Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 26
M
ặc dù chồm tới trên chiếc ghế trước, Judith cũng không thể làm cho chiếc taxi chạy nhanh hơn được. Ở trạm cảnh sát lúc nàng đến vắng tanh, ngoại trừ sĩ quan tổng đài, một nhân viên văn phòng và một tù nhân duy nhất đang ở trong phòng giam trên lầu, nàng được cho biết như thế. Tin tức về vụ án đã dọn sạch người ở địa điểm này, viên cảnh sát văn phòng bảo. Mọi người đều ra phạm trường.
“Phạm trường à?”
“Địa điểm xảy ra sự cố đấy,” viên cảnh sát văn phòng sửa lại. Ông độ năm mươi tuổi và vẫn chỉ là một nhân viên tuần tiễu. Ông nhìn nàng qua phần trên của cặp kính. Người ta không nên tranh luận với những chưởng lý quận.
“Việc gì đã xảy ra thế?”
Mặt khác, người ta cũng chẳng cần trả lời câu hỏi của họ. “Tôi không biết,” ông ta nói một cách mỉa mai.
Điều này làm Judith phẫn nộ, nhưng nàng chẳng làm gì được cả. Chẳng có người nào hoặc đồ vật nào để nàng trút cơn phẫn nộ lên cả. Trút lên người những cấp dưới không hay ho gì và phí phạm. Viên cảnh sát văn phòng được miễn điều ấy và ông biết như thế.
Ngay lúc ấy, viên đại úy khu vực đi đến cổng và vào cửa trạm, đó là một người đàn ông to lớn, mặt hồng hào, mặc một bộ sắc phục rộng thùng thình. Sau khi nhìn Judith, ông bỏ mặc nàng, nặng nề đi về phía chiếc bàn họp cao, vượt qua các tấm gỗ nặng nề như một chiếc tàu. Nàng phải bước đến chận ông ta lại, ít ra để buộc ông nhận ra nàng. Sau khi tự giới thiệu, nàng hỏi những dữ kiện, nhưng viên đại úy tránh né không cho nàng biết dữ kiện nào.
“Lúc này vụ ấy đang được điều tra,” ông bảo. Tên ông ta là Mullen.
“Vâng, nhưng điều gì xảy ra thế?”
Mullen cùng đi với viên trung úy văn phòng của ông, một người đàn ông trẻ hơn nhiều và từ chối việc dính líu vào câu chuyện. “Thực là lộn xộn,” Mullen đáp và quay về phía viên trung úy. “Ông muốn nói đây là một chuyện lộn xộn sao, Tommy?”
“Ông nói đúng, đại úy, một chuyện lộn xộn đấy.”
Mullen bỏ mũ ra, Ông ta tóc bạc, cao và mập. Ông là người mà những nhân viên cảnh sát đường phố gọi là một bao tóc. Ông không định tiến xa hơn nhưng may mắn đã tiến xa như thế này. Judith biết loại người ấy. Viên trung úy cũng thế. Họ đã nhận ra ngay vụ án Joe Hearn là một thứ gì rắc rối và do đó, nguy hiểm. Họ định đứng càng xa vụ án ấy càng tốt.
“Thanh tra Hearn như thế nào?” Nàng hỏi và cảm thấy giọng nàng lo âu hơn điều mình mong muốn.
“Óc văng đầy người ông ấy,” đại úy Mullen bảo.
“Ồng ấy đang lau bằng giấy Kleenex đấy,” viên trung úy nói thêm, hẳn là tìm cách làm nàng sửng sốt. Nàng bỏ mặc ông ta. Nàng cũng chẳng nhăn mặt. Nhưng nàng quyết định không hỏi thêm Mullen câu nào nữa. Miệng ông có thể to như bụng của ông. Nàng sợ làm cứng nhắc nhận thức của ông ta về bất cứ điều gì ông có thể đã trông thấy hoặc đã nghe được. Hoặc có lẽ nàng chỉ sợ biết được các sự kiện có thể đó là những gì.
Nàng đi đến địa điểm trong thùng một chiếc xe tuần tiễu được gọi đến bằng máy truyền tin. Vì lưu thông trở ngại, chiếc xe không thể đến tận nơi được, nên nàng ra khỏi xe và chen qua đám đông. Những nhân viên cảnh sát khác đang tìm cách giữ trật tự. Các con đường bị cản trở một phần do các xe cảnh sát, một phần do những đám đông người xem. Xe của sở đang đậu trên vỉa hè hoặc đậu từng đôi giữa lòng đường - bảy, tám chiếc cả thảy. Nàng cũng nhận ra có một chiếc xe của tòa án nữa. Cửa sau đang mở rộng. Trước mặt nó là chiếc xe của bác sĩ giảo nghiệm. Những chướng ngại vật bằng gỗ được dựng lên. Những người hiếu kỳ đứng sát vào cả ba mặt, và nàng không nhìn thấy một khuôn mặt da trắng nào cả.
