Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cánh Nhạn Cô Đơn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 27 - Bộc Phát
C
huyện Hạ Lỗi và Mộng Phàm yêu nhau, như một quả lựu đạn có sức công phá rất mạnh, nổ ra vang động. Toàn thể nhà họ Khang bỗng bị tiếng nổ làm thất điên bát đảọ
Phản ứng của Khang Bỉnh Khiêm, so với Hạ Lỗi dự liệu còn dữ dội hơn. Đứng ở tòa đại sảnh nhà họ Khang, ông không sao tin nổi, nhìn Hạ Lỗi và Mộng Phàm tưởng như hai người là quái vật dị hình từ bên ngoài bầu trời vừa đến, càng là loại người không sao hiểu nổi mà một đời ông chưa từng thấy qua, chưa hề tiếp xúc, chưa hề quen biết. Ông thở hổn hển, sắc mặt trắng nhợt, nhởn thần ngơ nhác, rúng động đến cùng cực.
- Tiểu Lỗị Ông trầm giọng nóị - Mau nói cho ta biết, đó là một sự hiểu lầm, đó là Mộng Hoa nhìn lầm, đúng vậy không?
- Thưa nghĩa phụ. Hạ Lỗi đau đớn kêụ - Con không thể lại lừa dối người, cũng không thể giấu giếm người! Xin người tha thứ cho chúng con ...
Vịnh Tình lập tức lấy tay che mặt, òa khóc lên. Tựa như chuyện xấu hổ nhất trong đời, đó là chuyện nàỵ Vừa khóc vừa lùi ngã vào lòng ghế, Nhỏ Ngân Nhỏ Thúy hai bên đỡ bà, bà vẫn như tê bại, không ngồi vững.
- Bỉnh Khiêm! Làm thế nào được bây giờ đâỷ Bà run rẩy kêu lên. - Trong nhà có chuyện xấy hổ như vậy, tôi còn sống làm sao được?
- Tiểu Lỗị Khang Bỉnh Khiêm bỗng lấy làm ngạc nhiên. - Cái mà mày gọi là tha thứ nghĩa là làm saỏ
- Cha! Mẹ! Mộng Phàm lao tới, khói rồi quỳ xuống đất. - Con và Hạ Lỗi chân thành yêu nhau, đời này kiếp này con nguyện theo Hạ Lỗi! Cha ơi! Xin cha giúp đỡ chúng con, ưng cho chúng con, cho phép chúng con yêu nhau!
Khang Bỉnh Khiêm nhìn chằm chằm vào Mộng Phàm, lại quay sang nhìn chằm chằm Hạ Lỗị Ông dần dần hiểu rõ tất cả. Ông nói tiếp, giọng ngậm ngùi:
- Tiểu Lỗi, đó là chiến công oanh liệt mà mày làm được đó phải không?
Người Hạ Lỗi giật mạnh một cái như bị nện một gậy dữ dội, sắc mặt trắng bệch rạ Nhưng anh đứng thẳng, không nao núng, nói:
- Con biết con đã làm cho người đau thấu tâm can. Con có lỗi với người, có lỗi với Thiên Bạch, có lỗi với từng người họ Khang! Con đã tìm mọi cách để thoát khỏi tấm bị kịch nàỵ Chúng con tránh gặp nhau, không dám trò chuyện, dự định chia tay ... nhưng mỗi lần vùng vẫy, tình cảm lại một lần thêm mạnh mẽ! Chúng con quả là không biết tính saọ Thưa nghĩa phụ, nghĩa mẫu, việc phải xảy ra đã xảy ra, con yên Mộng Phàm, đã vượt khỏi tình anh em từ lâu, con yên một cách cay đắng mà đau khổ. Bao nhiêu lâu nay, con vẫn khắc khoải bồi hồi giữa tình yêu và đạo nghĩa, nhu nhược thiếu quyết đoán, báo hại Mộng Phàm cũng vì thế mà chịu khổ. Bây giờ, con không có cách nào lại trốn tránh nữa! Một nam tử hán đại trượng phu phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình. Tuy con trái với đạo nghĩa, nhưng rốt lại là thành thực với bản thân con, con tính là cùng Mộng Phàm yêu nhau! Xin các người đừng hoàn toàn phủ định chúng con, bài xích chúng con ... Xin các người hiểu dùm cho, thử tiếp nhận cho!
Khang Bỉnh Khiêm nghe mà như chưa nghe, thấy mà chưa thấy, mắt trừng trừng. Cuối cùng ông hiểu ra đó là sự thực. Ông hít sâu một hơi lạnh lẽo, bỗng quát lên thành tiếng:
- Nam tử hán đại trượng phu! Hạ Lỗi, mày dùng những chữ đó phải không? Mày dám bôi nhọ danh từ đó như vậy à? Nam tử hán đại trượng phu không làm việc sai trái! Nam tử hán đại trượng phu không cướp đoạt tình yêu của người! Nam tử hán đại trượng phu phải trên không thẹn với trời, dưới không hổ với người! Người như mày lén lút vụng trộm, rình rập hại người, vấn vít với Mộng Phàm, phải trái không phân ... Mày ngang nhiên dám tự xưng là "Nam tử hán đại trượng phu"! Mày có xứng đáng không? Xứng không? Mày làm đau lòng ta, làm nhục vinh dự nhà họ Khang như vậy, còn mặt mũi nào nhìn thấy tả Còn xứng đáng làm sao với cha mày ở trên trờỉ ...
