Ái Sanh Nhật Ký epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 27: Hàn Sanh, Đừng Đi!
hương 27: Hàn Sanh, đừng đi!
Trầm Hàn Sanh không đưa tay mở ra đèn, mượn sự quen thuộc đối với phòng của chính mình mà vòng đến bên giường, đem Trịnh Duyệt Nhan thật cẩn thận đặt xuống giường.
Làm xong hết thảy, nàng mệt mỏi thở dốc, đang chuẩn bị đứng dậy, thì Trịnh Duyệt Nhan mơ hồ không rõ kêu lên một tiếng “Hàn Sanh”, hai tay bỗng nhiên mềm nhũn ôm lấy cổ của nàng, Trầm Hàn Sanh ngẩn ra, gian phòng bị bóng tối bao phủ, cơn say trong cơ thể đang thiêu đốt, trong mũi lại thoang thoảng mùi nước hoa xa lạ dễ ngửi, còn có một tiếng kêu kiều mị… Làm cho ý thức của nàng bỗng nhiên trở nên hỗn độn, sau đó, một cảm xúc mãnh liệt nguy hiểm từ trong lòng dâng lên, nàng phản xạ có điều kiện nhanh chóng gỡ tay Duyệt Nhan xuống, sau đó vươn tay mở công tắc đèn tường đầu giường.
Ngọn đèn ôn nhu ấm áp chiếu sáng căn phòng, Trịnh Duyệt Nhan nằm trên giường, dây váy trên vai không biết khi nào đã trượt sang một bên, hai mắt mấp máy, khuôn mặt tươi cười vương một mảnh ửng đỏ, kiều diễm như hoa đào, đường cong thân thể quyến rũ theo hô hấp hơi hơi phập phồng, hình ảnh kia quả thực làm cho người ta phun máu.
Trầm Hàn Sanh lui về phía sau vài bước, đầu tựa hồ còn choáng váng hơn nữa, thân thể mềm nhũn dựa vào vách tường, sau một lúc lâu, nâng cánh tay lau mồ hôi trên trán, lấy lại tinh thần, đi qua kéo cái chăn mỏng lên người nàng, xoay người rồi đi ra ngoài.
Đi đến bồn rửa mặt, tìm một cái khăn mặt mới thấm nước ấm, sau đó vắt khô, khi ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương, hai gò má hồng nóng lên, Trầm Hàn Sanh nhịn không được đưa tay sờ sờ mặt mình, thật là uống nhiều rồi, nàng nghĩ như vậy, hít vào một hơi thật sâu, xoay người quay trở về phòng ngủ.
Ngồi xuống bên giường, Hàn Sanh do dự một chút, vươn tay đem nhưng sợi tóc hỗn độn trên trán Trịnh Duyệt Nhan vén qua sau đầu, sau đó cầm khăn mặt bắt đầu lau khuôn mặt và cổ của nàng, động tác của Hàn Sanh rất chậm, rất dụng tâm, rất dụng trí. Trịnh Duyệt Nhan nằm ở nơi đó, khuôn mặt bình thản, giống như đã chìm vào mộng đẹp. Trầm Hàn Sanh đem hai tay của nàng lần lượt lau khô, sau đó nhìn nàng một hồi, tắt đèn, rón ra rón rén rời khỏi phòng.
Một tiếng cửa đóng nhẹ nhàng vang lên, đôi mắt Trịnh Duyệt Nhan cũng chậm rãi mở, trong bóng đêm, ánh mắt trong suốt của nàng sáng lóe, khóe miệng chậm rãi tràn ra một nụ cười tươi nghịch ngợm mà ngọt ngào. Làn da vẫn lưu lại một tia mát mẻ ẩm ướt từ chiếc khăn ấm, cảm giác vô cùng thoải mái, nàng cắn cắn môi dưới, xoay thân thể, không tự chủ được ôm chặt chăn. Trên gối đầu, trên chăn có một mùi hương thơm ngát nhè nhẹ, đó là hơi thở của Trầm Hàn Sanh, ngửi mùi hương này như Hàn Sanh đang ở bên cạnh, nhớ tới Trầm Hàn Sanh lúc nãy chiếu cố mình khẩn trương lại rất cẩn thận, trong lòng Trịnh Duyệt Nhan bỗng nhiên dâng lên một loại sung sướng trước nay chưa có, ngay cả trong ánh mắt cũng đều tràn đầy ý cười. Nàng vươn tay nhẹ nhàng vuốt qua vuốt lại gối đầu, cảm thụ cảm xúc mềm mại kia, bỗng nhiên giống con nít, nhắm hai mắt lại, đem mặt vui vào gối thật sâu.
