm bước chân.
Đình đài phía trước, mười trưởng lão tụ chung một chỗ, vừa uống rượu vừa thưởng thức màn biểu diễn của các thị thiếp. Lúc đó, trời chiều dần dần tối, vô số thị tỳ ăn mặc tinh mỹ xuyên qua ở trong vườn hoa, đốt đèn lồng trong vườn hoa, đồng thời dấy lên từng đống lửa, đuổi đi khí lạnh lẽo đầu mùa xuân.
Vừa nhìn thấy những thị thiếp kia, Trương Khởi liền theo bản năng cúi đầu, vội vàng theo một đường nhỏ khác đi về phía các cô tử của Trương phủ.
Đang lúc ấy thì, một âm thanh trong trẻo truyền đến, thẳng tắp đè lại tiếng ồn khắp vườn —— "Quảng Lăng vương nước Tề đến ——"
Tiếng thét này vừa ra, tất cả âm thanh đều dừng lại, soạt soạt soạt, mọi ánh mắt đều nhìn về cửa.
Trong sự yên tĩnh hiếm có, một thiếu niên đội mũ đen, được hai thị vệ áo đen dẫn đường, thản nhiên đi đến. Sắc trời mới vừa tối, thiếu niên đạp sương đêm, giống như người từ sương mù đi ra.
Trong sự yên tĩnh khó tả, mấy chủ nhân Tiêu phủ, hai hoàng tử của Hoàng thị nước Trần, còn có mấy người quyền quý Kiến Khang đồng thời cất bước nghênh đón.
Đi tuốt ở đàng trước, là một người quyền quý mập mạp cao lớn, tuổi chừng 32 33, do hai mỹ thiếu niên đỡ. Hắn nhìn chằm chằm Quảng Lăng vương, bởi vì mập mạp mà âm thanh bị ép tới lanh lảnh nói: "Quảng Lăng Vương thật khó mời! Chư quân đều nói, trừ trước mặt bệ hạ, Quảng Lăng Vương sẽ lộ ra hình dáng, ở nơi khác, Quảng Lăng Vương đều nhất định sẽ có chỗ che giấu. Tiêu mỗ không tin, liền đánh cuộc với chư quân, nhưng không ngờ, Quảng Lăng vương tới tới, nhưng vẫn đeo thứ đồ bỏ này."
Hắn từ từ dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Quảng Lăng vương, nói từng chữ từng câu: "Cũng tới dự tiệc rồi, Quảng Lăng vương vẫn không muốn cho Tiêu mỗ thấy mặt sao?"
Vừa dứt tiếng, tiếng cười cợt từ mọi nơi truyền đến, chúng quyền quý đều đứng sau lưng người mập kia nhìn thiếu niên đội mũ, xem hắn trả lời như thế nào.
Đứng ở một góc, Trương Khởi nghe được mấy âm thanh nho nhỏ truyền đến, "Tiêu Sách này háo sắc ngập trời, cả sứ giả nước Tề cũng muốn "
Người mập mạp này chính là Tiêu Sách? Tiêu Sách, Trương Khởi từng nghe. Trong bốn họ lớn, Vương Tạ Viên Tiêu, người này tự phụ nhất. Nhưng cũng chỉ là do môn đệ mà thôi.
Mấy chục năm qua, bốn môn đệ cao nhất, chưa từng xuất hiện con cháu tài giỏi. Loạn thế rối rít, mặc dù làm quan là "việc tầm thường", thời bình là "chuyện của người tầm thường". Nhưng một gia tộc, trong mấy chục năm không có một con cháu nổi bật, thì dù bọn họ không thừa nhận, việc xuống dốc cũng không thể tránh khỏi.
Như hai nhà Vương Tạ, mặc dù tự xưng là thế gia cao nhất, mặc dù bọn họ giao du trong hôn nhân, vẫn cao không thể chạm, nhưng bọn họ đã xuống dốc cũng là sự thật.
Dưới tình huống này, Tiêu Sách này, là một người duy nhất có thể ra mặt, có thể ở trên triều đình làm chút chuyện. Trong tình huống không người nào của thế gia có thể dùng, thì Tiêu Sách được giao cho trách nhiệm nặng nề, hoàng thất cũng thông qua trọng dụng hắn, tôn trọng hắn để lôi kéo các đại thế gia.
