Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Yêu Trong Đau Khổ
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 26: Suýt Nữa Đã Mất Đi….
T
hương tâm khổ sở khiến Tả Á không cầm lòng được nghĩ đến bài hát “Chia tay vui vẻ”. Lời ca cô không nhớ, chỉ nhớ duy nhất bốn chữ “Chia tay vui vẻ”. Nhưng mà, chia tay thì làm sao có thể vui vẻ đây? Mình không hề có chút vui vẻ nào, tâm tình khó chịu không thôi, muốn trốn vào một nơi nào đó không người để khóc lớn lên một trận cho đã.
Cô không muốn về nhà, không muốn gặp bất kỳ người quen nào, chỉ muốn một mình gặm nhắm nỗi đau, một mình âm thầm chịu đựng. Tinh thần bấn loạn đi tới siêu thị mua hai lon bia. Cô muốn uống cho thật say, say rồi sẽ quên đi những chuyện không vui, quên đi bởi vì Chung Dương mà khiến cô vô cùng đau khổ, quên đi thái độ làm tổn thương người của người nhà họ Chung, quên đi việc mỗi người sắp một ngả.....Quên đi sự đau lòng…..
Tả Á ra khỏi siêu thị, vội vàng khui hai lon bia nốc ừng ực, cuối cùng giang thẳng hai tay vứt hết lon rỗng đi. Đầu óc có chút mụ mị, cô ngất ngưỡng bước lên xe buýt, mãi đến trạm cuối cùng tài xế phải nhắc nhở cô xuống xe, có vậy cô mới bước xuống xe với cơ thể lung lay bất ổn.
Dưới sắc trời mông lung, cô đứng trên vỉa hè ngước nhìn bầu trời bao la rộng lớn, ngắm nhìn không gian mênh mông và thần bí thế này. Mơ màng lú lẩn thế nào bỗng nhiên cô lại nhớ tới lần đầu tiên tỏ tình của Chung Dương.
Trong một chiếc xe cạnh bờ biển, anh tỏ tình với vẻ vô lại, còn lưu manh mà hôn cô, sau đó còn rất vô sỉ xông vào cuộc sống của cô, nắm trọn trái tim cô. Nhưng bây giờ, tim đã không còn nữa, trống rỗng đến khó chịu. Không nhịn được nữa Tả Á bật khóc lên, bước xuống bậc thang chạy tới bờ cát, len lỏi qua dãy đá ngầm, lảo đảo nghiêng ngã bò lên một tảng đá cao chừng vài thước ở cách bờ cát rất xa.
Thân thể không vững, tầm mắt mơ hồ, đầu óc choáng váng, Tả Á cúi đầu nhìn xuống mấy chữ “Đá liền cành”* màu đỏ to tướng dẫm ở dưới chân. Đá liền cành gì chứ, đều là lũ chó má, con người cứ luôn không được ở bên nhau, sao đá lại có thể liền cành được chứ? Cô bật cười khanh khách, cười đã một hồi rồi lại khóc tiếp.
Gió rất lớn, rất lạnh thổi vào mặt Tả Á, thân thể đang phát run lập cập, trái tim cũng lạnh lẽo không kém. Hoàn toàn trống rỗng, rỗng đến mức khó chịu, hai chân chợt mềm nhũn ngã ngồi lên mặt đá. Nghẹn ngào cùng với tiếng gió biển tự hỏi: Mình say rồi ư, thế sao trái tim vẫn còn đau đớn đến vậy.
Sắc trời dần tối, bọt sóng ướt át lành lạnh vỗ lên tảng đá, Tả Á vẫn nằm ở nơi đó vừa khóc vừa cười, giọng nhừa nhựa hát lên bốn chữ “Chia tay vui vẻ”. Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên ngắt lời cô. Tả Á nhíu nhíu mày, lục lọi cả buổi mới mò được điện thoại di động trong túi, cố gắng mở hai mắt để tìm nút trả lời, lọ mọ mãi một lúc mới tìm được.
“A lô.....Ai đó, gọi cho tôi làm gì.....Mấy người đang làm phiền tôi ca hát đó có biết không, biết không hả.....”
Nghe lời nói bất thường của Tả Á, Kiều Trạch hơi lo lắng hỏi: “Em đang ở đâu? Không về trường học sao?”
