Ám Ảnh epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 26
rang viên Highlands chỉ cách ngôi nhà gỗ của Niki vài dặm. Nhưng bây giờ cũng như khi cô còn thơ ấu, khu nhà san sát giống như một thế giới khác, không phải do người trần mắt thịt ở. Những bồn cỏ xanh rợn uốn lượn chạy dài đến mát mắt, xen lẫn những cây cao đủ kiểu và những khóm cây đang nở hoa. Tòa nhà chính mọc lên sừng sững như một lâu đài tưởng tượng trong một cuốn truyện cổ tích, với đầy vẻ huy hoàng của nó thuộc về thời tiền chiến. Gần đó, cách ly bởi những hàng rào cây xanh dày đặc, hiện ra một nhóm nhà nhỏ hơn, không khác mấy ngôi nhà gỗ của Niki. Cô tự nhủ: "Nhà dành cho khách chăng?" Hay chỉ là nhà của những người giúp việc?
Khi đến gần cổng, Niki thoáng nhớ hôm mẹ cô đã lái xe đưa cô đến đây, bà đã phóng xe nhanh tưởng chừng sắp đâm vào cổng. Nhưng cô cũng nhớ nhôm đó họ đã quay lại.
Hôm nay, cô tiếp tục đi tới và lái xe chạy trên con đường vòng tròn vào nhà. Nhớ lại Elle đã khao khát muốn đến đây, đã ước ao làm bà chủ trang viên Highlands một cách vô ích. Niki nổi giận, nhưng cô cố nén. Cô tự nhắc mình, cô đến đây để làm hòa, không phải để thổi lên ngọn lửa căm thù.
Cô đậu xe lại và đi đến trước cánh cửa màu trắng có cái búa bằng đồng sáng loáng để gõ cửa. Cô đưa tay về phía cái búa, nhưng dừng lại nửa chừng một lúc. Nếu cô bị đuổi về thì sao? Lòng tự trọng của cô có chịu nổi không, nếu bị xua đuổi một lần nữa?
Hít một hơi dài, Niki ra lệnh cho mấy ngón tay cầm lấy cái búa và gõ mạnh. Một người quản gia da đen mặc sắc phục ra mở cửa.
- Tôi đến gặp ông Hyland - Niki nói.
- Ông chủ có hẹn cô đến không? - Y lễ phép hỏi lại.
- Không. Tôi tên là Nicolette Sandeman. Xin ông làm ơn báo giùm có tôi đến.
- Vâng, thưa cô.
Người quản gia dẫn Niki vào một phòng đợi rộng thênh thang có sân lát đá cẩm thạch có vân rất đẹp và tường phủ vải cải hoa, treo những bức chân dung của những người trong dòng họ. Y chỉ vào một cái ghế dài thuộc loại đồ cổ thếp vàng để cô ngồi đợi, rồi đi vào trong.
Niki nghĩ bụng, dù sao thì cô cũng đến được đây. Trong đời ông H.D, chưa bao giờ cô được làm như vậy.
Người quản gia trở lại sau vài phút. Bảo: "Xin cô vui lòng theo tôi" và đi ngược vào dọc một hành lang hẹp và dài, đến một gian nhà lộ thiên lồng kính, đầy những chậu hoa lạ.
Duke Hyland đang nằm trên một ghế dài bọc da, như một ông vua đang nằm nghỉ. Ông từ từ đứng dậy, đẩy tấm chăn đắp chân xuống ghế. Ông không nói một tiếng nào, chỉ quan sát mặt cô bằng đôi mắt màu sẫm. Trong gian phòng đầy ánh nắng và ấm áp này, Duke có phần nào khác con người có vẻ bí mật và dễ sợ khi cô còn bé. Tuy nhiên, ông cũng không có vẻ là một người bị bệnh nặng. Thân mình ông đầy đặn và làn da hồng hào. Nhưng Alexi đã nói tình trạng của ông ta đang nguy kịch và Niki không có lý do gì để hoài nghi.
Cuối cùng, Duke lên tiếng, giọng ông không đến nổi bất thân thiện:
- Cô khiến tôi nhớ đến mẹ cô. Trong dáng điệu của cô có một cái gì…
- Cám ơn ông - Niki đáp và ngẩng cao đầu, như để xác nhận cô không còn hổ thẹn vì một quá khứ không do bàn tay cô tạo nên.