Ánh nắng mặt trời sáng sớm tràn vào bên trong, Trầm Hàn Sanh rốt cục cũng từ cơn ngủ say tỉnh lại, nàng híp nửa mắt từ sô pha ngồi dậy, tay vịn vịn cái đầu nặng nề, trước tiên từ bàn trà với lấy điện thoại di động nhìn nhìn, thời gian là tám giờ hơn năm phút.
Hôm nay trùng hợp là ngày nghỉ, không cần đi bệnh viện, nhưng rời giường giờ này, đối với nàng mà nói đã là chuyện rất lâu không xảy ra, nàng bỏ lỡ thời gian chạy bộ sáng sớm.
Nhưng đồng hồ báo thức vì sao lại không reo? Đồng hồ báo thức của nàng mỗi ngày đều đúng giờ reo lên.
Trầm Hàn Sanh thấy có chút kỳ quái, sau đó mới nhớ đến, nơi này tối hôm qua còn có một người khác ở, nàng đoán già đoán non, có thể nhất định là Trịnh Duyệt Nhan tắt đồng hồ báo thức của nàng, Trịnh Duyệt Nhan làm chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Trầm Hàn Sanh nghĩ đến đây, xốc chiếc chăn mỏng trên người lên. Cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, Trầm Hàn Sanh do dự một chút, gõ gõ cửa, bên trong không phản ứng, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liếc mắt nhìn một cái, lại phát hiện trong phòng không có một bóng người, chăn trên giường lại được gấp xếp chỉnh tề. Trầm Hàn Sanh dựa vào cửa, cơ hồ có điểm hoài nghi chuyện tối hôm qua chỉ là một ảo giác. Mãi đến khi nhìn thấy phòng ăn vẫn là một đống hỗn độn, tựa hồ nàng mới chân chính tỉnh táo lại, giật mình sửng sốt trong chốc lát, không nói không rằng bắt đầu dọn dẹp.
Đứng trước bồn rửa mặt, Trầm Hàn Sanh một bên máy móc đánh răng, một bên nhìn miệng đầy bọt của mình, mi tâm nheo lại thành một đoàn.
Đêm qua tuy rằng có chút say, nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh, tình cảnh ở trong đầu rõ ràng vô cùng. Nàng bỗng nhiên ý thức được, nàng cùng Trịnh Duyệt Nhan không thể cứ ở chung như vậy. Ngay từ đầu khi biết nhau, Trịnh Duyệt Nhan nói thích nàng, nàng chưa từng cho là nghiêm túc, sau lại, trong lúc vô ý biết được Duyệt Nhan là biểu muội của Tòng Y, Hàn Sanh đối với Duyệt Nhan rốt cuộc cũng không hờ hững được, huống chi, cùng Trịnh Duyệt Nhan tiếp xúc càng sâu, lại càng phát giác cô gái này cũng không chọc cho người chán ghét, tương phản nàng còn có điểm thinh thích sự lớn mật và thẳng thắn của Duyệt Nhan.
Nhưng nếu cứ phát triển như vậy, kết quả… Trầm Hàn Sanh dùng sức lắc đầu, không cho chính mình suy nghĩ nữa.
Trịnh Duyệt Nhan mê người không thể nghi ngờ, cái xinh đẹp của nàng tựa như cây thuốc phiện, xinh đẹp tận xương, tràn ngập mê hoặc, làm cho người ta mê muội kìm lòng không được. Hàn Sanh không phải thánh nhân, nếu nói một tia động tâm cũng chưa từng có thì là nói dối, chỉ là, dù cho lòng mình bởi vì một nữ nhân mà rung động, Hàn Sanh vẫn vô cùng tự trách, trong lòng nàng, từ đầu đến cuối bị một cô gái chiếm cứ, đúng vậy, cô gái, Hàn Sanh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khuôn mặt tươi cười thanh thuần xinh đẹp của cô.
