Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Anh Luôn Ở Bên Em
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 27: Ngoại Truyện 2
T
ết Thượng Tỵ* ngày mùng ba tháng ba chính là lần đầu tiên Phó Nguyên Tranh 15 tuổi gặp Lục Uyển Ngọc 12 tuổi. Khi đó hắn vừa mới chôn cất xong người bác giúp việc trung thành, người duy nhất bầu bạn với mình. Còn Lục Uyển Ngọc có xuất thân thế gia quyền thế, là con gái độc nhất của quan lớn trong Tu Nội ti**, do yêu thích công việc ở lò nung nên thường giả nam để đi lại giữa các lò.
*Lễ hội tắm gội rũ bỏ bệnh tật, tà ác từ thời Hán. Về sau tổ chức thêm các hoạt động đi chơi ngoài đồng (đạp thanh), ăn uống yến tiệc bên bờ sông v.v..
** Nơi chịu trách nhiệm giám sát, tu sửa hoàng cung, lăng tẩm, thái miếu...
Phó Nguyên Tranh là cháu ruột của Phó Tuấn Ngạn - hàn lâm học sỹ thừa chỉ. Cha mẹ mất sớm, hắn chỉ còn bác giúp việc lo liệu cho tất cả. Vậy mà từ hôm nay, hắn chẳng còn gì ngoài chút tài sản ít ỏi đủ để qua ngày kia.
Lúc đó Lục Uyển Ngọc vừa chạy khỏi nhà đến bên sông chơi một mình, đang chơi bỗng nhìn thấy Phó Nguyên Tranh, hắn cầm một cây tiêu bằng trúc, chầm chậm thổi. Cô nghe khúc nhạc vấn vương, vang mãi như bất tận đó, không khỏi cảm thấy đôi phần bi thương. Hết một khúc, cô chợt quên khấy mất chuyện phải đến lò nung. Phó Nguyên Tranh cũng nhìn thấy cô.
"Khúc này tuyệt quá." Lục Uyển Ngọc chạy tới gần rồi hỏi: "Xin hỏi huynh đài tên khúc là gì?"
"Nhớ cố nhân." Hắn trả lời lãnh đạm.
Từ ngày hôm đó, chuyện quan trọng nhất xếp sau lò nung chính là tìm đến Phó Nguyên Tranh, nghe hắn thổi tiêu. Ban đầu Phó Nguyên Tranh không thích đáp lại cô cho lắm, nhưng do hắn lịch sự, không thắng nổi sự bám dai như đỉa của cô nên đành mặc kệ cô ngồi bên cạnh mình. Lâu dần, chuyện có một người ở bên đã trở thành thói quen. Sau này Lục Uyển Ngọc mới biết được nguyên nhân hắn không quá tình nguyện là vì ngay từ đầu hắn đã không cho rằng cô là đàn ông. Nam nữ thụ thụ bất thân - điều này hắn rất rõ. Nhưng Lục Uyển Ngọc thì không hiểu nổi, tại sao cô ở các lò vẫy vùng bao lâu này mà chẳng ai nhận ra, thế mà người này chỉ liếc một cái là biết?
Phó Nguyên Tranh thì chỉ cười nhẹ, không chịu nói. Lại về sau nữa, các trưởng bối dòng họ Phó tìm được hắn, đưa hắn đến nhà Phó Duẫn Hoài làm quan trong triều để nuôi dưỡng. Hắn liền ở nhà cao cửa rộng và có một hàng dài huynh đệ. Trưởng bối nói với hắn rằng hắn xếp thứ sáu.