Duke đưa tay ra hiệu về phía một cái ghế để mời cô ngồi, rồi ngồi lại vào chỗ cũ. Ông hỏi, giọng vẫn bình thường:
- Tại sao cô đến đây?
- Tôi nghe nói… có lẽ lúc này thuận tiện để tôi… đến ra mắt ông - Cô nói, cẩn thận chọn lời lẽ có vẻ ngoại giao.
- Tại sao lúc này đặc biệt thuận tiện?
- Bởi vì… ông không được khỏe.
Duke cau mày:
- Ai bảo cô thế?
Niki đáp ngay, không muốn làm liên lụy đến Alexi.
- Việc đó không quan trọng. Tôi đã có một lý do khác để đến.
Duke gật gù ra vẻ bằng lòng.
- Tôi đã đoán thế. Vậy thì hãy nói đi.
- Tôi đến bởi vì… tôi mong rằng chúng ta không cần phải thù địch nhau nữa. Tôi không bao giờ hiểu tại sao ông lại chống tôi sau khi má tôi chết và sau đó H.D. Tại sao ông Weatherby đã làm mọi thứ để không cho tôi trở về Willow Cross. Ngay cả sau khi tôi suy luận và nghĩ ra rằng, đằng sau tất cả những chuyện ấy là do bàn tay của ông…
- Nói tiếp đi - Duke hối thúc.
- Tôi vẫn không hiểu, trong khi tôi chỉ muốn làm nên cuộc đời tôi, ông lại dùng quyền lực của ông để ám hại tôi.
- Sao nữa? - Duke hối thúc, như thể cố tìm cách khám phá ra lý do Niki đến thăm.
- Chỉ có vậy thôi. Tôi chỉ đến đây để nói ra điều đó. Có lẽ ông có lý do để tức giận vì má tôi… dính đến cha của ông. Cái đó cũng do ông ta, như do bà. Nhưng việc đó đã qua quá lâu rồi. Không hợp lý nếu bây giờ còn tức giận. Khi tôi nghe tin ông bệnh, tôi đã nghĩ rằng, có thể ông cảm thấy khỏe hơn, nếu chúng ta…
- Cô muốn nói cô đến đây chỉ để làm hòa với tôi? - Ông hỏi với vẻ không tin - chỉ thế thôi à? Cô chỉ muốn thế thôi à?
Niki ngẫm nghĩ một lúc, hiểu rõ Duke muốn hỏi gì. cô có sẵn sàng phủ nhận ngay lúc này và ngay tại đây rằng cô không có quyền gì đòi hỏi mang tên của dòng họ Hyland và được hưởng những quyền lợi kèm theo tên đó? Cuối cùng cô đáp:
- Phải, tôi chỉ muốn thế. Muốn chấm dứt oán cừu, đóng cửa quá khứ. Tôi đã không lấy một ngày được rảnh trí. Tôi muốn chuyện ấy chấm dứt. Tôi muốn sống cuộc đời bình an.
Duke ngó sững cô như thể đang cố nhớ từng nét của người cô. Nhưng rồi thì cô nhận thức được hình như ông ngó xuyên qua cô và thấy một người khác. Ông dựa ngửa ra ghế và hỏi bằng một giọng dịu dàng đến lạ lùng:
- Có bao giờ mẹ cô kể cho cô nghe bà ấy và tôi đã gặp nhau như thế nào không?
- Không - Niki đáp, cô ngạc nhiên vì câu hỏi và giọng của Duke khi hỏi.
- Chúng tôi đã gặp nhau ở Monaco trong một ngày xuân - ông nói và ngừng một chút như để nhớ lại.
Niki cố lục trí nhớ để tìm lại câu chuyện về cuộc gặp gỡ giữa Elle và H.D Hyland ở Vương quốc của chuyện thần tiên ấy.
Câu chuyện trong đó và đã ra đi trên chiếc du thuyền sang trọng, ghé thăm những nơi lãng mạn và cuối cùng đến nước Mỹ. Không hề nhắc đến Duke, Niki lắc đầu:
- Má tôi không bao giờ nói về chuyện đó. Bà bảo tôi rằng…
- Bà bảo cô rằng, đó là lúc bà gặp cha tôi - Duke nói hết câu giùm cô - Bà đã không bao giờ nhắc lại rằng, tôi là người đã gặp bà khi bà không biết có bữa ăn nào sắp tới không, rằng tôi là người đã dẫn bà lên chiếc du thuyền, rằng H.D đã phỗng bà khỏi tay tôi.