“Hi hi hi.....” Tả Á cười khúc khích nói, “Kiều Trạch.....Là Kiều Trạch à.....Sao anh biết tôi không về trường học vậy.....Phải.....Phải đó, tôi không có về trường học?”
Ở đầu điện thoại bên kia, Kiều Trạch nghe được âm thanh ầm ầm của tiếng sóng biển, trong lòng mơ hồ thấy bất an, giọng nói cũng khẩn trương hẳn lên, “Em ở đâu?”
Tả Á mơ mơ màng màng quay đầu lại, tay còn lại vỗ lên mặt đá, “Ồh....Tôi đang ở trên một tảng đá, trên một tảng đá rất lớn.”
“Rốt cuộc em ở đâu?” Lòng Kiều Trạch sốt ruột đến phát hoảng, lúc này thủy triều đang lên, lại nghe Tả Á nói chuyện mơ mơ hồ hồ, giống như đang uống rượu say vậy.
Tả Á trở người nằm dài ra tảng đá, trong bóng đêm mông lung tìm kiếm mấy chữ to đùng trên tảng đá. Nhận định một hồi lâu mới vui mừng thốt lên, “A ha.....Tìm được rồi, phía trên có chữ này, Đá liền cành.....Đúng rồi, là Đá liền cành.”
Nói xong phóng tầm mắt mơ hồ nhìn quanh bốn phía, đôi mắt to tròn trợn trừng lên nhìn tới bốn phía đều là nước biển, vốn là bờ cát, đá ngầm lổm chổm đề đã bị nước biển bao phủ, mà chóp đá chỗ cô ngồi cũng sắp bị lấp mất, ý thức mơ hồ ngay lập tức tỉnh táo, Tả Á hoảng hốt hô lên: “Kiều Trạch.....Kiều Trạch, nước biển lên tới đây rồi, tôi không xuống được, Kiều Trạch.....!”
Kiều Trạch nghe lời Tả Á nói mà tim như muốn ngưng đập, khẩn trương hét lên: “Đừng sợ, tôi sẽ đến đó ngay.”
.....
Khi Kiều Trạch cùng dân cảnh xách theo đèn pha chạy tới vùng nước biển nơi Đá liền cành, chiếu rọi tới chỗ của Tả Á thì thấy nước biển đã tràn qua tảng đá ngầm, Tả Á như người chết nằm sóng xoài trên mặt đá, sóng biển vỗ lên người như thể bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị dìm xuống biển.
Nỗi sợ hãi như quấn chặt lấy trái tim Kiều Trạch, sắc mặt đông lạnh dọa người, nhìn chòng chọc vào vị trí Tả Á. Dân cảnh quen thuộc hoàn cảnh nơi này nói chung quanh chỗ Tả Á đều có đá ngầm, thuyền bè không cách nào ngang nhiên đi vào được.
Nghe xong lời dân cảnh nói, lòng Kiều Trạch như lửa đốt vội cởi xuống tây trang, không chút suy nghĩ liền nhảy vào trong làn nước biển lạnh lẽo, ngay lập tức bơi về phía Tả Á. Hai dân cảnh cũng vội vàng nhảy xuống cùng bơi theo qua cứu người.
Khi Kiều Trạch vươn tay ôm Tả Á vào lòng, thời điểm Tả Á quơ múa tay muốn ôm lấy anh, trái tim anh mới có lại nhịp thở ban đầu. Tả Á còn sống, cô ấy không sao rồi. Anh không dám nghĩ tới, nếu như anh không gọi điện thoại, nếu như anh không chạy tới kịp, hậu quả sẽ đáng sợ như thế nào.
Nhưng cũng may, cũng may cô không sao cả, cơ thể chỉ bị lạnh đông cứng thôi. Vốn định đưa cô đến bệnh viện, nhưng Tả Á lại túm chặt chiếc áo ướt nhẹp của Kiều Trạch gào khóc lên bảo không muốn đến bệnh viện.
Thấy Tả Á còn có hơi sức gào khóc, mà hình như cũng không có bị sặc nước biển, sau khi nói lời cảm ơn với mấy vị dân cảnh xong, Kiều Trạch liền bế Tả Á đi đến khách sạn gần đó.