Uyển Ngọc muốn tìm hắn chơi đã không còn dễ dàng như xưa. Gặp ít càng khiến cô thấy nhớ cái con người mãi mãi một vẻ tao nhã, lãnh đạm đó. Có lúc nhớ tới mức không ngủ được, khó khăn lắm mới đi vào giấc ngủ thì là mơ thấy hắn, coi như cô chứng thực một câu trong sách "Ngụ mị tư phục, triển chuyển phản trắc" (cả ngày cả đêm nhớ tới người ta, trằn trọc khó ngủ). Buổi tối ngủ không ngon, ban ngày cô chẳng còn hứng tới lò nung, chỉ muốn ngồi cạnh hắn, lặng lẽ mà nghe một khúc nhạc. Thế là cứ rảnh cô liền đến quán trà nhỏ đầu ngõ nhà hắn, hai mắt nhìn chằm chằm vào cổng lớn, chỉ cần hắn ra là cô sẽ có cách lôi hắn đi. Cứ như vậy, cô đã dõi theo hắn trưởng thành một thanh niên tuấn tú từ một thiếu niên chín chắn. Cô đã không còn quan tâm khúc nhạc có hay hay không, giờ chỉ ngây ra mà nhìn người.
Phó Nguyên Tranh lớn lên, Lục Uyển Ngọc cũng tới tuổi cập kê. Ngày đó cô mặc đồ nữ, áo ngoài màu vàng nhạt, áo trong phấn hồng. Lần đầu tiên hắn nhìn cô mặc quần áo nữ giới, ánh mắt xưa nay vẫn luôn bình tĩnh cũng bất chợt gợn sóng. Tối đến hắn đọc kinh, mỗi chữ đều có thể nhảy ra trước mắt thành Lục Uyển Ngọc mặc đồ nữ, một nụ cười, hoa nhường nguyệt thẹn. Nến cháy hết, hắn đang định gọi người thì bỗng nhìn thấy một bóng con gái ngoài cửa sổ. Hắn thầm thở dài, hắn tương tư thật rồi? Đứng dậy ra mở cửa, nhìn ra bên ngoài xem, không ngờ lại thấy Uyển Ngọc một người đầy đất, hắn giật mình mà hỏi: "Sao nàng lại vào được?"
Cô cười dịu dàng: "Trèo tường đó."
Hắn ngẩn người tại chỗ.
"Ngày mai là muội cập kê, có thể lấy chồng rồi." Cô mở to đôi mắt lấp lánh, nhìn hắn chằm chằm.
"Lấy chồng..." Hắn chưa bao giờ thấy nữ giới nói chuyện lấy chồng với giọng điệu hùng hồn vậy, các chị em trong nhà hắn đều có vẻ xấu hổ khi nhắc tới vấn đề này.
"Cha bảo nhị công tử nhà Viên ngoại lang Công bộ sắp tới cầu thân." Đôi môi đỏ của cô khẽ bĩu, mặt đầy e thẹn. Hắn vừa nghe vậy thì hô hấp liền trật một nhịp.
"Nếu muội lấy huynh ấy rồi thì từ đó về sau không thể tới gặp huynh nữa." Cô lại bước đến gần hơn một bước, ngẩng đầu, hai người đã gần sát.
Cả hai đều im lặng thật lâu.
Cuối cùng, vẫn là Phó Nguyên Tranh mở miệng trước. Hô hấp của hắn hơi bất ổn, giọng nói hơi khàn khàn: "Nếu ta nói, xin nàng lấy ta, cả đời ở bên ta, nàng có đồng ý không?"
Vừa nói xong thì Lục Uyển Ngọc liền cười ngọt ngào với hắn, môi mấp máy: "Vậy huynh nói xem một đời là bao lâu?"
"Một đời..." Phó Nguyên Tranh sững người, một bụng đầy chữ lại không thể mô tả được độ dài của một đời.
"Một đời chính là..." Uyển Ngọc bỗng nhón chân lên, hôn nhẹ lên môi hắn, sau đó nói bên tai hắn: "Đến chết mới thôi."