Niki cứ lắc đầu hoài.
- Không, tôi không chắc là bà đã không kể. Cô biết điều gì tôi thích nhất ở bà ấy không? Gabrielle là cô gái đầu tiên tôi gặp, không biết rằng tôi là con trai và là người thừa kế của H.D Hyland. Bà ấy có vẻ tươi mát quá, chân thật quá… Tôi đã tưởng sẽ làm bạn với bà. Tôi đã tưởng bà ấy là một người có thể làm cho đời tôi khác đi…
Trong khi nói, mặt Duke hiền dịu hẳn và Niki cảm thấy bị thu hút một cách lạ lùng. Phải chăng vì giọng nói dịu dàng của ông, vì sự nhắc lại thời niên thiếu của ông, vì sự tiết lộ lòng cảm mến của ông đối với mẹ cô mà trước giờ cô không biết.
Nhưng giọng nói của ông đột nhiên thay đổi, trở thành lạnh lùng và cứng rắn, trong khi mắt ông xoáy vào mắt cô.
- Nhưng sự việc đã không xảy ra theo hướng đó. Không, mẹ cô đã lợi dụng tôi rồi bỏ rơi tôi. Bởi vì H.D có vẻ là một cơ hội tốt hơn. Và đó là lý do tại sao giữa tôi và cô không thể có hòa bình. Bây giờ cô đã hiểu chưa, Nicolette Sandeman?
- Không! - Niki cãi lại.
Tuy sửng sốt khi nghe Duke tiết lộ chuyện cũ, cô nhất định không từ bỏ hy vọng hòa giải. Cô có thể ý thức được một điểm gì khác giữa hai người không dính dáng đến sự tức giận hay thù ghét. Cô thấy khá rõ là ông đã gần như phải lòng Gabrielle. Vậy thì tại sao ông không thù ghét H.D đã cướp bà khỏi tay ông? Làm sao sự thất vọng ấy đã biến thành một cuộc báo thù?
- Duke - cô gọi ông một cách thân mật hơn - Phải có điểm nào chúng ta xích lại gần hơn là chia cách chúng ta. Và không phải tôi nói vậy vì muốn cái gì ở ông, mà chỉ muốn chấm dứt cuộc xung đột. Nếu quá khứ đã làm ông đau khổ, thì tôi cũng vậy! Tôi đã lớn lên không có cha, thế chưa đủ sao? Tôi còn là một đứa con mất mẹ.
Cặp mắt màu sẫm của ông sáng quắc lên khi nghe cô cầu khẩn. Không có dấu hiệu gì ông bị bệnh hay yếu sức. Ông có vẻ đầy nghị lực như thể câu chuyện cũ đã phục hồi thêm sinh lực cho ông. Ông nói:
- Chưa đủ, không bao giờ đủ cả. Dù cô nói gì hay làm gì đi chăng nữa, hễ tôi còn sống ngày nào thì cô và tôi là kẻ thù không đội trời chung. Tôi cam đoan với cô như vậy và cô cứ tin như thế!
Nghe ông nói những lời đầy ác ý ấy, Niki không chịu nổi nên bỏ chạy một mạch ra khỏi nhà. Ra đến ngoài, cô mới dừng lại để thở khí trời trong sạch, như để thải ra khỏi người cô thứ nọc độc của Duke đã tiêm vào.
Bây giờ cô mới biết khá rõ, sự sợ hãi của cô lúc cô còn bé đối với Duke, đã không phải là sản phẩm của tưởng tượng. Thế nhưng, trong khi cô thấu hiểu cái bí mật về lòng căm thù của ông đối với mẹ cô, Niki vẫn không thể dò được lòng thù ghét của ông đối với cô đến mức nào.
Lời cam kết của ông sẽ thù ghét cô suốt đời làm cô lo lắng. Nó giống như một lời tiên tri khủng khiếp có từ xưa, mà người ta không thể tránh được hậu quả sau bao nhiêu thế hệ.
Cô đang vội vàng đi ra xa khỏi tòa nhà chính, thì thấy một người đàn ông đang phi ngựa tới. Con ngựa đến gần và chạy chậm lại, rồi phi nước kiệu, Niki nhận ra đó là Babe.
