Kỳ 26 - Nhiệm Vụ Bất Khả Thi
heo đề xuất của Kim Thúy, bọn Hải khòm lại quày quả leo lên taxi. Chẳng mấy chốc, chiếc taxi dừng lại ngay đầu một con hẻm. Trong cái ngõ vắng tanh leo lét những ánh đèn điện vàng nhợt nhạt, cả bọn không khó gì để tìm ra căn nhà gỗ ọp ẹp, nhỏ xíu nằm sâu tít bên trong, nơi bọn chúng đã từng một lần đến. Minh móm đẩy cánh cửa gỗ vênh vẹo khép hờ bước vô. Cả bọn đưa mắt nhìn quanh, vẫn đúng là căn nhà của một người mồ côi và nghèo khổ: hoàn toàn rỗng ruột, chỉ có chiếc máy vi tính tắt im ỉm trang trọng đặt trên chiếc bàn giữa nhà. Cả bọn chưa biết phải làm gì thì chợt có tiếng reo:
- A! Các bạn đã đến!
Tiếp theo là một cái đầu bù xù bết đầy mạng nhện thò ra từ dưới gầm bàn, đó là Hoàng Thân. Tài nâng tin học phân bua:
- Xin lỗi các bạn, tôi phải nối lại các “cáp” điện cho máy tính, nó bị bỏ phế lâu quá rồi...
Kim Thúy mừng rỡ:
- Bọn này cũng định đến nhờ máy tính của Hoàng Thần đây!
Hoàng Thân ngạc nhiên:
- Vừa nãy mới hẹn ngày mai gặp lại mà... Chắc các bạn có việc gì cần gấp lắm?
Giọng Kim Thúy run run tỏ ra rất xúc động:
- Thù bỏ đi mất rồi, phải tìm Thù thôi.
Mọi người không ai để ý đến Minh móm khi hắn quay mặt đi để giấu vẻ đau khổ tột cùng. Hắn không ngờ, trên cõi đời này Kim Thúy lại quan tâm đến nhiều người khác, quan tâm hơn đối với hắn gấp nhiều lần! Giả như ngày mai hắn đột ngột bốc hơi khỏi cái hành tinh xanh này, chắc Kim Thúy cũng chẳng thèm mất công chạy đôn chạy đáo tìm hắn như đang tìm tên Tarzan Thù vào lúc nửa đêm về sáng. Cuộc đời xử sự thật là bất công với riêng hắn! Một giọng oanh vàng cất lên, lôi Minh móm trở về thực tại nghiệt ngã:
- Minh móm, buồn ngủ hả? Mở máy tính đi!
Mệnh lệnh của Kim Thúy khiến cho Minh móm thi hành như một cái máy, thò tay bật nút Power trên máy tính. Người đẹp ra lệnh tiếp:
- Gọi mạng Thành phố đi!
o O o
Chiếc xe chở bê-tông tươi dừng đột ngột ngay giữa đại lộ vắng vẻ, sát bên hông một chiếc xe hơi đỏ chóe. Cứa xe tài và cửa xe hơi đồng loạt mờ tung ra. Tên tài xế xe bê-tông khó khăn dìu gã Phái viên bị thương bước xuống khỏi buồng lái, đưa gã vào ngồi trong xe hơi xong hắn quay lại nắm cổ áo thằng nhóc em họ của Minh móm xách xuống như xách một con ngóe, quẳng nó vào bên cạnh gã Phái viên. Cánh cửa xe hơi màu đỏ lập tức đóng sầm lại. Trên đường phố vắng lúc nửa đêm về sáng, chiếc xe lao vút như một mũi tên màu đỏ, biến mất vào vùng bóng tối mịt mờ...
o O o
Ở phòng bảo vệ nơi cổng xí nghiệp bê-tông.
Thông bác học liếc vào phòng bảo vệ rồi bấm tay Tú Ánh:
- Khuya khoắt thế này, chỉ có Tú Anh đến hỏi thì ông lão bảo vệ mới chịu mở miệng thôi!