Các nàng thật sự từng yêu nhau sâu đậm, tinh khiết như vậy, chân thật như vậy, khắc cốt ghi tâm như vậy. Dù cho cô hiện tại đã gả chồng, thậm chí đã sinh con gái, dù cho đoạn tình yêu kia làm nàng nhiều năm qua hãm sâu vào vũng bùn thống khổ không thể tự thoát ra được, dù cho cô đã không còn nhớ rõ mình, không nhớ rõ về tất cả của các nàng… Vẫn như cũ, cô là ký ức quý giá nhất cuộc đời nàng, là phần ấm áp nhất trong sinh mệnh nàng.
Thế giới bên ngoài cho đến bây giờ vẫn không cuốn hút được nàng, nàng vẫn một mình dõi theo cô ấy, tuân thủ lời hứa chính miệng mình đã nói ra, nàng biết mình thực ngốc, trong lòng rất đau đớn, tuy nhiên, khoảng thời gian ấy tựa hồ đã xâm nhập cốt tủy, hợp vào huyết mạch, chúng nó đã tồn tại tự nhiên như là hô hấp mỗi ngày.
Nàng không biết chính mình về sau phải làm sao bây giờ, không biết giữ lấy trạng thái này đi đến hết cuộc đời như thế nào, nhưng hiện tại nàng rất rõ ràng, nàng cũng không chuẩn bị tốt để bắt đầu yêu thương tiếp.
Trầm Hàn Sanh ngơ ngác đứng đó, nhìn gương mặt tái nhợt của mình, hai mắt vô thần, một hồi lâu, đem vòi nước đóng lại, chậm rãi đi ra ngoài.
Gần nhất thời tiết hay thay đổi, một hồi trong xanh một hồi âm u, vòng đi vòng lại. Vào ban đêm lại nổi lên một cơn mưa to.
Phòng khách đang chiếu một bộ phim truyền hình nhiều tập, A Lan ngồi trên sô pha xem say sưa, Diệp Tòng Y nghiêng người tựa vào sô pha, bàng hoàng nhìn trận mưa to ngoài cửa sổ.
Qua sinh nhật Trịnh Duyệt Nhan không lâu, Trịnh Thái bởi vì chuyện làm ăn phải đi Mĩ, vừa vặn Tào Vân Tuấn cũng muốn tham gia một hiệp hội luật sư tổ chức nghiên cứu và thảo luận, liền cùng ông đồng hành, sớm đã nói, Tào Ấu Tuyết được ủy thác toàn bộ cho nhà trẻ, cuối tuần mới về nhà, cho nên trong nhà lúc này chỉ còn lại có hai người Diệp Tòng Y và A Lan.
Trong nhà trống vắng, Diệp Tòng Y cảm thấy may mắn khi có A Lan ở bên cạnh, nhưng A Lan lúc này ngồi bên cạnh cô, trong lòng cô vẫn khó chịu chua sót, quả thực cảm giác như không thể hô hấp.
Cô miễn cưỡng áp chế thống khổ và áp lực trong lòng, im lặng ngồi một lát, A Lan lại đột nhiên phát hiện cô dị thường, ánh mắt dời khỏi ti vi, thu liễm khuôn mặt tươi cười, quan tâm hỏi: “Diệp tiểu thư, cô làm sao vậy? Có phải… lại đau đầu?”
- Không có, không có việc gì. – Diệp Tòng Y miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, sau đó đứng dậy: “Tôi biết cô thích xem phim này, cô xem đi, tôi muốn đi ra ngoài có chút việc.”
A Lan ngạc nhiên, sau đó nói: “Bên ngoài mưa rất lớn.”
- Không sao, tôi lái xe đi. – Diệp Tòng Y nói xong, lên lầu cầm lấy chìa khóa xe, mở cửa rồi đi ra ngoài.
Trên đường, chiếc ô tô màu trắng chạy trong trận mưa lớn, Diệp Tòng Y một bên lái xe, một bên nhấn gọi số Hà Na, điện thoại lại truyền đến một giọng nữ lạnh như băng: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã khóa máy.” Cô nhíu nhíu mày, ném điện thoại di động qua một bên, hai tay nắm chặt tay lái.