“Xin lỗi,” nàng vừa nói vừa cố gắng lách qua. Họ phần lớn đang chăm chú vào lối vào hẻm, dù chẳng có thể trông thấy gì ở đó. Một viên cảnh sát đến đẩy chướng ngại vật để nàng qua. Bây giờ đám đông nhìn nàng. Sự tập trung đã thay đổi cùng với những đôi mắt. Nàng ý thức rằng dân chúng đang nhìn nàng, thắc mắc xem nàng là ai.
Với đôi giày cao gót, nàng bước xuống ba bậc cấp và vào trong hẻm. Bước qua đám gạch vụn không phải là điều dễ dàng gì. Một hình ảnh trong kinh thánh gợi lên trong tâm trí cùng với từ Golgotha - nơi đầy các tảng đá, nơi hành quyết. Golgotha có nghĩa là Núi Sọ. Cũng có những nhân viên cảnh sát trong đường hẻm nữa. Họ có quá nhiều, nhiều hơn cần thiết. Lúc này họ nên trở lại những cuộc tuần tiễu. Người ta nên đưa họ ra khỏi đây đi, nàng nghĩ thế. Nhưng viên đại úy tóc bạc đã trở về trạm, viên trung úy của ông ta cũng bình yên ở đó nữa, và hình như chẳng có ai phụ trách cả.
Phía trước là một vùng sáng rực. Nàng đi về phía ấy, bước cẩn thận. Một viên cảnh sát cuối cùng tránh sang một bên nhường chỗ cho nàng. Nàng trố mắt nhìn xuống cái xác được chiếu sáng. Dường như mặt trời đang chiếu thẳng dọc theo bề mặt quả đất ngay đầu hẻm, thẳng vào mặt hắn. Một phần sọ của hắn đã bay mất. Hắn đã được khiêng vào miếng vải bạt của bác sĩ giảo nghiệm và sắp trở thành một cái bao xác. Trong lúc Judith nhìn, những người phụ trách gấp tấm bạt lên người hắn và kéo phéc-mơ-tuya chiếc bao kín lại. Sau khi nâng chiếc băng ca, họ bắt đầu chuyển nó dọc theo hành lang rồi đi lên đường.
Vị bác sĩ giảo nghiệm đứng nhìn theo trong lúc cầm lấy chiếc túi xách của ông. Tên ông là Blumberg.
Judith bắt tay với ông. “Nguyên nhân chết là thế nào?”
“Bắn từ tai này qua tai kia.”
“Một viên đạn cảnh sát ư?” Nàng đang nhìn xa hơn dọc theo hành lang tìm Joe nhưng không thấy chàng.
“Một cỡ đạn nhỏ hơn thế, tôi tin là vậy.”
Hai nhân viên điều tra đang quỳ trên đống gạch vụn để nhặt các mảnh đạn. Nàng nhìn thấy họ tìm ra một mảnh, nó được bỏ vào chiếc bao đựng tang chứng bằng nhựa. Đống gạch gần đầu gối họ vấy máu và óc, nhưng không có những vũng nhầy nhụa như đôi lúc trong các vụ án khác. Judith nhìn dò xét chung quanh. Nàng đang tìm ủy viên cảnh sát và Trưởng ngành điều tra Cirillo. Nàng tìm những khuôn mặt quen biết, vì nàng cảm thấy hình như đây là một vụ án rất lớn. Vị sĩ quan cao cấp chắc có mặt vào lúc này.
Nàng hỏi bác sĩ Blumberg, “Ai phụ trách vậy?”
“Không phải tôi đâu.”
Một trong những người đứng cạnh đấy tách ra và bước tới. Ông ta mặc thường phục.
“Tôi đang điều khiển cuộc điều tra đấy.” ông ta bảo và cho biết tên và cấp bậc. Judith đã hy vọng ít ra là một đại úy, nhưng ông ta lại chỉ là một trung sĩ thôi. Tên ông ta là Markey.
“Các nhân vật quan trọng đâu rồi nhỉ?” Judith hỏi.