Cũng vì vậy, Tiêu Sách này khó tránh khỏi ngang ngược kiêu ngạo không ai bì nổi.
Thiếu niên mặc áo đen đứng bình tĩnh ở trong gió đêm.
Thông qua ánh sáng từ một ngọn đèn lồng, ánh mắt của hắn lẳng lặng quét qua mọi người.
Mọi người ở đây cho rằng hắn sẽ không mở miệng thì âm thanh trơn mượt ưu nhã, mang theo vài phần ý lạnh của thiếu niên chậm rãi vang lên, "Tiêu quân thịnh mời Trường Cung đến.... nên Trường Cung tới. Về phần những chuyện khác, Tiêu quân không cảm thấy mình yêu cầu quá mức sao?"
Âm thanh của thiếu niên rất là êm tai, nghe cảm động vô cùng, lộ ra mấy phần từ tính.
Hắn vừa nói những lời này, mọi nơi liền ông ông thanh mãnh liệt. Đám cô tử hưng phấn chen về phía trước đi, tiếng nói nho nhỏ thỉnh thoảng bay vào trong tai Trương Khởi, "Âmthanh của Quảng Lăng vương thật là dễ nghe." "Đúng vậy đúng vậy." "Nghe âm thanh, nhất định là người cực kỳ tuấn tú."
Trong tiếng vui mừng, Tiêu Sách cười.
Bởi vì bất mãn, tiếng cười của hắn có chút bén nhọn, "Quảng Lăng Vương thật là danh bất hư truyền! Rất kiêu ngạo rất khí phách" Giễu cợt nói tới chỗ này, Tiêu Sách vung tay phải lên, kêu: "Ra đi!"
Tay phải rủ xuống, tiếng khèn liền ngưng, mười thị thiếp lúc nãy còn ca múa, lắc lắc mông đi về phía trước. Không bao lâu, họ liền tới một bên.
Tiêu Sách chỉ vào thị thiếp bên cạnh, gương mặt mập mạp cười tít mắt, hắn nhìn chằm chằm Quảng Lăng vương, chầm chập nói: "Ta có vài thị thiếp, mọi người đều là mỹ nhân tuyệt sắc, chẳng những tinh thông cầm kỳ thư họa, còn hiểu chuyện khuê phòng, vượt xa mỹ nhân phương bắc.... Sau khi họ biết được danh tiếng của Quảng Lăng vương, sinh lòng ái mộ, xin ta gặp Vương Gia một lần."
Dừng một lát, hắn cười híp mắt nói: "Nếu Quảng Lăng Vương có thể lấy xuống cái mũ của ngươi, cho Tiêu mỗ xem hình dáng, thì mấy thị thiếp của ta, liền tặng cho Quảng Lăng vương được chứ?"
Tặng mỹ nhân à?
Đang ở trên đường, mang theo nhiều quyền quý chận hắn, thậm chí không chờ hắn ngồi vào vị trí, giọng nói càng thêm nửa âm nửa dương —— rõ ràng là bắt buộc tháo mũ xuống! Rõ ràng là hạ uy phong của đối phương, đón nhận thì phải làm việc theo ý của Tiêu Sách. Không chấp nhận, thì chánh sứ nước Tề đường xa mà đến, chỉ có thể chạy trối chết, uy phong mất hết, mất mặt mũi bổn quốc không nói, nói không chừng sẽ bị quốc quân Tề quốc vốn không chào đón hắn trừng trị!
Tiếng nói của Tiêu Sách vừa ngưng, tiếng cười cợt của chúng thiếu niên nổ lớn. Tiếng cười cợt này thật vui vẻ, vô cùng không thể chờ đợi —— nói thật, kể từ khi Quảng Lăng vương tới Kiến Khang, đã có vô số con cháu nhà quan muốn làm hắn mất mặt rồi!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cảnh Xuân Nam Triều
Lâm Gia Thành
Cảnh Xuân Nam Triều - Lâm Gia Thành
https://isach.info/story.php?story=canh_xuan_nam_trieu__lam_gia_thanh