Bởi vì nguyên nhân thời tiết, khách đến quán bar cũng không nhiều như bình thường.
Tiểu Phương đặt một ly cocktail đã pha chế trước mặt một vị khách, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi một nữ tử ngồi trên quầy bar cách đó không xa, một lát sau, hắn rốt cục kiềm chế không được, lại đi qua, giựt ly rượu trong tay cô, thấp giọng khuyên nhủ: “Tòng Y, em thật sự không thể uống nữa.”
Diệp Tòng Y uống rượu không tốt, uống xong hai ly rượu Vodka, người đã muốn chóng mặt, cô vươn tay đoạt lại cái ly trong tay Tiểu Phương, thản nhiên cười nói: “Tiểu Phương, các anh làm ăn kiểu gì vậy? Khách muốn uống rượu cũng không cho?”
Tiểu Phương không nghĩ tới cô uống rượu tác dụng chậm, ngược lại so với người bình thường còn say nhanh hơn, cười khổ nói: “Tòng Y, em say.”
- Không, tôi không có say. – Diệp Tòng Y ghé vào quầy bar, thì thào nói: “Hà Na đâu? Em ấy thế nào còn chưa đến?”
- Hà Na đêm nay xã giao với khách quan trọng, di động đều tắt.
Diệp Tòng Y lầm bầm nói: “Em ấy không phải bạn tốt.”
Tiểu Phương có chút bất đắc dĩ nhìn cô, đang muốn khuyên nữa, miết mắt thấy bên kia có khách ngoắc, đành quay đầu dặn dò người hầu rượu: “Đừng cho cô ấy uống rượu nữa, tôi chốc lát quay lại đây.”
Diệp Tòng Y cau mày, cái miệng nhỏ đem rượu trong ly một hơi cạn sạch, đầu hơi choáng váng, không nhớ đến nhiều sự việc, cảm giác khó chịu hít thở không thông giảm bớt không ít, thần kinh lại bởi vì cồn mà hưng phấn, cô lắc lắc đầu, đối với người hầu rượu nói: “Thêm một ly nữa.”
Nhân viên hầu rượu kia cười nói: “Tiểu thư, tôi biết cô, cô là bạn của anh Phương, anh Phương vừa rồi dặn dò, nói không thể lại cho cô rượu, xin lỗi…”
Lời còn chưa nói xong, một thanh âm lạnh lùng liền bay vào tai: “Buồn cười, không thể cho rượu? Không thể cho rượu các người mở quán bar làm gì! Sớm đóng cửa đi cho tôi!” Nhân viên hầu rượu nghiêng đầu nhìn, thấy một nam thanh niên tây trang giày da từ bên kia chậm rãi đi tới, đi đến bên người Diệp Tòng Y, nghiêng người dựa vào quầy bar, ánh mắt cẩn thận đánh giá cô một chút, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười: “Vị mĩ nữ này, một mình uống rượu không có ý nghĩa, tôi mời cô uống nhé, nói đi, cô muốn uống rượu gì, chỉ cần cô nói, tôi thách cậu ta đủ to gan không lấy cho cô.”
Nhân viên hầu rượu thấy người tới khẩu khí quá lớn lối, không phải thiện lương gì, nên không dám nói tiếp, ngay lúc đó thanh âm hùng hậu trầm thấp của Tiểu Phương liền truyền tới: “Vị tiên sinh này, thật có lỗi, bạn gái tôi tửu lượng không tốt, không thể uống nhiều, quý khách nếu muốn uống rượu, tôi bồi.”
- Bạn gái? – Nam tử kia hiển nhiên là không tin, nhưng vị Bartender trước mặt, gương mặt anh tuấn lộ ra cương nghị, dáng người lại cao lớn cường tráng, đứng ở trước mặt khí thế ngang nhiên, hắn nhìn Tiểu Phương trong chốc lát, nhún vai: “Được rồi, chiếu cố tốt cho bạn gái.” Nói xong bưng ly rượu tránh đi.
Diệp Tòng Y một tay cầm ly rượu, một tay chống đầu, giống như không thấy chuyện gì quanh mình xảy ra, Tiểu Phương nhẹ nhàng thở ra, lại nhíu chặt mày, hắn đến bên tai cô nói: “Đem di động đưa tôi, tôi gọi điện thoại cho tiên sinh đưa em trở về.”