Gương mặt rám nắng của ông ta nhăn lại vì thích thú trong khi ông thắng cương lại và xuống ngựa.
- Niki, thật là ngạc nhiên! Một sự ngạc nhiên thích thú! Tại sao cô không cho biết cô đến thăm tôi?
Câu chào hỏi niềm nở của Babe như một liều thuốc giải độc sau khi cô phải chịu đựng sự chống đối lạnh lùng của Duke. Niki đáp và không khỏi rùng mình:
- Tôi đến thăm Duke.
- Duke? Tại sao…? - Babe tròn xoe mắt hỏi lại.
- Xin ông đừng hỏi gì bây giờ… Tôi ra ngay khỏi nơi này.
Cô bắt đầu đi về phía chiếc xe Buick, nhưng Babe chộp bàn tay cô giữ lại. Ông nói:
- Hãy bỏ xe lại đây. Tôi sẽ cho người đem đến cho cô sau.
- Không…
Cô bắt đầu rứt tay ra, nhưng Babe nắm chặt.
- Này, tôi có thể thấy cô đang bực mình. Và tôi biết đụng vào Duke là như thế nào. Anh ấy có thể làm rắn hổ mang cũng phải sợ khi anh ta nổi nóng. Tôi có thuốc giải để chống lại. Để tôi chia sẻ với cô một ít…
Sự lạc quan vui vẻ của ông thật dễ lay. Niki để ông dẫn đến một nhà xe rộng thênh thang xưa kia chứa bộ sưu tập những kiểu xe hơi cổ điển của H.D. Bây giờ đa số là xe đời mới hơn.
- Ta đi chiếc nào? - Babe hỏi và chỉ vào những chiếc xe hơi của ông ta, một chiếc Lamberghini màu bạc, một chiếc Maserati mui trần màu xanh và chiếc Ferrari màu đỏ, Niki vẫn còn nhớ.
Cô chỉ vào chiếc xe mui trần và Babe mỉm cười tán thành. Một phút sau, họ ngồi trên xe nổ máy chạy đi. Khi đã xa tòa nhà Highlands, Babe nói:
- Cô hãy cho tôi biết, tại sao cô đến thăm Duke?
- Tôi đã muốn… đề nghị làm hòa với ông ấy, bởi vì tôi nghe nói ông ấy bị bệnh.
Babe ngạc nhiên nói:
- Lẽ ra không ai được biết việc đó.
- Ông muốn nói, trong những người sống ở tòa nhà Highlands?
Babe gật đầu:
- Duke biết tôi không sẵn sàng tiết lộ những bí mật về anh ấy. Đối với báo chí, thì quan điểm chính thức của công ty
Hyland là Duke sống mãi mãi. Cũng giống như Công ty thuốc lá Hyland.
- Nhưng làm sao Duke biết ông sẽ không nói điều gì? - Niki hỏi, cố hiểu được mối liên hệ kỳ lạ, nhưng chắc chắn giữa hai anh em.
- Bởi vì đó là cách H.D đã giáo dục chúng tôi. Ông biết chúng tôi không hòa thuận nhau. Đôi khi tôi nghĩ rằng ông đã muốn như vậy. nhưng ông đã dạy chúng tôi, khi động đến công việc của công ty Hyland, chúng tôi không có cách nào khác là đoàn kết với nhau. Ông đã khiến được chúng tôi tin rằng, nếu một trong chúng tôi bỏ hàng ngũ, một tai họa khủng khiếp sẽ xảy
đến.
Niki ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Ông biết không, tôi không nhớ có lúc nào H.D bỏ thì giờ để dạy tôi chuyện gì. Má tôi đã cố bảo rằng, tính ông ta như thế, nhưng tôi không bao giờ tin. Tôi đã chắc chắn ông ấy khác đối với các con "thật sự" của ông. Tôi đã tin chắc chắc tất cả các người có được nhiều thứ mà tôi không có được.
- Cô không nói đến tiền bạc chứ, Niki?
Cô lắc đầu:
- Tôi đã tưởng tượng ra tất cả những thứ tuyệt vời trong gia đình của ông ở tòa nhà lớn trên đồi, những thú vui giữa các người với nhau…
Babe cười không vui:
- Thật tai hại, cô không bao giờ thấy được cảnh thật, Niki. Cái cô tưởng tượng chỉ có trong một truyện thần tiên.