Hắn chỉ cảm thấy nửa câu trước của cô như một chiếc lông chim đang chọc hắn ngứa ngáy cả người thì nửa câu sau, sự chắc chắn đó đã đánh thẳng vào tim hắn, ầm một cái, tất cả lý trí của hắn tan thành tro bụi, hắn duỗi tay ra ôm lấy cô, miệng lẩm bẩm: "Nàng yên tâm, ta sẽ nghĩ cách."
Phó Nguyên Tranh tránh các lính canh để đưa Uyển Ngọc ra cổng sau. Sau đó, hắn đang quay người định đi về phòng thì nhìn thấy tứ ca - Phó Nguyên Đạc đang đứng ở hành lang. Trong số các huynh đệ thì Phó Nguyên Tranh giống vị tứ ca này nhất, và cũng thân thiết nhất.
Tuy nhiên sức khỏe của Phó Nguyên Đạc từ nhỏ đã không tốt, lúc nào cũng bệnh tật liên miên.
"Tứ ca?"
Phó Nguyên Đạc họ khẽ một tiếng, định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ bảo một câu: "Đi ngủ sớm đi."
"Đêm lạnh, đệ tiễn huynh."
"Không cần đâu." Phó Nguyên Đạc liếc hắn một cái rồi quay người, trên đường về lại tiếp tục ho một trận.
Ba ngày sau, nhị công tử Phùng Thanh nhà Viên ngoại lang Công bộ ngã ngựa, gãy chân, nghe nói còn bị thương cả ở đầu.
Khi Phó Nguyên Tranh biết tin thì hơi giật mình, vốn dĩ hắn định đi xin chú mình đến cầu hôn trước nhà Viên ngoại lang Công bộ. Trùng hợp là mấy ngày nay chú hắn bận bịu việc công, còn đi khỏi thành nữa, thế nên hắn mới bồn chồn, lo lắng như kiến trên chảo nóng.
Thậm chí hắn còn đi xin tứ ca..
Ngồi ngẩn một hồi thì nghe tiếng ho quen thuộc ngoài cổng vọng vào. Không đợi Phó Nguyên Đạc gõ cửa thì cửa đã được mở ra.
"Rảnh không? Chơi với huynh ván cờ." Phó Nguyên Đạc nhìn hắn nói, giọng nói lạnh lùng.
Hắn cụp mí mắt, dường như hơi mất hồn.
Phó Nguyên Đạc không để ý tới hắn mà đi thẳng vào, ngồi xuống cạnh bàn cờ.
"Tháng trước Thường Thế bá tiến cử huynh đến Ngự thư viện thi làm Kỳ đại chiếu." Hắn chầm chậm vươn tay ra nhón lấy một quân cờ đen trong hộp, đặt vào sao góc trái trên cùng của 4 sao góc: "Hôm qua có người đến báo, đậu rồi."
Do sức khỏe kém nên Phó Nguyên Đạc không thể tham gia khoa cử, đây chính là nỗi đau xưa nay khó nói thành lời của hắn. Kỳ đại chiếu không phải là một chức quan, cũng không có cấp, chỉ cho hắn một chỗ mà đến thôi, thật ra cũng chẳng coi là tin vui gì. Phó Nguyên Tranh đang không biết có nên mở miệng chúc mừng hay không thì Phó Nguyên Đạc đã lên tiếng trước: "Hôm nay đệ cầm quân đen đi trước."
"Vì sao?" Vừa hỏi khỏi miệng thì hắn đã hối hận ngay. Lâu nay khi đánh cờ với tứ ca, tứ ca chưa từng thắng bao giờ. Hôm nay tâm tình hắn rối loạn nên nghe thấy bảo mình đi trước thì cứ vậy buột miệng hỏi. (VD: thường thì quân đen đi trước nên có lợi hơn và người yếu hơn nên cầm quân đen)
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Anh Luôn Ở Bên Em
Cổ Tây Tước
Anh Luôn Ở Bên Em - Cổ Tây Tước
https://isach.info/story.php?story=anh_luon_o_ben_em__co_tay_tuoc