“Tôi đã được lệnh là thi hành vụ này như bất kỳ vụ bắn vì công vụ nào khác có thể được.” Markey quả quyết. Nàng lưu ý đến cách dùng từ “có thể được” của ông ta.
“Ông có ý bảo rằng họ sẽ không đến ư?”
“Họ sẽ đến đây ngay bây giờ đấy.”
Judith suy nghĩ kỹ điều ấy. Mỗi năm, lối bốn mươi hoặc năm mươi thường dân đã bị cảnh sát giết chết, thường trong khi bị gán cho một tội ác, và thường do các nhân viên sắc phục tuần tiễu hoặc các nhân viên điều tra thường. Hiếm khi có các trung sĩ bắn bằng những khẩu súng công tác của họ, càng hiếm hơn cho các trung úy và hầu như không nghe nói đến các sĩ quan cao cấp. Nhưng Joe Hearn lại là một thanh tra; chàng cũng đang chỉ huy một đơn vị chống ma túy. Một vụ giết người thuộc loại này lẽ ra phải kéo các sĩ quan cao cấp khắp thành phố vào. Trái lại, vụ án được ném vào lòng của một viên trung sĩ. Các sĩ quan cao cấp đã không đến. Họ không muốn liều lĩnh dính dáng vào. Hãy để viên trung sĩ thi hành điều ấy.
Lúc nàng chất vấn, trung sĩ Markey cho nàng một số dữ kiện, dù hoàn toàn không phải là tất cả những gì ông ta biết, nàng tin như thế. Một phát đạn đã được bắn đi từ khẩu súng công tác của thanh tra. Hiển nhiên lần này viên đạn ấy đã không bắn vào người chết. Tất cả tám viên đạn đã được bắn đi từ khẩu Saturday, một trong những viên đạn ấy đã gây ra cái chết tức khắc của nạn nhân. Chưa rõ là ai đã bắn tất cả những phát đạn này, Markey bảo. Có lẽ chính người đã chết bắn hầu hết.
“Vậy là vì công vụ,” Judith bảo. “Đó là tự vệ, hoặc có lẽ ngay cả một tai nạn, nhưng vì công vụ?” Giọng nàng đã lên cao lúc nàng biến câu nói thành câu hỏi. Đấy là một câu hỏi liều lĩnh, nhưng nàng phải hỏi.
“Có lẽ hắn tự sát đấy,” Markey vừa nói vừa nhìn nàng với vẻ thận trọng. “Điều duy nhất là, hình như lúc ấy hắn đã bị còng tay vào một cái ống.”
Tim nàng hình như muốn rụng xuống. Dường như bây giờ nó đang nằm trên đầu gối của nàng. Joe đã sát hại hắn, nàng nghĩ. Hành quyết hắn. Với Markey, nàng gắt, “Lập trường của ông thế nào đây?”
“Không có lập trường nào cả. Cuộc điều tra chưa kết thúc.”
Judith tìm cách đọc trên khuôn mặt ông ta, nhưng không có đủ ánh sáng và không có đủ tín hiệu. Markey độ ba mươi lăm tuổi. Hoặc ông ta là một trong những người xuất sắc đang cố gắng lên cao, nếu không, là một trong những kẻ đần độn quyết tâm không nhầm lẫn. Thật là khó đoán. Cách nào ông ta cũng xem thử thượng cấp có khuynh hướng thế nào trước khi trình lên bất kỳ kết luận nào của riêng ông ta. Điều này đặt gánh nặng, với bất kỳ quyết định sẽ thực hiện nào, ngay lên nàng. Thái độ của Markey, khi ông ta đã như thế, không thể nào đoán ra được.
“Hình như thanh tra Hearn đã bắt hắn ở ga xe lửa,” Markey bảo, “rồi mang hắn đến đây đấy.”
“Nhà ga,” Judith gắt, “cách đây hai khu nhà đấy”
“Người ta luôn luôn đưa tội phạm đi khỏi đường phố khi người ta định bắt hắn,” Markey bảo, “Đấy là thủ tục cơ bản đấy.”
“Tôi biết.”
Markey nhìn nàng không nói.
“Thanh tra Hearn đã khai báo chưa?” Judith hỏi.
“Ông ấy nói huyên thuyên, nói lắp bắp.” Markey nhìn nàng một cách ranh mãnh. “Một nhân viên cảnh sát trẻ có lẽ sẽ khắc dấu vào súng mình, nhưng vào tuổi ông ấy, khi người ta giết ai, người ta thường run đấy.”