Hạ Lỗi bị những lời lẽ nghiêm minh của Khang Bỉnh Khiêm đánh gục, sắc mặt anh trắng bệch, á khẩu không nói được.
- Cha! Mộng Phàm kêu lên một tiếng thê thảm, quỳ lết trước mặt Khang Bỉnh Khiêm, bất chấp tất cả, nóị - Cha đừng nên bức Hạ Lỗi! Đó không phải là lỗi của anh ấy! Đó là lỗi của con, của con! Duyên cớ đều bởi con mà ra! Anh ấy vốn không dám yêu con, đó là do con không buông tha anh ấy! Anh ấy cứ tránh né con, cứ cự tuyệt con, đó là do con hết lần này đến lần khác ràng buộc anh ấy! Nhiều lần, anh ấy thoái lui, anh ấy đề nghị chia tay, thậm chí anh anh còn để thư lại toan rời khỏi nhà họ Khang về Đông Bắc. Đó là do con, con kêu, khiến anh ấy khổ tâm mà lưu lạị Đó là do con, do con hết lần này đến lần khác ràng buộc anh ấy! Cha! Từ mười hai năm trước, cha đưa anh ấy từ Đông Bắc về. Buối tối hôm đâu tiên, con nghe chuyện của anh ấy, ôm con gấu nhỏ mà con yêu mến tặng cho anh ấy, ôm con gấu nhỏ mà con yêu mến tặng cho anh ấy làm bạn. Từ lúc đó trở đi, tựa như số mệnh định sẳn rồi trong lòng con không còn ai khác nữa! Chỉ có một mình anh ấy! Mười hai năm rồi, con đuổi theo đằng sau anh ấy, vấn vít với anh ấy mười hai năm ...
Khang Bỉnh Khiêm trừng mắt nhìn Mộng Phàm, giận đến suýt té xỉu! Thế là ra làm saọ Điều này ông chưa từng nghĩ đến. Một đứa con gái lại nói thứ chuyện ấy! Ông không nén nổi, giơ tay lên tát mạnh một cáị Mộng Phàm té nhào xuống đất. Ông vẫn chưa hả, xông lại, lấy chân đá, giận dữ rống lên:
- Mày là quân không có chút liêm sỉ! Mày làm tao tức đến chết mất! Làm sao tức đến chết mất! Quả là mày để cho nhà họ Khang chịu nhục!
Hạ Lỗi nhào đến thay thế Mộng Phàm lãnh cái đá của Khang Bỉnh Khiêm. Sau đó anh cùng Mộng Phàm quỳ phục xuống đất:
- Nghĩa phụ! Xin người mở lượng từ bi, có chút lòng thương xót! Người xem đấy, chúng con đã một mực tinh thần thâm như vậy rồi, cắt không cắt nổi, phân cũng không phân nổi, xin người mở cho một lốt thoát ... cho phép chúng con yêu nhau!
- Không! Không! Khang Bỉnh Khiêm giận dữ run giọng quát. - Tao vĩnh viễn không tha thứ cho chúng mày! Vĩnh viễn không tiếp nhận chúng mày! Chúng mày chọc giận tao như vậy, lừa dối ngay trước mặt tao! Hạ Lỗi! Mày bảo tao ăn nói với nhà họ Sở ra sao bây giờ? Lẽ nào mày không biết giữ tín nghĩa, trọng lời hứa ... Ta là con người sống như vậy, một đời không dám lỗi thề phụ ước! Mày ... Mày ... đẩy tao vào chỗ bất nhận bất nghĩa ... mày ... mày ... Ông càng tức, tức đến không nói ra lờị Lật đà, lật đật, ông lao đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, dùng hết hơi sức hét to lên một câu: "Mục Vân huynh ơi!"
Hạ Lỗi hết sức chấn động, hết sức đau lòng, phục xuống đất không hề động đậỵ
Mộng Phàm mặt chan hòa nước mắt. Mọi người trong nhà, kẻ thì gạt lệ, kẻ thì phẫn nộ. Mộng Hoa mặt đầy tức tối bất bình. Còn Tâm Mi, trước cảnh thương tâm như thế, cô chỉ còn biết khóc nức nở.
- Bây đâu! Khang Bỉnh Khiêm cuối cùng hồi phục thần trí, nhìn ra ngoài hét. - Khang Phúc! Khang Trung! Vú Hồ! Lôi Mộng Phàm về phòng cho ta! Đóng cửa lại! Khóa lại! Từ giờ trở đi, không cho chúng gặp mặt! Bây đâu!
Khang Phúc, Khang Trung, vú Hồ đứng hầu ngoài cửa, mọi người xúm vào kéo Mộng Phàm, Mộng Phàm khóc kêu thảm thiết:
- Cha ... con van cha ... cha ... con yêu anh ấy! Con yêu anh ấy như vậy đấy! ... Cha, đừng nhốt con! Đừng nhốt con ... Cha! ...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cánh Nhạn Cô Đơn
Quỳnh Dao
Cánh Nhạn Cô Đơn - Quỳnh Dao
https://isach.info/story.php?story=canh_nhan_co_don__quynh_dao