Niki tin rằng ông ta nói thật. Cô đã thấy tận mắt sự giàu có và đặc quyền của các con chính thức của H.D, nhưng cô ít thấy có bằng chứng nào cho thấy họ có hạnh phúc thật sự.
Xe vẫn chạy cho tới khi họ đến một cảng nhỏ dành cho thuyền bè ở bờ biển. Chỉ có một chiếc đang buộc ở cầu tàu, một du thuyền có vẻ là của gia đình Hyland. Babe cùng Niki xuống xe và một người đàn ông lớn tuổi đội cap thuyền trưởng, từ trong một cái lều nhỏ bước ra. Ông ta mỉm cười nói:
- Chào ông Hyland… chào cô.
- Chào anh, Bill - Babe đáp.
- Ông đến để chạy thử chiếc Hyland II phải không?
- Có lẽ để sau.
Babe kín đáo nhét một tờ bạc vào bàn tay ông già, rồi dẫn Niki lên chiếc du thuyền. Ông giải thích:
- Bill xưa kia làm cho Công ty Hyland cho đến khi lớn tuổi không làm việc được nữa. Bây giờ ông ta trông coi các thuyền
máy của tôi.
Niki nghĩ thầm, hai anh em khác nhau. Cô không hình dung được Duke quan tâm đến một người già cả, nói chi đến tìm cách giúp đỡ mà không động đến lòng tự trọng của họ. Cô hỏi:
- Chiếc Hyland II đâu?
Cô tò mò muốn nhìn thấy chiếc thuyền đua là niềm tự hào và là niềm vui của Babe.
Ông ta chỉ về phía cái chái lợp tôn:
- Nó ở đằng kia. Tôi sẽ cho cô xem khả năng của nó sau khi chúng ta nghỉ khỏe một lát.
Niki tựa vào lan can và nhìn về phía chân trời, ở đó trời xanh giáp mặt nước màu xám của Đại tây dương. Cảnh vật yên tĩnh xung quanh và con thuyền lắc lư nhẹ nhàng xoa dịu tâm hồn cô. Babe đi xuống hầm tàu và vài phút sau trở lên với một chai rượu sâm banh, một hộp cavia và một thùng bánh quy nhập khẩu từ nước Anh.
Niki buồn rầu nói:
- Có vẻ như chúng ta ăn mừng, nhưng thật tình tôi kh6ong vui để ăn mừng.
- Giờ này uống sâm banh là hợp nhất. Cô vẫn chưa nói với tôi lý do cô đến tòa nhà Hyland hôm nay.
Ông khui chai rượu và rót ra hai ly. Ông nói:
- Đó là một ý kiến khác của tôi giống trong các truyện thần tiên. Tôi đã nghĩ rằng, có thể lúc này là lúc thích hợp để làm hòa với Duke.
- Nhưng Duke không đồng ý, phải không?
- Không đơn giản như thế. Trong phút đầu, tôi đã có cảm tưởng cuộc viếng thăm của tôi đã… phần nào làm ông ta cảm động. Rồi đột nhiên, ông ta bảo ông ta thù ghét tôi… và tôi biết ông ta nói thật, Babe ạ, tôi có thể thấy vậy trong cặp mắt của ông ta.
- Tôi rất tiếc anh ấy đã làm cô đau khổ, nhưng tính anh ấy là vậy. Anh ấy không thiết tha với ai và không quan tâm đến ai cả.
Thế nhưng cái đó không phải luôn luôn đúng, Niki nghĩ thầm. Cô hỏi:
- Ông có biết Duke đã gặp má tôi trước H.D không?
Babe quá sửng sốt, nên làm rượu tràn ra ngoài ly.
- Duke đã nói với cô thế sao?
- Ông ấy đã nói… đã nói rằng ông ấy quan tâm đến má tôi, rằng trước đó có lẽ có gì giữa hai người nếu bà đã không gặp H.D.