Judith im lặng. Nàng đợi bất kỳ điều gì Markey sẽ nói tiếp theo.
“Ông ấy không nói đúng mấy,” Markey đưa ra một tờ giấy trống trong sổ tay. “Khi ông ấy cho tôi biết ông ấy đã sát hại kẻ tội phạm một cách tàn nhẫn, tôi cũng chẳng ghi nữa. Những sự thừa nhận như thế chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Mắt họ giao nhau. Một vụ án hiếp dâm nữa có liên quan đến một nhân viên cảnh sát, Judith nghĩ một cách đần độn. Sự ghê tởm thường lệ. Họ làm như thế rồi họ cực kỳ kinh hãi về điều họ đã làm. Tình cảm chủ yếu của họ sau hành động ấy là hối hận. Sự hối hận hoàn toàn, không nguôi được. Họ mong ước được trả giá sòng phẳng.
“Ông ấy ở đâu nhỉ?”
“Ở ngoài đằng sau kia,” Markey bảo, và chỉ qua vai mình về phía ánh sáng ban ngày ở cuối đường hẻm. “Tôi đã cho một nhân viên sắc phục canh chừng ông ấy. Tôi sợ rằng ông ấy có thể tìm cách làm điều gì không hay cho bản thân đấy.”
Judith bước cẩn thận dọc theo hẻm về phía sân trong. Dù nàng lờ Markey đi, ông vẫn đi theo nàng. Nàng bước ra ngoài chỗ ánh sáng ban ngày và bị các tòa nhà bao bọc. Mỗi tòa nhà đều có vẻ như đã bị kết án. Những tấm nhôm đã được đóng đinh vào cửa sổ từ đầu đến cuối. Joe đang ở phía bên kia của sân trong, tay chàng thọc vào túi. Chàng đang quay mặt sang hướng kia nhưng nàng không gọi chàng. Dưới chân nàng, khu vườn cũ rải đầy gạch vụn, những đồ đạc hư hỏng, những mảnh vỡ của các thứ trang bị phòng tắm, với những mảnh vữa vẫn còn dính vào những cây mè.
Markey chỉ về phía Joe. “Ông ấy ở đằng kia.”
“Ông hãy ở đây,” Judith bảo và nàng băng qua sân trong. Joe đã quay trở lại, nhìn nàng đi đến gần. Nhưng nàng dừng lại cách đấy hai bước.
Đối diện với chàng, nàng bỗng thấy mình không nói nên lời. Chẳng ai vươn tay ra để chạm vào ai cả.
Chàng lên tiếng. “Chào em, em khỏe chứ?”
Mặt chàng cau lại, đôi mắt chàng đỏ và da thịt ở má trễ xuống. Nàng cảm thấy hình như chàng già đi mười tuổi trong vòng vài giờ từ khi nàng gặp chàng. Tiến trình tuổi tác có lẽ không thể đảo ngược được. Bây giờ chàng là một con người khác so với lúc sáng hoặc sẽ không bao giờ như xưa nữa. Chàng không còn là người đàn ông mà mình nghĩ rằng mình yêu nữa, nàng tự nhắc nhở mình, và nàng cảm thấy nàng bắt đầu xa cách chàng.
Mặc dầu nàng cố gắng tìm những lời thích hợp cho tình huống này nhưng chẳng có lời nào hiện lên cả và nàng biết rất rõ tại sao… chỉ vì vai trò của nàng tại đây không được xác định rõ ràng. Chỉ có hai vai trò đã có thôi và chúng riêng biệt với nhau, về nghề nghiệp nàng là một công tố viên, và việc tố tụng, nàng cảm thấy như thế, chiếm quyền ưu tiên hơn việc yêu đương. Việc tố tụng có những biên giới trong khi yêu đương chẳng có biên giới nào hết, do đó việc tố tụng hình như là vai trò nghiêm túc hơn. Nó sử dụng kỷ luật. Nó buộc nàng đi vào một đường lối nàng đã quen. Mình không còn là người yêu của chàng nữa, nàng tự nhủ. Chàng đã làm cho việc yêu chàng không còn thực hiện được. Nhiệm vụ của mình bây giờ là truy tổ chàng. Nhưng một phần của nàng vẫn còn ước ao được là người yêu của chàng, ước ao điều ấy mãnh liệt hơn bao giờ hết, nàng muốn an ủi chàng, ôm đầu chàng vào lòng.
Sự xung đột làm nàng sốt ruột với chàng.