Anh vừa đau lòng vừa thấy giận, tại sao lại uống say tới mức này, thật sự không dám nghĩ cô đã xảy ra chuyện gì. Ném Tả Á lên giường, Kiều Trạch cởi xuống bộ đồ đã bị nước biển ngấm ướt, để lộ ra một thân hình tráng kiện. Sau đó anh lôi Tả Á dậy, vỗ vỗ lên mặt cho cô tỉnh lại. Nhưng Tả Á lại cười khúc khích với dáng vẻ nửa tỉnh nửa say, ánh mắt mê ly ẩn chứa sự đau khổ và cô đơn, nhưng lại không hề hay biết thiếu chút nữa mình đã bị mất mạng, còn lẩm bẩm đừng làm ồn, đừng làm ồn.
Kiều Trạch tức giận không nhẹ, hồi vía anh bởi vì chuyện khi nãy bị dọa uốn bay mất, mà cô gái này lại không hề hay biết gì cả, không biết lúc đó nguy hiểm như thế nào, cũng không biết tự chăm sóc ình. Rốt cuộc sao cô lại nổi điên uống say như vậy, còn chạy đến chỗ đá ngầm đó, lại không biết đang mùa thủy triều lên.
Kiều Trạch với sắc mặt khó coi đi vào trong nhà tắm xả đầy bồn nước nóng, rồi trở ra lại phòng ngủ. Anh hơi do dự nhìn sắc mặt tím tái, đôi môi trắng bệch của Tả Á, sau đó đưa tay túm cô dậy cởi ra bộ quần áo ướt đẫm, chỉ chừa lại cho cô bộ đồ lót màu đen. Tròng mắt Kiều Trạch bỗng trở nên âm u, cuối cùng anh chuyển tầm mắt sang hướng khác, bế cô lên ôm vào lòng đi tới phòng tắm, đặt cô vào trong bồn nước ấm áp, cô còn thoải mái lầm bầm một tiếng.
Anh ngồi cạnh trông chừng cô, nếu không, cô không phải bị nước biển dìm chết, mà là bị bồn nước tắm này nhấn chìm chết. Đợi cô có được độ ấm trở lại, anh mới dùng chiếc khăn tắm lớn quấn cô lại bế trở về giường. Tay cô vòng qua cổ anh không chịu buông, làm nũng y hệt như đứa trẻ nói, “Không cho đi.....Không cho đi, ở lại ngủ với em đi, nếu không, em không thèm để ý tới anh nữa.”
Trái tim Kiều Trạch như bị co quắp lại, mặt lạnh túm lấy góc khăn tắm lau mái tóc còn vương nước cho Tả Á, tròng mắt đen ngắm nhìn cô gái đang ôm ở trong lòng. Cô đã trưởng thành rồi, đã là một cô gái xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp của cô lại nở rộ vì một đàn ông khác.
Nghĩ tới chỉ một chút nữa thôi Tả Á đã biến mất khỏi cuộc đời mình, trong lòng Kiều Trạch vô cùng hoảng sợ đau đớn, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ. Không kiềm lòng được đưa tay ôm chặt lấy cô, nghẹn giọng nói: “Đừng bao giờ dọa người khác như vậy nữa, có biết không!” Giọng điệu ra lệnh, nhưng lại chất chứa bao nhiêu nỗi lo lắng, cũng chẳng quan tâm là cô có thể nghe được hay không, chỉ muốn trấn an nỗi bất an cùng sợ hãi trong lòng mình.
P/S: Tên Đá liền cành hay còn gọi là Đá vợ chồng này được mình chuyển ngữ ra thuần việt ^^. Còn tên Hán của nó là Liên Lý Thạch (liên lý là liền cành, cũng ngụ ý là vợ chồng). Đá được sinh ra ở dưới chân núi Thái Sơn, thành phố Thái An, tỉnh Sơn Đông. Đá có kiểu dáng hoa văn uốn lượn, hình dáng đá cao như bách thụ, màu sắc sống động, hoa văn kết cấu rất rõ ràng, trên và dưới nối thẳng đều nhau, ở giữa có một khoảng cách rộng, bên trong có ghi lại “Tố Viên Thạch Phổ” nhưng rất khó phát hiện ra.
Thông tin này mình tìm trên baidu và edit lại để chia sẻ với các bạn, nếu bạn đọc thấy thông tin có chỗ nào chưa đúng vui lòng nhắc để mình sửa nhé.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Yêu Trong Đau Khổ
Hồ Ly
Yêu Trong Đau Khổ - Hồ Ly
https://isach.info/story.php?story=yeu_trong_dau_kho__ho_ly