Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vương Gia, Đi Thong Thả
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 25: Vương Phi Lại Bị Bệnh
T
ống Ứng Diêu sau khi về nhà, uống chén canh gừng liền nặng nề ngủ thiếp đi. Nàng không biết giờ khắc này trong thư phòng đã xãy ra một chuyện.
"Ngươi chắc chứ?" Phương Đàn liếc người đang quỳ gối trước mặt mình.
"Đúng, Vương Gia." Người quỳ gối cúi đầu thành khẩn đáp.
"Vậy ngươi lui ra đi." Phương Đàn phất tay nói.
"Tuân mệnh." Lời còn chưa dứt, người đã từ trong thư phòng biến mất rồi.
Phương Đàn làm sao an tâm để Tống Ứng Diêu một mình ra ngoài, lần trước ở ngự hoa viên Tống Ứng Diêu súy nữa chết đuối, lòng nàng vẫn còn sợ hãi, cho nên khi Ứng Diêu vừa rời khỏi tiệc rượu, nàng liền lập tức sai thủ hạ theo bảo vệ nàng ấy. Sau khi Tống Ứng Diêu trở về, thủ hạ tức khắc cũng sẽ trở về và cũng mang chuyện Tống Ứng Diêu cùng Ôn Hành Ngôn hai người trong lúc đó đã nói những chuyện gì lần lượt báo cáo hết cho nàng nghe.
Phương Đàn nghe người kia báo cáo, nàng cau mày, từ trước đến giờ chỉ có mẫu phi là tử huyệt của nàng, hiện tại lại thêm Tống Ứng Diêu. Người nào chạm vào tử huyệt của nàng, nàng nhất định không để hắn sống yên thân.
Nàng suy tư, thời gian một chén trà qua đi mới nới lỏng chân mày. Ôn Hành Ngôn dù sao cũng là biểu ca lớn lên cùng nhau với Tống Ứng Diêu, Ứng Diêu đối với hắn không có tình yêu cũng có tình thân, mình nếu diệt trừ hắn, Tống Ứng Diêu biết được sẽ như thế nào. Hắn cũng không gây rắc rối gì nhiều đến Tống Ứng Diêu, lần này coi như bỏ qua, nếu như lần sau lại khó dễ Vương phi của mình, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Lúc này cửa thư phòng đột nhiên có người gõ lên.
"Có chuyện gì?" Phương Đàn lên tiếng hỏi, nếu như không phải có chuyện gì gấp, hạ nhân sẽ không gõ cửa thư phòng của nàng.
"Vương Gia, Vương phi bị sốt rồi!" Thị nữ gõ cửa sốt ruột hồi đáp.
Phương Đàn lập tức đứng lên mở cửa thư phòng, vừa nhanh bước hướng về phòng ngủ, một bên hỏi thị nữ đi sau lưng mình: "Làm sao lại đột nhiên bị sốt."
"Vương phi sau khi thức dậy miệng kêu nóng, Khởi Tú tỷ tỷ đến xem thấy gương mặt Vương phi đỏ bừng." Thị nữ thở hổn hển đáp, nàng theo không kịp bước chân Phương Đàn, chỉ có thể đi phía sau.
"Đã mời y phủ chưa?" Phương Đàn cau mày lo lắng hỏi, tốc độ bước chân càng nhanh.
"Khởi Tú tỷ tỷ đã đi mời, lúc này phỏng chừng cũng sắp đến rồi ạ."
Rất nhanh hai người đã đến phòng ngủ, Phương Đàn đẩy cửa ra, Trương ma ma thấy Vương Gia đến, tay đang bận bụi vắt khăn mặt cũng dừng lại đứng bên cạnh Khởi Tú đang quỳ nói: "Vương Gia."
"Đứng lên đi." Phương Đàn không để ý đến các nàng, bước nhanh tới xốc vạt áo lên ngồi xuống mép giường. Vừa nhìn quả nhiên như thị nữ nói, Tống Ứng Diêu khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng bừng như tô son, nàng lo lắng đưa bàn tay ra sờ trán của nàng, lòng bàn tay nóng hổi, ngẩng đầu lên hỏi thị nữ: "Phủ y làm sao còn chưa tới, mau phái người đi hối!"
Lập tức có người chạy ra ngoài, Tống Ứng Diêu mơ mơ màng màng, cảm giác vật gì đó mát mẻ trên trán mình, miễn cưỡng mở mắt ra thấy Vương Gia ngồi trước mặt mình, gương mặt hốc hác khô khốc nói: "Vương Gia ngài làm sao đến đây." Nàng hiện tại chỉ cảm thấy cả người vô lực, đầu óc cũng mờ mịt.
"Nàng bị ốm, bản vương liền tới thăm nàng một chút." Phương Đàn nhìn Tống Ứng Diêu yếu đuối, lông mày xoắn xuýt không thôi. Nàng không nghĩ thân thể Tống Ứng Diêu yếu mềm như thế, xem ra sau này phải cố gắng bồi bổ cho Vương phi của nàng.
Tống Ứng Diêu khóe miệng cười nhạt, nắm chặt tay của nàng nói "Thật tốt!" Buổi tối trong phòng ngủ có thể nhìn thấy Vương Gia thật tốt.
Thị nữ đi hối thúc y phủ chưa được bao lâu ngoài cửa truyền đến tiếng hô: "Y phủ đến rồi."
Phương Đàn nhìn ra cửa thấy thị nữ hối hả mang theo y phủ đi vào. Nàng từ bên giường đứng lên nói: "Phủ y, mau đến xem Vương phi." Nói xong định buông ta Tống Ứng Diêu ra để y phủ xem mạch.