Hai đứa chống chiếc xe đạp lên, Tú Anh lấy dáng giả nai tới phòng bảo vệ:
- Thưa bác, cho cháu hỏi thăm...
Ông già bảo vệ nhìn Tú Anh, nhìn đồng hồ đeo trên tay, cố giấu vẻ ngạc nhiên:
- Cháu hỏi gì?
- Thưa bác, mới có chiếc xe trộn bê-tông nào chạy về đây phải không ạ?
- À, chắc là con gái mấy bác tài phải không? Đêm nay chỉ có bốn chiếc đi cách đây hai giờ, đến sáng mới trở về, cháu ạ.
Tú Anh chưa chịu tin:
- Nhưng mà hồi nãy, cháu thấy có một chiếc về...
Ông già khăng khăng:
- Con nhỏ này, lão già không bao giờ ngủ trong lúc gác cổng, làm gì có chiếc xe trộn nào về đâu!
Tú Anh chán nản cảm ơn ông lão, quay đi, cô còn nghe ông chép miệng:
- Chắc mẹ chúng lại cử đi theo dõi bố chứ gì. Thiệt khổ với mấy cha tài xế. Tội nghiệp mấy đứa nhỏ!
Tú Anh ra đến vệ đường nói với Thông bác học:
- Thôi rùa...
Thông bác học trố mắt:
- “Thôi rùa”... là sao?
- Là thua rồi! Nãy giờ không có chiếc nào về đây hết!
Thông bác học tiu nghỉu:
- Thôi lên xe đi! Đúng là “mission impossible”, nhiệm vụ bất khả thi!
- Đi đâu bây giờ?
Thông bác học là kẻ không bao giờ “bí lù” trước mọi tình huống:
- Trở lại tòa nhà màu nho của Phái viên lục xem hắn còn một chỗ ở nào khác trong thành phố này không?
o O o
Kim Thúy chỉ đạo:
- Bây giờ Minh móm tìm mục “Những vấn đề xã hội” đi!
Minh móm chuyển con trỏ chuột trên màn hình, lướt qua những chuyên mục: “Dân số”, “Tìm việc - Cần người”, “Tệ nạn xã hội”... Hắn chép miệng:
- Lạy trời cho cái mạng Thành phố này đừng có mục “Học sinh lưu ban!”.
Chợt Kim Thúy la lên:
- Đây rồi, mục “Thực trạng ly hôn” đây!
Trên màn hình hiện ra một danh sách dài dằng dặc những đôi vợ chồng đã ly hôn. Kim Thúy gãi đầu:
- Trời đất, tưởng ít ít, dễ tìm, chớ “đông vui” như vầy tính sao đây?
Hoàng Thân đề nghị:
- Kim Thúy gõ lệnh tìm theo họ tên đi, ba mẹ Thù tên gì?
Kim Thúy thật thà:
- Ai biết!
- Vậy thử tìm theo năm, họ chia tay năm nào?
Vẫn một câu trả lời:
- Ai biết!
Minh móm có cớ để bộc lộ nỗi bực dọc:
- Không biết mô tê gì hết thì tìm cái... “ly dị” gì?
Bất ngờ Kim Thúy tỏ ra sáng suốt:
- A, biết rồi! Cô bé Hận năm nay mười bốn tuổi, mà Thù nói là Hận mất mẹ khi mới ra đời, vậy thì ba mẹ Thù chia tay cách nay mười bốn năm. Minh móm, tìm đi, gõ vào năm...
Minh móm gõ bốn con số lên màn hình, nhấp chuột. Một danh sách dài hiện ra.
Hoàng Thân, Hải khòm, Minh móm nhìn nhau chờ đợi sự sáng suốt tiếp theo của người đẹp Kim thúy trước cái “Danh sách ly hôn” biểu hiện sự tan vỡ hạnh phúc gia đình một cách lạnh lùng đến kinh dị!