- Tiên sinh? – Diệp Tòng Y hơi hơi nhíu mày, một hồi lâu mới nói: “Anh ta mấy ngày nay xuất ngoại.”
Tiểu Phương thấy khó khăn, hắn nhấp mím môi, lấy di động ra, do dự đã lâu, rốt cục đi qua một bên, gọi đến một dãy số.
Hơn hai mươi phút sau, một chiếc xe taxi đứng bên ngoài quán bar Ái Muội, Trầm Hàn Sanh từ trong xe đi ra, vội vàng vào quán bar.
Mới lên lầu, Tiểu Phương liếc mắt một cái thấy, từ quầy bar đi ra, bất đắc dĩ nói: “Tôi không biết nên làm sao bây giờ với Tòng Y, em ấy nói chồng không ở nhà, Hà Na có việc, tôi ở nơi này nhất thời cũng không thoát thân…”
Trầm Hàn Sanh không đợi hắn nói xong, lo lắng nói: “Anh thế nào lại cho cậu ấy uống nhiều rượu như vậy?”
Tiểu Phương vô tội sờ sờ cái mũi: “Khi tôi chú ý tới, Tòng Y đã uống mấy ly, em ấy đến đây cũng không gọi tôi tiếp đón. Dù gì em ấy cũng không uống bao nhiêu, chỉ là tửu lượng thật sự thấp.”
Trong lúc nói chuyện, Trầm Hàn Sanh đã đi đến trước người Diệp Tòng Y, thấy cô im lặng nằm trên quầy bar, mái tóc dài phân tán, nàng bất chấp lại thầm oán Tiểu Phương, vươn tay muốn đỡ bả vai cô, nhưng nghĩ đến cái tát đêm đó, tay lại đông cứng giữa không trung.
Tiểu Phương vẫn không hề cố kỵ, tiến tới nhẹ nhàng kêu: “Tòng Y, Tòng Y, Hàn Sanh đến đây.”
- Hàn Sanh. – Thân mình Diệp Tòng Y khẽ run lên, chậm rãi nâng đầu, xoay người lại, một thân ảnh quen thuộc liền đập vào mi mắt, cô ngơ ngác nhìn nàng, vẫn không nhúc nhích, nghi ngờ chính mình đang nằm mơ, Trầm Hàn Sanh thấy vẻ mặt lo sợ bất lực không yên của cô, trong lòng bỗng nhiên tràn ngập đau xót, đưa tay đỡ cô, nhẹ giọng nói: “Nào, tôi đưa cậu về nhà.”
Diệp Tòng Y rũ lông mi, ngoan ngoãn từ ghế cao nhảy xuống, tất nhiên đứng thẳng cũng không xong, Trầm Hàn Sanh vội vàng ôm cổ cô, Tiểu Phương giương miệng, kinh ngạc nhìn hành động Diệp Tòng Y, một hồi lâu mới nhớ ra mở miệng nói: “Tôi đưa hai người lên xe.”
Trầm Hàn Sanh lắc đầu: “Tôi có thể làm được, anh cứ lo cho nơi này đi.”
Trên đường nàng nửa ôm nửa giúp đỡ Diệp Tòng Y đi về phía trước, vừa đi xuống lầu, Diệp Tòng Y bỗng nhiên dừng cước bộ, Trầm Hàn Sanh kỳ quái nghiêng đầu: “Làm sao vậy?”
Diệp Tòng Y nhìn nàng không chớp mắt, trong mắt bỗng nhiên lóe lên lệ quang: “Hàn Sanh, lần trước… lần trước thực xin lỗi.” Thanh âm của cô bị âm nhạc che giấu đi, cơ hồ không nghe thấy.
Yết hầu Trầm Hàn Sanh căng lên, lập tức nói không ra lời, một hồi lâu, dời ánh mắt, không lưu loát nói: “Không, nói thực xin lỗi … là tôi mới phải.”