“Có ai cho anh biết những quyền lợi của anh chưa?”
Chàng gật đầu. “Trung sĩ Markey. Nhưng điều ấy không cần thiết.”
“Anh nên có một luật sư đấy.”
“Anh không cần luật sư.”
Sự sốt ruột của nàng hiện lên. “Nếu anh không đủ khả năng kiếm một luật sư, anh có thể được cung cấp một người đấy.”
“Anh biết điều ấy,” chàng khẽ nói. “Anh đủ sức tìm một luật sư. Nhưng chẳng cần gì đâu. Anh đến đấy để giết hắn và anh đã giết hắn. Anh không định giấu gì cả. Hắn đã cưỡng hiếp vợ anh. Anh nói điều ấy để giải thích động lực của anh. Đấy không phải là một lý do để bào chữa. Anh không định chạy tội.”
Và mình đã có rồi đấy. Judith nghĩ một cách tàn nhẫn, một lời thú tội tự nguyện với một viên chức tòa án là chính mình. Một vụ án dễ giải quyết. Vụ án kết thúc. Nàng bảo, “Nếu ngay bây giờ anh có luật sư, ông ta sẽ bảo anh câm miệng lại đấy.”
Joe chỉ nhìn nàng thôi. Chàng không nói gì cả. Chàng chấp nhận lời trách mắng, chẳng phản kháng gì cả.
Judith bảo, “Em được kể rằng anh đã còng tay hắn vào một cái ống.”
“Vâng.”
“Với còng riêng của anh ư?”
“Anh không mang theo còng của anh, em biết đấy.”
Judith biết bước kế tiếp của nàng phải làm gì. Nàng sẽ đặt chàng trước một chiếc máy vidéo và moi ra lời thú tội đầy đủ. Đấy là một công việc mà nàng rất giỏi. Nàng đã làm điều ấy nhiều lần. Những kẻ tình nghi thường tiết lộ cả câu chuyện. Một viên cảnh sát bị tội lỗi giày vò như Joe sẽ dễ dàng cho nàng. Nàng có thể nghe trước các câu hỏi của chàng. Ông đã giữ hắn cố định, đúng không? Và rồi ông hành quyết hắn tàn nhẫn, đúng không?
Nàng chưa bao giờ bất hạnh như thế trong đời. Ồ, tại sao mình lại đến đây nhỉ? Nàng tự hỏi. Tại sao mình không ở lại trong văn phòng mình nhỉ? Tại sao mình tưởng tượng rằng mình có thể cứu được chàng nhi?
Mình không thể cứu chàng được, nàng tự nhủ. Ngoài ra, nhiệm vụ của mình là ở nơi khác - đối với pháp luật và đối với dân chúng của tiểu bang New York. Nhiệm vụ của mình là đối với lời tuyên thệ lúc nhậm chức, đối với lời thề long trọng của mình.
Nàng bảo, “Em nghĩ là anh cũng đã nói với trung sĩ Markey y như thế, rằng anh đã đến đây để giết hắn và rằng anh -” Đến đây giọng nàng vỡ ra. Nàng không thể giữ được vẻ gay gắt của nó - “rằng anh đã định giết hắn từ đầu.”
Joe gật đầu.
“Thôi được,” Judith bảo, “Anh đã nói như thế với bao nhiêu người rồi?”
“Anh không biết.”
“Đại úy Mullen chỉ huy trưởng khu vực đã đến đây, em tin như thế. Anh có nói với ông ấy như thế không?”
“Không.” Nhưng Joe hình như không biết rõ mình. “Anh không nghĩ rằng anh đã nói đâu.”
Judith hất mái tóc một cách giận dữ. Tình hình không thể nào chấp nhận. “Em khuyên anh nên kiếm một luật sư trước khi anh nói với bất kỳ ai khác đấy.”
“Việc ấy không cần thiết.”
“Luật sư sẽ bảo anh khai là tự vệ hoặc rủi ro. Luật sư sẽ bảo anh khai rằng đấy là một vụ bắn vì công vụ đấy.”
“À, không phải đâu.”
“Chẳng ai sẽ khóc nhiều cho người chết cả, Joe.” nàng bảo. “Em van anh đấy, Joe.”
Chàng chỉ lắc đầu thôi. Chàng như một đứa bé đã trốn nhà và bây giờ không chịu trở về. Nàng không thể làm được cho chàng điều gì cả. Luật pháp sẽ đi theo đường của nó, và không ai có thể chận nó lại được.