Babe không cãi lại chuyện do Duke kể. Ông có vẻ suy nghĩ, như thể đang ráp nối những mẫu thông tin này vào câu chuyện ông biết không đầy đủ. Ông nói:
- Có thể lắm. Thậm chí còn có lý…
Thấy vẻ mặt Niki bối rối, ông cầm bàn tay cô và nói:
- Cô đừng bắt đầu trách mẹ cô về chuyện gì đã xảy ra cách đây rất lâu. Lúc đó bà còn trẻ và chỉ có một mình. Chúng ta không thể phán xét bà, Niki. Bây giờ lại càng không…
Thế nhưng trong khi Babe nói, Niki có thể thấy trong mắt ông lộ vẻ buồn rầu và cô cảm thấy như là cô phải an ủi ông. Tuy ông đã bênh vực kỷ niệm về Elle, Niki không khỏi băn khoăn, phải chăng kỷ niệm ấy đã bị nhòa đi phần nào vì mẹ cô đã có dính líu với Duke?
Cô rót rượu lại vào ly của ông, hy vọng làm bầu không khí vui hơn. Babe lắc đầu và nói:
- Cô hãy theo tôi, tôi biết có thứ này còn tốt hơn rượu sâm banh.
Babe chạy xuống cầu, gọi ông Bill và hai người cùng nhau kéo một cái remooc dài, đậy vải bạc từ cái chái lợp tôn ra và kéo xuống gần mép nước. Babe giật tấm vải đậy, để lộ ra chiếc thuyền máy dài chín thước sơn màu xanh lục và trắng bóng lộn. Niki thấy trong thuyền hình như không đủ chỗ cho một người, nói chi hai người, thế nhưng khi thấy cô có vẻ không muốn theo ông, Babe chỉ cười lớn và nói:
- Chúng ta hãy bỏ lại các nón và phao an toàn.
- Như vậy có an toàn không? - cô hỏi.
- Dĩ nhiên là an toàn. Vui là ở chỗ đó, Niki.
Cô nép sát vào ông ta trong khi Bill đẩy chiếc thuyền xuống nước. Sau khi thuyền đã xa bờ ba mươi thước, không còn sợ đụng đáy, Babe mới mở công tắc. Máy nổ giòn và ông ta cười khoái trá.
Babe đẩy cần ga về phía trước và một giây sau, họ bay trên mặt nước, bụi bắn tóe vào mặt họ, gió thổi tung tóc họ. Babe tăng tốc độ và chiếc thuyền bắt đầu bật lên khi chạm vào đầu các đợt sóng và lướt khỏi mặt nước từng khoảng từ năm đến mười thước, giống như một viên đá do một đứa trẻ liệng thia lia trên mặt nước. Niki vừa sợ chết khiếp vừa khoái chí. Babe hình như bị thôi miên trong khi mỗi lúc một gia tăng thêm tốc độ. Chậm rãi, Niki muốn nói, chậm bớt một tí, nhưng tim cô đập mạnh quá không nói được. Hai bàn tay cô nắm lại bên hông trong khi bờ biển thụt lùi khỏi tầm mắt với tốc độ đáng sợ. Chiếc thuyền như rung chuyển dưới sức mạnh của động cơ.
Hình như một thiên thu đã trôi qua trước khi Babe kéo cần ga lui, cho chạy lại và Niki mới thưa giãn, thở lại được. Cô nói:
- Trời ơi! Cả đời tôi chưa hề có cảm giác như thế!
Babe lắc đầu có vẻ chưa hài lòng:
- Còn phải chỉnh lại nữa. Tôi còn phải giảm bớt trọng lượng của thân tàu mà không giảm sức mạnh của kết cấu và chỉnh động cơ để mạnh thêm.
- Làm cho thân tàu nhẹ bớt? Như vậy không nguy hiểm lắm sao? - Cô nghĩ rằng chiếc thuyền như hiện nay đã mỏng manh như một vỏ trứng.
- Có nguy hiểm mới kích thích - Babe đáp, mắt ông ta màu xanh rực lên một ánh lửa cô chưa từng thấy - Biết rằng là nguy hiểm và trông mong ai nấy đều thụt lùi lại, đều sợ… như vậy có thắng mới thích.
- Còn ông thì sao, Babe? Bộ ông không sợ hay sao?
- Ở đây thì không, Niki - ông đáp với nụ cười kỳ lạ - Cái đó mới buồn cười. Tôi đã sợ quá chừng… sợ khiếp, không sợ gì bằng có mặt trong phòng họp với H.D hay Duke, hay sống cho có vẻ là một người trong dòng họ Hyland. Nhưng ở đây… đây là nơi tôi không bao giờ sợ.
Ám Ảnh Ám Ảnh - Jessica March Ám Ảnh