- Hàn Sanh. – Thanh âm Diệp Tòng Y có chút bức thiết, thân mình lay động một chút, vươn tay xoa hai má nàng, Trầm Hàn Sanh dường như tránh né, nghiêng mặt qua một bên, nuốt nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Bên ngoài mưa rơi hung mãnh, cũng không có xu hướng dừng lại, đèn đường chiếu rọi xuống, nơi nơi đều là một mảnh trắng xoá. Trầm Hàn Sanh cùng Diệp Tòng Y đi đến chiếc ô tô màu trắng, không thể tránh được toàn thân đầy nước mưa, trang phục trên người cơ hồ ướt đẫm.
Trầm Hàn Sanh rất nhanh đem cửa sau ô tô mở ra, cho Diệp Tòng Y ngồi xuống, đang muốn đóng cửa xe, Diệp Tòng Y bỗng nhiên đưa tay để ở cửa, nhanh chóng từ trên xe xuống, ôm cổ nàng: “Hàn Sanh, đừng đi!”
Thân thể Trầm Hàn Sanh nháy mắt cứng đờ: “Tòng Y, cậu… cậu buông, tôi lái xe đưa cậu về nhà, cậu gặp mưa như vậy sẽ sinh bệnh.”
Bả vai Diệp Tòng Y nhẹ nhàng run run: “Hàn Sanh, tôi rất nhớ cậu, mấy tháng qua, tôi luôn luôn nhớ cậu, nhớ cậu phát điên, tôi làm sao bây giờ, tôi nên làm cái gì bây giờ?”
Trong lòng Trầm Hàn Sanh chấn động, phản ứng đầu tiên chính muốn đem cô đẩy ra, nhìn mặt của cô, xác nhận lời nói của cô có thật hay không, Diệp Tòng Y lại ôm chặt lấy cổ nàng: “Hàn Sanh, tại sao có thể như vậy? Vì sao tôi không thể thoát khỏi cậu, vì sao tôi như vậy?”
Thân thể của nàng run rẩy cực độ, Trầm Hàn Sanh như con rối gỗ đứng trong mưa, hai tay buông xuống hai bên, vẻ mặt đều là thần sắc không dám tin, thì thào nói: “Tòng Y, cậu say, cậu nhất định là say, cậu… cậu nên trở về trong xe đi.”
- Không, tôi uống rượu, nhưng tâm trí tôi chưa bao giờ thanh tỉnh hơn lúc này. Hàn Sanh, tôi nhớ cậu, tôi muốn gặp cậu, tôi… tôi thích cảm giác cậu hôn tôi! Tôi cuối cùng… luôn nhớ tới buổi tối ngày đó, nhớ tới từng điểm nhỏ ngày hôm đó. – Diệp Tòng Y buông nàng ra, vươn tay sờ khuôn mặt nàng, khóc nói: “Tôi rất hối hận vì đánh cậu, mỗi khi nhớ đến dáng vẻ cậu khóc, tâm của tôi liền đau muốn chết, Hàn Sanh, đó không phải là ý tôi muốn, không phải…” Cô nức nở, bỗng nhiên xúc động lại ôm lấy nàng, ngửa đầu hôn môi nàng.
Trầm Hàn Sanh hơi hơi giương môi, còn chưa kịp nói câu nào, môi đã bị chặn, đầu lưỡi thơm ngát ôn nhuyễn tiến vào, chạm đầu lưỡi nàng, bất thình lình bị trùng kích, làm cho đầu óc nàng ngừng hoạt động, trong ánh mắt lại tựa hồ dấy lên một ngọn lửa hừng hực, nàng bỗng nhiên một tay ôm lấy cô, hung hăng hôn.
Những hạt mưa lạnh như băng đánh vào mặt các nàng, thân thể các nàng, mang theo một chút đau đớn, nước mưa theo tóc chảy xuống, xiêm y dính chặt vào người, các nàng cũng không để ý đến, chỉ liều mạng hôn môi đối phương, không ngừng hôn môi đối phương.
Cửa xe không biết khi nào đã “rầm” một tiếng đóng lại, ngoài cửa sổ xe mưa rơi gió rít vẫn còn đang tàn sát bừa bãi, mà trong thùng xe mưa rền gió dữ chỉ mới vừa bắt đầu.