Đứng sau Minh móm, Kim Thúy đặt tay lên con chuột, lướt qua các dòng tên tuổi. Lát sau, cô reo lên:
- Có thể là đây rồi!
Mọi người nhìn vào màn hình, nơi dòng tên họ có vệt trỏ sáng vạch ngang: “Ông Huỳnh Phú - Bà Kim Lê, địa chỉ:... Ly hôn năm... Lý do: cá tính không hòa hợp. Tình trạng gia đình: nghèo. Hai con: một trai, một gái... Sau ly hôn: Bà K.L hưởng trọn tài sản gia đình vì ông H.P đã mất tích cùng hai con...”.
Minh móm đọc xong những dòng “lý lịch trích ngang” của cuộc ly hôn vẫn chưa hiểu, buông ra một câu đệm giữa bài vọng cổ:
- Rồi sao nữa, Kim Thúy?
Cô gái thông minh hớn hở:
- Trăng sao gì nữa! Nếu đúng đây là ba mẹ của Thù, thế nào anh ta chẳng tìm tới địa chỉ này! Từ lúc vào rừng đến nay, ba Thù không gặp lại người vợ cũ, chắc chắn ông chỉ biết duy nhất địa chỉ nhà cũ của ông mà thôi, Thù cũng vậy, vì anh ta đánh cắp địa chỉ nơi ông ấy.
Hoàng Thân và Hải khòm cùng lên tiếng:
- Vậy chúng ta tới đó ngay đi!
o O o
Ở phòng làm việc của Phái viên nằm trong tòa nhà toàn cửa kính màu nho, Thông bác học chong mắt lục lọi các tài liệu ghi trong máy tính cá nhân của tên robot độc ác. Tú Anh được phân công bới tung các sổ sách giấy tờ. Hai đứa cố tìm cho ra một địa chỉ, nơi mà tên Phái viên có thể đặt tổng hành dinh hoặc căn cứ bí mật. Mặc dù hệ thống máy lạnh vẫn chạy tốt, mồ hôi mồ kê cũng rịn ra khắp người Tú Anh, cô đang cắm đầu cắm cổ đọc thật nhanh, nhưng phải thật kỹ, các văn bản kinh doanh, các bản fax, thư từ giao dịch của Xưởng phần mềm Hoàng Tử Bé, sao cho trong hàng trăm cái địa chỉ kia phải đoán định cho ra một cái đáng ngờ nhất!
Tú Anh cầm lên một mớ giấy tờ:
- Thông bác học, mình thấy tên Phái viên liên lạc rất thường xuyên với địa chỉ này...
Thông bác học buông bàn phím ra, xoa tay:
- Mình cũng đang chú ý tới nó đấy. GP Group phải không?
- Đúng vậy! Thậm chí lời lẽ trong một vài bức thư, cho thấy GP Group còn có quyền lực chỉ đạo tên Phái viên này nữa!
Thông bác học khen “môn đệ” của hắn:
- Tú Anh phán đoán giỏi lắm!
Hai hạt nhãn long lanh trong mắt Tú Anh lóe lên tia sáng sung sướng. Thông bác học nhìn vào đó không chớp mát, như bị thôi miên. Tú Anh nhoẻn miệng cười:
- Bộ... mặt Tú Anh bẩn lắm hả?
Thông bác học giật mình:
- Đâu có... còn trái lại ấy chứ! Mặt Tú Anh... sạch lắm!
Cô gái chớp hai hạt nhãn:
- Thôi đi, ghẹo người ta hoài. Từ chiều tới giờ chạy tới chạy lui khắp thành phố, chưa rửa được cái mặt, ở đó mà sạch sẽ...
Thông bác học chống chế:
- Không sạch sẽ thì cũng... sẽ sạch! Thôi, ghi lại cái địa chỉ GP Group đi, chúng ta sẽ đến đó.
Vụ Án Hoàng Tử Bé Vụ Án Hoàng Tử Bé - Hồ Thi Ca Vụ Án Hoàng Tử Bé