Điều ấy làm nàng giận, sốt ruột và thảm hại cùng một lúc. Làm sao chàng có thể phạm vào một hành vi ngu xuẩn như thế nhỉ? Chàng đã hại cuộc đời chàng, và có lẽ cả cuộc đời nàng nữa. Chắc chắn là chàng đã làm hại bất kỳ thứ gì họ có thể đã có chung với nhau. Nàng bảo bằng một giọng lạnh lùng, “Anh cũng chẳng có được một bằng chứng chứng tỏ thực sự hắn là kẻ đã hãm hiếp vợ anh nữa đấy.”
Joe rút trong túi ra một gói ảnh. Chẳng nói năng gì cả, chàng trao cho Judith. Bức ảnh trên cùng cho thấy George Lyttle trong gương lúc hắn cưỡng hiếp Mary Hearn.
Nó cũng có cùng tác dụng với Judith như với Joe trước kia. Nó làm nàng chớp mắt. Mắt nàng bắt đầu tự động chớp, và trong độ sáu mươi giây không chịu dừng lại.
Ngay sau đấy, nàng chỉ có thể nói được, “Em sẽ giữ những tấm ảnh này, nếu có thể.” Chúng là những bằng chứng và sẽ được dùng để chống lại hắn tại tòa án. Chẳng có công tố viên nào, lúc nhìn thấy chúng, có thể tin rằng Joe đã giết George Lyttle vì rủi ro hoặc tự vệ cả. Lập luận cho rằng đây là một vụ bắn vì công vụ là không đứng vững được. Dù bồi thẩm đoàn có thể thông cảm chàng nhiều thế nào đi nữa, chàng vẫn dễ bị buộc tội, vì đấy là pháp luật. Chàng là một thanh tra cảnh sát, một người được công chúng tin tưởng, và từ một người như thế, một tư cách như thế không thể nào tha thứ được. Nàng bắt đầu cân nhắc đến sự buộc tội này phải như thế nào, ngộ sát hay cố sát, một trong những mức độ của tội giết người, có lẽ thế. Mức độ nào? Nàng không biết. Ít nhất, một tội hạng B cũng bị tù từ tám đến mười lăm năm. Nàng cố gắng suy nghĩ như một luật sư, tập trung vào những chi tiết chuyên môn về luật pháp. Nhưng nàng không thể nào buộc tâm trí nàng theo đúng hướng được.
“Anh sẽ ra trước đại bồi thẩm đoàn,” nàng bảo.
“Tất nhiên.” Mọi vụ bắn người của cảnh sát đều ra trước đại bồi thẩm đoàn cả. Hầu như trong mọi cuộc xét xử, đại bồi thẩm đoàn đều quyết định điều chỉnh vụ giết người và bãi bỏ vụ án. Nhưng để cản trở một phép lạ, chẳng bồi thẩm đoàn nào sẽ hủy bỏ vụ án này cả.
“Anh muốn nói gì thế?” nàng hỏi chàng.
“Sự thật.”
“Theo anh sự thật là gì?”
“Anh đã giết hắn tàn nhẫn.”
Chắc chắn họ sẽ kết tội chàng, nàng nghĩ thế. “Anh đang bối rối,” nàng bảo. “Ngày mai anh có thể nói ra một điều gì hoàn toàn khác đấy.”
Chàng lại lắc đầu.
Nàng quay lưng lại với chàng và băng qua khu vườn cũ đến chỗ trung sĩ Markey đang đợi. “Hãy lo luật sư cho ông ấy,” nàng bảo ông ta. “Tôi không muốn ông ấy bị hỏi cung và đặc biệt tôi không muốn ký bất kỳ cung từ nào trước khi có một luật sư đến đây.”
Nàng không thể làm cho chàng được gì hơn điều ấy cả và nàng đi ra khỏi hẻm. Nàng đi qua bác sĩ Blumberg, phụ tá giảo nghiệm, ông vẫn còn ở đấy, mặc dù cái xác đã được chuyển đi mất. Nàng gật đầu với ông và tiếp tục đi. Nàng lên đến vỉa hè có những chướng ngại vật bằng gỗ, đám đông là những khuôn mặt da đen nhìn nàng đăm đăm. Chỉ đến lúc đã vượt qua bọn họ và đi về phía trạm xe điện ngầm gần nhất, nàng mới bắt đầu khóc.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt
Robert Daley
Bàn Tay Kẻ Lạ Mặt - Robert Daley
https://isach.info/story.php?story=ban_tay_ke_la_mat__robert_daley