"Vương Gia đừng đi!" Tống Ứng Diêu bỗng dưng kéo nàng lại, mệt mỏi lên tiếng.
"Bản vương không đi." Phương Đàn động viên nàng.
Tống Ứng Diêu cắn môi gật đầu, lúc này mới buông tay nàng ra.
Trương ma ma thấy thế kéo màn qua che Tống Ứng Diêu kín mít, cầm một tay của nàng đưa ra ngoài, phủ khăn lên một đoạn, phủ y vội vã ngồi trước giường bắt mạch cho Tống Ứng Diêu.
Phương Đàn đứng một bên nín thở chờ đợi.
Trương ma ma thấy Vương Gia lo âu cho tiểu thư của mình như vậy, đành mở lời an ủi: "Vương Gia đừng lo lắng quá, Vương phi từ nhỏ thân thể rất tốt, không có việc gì." Phương Đàn nghe vậy chỉ gật đầu.
Thời gian qua một chén trà, y phủ thu tay về. Trương ma ma vội vàng hỏi "Phủ y thế nào rồi?" Phương Đàn tuy rằng không mở lời nhưng trong mắt thật sự lo âu.
Phủ y ngập ngừng chốc lát: "Vương phi không có chuyện gì, uống mấy thang thuốc hạ sốt là tốt rồi. Thế nhưng cần phải chú ý hơn đừng để bị phong hàn nữa, có thể sẽ lưu lại biến chứng."
"Được." Trương ma ma đứng một bên liền đáp lời.
"Vương phi mắc mưa, đúng lúc quần áo ướt sũng không thay đổi kịp thời, hơn nữa trời thu lúc nóng lúc lạnh, người bình thường còn dễ dàng bị bệnh, huống hồ Vương phi thân thể vốn không được tốt cho lắm, Vương Gia không cần quá lo lắng." Phủ y nói tiếp.
Phủ y đi rồi, bọn hạ nhân cũng đều lui xuống, bên trong phòng ngủ chỉ còn lại Phương Đàn cùng Tống Ứng Diêu. Phương Đàn ngồi bên cạnh giường giúp nàng sửa lại chăn, đem khăn ướt đắp lên trán nàng an ủi: "Không sao rồi, một hồi uống thuốc là khỏi."
"Thiếp thật vô dụng, lại bị sốt." Tống Ứng Diêu nằm trong chăn vô cùng đáng thương than thở, khuôn mặt nàng vốn nhỏn xinh, trên trán lại đắp một cái khăn lông, hiện tại chỉ lộ mỗi đôi mắt ra ngoài, tuy rằng sinh bệnh nhưng đôi mắt ấy cũng không mất phần long lanh.
Phương Đàn buồn cười nhìn nàng: "Không thể trách nàng."
Khi hai nàng đang trò chuyện có tiếng gõ cửa vang lên: "Vào đi." Tiếng Phương Đàn vọng ra bên ngoài. Tiếp theo cửa mở ra, Khởi Tú mang thuốc đi vào "Vương Gia, thuốc đến rồi."
"Mang tới đây cho bản vương."
"Vâng." Khởi Tú đem chén thuốc đưa đến cho Phương Đàn, Phương Đàn sau khi nhận lấy bảo nàng lui xuống.
Phương Đàn một tay bưng chén thuốc, một tay cầm lên thìa khuấy khuấy. Một luồng hương thảo dược nhất thời tràn ngập cả phòng, người bình thường đều cảm thấy mùi vị này gay mũi, Phương Đàn vậy mà mặt không biến sắc múc một thìa thổi cho nguội.
"Vương Gia để ta tự làm." Tống Ứng Diêu thấy thế miễn cưỡng từ trên giường ngồi dậy, đưa hai tay nhận lấy bát. Phương Đàn cản nàng lại nói: "Để bản vương làm." Tống Ứng Diêu không thể cự tuyệt đành ngoan ngoãn nghe lời Phương Đàn, đưa miệng đến cho Vương Gia đút nàng từng thìa từng thìa một, chén thuốc rất nhanh đã thấy đáy, Phương Đàn biết nhưng giả vờ hỏi: "Đắng sao?"
Tống Ứng Diêu đáng yêu le lưỡi một cái, gật gù. Đắng đến nỗi đầu lưỡi của nàng muốn tê cả rồi.
"Rõ ràng là ngọt, nàng lừa gạt bản vương!" Phương Đàn giơ đôi mắt thản nhiên nói.
"Không tin Vương Gia chính mình nếm thử đi." Tống Ứng Diêu cảm thấy oan ức, rõ ràng đắng muốn chết, đem chén thuốc đẩy lên trước mặt Phương Đàn nói.
"Bản vương không uống cái này." Phương Đàn đem chén thuốc để qua một bên.
"Cái kia vương..." Tống Ứng Diêu còn chưa nói hết câu nói liền bị Phương Đàn hôn, lúc mới bắt đầu Tống Ứng Diêu còn lo lắng bệnh khí của nàng sẽ lây nhiễm cho Vương gia, dùng sức muốn đẩy người ta ra. Phương Đàn căn bản không cho phép nàng đẩy mình ra, một tay ôm hông của nàng, một cái tay ngăn bên người nàng, vững vàng đem Tống Ứng Diêu vây quanh cùng thành giường, Tống Ứng Diêu muốn tránh cũng không tránh được. Sau khi dần dần trầm luân, tay muốn đẩy Phương Đàn ra đã không còn sức lực nữa, ngược lại vòng qua ôm lấy cổ Phương Đàn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vương Gia, Đi Thong Thả
Dịch Lâm An
Vương Gia, Đi Thong Thả - Dịch Lâm An
https://isach.info/story.php?story=vuong_gia_di_thong_tha__dich_lam_an