Trong cái hôn môi kịch liệt triền miên, thân thể nóng cháy của Trầm Hàn Sanh cùng Diệp Tòng Y dính sát vào nhau, xúc cảm ấm áp quen thuộc kia hoàn toàn đuổi đi cơn rét mà mưa mang đến, Diệp Tòng Y khép nửa đôi mắt, yết hầu nhịn không được phát ra thanh âm trầm thấp, ánh mắt Trầm Hàn Sanh dần dần trở nên cuồng dã, hô hấp nóng rực phủ lên da thịt trắng noãn không tỳ vết của cô, điên cuồng đưa môi hôn lên khuôn mặt cô, cái mũi cô, đôi môi cô, chiếc cổ cô, hai tay rất quen thuộc với thân thể cô… Nàng một bên hôn môi cô, một bên cởi váy cô xuống, sau đó đem quần lót cô cởi ra để qua một bên.
Trong ô tô phát ra âm thanh này, một ý niệm trong đầu Diệp Tòng Y chợt lóe qua, đây có lẽ là điều điên cuồng nhất cuộc đời cô làm, nhưng mà cô lại hoàn toàn không thể kháng cự, cũng không muốn cự tuyệt, sóng triều dục vọng cứ dồn dập dồn dập đánh sâu vào lòng, vào linh hồn và thân thể cô, đem bao phủ hoàn toàn lý trí, người trước mắt, đối thân thể của cô quả thực so với chính cô còn quen thuộc hơn, nàng có thể tinh chuẩn tìm được chỗ mẫn cảm của cô, dễ dàng trêu chọc khơi dậy dục vọng của cô, nàng hoàn toàn có khả năng khiêu khích cô, tra tấn cô, lấy lòng cô, mỗi chỗ môi và tay nàng lướt qua, tựa như bị điện giật, mang đến cho cô từng đợt run rẩy kỳ diệu không thể tả, làm cho cô chìm vào bể dục không thể tự kềm chế, làm cho thân thể cô cam tâm tình nguyện vì nàng hoàn toàn phát động và nở rộ, cô chưa bao giờ biết, chính mình cư nhiên lại mê luyến cảm giác xác thịt mang đến như vậy.
Hạt mưa lớn đánh vào cửa kính xe, kêu lên đôm đốp, trong xe tràn ngập âm thanh ái muội, nhưng lại càng lúc càng lớn thanh, càng ngày càng làm người ta mất hồn. Thùng xe nho nhỏ này như bị cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, làm cho người ta không cố kỵ gì, cảm giác kích tình tuyệt vời như vậy Diệp Tòng Y chưa bao giờ trải qua, hai mắt bị phủ bởi một tầng sương mù, thân thể xụi lơ thành vũng nước. Khi Trầm Hàn Sanh đưa tay hướng đến giữa hai chân cô, nơi đó đã sớm náo loạn, Diệp Tòng Y biết rõ thân thể chính mình biến hóa, khuôn mặt càng bị thiêu đốt, trong lòng bỗng nhiên nảy lên một tia cảm giác thẹn thùng, theo bản năng khép hai chân lại, hai tay lại ôm chặt lấy đầu Trầm Hàn Sanh.
- Hàn Sanh…
Cô động tình gọi tên nàng, thanh âm kiếm nén không nói nên lời, động tác Trầm Hàn Sanh chậm lại, môi hôn trở nên ôn nhu, ngón tay cũng không vội vã tiến vào, mà ở lối vào dục vọng kia lưu luyến bồi hồi qua lại, thân thể Diệp Tòng Y lại dần dần thả lỏng, cúi đầu, mút lấy đôi môi Trầm Hàn Sanh.
Một chuỗi âm thanh chói tai của tiếng chuông di động lại ở ghế phó lái phía trước vang lên, thanh âm đột ngột này làm cho hai người đều ngẩn ra, không tự chủ được dừng động tác.
---------------------------------------------------
P/s: Tên chương là mình đặt, tại chương này có một đoạn H nhỏ (mặc dù đoạn này không thể nào nhỏ hơn) *cắn cắn* nên bên Tấn Giang vẫn khóa nên mình không xem được tên chương, chương sau cũng vậy, mĩnh cũng đi nhiều nơi kiếm mà không thấy *lật bàn*
Ái Sanh Nhật Ký Ái Sanh Nhật Ký - Quảng Lăng Tán Nhi